Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 14: Nỗi lòng

Buổi tối ở đây thật đẹp, từ cây cổ thụ cao to này nhìn hướng về phía kinh thành, kinh thành quả có khác trăm nghe không bằng mắt thấy, nhìn từng lồng đèn phát sáng khắp phố, nhìn dòng người tấp nập đi lại, thật hảo thú vị, nhưng sao nàng cười chẳng nổi, nàng đành ngồi hát một mình trên cây cổ thụ cho bớt buồn vậy

Lật lại từng trang nhật ký mang theo bên mình

Đã viết rất nhiều điều chỉ toàn về anh

Em quen được quan tâm, ghét bị đối xử lạnh nhạt

Khi cô đơn mới tìm đến em…

Em thấy được tâm tình của mình dưới những dòng viết

Đặt bản thân mình dưới sự thấp kém tầm thường

Chờ anh chờ quá lâu

Nghĩ đến anh nước mắt tuôn rơi

Mà hạnh phúc và niềm vui là gì chứ?…

Yêu đến đau lòng

Đau đến bật khóc

Khóc đến cạn kiệt….

(Chú thích: bài hát mang tính chất minh họa Ọ.Ọ http://mp3.zing.vn/bai-hat/So-Ki-Su-Tran-Tue-Lam/ZWZEA0ZD.html )

Khi hát xong, nàng chẳng cảm thấy đỡ hơn, ngược lại nàng còn tủi thân, số mệnh thật biết trêu đùa con người mà.

“thà chẳng gặp nhau, chẳng gặp thì sẽ chẳng yêu, ông trời thật biết trêu đùa con người" ( đạo đó == )

“nói đúng lắm"

Nàng giật bắn cả người lên, lộn cổ ngã nhào xuống “á" đang lúc chuẩn bị cưỡi hạc quy thiên thì nhận được một cái ôm của một người, rồi từ từ phi xuống đất.

Trong khoảng khắc hai người, bốn mắt chạm nhau, lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với hắn như vậy, khuôn mặt của nàng và hắn gần trong gang tất, nàng cảm thấy không xong rồi, tiêu rồi, máu trên não bắt đầu muốn chảy xuống, tim đập điên cuồng.

Hành động thực tế nhất là mau chóng xô hắn ra, nhưng rồi lại bị hắn giam cầm trong vòm ngực cường tráng và ấm áp ấy, nàng cơ hồ muốn cắn lưỡi chết tại chỗ, hơi thở càng gấp, chân tay bủn rủn cả.

Nàng dùng hết lực vùng vẫy như vô ít vì nàng bây giờ yếu như cọng bún chẳng làm gì được tứ chi đều bị tê cứng.

“Đứng yên", hắn bị làm sao thế này, nhưng hắn lại thích ôm muội muội hắn, khi muội muội hắn muốn xô hắn ra thì hắn cảm giác mất mát đi một khoảng trống.

Nguyên lai hắn định đi dạo tại hậu viên thì nghe được một giọng hát nghe rất là hay giọng hát mang kèm theo một nỗi buồn, khiến trái tim hắn cũng phải ngừng đập theo giọng hát ấy, tuy hắn không hiểu nghĩ bài hát đó, bài hát đó cứ như tỏ rõ lòng mình với hắn vậy, hắn thật không biết bây giờ phải làm sao cả.

Dần dần có một dòng khí nóng chảy dọc từ mũi xuống, không xong máu mũi nàng đã chảy ra.

Hoàng Bá Hạo Minh giật mình vì nhìn thấy thứ không nên thấy, nàng quay đầu lại đằng sau, xấu hổ đến khuôn mặt nóng bừng cả lên, tay nàng không ngừng lau đi máu đã tích tụ trên mũi nàng, nàng tính tẩu thì…..

“muội cứ thích như thế sao, trốn tránh sự việc, chi bằng đối mặt", thì ra là lý do này sao, thật không thể tin nổi, chắc chắn hắn đang nằm mộng.

“muội……..", nàng không nói lên lời, chỉ muốn đào cái hố chôn mình xuống, hoặc là anh mặt đen mặt trắng có ghé qua mang nàng đi theo với ( tức đầu trâu mặt ngựa ấy mà)

“tại sao chúng ta lại có chung huyết thống chứ"

Khi nghe xong câu này ta giật bắn cả người, chân cũng khụy xuống, chẳng còn sức để chống đỡ

Trầm ngâm một hồi hắn thở dài “muội sẽ luôn là hảo muội muội của đại ca, đại ca cũng là hảo ca ca của muội, đừng trốn tránh đại ca nữa", hắn ta dường như cảm thấy không thoải mái, hắn ta có nên hối hận khi muốn làm không, muội muội lại trốn tránh hắn vì lý do đó ư?

Vì lý do thích hắn, mà trốn tránh hắn? Mỗi lần thấy hai biểu đệ gần gũi muội ấy thì hắn phi thường ghen tỵ với hai biểu đệ của hắn nhưng giờ đây, phải làm sao mới tốt đây???

“Ân", ta tim hảo đau nhưng cũng chẳng có gì để nói, chỉ biết trả lời, đầu óc trong rỗng, tai ong ong hầu như chẳng nghe được gì cả.

“quay đầu sang nhìn đại ca đi, chẳng lẽ muốn chúng ta duy trì mối quan hệ vừa chạm mặt nhau là bỏ chạy sao", thực sự hắn ta cũng chẳng chịu nổi, tình cảm của hắn, hắn khinh bỉ chính mình, nhưng hắn thật sự không thể im lặng được nữa, chắc chắn là muội muội hắn vì lâu không tiếp xúc với hắn nên mới sinh ra ảo giác này, hắn không muốn chấp nhận sự thật này.

“không…..được…..", ta thật sự không làm nổi, tứ chi cũng ta cũng dần tê cứng, chỉ cần gần trong gang tấc ta cơ hồ trụ chẳng nổi, có thể ta cũng là nữ sắc nữ đầu tiên chết do mất máu quá nhiều.

Thấy nàng quay lưng với hắn, hắn không thích như thế, không phải không thích mà là cực kỳ không thích và chán ghét loại hành động lẩn tránh hắn.

Nàng bất ngờ bị đại ca nàng kéo nàng vào lồng ngực, tay đại ca đang để ở thắt lưng nàng, nàng chưa từng nhìn kỹ đại ca như giờ này, ánh trăng chiếu xuống, đôi lông mày dựng đứng thẳng tấp, đôi mặt chim ưng đen đáy, chiếc mũi cao cao như tượng tạc, đôi môi bạc thần mỏng kết hợp cùng khuôn mặt ngũ quan mỹ lệ, tóc đen đáy thả xuống lưng, nước da hơi ngâm tôn lên sự cường tráng tuấn duật, trời ạ, lão thiên cũng giúp đại ca mị hoặc nàng sao, hay muốn nàng chết đi mới vừa lòng.

“cứ tập làm quen đi, chúng ta phải là hảo huynh muội của nhau", ta cũng chẳng biết ta đang nói gì, chỉ cần thấy muội ấy luôn đi bên các biểu đệ thì ta nhịn chẳng được, dù biết rằng không nên làm thế, nhưng ta lại muốn muội ấy cư xử với ta như bình thường không trốn tránh ta, cười với ta như biểu của ta.

Ta được đại ca ôm vào trong lồng ngực, cả người ấy thoang thoảng mùi hương rất nam tính và đặc trưng của đại ca, tim càng đập nhanh thở gấp càng nhiều, ta bỗng nhiên cảm thấy đầu óc tối sầm lại, đột nhiên không còn biết gì nữa.

Nghe thấy hơi thở dồn dập của muội muội rồi lại dừng đi thì hắn mới biết muội ấy chẳng hề nhút nhát chỉ là trốn tránh hắn thôi, nhưng hắn biết làm gì hơn, trong tim hắn cũng có muội ấy, nhưng hắn không thể làm thế như vậy là không hợp lễ giáo, tại sao hắn và muội ấy có huyết thống với nhau chứ, tại sao trời lại thích trêu con người…….

.

.

. Nàng đã ngủ đi lúc nào không ai hay, lúc nàng tỉnh dậy thì nàng thấy nằm trong phòng giá y cũng chẳng có gì thay đổi cũng giống như bình thường, tối qua như một giấc mơ vậy, mà rất trân thật, nhớ lại trong mơ nàng và đại ca…..bất giấc từng giọt máu mũi lăn xuống…

“sắc nữ, mới sáng sớm đã nghĩ bậy rồi"

Ta khịt khịt mũi, hừ lạnh “im", ta vội vàng bước xuống gường rồi vệ sinh thân thể.

“sắc nữ a, ta….."có nên nói cho sắc nữ này biết tối qua chẳng phải là mơ mà là sự thật không, chính mắt ta còn không tin rằng hắn ta sẽ ôm sắc nữ này, rồi cởi từng lớp áo của sắc nữ này chỉ chừa lại giá y, rồi nhẹ nhàng ôn nhu đắp chăn cho sắc nữ, thậm trí còn hôn lên trán nữa chứ, khiến ta chỉ biết ngắm nhìn và đờ đẫn như tượng đá, xem ra Hoàng Bá Hạo Minh không phải là Liễu Hạ Huệ.

“cút", nàng lạnh lùng hừ lạnh.

“được thôi", cha chả, chính ngươi kêu ta cút đó nha, đừng có hối hận, hứ, tục ngữ nói không sai: hảo tâm chẳng có hảo báo đáp.

Khi nàng vệ sinh xong, chỉnh trang lại trang phục thì tỷ tỷ nàng đã lao vào phòng “muội muội, xong chưa đi thôi"

“đi đâu", sợt nhớ ra “……a, đúng rồi", cũng tại giấc mơ kia làm ta ……., mới sáng sớm mà đã suy nghĩ bừa bãi, sắc nữ, sắc nữ

Nàng theo Hoàng Bá Dạ Mỵ ra, nàng bắt gặp ánh mắt của đại ca, làm nàng nhớ đến hôm qua, vội vàng chui lên cỗ xe ngựa, may quá lúc nàng chảy máu mũi chẳng ai thấy, nếu không thì nguy to.

Đột nhiên nàng giật bắn cả người khi thấy đại ca nàng vém cửa màn xe của nàng lên, bước vào ngồi, nàng há miệng đến mang tai, tứ chi bị tê liệt, đại não nàng cứng đơ không còn hoạt động gì nữa.

“sao, hôm qua những gì đại ca nói chưa nghe rõ", tiểu nha đầu này quá ngốc nghếch lại phi thường ngây ngô, ta thích nhìn muội ta hai gò má xinh xinh kia ẩn hồng trong thật là đẹp mà, ta lại nghĩ đi đâu nữa, trong khi phản ứng của muội ấy bây giờ chẳng khác gì pho tượng cả, thực là buồn cười mà, phản ứng quá kịch liệt.

Nàng được đại ca lay nàng tỉnh, khuôn mặt bất ngờ ở trong gang tấc, nàng không bất giấc lấy tay che mặt.

Hắn cười xấu xa “sắc nữ, hahahaha", thật sự sợ ta đến thế sao, thật đáng yêu.

Nhìn thấy nụ cười đủ giết chết trăm ngàn thiếu nữ, mê hoặc chúng sinh kia ta lấp ba lấp bắp, giọng yếu ớt“đại……ca….đừng…..có…đùa….", chẳng lẽ tối qua giấc mơ đó là thật, lão thiên a cho ta chết đi, cho ta chết đi.

Hoàng Bá Hạo Minh nhếch đôi môi bạc thần mỏng lên, hiện lên một nụ cười hoàn mỹ siêu cấp soái ca, khiến nàng thân thể bủn rủn, mũi bất chi bất giác lăn vài giọt máu xuống, thật là địa ngục mà, nhưng địa ngục ….mùi vị vừa đau khổ mà vừa hạnh phúc, hóa ra nàng là siêu cấp biến thái và đại sắc nữ sao, thiên a a a a

Hắn bất ngờ xích lại gần nàng, giọng nói tà mị vang lên“sao, muội muội, phải tập cho quen đi, đại ca chẳng thích có người vì thích đại ca quá mà mất máu đến chết a"

Nàng vội dùng tay nhỏ bé đẩy đẩy bả vai to lớn kia, thật sự là màn tra tấn trên trời có dưới đất không. “đấy muội đã dừơng như đã quen với đại ca hơn, yên tâm sau này đại ca ca sẽ hảo hao giáo huấn muội".

Nghe xong câu này, nàng há mồm ra, cơ hồ không tin vì đại ca nàng lúc này thật gian xảo nha. Đại ca nàng lại muốn làm hảo đại ca, khiến cho nàng bớt sợ đại ca, được sao, nàng đã ở cùng với tiểu phiền phức mấy đêm mới có thể nhìn thẳng mặt đại ca.

Mí mắt xinh đẹp cụp xuống, nhẹ giọng nói “thế…đại…ca….phải….giữ….lấy…lời …hứa" ta cũng muốn chữa căn bệnh quái đản này, ta cũng chịu không nổi, cứ muốn ăn đại ca của mình là một việc làm không tốt.

“Ân, muội muội", hảo đáng yêu mà, càng nhìn càng thích.

Ta bất ngờ bị đại ca dùng ngón tay búng vào mũi với lực nhẹ, cùng với nụ cười tươi như gió xuân, bất ngờ ta cúi đầu xuống ủy khuất nếu nhìn thêm nữa chắc chắn nàng sẽ thành liệt sĩ.

Muội muội này của ta hảo đáng yêu, ta lại tự cười khổ cư nhiên ta lại có tà tâm với muội muội ta, do muội ấy ít tiếp xúc với ta mới có cảm giác này, ta thật sợ một ngày nào đó muội ấy sẽ rời xa ta, ta cười khổ thêm lần nữa, thật sự mình rất đáng khinh bỉ mà, ngay cả muội muội cũng chẳng tha.
Tác giả : Tiểu Mạc Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại