Đại Boss Vương Phi
Chương 30: Chuyện ngày xưa (Trung)
Yêu một người
Cần hay không chiếm hữu?
Hay
Lặng thầm chúc người đó hạnh phúc?
Yêu???
Có lẽ,câu hỏi này mãi không có câu trả lời nếu chưa từng trãi.
Nhưng
Liệu con người có chấp nhận không?
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh,nhanh đến độ chỉ trong cái chớp mắt.Họ lại mất đi một tiên nữ trong bộ ba thiên tài.Họ không chấp nhận,không hề chấp nhận như thế.Tại sao chứ?
Không khí tràn ngập mùi vị bi thương.Mới đây thôi,họ còn ồn ào náo nhiệt cơ.Sự đời quả thật khôn lường,nỗi mất mát của thiên giới liệu có được lấp đâỳ không?
Nàng đi rồi!Thật sự đi rồi.Lỗi do Hữu Nhạc hắn phải không?Nếu hắn không cố chấp thì sao nhỉ?Có lẽ bây giờ họ vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau,đâu ra cớ sự ngày hôm nay.Trong một trăm năm qua,hắn chưa từng vui vẻ.Chỉ biết tìm cách đối đầu với Tử Trọng.Giờ hắn ta cũng đi rồi,hắn vui chứ?Hai người họ đều đi rồi.
Phải rồi,hắn không thể để Tử Trọng cùng Hà Ngôn hạnh phúc nơi chính suối được.Hắn phải ngăn cản.Nghĩ thế,hắn cũng liền đánh mình.Một tay thủy lực đập thẳng vào đầu,có sống được không?Nhanh tức khắc,hắn cũng được tuyết bao bọc rồi nhạt dần trong mùi vị kinh ngạc ấy.Hữu Nhạc...Hữu Nhạc cũng đi rồi sao?Ba vị tiên của họ còn đâu?Oa...
Có nhiều tiên nữ không chấp nhận được sự thật đau lòng này mà ngất đi.Lại một người nữa ra đi thật sao? Còn...còn một tiên nữ hơi kém hơn 3 người họ một chút,Thiên giới song xu*_Hồ Liên Tình cũng là chủ nhân của Khổng Tước.
Mọi chúng tiên đều rơi ánh mắt đến Hồ Liên Tình.Giờ đây,trên khuôn mặt trắng trẻo của nàng lắm lem nước mắt.Phải,nàng yêu thầm Hữu Nhạc lâu nay.Nhưng tình cảm của Hữu Nhạc dành cho ai,nàng hiểu rõ.Tuy nhiên,tình yêu nàng dành cho hắn quá sâu đậm,sâu đến không thể rút ra.Nàng luôn bên cạnh cổ vũ Hữu Nhạc suốt những năm tháng tình bạn của hắn bị rạn nứt.Nhưng một cái cười thôi hắn cũng không dành cho nàng.Là nàng yêu đơn phương thôi,hắn đâu biết.Hằng đêm chăm sóc hắn khi hắn say rượu,hắn biết nàng đau thế nào không?Giờ đây nhìn hắn ra đi,nàng sẽ ra sao?Cuộc sống của nàng sẽ không còn mặt trời.Vậy thì nàng sẽ theo hắn,bám hắn suốt kiếp.Cũng như thế,nàng cũng tự đánh mình,rồi những bông tuyết trắng tinh đưa nàng về thế giới bên kia.
Hồ Liên Tình thực ra không phải được sinh ra đã là tiên như ba người kia.Nàng là cữu vĩ hồ ly hiếm thấy nhất thế gian.Năm 10 tuổi,nàng vẫn là con hồ ly trong trắng ngây thơ.Nàng chỉ là tiểu bạch hồ nhỏ bé,yếu đuối chuyên bị người trong dòng tộc bắt nạt.Trong một lần chị họ đánh tiểu hồ nàng bị thuơng.Nàng đã cố chạy và được một tiểu tiên cứu giúp.Đó chính là Hữu Trọng,lần đó ba người họ trốn xuống trần chơi nên giúp nàng.Kể từ ngày đó,tiểu hồ nàng ngày nhớ đêm mong.Nhưng nàng biết,không trở nên cường đại thì sẽ không gặp được Hữu Trọng.Hồ ly khác luyện 100 năm thành người,1000 thành tinh,1500 năm thành yêu 2000 năm thành bán tiên và 5000 năm thành tiên.Nhưng nàng chỉ luyện 3000 năm đã trở thành tiên.Lúc lên được thiên giới thì rất mừng,nàng đã phải chờ đợi 3000 năm cơ mà.Nhưng sao toàn là thất vọng.Hữu Nhạc của nàng đã yêu ai kia,không còn kịp cho nàng rồi.Nàng vẫn chờ đợi,chờ đợi đến khi chàng đổi ý.1 triệu năm chờ đợi chàng.Nhưng chàng có biết.Nếu gặp lại chàng ở kiếp sau,nàng quyết không buông tha chàng,sẽ tìm mọi cách mang chàng về dù có chết một lần nữa.Lời thề đã định cũng là lúc nàng nhắm mắt.Bỏ qua một triệu ba ngàn năm tiên thuật để chạy theo tình yêu,liệu có đáng.
Đôi khi con người cứ lo đuổi theo tình yêu phía trước
Mà lại quên rằng
Ở phía sau,vẫn có người chờ đón ta
Tình yêu là thế đấy,
Theo tình tình chạy
Mà trốn tình tình theo
Nhưng con người có nhận ra?
Hay vẫn đâm đầu yêu đương mù quáng?
Cần hay không chiếm hữu?
Hay
Lặng thầm chúc người đó hạnh phúc?
Yêu???
Có lẽ,câu hỏi này mãi không có câu trả lời nếu chưa từng trãi.
Nhưng
Liệu con người có chấp nhận không?
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh,nhanh đến độ chỉ trong cái chớp mắt.Họ lại mất đi một tiên nữ trong bộ ba thiên tài.Họ không chấp nhận,không hề chấp nhận như thế.Tại sao chứ?
Không khí tràn ngập mùi vị bi thương.Mới đây thôi,họ còn ồn ào náo nhiệt cơ.Sự đời quả thật khôn lường,nỗi mất mát của thiên giới liệu có được lấp đâỳ không?
Nàng đi rồi!Thật sự đi rồi.Lỗi do Hữu Nhạc hắn phải không?Nếu hắn không cố chấp thì sao nhỉ?Có lẽ bây giờ họ vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau,đâu ra cớ sự ngày hôm nay.Trong một trăm năm qua,hắn chưa từng vui vẻ.Chỉ biết tìm cách đối đầu với Tử Trọng.Giờ hắn ta cũng đi rồi,hắn vui chứ?Hai người họ đều đi rồi.
Phải rồi,hắn không thể để Tử Trọng cùng Hà Ngôn hạnh phúc nơi chính suối được.Hắn phải ngăn cản.Nghĩ thế,hắn cũng liền đánh mình.Một tay thủy lực đập thẳng vào đầu,có sống được không?Nhanh tức khắc,hắn cũng được tuyết bao bọc rồi nhạt dần trong mùi vị kinh ngạc ấy.Hữu Nhạc...Hữu Nhạc cũng đi rồi sao?Ba vị tiên của họ còn đâu?Oa...
Có nhiều tiên nữ không chấp nhận được sự thật đau lòng này mà ngất đi.Lại một người nữa ra đi thật sao? Còn...còn một tiên nữ hơi kém hơn 3 người họ một chút,Thiên giới song xu*_Hồ Liên Tình cũng là chủ nhân của Khổng Tước.
Mọi chúng tiên đều rơi ánh mắt đến Hồ Liên Tình.Giờ đây,trên khuôn mặt trắng trẻo của nàng lắm lem nước mắt.Phải,nàng yêu thầm Hữu Nhạc lâu nay.Nhưng tình cảm của Hữu Nhạc dành cho ai,nàng hiểu rõ.Tuy nhiên,tình yêu nàng dành cho hắn quá sâu đậm,sâu đến không thể rút ra.Nàng luôn bên cạnh cổ vũ Hữu Nhạc suốt những năm tháng tình bạn của hắn bị rạn nứt.Nhưng một cái cười thôi hắn cũng không dành cho nàng.Là nàng yêu đơn phương thôi,hắn đâu biết.Hằng đêm chăm sóc hắn khi hắn say rượu,hắn biết nàng đau thế nào không?Giờ đây nhìn hắn ra đi,nàng sẽ ra sao?Cuộc sống của nàng sẽ không còn mặt trời.Vậy thì nàng sẽ theo hắn,bám hắn suốt kiếp.Cũng như thế,nàng cũng tự đánh mình,rồi những bông tuyết trắng tinh đưa nàng về thế giới bên kia.
Hồ Liên Tình thực ra không phải được sinh ra đã là tiên như ba người kia.Nàng là cữu vĩ hồ ly hiếm thấy nhất thế gian.Năm 10 tuổi,nàng vẫn là con hồ ly trong trắng ngây thơ.Nàng chỉ là tiểu bạch hồ nhỏ bé,yếu đuối chuyên bị người trong dòng tộc bắt nạt.Trong một lần chị họ đánh tiểu hồ nàng bị thuơng.Nàng đã cố chạy và được một tiểu tiên cứu giúp.Đó chính là Hữu Trọng,lần đó ba người họ trốn xuống trần chơi nên giúp nàng.Kể từ ngày đó,tiểu hồ nàng ngày nhớ đêm mong.Nhưng nàng biết,không trở nên cường đại thì sẽ không gặp được Hữu Trọng.Hồ ly khác luyện 100 năm thành người,1000 thành tinh,1500 năm thành yêu 2000 năm thành bán tiên và 5000 năm thành tiên.Nhưng nàng chỉ luyện 3000 năm đã trở thành tiên.Lúc lên được thiên giới thì rất mừng,nàng đã phải chờ đợi 3000 năm cơ mà.Nhưng sao toàn là thất vọng.Hữu Nhạc của nàng đã yêu ai kia,không còn kịp cho nàng rồi.Nàng vẫn chờ đợi,chờ đợi đến khi chàng đổi ý.1 triệu năm chờ đợi chàng.Nhưng chàng có biết.Nếu gặp lại chàng ở kiếp sau,nàng quyết không buông tha chàng,sẽ tìm mọi cách mang chàng về dù có chết một lần nữa.Lời thề đã định cũng là lúc nàng nhắm mắt.Bỏ qua một triệu ba ngàn năm tiên thuật để chạy theo tình yêu,liệu có đáng.
Đôi khi con người cứ lo đuổi theo tình yêu phía trước
Mà lại quên rằng
Ở phía sau,vẫn có người chờ đón ta
Tình yêu là thế đấy,
Theo tình tình chạy
Mà trốn tình tình theo
Nhưng con người có nhận ra?
Hay vẫn đâm đầu yêu đương mù quáng?
Tác giả :
Dạ Vô Hy