Đại Boss Vương Phi
Chương 12: Chuẩn bị dự yến tiệc
3 năm sau
Ta hằng ngày luôn ở bên hắn,ta chăm sóc hắn,hắn chăm sóc ta.Quả thực là một hạnh phúc.2 năm nữa thôi,ta sẽ được ở bên hắn,chính thức trở thành nương tử của hắn.Nghĩ đến đay thôi,ta thật hp rồi.
Hôm nay là ngày sinh thần của hoàng thuợng của nước ta.Hôm nay nước ta rất nhộn nhịp,còn ta thì vẫn còn nằm dài uờng trên giuờng.
Năm ngoái,ta Huyết Phượng về bên ta còn 3 người kia ở lại quản lí Thiên Huyết lâu.
......................
Ta đang nằm ngủ ngon lành trên giương thì Huyết Phượng chạy vào tốc chăn ta lên
"Tiểu thư...cháy....cháy"Huyết Phượng hét lên
" Á...cháy...người đâu dập..."ta hoảng
"Phụt...hahaha"thấy ta cuống lên Tiểu Phượng cưòi ngặc ngẻo
"Hứ"ta biết ta bị hố liền giở trò giận dỗi
"Thôi mà,tiểu thư yêu quái...á lộn,tiểu thư yêu quí em xin lỗi,mai mốt em không dám vậy nữa"Tiểu Phượng xin lỗi ta
Sau một hồi 'tra tấn'vì dự sinh thần của hoàng thuợng.Cuối cùng ta cũng được giải thoát.Ta vận một bộ chanh y,nét đẹp hài hòa,xen lẫn tinh nghịch nhưng ta tạo nên sức quyến rũ kì lạ.Làn da trắng hồng,lông mi cong vút,mài lá liễu,đôi môi hồng đào tạo nên sắc đẹp khuynh quốc,khuynh thành,dù không son phấn.
"Oa...tiểu thư người thật là xinh đẹp nha"Tiểu Phượng nhìn ta ngẫn ngơ
" Được rồi,em còn khen nữa thì ta nở mũi khỏi đi đường luôn đấy"ta nhéo mũi của Tiểu Phượng
Xong xuôi,ta cùng Tiểu Phượng ra đại sãnh.Khi đến nơi,ta đã thấy hắn đợi ta.Sau đó phụ mẫu bảo ta đi cùng với hắn trước.Hắn hôm nay mặc bộ cẩm y,mài sắc bén,gương mặt góc cạnh tạo nên những đường nét tuyệt mĩ,cứ như tạc từ tượng.
Hắn đỡ ta lên xe ngựa.Vai kề vai,chúng ta ngồi cùng nhau.Hắn cứ nhìn ta ngẫn ngơ,có lẽ ta đẹp qúa mà,hắc hắc(tg:tỷ ấy lại phát bệnh tự luyến,thông cảm em hk có thuốc chữa)ta cũng thế,cũng ngắm nhìn hắn.Có lẽ thời gian như trôi chậm lại,từng khoảnh khắc ấy thật trân quý,có lẽ đối với người khác thì không có gì.Còn với ta nó thật quý báo.Thời gian ơi,nếu có thế,ngươi hãy trôi chậm lại,để ta có thể giữ mãi khoảnh khắc này,ngắm nhìn người mà ta yêu thuơng.Trong mắt ta bay giờ chỉ có màu hồng,màu hồng hạnh phúc,màu hồng khi có hắn ở bên canh.Ta tự nó với bản thân rằng,ta yêu hắn,yêu chỉ mình hắn,trọn đời này,trọn kiếp này và mãi mãi.
Chúng ta đang trẻn đường tiến đến hoàng cung.Có lẽ nếu hôm nay,ta không đến thì sẽ không xảy ra trắt trở sau này giữ ta và hắn.Nhưng mọi chuyện sẽ tùy duyên thôi.
Ta hằng ngày luôn ở bên hắn,ta chăm sóc hắn,hắn chăm sóc ta.Quả thực là một hạnh phúc.2 năm nữa thôi,ta sẽ được ở bên hắn,chính thức trở thành nương tử của hắn.Nghĩ đến đay thôi,ta thật hp rồi.
Hôm nay là ngày sinh thần của hoàng thuợng của nước ta.Hôm nay nước ta rất nhộn nhịp,còn ta thì vẫn còn nằm dài uờng trên giuờng.
Năm ngoái,ta Huyết Phượng về bên ta còn 3 người kia ở lại quản lí Thiên Huyết lâu.
......................
Ta đang nằm ngủ ngon lành trên giương thì Huyết Phượng chạy vào tốc chăn ta lên
"Tiểu thư...cháy....cháy"Huyết Phượng hét lên
" Á...cháy...người đâu dập..."ta hoảng
"Phụt...hahaha"thấy ta cuống lên Tiểu Phượng cưòi ngặc ngẻo
"Hứ"ta biết ta bị hố liền giở trò giận dỗi
"Thôi mà,tiểu thư yêu quái...á lộn,tiểu thư yêu quí em xin lỗi,mai mốt em không dám vậy nữa"Tiểu Phượng xin lỗi ta
Sau một hồi 'tra tấn'vì dự sinh thần của hoàng thuợng.Cuối cùng ta cũng được giải thoát.Ta vận một bộ chanh y,nét đẹp hài hòa,xen lẫn tinh nghịch nhưng ta tạo nên sức quyến rũ kì lạ.Làn da trắng hồng,lông mi cong vút,mài lá liễu,đôi môi hồng đào tạo nên sắc đẹp khuynh quốc,khuynh thành,dù không son phấn.
"Oa...tiểu thư người thật là xinh đẹp nha"Tiểu Phượng nhìn ta ngẫn ngơ
" Được rồi,em còn khen nữa thì ta nở mũi khỏi đi đường luôn đấy"ta nhéo mũi của Tiểu Phượng
Xong xuôi,ta cùng Tiểu Phượng ra đại sãnh.Khi đến nơi,ta đã thấy hắn đợi ta.Sau đó phụ mẫu bảo ta đi cùng với hắn trước.Hắn hôm nay mặc bộ cẩm y,mài sắc bén,gương mặt góc cạnh tạo nên những đường nét tuyệt mĩ,cứ như tạc từ tượng.
Hắn đỡ ta lên xe ngựa.Vai kề vai,chúng ta ngồi cùng nhau.Hắn cứ nhìn ta ngẫn ngơ,có lẽ ta đẹp qúa mà,hắc hắc(tg:tỷ ấy lại phát bệnh tự luyến,thông cảm em hk có thuốc chữa)ta cũng thế,cũng ngắm nhìn hắn.Có lẽ thời gian như trôi chậm lại,từng khoảnh khắc ấy thật trân quý,có lẽ đối với người khác thì không có gì.Còn với ta nó thật quý báo.Thời gian ơi,nếu có thế,ngươi hãy trôi chậm lại,để ta có thể giữ mãi khoảnh khắc này,ngắm nhìn người mà ta yêu thuơng.Trong mắt ta bay giờ chỉ có màu hồng,màu hồng hạnh phúc,màu hồng khi có hắn ở bên canh.Ta tự nó với bản thân rằng,ta yêu hắn,yêu chỉ mình hắn,trọn đời này,trọn kiếp này và mãi mãi.
Chúng ta đang trẻn đường tiến đến hoàng cung.Có lẽ nếu hôm nay,ta không đến thì sẽ không xảy ra trắt trở sau này giữ ta và hắn.Nhưng mọi chuyện sẽ tùy duyên thôi.
Tác giả :
Dạ Vô Hy