Đại Bát Hầu

Chương 62

Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird

- Đây là.. trống trận?

Khỉ đá lập tức lắp bắp kinh hãi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời phía xa, chỉ thấy bầu trời trong xanh với tia nắng tươi sáng, tầng mây trôi nổi, không thấy chút biến hóa nào.

Nhưng mà tiếng trống trận kia vẫn vang lên, càng lúc càng lớn. Sau đó tiếng trống trở nên đều đặn theo nhịp, đinh tai nhức óc, cùng với đấy là tiếng hô vang chỉnh tề, nghe như một chi quân đoàn uy nghiêm đang thẳng tiến!

Âm thanh này khiến khỉ đá chợt run lên.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy cát đá trên mặt đất còn hơi rung rung.

Cây cối, lá xanh, cát đá, núi cao bốn phía đều như đang bị tiếng trống trận chấn động trời đất đó làm sợ run.

- Rốt cuộc là...

Một tiếng kèn chói tai truyền đến.

Khỉ đá lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vị thiên tướng mở rộng hai cánh màu trắng bạc xé mở tầng mây trên bầu trời. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy ba chiến hạm bằng sắt lao ra khỏi tầng mây, tựa như bầy cá voi nhảy ra khỏi mặt biển!

Nhìn thấy một màn này, khỉ đá không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Trước mắt hắn là ba chiếc chiến hạm bằng sắt màu trắng bạc giống nhau như đúc, che khuất bầu trời. Trên thân chiến hạm, trái phải đều giăng đầy cột buồm cực lớn.

Chúng nó lơ lửng trên không trung.

- Chuyển hướng!... Giương buồm!

Một giọng nói cuồng loạn vang lên.

- Rõ ~!

Nghe như có vô số người đáp lại.

Lại một tiếng thét to vang lên khiến trời rung đất chuyển, như tiếng gào rú trước một tràng công kích, ba tàu chiến hạm nhịp nhàng chuyển hướng. Tiếng va chạm cực lớn ầm ầm vang lên, cột buồm nhanh chóng giương cánh buồm cực lớn màu trắng ra, như khổng tước vươn cánh, đón gió phấp phới.

Sóng gió khuếch tán nổi lên, trong nháy mắt thổi tan tầng mây. Dường như bầu trời màu lam ngay lúc đó tràn ra một tầng gợn sóng.

Bên trên cánh buồm, là ký hiệu một bức vẽ tầng tầng ánh kiếm sắc bén cực lớn.

Nhìn một màn này, khỉ đá không ngậm miệng được.

- Đây là... Thiên Đình hả...

- Thiên Hà tinh binh của Thiên Bồng Nguyên Soái!

Chẳng biết Lăng Vân Tử đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào, ngửa đầu nhàn nhạt thở dài:

- Mỗi con thuyền dài chín chín tám mươi mốt trượng, nếu tính từ đỉnh hạm đụng tới mép cuối thì vừa đủ trăm trượng. Buồm giương lên rộng một trăm lẻ tám trượng. Chiến hạm của Thiên Bồng Nguyên Soái càng lúc càng thêm lớn rồi.

- Thiên Bồng Nguyên Soái...

Khỉ đá không khỏi kinh ngạc.

Đây là... Quân đoàn của Trư Bát Giới?

Hắn vội ngẩng đầu nhìn lại.

Âm thanh hô to chỉnh tề trên bầu trời lại vang lên, như thể đang có ngàn vạn người đang cùng kéo dây thừng. Từ phía dưới ba chiến hạm đang vươn ra vô số mái chèo cực lớn, theo tiếng hô to chỉnh tề kia mà khua đều.

Bay được một đoạn ngắn, ba chiếc chiến hạm khổng lồ này trật tự giương chèo ra, đứng yên đấy, tiếng trống trận đều đều lại chuyển sang tiếng trống dồn dập.

Chiến hạm chậm rãi hạ thấp xuống.

Lăng Vân Tử bưng chén trà ngồi xếp bằng bên cạnh khỉ đá, ngửa đầu nhìn như thể đang xem chuyện náo nhiệt, nói:

- Thiên Bồng Nguyên Soái hẳn là tới núi Côn Lôn này trưng binh.

- Trưng binh?

- Núi Côn Lôn vốn chính là binh doanh của Thiên Đình mà.

Lăng Vân Tử cười bảo:

- Dựa theo phân định, chỉ có vào cảnh giới Hóa Thần mới tính là tiên. Thiên hạ này có trăm vạn hùng binh đóng giữ bốn phương, làm sao có được đến trăm vạn chân tiên? Trăm vạn hùng binh kia chẳng qua chính là người tu đạo dốc sức vì Thiên Đình mà thôi. Trong thiên binh kia tệ nhất cũng phải có tu vi Nạp Thần, còn về phần tiểu tướng trở lên thì ít nhất cũng phải cần tu vi Luyện Thần. Đương nhiên, tu vi Luyện Thần chỉ là một cái khởi điểm mà thôi, còn để được chọn trúng đương nhiên phải rất khó khăn.

Cúi đầu nhấp một ngụm trà, Lăng Vân Tử nói tiếp:

- Danh ngạch tuyển chọn lần này tựa hồ hơi nhiều, Dương Tiễn giết không ít người ở Quán Giang Khẩu mà. Ha ha ha ha. Không biết có hạ tiêu chuẩn xuống không đây.

Ba tàu chiến hạm kia hạ xuống đến chừng hơn trăm trượng thì ngừng lại, lơ lửng ở giữa không trung.

- Bày trận...!

- Hây! Hây! Hây!

Mấy trăm thiên binh thiên tướng mặc áo giáp màu bạc mở ra đôi cánh trắng như tuyết bay lên, bao quanh chiến hạm, bày mở chiến trận, lơ lửng trên không trung. Từng mũi giáo lấp loáng ánh sáng chỉ hướng trời xanh, áo choàng trắng tung bay theo gió.

- Thả thang mây ~!

- Rõ!

Trên boong thuyền, từng thang dây rủ xuống, nhưng không ai leo ra.

- Mở khoang thuyền ~!

- Rõ!

Xích sắt buông lỏng, cửa khoang thuyền cực lớn chậm rãi hạ xuống. Mấy chục chiếc chiến xa lóe sáng trắng được thiên mã giương cánh kéo bay lên không, nhanh chóng bay dọc theo cùng một quỹ tích xoay một vòng trên trời, rồi hạ xuống bãi đất trống bên dưới chiến hạm.

Trên đỉnh của chiến hạm đi đầu có cắm một lá cờ lớn thêu chữ Thiên dựng thẳng. Dưới cờ là một vị chiến tướng mặc trọng giáp màu bạc, đầu đội nón bạc liền thân, đứng đầu chiến hạm. Vị này rút một thanh bảo kiếm bên hông chỉ thẳng về phía chân trời, nghiêm giọng hô to:

- Phụng mệnh Thiên Bồng nguyên soái, đến núi Côn Lôn, thực thi sách lược trưng binh. Thế giam phàm là kẻ có cửu khiếu đều có thể tham gia tuyển chọn, bổ sung thiên quân, bảo vệ thiên đạo!

- Sung thiên quân! Vệ thiên đạo! Sung thiên quân! Vệ thiên đạo! Phù chính nghĩa ~!

Lập tức, tiếng trống như sấm, tướng sĩ thên binh hô hào vang dội.

Âm thanh kia kinh thiên động địa, xông thẳng lên trời.

Thấy cảnh tượng này, khỉ đá không khỏi ngây ngốc.

Huấn luyện chỉnh tề, mũ giáp sáng bóng uy vũ, cử động đều tăm tắp, sĩ khí cao vút, nhìn qua bất cứ binh sĩ nào đều thấy chiến lực không thể coi thường được.

Quân đội của Thiên Đình trong tưởng tượng của hắn kém hơn thế này nhiều lắm! Vậy mà Dương Tiễn lại trong vòng ba ngày hoàn toàn đánh bại một chi quân đội như vậy sao?

- Kia là... Thiên Bồng nguyên soái sao?

Khỉ đá chỉ vào thiên tướng đeo mặt nạ, đứng uy phong lẫm liệt dưới lá cờ chữ Thiên.

- Loại chuyện nhỏ nhặt này hắn làm sao lại tự mình đến chứ? Là chiến tướng dưới tay hắn thôi.

Lăng Vân Tử đáp, lại cúi đầu nhấp ngụm trà.

Đang lúc này, khỉ đá chợt phát hiện có đủ các đám người thần tình khác nhau ở khắp cách đỉnh núi xa gần quanh đây.

Bọn họ trực tiếp dùng thuật ngự phong hoặc khống chế đủ loại pháp khí đi tới.

Những người này nhao nhao hội tụ về phía chiến hạm.

Mà trên mặt đất, giữa những đường núi cũng thỉnh thoảng xuất hiện vài đạo đồ, phương hướng của bọn họ cũng là chiến hạm kia.

- Đi, chúng ta cũng đi nhìn xem.

Khỉ đá cúi người, kéo lấy ống tay áo Lăng Vân Tử.

- Đi xem? Xem cái gì?

- Đi xem chiến hạm Thiên Đình một chút.

- Có gì hay mà xem? Không phải chỉ là mớ đồng nát sắt vụn hả? Không đi, không đi!

- Đi thôi, không phải sư phụ nói chuyến này là để cho đệ khai mở tầm mắt hả?

Mặc kệ Lăng Vân Tử đùn đẩy, khỉ đá cong người kéo tay sư huynh đi. Hai người cù cưa đi thẳng hướng đến chỗ chiến hạm lơ lửng trên không trung kia.

Ven đường, khỉ đá nhìn thấy vô số tu sĩ cũng tiến đến phương hướng đó. Có điều dù bọn họ có mặc đạo phục khác nhau đi nữa, ánh mắt lúc nhìn về phía khỉ đá cũng đều mang theo vẻ sửng sốt cả, chỉ là có chuyện quan trọng hơn nên mới không để ý nữa mà thôi.

Ngày thường khỉ đá vẫn quanh quẩn ở Kim Hà động, hơn nữa vì Vũ Hoa quán nhận định khỉ đá là hung thủ giết người nên ánh mắt nhìn khỉ đá thế kia không có gì kỳ quái. Thế nhưng những người này...

- Có chuyện gì vậy? Làm sao bọn họ cứ nhìn đệ chằm chằm thế?

- Bởi vì đệ là yêu hầu.

Lăng Vân Tử hờ hững trả lời.

- Yêu hầu thì có gì kỳ quái? Phàm là có cửu khiếu đều có thể thành tiên, chẳng phải vừa rồi còn mới nói vậy hay sao?

- Nói là nói vậy, đệ có nhìn thấy yêu tu đến tham gia ứng tuyển trong đám người đó hay không? Nhân tu gặp phải tuần tra sẽ không có việc gì, yêu tu gặp phải... Ha ha ha, đệ có thể đi thử xem.

Khỉ đá đột nhiên ngơ ngẩn.

Hắn nhớ lại lúc ở sơn môn núi Côn Lôn, đạo đồ kia chỉ cho Lăng Vân Tử và Dương Thiền đi vào, mà hắn muốn đi vào núi Côn Lôn cần phải xin chỉ thị từ Thái Ất chân nhân.

Nhớ tới Mai Kỳ một mực cung kính trước mặt Ngọc Đỉnh, nhưng vẫn cứ gọi hắn là "Yêu hầu".

Nhìn ra sắc mặt khỉ đá biến hóa, Lăng Vân Tử sau lưng móc móc lỗ tai, chậm rãi nói:

- Đừng lo lắng, có mang theo yêu bài của Kim Hà động theo chứ?

- Có mang theo.

- Có yêu bài, là thông suốt.

Một câu nói kia khỉ đá nghe qua cảm thấy không bình thường cho lắm, mơ hồ có dự cảm không lành.

Hắn bèn vội hỏi:

- Sư huynh, đệ hỏi huynh một câu, quan hệ giữa Thiên Đình và yêu là như thế nào đây? Đệ đang nói, là yêu không gây họa nhân gian.

- Không thấy rõ hay sao? Hai quốc gia trong thế gian với hai dòng tộc khác nhau còn có thể ta sống ngươi chết với nhau, nữa là hai chủng tộc bất đồng. Đệ đoán xem sẽ như thế nào?

- Thế nhưng là, không phải nói...

- Đệ không định nói Thiên Đình cũng có yêu tinh thành tiên hả? Đệ không có nghiên cứu tỉ mỉ qua xem bọn họ làm gì trên Thiên Đình sao? Ta có thể nói cho đệ biết, có hơn phân nửa là vật cưỡi, bị xích khóa sắt nằm trước cửa cung nào đó. Đến Long tộc còn không có vị trí trên Thiên Đình, chỉ có thể ở dưới biển sâu.

Dự cảm không lành trong lòng đã được xác minh, trong đầu khỉ đá như nổ tung, hắn hít vào một hơi lạnh. Cánh tay kéo lấy Lăng Vân Tử chợt buông lỏng ra, hắn quay người đi trở về.

- Không tới nhìn xem nữa hả?

- Đệ là một con yêu, đi được sao?

Khỉ đá hỏi ngược lại.

- Đệ có yêu bài.

- Ý của huynh là, đệ phải lần lượt trưng yêu bài ra cho bọn họ nhìn vào?

- Vì vậy ngay từ đầu ta đã nói không muốn đi mà.

Lăng Vân Tử đắc ý nói, rồi chợt ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi:

- Quá muộn rồi.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mười mấy tên thiên binh từ trên không trung đáp xuống, tay cầm trường thương bao vây quanh khỉ đá.

Mỗi tên thiên binh trước mặt đều được vũ trang đến tận răng.

Trên thân có đôi cánh trắng mở rộng, mũ giáp bạc có một chùm tua rua đỏ rủ xuống, áo giáp màu bạc uy thế chỉ có hơn chứ không kém so với đại tướng quân ở thế gian. Trong tay là một kiểu trường thương được chế tạo thống nhất. Bên hông trái đeo trường đao, đoản đao, dao găm. Sau lưng là tên nỏ, trọng thuẫn. Hông bên phải là ống đựng tên có chạm trổ hoa văn.

Từng kẻ đứng trước mặt khỉ đá, cao lớn như núi, mặt đều đeo mặt nạ màu bạc không nhìn thấy rõ vẻ mặt bên trong thế nào.

Quân trang tận răng thế này, đủ khiến khóe miệng khỉ đá co rúm lại.

- Các ngươi… muốn làm gì?

Thiên tướng cầm đầu đứng trên một tảng đá cao, tháo tấm mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt với vết sẹo to dài kéo từ trán đến khóe miệng, nhìn qua cực kỳ khủng bố. Không rõ người này làm sao mà sống sót được.

Chỉ nghe thiên tướng này há miệng quát to:

- Yêu hầu từ nơi nào? Dám cả gan ngăn trở Thiên Đình trưng binh!

Đoạn vung tay lên:

- Bắt lại cho ta!
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tùng 2 năm trước
Cuối cùng Tôn Ngộ Không có cứu được chim Hoàng Yến ko tác giả ơi ?

Truyện cùng thể loại