Đại Bạo Ngọt
Chương 53: Về Đông Thành với tôi đi
Dịch: CP88
Tàu đi được không lâu, nhân viên phục vụ đẩy xe đến, "Xin hỏi có cần đồ ăn hay đồ uống gì không ạ?"
Miệng Thi Điềm hơi khô, nhưng nghĩ đến đồ ăn trên tàu cao tốc quá đắt, vẫn là bỏ đi thôi.
Kỷ Diệc Hoành ngồi thẳng dậy, hướng về phía nhân viên phục vụ vẫy tay. "Có hoa quả gì không?"
"Có, trái cây cắt sẵn."
"Cho một hộp, thêm hai túi khoai tây chiên nữa......"
Thi Điềm nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, Kỷ Diệc Hoành đối đầu với tầm mắt của cô, nhưng tay vẫn không thu về. "Cho cậu ăn."
"Xin hỏi còn cần gì nữa không?"
"Nước đi, cậu uống gì?" Kỷ Diệc Hoành hỏi Thi Điềm ngồi bên cạnh.
Thi Điềm cầm hai bình nước khoáng, "Vậy được rồi."
Nhân viên phục vụ đặt đồ lên chiếc bàn nhỏ của Thi Điềm, cô vội vàng rút điện thoại từ trong túi ra. Kỷ Diệc Hoành nghiêng người qua, dùng điện thoại của mình quét mã trên chiếc xe đẩy. "Bao nhiêu tiền."
"Để mình......"
Nhân viên phục vụ trả lời, Thi Điềm còn chưa nói hết câu Kỷ Diệc Hoành đã thanh toán xong. Thi Điềm đỏ mặt. "Cảm ơn."
"Có phải vẫn không quen để tôi trả tiền?"
Thi Điềm không biết phải trả lời thế nào, "Mình không muốn bị dưỡng thành thói quen."
Kỷ Diệc Hoành cầm chai nước trên bàn đưa cho cô, "Vậy thì từ từ thích ứng đi."
Rồi lại bóc lớp giấy bóng của chiếc hộp trái cây tươi ra, "Ăn đi."
Thi Điềm cầm chiếc xiên ăn trái cây dùng một lần cắm vào một miếng dưa vàng hami, lấy hết dũng khí mới dám đưa đến bên môi Kỷ Diệc Hoành. Cậu thiếu niên liếc mắt, không nói gì, há miệng ăn vào.
Thi Điềm mở chiếc bàn nhỏ trước mặt Kỷ Diệc Hoành ra, đặt nước và hoa quả lên đó.
Thời gian vẫn còn sớm nên cô cũng không thấy đói, Kỷ Diệc Hoành lấy điện thoại ra lướt mạng.
Cô gái ngồi bên cạnh có lẽ cũng tầm tuổi bọn họ, lúc vừa rồi ngồi vào ghế đã chú ý đến Kỷ Diệc Hoành, soái ca có ai lại không thích nhìn thêm mấy cái chứ.
Kỷ Diệc Hoành quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngũ quan đẹp đẽ của cậu thiếu niên lập tức trọn vẹn hiện ra trước mắt, cô gái ngồi bên cạnh thậm chí còn nghe được trái tim nhảy lên thình thịch.
Thi Điềm nói chuyện với Kỷ Diệc Hoành. "Cậu thi thế nào?"
"Không biết," Kỷ Diệc Hoành hời hợt đáp. "Tự mình thì thấy cũng được."
Cô bạn ngồi bên cạnh xen vào, "Tiểu ca ca, hai người đi đâu vậy?"
Có lẽ là Kỷ Diệc Hoành không ngờ người này sẽ mở miệng, anh liếc cô gái đó một cái, rất nhanh lại thu tầm mắt về, "Về nhà."
"Nhà anh ở đâu?"
Thi Điềm thò đầu ra, gần như là áp sát ngực Kỷ Diệc Hoành. Cô còn không biết cái kiểu bắt chuyện này hay sao, tiếp chuyện chỉ là bước thứ nhất, mục đích cuối cùng ít nhất cũng phải là thêm wechat hoặc là gì đó. "Nhà bạn ở đâu?"
Cô gái kia liếc cái đầu bỗng nhiên thò ra của cô, "Thượng Hải."
"Ờ, chúng tôi chỉ đến một cái địa phương nhỏ thôi, không đáng nhắc tới." Thi Điềm cứ như vậy kết thúc câu chuyện.
Nhưng cô gái kia cũng không phải kẻ tầm thường, bị cự tuyệt không hề giảm đi khí thế, nếu đã lăn lộn trong giang hồ thì phải mài đến khi da mặt đủ dày mới được. "Tiểu ca ca, trái cây này nhìn ngon thật đấy, em có thể ăn một miếng không?"
Lời bắt chuyện này, Kỷ Diệc Hoành dứt khoát không tiếp.
Cô gái kia chớp chớp mắt, phóng điện không ngừng. Kỷ Diệc Hoành nhíu chặt mày, con gái bây giờ đều to gan như vậy sao? Người nhà của anh còn đang lù lù ở ngay đây này.
Thi Điềm cười ngọt ngào cầm hộp trái cây đưa cho cô ta, "Ăn đi, gặp gỡ chính là duyên."
Cô gái kia đúng là không hề khách khí, ăn một miếng dưa, "Cảm ơn, em cũng cảm thấy em rất có duyên với hai người đó, nếu đã vậy, chúng ta thêm bạn bè nhé?"
Khóe miệng Thi Điềm co rúm, hộp trái cây cắt sẵn bị động tác siết tay của cô rên rỉ ra tiếng lạo xạo. Cô gái kia lấy điện thoại ra, vừa ăn trái cây của Thi Điềm vừa chuẩn bị thêm người của cô làm bạn tốt.
"Em quét hai người nhé?"
Đương nhiên Thi Điềm biết mục tiêu của cô ta thực chất là Kỷ Diệc Hoành, thế nhưng cũng đã nói đến thế rồi, cô biết phải từ chối thế nào bây giờ?
Cô nên nói cô gái này là quá nhiệt tình, hay là quá không biết điều đây?
Thi Điềm đặt hộp trái cây về chiếc bàn nhỏ trước mặt mình, Kỷ Diệc Hoành thấy tay cô gái kia sắp đưa đến trước mặt mình, cau mày nói, "Tôi không thích thêm wechat của người lạ."
Cô gái kia ngớ ra, có thể là chưa từng bị người ta thẳng thắn từ chối như vậy bao giờ, "Tiểu tỷ tỷ đã nói gặp gỡ chính là duyên phận mà."
"Cũng không phải tất cả duyên phận đều tốt, chưa biết chừng lại là nghiệt duyên thì sao?"
Thi Điềm rốt cuộc vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, Kỷ Diệc Hoành thu chiếc bàn nhỏ về. "Tôi vào phòng rửa tay."
Thi Điềm cầm nước và trái cây trước mặt lên, Kỷ Diệc Hoành giúp cô thu dọn bàn cẩn thận, "Đi cùng tôi."
"Ừa."
Cô đặt đồ trong tay lên ghế, rồi ôm theo hộp trái cây đi theo sau Kỷ Diệc Hoành. Anh cũng chỉ vào đó rửa cái tay, lúc về để cho Thi Điềm đi trước.
Vừa trở lại chỗ ngồi, cô gái kia lập tức hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay. Thi Điềm định nhường đường cho Kỷ Diệc Hoành ngồi vào, nhưng anh lại đẩy vai cô, cho cô ngồi xuống vị trí ở giữa.
Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng, Thi Điềm mở điện thoại lướt mạng, cô gái kia thấy thái độ của bọn họ như vậy thì cũng không tiện tiếp tục dây dưa.
Tàu đến điểm dừng, Kỷ Diệc Hoành đứng dậy, lấy hành lý của Thi Điềm xuống. Thi Điềm tâm trạng rối bời đi theo anh, mãi đến tận khi ra đến bên ngoài.
Kỷ Diệc Hoành nhìn bảng hướng dẫn chuẩn bị tìm chỗ thuê xe, Thi Điềm vội vàng đuổi theo, "Tự mình quay lại là được rồi."
"Sợ tôi đến nhà cậu không tiện?"
Thi Điềm cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình. "Nhà mình thật sự cách đây không xa."
"Nhà cậu có người ở nhà không?"
Trước khi về Thi Điềm đã gửi tin nhắn cho người kia, đã nói là sẽ không trở lại.
Kỷ Diệc Hoành cầm cổ tay cô, một tay còn lại kéo theo chiếc vali đi về phía trước.
Bọn họ đứng xếp hàng bên trong một hồi lâu mới ngồi được lên đến taxi, tài xế hỏi địa chỉ, Thi Điềm ấp úng nói ra đường và tên tiểu khu.
Cô không hề nói dối, nơi ở của cô thật sự không cách xa nhà ga.
Kỷ Diệc Hoành kéo theo vali của Thi Điềm đi tới trước cửa nhà cô, Thi Điềm một bụng tâm sự, chỉ sợ ngày hôm nay Thi Niên Thịnh sẽ ở nhà. Kỷ Diệc Hoành đã xem video kia rồi, nhất định là đoán được đại khái tình cảnh của nhà cô. Thi Điềm dè dặt đẩy cửa ra, sau đó đứng trước cửa khẽ gọi, "Ba?"
Bên trong không có chút ánh sáng, trời còn chưa tối nhưng bên trong nhà đã tối thui.
Thi Điềm hơi khom lưng, đi vào. "Ba?"
Kỷ Diệc Hoành chỉ cảm thấy trong lòng âm ỉ khó chịu, nhìn theo thân hình nhỏ bé của cô cẩn thận từng chút một đi vào trong. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, xem ra là không có ai ở nhà.
Nếu là ở một gia đình khác, trong nhà nhất định đã sáng đèn, cơm canh thơm phức cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đứa nhỏ về đến nhà là có thể ăn ngay. Chưa biết chừng dọc đường đi còn gọi điện không ngừng, lại không yên tâm mà đến tận nhà ga đón cô con gái nhỏ. Bàn tay Kỷ Diệc Hoành đặt trên tay kéo vali hơi siết lại, anh nhìn thấy Thi Điềm xoay người, hướng về phía mình vẫy vẫy. "Mau vào đi."
Cô đi vào phòng khách mở cửa sổ ra, bên trong lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương khiến người ta phải rùng mình.
Kỷ Diệc Hoành đặt chiếc vali sang một bên. Thi Điềm sợ anh không quen, vội vàng tìm điều khiển điều hòa, sau đó mở điều hòa của phòng khách lên.
Máy điều hòa kia có lẽ cũng đã dùng rất nhiều năm rồi, màu ố vàng cũ kỹ, trơ trọi một góc chiếm lấy gần nửa không gian của phòng khách.
"Cậu mau ngồi nghỉ một chút đi." Thi Điềm xoay người đi vào trong nhà bếp, cắm một bình nước nóng.
Căn nhà rất nhỏ, cũng chỉ có hai phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống ghế sô pha, đợi đến tận khi nước sôi mà máy điều hòa kia vẫn không phát ra chút khí ấm nào.
Cô đi đến trước máy điều hòa, giơ tay ra kiểm tra, "Xem ra đã hỏng rồi."
"Hay hỏng lắm à?"
"Ừ, chủ nhà chỉ sửa lại đúng một lần lúc mới chuyển đến, về sau gọi điện ông ấy đều không quan tâm." Thi Điềm cầm điều khiển, tắt điều hòa.
"Không thì cậu vào phòng mình ngồi đi, điều hòa trong đó chắc là dùng được."
"Ừ." Kỷ Diệc Hoành đứng lên, đi theo Thi Điềm vào phòng cô.
Căn phòng này có lẽ chưa nổi mười mét vuông, còn cố nhét vào một bộ bàn học và một tủ quần áo. Trên giường trống không, Thi Điềm nói Kỷ Diệc Hoành ngồi tạm xuống chiếc ghế bình thường cô dùng để ngồi học sau đó xoay người đi tìm điều khiển bật điều hòa lên.
Chăn đệm và ga trải giường đều nhét trong tủ quần áo, Thi Điềm lôi chúng ra ngoài. Hiện tại cũng không thể mang đi giặt, càng không có cách nào hong khô, Kỷ Diệc Hoành ngửi thấy được mùi ẩm mốc rất rõ ràng.
Bình thường cô không về đây ở, trong nhà cũng không có ai dọn dẹp trước chờ cô về. Thi Điềm ngửi được mùi, vội vàng nhét chúng lại vào tủ.
Cô lúng túng đứng một chỗ, nghe thấy tiếng máy điều hòa hoạt động, Thi Điềm hơi nghiêng đầu, "Được rồi."
"Về Đông Thành với tôi đi, cùng nhau ăn Tết."
Tàu đi được không lâu, nhân viên phục vụ đẩy xe đến, "Xin hỏi có cần đồ ăn hay đồ uống gì không ạ?"
Miệng Thi Điềm hơi khô, nhưng nghĩ đến đồ ăn trên tàu cao tốc quá đắt, vẫn là bỏ đi thôi.
Kỷ Diệc Hoành ngồi thẳng dậy, hướng về phía nhân viên phục vụ vẫy tay. "Có hoa quả gì không?"
"Có, trái cây cắt sẵn."
"Cho một hộp, thêm hai túi khoai tây chiên nữa......"
Thi Điềm nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, Kỷ Diệc Hoành đối đầu với tầm mắt của cô, nhưng tay vẫn không thu về. "Cho cậu ăn."
"Xin hỏi còn cần gì nữa không?"
"Nước đi, cậu uống gì?" Kỷ Diệc Hoành hỏi Thi Điềm ngồi bên cạnh.
Thi Điềm cầm hai bình nước khoáng, "Vậy được rồi."
Nhân viên phục vụ đặt đồ lên chiếc bàn nhỏ của Thi Điềm, cô vội vàng rút điện thoại từ trong túi ra. Kỷ Diệc Hoành nghiêng người qua, dùng điện thoại của mình quét mã trên chiếc xe đẩy. "Bao nhiêu tiền."
"Để mình......"
Nhân viên phục vụ trả lời, Thi Điềm còn chưa nói hết câu Kỷ Diệc Hoành đã thanh toán xong. Thi Điềm đỏ mặt. "Cảm ơn."
"Có phải vẫn không quen để tôi trả tiền?"
Thi Điềm không biết phải trả lời thế nào, "Mình không muốn bị dưỡng thành thói quen."
Kỷ Diệc Hoành cầm chai nước trên bàn đưa cho cô, "Vậy thì từ từ thích ứng đi."
Rồi lại bóc lớp giấy bóng của chiếc hộp trái cây tươi ra, "Ăn đi."
Thi Điềm cầm chiếc xiên ăn trái cây dùng một lần cắm vào một miếng dưa vàng hami, lấy hết dũng khí mới dám đưa đến bên môi Kỷ Diệc Hoành. Cậu thiếu niên liếc mắt, không nói gì, há miệng ăn vào.
Thi Điềm mở chiếc bàn nhỏ trước mặt Kỷ Diệc Hoành ra, đặt nước và hoa quả lên đó.
Thời gian vẫn còn sớm nên cô cũng không thấy đói, Kỷ Diệc Hoành lấy điện thoại ra lướt mạng.
Cô gái ngồi bên cạnh có lẽ cũng tầm tuổi bọn họ, lúc vừa rồi ngồi vào ghế đã chú ý đến Kỷ Diệc Hoành, soái ca có ai lại không thích nhìn thêm mấy cái chứ.
Kỷ Diệc Hoành quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngũ quan đẹp đẽ của cậu thiếu niên lập tức trọn vẹn hiện ra trước mắt, cô gái ngồi bên cạnh thậm chí còn nghe được trái tim nhảy lên thình thịch.
Thi Điềm nói chuyện với Kỷ Diệc Hoành. "Cậu thi thế nào?"
"Không biết," Kỷ Diệc Hoành hời hợt đáp. "Tự mình thì thấy cũng được."
Cô bạn ngồi bên cạnh xen vào, "Tiểu ca ca, hai người đi đâu vậy?"
Có lẽ là Kỷ Diệc Hoành không ngờ người này sẽ mở miệng, anh liếc cô gái đó một cái, rất nhanh lại thu tầm mắt về, "Về nhà."
"Nhà anh ở đâu?"
Thi Điềm thò đầu ra, gần như là áp sát ngực Kỷ Diệc Hoành. Cô còn không biết cái kiểu bắt chuyện này hay sao, tiếp chuyện chỉ là bước thứ nhất, mục đích cuối cùng ít nhất cũng phải là thêm wechat hoặc là gì đó. "Nhà bạn ở đâu?"
Cô gái kia liếc cái đầu bỗng nhiên thò ra của cô, "Thượng Hải."
"Ờ, chúng tôi chỉ đến một cái địa phương nhỏ thôi, không đáng nhắc tới." Thi Điềm cứ như vậy kết thúc câu chuyện.
Nhưng cô gái kia cũng không phải kẻ tầm thường, bị cự tuyệt không hề giảm đi khí thế, nếu đã lăn lộn trong giang hồ thì phải mài đến khi da mặt đủ dày mới được. "Tiểu ca ca, trái cây này nhìn ngon thật đấy, em có thể ăn một miếng không?"
Lời bắt chuyện này, Kỷ Diệc Hoành dứt khoát không tiếp.
Cô gái kia chớp chớp mắt, phóng điện không ngừng. Kỷ Diệc Hoành nhíu chặt mày, con gái bây giờ đều to gan như vậy sao? Người nhà của anh còn đang lù lù ở ngay đây này.
Thi Điềm cười ngọt ngào cầm hộp trái cây đưa cho cô ta, "Ăn đi, gặp gỡ chính là duyên."
Cô gái kia đúng là không hề khách khí, ăn một miếng dưa, "Cảm ơn, em cũng cảm thấy em rất có duyên với hai người đó, nếu đã vậy, chúng ta thêm bạn bè nhé?"
Khóe miệng Thi Điềm co rúm, hộp trái cây cắt sẵn bị động tác siết tay của cô rên rỉ ra tiếng lạo xạo. Cô gái kia lấy điện thoại ra, vừa ăn trái cây của Thi Điềm vừa chuẩn bị thêm người của cô làm bạn tốt.
"Em quét hai người nhé?"
Đương nhiên Thi Điềm biết mục tiêu của cô ta thực chất là Kỷ Diệc Hoành, thế nhưng cũng đã nói đến thế rồi, cô biết phải từ chối thế nào bây giờ?
Cô nên nói cô gái này là quá nhiệt tình, hay là quá không biết điều đây?
Thi Điềm đặt hộp trái cây về chiếc bàn nhỏ trước mặt mình, Kỷ Diệc Hoành thấy tay cô gái kia sắp đưa đến trước mặt mình, cau mày nói, "Tôi không thích thêm wechat của người lạ."
Cô gái kia ngớ ra, có thể là chưa từng bị người ta thẳng thắn từ chối như vậy bao giờ, "Tiểu tỷ tỷ đã nói gặp gỡ chính là duyên phận mà."
"Cũng không phải tất cả duyên phận đều tốt, chưa biết chừng lại là nghiệt duyên thì sao?"
Thi Điềm rốt cuộc vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, Kỷ Diệc Hoành thu chiếc bàn nhỏ về. "Tôi vào phòng rửa tay."
Thi Điềm cầm nước và trái cây trước mặt lên, Kỷ Diệc Hoành giúp cô thu dọn bàn cẩn thận, "Đi cùng tôi."
"Ừa."
Cô đặt đồ trong tay lên ghế, rồi ôm theo hộp trái cây đi theo sau Kỷ Diệc Hoành. Anh cũng chỉ vào đó rửa cái tay, lúc về để cho Thi Điềm đi trước.
Vừa trở lại chỗ ngồi, cô gái kia lập tức hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay. Thi Điềm định nhường đường cho Kỷ Diệc Hoành ngồi vào, nhưng anh lại đẩy vai cô, cho cô ngồi xuống vị trí ở giữa.
Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng, Thi Điềm mở điện thoại lướt mạng, cô gái kia thấy thái độ của bọn họ như vậy thì cũng không tiện tiếp tục dây dưa.
Tàu đến điểm dừng, Kỷ Diệc Hoành đứng dậy, lấy hành lý của Thi Điềm xuống. Thi Điềm tâm trạng rối bời đi theo anh, mãi đến tận khi ra đến bên ngoài.
Kỷ Diệc Hoành nhìn bảng hướng dẫn chuẩn bị tìm chỗ thuê xe, Thi Điềm vội vàng đuổi theo, "Tự mình quay lại là được rồi."
"Sợ tôi đến nhà cậu không tiện?"
Thi Điềm cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình. "Nhà mình thật sự cách đây không xa."
"Nhà cậu có người ở nhà không?"
Trước khi về Thi Điềm đã gửi tin nhắn cho người kia, đã nói là sẽ không trở lại.
Kỷ Diệc Hoành cầm cổ tay cô, một tay còn lại kéo theo chiếc vali đi về phía trước.
Bọn họ đứng xếp hàng bên trong một hồi lâu mới ngồi được lên đến taxi, tài xế hỏi địa chỉ, Thi Điềm ấp úng nói ra đường và tên tiểu khu.
Cô không hề nói dối, nơi ở của cô thật sự không cách xa nhà ga.
Kỷ Diệc Hoành kéo theo vali của Thi Điềm đi tới trước cửa nhà cô, Thi Điềm một bụng tâm sự, chỉ sợ ngày hôm nay Thi Niên Thịnh sẽ ở nhà. Kỷ Diệc Hoành đã xem video kia rồi, nhất định là đoán được đại khái tình cảnh của nhà cô. Thi Điềm dè dặt đẩy cửa ra, sau đó đứng trước cửa khẽ gọi, "Ba?"
Bên trong không có chút ánh sáng, trời còn chưa tối nhưng bên trong nhà đã tối thui.
Thi Điềm hơi khom lưng, đi vào. "Ba?"
Kỷ Diệc Hoành chỉ cảm thấy trong lòng âm ỉ khó chịu, nhìn theo thân hình nhỏ bé của cô cẩn thận từng chút một đi vào trong. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, xem ra là không có ai ở nhà.
Nếu là ở một gia đình khác, trong nhà nhất định đã sáng đèn, cơm canh thơm phức cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đứa nhỏ về đến nhà là có thể ăn ngay. Chưa biết chừng dọc đường đi còn gọi điện không ngừng, lại không yên tâm mà đến tận nhà ga đón cô con gái nhỏ. Bàn tay Kỷ Diệc Hoành đặt trên tay kéo vali hơi siết lại, anh nhìn thấy Thi Điềm xoay người, hướng về phía mình vẫy vẫy. "Mau vào đi."
Cô đi vào phòng khách mở cửa sổ ra, bên trong lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương khiến người ta phải rùng mình.
Kỷ Diệc Hoành đặt chiếc vali sang một bên. Thi Điềm sợ anh không quen, vội vàng tìm điều khiển điều hòa, sau đó mở điều hòa của phòng khách lên.
Máy điều hòa kia có lẽ cũng đã dùng rất nhiều năm rồi, màu ố vàng cũ kỹ, trơ trọi một góc chiếm lấy gần nửa không gian của phòng khách.
"Cậu mau ngồi nghỉ một chút đi." Thi Điềm xoay người đi vào trong nhà bếp, cắm một bình nước nóng.
Căn nhà rất nhỏ, cũng chỉ có hai phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống ghế sô pha, đợi đến tận khi nước sôi mà máy điều hòa kia vẫn không phát ra chút khí ấm nào.
Cô đi đến trước máy điều hòa, giơ tay ra kiểm tra, "Xem ra đã hỏng rồi."
"Hay hỏng lắm à?"
"Ừ, chủ nhà chỉ sửa lại đúng một lần lúc mới chuyển đến, về sau gọi điện ông ấy đều không quan tâm." Thi Điềm cầm điều khiển, tắt điều hòa.
"Không thì cậu vào phòng mình ngồi đi, điều hòa trong đó chắc là dùng được."
"Ừ." Kỷ Diệc Hoành đứng lên, đi theo Thi Điềm vào phòng cô.
Căn phòng này có lẽ chưa nổi mười mét vuông, còn cố nhét vào một bộ bàn học và một tủ quần áo. Trên giường trống không, Thi Điềm nói Kỷ Diệc Hoành ngồi tạm xuống chiếc ghế bình thường cô dùng để ngồi học sau đó xoay người đi tìm điều khiển bật điều hòa lên.
Chăn đệm và ga trải giường đều nhét trong tủ quần áo, Thi Điềm lôi chúng ra ngoài. Hiện tại cũng không thể mang đi giặt, càng không có cách nào hong khô, Kỷ Diệc Hoành ngửi thấy được mùi ẩm mốc rất rõ ràng.
Bình thường cô không về đây ở, trong nhà cũng không có ai dọn dẹp trước chờ cô về. Thi Điềm ngửi được mùi, vội vàng nhét chúng lại vào tủ.
Cô lúng túng đứng một chỗ, nghe thấy tiếng máy điều hòa hoạt động, Thi Điềm hơi nghiêng đầu, "Được rồi."
"Về Đông Thành với tôi đi, cùng nhau ăn Tết."
Tác giả :
Thánh Yêu