Đại Ác Ma, Tha Cho Em Đi!
Chương 8: Bạo gan
-Sao cứ nhìn anh vậy?
Cô ngại ngùng cúi mặt xuống:
-Ai nhìn anh chứ.
Đúng là chỉ có anh mới khiến cô có biểu cảm này cũng chỉ có anh mới 'quản 'được cô,chắc anh sẽ là người duy nhất mà cô sợ đây.Ở nhà cô luôn được ba mẹ,anh trai chiều chuộng,vì thế ko sợ họ.
Anh vẫn cười vui vẻ...
-Em có muốn đi mua gì không.
-Có nhưng ko bỏ tiền.
-Ok,em muốn gì anh cho cái đó.
-Thật?
Cô cười,ko ngờ khi cô cười lại mê người như vậy,ko thấy vẻ lạnh lùng mà thay vào là sự vui vẻ,thích thú.
Cô ko muốn ra ngoài nhưng có thứ để cô mua đây.
-Dĩ nhiên.
Ăn xong,họ ngồi nghỉ ăn tráng miệng:
-Anh đợi chút,em thay quần áo nhé.
-Ukm.
Lúc sau cô đi xuống,cô mặc chiếc áo len mỏng dài thân màu nâu đậm,áo khoác đen,mặc quần bó đen,giày convert đen,mái tóc màu kem được buông thả ngang hông,trên đầu đội chiếc mũ len nâu ấm áp nhìn tựa như 1 thiên thần.Mặc đồ khá đơn giản nhưng vẻ đáng yêu,lại ko thể che hết,3 vòng vẫn có thể thấy được,rất chuẩn xác,.(bề ngoài và tính cách khác quá,rồi để anh thuần phục cô giống bề ngoài)
-Em muốn đến đâu.
-Trung tâm thương mại của thành phố chính.
-Ukm.
Chiếc xe rất nhanh đã đỗ ở 1 trung tâm to lớn.
Anh và cô bước vào,mọi người cúi đầu chào anh vì anh là người mở ra nó mà.Cô cũng ko quá ngạc nhiên,anh giàu,giỏi (bạn nói) là chủ cũng là chuyện thường.
-Anh giàu nhỉ!Cô vừa đi vừa nói,mắt vẫn nhìn thẳng,ko tỏ vẻ thích thú gì lắm.(ai mà chả muốn có tiền,hay được nhận tiền còn cô thì chán lắm,ko thích nhiều tiền,có quá nhiều cũng là nỗi khổ của cô,đủ cho ăn và mua mấy thứ là được,cô sống ở đây ko cần tiền của gia đình,'họ vẫn cứ đưa thẻ lúc sang,cô ko tiêu nhá 'tự kiếm ra mà ăn, học,ấy thế mà tiền cô kiếm ra thừa để ăn,chơi,cả đời đó)(về việc làm gì thì là làm phục vụ quán ăn cho bạn của anh trai '1 tg',tự mở quán bánh 'thi đại học nên để lại cho 1 ng khác rồi ',thi piano,violin toàn Thế Giới,đứng nhất được giải và có tiền,thiết kế trang sức cho hãng nổi tiếng.......)(ko nói nữa lạc đề rồi
Cô ngại ngùng cúi mặt xuống:
-Ai nhìn anh chứ.
Đúng là chỉ có anh mới khiến cô có biểu cảm này cũng chỉ có anh mới 'quản 'được cô,chắc anh sẽ là người duy nhất mà cô sợ đây.Ở nhà cô luôn được ba mẹ,anh trai chiều chuộng,vì thế ko sợ họ.
Anh vẫn cười vui vẻ...
-Em có muốn đi mua gì không.
-Có nhưng ko bỏ tiền.
-Ok,em muốn gì anh cho cái đó.
-Thật?
Cô cười,ko ngờ khi cô cười lại mê người như vậy,ko thấy vẻ lạnh lùng mà thay vào là sự vui vẻ,thích thú.
Cô ko muốn ra ngoài nhưng có thứ để cô mua đây.
-Dĩ nhiên.
Ăn xong,họ ngồi nghỉ ăn tráng miệng:
-Anh đợi chút,em thay quần áo nhé.
-Ukm.
Lúc sau cô đi xuống,cô mặc chiếc áo len mỏng dài thân màu nâu đậm,áo khoác đen,mặc quần bó đen,giày convert đen,mái tóc màu kem được buông thả ngang hông,trên đầu đội chiếc mũ len nâu ấm áp nhìn tựa như 1 thiên thần.Mặc đồ khá đơn giản nhưng vẻ đáng yêu,lại ko thể che hết,3 vòng vẫn có thể thấy được,rất chuẩn xác,.(bề ngoài và tính cách khác quá,rồi để anh thuần phục cô giống bề ngoài)
-Em muốn đến đâu.
-Trung tâm thương mại của thành phố chính.
-Ukm.
Chiếc xe rất nhanh đã đỗ ở 1 trung tâm to lớn.
Anh và cô bước vào,mọi người cúi đầu chào anh vì anh là người mở ra nó mà.Cô cũng ko quá ngạc nhiên,anh giàu,giỏi (bạn nói) là chủ cũng là chuyện thường.
-Anh giàu nhỉ!Cô vừa đi vừa nói,mắt vẫn nhìn thẳng,ko tỏ vẻ thích thú gì lắm.(ai mà chả muốn có tiền,hay được nhận tiền còn cô thì chán lắm,ko thích nhiều tiền,có quá nhiều cũng là nỗi khổ của cô,đủ cho ăn và mua mấy thứ là được,cô sống ở đây ko cần tiền của gia đình,'họ vẫn cứ đưa thẻ lúc sang,cô ko tiêu nhá 'tự kiếm ra mà ăn, học,ấy thế mà tiền cô kiếm ra thừa để ăn,chơi,cả đời đó)(về việc làm gì thì là làm phục vụ quán ăn cho bạn của anh trai '1 tg',tự mở quán bánh 'thi đại học nên để lại cho 1 ng khác rồi ',thi piano,violin toàn Thế Giới,đứng nhất được giải và có tiền,thiết kế trang sức cho hãng nổi tiếng.......)(ko nói nữa lạc đề rồi
Tác giả :
Lune