Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa
Chương 35: Nhìn Anh Sạch Sẽ
Đôi con ngươi sâu như biển đó nhìn qua, khiến người ta trầm mê trong đó.
Khuôn mặt Lý Triều Kha không kiềm chế được mà đỏ lên.
“Không phải đã nói con trai do tôi đưa về sao, không lẽ cậu Thịnh muốn nuốt lời?" Lý Triều Kha đột nhiên đi qua bên cạnh hai bước, duy trì khoảng cách với Thịnh Thế Hùng.
“Nuốt lời là sao, con trai không phải do cô đưa về ư?" Thịnh Thế Hùng nhìn vào mắt Lý Triều Kha, hỏi ngược lại,
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Lý Triều Kha bị anh nhìn như vậy, bị anh hỏi ngược lại như vậy, đại não gần như trống rỗng.
Tay của Thịnh Thế Hùng vươn đến trước mặt cô, khiến cô lùi về sau thêm một bước theo phản xạ có điều kiện, đầu suýt nữa đã đụng vào tường, cô đã chuẩn bị tâm lý bị đau rồi, nhưng kết cảm lại phát hiện cảm giác khi tông vào lại khá thoải mái, có tính đàn hồi.
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đó." Lý Triều Kha hung dữ mà quát.
Người đàn ông cười lên: “Có áo ngủ không?"
Tốc độ đánh trống lảng nhanh như vậy, Lý Triều Kha nhìn Thịnh Thế Hùng đang đi về phía nhà vệ sinh, cả người đều ngây ngốc.
Cô nhấc chân đi qua đó, bên trong đã truyền đến tiếng nước, cô vội vàng thu bước chân lại, trong lòng thầm mắng một tiếng lưu manh.
Căn hộ chung cư nhỏ mà cô đang ở chưa có đàn ông tới qua, đâu ra có áo ngủ đàn ông chứ.
Lý Triều Kha đứng ở trước tủ quần áo lục cả nửa ngày, mới miễn cưỡng tìm được một cái đầm ngủ của mình, kiểu rộng rãi, chắc Thịnh Thế Hùng miễn cưỡng có thể mặc được.
Nhưng hình ảnh vừa mới hiện lên trong đầu não thì cô lại nhịn không được mà muốn cười.
Cho dù Lý Triều Kha luôn cảnh cáo mình, mình đang giận, không được cười, nhưng khóe miệng cứ mãi nhướng lên, không hạ xuống được.
Cầm lấy đầm ngủ bỏ trên chiếc ghế nhỏ ở cửa nhà tắm, Lý Triều Kha về phòng ngủ, ngồi trên đầu giường nhìn khuôn mặt say ngủ của con trai.
Bây giờ yên tĩnh lại, Lý Triều Kha mới phát hiện, nội tâm mình rất thích khi Thịnh Thế Hùng mặt dày muốn ngủ lại ở chung cư nhỏ.
Nếu không, cô cũng sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy rồi.
Con trai có trọng lượng ở trong lòng anh, không phải là sự nhiệt tình tạm thời.
Sự hiểu biết này khiến hảo cảm của Lý Triều Kha đối với anh có tăng thêm một chút xíu xiu.
Người làm mẹ, quan tâm đến cảm nhận của con cái hơn là cảm nhận của cá nhân.
Nếu như Thịnh Thế Hùng dám to gan trêu đùa tình cảm của con trai cô, cô nhất định sẽ tận tay xé xác anh, xịt tương ớt đút cho chó ăn.
Thịnh Thế Hùng tắm ở trong phòng tắm, đột nhiên cảm thấy sau gáy mình lạnh toát.
Anh khẽ điều chỉnh nhiệt độ nước cao hơn, đồng thời cảm khái hoàn cảnh sinh tồn của con trai bé cưng của mình có chút....ác liệt.
Tắm xong, Thịnh Thế Hùng khẽ cất cao giọng gọi: “Quần áo đâu?"
Không có ai trả lời anh.
Thịnh Thế Hùng cũng lo làm ồn đến con trai đang ngủ, thế là thử kéo cửa ra, muốn xem thử chuyện gì.
Hóa ra Lý Triều Kha đang yên lặng ngồi bên giường nhìn con trai ngủ, đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên nhà tắm, liền đứng dậy đi về phía phòng khách.
Vừa nhìn thì thấy một người đàn ông lõa thể cao lớn.
Làn da toàn thân đều mang màu rám nắng khỏe mạnh, bóng mượt mịn màng, giống như là một món đồ sứ hảo hạng vậy.
Tầm mắt dời xuống dưới.
Kích thước to lớn, khiến Lý Triều Kha há hốc mồm.
“Chưa nhìn đủ à?" Người đàn ông thấp giọng hừ lạnh.
Lý Triều Kha rùng mình một cái, nhìn sạch sẽ người này rồi, thực sự là cô không hợp đạo lý, cô vội vàng nhắm mắt lại, vươn tay chỉ chiếc ghế nhỏ bên cạnh nhà tắm, nói: “Quần áo....đồ ngủ cho anh ở đó đó."
“Quay người lại." Thịnh Thế Hùng trầm giọng ra lệnh.
“Ờ, được." Lý Triều Kha xấu hổ đỏ mặt tía tai, nghe anh nói như vậy, giống như là như được ban lệnh ân xá vậy, vội vàng chui vào trong phòng ngủ.
Mà ở trong phòng khách, Thịnh Thế Hùng cầm lấy ‘đồ ngủ’, mặt mày đều đen sầm.
Người phụ nữ này, quả nhiên là có thù thì tất báo, lòng dạ hẹp hòi còn hơn cả mũi kim nữa.
Nhìn xem, tìm đồ ngủ kiểu gì cho anh vậy?
Nhưng nhìn xung quanh, cũng không thấy có gì mặc được.
Tuy Thịnh Thế Hùng rất tự tin với body của mình, nhưng cũng không muốn làm một tên cuồng lộ hàng.
Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, Thịnh Thế Hùng nhìn đầm ngủ một cái, bắt đầu mặc lên người.
Dáng người anh cao lớn, chiếc đầm ngủ đối với Lý Triều Kha mà nói là đến đầu gối, thì mặc lên người Thịnh Thế Hùng, chỉ miễn cưỡng che được bộ phận quan trọng thôi.
Thịnh Thế Hùng hoàn toàn không hoài nghi, chỉ cần mình vận động mạnh một chút thì con chim nhỏ sẽ sẵn sàng bay lên trời bất cứ lúc nào.
Điều này khiến anh không có chút cảm giác an toàn nào cả.
“Khụ khụ."
Thịnh Thế Hùng đẩy cửa phòng ngủ.
Quả nhiên.
Người phụ nữ đang ngồi trên giường, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nữa, vừa quay đầu qua nhìn thấy mình, lập tức vành tai đều đỏ bừng lên.
“Đây không phải là mắt thẩm mỹ của cô sao?" Thịnh Thế Hùng cười nhạo mà nói.
Lý Triều Kha sắp cười phụt rồi, nhưng giống như Thịnh Thế Hùng nói, áo ngủ là do cô lựa, vì để tránh gây ra hiểu lầm, Lý Triều Kha chỉ có thể nghiêm túc mà nói: “Rất đẹp."
Mặt mày Thịnh Thế Hùng đen sầm: “Quần lót đâu."
“Cái này, tôi thật sự không có."
Lý Triều Kha nhỏ tiếng nói: “Cái của tôi, anh mặc được không?"
“Cô cảm thấy sao?" Đôi mắt Thịnh Thế Hùng nhìn chăm chăm vào cô: “Không phải lúc nãy cô đã nhìn qua rồi sao? Nó lớn đến mức nào, cô không phải rất rõ ư?"
“Lưu manh!" Lý Triều Kha mắng.
Thịnh Thế Hùng cong môi cười một cái, đè giọng thấp xuống mà nói: “Năm đó khi trộm giống của tôi, không có thấy cô chê lưu manh cơ mà."
Chuyện của đêm năm năm trước, vốn dĩ là nỗi đau sâu nhất mà Lý Triều Kha giấu trong lòng.
Nhưng kể từ sau khi chuyện này bị Thịnh Thế Hùng vạch trần ra, Lý Triều Kha cảm thấy linh hồn mình đều trở nên lớn hơn rất nhiều, bây giờ nghe thấy mấy lời quỷ quái này, cô ngoại trừ muốn lấy kim khâu cái đôi môi xinh đẹp của Thịnh Thế Hùng ra, thì không còn muốn gì nữa.
“Anh mặc tạm cái mới thay ra đi." Lý Triều Kha nghiêm túc suy nghĩ một phen.
“Không." Thịnh Thế Hùng có bệnh sạch sẽ.
Lý Triều Kha tức giận trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh muốn làm sao? Bây giờ tôi ra ngoài mua cho anh, mới mua về cũng không mặc được."
“Cô giặt dùm tôi, dùng máy sấy thổi khô." Thịnh Thế Hùng kiến nghị.
Lý Triều Kha: “???"
“Mặc thì mặc không mặc thì thôi."
Thịnh Thế Hùng cong môi, nụ cười đáng ghét: “Được, vậy thì tôi không mặc, dù gì chúng ta cũng ngủ cùng nhau, coi như tôi cho cô được hời đi."
Lý Triều Kha: “..."
Tên đàn ông vô lại này, có thể không biết xấu hổ thêm một chút nữa không?
Lý Triều Kha hậm hực mà trừng anh: “Anh tự giặt đi, tôi sấy cho anh."
Nếu cứ dày vò như vậy, thì tối nay hai người đừng ai mong ngủ yên.
Lý Triều Kha chỉ là một người làm công ăn lương, ngày mai còn phải đi làm đúng giờ, còn nhà tư bản tự sắp xếp thời gian như Thịnh Thế Hùng, thì cô không chọc nổi.
“Cũng được."
Thịnh Thế Hùng đồng ý rất miễn cưỡng.
Lý Triều Kha nhìn Thịnh Thế Hùng đang mặc đồ ngủ của mình đi vào nhà tắm, quản lý biểu cảm nhất thời có chút mất kiểm soát.
Giờ phút này, cô rất muốn lấy điện thoại ra, chụp vài tấm toàn thân cho Thịnh Thế Hùng, sau đó gửi cho phóng viên giải trí.
Nhưng nghĩ đến hậu quả, Lý Triều Kha vẫn đánh tan đi cái suy nghĩ này.
Nhân lúc Thịnh Thế Hùng đang ở trong nhà tắm giặt quần lót, Lý Triều Kha vội vàng nhanh chóng dọn dẹp phòng, trọng điểm là đồ lót mình cởi ra vứt lung tung, còn có đồ lót đã giặt nhưng chưa kịp cất.
Và cả đôi tất vứt bên ngoài giỏ đựng đồ dơ nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, Lý Triều Kha lấy máy sấy ra.
Người nào đó rất chủ động, đã đứng ló đầu ra cửa, nói: “Nhanh lên."
Khuôn mặt Lý Triều Kha không kiềm chế được mà đỏ lên.
“Không phải đã nói con trai do tôi đưa về sao, không lẽ cậu Thịnh muốn nuốt lời?" Lý Triều Kha đột nhiên đi qua bên cạnh hai bước, duy trì khoảng cách với Thịnh Thế Hùng.
“Nuốt lời là sao, con trai không phải do cô đưa về ư?" Thịnh Thế Hùng nhìn vào mắt Lý Triều Kha, hỏi ngược lại,
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Lý Triều Kha bị anh nhìn như vậy, bị anh hỏi ngược lại như vậy, đại não gần như trống rỗng.
Tay của Thịnh Thế Hùng vươn đến trước mặt cô, khiến cô lùi về sau thêm một bước theo phản xạ có điều kiện, đầu suýt nữa đã đụng vào tường, cô đã chuẩn bị tâm lý bị đau rồi, nhưng kết cảm lại phát hiện cảm giác khi tông vào lại khá thoải mái, có tính đàn hồi.
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đó." Lý Triều Kha hung dữ mà quát.
Người đàn ông cười lên: “Có áo ngủ không?"
Tốc độ đánh trống lảng nhanh như vậy, Lý Triều Kha nhìn Thịnh Thế Hùng đang đi về phía nhà vệ sinh, cả người đều ngây ngốc.
Cô nhấc chân đi qua đó, bên trong đã truyền đến tiếng nước, cô vội vàng thu bước chân lại, trong lòng thầm mắng một tiếng lưu manh.
Căn hộ chung cư nhỏ mà cô đang ở chưa có đàn ông tới qua, đâu ra có áo ngủ đàn ông chứ.
Lý Triều Kha đứng ở trước tủ quần áo lục cả nửa ngày, mới miễn cưỡng tìm được một cái đầm ngủ của mình, kiểu rộng rãi, chắc Thịnh Thế Hùng miễn cưỡng có thể mặc được.
Nhưng hình ảnh vừa mới hiện lên trong đầu não thì cô lại nhịn không được mà muốn cười.
Cho dù Lý Triều Kha luôn cảnh cáo mình, mình đang giận, không được cười, nhưng khóe miệng cứ mãi nhướng lên, không hạ xuống được.
Cầm lấy đầm ngủ bỏ trên chiếc ghế nhỏ ở cửa nhà tắm, Lý Triều Kha về phòng ngủ, ngồi trên đầu giường nhìn khuôn mặt say ngủ của con trai.
Bây giờ yên tĩnh lại, Lý Triều Kha mới phát hiện, nội tâm mình rất thích khi Thịnh Thế Hùng mặt dày muốn ngủ lại ở chung cư nhỏ.
Nếu không, cô cũng sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy rồi.
Con trai có trọng lượng ở trong lòng anh, không phải là sự nhiệt tình tạm thời.
Sự hiểu biết này khiến hảo cảm của Lý Triều Kha đối với anh có tăng thêm một chút xíu xiu.
Người làm mẹ, quan tâm đến cảm nhận của con cái hơn là cảm nhận của cá nhân.
Nếu như Thịnh Thế Hùng dám to gan trêu đùa tình cảm của con trai cô, cô nhất định sẽ tận tay xé xác anh, xịt tương ớt đút cho chó ăn.
Thịnh Thế Hùng tắm ở trong phòng tắm, đột nhiên cảm thấy sau gáy mình lạnh toát.
Anh khẽ điều chỉnh nhiệt độ nước cao hơn, đồng thời cảm khái hoàn cảnh sinh tồn của con trai bé cưng của mình có chút....ác liệt.
Tắm xong, Thịnh Thế Hùng khẽ cất cao giọng gọi: “Quần áo đâu?"
Không có ai trả lời anh.
Thịnh Thế Hùng cũng lo làm ồn đến con trai đang ngủ, thế là thử kéo cửa ra, muốn xem thử chuyện gì.
Hóa ra Lý Triều Kha đang yên lặng ngồi bên giường nhìn con trai ngủ, đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên nhà tắm, liền đứng dậy đi về phía phòng khách.
Vừa nhìn thì thấy một người đàn ông lõa thể cao lớn.
Làn da toàn thân đều mang màu rám nắng khỏe mạnh, bóng mượt mịn màng, giống như là một món đồ sứ hảo hạng vậy.
Tầm mắt dời xuống dưới.
Kích thước to lớn, khiến Lý Triều Kha há hốc mồm.
“Chưa nhìn đủ à?" Người đàn ông thấp giọng hừ lạnh.
Lý Triều Kha rùng mình một cái, nhìn sạch sẽ người này rồi, thực sự là cô không hợp đạo lý, cô vội vàng nhắm mắt lại, vươn tay chỉ chiếc ghế nhỏ bên cạnh nhà tắm, nói: “Quần áo....đồ ngủ cho anh ở đó đó."
“Quay người lại." Thịnh Thế Hùng trầm giọng ra lệnh.
“Ờ, được." Lý Triều Kha xấu hổ đỏ mặt tía tai, nghe anh nói như vậy, giống như là như được ban lệnh ân xá vậy, vội vàng chui vào trong phòng ngủ.
Mà ở trong phòng khách, Thịnh Thế Hùng cầm lấy ‘đồ ngủ’, mặt mày đều đen sầm.
Người phụ nữ này, quả nhiên là có thù thì tất báo, lòng dạ hẹp hòi còn hơn cả mũi kim nữa.
Nhìn xem, tìm đồ ngủ kiểu gì cho anh vậy?
Nhưng nhìn xung quanh, cũng không thấy có gì mặc được.
Tuy Thịnh Thế Hùng rất tự tin với body của mình, nhưng cũng không muốn làm một tên cuồng lộ hàng.
Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, Thịnh Thế Hùng nhìn đầm ngủ một cái, bắt đầu mặc lên người.
Dáng người anh cao lớn, chiếc đầm ngủ đối với Lý Triều Kha mà nói là đến đầu gối, thì mặc lên người Thịnh Thế Hùng, chỉ miễn cưỡng che được bộ phận quan trọng thôi.
Thịnh Thế Hùng hoàn toàn không hoài nghi, chỉ cần mình vận động mạnh một chút thì con chim nhỏ sẽ sẵn sàng bay lên trời bất cứ lúc nào.
Điều này khiến anh không có chút cảm giác an toàn nào cả.
“Khụ khụ."
Thịnh Thế Hùng đẩy cửa phòng ngủ.
Quả nhiên.
Người phụ nữ đang ngồi trên giường, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nữa, vừa quay đầu qua nhìn thấy mình, lập tức vành tai đều đỏ bừng lên.
“Đây không phải là mắt thẩm mỹ của cô sao?" Thịnh Thế Hùng cười nhạo mà nói.
Lý Triều Kha sắp cười phụt rồi, nhưng giống như Thịnh Thế Hùng nói, áo ngủ là do cô lựa, vì để tránh gây ra hiểu lầm, Lý Triều Kha chỉ có thể nghiêm túc mà nói: “Rất đẹp."
Mặt mày Thịnh Thế Hùng đen sầm: “Quần lót đâu."
“Cái này, tôi thật sự không có."
Lý Triều Kha nhỏ tiếng nói: “Cái của tôi, anh mặc được không?"
“Cô cảm thấy sao?" Đôi mắt Thịnh Thế Hùng nhìn chăm chăm vào cô: “Không phải lúc nãy cô đã nhìn qua rồi sao? Nó lớn đến mức nào, cô không phải rất rõ ư?"
“Lưu manh!" Lý Triều Kha mắng.
Thịnh Thế Hùng cong môi cười một cái, đè giọng thấp xuống mà nói: “Năm đó khi trộm giống của tôi, không có thấy cô chê lưu manh cơ mà."
Chuyện của đêm năm năm trước, vốn dĩ là nỗi đau sâu nhất mà Lý Triều Kha giấu trong lòng.
Nhưng kể từ sau khi chuyện này bị Thịnh Thế Hùng vạch trần ra, Lý Triều Kha cảm thấy linh hồn mình đều trở nên lớn hơn rất nhiều, bây giờ nghe thấy mấy lời quỷ quái này, cô ngoại trừ muốn lấy kim khâu cái đôi môi xinh đẹp của Thịnh Thế Hùng ra, thì không còn muốn gì nữa.
“Anh mặc tạm cái mới thay ra đi." Lý Triều Kha nghiêm túc suy nghĩ một phen.
“Không." Thịnh Thế Hùng có bệnh sạch sẽ.
Lý Triều Kha tức giận trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh muốn làm sao? Bây giờ tôi ra ngoài mua cho anh, mới mua về cũng không mặc được."
“Cô giặt dùm tôi, dùng máy sấy thổi khô." Thịnh Thế Hùng kiến nghị.
Lý Triều Kha: “???"
“Mặc thì mặc không mặc thì thôi."
Thịnh Thế Hùng cong môi, nụ cười đáng ghét: “Được, vậy thì tôi không mặc, dù gì chúng ta cũng ngủ cùng nhau, coi như tôi cho cô được hời đi."
Lý Triều Kha: “..."
Tên đàn ông vô lại này, có thể không biết xấu hổ thêm một chút nữa không?
Lý Triều Kha hậm hực mà trừng anh: “Anh tự giặt đi, tôi sấy cho anh."
Nếu cứ dày vò như vậy, thì tối nay hai người đừng ai mong ngủ yên.
Lý Triều Kha chỉ là một người làm công ăn lương, ngày mai còn phải đi làm đúng giờ, còn nhà tư bản tự sắp xếp thời gian như Thịnh Thế Hùng, thì cô không chọc nổi.
“Cũng được."
Thịnh Thế Hùng đồng ý rất miễn cưỡng.
Lý Triều Kha nhìn Thịnh Thế Hùng đang mặc đồ ngủ của mình đi vào nhà tắm, quản lý biểu cảm nhất thời có chút mất kiểm soát.
Giờ phút này, cô rất muốn lấy điện thoại ra, chụp vài tấm toàn thân cho Thịnh Thế Hùng, sau đó gửi cho phóng viên giải trí.
Nhưng nghĩ đến hậu quả, Lý Triều Kha vẫn đánh tan đi cái suy nghĩ này.
Nhân lúc Thịnh Thế Hùng đang ở trong nhà tắm giặt quần lót, Lý Triều Kha vội vàng nhanh chóng dọn dẹp phòng, trọng điểm là đồ lót mình cởi ra vứt lung tung, còn có đồ lót đã giặt nhưng chưa kịp cất.
Và cả đôi tất vứt bên ngoài giỏ đựng đồ dơ nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, Lý Triều Kha lấy máy sấy ra.
Người nào đó rất chủ động, đã đứng ló đầu ra cửa, nói: “Nhanh lên."
Tác giả :
Bắc Vọng