Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa
Chương 14: Bảo Vệ Hai Mẹ Con
“Woa, ba với mẹ ngọt ngào qua đi! Con thích nhìn ba ôm mẹ lắm."
Thịnh Thế Hùng nở nụ cười nuông chiều: “Mẹ con giống y như mấy bạn nhỏ vậy, động một chút liền khóc rồi."
Lý Triều Kha ngượng ngùng cuộn đầu ngón chân trên mặt sàn gỗ.
“Vậy ba phải dỗ dành mẹ thật tốt đó, ví dụ như, hôn mẹ một cái chẳng hạn." Đứa nhỏ lập tức nghiêm túc đề xuất ý kiến.
Lý Triều Kha bị dọa hết hồn, vội vàng dùng sức chín trâu hai hổ tránh thoát khỏi lồng ngực Thịnh Thế Hùng.
Đùa cái gì vậy, để anh ta hôn á, cô không thèm!
“Tuấn Kiệt, đã không còn sớm nữa, theo mẹ về nhà nào." Lý Triều Kha vươn tay ra muốn dắt tay đứa nhỏ.
Đứa nhỏ lại dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Thịnh Thế Hùng: “Ba ơi, con với mẹ không thể ở lại đây thêm một lát, cùng ba ăn cơm sao ạ?"
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
“Đương nhiên là được rồi." Thịnh Thế Hùng hào phóng nói.
Đứa nhỏ vui vẻ nhảy tưng tưng lên: “Vậy ba mẹ ơi, chúng ta có thể chụp một bức ảnh cả gia đình không ạ, sau này con có thể mang đến lớp cho các bạn xem, để các bạn biết con cũng là đứa nhỏ có ba nha!"
Lý Triều Kha nghe đứa nhỏ nói như thế, trong lòng liền có chút đau đớn.
Lúc bọn họ ở nước ngoài, vì không phải người bản địa nên rất dễ trở thành tiêu điểm chú ý, chuyện đứa nhỏ không có ba, mọi người đều biết, tuy đứa nhỏ rất hiểu chuyện, chẳng mấy khi oán giận trước mặt Lý Triều Kha, nhưng Lý Triều Kha vẫn biết trong lòng đứa nhỏ có bóng ma tâm lý.
Không thể cho đứa nhỏ một gia đình bình thường, hoàn chỉnh, đây vẫn luôn là điều Lý Triều Kha áy náy nhất với đứa nhỏ.
Vì thế lúc này, đối diện với yêu cầu hợp tình hợp lý của đứa nhỏ, Lý Triều Kha quả thực không có biện pháp nhẫn tâm từ chối.
Thịnh Thế Hùng hơi híp mắt liếc nhìn Lý Triều Kha, biết cô đã thỏa hiệp rồi.
Rõ ràng, người phụ nữ này yêu thương con trai mình thực lòng.
Điều này khiến mức độ hảo cảm của Thịnh Thế Hùng với cô hơi gia tăng một chút.
Việc nhận thân, về cơ bản đã hoàn tất.
Đây là bữa cơm đầu tiên của con trai ở nhà mình, Thịnh Thế Hùng đương nhiên không thể làm qua loa tùy tiện được.
Một cuộc điện thoại, đã gọi đến một dàn đầu bếp được trao tặng sao Michelin.
Đứa nhỏ trông thấy một dàn đầu bếp mặc đồng phục trắng, đội mũ cao màu trắng, trong đôi mắt nhỏ lấp lánh ánh sao đều là vẻ thán phục: “Ba ơi, những người này đều là nhân viên của ba ạ?"
“Không phải, là ba trả tiền mời bọn họ tới làm đồ ăn ngon cho con ăn đấy."
“Vậy ba nhất định có rất nhiều tiền đúng không ạ?"
“Đúng thế."
Thịnh Thế Hùng thừa nhận, đôi mắt hẹp dài đồng thời quét về phía Lý Triều Kha.
Đến giờ anh vẫn nghi ngờ vào mục đích thật của Lý Triều Kha.
Người phụ nữ này, rốt cuộc đang mưu tính cái gì?
“Woa!" Đứa nhỏ kích động đến không ngừng tán thưởng: “Ba ơi, ba có nhiều tiền như thế, vậy có phải sau này sẽ không có người nào dám bắt nạt mẹ nữa không."
Thịnh Thế Hùng nghe vậy, ánh mắt mang theo một tia hứng thú nhìn về phía Lý Triều Kha.
Đứa nhỏ vẫn còn tiếp tục nói: “Ba ơi, nếu ba đã trở về bên cạnh hai mẹ con con, vậy sau này, nếu lại có người bắt nạt mẹ nữa, thì ba nhất định phải đứng ra chống đỡ cho mẹ đấy nhé."
Lý Triều Kha xấu hổ không chịu được, vội vàng ngắt lời: “Tuấn Kiệt, không được nói lung tung."
Tiếp theo lại lập tức lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước giờ mẹ chưa từng bị ai bắt nạt hết, cũng không có ai dám bắt nạt mẹ!"
Thịnh Thế Hùng lại cong môi cười, cúi đầu nói với đứa nhỏ: “Được, ba đáp ứng con, sau này nếu có người bắt nạt mẹ, con cứ nói với ba, ba nhất định sẽ đứng ra chống đỡ cho mẹ, sẽ bảo vệ hai mẹ con con."
Lý Triều Kha giật mình kinh ngạc!
Ai có thể tới nói cho cô biết, có phải tai cô có vấn đề không vậy?
Đứa nhỏ lại cao hứng không chịu được, lập tức hô lên với Lý Triều Kha: “Mẹ ơi, sau này nếu lại có người bắt nạt mẹ nữa, thì đừng trộm khóc, phải lập tức nói cho ba biết, để ba bảo vệ cho mẹ nhé, mẹ đã biết chưa."
Vẻ mặt Lý Triều Kha cứng đờ, nói: “Mẹ không cần người nào bảo vệ hết, mẹ có thể tự bảo vệ tốt cho mình và cho cả con nữa."
Khóe môi Thịnh Thế Hùng khẽ cong, như cười như không nói: “Nếu như không phải hôm nay tôi tới tìm con trai, thì không biết cô sẽ bị bắt nạt thành thế nào đâu."
Đứa nhỏ nghe được nhất thời sốt ruột, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ? Ba ơi, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Lý Triều Kha tức giận trừng Thịnh Thế Hùng một cái, sau đó vội vàng mềm giọng trấn an đứa nhỏ: “Mẹ không sao, không có chuyện gì lớn đâu, con đừng lo lắng, không làm sao hết."
“Mẹ lúc nào cũng thế hết, mỗi lần cho dù phải chịu uất ức lớn đến mức nào cũng đều nói không có chuyện gì, mẹ không biết cục cưng đau lòng thế nào đâu, hu hu......"
Nói xong, hai mắt đứa nhỏ cũng đỏ lên, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.
Thịnh Thế Hùng thấy đứa nhỏ bật khóc thì đau lòng không chịu được, vội vàng vươn tay ôm con trai lên, hết vỗ về lại dỗ dành.
Khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng, nghiêm nghị, lúc này lại tràn đầy yêu thương, dịu dàng.
Trương Tùng Bách đang bận bịu chỉ huy các đầu bếp bày bện món ăn trong phòng ăn, trông thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến ngây người.
Có lẽ đây chính là sự vĩ đại của tình cha!
Đúng vào lúc này, di động của Lý Triều Kha đổ chuông, cô lấy ra nhìn một cái, trong lòng nặng trĩu, cô khống chế cảm xúc của mình, vươn tay xoa xoa đầu con trai, nói: “Mẹ ra ngoài nghe điện thoại."
Lý Triều Kha rời khỏi phòng, đi đến trước bồn hoa, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói tức đến khó thở của Hồ Vy Vy từ đầu kia điện thoại lập tức truyền tới: “Lý Triều Kha, cô có ý gì, tôi có ý tốt đặt phòng, mời cô đến bàn bạc về bản thảo thiết kế, cô lại không từ mà biệt thế à?"
Lý Triều Kha tức đến hai mắt bốc hỏa: “bà Triệu, năm năm không gặp, bản lĩnh đổi trắng thay đổi của bà quả nhiên đã tăng lên một bậc rồi nhỉ."
“Cái khác tôi không nói nữa, tôi chỉ hỏi cô, đơn hàng này của tôi, cô có muốn nhận nữa không đây?" Hồ Vy Vy cũng xem như đã nắm được điểm yếu của Lý Triều Kha, biết cô vừa thiếu tiền, lại thiếu thành tích để khiến mọi người tin phục.
Lý Triều Kha hít một hơi thật sâu, nói: “bà Triệu, bà đừng ức hiếp người quá đáng, những việc bà làm với tôi hôm nay, đã đủ cấu thành tội hình sự rồi đấy, tôi có thể báo cảnh sát bắt bà."
“Báo cảnh sát?"
Đầu kia điện thoại, Hồ Vy Vy bật cười khà khà: “Chứng cứ đâu? Cô có chắc?"
Camera an ninh gì đó, cô ta đã sớm cho người phá hỏng rồi, video giám sát trong khoảng thời gian đó đều rỗng tuếch.
Về phần người đàn ông kia......
Nghe nói đã bị cái người tới cứu Lý Triều Kha đánh chết rồi.
Tuy Hồ Vy Vy không biết người đến cứu cô rốt cuộc là ai, nhưng cũng khá sợ hãi trước thủ đoạn cứng rắn của anh. Chẳng qua nghĩ kỹ lại thì, nếu người đàn ông đó biết được Lý Triều Kha là cao thủ tình một đêm, còn sinh ra một đứa con hoang nữa, chỉ sợ sẽ quay ngược lại đối phó với cô ấy chứ.
Vừa nghĩ như thế, Hồ Vy Vy liền cảm thấy vạn phần an tâm.
“Tôi chỉ có một câu thôi, bây giờ cô lập tức trở về công ty nói chuyện với tôi, nếu không, hợp tác liền chấm dứt, tôi sẽ dùng đến quan hệ khiến cho Bách Lệ của các cô không thể tiếp tục làm ăn ở cái đất thành phố Cổ này nữa."
Nói xong, Hồ Vy Vy trực tiếp cúp máy.
Lý Triều Kha bị thái độ kiêu ngạo, vô liêm sỉ của Hồ Vy Vy chọc tức đến muốn đập nát di động trong tay.
Nhưng lý trí nói cho cô biết không thể làm như thế, nếu như Bách Lệ thật sự sụp đổ, vậy thì khi ra tòa tranh quyền nuôi con với Thịnh Thế Hùng, cô đến một chút phần trăm chiến thắng cũng không còn mất.
Thẩm phán nhất định sẽ không giao con cho một người mẹ không có nguồn thu nhập nuôi dưỡng.
Vì con trai, hai tay Lý Triều Kha siết chặt thành quyền, cô nhất định không thể bị đánh gục như vậy được.
Hít một hơi thật sâu, Lý Triều Kha trở lại phòng ăn.
Đứa nhỏ có vẻ đã rất quen thuộc với Thịnh Thế Hùng rồi, một lớn một nhỏ đang dán sát vào nhau cùng chơi Ultraman, bộ dạng thân mật cứ như thể đứa nhỏ là do anh một tay nuôi lớn vậy.
Lý Triều Kha đi đến trước mặt con trai, có chút áy náy nói: “Tuấn Kiệt, mẹ có việc gấp phải đến công ty một chuyến, con ở lại đây ăn cơm nhé, ăn xong mẹ sẽ để chú Bảo tới đón con, có được không?"
“Nhưng mà mẹ ơi, sao mẹ lại không để ba đến đón mẹ tan tầm ạ?" Đứa nhỏ đầy mặt nghi hoặc hỏi.
Thịnh Thế Hùng nở nụ cười nuông chiều: “Mẹ con giống y như mấy bạn nhỏ vậy, động một chút liền khóc rồi."
Lý Triều Kha ngượng ngùng cuộn đầu ngón chân trên mặt sàn gỗ.
“Vậy ba phải dỗ dành mẹ thật tốt đó, ví dụ như, hôn mẹ một cái chẳng hạn." Đứa nhỏ lập tức nghiêm túc đề xuất ý kiến.
Lý Triều Kha bị dọa hết hồn, vội vàng dùng sức chín trâu hai hổ tránh thoát khỏi lồng ngực Thịnh Thế Hùng.
Đùa cái gì vậy, để anh ta hôn á, cô không thèm!
“Tuấn Kiệt, đã không còn sớm nữa, theo mẹ về nhà nào." Lý Triều Kha vươn tay ra muốn dắt tay đứa nhỏ.
Đứa nhỏ lại dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Thịnh Thế Hùng: “Ba ơi, con với mẹ không thể ở lại đây thêm một lát, cùng ba ăn cơm sao ạ?"
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
“Đương nhiên là được rồi." Thịnh Thế Hùng hào phóng nói.
Đứa nhỏ vui vẻ nhảy tưng tưng lên: “Vậy ba mẹ ơi, chúng ta có thể chụp một bức ảnh cả gia đình không ạ, sau này con có thể mang đến lớp cho các bạn xem, để các bạn biết con cũng là đứa nhỏ có ba nha!"
Lý Triều Kha nghe đứa nhỏ nói như thế, trong lòng liền có chút đau đớn.
Lúc bọn họ ở nước ngoài, vì không phải người bản địa nên rất dễ trở thành tiêu điểm chú ý, chuyện đứa nhỏ không có ba, mọi người đều biết, tuy đứa nhỏ rất hiểu chuyện, chẳng mấy khi oán giận trước mặt Lý Triều Kha, nhưng Lý Triều Kha vẫn biết trong lòng đứa nhỏ có bóng ma tâm lý.
Không thể cho đứa nhỏ một gia đình bình thường, hoàn chỉnh, đây vẫn luôn là điều Lý Triều Kha áy náy nhất với đứa nhỏ.
Vì thế lúc này, đối diện với yêu cầu hợp tình hợp lý của đứa nhỏ, Lý Triều Kha quả thực không có biện pháp nhẫn tâm từ chối.
Thịnh Thế Hùng hơi híp mắt liếc nhìn Lý Triều Kha, biết cô đã thỏa hiệp rồi.
Rõ ràng, người phụ nữ này yêu thương con trai mình thực lòng.
Điều này khiến mức độ hảo cảm của Thịnh Thế Hùng với cô hơi gia tăng một chút.
Việc nhận thân, về cơ bản đã hoàn tất.
Đây là bữa cơm đầu tiên của con trai ở nhà mình, Thịnh Thế Hùng đương nhiên không thể làm qua loa tùy tiện được.
Một cuộc điện thoại, đã gọi đến một dàn đầu bếp được trao tặng sao Michelin.
Đứa nhỏ trông thấy một dàn đầu bếp mặc đồng phục trắng, đội mũ cao màu trắng, trong đôi mắt nhỏ lấp lánh ánh sao đều là vẻ thán phục: “Ba ơi, những người này đều là nhân viên của ba ạ?"
“Không phải, là ba trả tiền mời bọn họ tới làm đồ ăn ngon cho con ăn đấy."
“Vậy ba nhất định có rất nhiều tiền đúng không ạ?"
“Đúng thế."
Thịnh Thế Hùng thừa nhận, đôi mắt hẹp dài đồng thời quét về phía Lý Triều Kha.
Đến giờ anh vẫn nghi ngờ vào mục đích thật của Lý Triều Kha.
Người phụ nữ này, rốt cuộc đang mưu tính cái gì?
“Woa!" Đứa nhỏ kích động đến không ngừng tán thưởng: “Ba ơi, ba có nhiều tiền như thế, vậy có phải sau này sẽ không có người nào dám bắt nạt mẹ nữa không."
Thịnh Thế Hùng nghe vậy, ánh mắt mang theo một tia hứng thú nhìn về phía Lý Triều Kha.
Đứa nhỏ vẫn còn tiếp tục nói: “Ba ơi, nếu ba đã trở về bên cạnh hai mẹ con con, vậy sau này, nếu lại có người bắt nạt mẹ nữa, thì ba nhất định phải đứng ra chống đỡ cho mẹ đấy nhé."
Lý Triều Kha xấu hổ không chịu được, vội vàng ngắt lời: “Tuấn Kiệt, không được nói lung tung."
Tiếp theo lại lập tức lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước giờ mẹ chưa từng bị ai bắt nạt hết, cũng không có ai dám bắt nạt mẹ!"
Thịnh Thế Hùng lại cong môi cười, cúi đầu nói với đứa nhỏ: “Được, ba đáp ứng con, sau này nếu có người bắt nạt mẹ, con cứ nói với ba, ba nhất định sẽ đứng ra chống đỡ cho mẹ, sẽ bảo vệ hai mẹ con con."
Lý Triều Kha giật mình kinh ngạc!
Ai có thể tới nói cho cô biết, có phải tai cô có vấn đề không vậy?
Đứa nhỏ lại cao hứng không chịu được, lập tức hô lên với Lý Triều Kha: “Mẹ ơi, sau này nếu lại có người bắt nạt mẹ nữa, thì đừng trộm khóc, phải lập tức nói cho ba biết, để ba bảo vệ cho mẹ nhé, mẹ đã biết chưa."
Vẻ mặt Lý Triều Kha cứng đờ, nói: “Mẹ không cần người nào bảo vệ hết, mẹ có thể tự bảo vệ tốt cho mình và cho cả con nữa."
Khóe môi Thịnh Thế Hùng khẽ cong, như cười như không nói: “Nếu như không phải hôm nay tôi tới tìm con trai, thì không biết cô sẽ bị bắt nạt thành thế nào đâu."
Đứa nhỏ nghe được nhất thời sốt ruột, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ? Ba ơi, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Lý Triều Kha tức giận trừng Thịnh Thế Hùng một cái, sau đó vội vàng mềm giọng trấn an đứa nhỏ: “Mẹ không sao, không có chuyện gì lớn đâu, con đừng lo lắng, không làm sao hết."
“Mẹ lúc nào cũng thế hết, mỗi lần cho dù phải chịu uất ức lớn đến mức nào cũng đều nói không có chuyện gì, mẹ không biết cục cưng đau lòng thế nào đâu, hu hu......"
Nói xong, hai mắt đứa nhỏ cũng đỏ lên, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.
Thịnh Thế Hùng thấy đứa nhỏ bật khóc thì đau lòng không chịu được, vội vàng vươn tay ôm con trai lên, hết vỗ về lại dỗ dành.
Khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng, nghiêm nghị, lúc này lại tràn đầy yêu thương, dịu dàng.
Trương Tùng Bách đang bận bịu chỉ huy các đầu bếp bày bện món ăn trong phòng ăn, trông thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến ngây người.
Có lẽ đây chính là sự vĩ đại của tình cha!
Đúng vào lúc này, di động của Lý Triều Kha đổ chuông, cô lấy ra nhìn một cái, trong lòng nặng trĩu, cô khống chế cảm xúc của mình, vươn tay xoa xoa đầu con trai, nói: “Mẹ ra ngoài nghe điện thoại."
Lý Triều Kha rời khỏi phòng, đi đến trước bồn hoa, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói tức đến khó thở của Hồ Vy Vy từ đầu kia điện thoại lập tức truyền tới: “Lý Triều Kha, cô có ý gì, tôi có ý tốt đặt phòng, mời cô đến bàn bạc về bản thảo thiết kế, cô lại không từ mà biệt thế à?"
Lý Triều Kha tức đến hai mắt bốc hỏa: “bà Triệu, năm năm không gặp, bản lĩnh đổi trắng thay đổi của bà quả nhiên đã tăng lên một bậc rồi nhỉ."
“Cái khác tôi không nói nữa, tôi chỉ hỏi cô, đơn hàng này của tôi, cô có muốn nhận nữa không đây?" Hồ Vy Vy cũng xem như đã nắm được điểm yếu của Lý Triều Kha, biết cô vừa thiếu tiền, lại thiếu thành tích để khiến mọi người tin phục.
Lý Triều Kha hít một hơi thật sâu, nói: “bà Triệu, bà đừng ức hiếp người quá đáng, những việc bà làm với tôi hôm nay, đã đủ cấu thành tội hình sự rồi đấy, tôi có thể báo cảnh sát bắt bà."
“Báo cảnh sát?"
Đầu kia điện thoại, Hồ Vy Vy bật cười khà khà: “Chứng cứ đâu? Cô có chắc?"
Camera an ninh gì đó, cô ta đã sớm cho người phá hỏng rồi, video giám sát trong khoảng thời gian đó đều rỗng tuếch.
Về phần người đàn ông kia......
Nghe nói đã bị cái người tới cứu Lý Triều Kha đánh chết rồi.
Tuy Hồ Vy Vy không biết người đến cứu cô rốt cuộc là ai, nhưng cũng khá sợ hãi trước thủ đoạn cứng rắn của anh. Chẳng qua nghĩ kỹ lại thì, nếu người đàn ông đó biết được Lý Triều Kha là cao thủ tình một đêm, còn sinh ra một đứa con hoang nữa, chỉ sợ sẽ quay ngược lại đối phó với cô ấy chứ.
Vừa nghĩ như thế, Hồ Vy Vy liền cảm thấy vạn phần an tâm.
“Tôi chỉ có một câu thôi, bây giờ cô lập tức trở về công ty nói chuyện với tôi, nếu không, hợp tác liền chấm dứt, tôi sẽ dùng đến quan hệ khiến cho Bách Lệ của các cô không thể tiếp tục làm ăn ở cái đất thành phố Cổ này nữa."
Nói xong, Hồ Vy Vy trực tiếp cúp máy.
Lý Triều Kha bị thái độ kiêu ngạo, vô liêm sỉ của Hồ Vy Vy chọc tức đến muốn đập nát di động trong tay.
Nhưng lý trí nói cho cô biết không thể làm như thế, nếu như Bách Lệ thật sự sụp đổ, vậy thì khi ra tòa tranh quyền nuôi con với Thịnh Thế Hùng, cô đến một chút phần trăm chiến thắng cũng không còn mất.
Thẩm phán nhất định sẽ không giao con cho một người mẹ không có nguồn thu nhập nuôi dưỡng.
Vì con trai, hai tay Lý Triều Kha siết chặt thành quyền, cô nhất định không thể bị đánh gục như vậy được.
Hít một hơi thật sâu, Lý Triều Kha trở lại phòng ăn.
Đứa nhỏ có vẻ đã rất quen thuộc với Thịnh Thế Hùng rồi, một lớn một nhỏ đang dán sát vào nhau cùng chơi Ultraman, bộ dạng thân mật cứ như thể đứa nhỏ là do anh một tay nuôi lớn vậy.
Lý Triều Kha đi đến trước mặt con trai, có chút áy náy nói: “Tuấn Kiệt, mẹ có việc gấp phải đến công ty một chuyến, con ở lại đây ăn cơm nhé, ăn xong mẹ sẽ để chú Bảo tới đón con, có được không?"
“Nhưng mà mẹ ơi, sao mẹ lại không để ba đến đón mẹ tan tầm ạ?" Đứa nhỏ đầy mặt nghi hoặc hỏi.
Tác giả :
Bắc Vọng