Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
Chương 28: Cô không phải người của Diệp gia
Trạm Kình đứng tại chỗ nhìn cô, đột nhiên nói, không cho cô cơ hội trốn tránh.
Bước chân của Diệp Tri Thanh chợt dừng lại một nhịp, rồi cô tiếp tục cất bước kiên định đi về phía trước, "Đúng vậy, tôi đã mong chờ rất rất nhiều lần, và cũng thất vọng bấy nhiêu cho nên hiện tại đã không còn hy vọng gì cả."
Cô lạnh nhạt nói như đang kể một câu chuyện của người khác vậy, bước chân thong dong, eo lưng thẳng tắp, chẳng có phẫn nộ hay thất vọng gì, lạnh lùng thờ ơ lại khiến người khác đau lòng.
Trạm Kình híp híp đôi mắt, bước tới đứng trước mặt cô, hắn cao hơn cô một cái đầu, cứ thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn thực sắc bén bức người, cảm giác vô cùng áp lực, đây là cố ý không cho Diệp Tri Thanh trốn tránh, "Có phải Diệp Tri Vận từng làm gì với em không? Hoặc nói rằng việc em bị đuổi giết bắt đầu từ hai năm trước có liên quan tới Diệp Tri Vận?"
Diệp Tri Thanh ngước mắt lên đón nhận ánh mắt chim ưng của hắn, tuy rằng cô lùn hơn hắn một cái đầu nhưng cũng không hề mất đi phong thái, tất nhiên không có bị khí thế bức người của hắn dọa sợ, "Trước mắt tôi chưa biết người đó là ai, chỉ biết mệnh lệnh đó xuất phát từ thành phố này, tôi cũng rất muốn biết người đó là ai, vì sao lại muốn giết tôi nữa?"
Người muốn giết cô nhiều vô số kể, bây giờ cô quả thực không biết người đó là ai. Đối phương che giấu thâm phận rất kĩ, cô đã điều tra những hai năm trời thế mà cũng chỉ tra ra đối phương đang ở Hải thị thôi, ngoài cái đó ra không hề có thêm manh mối nào cả.
Không thì cô cũng sẽ không dùng bản thân làm mồi dẫn dụ.
Trạm Kình lại híp mắt nhìn, đột nhiên cho tay vào túi quần, đứng thẳng nở nụ cười như hoa, "Em ở Hải thị không thân thuộc quen biết gì hết mà tôi lại là rắn độc nơi này, có muốn hợp tác với nhau không?"
Diệp Tri Thanh liếc hắn một cái, "Muốn yêu cầu tôi làm gì."
Trạm Kình cười cười nói, "Làm cố vấn tâm lý cho tập đoàn Kình Thiên." Chuyện này hắn biết được từ chỗ Hứa Hoành Văn, cô gái nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có danh tiếng là bậc thầy tâm lý, đối với khía cạnh này rất am hiểu và đó cũng giải thích lý do vì sao cô có thể dễ dàng nhận ra căn nguyên (căn nguyên là nguyên nhân căn bản) của Trạm Thừa, cũng giống như việc Diệp Trạch Văn muốn cô trị cho vợ mình.
Mắt Diệp Tri Thanh hơi sáng lên, "Thời gian là bao lâu?" Cô không thể ở lại nơi này mãi, cô không thích ở đây.
Dưới đáy mắt hắn có tia sáng xoẹt qua rồi vụt biến mất, "Vậy phải xem người đuổi giết em là loại người nào. Nếu người đó dễ đối phó thì thời gian nhiều nhất là một năm; ngược lại khó đối phó... tôi hứa với em nội trong vòng ba năm sẽ cho em một đáp án hài lòng."
"Ba năm..." Diệp Tri Thanh rũ mi mắt xuống suy nghĩ gì đó, nếu có thể cô vô cùng không muốn ở lại thành phố này, nhưng cô hiểu rõ, đối phương che giấu phân phận rất kín, hơn nữa thế lực có lẽ cũng lớn lắm, bằng không cô cũng không tốn nhiều thời gian, công sức mới tra ra được ít manh mối như thế này.
Từ ngày đầu tiên cô nhận được "phần quà lớn" thì đoán được thân phận không nhỏ của người đó ở trong thành phố này, có thể còn là rắn độc mạnh hơn cả Trạm Thừa, nếu không có Trạm Thừa hỗ trợ thì có cho cô ba năm cũng chẳng tìm được người đó.
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, "Được. Ba năm, nhiều nhất là ba năm, tôi muốn một đáp án hài lòng."
Cô không cần Trạm Kình giúp cô xử người đó, cô chỉ cần biết đó là ai, vì cô không muốn con rắn độc có cứ mãi ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình.
Mắt Trạm Kình chợt thay đổi, từ trong lời này của cô hắn nghe ra được nhiều tin khác nhau, một là đối phương rắc rối hơn hắn nghĩ; hai, sau khi cô gái này biết được người đó là ai, mặc kệ là ai thì em ấy muốn tự giải quyết người đó.
Cô bé này thực là... so với tưởng tượng của hắn càng thú vị rồi.
Ha ha...
"Thỏa thuận. Hai ngày nữa tôi sẽ cho người soạn thảo hộp đồng." Trạm Kình mang bộ dáng xử lý công việc nói.
"Được." Cô gật đầu nhẹ rồi lướt qua hắn, tiếp tục đi từng bước từng bước về phía trước.
Giờ hắn không ngăn cô lại nữa, vẫn đứng lại chỗ cũ, nhìn từng bước chân khập khiễng mà kiên định ấy, đây quả thực là người phụ nữ quật cường, cô ấy không thích ỷ lại vào người khác, càng không muốn nợ ân tình của ai, mang mọi chuyện phân rõ và không bên nào ít hay nhiều cả.
Bằng cách này, cho dù đối phương muốn làm gì cô thì cô cũng sẽ không quá đau khổ.
"Trạm Kình, câu nói vừa rồi của cậu là có ý gì? Tri Vận có thể làm gì với Tri Thanh chứ? Con bé có thể phái người giết Tri Thanh sao?" Diệp Tri Thanh rời đi được một lúc, Diệp Trạch Văn liền đi tới trước mặt Trạm Kình, vẻ mặt nghiêm túc trách móc hắn.
Lúc mà Trạm Kình hỏi câu kia với Diệp Tri Thanh "Là bởi vì hy vọng quá nhiều lần rồi cũng thất vọng quá nhiều lần nên không muốn hy vọng nữa sao?", lúc đó ông đã khẩn trương, đợi tới lúc Diệp Tri Thanh xác định ông mới thấy áy náy.
Tất cả đều do bọn họ không có năng lực, nhiều năm rồi không tìm được con bé, đến cuối cùng tự nó tìm về bên cạnh họ. Mà khi trở về, bọn họ chưa cho nó được ấm áp nào, mà lại khiến cô buồn bã, thất vọng, và bản thân đã làm tan vỡ hy vọng cuối cùng của cô, đã tan thành mây khói, không thể nhặt lại được.
Nhưng ông không ngờ tới Trạm Kình lại hỏi một câu như thế, làm lòng ông thất kinh, Tri Thanh không phủ nhận ngay, chẳng lẽ, chẳng lẽ thực sự là do Tri Vận làm?
Không!
Không!
Chuyện này không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Khi còn nhỏ Tri Vận vô cùng thương em gái song sinh muộn hơn mình hai phút, sau khi Tri Thanh mất tích, con bé nó đau lòng không thua gì mẹ nó, thậm chí có một khoảng thời gian dài ăn không ngon ngủ không yên, sụt cân nhiều, còn vì vậy mà mắc một căn bệnh nghiêm trọng và phải mất một thời gian dài để hồi phục.
Sau đó nó tích cực tìm em gái hơn bất cứ người nào, nó tin rằng thai song sinh sẽ có tâm linh tương thông, chắc chắc sẽ tìm ra em gái mình.
Trước khi con bé trở về thì chị nó vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm em gái!
Cho nên, tuyệt đối không phải do Tri Vận làm hại Tri Thanh, chắc chắn là hiểu lầm!
Trạm Kình cười lạnh, "Người Diệp gia các người đúng là thật đoàn kết."
Diệp Trạch Văn biến sắc, vì ông nghe hiểu được lời này của hắn, người Diệp gia bọn họ đoàn kết, nghe thấy người nhà họ Diệp xảy ra chuyện đều bênh vực, bất kể là ông, Diệp Chí Tư hay Thiệu Tuệ Như đều bảo vệ Tri Vận trước. (Truyện đăng ở việt nam overnight truyện nhé)
Nhưng mà, bọn họ trước mặt Tri Thanh bảo vệ Tri Vận!
Nói cách khác, ở trong tiềm thức của họ thì Tri Vận mới là người Diệp gia còn Tri Thanh... không phải.
Tri Thanh là người cảm nhận rõ điều này nhất, cho nên cô mới lạnh nhạt với họ, có lẽ cô nghĩ họ đã không xem mình là người nhà cớ sao mình lại phải xem họ là người nhà?
____♡♡♡____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Bước chân của Diệp Tri Thanh chợt dừng lại một nhịp, rồi cô tiếp tục cất bước kiên định đi về phía trước, "Đúng vậy, tôi đã mong chờ rất rất nhiều lần, và cũng thất vọng bấy nhiêu cho nên hiện tại đã không còn hy vọng gì cả."
Cô lạnh nhạt nói như đang kể một câu chuyện của người khác vậy, bước chân thong dong, eo lưng thẳng tắp, chẳng có phẫn nộ hay thất vọng gì, lạnh lùng thờ ơ lại khiến người khác đau lòng.
Trạm Kình híp híp đôi mắt, bước tới đứng trước mặt cô, hắn cao hơn cô một cái đầu, cứ thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn thực sắc bén bức người, cảm giác vô cùng áp lực, đây là cố ý không cho Diệp Tri Thanh trốn tránh, "Có phải Diệp Tri Vận từng làm gì với em không? Hoặc nói rằng việc em bị đuổi giết bắt đầu từ hai năm trước có liên quan tới Diệp Tri Vận?"
Diệp Tri Thanh ngước mắt lên đón nhận ánh mắt chim ưng của hắn, tuy rằng cô lùn hơn hắn một cái đầu nhưng cũng không hề mất đi phong thái, tất nhiên không có bị khí thế bức người của hắn dọa sợ, "Trước mắt tôi chưa biết người đó là ai, chỉ biết mệnh lệnh đó xuất phát từ thành phố này, tôi cũng rất muốn biết người đó là ai, vì sao lại muốn giết tôi nữa?"
Người muốn giết cô nhiều vô số kể, bây giờ cô quả thực không biết người đó là ai. Đối phương che giấu thâm phận rất kĩ, cô đã điều tra những hai năm trời thế mà cũng chỉ tra ra đối phương đang ở Hải thị thôi, ngoài cái đó ra không hề có thêm manh mối nào cả.
Không thì cô cũng sẽ không dùng bản thân làm mồi dẫn dụ.
Trạm Kình lại híp mắt nhìn, đột nhiên cho tay vào túi quần, đứng thẳng nở nụ cười như hoa, "Em ở Hải thị không thân thuộc quen biết gì hết mà tôi lại là rắn độc nơi này, có muốn hợp tác với nhau không?"
Diệp Tri Thanh liếc hắn một cái, "Muốn yêu cầu tôi làm gì."
Trạm Kình cười cười nói, "Làm cố vấn tâm lý cho tập đoàn Kình Thiên." Chuyện này hắn biết được từ chỗ Hứa Hoành Văn, cô gái nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có danh tiếng là bậc thầy tâm lý, đối với khía cạnh này rất am hiểu và đó cũng giải thích lý do vì sao cô có thể dễ dàng nhận ra căn nguyên (căn nguyên là nguyên nhân căn bản) của Trạm Thừa, cũng giống như việc Diệp Trạch Văn muốn cô trị cho vợ mình.
Mắt Diệp Tri Thanh hơi sáng lên, "Thời gian là bao lâu?" Cô không thể ở lại nơi này mãi, cô không thích ở đây.
Dưới đáy mắt hắn có tia sáng xoẹt qua rồi vụt biến mất, "Vậy phải xem người đuổi giết em là loại người nào. Nếu người đó dễ đối phó thì thời gian nhiều nhất là một năm; ngược lại khó đối phó... tôi hứa với em nội trong vòng ba năm sẽ cho em một đáp án hài lòng."
"Ba năm..." Diệp Tri Thanh rũ mi mắt xuống suy nghĩ gì đó, nếu có thể cô vô cùng không muốn ở lại thành phố này, nhưng cô hiểu rõ, đối phương che giấu phân phận rất kín, hơn nữa thế lực có lẽ cũng lớn lắm, bằng không cô cũng không tốn nhiều thời gian, công sức mới tra ra được ít manh mối như thế này.
Từ ngày đầu tiên cô nhận được "phần quà lớn" thì đoán được thân phận không nhỏ của người đó ở trong thành phố này, có thể còn là rắn độc mạnh hơn cả Trạm Thừa, nếu không có Trạm Thừa hỗ trợ thì có cho cô ba năm cũng chẳng tìm được người đó.
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, "Được. Ba năm, nhiều nhất là ba năm, tôi muốn một đáp án hài lòng."
Cô không cần Trạm Kình giúp cô xử người đó, cô chỉ cần biết đó là ai, vì cô không muốn con rắn độc có cứ mãi ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình.
Mắt Trạm Kình chợt thay đổi, từ trong lời này của cô hắn nghe ra được nhiều tin khác nhau, một là đối phương rắc rối hơn hắn nghĩ; hai, sau khi cô gái này biết được người đó là ai, mặc kệ là ai thì em ấy muốn tự giải quyết người đó.
Cô bé này thực là... so với tưởng tượng của hắn càng thú vị rồi.
Ha ha...
"Thỏa thuận. Hai ngày nữa tôi sẽ cho người soạn thảo hộp đồng." Trạm Kình mang bộ dáng xử lý công việc nói.
"Được." Cô gật đầu nhẹ rồi lướt qua hắn, tiếp tục đi từng bước từng bước về phía trước.
Giờ hắn không ngăn cô lại nữa, vẫn đứng lại chỗ cũ, nhìn từng bước chân khập khiễng mà kiên định ấy, đây quả thực là người phụ nữ quật cường, cô ấy không thích ỷ lại vào người khác, càng không muốn nợ ân tình của ai, mang mọi chuyện phân rõ và không bên nào ít hay nhiều cả.
Bằng cách này, cho dù đối phương muốn làm gì cô thì cô cũng sẽ không quá đau khổ.
"Trạm Kình, câu nói vừa rồi của cậu là có ý gì? Tri Vận có thể làm gì với Tri Thanh chứ? Con bé có thể phái người giết Tri Thanh sao?" Diệp Tri Thanh rời đi được một lúc, Diệp Trạch Văn liền đi tới trước mặt Trạm Kình, vẻ mặt nghiêm túc trách móc hắn.
Lúc mà Trạm Kình hỏi câu kia với Diệp Tri Thanh "Là bởi vì hy vọng quá nhiều lần rồi cũng thất vọng quá nhiều lần nên không muốn hy vọng nữa sao?", lúc đó ông đã khẩn trương, đợi tới lúc Diệp Tri Thanh xác định ông mới thấy áy náy.
Tất cả đều do bọn họ không có năng lực, nhiều năm rồi không tìm được con bé, đến cuối cùng tự nó tìm về bên cạnh họ. Mà khi trở về, bọn họ chưa cho nó được ấm áp nào, mà lại khiến cô buồn bã, thất vọng, và bản thân đã làm tan vỡ hy vọng cuối cùng của cô, đã tan thành mây khói, không thể nhặt lại được.
Nhưng ông không ngờ tới Trạm Kình lại hỏi một câu như thế, làm lòng ông thất kinh, Tri Thanh không phủ nhận ngay, chẳng lẽ, chẳng lẽ thực sự là do Tri Vận làm?
Không!
Không!
Chuyện này không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Khi còn nhỏ Tri Vận vô cùng thương em gái song sinh muộn hơn mình hai phút, sau khi Tri Thanh mất tích, con bé nó đau lòng không thua gì mẹ nó, thậm chí có một khoảng thời gian dài ăn không ngon ngủ không yên, sụt cân nhiều, còn vì vậy mà mắc một căn bệnh nghiêm trọng và phải mất một thời gian dài để hồi phục.
Sau đó nó tích cực tìm em gái hơn bất cứ người nào, nó tin rằng thai song sinh sẽ có tâm linh tương thông, chắc chắc sẽ tìm ra em gái mình.
Trước khi con bé trở về thì chị nó vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm em gái!
Cho nên, tuyệt đối không phải do Tri Vận làm hại Tri Thanh, chắc chắn là hiểu lầm!
Trạm Kình cười lạnh, "Người Diệp gia các người đúng là thật đoàn kết."
Diệp Trạch Văn biến sắc, vì ông nghe hiểu được lời này của hắn, người Diệp gia bọn họ đoàn kết, nghe thấy người nhà họ Diệp xảy ra chuyện đều bênh vực, bất kể là ông, Diệp Chí Tư hay Thiệu Tuệ Như đều bảo vệ Tri Vận trước. (Truyện đăng ở việt nam overnight truyện nhé)
Nhưng mà, bọn họ trước mặt Tri Thanh bảo vệ Tri Vận!
Nói cách khác, ở trong tiềm thức của họ thì Tri Vận mới là người Diệp gia còn Tri Thanh... không phải.
Tri Thanh là người cảm nhận rõ điều này nhất, cho nên cô mới lạnh nhạt với họ, có lẽ cô nghĩ họ đã không xem mình là người nhà cớ sao mình lại phải xem họ là người nhà?
____♡♡♡____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Tác giả :
U Mị Nhã Yêu