Đặc Thù Không Gian
Quyển 6 - Chương 45: Báo thù
- Ha ha.
Nghe xong lời Vu Thần Ba Độ, Đường Hương Hương lập tức nở nụ cười:
- Ba Độ, ngươi không biết những lời này của ngươi quá buồn cười sao? Chỉ bằng ngươi mà đòi trở thành chúa tể. Hình như ta có nghe phong phanh, ngươi thấy Long Vũ cùng La Lâm là chạy mất mật.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vu Thần Ba Độ nhất thời biến đổi.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Hậu Thổ, ngươi đừng quá đáng. Ta hôm nay tới đây tìm ngươi, hoàn toàn là vì ta và ngươi cùng có huyết mạch Vu tộc. Nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy, tương lai ngươi sẽ hối hận. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Long Vũ đối với Vu tộc hận đến tận xương tủy, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
- Ba Độ, thu hồi lại tâm tư của ngươi đi… Chỉ cần có tình yêu, chủng tộc không phải là vấn đề.
Đường Hương Hương khẽ cười một tiếng nói:
- Ta biết ngươi sợ hãi anh Vũ, cho nên cũng không dám miễn cưỡng ta. Với bản tính của ngươi, chính là thuyết phục ta, sau đó để cho ta phản bội anh Vũ. Từ nay về sau, ngươi sẽ dùng ta kiềm chế anh Vũ. Tâm tư của ngươi đến thằng ngốc cũng biết. Xin khuyên ngươi một câu, đừng có mơ mộng hão huyền. Vì anh Vũ, chuyện gì ta cũng làm được. Ba Độ, ta nhắc nhở ngươi một câu, cải tà quy chánh… Không cần phải lao vào vòng tranh đấu này nữa, tốt nhất là tìm một chỗ dưỡng già giống trước kia đi.
- Tiện nhân, ngươi sẽ hối hận.
Ba Độ mắng một tiếng, lập tức biến mất tại chỗ.
Thiên Âm lẳng lặng nhìn Long Vũ, trong lòng hỗn tạp đang không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nàng thật không ngờ, cuối cùng Long Vũ vẫn đem toàn bộ sự tình nói cho Kim Phượng.
Càng làm cho nàng không ngờ là con gái Kim Phượng lại không trách móc nàng.
Ngược lại, Kim Phượng còn mong muốn mình được hạnh phúc.
Con gái rộng lượng lại càng làm cho tâm tình Thiên Âm bất ổn. Càng suy nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện trở nên trầm trọng, nàng cảm giác mình có lỗi với con gái.
- Phượng nha đầu, mẹ xin lỗi con.
Thanh âm Thiên Âm tràn ngập áy náy:
- Trong chuyện này, mẹ cùng anh Vũ, dù ai cũng không có cách nào kiểm soát được.
- Con biết.
Kim Phượng mỉm cười:
- Mẹ, con đã nói rồi, con rất vui khi thấy mẹ hạnh phúc. Đồng thời vì mẹ hạnh phúc mà con vui vẻ. Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đây không phải phong cách của mẹ.
- Thiên Âm, tiểu Phượng, hai người đều ở đây à…
Ngay khi Thiên Âm đang muốn nói chút gì, Long Vũ xuất hiện. Hắn mặt mày hớn hở tiến đến.
Thiên Âm quay đầu, lặng lặng nhìn Long Vũ, không nói câu nào.
Kim Phượng nhìn thấy Long Vũ, trong ánh mắt toát lên một tia kinh ngạc. Bởi vì trên người Long Vũ nàng cảm giác được một cỗ lực lượng rất thần kỳ.
- Anh nghĩ anh có thể phá toái hư không, tiến đến Tiên Cảnh.
Long Vũ thản nhiên nói.
- Cái gì? Phá toái hư không?
Kim Phượng hơi kinh hãi, chạy tới ôm cánh tay Long Vũ, hưng phấn mà nói:
- Anh Vũ, anh có thể mang em đi sao? Em muốn đến Dao Trì ở Tiên Cảnh tắm rửa.
- Việc này anh còn chưa thế xác định.
Long Vũ nói:
- Anh chỉ biết là, anh có thể vượt qua thiên kiếp, tiến vào Tiên Cảnh. Nhưng mang theo một người, anh không có nắm chắc. Như vậy đi, cứ chờ một thời gian, hiện tại anh cũng không có ý định đi Tiên Cảnh. Chờ cho La Lâm cẩn thận nghiên cứu. Khi nào đạt được mười phần nắm chắc, anh nhất định sẽ mang em tới Dao Trì tắm rửa. Hắc hắc, tới lúc đó chúng ta sẽ tắm uyên ương.
- Không biết xấu hổ.
Kim Phượng khẽ cáu một tiếng:
- Mẹ em cũng đang ở đây, anh nói bậy bạ cái gì đấy?
Long Vũ khẽ cười một tiếng:
- Đến lúc đó anh sẽ mang hai người cùng đi.
Thiên Âm nghe vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, đôi mắt liếc Long Vũ một cái.
Kỳ thật Long Vũ nói như vậy để xoa dịu giữa hai mẹ con, tránh cho không khí ngượng ngùng giữa hai người.
Dừng một chút, ánh mắt của hắn chợt nghiêm túc. Con ngươi chuyển sang hướng Thiên Âm, trầm giọng nói:
- Thiên âm, anh có một lễ vật muốn tặng cho em.
Nói tới đây, Long Vũ nhìn Kim Phượng nói:
- Tiểu Phượng, em có thể rời đi trước được không?
- Vâng.
Kim Phượng cũng không hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn gật đầu rời đi.
- Thiên Âm, em còn nhớ rõ người tên Nam Cung Ngự Phong không?
Đợi Kim Phượng đi xa, Long Vũ đột nhiên hỏi một câu.
Lời vừa nói ra, Thiên Âm chợt giật mình. Một lát sau, thân thể nàng hơi run rẩy.
- Anh Vũ, tại sao anh lại biết Nam Cung Ngự Phong? Anh muốn làm cái gì?
Sau một lát bối rối, sắc mặt Thiên Âm trầm xuống:
- Vì sao anh phải nhắc tới người này? Chẳng lẽ anh muốn khơi lại chuyện cũ của em… Đúng vậy, đó là chồng trước của em. Thân thể của em không còn trong sạch, nếu anh không chấp nhận được, chúng ta có thể đoạn tuyệt quan hệ. Em không phải là loại nữ nhân không biết xấu hổ. Em cũng không muốn dựa vào anh.
- Thiên Âm. Trước tiên em không nên kích động.
Long Vũ đến gần vài bước, nhẹ giọng nói:
- Anh nhắc đến Nam Cung Ngự Phong, là bởi vì em luôn hận người này. Hắn ta là tâm bệnh của em, cũng là tâm ma của em. Đúng không?
- Không liên quan đến chuyện của anh.
Sắc mặt Thiên Âm càng trở nên trầm trọng.
- Tại sao lại không liên quan đến anh?
Long Vũ bá đạo nói:
- Em là nữ nhân của anh, chuyện của em chính là chuyện của anh. Tại sao anh lại không thể quản?
Nói tới đây, Long Vũ trầm giọng nói:
- Qua nhiều năm như vậy, Nam Cung Ngự Phong gây ra cho em thương tổn quá lớn, tạo ra tâm ma trong lòng em đúng không?
- Tại sao anh biết?
Thiên Âm hỏi.
- Trong lúc chúng ta hoan ái, anh đã cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng em.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Khi đó, anh đã thề, nhất định phải giết chết Nam Cung Ngự Phong, giải hận cho em.
- Anh Vũ, cám ơn anh.
Sắc mặt Thiên Âm có chút hòa hoãn.
Dừng một chút, nàng còn nói:
- Anh không thể giết được Nam Cung Ngự Phong. Hắn bây giờ là chiến tướng của Tử Vi Trung Thiên Đại Đế… Chuyện quá khứ, cứ để cho nó vĩnh viễn qua đi.
- Không được.
Long Vũ nói:
- Anh và em đều rõ ràng. Chỉ cần Nam Cung Ngự Phong không chết, tâm ma trong lòng em sẽ không biết mất. Cho nên, anh đã giết chết Nam Cung Ngự Phong.
Lời vừa nói ra, Thiên Âm nhất thời cả kinh:
- Điều này làm sao có thể? Anh nói thật chứ?
- Đúng vậy.
Long Vũ gật gật đầu, vung tay lên, thi thể của Nam Cung Ngự Phong đã xuất hiện trước mặt Thiên Âm. Thiên Âm chết lặng nhìn thi thể Nam Cung Ngự Phong. Giờ khắc này, áp lực ngàn vạn năm trong lòng nàng rốt cuộc được phá bỏ.
- Cám ơn.
Giờ khắc này, ngoại trừ cám ơn, Thiên Âm cũng không biết làm thế nào để biểu đạt cảm kích trong lòng mình.
- Anh Vũ, anh lừa gạt Phượng nha đầu. Kỳ thật, anh đã tới Tiên Cảnh rồi sao?
Thiên Âm hỏi.
- Đúng vậy.
Long Vũ khẽ gật đầu.
Nam Cung Ngự Phong từng là một chiến sĩ ưu tú của Phượng tộc. Cũng là mối tình đầu tiên của nàng.
Từ lúc Thiên Âm còn là một tiểu cô nương, nàng yêu hắn thật sâu, thậm chí còn không muốn kế thừa Phượng Hậu, gả cho hắn, cùng hắn chu du thiên hạ. Nhưng sau khi Nam Cung Ngự Phong vì tới Tiên Cảnh làm chiến tướng, không ngờ vô tình từ bỏ nàng. Từ khi đó, trong lòng Thiên Âm tràn ngập hận ý. Từ đó về sau, nàng không còn tin tưởng vào tình yêu.
Sau đó, vì bảo tồn huyết mạch, nàng lựa chọn cùng cha của Kim Phượng hoan ái, sinh hạ Kim Phượng.
Sự tình tuy rằng đã xảy ra lâu rồi, nhưng chuyện này gây tổn thương tới nàng thật nhiều, cũng hại nàng thật nhiều. Thậm chí, có thể nói rằng nó vĩnh viễn để lại bóng ma trong lòng nàng.
Sau đó, Thiên Âm trở thành Phượng Hậu. Sau khi trở thành một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, nàng muốn tới Tiên Cảnh giết chết Nam Cung Ngự Phong. Nhưng Nam Cung Ngự Phong đã trở thành tay đấm cho Tử Vi Trung Thiên đại đế, được đại đế bao che, Thiên Âm vô kế khả thi.
Với nàng, báo thù quả là một tham vọng quá lớn.
Nhưng hiện giờ, thi thể của Nam Cung Ngự Phong lại xuất hiện trước mặt nàng.
Tâm tình kích động không lời nào có thể diễn tả được.
- Anh Vũ, cám ơn anh. Cám ơn anh đã hoàn thành tâm nguyện của em.
Thiên Âm trầm giọng nói:
- Hôm nay, em mới chính thức cảm thấy mình hoàn toàn được giải thoát rồi.
- Với anh và em, còn phải dùng đến lời cám ơn sao?
Long Vũ xoay người nhìn Thiên Âm, ôn nhu nói:
- Coi như cừu nhân của em là Tử Vi Trung Thiên đại đế, anh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thiên Âm cảm kích gật gật đầu, từ trong tay xuất ra một đạo Ngũ Thải Hà Quang, thi thể của Nam Cung Ngự Phong nhất thời hóa thành bột mịn.
Thời khắc này, Thiên Âm không còn lạnh lùng tựa băng sương. Hàn băng trên trán nàng cũng triệt để hóa giải.
Nghiêng đầu nhìn nhìn Long Vũ, khuôn mặt Thiên Âm hồng hồng:
- Anh Vũ, là anh đã trừ bỏ gánh nặng cho em, chính anh đã sinh ra một Thiên Âm mới. Từ nay trở đi, Thiên Âm thề một mực đi theo anh. Bất kể là thân thể hay tâm hồn của em, vĩnh viễn đều thuộc về em.
Thiên Âm thả lỏng gánh nặng trong lòng. Đối với Long Vũ, đây là một hảo sự tốt nhất.
- Thiên Âm, tất cả những chuyện cũ đã là quá khứ, anh hi vọng từ hôm nay trở đi, em sẽ sống thoải mái hơn…
Nói xong, Long Vũ ôm Thiên Âm vào lòng, nhắm mắt ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng.
Nét ửng đỏ trên khuôn mặt Thiên Âm bây giờ đã lan tới cổ. Nàng cúi thấp đầu xuống, trong ánh mắt có chút bối rối, cũng không dám trực tiếp đối diện nhìn Long Vũ.
Cúi đầu nhìn Thiên Âm thẹn thùng, Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng nói:
- Thiên Âm, em biết không? Bây giờ nhìn em thực đáng yêu.
- Anh Vũ, anh thích em như bây giờ, vậy còn em trước kia thì sao?
Trong ánh mắt Thiên Âm hiện lên một tia mê mang, nhẹ giọng hỏi.
- Không quan tâm là thế nào. Chỉ cần là em, anh đều yêu thích.
Long Vũ nói.
- Anh Vũ, hãy nói thật với em, anh không quan tâm tới việc em không còn trong trắng hay sao?
Thiên Âm thấp giọng nói, bởi vì khẩn trương, thân thể không ngừng run rẩy.
Long Vũ mỉm cười, tiêu sái nói:
- Yêu một người, cần gì phải để ý nhiều như thế.
- Anh Vũ…
Thanh âm Thiên Âm có chút nghẹn ngào, bởi vì nàng rất vui vẻ.
Long Vũ nhẹ nhàng nói:
- Thiên Âm, còn một tin tốt lành anh muốn nói cho em. Đang luôn cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định đem phương pháp tu luyện nguyên lực nói cho Phượng tộc. Em yên tâm, anh đã để cho La Lâm tiến hành thay đổi, tuyệt đối thích hợp với thể chất của Phượng tộc. Đồng thời, phương thức tu luyện này không gây ra bất luận xung đột nào cả. Nhưng anh có một yêu cầu, ngoại trừ tộc nhân Phượng tộc, phương pháp này tuyệt đối không được truyền ra ngoài.
- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.
Thiên Âm hưng phấn:
- Em không biết phải nói sao… Đại ân của anh đối với Phượng tộc quá lớn. Anh Vũ, anh là phúc tinh của Phượng tộc, cũng là ân nhân của Phượng tộc.
Long Vũ đưa tay vuốt má Thiên Âm, nhẹ giọng:
- Được rồi. Thiên Âm, giữa chúng ta không nên khách khí như thế.
- Vâng.
Thiên Âm gật gật đầu, tựa đầu vào lồng ngực nam nhân, vẻ mặt ngọt ngào.
- Thiên Âm, đêm nay hảo hảo yêu anh nhé…
Dứt lời, đôi tay Long Vũ nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông co dãn của Thiên Âm.
Một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân Thiên Âm. Lần trước nàng cùng Long Vũ hoan ái, dưới tác dụng của Mị độc, nàng tận lực phóng túng. Trên thực tế, nàng cũng không có bao nhiêu cảm thụ. Làn này, dưới bàn tay vuốt ve của Long Vũ, từ cặp mông truyền đến cảm giác giống như điện giật, không bao lâu truyền khắp toàn thân.
Thiên Âm rên nhẹ một tiếng, cả người nhũn ra, ngã vào ngực Long Vũ.
Long Vũ hơi dùng sức, hai thân thể gắt gao ôm lấy nhau. Sau khi vuốt ve hai vú nàng, thằng nhỏ của Long Vũ đã muốn phá bung quần mà ra.
Trong phút chốc, bây giờ thằng nhỏ đã là nhất trụ kình thiên.
- Anh Vũ, chúng ta làm như vậy thích hợp sao?
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý thế nào, Thiên Âm lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Hai bàn tay Long Vũ bắt đầu uyển chuyển vuốt ve toàn cơ thể Thiên Âm.
Ngàn vạn năm, Thiên Âm chưa từng trải qua kích thích như thế.
Toàn thân Thiên Âm kịch liệt run rẩy, trong đầu còn chút thanh tỉnh. Bất tri bất giác, nàng muốn rên ra tiếng, toàn thân vô lực.
Giờ phút này, ánh mắt Long Vũ đã lờ đờ.
- Thiên Âm, cưng của anh ơi, không nên kháng cự, để cho anh hết mình yêu em. Em cứ nhắm mắt hưởng thụ đi…
Long Vũ ôn nhu nói, hai tay lướt qua, quần áo Thiên Âm đã dần dần bị lột sạch. Một cơ thể hoàn mỹ đã hiện ra trước mặt Long Vũ.
Sắc mặt Long Vũ dừng ở thân thể mềm mại mê người của Thiên Âm, hô hấp của hắn dần dần dồn dập, thằng nhỏ càng lúc càng dị thường khô nóng.
Lúc này, Long Vũ cũng không thể khống chế được mình nữa, hắn gắt gao ôm lấy nữ nhân, quần áo cũng đã lột sạch.
Lúc hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, quanh thân Thiên Âm truyền đến từng đợt cảm giác tê dại và kỳ dị.
Thiên Âm cảm giác mình như muốn bay lên.
- Anh Vũ, yêu em đi…
Gánh nặng trong lòng Thiên Âm đã muốn buông xuống. Nàng ngẩng đầu mị hoặc nhìn Long Vũ, can đảm nói ra cảm thụ trong lòng mình.
Mà những lời này giống như chất xúc tác. Dục hỏa trong lòng Long Vũ đã hoàn toàn bốc cháy. Không chút do dự nào, Long Vũ đẩy ngã nữ nhân, áp dụng phương thức thô bạo đem thằng nhỏ tiến vào thân thể nàng.
Mới đầu, Thiên Âm còn có chút kháng cự. Nhưng sau một lúc, từng đợt tê dại truyền đến, nàng bắt đầu điên cuồng giãy dụa vòng eo… Dần dần, hai người hoàn toàn hòa cùng một khối.
Nghe xong lời Vu Thần Ba Độ, Đường Hương Hương lập tức nở nụ cười:
- Ba Độ, ngươi không biết những lời này của ngươi quá buồn cười sao? Chỉ bằng ngươi mà đòi trở thành chúa tể. Hình như ta có nghe phong phanh, ngươi thấy Long Vũ cùng La Lâm là chạy mất mật.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vu Thần Ba Độ nhất thời biến đổi.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Hậu Thổ, ngươi đừng quá đáng. Ta hôm nay tới đây tìm ngươi, hoàn toàn là vì ta và ngươi cùng có huyết mạch Vu tộc. Nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy, tương lai ngươi sẽ hối hận. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Long Vũ đối với Vu tộc hận đến tận xương tủy, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
- Ba Độ, thu hồi lại tâm tư của ngươi đi… Chỉ cần có tình yêu, chủng tộc không phải là vấn đề.
Đường Hương Hương khẽ cười một tiếng nói:
- Ta biết ngươi sợ hãi anh Vũ, cho nên cũng không dám miễn cưỡng ta. Với bản tính của ngươi, chính là thuyết phục ta, sau đó để cho ta phản bội anh Vũ. Từ nay về sau, ngươi sẽ dùng ta kiềm chế anh Vũ. Tâm tư của ngươi đến thằng ngốc cũng biết. Xin khuyên ngươi một câu, đừng có mơ mộng hão huyền. Vì anh Vũ, chuyện gì ta cũng làm được. Ba Độ, ta nhắc nhở ngươi một câu, cải tà quy chánh… Không cần phải lao vào vòng tranh đấu này nữa, tốt nhất là tìm một chỗ dưỡng già giống trước kia đi.
- Tiện nhân, ngươi sẽ hối hận.
Ba Độ mắng một tiếng, lập tức biến mất tại chỗ.
Thiên Âm lẳng lặng nhìn Long Vũ, trong lòng hỗn tạp đang không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nàng thật không ngờ, cuối cùng Long Vũ vẫn đem toàn bộ sự tình nói cho Kim Phượng.
Càng làm cho nàng không ngờ là con gái Kim Phượng lại không trách móc nàng.
Ngược lại, Kim Phượng còn mong muốn mình được hạnh phúc.
Con gái rộng lượng lại càng làm cho tâm tình Thiên Âm bất ổn. Càng suy nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện trở nên trầm trọng, nàng cảm giác mình có lỗi với con gái.
- Phượng nha đầu, mẹ xin lỗi con.
Thanh âm Thiên Âm tràn ngập áy náy:
- Trong chuyện này, mẹ cùng anh Vũ, dù ai cũng không có cách nào kiểm soát được.
- Con biết.
Kim Phượng mỉm cười:
- Mẹ, con đã nói rồi, con rất vui khi thấy mẹ hạnh phúc. Đồng thời vì mẹ hạnh phúc mà con vui vẻ. Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đây không phải phong cách của mẹ.
- Thiên Âm, tiểu Phượng, hai người đều ở đây à…
Ngay khi Thiên Âm đang muốn nói chút gì, Long Vũ xuất hiện. Hắn mặt mày hớn hở tiến đến.
Thiên Âm quay đầu, lặng lặng nhìn Long Vũ, không nói câu nào.
Kim Phượng nhìn thấy Long Vũ, trong ánh mắt toát lên một tia kinh ngạc. Bởi vì trên người Long Vũ nàng cảm giác được một cỗ lực lượng rất thần kỳ.
- Anh nghĩ anh có thể phá toái hư không, tiến đến Tiên Cảnh.
Long Vũ thản nhiên nói.
- Cái gì? Phá toái hư không?
Kim Phượng hơi kinh hãi, chạy tới ôm cánh tay Long Vũ, hưng phấn mà nói:
- Anh Vũ, anh có thể mang em đi sao? Em muốn đến Dao Trì ở Tiên Cảnh tắm rửa.
- Việc này anh còn chưa thế xác định.
Long Vũ nói:
- Anh chỉ biết là, anh có thể vượt qua thiên kiếp, tiến vào Tiên Cảnh. Nhưng mang theo một người, anh không có nắm chắc. Như vậy đi, cứ chờ một thời gian, hiện tại anh cũng không có ý định đi Tiên Cảnh. Chờ cho La Lâm cẩn thận nghiên cứu. Khi nào đạt được mười phần nắm chắc, anh nhất định sẽ mang em tới Dao Trì tắm rửa. Hắc hắc, tới lúc đó chúng ta sẽ tắm uyên ương.
- Không biết xấu hổ.
Kim Phượng khẽ cáu một tiếng:
- Mẹ em cũng đang ở đây, anh nói bậy bạ cái gì đấy?
Long Vũ khẽ cười một tiếng:
- Đến lúc đó anh sẽ mang hai người cùng đi.
Thiên Âm nghe vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, đôi mắt liếc Long Vũ một cái.
Kỳ thật Long Vũ nói như vậy để xoa dịu giữa hai mẹ con, tránh cho không khí ngượng ngùng giữa hai người.
Dừng một chút, ánh mắt của hắn chợt nghiêm túc. Con ngươi chuyển sang hướng Thiên Âm, trầm giọng nói:
- Thiên âm, anh có một lễ vật muốn tặng cho em.
Nói tới đây, Long Vũ nhìn Kim Phượng nói:
- Tiểu Phượng, em có thể rời đi trước được không?
- Vâng.
Kim Phượng cũng không hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn gật đầu rời đi.
- Thiên Âm, em còn nhớ rõ người tên Nam Cung Ngự Phong không?
Đợi Kim Phượng đi xa, Long Vũ đột nhiên hỏi một câu.
Lời vừa nói ra, Thiên Âm chợt giật mình. Một lát sau, thân thể nàng hơi run rẩy.
- Anh Vũ, tại sao anh lại biết Nam Cung Ngự Phong? Anh muốn làm cái gì?
Sau một lát bối rối, sắc mặt Thiên Âm trầm xuống:
- Vì sao anh phải nhắc tới người này? Chẳng lẽ anh muốn khơi lại chuyện cũ của em… Đúng vậy, đó là chồng trước của em. Thân thể của em không còn trong sạch, nếu anh không chấp nhận được, chúng ta có thể đoạn tuyệt quan hệ. Em không phải là loại nữ nhân không biết xấu hổ. Em cũng không muốn dựa vào anh.
- Thiên Âm. Trước tiên em không nên kích động.
Long Vũ đến gần vài bước, nhẹ giọng nói:
- Anh nhắc đến Nam Cung Ngự Phong, là bởi vì em luôn hận người này. Hắn ta là tâm bệnh của em, cũng là tâm ma của em. Đúng không?
- Không liên quan đến chuyện của anh.
Sắc mặt Thiên Âm càng trở nên trầm trọng.
- Tại sao lại không liên quan đến anh?
Long Vũ bá đạo nói:
- Em là nữ nhân của anh, chuyện của em chính là chuyện của anh. Tại sao anh lại không thể quản?
Nói tới đây, Long Vũ trầm giọng nói:
- Qua nhiều năm như vậy, Nam Cung Ngự Phong gây ra cho em thương tổn quá lớn, tạo ra tâm ma trong lòng em đúng không?
- Tại sao anh biết?
Thiên Âm hỏi.
- Trong lúc chúng ta hoan ái, anh đã cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng em.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Khi đó, anh đã thề, nhất định phải giết chết Nam Cung Ngự Phong, giải hận cho em.
- Anh Vũ, cám ơn anh.
Sắc mặt Thiên Âm có chút hòa hoãn.
Dừng một chút, nàng còn nói:
- Anh không thể giết được Nam Cung Ngự Phong. Hắn bây giờ là chiến tướng của Tử Vi Trung Thiên Đại Đế… Chuyện quá khứ, cứ để cho nó vĩnh viễn qua đi.
- Không được.
Long Vũ nói:
- Anh và em đều rõ ràng. Chỉ cần Nam Cung Ngự Phong không chết, tâm ma trong lòng em sẽ không biết mất. Cho nên, anh đã giết chết Nam Cung Ngự Phong.
Lời vừa nói ra, Thiên Âm nhất thời cả kinh:
- Điều này làm sao có thể? Anh nói thật chứ?
- Đúng vậy.
Long Vũ gật gật đầu, vung tay lên, thi thể của Nam Cung Ngự Phong đã xuất hiện trước mặt Thiên Âm. Thiên Âm chết lặng nhìn thi thể Nam Cung Ngự Phong. Giờ khắc này, áp lực ngàn vạn năm trong lòng nàng rốt cuộc được phá bỏ.
- Cám ơn.
Giờ khắc này, ngoại trừ cám ơn, Thiên Âm cũng không biết làm thế nào để biểu đạt cảm kích trong lòng mình.
- Anh Vũ, anh lừa gạt Phượng nha đầu. Kỳ thật, anh đã tới Tiên Cảnh rồi sao?
Thiên Âm hỏi.
- Đúng vậy.
Long Vũ khẽ gật đầu.
Nam Cung Ngự Phong từng là một chiến sĩ ưu tú của Phượng tộc. Cũng là mối tình đầu tiên của nàng.
Từ lúc Thiên Âm còn là một tiểu cô nương, nàng yêu hắn thật sâu, thậm chí còn không muốn kế thừa Phượng Hậu, gả cho hắn, cùng hắn chu du thiên hạ. Nhưng sau khi Nam Cung Ngự Phong vì tới Tiên Cảnh làm chiến tướng, không ngờ vô tình từ bỏ nàng. Từ khi đó, trong lòng Thiên Âm tràn ngập hận ý. Từ đó về sau, nàng không còn tin tưởng vào tình yêu.
Sau đó, vì bảo tồn huyết mạch, nàng lựa chọn cùng cha của Kim Phượng hoan ái, sinh hạ Kim Phượng.
Sự tình tuy rằng đã xảy ra lâu rồi, nhưng chuyện này gây tổn thương tới nàng thật nhiều, cũng hại nàng thật nhiều. Thậm chí, có thể nói rằng nó vĩnh viễn để lại bóng ma trong lòng nàng.
Sau đó, Thiên Âm trở thành Phượng Hậu. Sau khi trở thành một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, nàng muốn tới Tiên Cảnh giết chết Nam Cung Ngự Phong. Nhưng Nam Cung Ngự Phong đã trở thành tay đấm cho Tử Vi Trung Thiên đại đế, được đại đế bao che, Thiên Âm vô kế khả thi.
Với nàng, báo thù quả là một tham vọng quá lớn.
Nhưng hiện giờ, thi thể của Nam Cung Ngự Phong lại xuất hiện trước mặt nàng.
Tâm tình kích động không lời nào có thể diễn tả được.
- Anh Vũ, cám ơn anh. Cám ơn anh đã hoàn thành tâm nguyện của em.
Thiên Âm trầm giọng nói:
- Hôm nay, em mới chính thức cảm thấy mình hoàn toàn được giải thoát rồi.
- Với anh và em, còn phải dùng đến lời cám ơn sao?
Long Vũ xoay người nhìn Thiên Âm, ôn nhu nói:
- Coi như cừu nhân của em là Tử Vi Trung Thiên đại đế, anh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thiên Âm cảm kích gật gật đầu, từ trong tay xuất ra một đạo Ngũ Thải Hà Quang, thi thể của Nam Cung Ngự Phong nhất thời hóa thành bột mịn.
Thời khắc này, Thiên Âm không còn lạnh lùng tựa băng sương. Hàn băng trên trán nàng cũng triệt để hóa giải.
Nghiêng đầu nhìn nhìn Long Vũ, khuôn mặt Thiên Âm hồng hồng:
- Anh Vũ, là anh đã trừ bỏ gánh nặng cho em, chính anh đã sinh ra một Thiên Âm mới. Từ nay trở đi, Thiên Âm thề một mực đi theo anh. Bất kể là thân thể hay tâm hồn của em, vĩnh viễn đều thuộc về em.
Thiên Âm thả lỏng gánh nặng trong lòng. Đối với Long Vũ, đây là một hảo sự tốt nhất.
- Thiên Âm, tất cả những chuyện cũ đã là quá khứ, anh hi vọng từ hôm nay trở đi, em sẽ sống thoải mái hơn…
Nói xong, Long Vũ ôm Thiên Âm vào lòng, nhắm mắt ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng.
Nét ửng đỏ trên khuôn mặt Thiên Âm bây giờ đã lan tới cổ. Nàng cúi thấp đầu xuống, trong ánh mắt có chút bối rối, cũng không dám trực tiếp đối diện nhìn Long Vũ.
Cúi đầu nhìn Thiên Âm thẹn thùng, Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng nói:
- Thiên Âm, em biết không? Bây giờ nhìn em thực đáng yêu.
- Anh Vũ, anh thích em như bây giờ, vậy còn em trước kia thì sao?
Trong ánh mắt Thiên Âm hiện lên một tia mê mang, nhẹ giọng hỏi.
- Không quan tâm là thế nào. Chỉ cần là em, anh đều yêu thích.
Long Vũ nói.
- Anh Vũ, hãy nói thật với em, anh không quan tâm tới việc em không còn trong trắng hay sao?
Thiên Âm thấp giọng nói, bởi vì khẩn trương, thân thể không ngừng run rẩy.
Long Vũ mỉm cười, tiêu sái nói:
- Yêu một người, cần gì phải để ý nhiều như thế.
- Anh Vũ…
Thanh âm Thiên Âm có chút nghẹn ngào, bởi vì nàng rất vui vẻ.
Long Vũ nhẹ nhàng nói:
- Thiên Âm, còn một tin tốt lành anh muốn nói cho em. Đang luôn cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định đem phương pháp tu luyện nguyên lực nói cho Phượng tộc. Em yên tâm, anh đã để cho La Lâm tiến hành thay đổi, tuyệt đối thích hợp với thể chất của Phượng tộc. Đồng thời, phương thức tu luyện này không gây ra bất luận xung đột nào cả. Nhưng anh có một yêu cầu, ngoại trừ tộc nhân Phượng tộc, phương pháp này tuyệt đối không được truyền ra ngoài.
- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.
Thiên Âm hưng phấn:
- Em không biết phải nói sao… Đại ân của anh đối với Phượng tộc quá lớn. Anh Vũ, anh là phúc tinh của Phượng tộc, cũng là ân nhân của Phượng tộc.
Long Vũ đưa tay vuốt má Thiên Âm, nhẹ giọng:
- Được rồi. Thiên Âm, giữa chúng ta không nên khách khí như thế.
- Vâng.
Thiên Âm gật gật đầu, tựa đầu vào lồng ngực nam nhân, vẻ mặt ngọt ngào.
- Thiên Âm, đêm nay hảo hảo yêu anh nhé…
Dứt lời, đôi tay Long Vũ nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông co dãn của Thiên Âm.
Một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân Thiên Âm. Lần trước nàng cùng Long Vũ hoan ái, dưới tác dụng của Mị độc, nàng tận lực phóng túng. Trên thực tế, nàng cũng không có bao nhiêu cảm thụ. Làn này, dưới bàn tay vuốt ve của Long Vũ, từ cặp mông truyền đến cảm giác giống như điện giật, không bao lâu truyền khắp toàn thân.
Thiên Âm rên nhẹ một tiếng, cả người nhũn ra, ngã vào ngực Long Vũ.
Long Vũ hơi dùng sức, hai thân thể gắt gao ôm lấy nhau. Sau khi vuốt ve hai vú nàng, thằng nhỏ của Long Vũ đã muốn phá bung quần mà ra.
Trong phút chốc, bây giờ thằng nhỏ đã là nhất trụ kình thiên.
- Anh Vũ, chúng ta làm như vậy thích hợp sao?
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý thế nào, Thiên Âm lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Hai bàn tay Long Vũ bắt đầu uyển chuyển vuốt ve toàn cơ thể Thiên Âm.
Ngàn vạn năm, Thiên Âm chưa từng trải qua kích thích như thế.
Toàn thân Thiên Âm kịch liệt run rẩy, trong đầu còn chút thanh tỉnh. Bất tri bất giác, nàng muốn rên ra tiếng, toàn thân vô lực.
Giờ phút này, ánh mắt Long Vũ đã lờ đờ.
- Thiên Âm, cưng của anh ơi, không nên kháng cự, để cho anh hết mình yêu em. Em cứ nhắm mắt hưởng thụ đi…
Long Vũ ôn nhu nói, hai tay lướt qua, quần áo Thiên Âm đã dần dần bị lột sạch. Một cơ thể hoàn mỹ đã hiện ra trước mặt Long Vũ.
Sắc mặt Long Vũ dừng ở thân thể mềm mại mê người của Thiên Âm, hô hấp của hắn dần dần dồn dập, thằng nhỏ càng lúc càng dị thường khô nóng.
Lúc này, Long Vũ cũng không thể khống chế được mình nữa, hắn gắt gao ôm lấy nữ nhân, quần áo cũng đã lột sạch.
Lúc hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, quanh thân Thiên Âm truyền đến từng đợt cảm giác tê dại và kỳ dị.
Thiên Âm cảm giác mình như muốn bay lên.
- Anh Vũ, yêu em đi…
Gánh nặng trong lòng Thiên Âm đã muốn buông xuống. Nàng ngẩng đầu mị hoặc nhìn Long Vũ, can đảm nói ra cảm thụ trong lòng mình.
Mà những lời này giống như chất xúc tác. Dục hỏa trong lòng Long Vũ đã hoàn toàn bốc cháy. Không chút do dự nào, Long Vũ đẩy ngã nữ nhân, áp dụng phương thức thô bạo đem thằng nhỏ tiến vào thân thể nàng.
Mới đầu, Thiên Âm còn có chút kháng cự. Nhưng sau một lúc, từng đợt tê dại truyền đến, nàng bắt đầu điên cuồng giãy dụa vòng eo… Dần dần, hai người hoàn toàn hòa cùng một khối.
Tác giả :
Xích Tuyết