Đặc Thù Không Gian
Quyển 6 - Chương 37: Thi Nhân đã thấy hết
- Đó là tự nhiên.
Thiên Nguyên nói:
- Ta hiện tại có thể truyền cho ngươi pháp môn tu luyện nguyên lực, ta cũng không sợ ngươi sẽ đổi ý, bởi vì ta vẫn còn thủ đoạn đối phó ngươi.
Nói xong, Thiên Nguyên liền hạ một ấn ký lên trán Ba Độ. Ngay lúc này, pháp quyết tu luyện nguyên lực đã xuất hiện trong đầu Ba Độ.
Sau khi nghiêm túc kiểm chứng lại, Ba Độ cũng hết lòng tuân thủ ước hẹn, phát xuống huyết thệ nguyện trung thành đối với Thiên Nguyên. Thiên Nguyên cũng lập tức giải khai phong ấn cho Ba Độ. Vu lực trong cơ thể Ba Độ lại một lần nữa được vận hành lại.
Ba Độ bất bình tức tối nhìn Thiên Nguyên, trong lòng có chút hận ý đối với hắn.
Nhưng ngay lúc đó, nội tâm Ba Độ đột nhiên cảm thấy quặn đau.
- Ba Độ, ngươi sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ? Nếu ngươi đã phát xuống huyết thệ thì ngươi đã bị ta khống chế. Không nên có bất kỳ ý tưởng không thực tế nào.
Thiên Nguyên cười nói:
- Nhớ kỹ, nhiệm vụ của ngươi chính là giúp ta coi chừng Long Vũ, nếu có cơ hội thì cứ thẳng tay giết chết hắn. Làm tốt chuyện này ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
- Thuộc hạ đã rõ!
Thần sắc Ba Độ ảm đạm nói.
Ngừng lại một chút, Ba Độ ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngài thực sự chỉ là một gã Tuần Vũ sao?
- Đương nhiên!
Thiên Nguyên cười nói:
- Bất quá ta là Tuần Vũ đặc thù nhất. Cho dù là Huyết Anh Đại Đế cũng không có quyền chỉ huy ta. Ta là người tự do.
- Chẳng trách được…
Ba Độ nói:
- Thua trong tay ngài. Ta tâm phục khẩu phục.
- Ba Độ, kỳ thật ta đã sớm chú ý tới ngươi. Ngươi từng ở bên ngoài không gian xuất thủ đánh chết một gã Tuần Vũ. Chuyện đấy ta đều thấy được, thậm chí dã tâm của ngươi ta cũng biết. Bất quá, ta phải nói cho ngươi biết một điều, ý tưởng của ngươi rất buồn cười, rất ngây thơ. Ngươi căn bản không biết gì về Thiên Ngoại Thiên. Thiên Ngoại Thiên cũng không đơn giản như ngươi suy nghĩ vậy đâu, hiện giờ người mạnh nhất Thiên Ngoại Thiên là Huyết Anh Đại Đề cùng các phi tử của hắn. Bọn hắn là những cường giả mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi. Muốn thành đại nghiệp, tuyệt đối không thể dựa vào thực lực bây giờ của ngươi mà có thể hoàn thành.
Thiên Nguyên cười nói:
- Ba Độ, ta biết ngươi không cam lòng khuất phục người khác. Nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi hiện tại không có đủ bản lãnh, ngươi buộc phải mang theo cái đuôi để làm người. Không cần ngươi không phục, lời nói này của ta một chút cũng không có khoa trương lên tí nào.
- Thuộc hạ hiểu!
Ba Độ nghiêm túc nói:
- Trước kia ta đúng là ếch ngồi đáy giếng…
Nói tới đây, Ba Độ lớn mật hỏi:
- Tuần Vũ đại nhân, ngài có thể cho tôi biết tục danh của ngài được không?
- Đương nhiên là được!
Thiên Nguyên cười nói:
- Ta tên là Thiên Nguyên…
- Ngài chính là Thiên Nguyên?
Ba Độ kinh hãi nói:
- Ngài chính là Thiên Nguyên? Là người năm đó cùng Huyết Anh Đại Đế đại chiến ba trăm hiệp mà vẫn không bại?
- Không sai!
Thiên Nguyên nói:
- Cho nên ngươi thua trong tay ta cũng không thiệt…
- Thiên Nguyên đại nhân, thuộc hạ cả gan hỏi một câu, ngài đối với thất bại của mình cũng không cam lòng phải không?
Ba Độ hỏi.
- Ha ha!
Thiên Nguyên khinh thường cười cười:
- Được rồi Ba Độ, ta biết tâm tư của ngươi. Nhưng ta buộc phải cảnh cáo ngươi, chuyện của ta ngươi tạm thời đừng có thăm dò. Bởi vì với lực lượng hiện tại của ngươi còn chưa xứng… Nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi, chờ ta trở về điều tra rõ một số việc, sau này ta sẽ còn quay lại tìm tới ngươi. Đến lúc đó, ta hy vọng Long Vũ không còn sống trên đời. Cho dù hắn không chết, ngươi cũng phải bắt giữ hắn đến cho ta…
………………..
…………………….…
Long Vũ ở Phượng Sào nghỉ ngơi vài ngày, mặc dù đã được người thần bí giúp đỡ đánh lui Thiên Nguyên. Nhưng lực lượng của Long Vũ cũng bị tiêu hao rất lớn.
Thiên Âm cũng không có tin tưởng lời giải thích trước đó của Long Vũ. Nàng cảm thấy trận đại chiến ngày đó, có mặt một cỗ lực lượng khác âm thầm trợ giúp cho Long Vũ.
Mà cổ lực lượng đó chắc chắn đến từ Thiên Ngoại Thiên.
Tổng hợp lại các nhân tố, Thiên Âm cảm thấy được Long Vũ rất có thể có quan hệ cùng Thiên Ngoại Thiên.
Với suy đoán như vậy, sau này là phúc hay họa Thiên Âm cũng không đoán trước được.
Có nhiều lần, Thiên Âm đều cố gắng dò hỏi Long Vũ. Nhưng trong quá trình luôn bị Long Vũ cố ý trả lời qua loa lấy lệ.
Dao đối với việc này cũng rất bất mãn. Ngày thứ ba sau đại chiến, nàng đón Long Vũ rời khỏi Ngũ Thải Cung, đến Hắc Phượng Cung nghỉ ngơi điều dưỡng.
Buổi tối, hai người chung chăn chung gối, cùng nhau ngủ, Dao ôm lấy cánh tay Long Vũ, thở hổn hển nói:
- Thiên Âm thực sự quá ghê tởm, nghe khẩu khí của nàng ấy, coi anh như là người ở Thiên Ngoại Thiên không bằng. Anh Vũ, em xem anh hãy mau chóng nghĩ biện pháp, dậy dỗ Thiên Âm một trận, miễn cho nàng cứ mãi hoài nghi anh. Lần này nếu không phải anh xuất thủ, em sợ rằng Phượng tộc sẽ gặp phiền toái lớn rồi.
Long Vũ lạnh nhạt nói:
- Không sao… Đạo tự tại nhân tâm. Anh không quản Thiên Âm nghĩ như thế nào, tóm lại anh không có làm gì sai, anh cũng không có làm chuyện gì gây ra lỗi lầm đối với Phượng tộc.
Dao trắng mắt liếc nhìn Long Vũ một cái, tức giận nói:
- Anh ấy à, đúng là quá mềm lòng đi…
- Ha ha, đều là người một nhà cả mà, em hình như có thành kiến rất lớn đối với Thiên Âm phải không?
Nói xong, tay phải Long Vũ hướng xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn một hồi.
- Dao nè, có bí mật này anh không biết có nên nói cho em biết không. Kỳ thật hôm đó, anh được một cỗ lực lượng thần bí trợ giúp, nếu không anh cũng đánh lại Thiên Nguyên.
Long Vũ một bên vuốt ve, một bên đem chuyện hôm đó nói ra cho Dao biết.
Dao đang nằm hưởng thụ vuốt ve của Long Vũ, đột nhiên nghe hắn nói ra bí mật liền cả kinh nói:
- Ngày đó anh nhận được sự trợ giúp của cao nhân Thiên Ngoại Thiên. Nhưng vì sao hắn lại giúp anh? Chẳng lẽ lời Thiên Nguyên nói lúc đầu lại đúng.
Long Vũ liền sững sờ, thầm nghĩ ý kiến của Dao chắc cũng không sai.
Bất quá bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích. Dù sao người nọ đã nói, sớm hay muộn sẽ tìm đến hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ cẩn thận hỏi lại.
- Anh Vũ, em lại muốn!
Dao đột nhiên ôm lấy cổ Long Vũ, lấy bộ ngực cực lớn của nàng ma xát lồng ngực Long Vũ, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ xuân tình.
Dưới sự chủ động của nữ nhân, nửa dưới của Long Vũ bị kích thích bắt đầu rục rịch. Bất quá, trước mắt vẫn còn chút chuyện còn chưa nói hết. Nên hắn không gấp gáp làm chuyện đó.
- Dao, giờ phải làm sao để Thi Nhân trở về đây…
Bàn tay Long Vũ không ngừng chơi đùa bộ ngực của Dao, nói:
- Hai người dù sao cũng nên hòa giải đi…
Dao thở hổn hển nói:
- Em cũng muốn như vậy, nhưng mà đứa nhỏ này rất nóng nảy, quật cường. Tuy rằng nó đối với anh và em không tỏ thái độ gì, nhưng mà trong lòng nó luôn có chút khó chịu đối với em.
- Anh Vũ, em là người dám yêu dám hận, một khi lý trí của em đã cho phép thì dù có muốn em cũng không quay đầu lại. Muốn em buông tha anh, em thật sự không cam lòng.
Dao nói.
- Dao…
Long Vũ đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Dao căn bản không cho hắn cơ hội, cái miệng nhỏ gắt gao hôn lên môi hắn. Sau một trận hôn kích thích, Dao tiến lên phía trước, cực kỳ nhanh chóng, lưu loát cởi bỏ quần áo, hơn nữa hai tay nàng không ngừng khiêu khích tiểu Long Vũ trong đũng quần hắn. Đối mặt với thế công như vậy, tia lý trí còn sót lại của Long Vũ dần dần biến mất.
- Anh Vũ, em muốn, em muốn anh làm em… Em cái gì cũng không nghĩ tới nữa, em chỉ cần anh yêu em thôi…
Giọng nói của Dao rất hàm xúc, nàng thậm chí thô bạo cởi bỏ quần áo Long Vũ.
Nữ nhân đều như vậy sao? Long Vũ lúc này nếu còn không chủ động thì hắn không phải nam nhân rồi.
- Hắc hắc, anh sẽ khiến cho em thật thoải mái.
Long Vũ cười khan một trận.
Một lát sau, hai cỗ thân thể nóng như lửa gắt gao kết hợp cũng một chỗ, lửa dục trong người bọn họ không ngừng phát tiết ra. Nam thì thở hổn hển, nữ thì rên rỉ…
Trong phòng giờ phút này chỉ còn một mảng xuân tình.
Giờ phút này hai cỗ thân thể rốt cuộc cũng thân mật kết hợp lại, nữ nhân từ thấp giọng rên rỉ biến thành thở gấp dồn dập mà kịch liệt cùng với tiếng thét cao vút chói tai, Dao hình như dùng tiếng hét này để diễn tả tâm tình vui mừng của mình giờ phút này.
- Nhanh lên một chút… Em sắp không được nữa rồi…
Theo tiếng rên rỉ của Dao, thân thể nàng run mạnh, cả người nàng mệt mỏi, má nàng phớt hồng đầy vẻ thỏa mãn. Vốn lúc đầu thân thể trống rỗng, ở thời khắc này được Long Vũ an ủi, khiến thân thể thỏa mãn.
Hai người đang đắm chìm trong dư vị của tình ái, nhẹ nhàng vỗ về đối phương, nhưng không ai chú ý tới, ngoài cửa sổ đang có một bóng người đang lặng yên đứng đó.
Một lúc sau, Dao nằm sấp bên cạnh Long Vũ, trong con mắt nàng tràn ngập vẻ ái muội cùng thỏa mãn.
- Cốc cốc!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, giọng nói của Thi Nhân liền vang lên:
- Mẹ, mẹ ở đâu? Con có thể đi vào không?
Dao liền cảm thấy sự tình có chút bất ổn, chột dạ nói:
- Thi Nhân, bọn mẹ đang… Mẹ đang nằm ngủ, chờ mẹ mặc quần áo xong liền ra mở cửa cho con.
Lập tức, nàng khẽ nói với Long Vũ:
- Anh Vũ, nếu không trước tiên anh trốn đi xem sao… Nếu Thi Nhân nhìn thấy bộ dáng bây giờ của chúng ta thì nó sẽ rất tức giận.
- Ừ!
Long Vũ cũng không muốn bởi vì chuyện này mà hai mẹ con phát sinh ra mâu thuẫn, lập tức trốn vào trong tủ quần áo, thu liễm toàn bộ khí tức.
Mở cửa phòng, Thi Nhân nhanh chóng đi vào, sau đó liền đóng chặt cửa lại, nàng tiến lên vài bước, nhẹ giọng nói:
- Mẹ cùng với anh Vũ ở cùng một chỗ, có hạnh phúc không?
Dao nghe vậy, thân thể nhất thời run lên, không biết phải làm như thế nào.
Bây giờ nghe Thi Nhân hỏi vậy, nàng liền rõ ràng, Thi Nhân đã biết nàng đang cùng Long Vũ ở cùng một chỗ. Bất quá, Dao cũng không muốn thừa nhận, có lẽ là Thi Nhân đang lừa nàng?
- Con có ý tứ gì?
Đẩy Thi Nhân ra, Dao mờ mịt hỏi.
Thi Nhân nhìn chung quanh không có ai, mập mờ cười cười, nhẹ giọng nói:
- Mẹ, đừng giấu diếm con nữa, con đã nhìn thấy tất cả rồi, hơn nữa cũng nghe thấy hết…
Không hề nghi ngờ nữa, người lúc nãy đứng ở trước cửa sổ chính là Thi Nhân.
Dao nghe vậy, trong lòng liền hoảng hốt, bất quá ngoài mặt nàng vẫn như thường, biểu tình phủ nhận hoàn toàn.
Thi Nhân khẽ cười một tiếng, nói:
- Con biết anh Vũ giờ phút này đang trốn trong tủ quần áo…
Thi Nhân mập mờ nhìn Dao, nói:
- Mẹ, lúc này còn đã nghĩ thông rồi, mẹ đã làm ra quyết định như vậy, con tự nhiên sẽ không phản đối, dù sao anh Vũ cũng đâu chỉ yêu mình con…
- Anh Vũ, xuất hiện đi, đừng lẩn trốn nữa…
Thi Nhân đi tới mở cửa tủ quần áo ra, Long Vũ đành xấu hổ đi ra ngoài.
Thiên Nguyên nói:
- Ta hiện tại có thể truyền cho ngươi pháp môn tu luyện nguyên lực, ta cũng không sợ ngươi sẽ đổi ý, bởi vì ta vẫn còn thủ đoạn đối phó ngươi.
Nói xong, Thiên Nguyên liền hạ một ấn ký lên trán Ba Độ. Ngay lúc này, pháp quyết tu luyện nguyên lực đã xuất hiện trong đầu Ba Độ.
Sau khi nghiêm túc kiểm chứng lại, Ba Độ cũng hết lòng tuân thủ ước hẹn, phát xuống huyết thệ nguyện trung thành đối với Thiên Nguyên. Thiên Nguyên cũng lập tức giải khai phong ấn cho Ba Độ. Vu lực trong cơ thể Ba Độ lại một lần nữa được vận hành lại.
Ba Độ bất bình tức tối nhìn Thiên Nguyên, trong lòng có chút hận ý đối với hắn.
Nhưng ngay lúc đó, nội tâm Ba Độ đột nhiên cảm thấy quặn đau.
- Ba Độ, ngươi sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ? Nếu ngươi đã phát xuống huyết thệ thì ngươi đã bị ta khống chế. Không nên có bất kỳ ý tưởng không thực tế nào.
Thiên Nguyên cười nói:
- Nhớ kỹ, nhiệm vụ của ngươi chính là giúp ta coi chừng Long Vũ, nếu có cơ hội thì cứ thẳng tay giết chết hắn. Làm tốt chuyện này ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
- Thuộc hạ đã rõ!
Thần sắc Ba Độ ảm đạm nói.
Ngừng lại một chút, Ba Độ ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngài thực sự chỉ là một gã Tuần Vũ sao?
- Đương nhiên!
Thiên Nguyên cười nói:
- Bất quá ta là Tuần Vũ đặc thù nhất. Cho dù là Huyết Anh Đại Đế cũng không có quyền chỉ huy ta. Ta là người tự do.
- Chẳng trách được…
Ba Độ nói:
- Thua trong tay ngài. Ta tâm phục khẩu phục.
- Ba Độ, kỳ thật ta đã sớm chú ý tới ngươi. Ngươi từng ở bên ngoài không gian xuất thủ đánh chết một gã Tuần Vũ. Chuyện đấy ta đều thấy được, thậm chí dã tâm của ngươi ta cũng biết. Bất quá, ta phải nói cho ngươi biết một điều, ý tưởng của ngươi rất buồn cười, rất ngây thơ. Ngươi căn bản không biết gì về Thiên Ngoại Thiên. Thiên Ngoại Thiên cũng không đơn giản như ngươi suy nghĩ vậy đâu, hiện giờ người mạnh nhất Thiên Ngoại Thiên là Huyết Anh Đại Đề cùng các phi tử của hắn. Bọn hắn là những cường giả mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi. Muốn thành đại nghiệp, tuyệt đối không thể dựa vào thực lực bây giờ của ngươi mà có thể hoàn thành.
Thiên Nguyên cười nói:
- Ba Độ, ta biết ngươi không cam lòng khuất phục người khác. Nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi hiện tại không có đủ bản lãnh, ngươi buộc phải mang theo cái đuôi để làm người. Không cần ngươi không phục, lời nói này của ta một chút cũng không có khoa trương lên tí nào.
- Thuộc hạ hiểu!
Ba Độ nghiêm túc nói:
- Trước kia ta đúng là ếch ngồi đáy giếng…
Nói tới đây, Ba Độ lớn mật hỏi:
- Tuần Vũ đại nhân, ngài có thể cho tôi biết tục danh của ngài được không?
- Đương nhiên là được!
Thiên Nguyên cười nói:
- Ta tên là Thiên Nguyên…
- Ngài chính là Thiên Nguyên?
Ba Độ kinh hãi nói:
- Ngài chính là Thiên Nguyên? Là người năm đó cùng Huyết Anh Đại Đế đại chiến ba trăm hiệp mà vẫn không bại?
- Không sai!
Thiên Nguyên nói:
- Cho nên ngươi thua trong tay ta cũng không thiệt…
- Thiên Nguyên đại nhân, thuộc hạ cả gan hỏi một câu, ngài đối với thất bại của mình cũng không cam lòng phải không?
Ba Độ hỏi.
- Ha ha!
Thiên Nguyên khinh thường cười cười:
- Được rồi Ba Độ, ta biết tâm tư của ngươi. Nhưng ta buộc phải cảnh cáo ngươi, chuyện của ta ngươi tạm thời đừng có thăm dò. Bởi vì với lực lượng hiện tại của ngươi còn chưa xứng… Nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi, chờ ta trở về điều tra rõ một số việc, sau này ta sẽ còn quay lại tìm tới ngươi. Đến lúc đó, ta hy vọng Long Vũ không còn sống trên đời. Cho dù hắn không chết, ngươi cũng phải bắt giữ hắn đến cho ta…
………………..
…………………….…
Long Vũ ở Phượng Sào nghỉ ngơi vài ngày, mặc dù đã được người thần bí giúp đỡ đánh lui Thiên Nguyên. Nhưng lực lượng của Long Vũ cũng bị tiêu hao rất lớn.
Thiên Âm cũng không có tin tưởng lời giải thích trước đó của Long Vũ. Nàng cảm thấy trận đại chiến ngày đó, có mặt một cỗ lực lượng khác âm thầm trợ giúp cho Long Vũ.
Mà cổ lực lượng đó chắc chắn đến từ Thiên Ngoại Thiên.
Tổng hợp lại các nhân tố, Thiên Âm cảm thấy được Long Vũ rất có thể có quan hệ cùng Thiên Ngoại Thiên.
Với suy đoán như vậy, sau này là phúc hay họa Thiên Âm cũng không đoán trước được.
Có nhiều lần, Thiên Âm đều cố gắng dò hỏi Long Vũ. Nhưng trong quá trình luôn bị Long Vũ cố ý trả lời qua loa lấy lệ.
Dao đối với việc này cũng rất bất mãn. Ngày thứ ba sau đại chiến, nàng đón Long Vũ rời khỏi Ngũ Thải Cung, đến Hắc Phượng Cung nghỉ ngơi điều dưỡng.
Buổi tối, hai người chung chăn chung gối, cùng nhau ngủ, Dao ôm lấy cánh tay Long Vũ, thở hổn hển nói:
- Thiên Âm thực sự quá ghê tởm, nghe khẩu khí của nàng ấy, coi anh như là người ở Thiên Ngoại Thiên không bằng. Anh Vũ, em xem anh hãy mau chóng nghĩ biện pháp, dậy dỗ Thiên Âm một trận, miễn cho nàng cứ mãi hoài nghi anh. Lần này nếu không phải anh xuất thủ, em sợ rằng Phượng tộc sẽ gặp phiền toái lớn rồi.
Long Vũ lạnh nhạt nói:
- Không sao… Đạo tự tại nhân tâm. Anh không quản Thiên Âm nghĩ như thế nào, tóm lại anh không có làm gì sai, anh cũng không có làm chuyện gì gây ra lỗi lầm đối với Phượng tộc.
Dao trắng mắt liếc nhìn Long Vũ một cái, tức giận nói:
- Anh ấy à, đúng là quá mềm lòng đi…
- Ha ha, đều là người một nhà cả mà, em hình như có thành kiến rất lớn đối với Thiên Âm phải không?
Nói xong, tay phải Long Vũ hướng xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn một hồi.
- Dao nè, có bí mật này anh không biết có nên nói cho em biết không. Kỳ thật hôm đó, anh được một cỗ lực lượng thần bí trợ giúp, nếu không anh cũng đánh lại Thiên Nguyên.
Long Vũ một bên vuốt ve, một bên đem chuyện hôm đó nói ra cho Dao biết.
Dao đang nằm hưởng thụ vuốt ve của Long Vũ, đột nhiên nghe hắn nói ra bí mật liền cả kinh nói:
- Ngày đó anh nhận được sự trợ giúp của cao nhân Thiên Ngoại Thiên. Nhưng vì sao hắn lại giúp anh? Chẳng lẽ lời Thiên Nguyên nói lúc đầu lại đúng.
Long Vũ liền sững sờ, thầm nghĩ ý kiến của Dao chắc cũng không sai.
Bất quá bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích. Dù sao người nọ đã nói, sớm hay muộn sẽ tìm đến hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ cẩn thận hỏi lại.
- Anh Vũ, em lại muốn!
Dao đột nhiên ôm lấy cổ Long Vũ, lấy bộ ngực cực lớn của nàng ma xát lồng ngực Long Vũ, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ xuân tình.
Dưới sự chủ động của nữ nhân, nửa dưới của Long Vũ bị kích thích bắt đầu rục rịch. Bất quá, trước mắt vẫn còn chút chuyện còn chưa nói hết. Nên hắn không gấp gáp làm chuyện đó.
- Dao, giờ phải làm sao để Thi Nhân trở về đây…
Bàn tay Long Vũ không ngừng chơi đùa bộ ngực của Dao, nói:
- Hai người dù sao cũng nên hòa giải đi…
Dao thở hổn hển nói:
- Em cũng muốn như vậy, nhưng mà đứa nhỏ này rất nóng nảy, quật cường. Tuy rằng nó đối với anh và em không tỏ thái độ gì, nhưng mà trong lòng nó luôn có chút khó chịu đối với em.
- Anh Vũ, em là người dám yêu dám hận, một khi lý trí của em đã cho phép thì dù có muốn em cũng không quay đầu lại. Muốn em buông tha anh, em thật sự không cam lòng.
Dao nói.
- Dao…
Long Vũ đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Dao căn bản không cho hắn cơ hội, cái miệng nhỏ gắt gao hôn lên môi hắn. Sau một trận hôn kích thích, Dao tiến lên phía trước, cực kỳ nhanh chóng, lưu loát cởi bỏ quần áo, hơn nữa hai tay nàng không ngừng khiêu khích tiểu Long Vũ trong đũng quần hắn. Đối mặt với thế công như vậy, tia lý trí còn sót lại của Long Vũ dần dần biến mất.
- Anh Vũ, em muốn, em muốn anh làm em… Em cái gì cũng không nghĩ tới nữa, em chỉ cần anh yêu em thôi…
Giọng nói của Dao rất hàm xúc, nàng thậm chí thô bạo cởi bỏ quần áo Long Vũ.
Nữ nhân đều như vậy sao? Long Vũ lúc này nếu còn không chủ động thì hắn không phải nam nhân rồi.
- Hắc hắc, anh sẽ khiến cho em thật thoải mái.
Long Vũ cười khan một trận.
Một lát sau, hai cỗ thân thể nóng như lửa gắt gao kết hợp cũng một chỗ, lửa dục trong người bọn họ không ngừng phát tiết ra. Nam thì thở hổn hển, nữ thì rên rỉ…
Trong phòng giờ phút này chỉ còn một mảng xuân tình.
Giờ phút này hai cỗ thân thể rốt cuộc cũng thân mật kết hợp lại, nữ nhân từ thấp giọng rên rỉ biến thành thở gấp dồn dập mà kịch liệt cùng với tiếng thét cao vút chói tai, Dao hình như dùng tiếng hét này để diễn tả tâm tình vui mừng của mình giờ phút này.
- Nhanh lên một chút… Em sắp không được nữa rồi…
Theo tiếng rên rỉ của Dao, thân thể nàng run mạnh, cả người nàng mệt mỏi, má nàng phớt hồng đầy vẻ thỏa mãn. Vốn lúc đầu thân thể trống rỗng, ở thời khắc này được Long Vũ an ủi, khiến thân thể thỏa mãn.
Hai người đang đắm chìm trong dư vị của tình ái, nhẹ nhàng vỗ về đối phương, nhưng không ai chú ý tới, ngoài cửa sổ đang có một bóng người đang lặng yên đứng đó.
Một lúc sau, Dao nằm sấp bên cạnh Long Vũ, trong con mắt nàng tràn ngập vẻ ái muội cùng thỏa mãn.
- Cốc cốc!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, giọng nói của Thi Nhân liền vang lên:
- Mẹ, mẹ ở đâu? Con có thể đi vào không?
Dao liền cảm thấy sự tình có chút bất ổn, chột dạ nói:
- Thi Nhân, bọn mẹ đang… Mẹ đang nằm ngủ, chờ mẹ mặc quần áo xong liền ra mở cửa cho con.
Lập tức, nàng khẽ nói với Long Vũ:
- Anh Vũ, nếu không trước tiên anh trốn đi xem sao… Nếu Thi Nhân nhìn thấy bộ dáng bây giờ của chúng ta thì nó sẽ rất tức giận.
- Ừ!
Long Vũ cũng không muốn bởi vì chuyện này mà hai mẹ con phát sinh ra mâu thuẫn, lập tức trốn vào trong tủ quần áo, thu liễm toàn bộ khí tức.
Mở cửa phòng, Thi Nhân nhanh chóng đi vào, sau đó liền đóng chặt cửa lại, nàng tiến lên vài bước, nhẹ giọng nói:
- Mẹ cùng với anh Vũ ở cùng một chỗ, có hạnh phúc không?
Dao nghe vậy, thân thể nhất thời run lên, không biết phải làm như thế nào.
Bây giờ nghe Thi Nhân hỏi vậy, nàng liền rõ ràng, Thi Nhân đã biết nàng đang cùng Long Vũ ở cùng một chỗ. Bất quá, Dao cũng không muốn thừa nhận, có lẽ là Thi Nhân đang lừa nàng?
- Con có ý tứ gì?
Đẩy Thi Nhân ra, Dao mờ mịt hỏi.
Thi Nhân nhìn chung quanh không có ai, mập mờ cười cười, nhẹ giọng nói:
- Mẹ, đừng giấu diếm con nữa, con đã nhìn thấy tất cả rồi, hơn nữa cũng nghe thấy hết…
Không hề nghi ngờ nữa, người lúc nãy đứng ở trước cửa sổ chính là Thi Nhân.
Dao nghe vậy, trong lòng liền hoảng hốt, bất quá ngoài mặt nàng vẫn như thường, biểu tình phủ nhận hoàn toàn.
Thi Nhân khẽ cười một tiếng, nói:
- Con biết anh Vũ giờ phút này đang trốn trong tủ quần áo…
Thi Nhân mập mờ nhìn Dao, nói:
- Mẹ, lúc này còn đã nghĩ thông rồi, mẹ đã làm ra quyết định như vậy, con tự nhiên sẽ không phản đối, dù sao anh Vũ cũng đâu chỉ yêu mình con…
- Anh Vũ, xuất hiện đi, đừng lẩn trốn nữa…
Thi Nhân đi tới mở cửa tủ quần áo ra, Long Vũ đành xấu hổ đi ra ngoài.
Tác giả :
Xích Tuyết