Đặc Thù Không Gian
Quyển 5 - Chương 69: Giết Chóc
Tu vi Long Vũ ngày một cao, hệ thống công năng của La Lâm cũng dần khôi phục, cẩn thận tổng hợp lại những công pháp tu luyện từ xưa tới nay, đã tìm được công pháp tu đạo thích hợp cho Hàn Duyệt. Sau khi phân tích, tính toán tỉ mỉ, đã tìm thấy một bộ công pháp song tu thích hợp cho Long Vũ và Hàn Duyệt.
Thời gian đầu, Hàn Duyệt cũng không hiểu lắm về song tu, chỉ nghĩ, đó là cái cớ để Long Vũ cùng nàng ân ái. Càng về sau, cảm nhận được hiệu quả của việc song tu, nàng mới hoàn toàn minh bạch.
Sau một thời gian hoan ái, song tu công pháp đã có hiệu quả rõ rệt, đan điền trong cơ thể Hàn Duyệt đã hình thành đạo lực, nàng đã đạt tới cảnh giới màu đỏ.
Tuy rằng cảnh giới vẫn còn rất thấp, nhưng tốc độ tu luyện như vậy, phương thức tu luyện như vậy, trong Huyền Môn, chưa ai có thể làm được.
Đương nhiên, đó cũng không phải cách lâu dài.
Con đường tu đạo, phải dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình. Nếu mượn quá nhiều sự trợ giúp của ngoại lực, về lâu dài, sẽ sinh ra ỷ lại, nghiêm trọng hơn là còn có thể ảnh hưởng tới việc tu đạo.
- Tiểu Duyệt, mấy ngày nữa anh phải đi rồi, đêm nay, chúng ta tiếp tục song tu.
Sau khi dùng xong bữa cơm chiều, Long Vũ nói.
Hàn Duyệt vừa nghe Long Vũ đề nghị song tu, nàng nghĩ rằng hắn không nhịn được, muốn cùng nàng hoan ái, trên mặt tràn ngập mị ý, mặc cho Long Vũ giải thích thế nào, nàng cũng vẫn cười.
Khi hai người kết hợp, Long Vũ định vận dụng đạo lực, vận chuyển trong cơ thể Hàn Duyệt một chu thiên, giúp nàng rửa sạch tạp chất trong kinh mạch, lại không nghĩ rằng, từ đầu tới cuôi, Hàn Duyệt không tập trung, nàng cực kì động tình, khiến cho Long VVũ không còn cách nào khác, đành cho nàng ăn no trước rồi tính sau.
Sau giây phút vận động mãnh liệt, Hàn Duyệt rốt cục cũng bình tĩnh lại, Long Vũ liền khởi động song tu công pháp, một đạo lực chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt đang trong trạng thái si mê bỗng nhiên chấn động. Nàng cảm thấy có một dòng nước ấm tiến vào trong cơ thể mình, dòng nước nhanh chóng đi qua bát kì kinh mạch của nàng, di chuyển tới toàn bộ các yêu huyệt, cuối cùng từ kinh mạch tập trung hết về đan điền.
Được Long Vũ đả thông hết những chỗ tắc nghẽn trong kinh mạch, Hàn Duyệt có cảm giác cả người nhẹ nhàng như một đám mây bay trong không trung, không thấy một chút nặng nề nào, cả người sảng khoái vô cùng.
Long Vũ lúc này nhắc nhở nàng tập trung tinh thần, không được phân tâm.
- Tiểu Duyệt, em thử dùng tâm thúc dục lực đạo xem sao...
Long Vũ nhắc nhở.
- Vâng.
Hàn Duyệt thu liễm tâm thần và bắt đầu thử.
Mới đầu, Hàn Duyệt thử vài lần nhưng luôn bỏ dở giữa chừng. Bất quá, Long Vũ không ngại phiền toái, tiếp tục chỉ dạy Hàn Duyệt nhiều lần. Cuối cùng, Hàn Duyệt cũng đã thành công.
Nàng thấy tại đan điền, có một đạo lực, sau đó được Long Vũ dẫn dắt, đạo lực này vận chuyển trong người nàng.
Sau khi hoàn thành một chu thiên, nàng đã có thể tự điều khiển đạo lực đó.
Sau bốn giờ quá trình đó mới xong, lúc thu công, đã quá nửa đêm.
Sau khi thu công, Hàn Duyệt vô cùng hưng phấn:
- Anh Vũ, như vậy bây giờ em cũng là một người tu đạo sao?
Thấy Hàn Duyệt có chút đắc ý, Long Vũ trầm mặt nói:
- Mới có một chút thành tựu nhỏ mà đã trở thành tiểu nhân đắc ý, như vậy sao có thể tu đạo thành công? Tiểu Duyệt, không phải anh đả kích em, với tu vi hiện tại của em, căn bản không tính là gì, em phải nhớ kỹ như vậy. Anh đưa cho em một số đan dược, mỗi ngày em sử dụng một viên, nửa năm sau thì dừng lại. Hơn nữa, tu đạo cũng giống như chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến tất lùi, sau này như thế nào, cũng tùy thuộc vào nghị lực của em...
Hàn Duyệt ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ dạy của Long Vũ:
- Vâng! Em nhớ kỹ rồi... Đúng rồi anh Vũ, anh nói như vậy, không phải là anh phải đi một thời gian rất lâu không về sao?
- Hiện tại khó mà nói được!
‘
Long Vũ nói:
- Anh có một chuyện rất trọng yếu cần phải làm...
- Yên tâm đi, em sẽ cố gắng!
Hàn Duyệt nghiêm túc gật đầu.
………………………………………….
………………………………………….
Đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện ở thế giới sự thật, Long Vũ dẫn Mã Hiểu Mai, Mã Ngọc tiến nhập Thanh Tân Tiểu Trúc tại Huyền Cảnh. Trong ngày hôm đó, Phúc Bá và Dung Nương đưa bọn họ tiến vào Dục Giới. Văn Nguyệt Thiên, Mã Chính Phong, Thiết Lang cũng đi cùng.
Dục Giới cùng Huyền Linh Thiên khác nhau. Nếu như nói Huyền Linh Thiên là chính đạo thì Dục Giới chính là Ma đạo. Nhất là sau khi lệnh chủ Dục Giới Hắc Thiên Ma Thần biến mất thì tình trạng an ninh mỗi ngày một kém đi, các bang phái tranh đấu ngày một gay cấn.
Lúc trước, công pháp tà ác còn bị hạn chế một chút, chứ bây giờ đồng loạt xuất hiện.
Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.
Ở trong này, nắm tay người nào lớn thì người đó là lão tử. Cũng may, tu vi của Long Vũ bây giờ đã là bát cấp, thực lực như vậy có thể đi lại trong Dục Giới. Cho nên, chỉ cần hắn không chủ động gây chuyện, bình thường, sẽ không ai dám trêu chọc hắn.
Mấy người nghe nói tại Dục Giới, thành Hắc Thủy là một thành thị tương đối an toàn. Thành chủ là Hắc Thủy, nghe nói là một trong những đệ tử của Hắc Thiên Ma Thần.
Dù vậy, cũng chỉ là nghe nói chứ không có biện pháp chứng thực, bởi vì cho tới nay, hình như không có ai gặp mặt vị thành chủ này trong tình huống bình thường. Mọi chuyện của thành Hắc Thủy đều do quản gia của Hắc Thủy phủ Ngọc Dương Tử xử lý.
Nhóm người Long Vũ, vì kế lâu dài nên đã mua tại Đông thành một tòa nhà không quá lớn làm bộ sống yên phận, sau khi trang hoàng xong, mọi người tiến vào ở.
Ban ngày, họ phân công nhau đi tìm hiểu tin tức, buổi tối thì tập trung bàn luận phương pháp tu đạo. Long Vũ đối với mọi người phi thường cảm kích, mỗi lần đều đem đan dược của Phúc Bá cùng Dung nương tặng cho bọn họ.
Mọi người, ai cũng vui mừng, thoải mái.
Cứ như vậy, từng ngày cứ trôi qua, thoáng cái đã là một tháng. Nhưng trong thời gian này, đừng nói là tin tức về Long Diệu Thiên và Thủy Tiên, ngay cả đường đi đến Long Thiên thủ đô họ cũng không cách nào điều tra được.
Diện tích Dục Giới còn lớn gấp đôi Huyền Linh Thiên, muốn ở trong này tìm người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Dù vậy, bọn họ cũng không nhụt chí.
Lúc chiều, Thiết Lang đột nhiên đề nghị Long Vũ:
- Tiểu Vũ, không bằng chúng ta thành lập ra một tổ chức, kêu gọi thêm một số thành viên. Nhiều người hơn, lực lượng lớn hơn, mọi chuyện cũng dễ làm hơn. Cậu thấy thế nào?
- Thành lập tổ chức?
Nói thật, trước đây Long Vũ cũng không có ý nghĩ như vậy, thế nhưng hắn thấy đề nghị của Thiết Lang là không tệ, hắn muốn có được sự giúp đỡ.
Lúc trước tại Huyền Linh Thiên một thời gian, có Kim Phượng, còn có Đoan Mộc thành chủ giúp hắn. Nhưng hiện giờ, chỉ có thể dựa vào vài người bên cạnh.
Tại Dục Giới thành lập tổ chức, bang hội là việc vô cùng bình thường, thậm chí không có ai quản tới, như vậy bọn họ không cần lo lắng gì về sau.
Việc kêu gọi người có lẽ hơi khó khăn một chút.
Tại vì ở Dục Giới, người dân bản địa đều là hắc ám tu chân mà nhóm người Long Vũ lại là người chính đạo. Chỉ điều đó có thể tưởng tượng tương lai như thế nào.
Rất khó khăn.
Tất nhiên, không phải như vậy là không có ai đến.
Dục Giới cũng giống như những nơi khác, tuy người ở nơi đây là hắc ám tu chân, cũng không có nghĩa là không có những tấm lòng lương thiện.
- Đề nghị rất tốt, thế nhưng chúng ta phải suy nghĩ kĩ, thành lập tổ chức như thế nào, tương lai phải hoạt động như thế nào?
Long Vũ hỏi.
Mã Chính Phong cười nói:
- Tiểu Vũ, không cần biết đệ lập ra tổ chức như thế nào, đệ cho ta đăng kí tham gia...
- Tính thêm tôi nữa.
- Tôi cũng tham gia...
Trong chớp mắt, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang cũng hồ hởi báo danh.
Mã Hiểu Mai nhìn Mã Ngọc, sau đó hướng Long Vũ nói:
- Tiểu Vũ, em là phụ nữ của anh, em tất nhiên cũng sẽ tham gia...
Cứ như vậy, trong nhóm, chỉ còn Mã Ngọc chưa có thái độ gì.
Mã Ngọc có suy nghĩ gì?
Hắn cũng muốn, nhưng hiện giờ, hắn là gia chủ của Mã gia, nếu tùy tiện làm thuộc hạ của người khác, đối với Mã gia, sẽ có ảnh hưởng không tốt, hắn cũng không cam tâm làm thuộc hạ người khác.
- Chú sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ cháu.
Mã Ngọc nói.
- Cám ơn mọi người ủng hộ!
Long Vũ thấy mọi người nhiệt tình ủng hộ, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Suy nghĩ một lúc tồi nói:
- Các vị, mọi người xem tổ chức của chúng ta gọi là “Thiên Đường" được không?
- Thiên Đường?
Thiết Lang cân nhắc rồi nói:
- Ừ, Thiên Đường, tên này được, rất có khí phách, chúng ta xác định như vậy đi.
- Tiểu Vũ, từ giờ trở đi, đệ là hội trưởng Thiên Đường!
Mã Chính Phong cười nói:
- Thiên Đường tuy mới thành lập, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng đủ lông đủ cánh, chúng ta cũng cần phải xắp xếp cơ cấu của nó. Ta tự mình tiến cử, ta thích hợp giao tiếp cùng với người khác, không bằng ta làm Ngoại đường Đường chủ đi.
Thiết Lang cười tiếp lời:
- Tôi làm Hình Đường đường chủ đi, thiết diện vô tư chính là sở trường của tôi mà.(DG: thèn này tự sướng)
- Tôi làm Nội đường Đường chủ, phụ trách tổ chức, lo kinh phí, chi tiêu các hoạt động hằng ngày.
Văn Nguyệt Thiên cũng tự nhận nhiệm vụ.
Mã Hiểu Mai cười một tiếng:
- Em sẽ làm hộ pháp xem sao...
Đến lượt Mã Ngọc, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
- Chú xin cái chức danh khanh khách trưởng lão đi.
Long Vũ cười lớn, lập tức gật đầu đồng ý:
- Nếu tất cả mọi người không còn ý kiến nào khác, chúng ta cứ xác định như những gì đã nói, ngày mai chúng ta bắt đấu chiêu binh mãi mã...
- Ngao…
Ngay lúc này, Thiên Dực Hổ không biết thường trốn ở chỗ nào tự nhiên xuất hiện. La Lâm phiên dịch lại:
- Chủ nhân, Tiểu Hổ cũng muốn có chức vụ...
- Mày hả?
Long Vũ chỉ muốn ngất xỉu, chỉ vào Thiên Dực Hổ nói:
- Con mèo chết tiệt này, cho mày làm Hộ pháp Thần thú đi... Được không nào?
- Meo!Meo!
Không cần La Lâm phiên dịch, Long Vũ cũng nhìn ra được ý tứ của nó.
Đêm đó, mọi người tiến hành bàn bạc, đến lúc tan họp, đã viết ra đường lối cơ bản. Tổ chức Thiên Đường bắt đầu mở rộng nhận người.
Đối với những người đầu tiên gia nhập, Long Vũ đã suy nghĩ kỹ, sẽ tặng họ đan dược, xem như là phúc lợi khi họ gia nhập.
Ngày thứ hai, đại quy mô chiêu mộ bắt đầu, căn cứ tình huống thực tế, bọn họ tại tổ chức liên hợp nghiệp đoàn giao ra một số tiền lớn, thuê sân bãi để bắt đầu chiêu mộ.
Đến tối, cũng không có bao nhiêu người hưởng ứng lời mời gọi tới báo danh. Tại Dục Giới, tổ chức như Thiên Đường có quá nhiều, mỗi ngày gần như có cả trăm cái mới thành lập, cho nên căn bản là không mấy người để ý.
Ngày thứ hai, được Mã Chính Phong nhắc nhở, Long Vũ ngay tại chỗ thẩm tra tư cách của người báo danh đã lấy ra đan dược để mọi người thấy được sự thần kỳ của đan dược. Quả nhiên, lúc này đã có khá nhiều người hưởng ứng. Với thủ đoạn như vậy, ngày hôm đó chiêu mộ được mười hai người. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, số người kéo tới càng nhiều.
Trong thời gian ngắn, Thiên Đường đã chiêu mộ được tổng cộng là một trăm người, hơn nữa, những người này đều trải qua quá trình xét duyệt cẩn thận. Ít nhất, bọn họ chưa có vết đen nào.
Điểm xấu duy nhất là những người này tu vi không cao, tu vi cao nhất cũng chỉ là lục đỉnh, đại bộ phận là tứ đỉnh, ngũ đỉnh.
Đương nhiên, nếu đem những người này tới thế giới sự thật thì đây là một lực lượng cực mạnh.
Đối với những người được chiêu mộ, Long Vũ huấn luyện một chút, sau đó phân công họ đi tìm hiểu tin tức. Do ai cũng chiếm được chỗ tốt nên họ đều ra sức làm việc.
Đáng tiếc, nửa tháng trôi qua, vẫn không có tin tức gì.
Dưới tình huống như vậy, tâm tình Long Vũ có chút nóng nảy, cũng may có Mã Hiểu Mai bên cạnh không ngừng khuyên giải, an ủi nên mới không xảy ra chuyện gì.
Hôm nay, Long Vũ theo đề nghị của La Lâm, bắt đầu rèn luyện những động tác cuối cùng Ngạo Thiên Long của Ngũ Cầm Hí từ sáng đến tối, rồi đến luôn buổi tối ngày hôm sau, hắn hai ngày hai đêm chưa cùng ngoại giới liên hệ.
Tận đến đêm khuya, khi hắn hoàn thành xong động tác Ngạo Thiên Long thứ hai, hắn mới chậm rãi mở mắt. Trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi khác thường.
- Không tốt!
Trong lòng Long Vũ cảnh giác, hắn đoán Thiên Đường đã xảy ra chuyện. Tâm niệm chợt động, cả người chợt lao ra ngoài, vừa mới tới cửa phòng khách, hắn đã cảm nhận được điều kỳ dị truyền tới.
Thân hình nhanh chóng nhảy lên trên, mấy đạo sát khí đã xẹt qua, Long Vũ vừa bước, Thiên Sư pháp kiếm trong nháy mắt phóng xuất ra Thiên Trảm Thần Long, theo tiếng gấm rú của Thần Long, một vài người kêu thảm bay ra ngoài bóng đêm.
Long Vũ ổn định thân mình, thấy rõ tình hình trước mặt thì nhất thời kinh hãi, trên mặt đất, có mấy thi thể, trong đó, có hai thi thể là hắn nhận biết, chính là thuộc hạ hắn chiêu mộ vài ngày trước.
Ba người bị hắn đánh chết toàn thân hắc y, lồng ngực có thêu một cái đỉnh lớn. Trực giác nói cho hắn biết, những người này là người của Cửu Đỉnh hội.
Ngay lúc này, có ba người lao tới vây công hắn.
- Các ngươi là người của Cửu Đỉnh hội? Thiên Đường với các ngươi không thù không oán, vì sao các ngươi lại hạ sát thủ?
Giọng nói của Long Vũ lạnh như băng.
- Các ngươi đều phải chết!
Một người trong đó nói.
Long Vũ lửa giận ngút trời, thân hình lao về phía trước, kiếm quang từ Thiên Sư pháp kiếm tỏa ra. Lấy mắt thường, khó có thể nhìn thấy kiếm đâm tới ba người kia, chỉ nghe mấy tiếng kêu đau đớn, ba người kia thân hình mềm nhũn ngã xuống.
Sự tình vẫn chưa kết thúc, rất nhanh lại có năm sáu người Cửu Định hội ngăn chặn hắn, năm nguời xếp thành một hàng chắn trước mặt hắn, trong mắt đều là sát khí.
Long Vũ quát lớn:
- Toàn bộ đi tìm chết đi.
Hắn vừa nói thì đã bắt đầu công kích, kiếm quang chợt lóe, năm người kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo tử quang, năm người hét thảm một tiếng, nhất thời đã bị một đoàn hỏa diễm cắn nuốt.
Người của Cửu Đỉnh hôi vẫn không sợ chết, lại có thêm mười người xông tới. Long Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ, cầm Thiên Sư pháp kiếm trong tay, lạnh giọng hỏi:
- Các ngươi có bao nhiêu người tới đây? Ở chỗ này làm gì? Có phải là Hắc Minh sai các ngươi tới?
Tại Huyền Cảnh, ngoài Hắc Minh ra, Long Vũ không nghĩ ra ai có thể là địch nhân của mình.
Mười người kia ánh mắt đều hiện ra vẻ hoảng sợ, hiển nhiên, khi Long Vũ đại triển thần uy đã để lại trong lòng bọn họ rung động sâu sắc.
Lúc này, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, da ngăm đen nói:
- Ngươi chính là Long Vũ sao? Tiểu tử, lá gan ngươi cũng quá lớn đi, ngươi không biết thành Hắc Thủy là địa bàn của Cửu Đỉnh hội sao? Trên địa bàn của chúng ta, ngươi còn muốn kết bè kéo cánh, quả thật là muốn chết...
Long Vũ cười lạnh một tiếng, đi tới phía trước vài bước, tìm vị trí tốt nhất để công kích.
Những người đó kinh sợ trước thực lực mà hắn vừa biểu hiện, không tự giác lùi về sau mấy bước.
Hàn quang trong mắt Long Vũ chợt hiện, điềm nhiên nói:
- Thì ra các ngưới đến đập phá... Một khi đã như vậy, ta đây sẽ chơi đùa cùng các ngươi...
Cảm nhận được sát khí dày đặc trên người Long Vũ, mười người Cửu Đỉnh hội thì hơn một nửa không chịu được lùi về phía sau từng bước.
Bỗng nhiên, phòng trong truyền tới vài tiếng quát to của một cô gái. Long Vũ biết không thể chậm trễ được nữa, tử mang trên tay chợt lóe, tiếp theo thân hình uốn lên, Thiên Sư pháp kiếm vẽ lên trên không trung một đường cong xinh đẹp. Kiếm quang màu tím tựa như một đạo thiểm điện xẹt qua trong đêm đen, liên tục mười đóa hoa máu trong nháy mắt nở rộ.
Mười người không kịp kêu thảm đều bay ra ngoài, thân tử đương trường. Tất cả đều bị Thiên Sư pháp kiếm nhanh, độc, chuẩn xẹt qua cổ họng mà tắt thở.
Những người này tu vi đều là ngũ cấp, so sánh với Long Vũ thì chênh lệch quá lớn.
Cho dù tu vi bát cấp của Long Vũ tăng lên một cách nhanh chóng thì cũng đủ miểu sát bọn họ.
Sợ Mã Hiểu Mai trong phòng xảy ra sơ xuất, Long Vũ quát khẽ một tiếng, tay cầm Thiên Sư pháp kiếm lao vào.
Một cước đá tung cửa sau, bỗng nhiên truyền đến một trận kình phong, nương theo tiếng kêu khẽ là một thân ảnh nhẹ nhàng. Long Vũ không nhìn, lấy tay ngăn lại, cổ tay vừa chuyển, thân ảnh ấy đã nằm trong ngực hắn, một mùi thơm truyền vào mũi hắn, quả nhiên là Mã Hiểu Mai.
Mã Hiểu Mai nhìn thấy người đến là Long Vũ, nhất thời kinh ngạc, sau đó là hưng phấn.
Long Vũ không nói chuyện, ôm nàng nhanh chóng lao tới phía trước, vội vàng chạy ra khỏi phòng đi tới bên ngoài. Lúc này, phía sau họ đã có hơn hai mươi người đuổi theo.
Long Vũ nghe được phía trước có tiếng đánh nhau, trong lòng lo lắng cho Mã Chính Phong và mấy người kia, lập tức theo hướng tiếng động chạy tới.
Cách đó không xa, trong hậu viện, Mã Chính Phong, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang bị mười mấy người vây quanh đang đánh nhau kịch liệt, trên mặt đất, có hơn mười tử thi, trên người vết thương vô số, tử trạng vô cùng thê thảm.
Mọi người thấy Long Vũ đến thì nét mặt ai cũng vui mừng, Long Vũ cũng gật đầu với bọn họ, sau đó gia nhập chiến đấu.
Long Vũ trong lòng tức giận Cửu Đỉnh hội, mỗi chiêu đánh ra đều là sát chiêu, không có một chút lưu tình, lúc dùng Thiên Trảm Thần Long, lúc dùng Hỏa Phệ bí quyết.
Liều chết chiến đấu kịch liết, đấu pháp của Long Vũ thực sự rất hao tổn nội lực.
Khi có Long Vũ gia nhập, cuộc chiến phát sinh biến hóa, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, người Cửu Đỉnh hội không ngừng bị giết chết.
Long Vũ quyết đoán nói:
- Hiểu Mai, Mã đại ca, các người ở cùng một chỗ tiến hành phòng ngự, đối phương quá đông, nếu đơn độc đả đấu, thương vong của chúng ta sẽ rất lớn.
Được Long Vũ nhắc nhở, mọi người vội vàng tập trung hội viên của Thiên Đường lại, cứ bốn năn người tạo thành một trận hình phòng ngự cùng đối phương giao đấu, cứ như vậy, tình huống tốt dần lên.
Nhưng trước mắt, tình thế vẫn không quá lạc quan, bốn phía xuất hiện ngày càng nhiều người Cửu Đỉnh hội. Long Vũ ước chừng số người bọn họ mới nhận đã chết đi một phần ba, hơn nữa, thương vong còn tiếp tục tăng thêm.
Liên tục chém giết hơn mười người, Long Vũ đang lo lắng suy nghĩ bỗng yên tĩnh trở lại. Toàn thân dính máu, hai mắt trong suốt nổi lên một mảng băng hàn.
- Hiểu Mai, bọn em phá vây đi... Anh cản phía sau!
Ý thức được điểm mấu chốt, Long Vũ quyết đoán lựa chọn.
- Không được, bọn em không thể bỏ anh lại được!
Long Vũ cao giọng quát:
- Đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp, bọn em ở lại chỉ khiến anh vướng tay vướng chân, khiến anh bị phân tâm.
Thấy vậy, Mã Hiểu Mai không do dự nữa, nghẹn ngào gật đầu đáp ứng, cùng đám người Mã Chính Phong hợp lực mở ra một đường máu.
Long Vũ đi theo phía sau họ, ngăn cản người đuổi theo phía sau.
Long Vũ rất rõ ràng trách nhiệm của mình, Mã Hiểu Mai mang theo đoàn người mở đường máu, nhiệm vụ của mình chính là ngăn cản những người đuổi theo phía sau. Thiên Sư pháp kiếm trong tay đột nhiên phát ra một tiếng ngâm.
Để gia tăng lực chấn nhiếp, Long Vũ nhất thời đem toàn bộ tửu hỏa trong cơ thể kích phát ra, cả người giống như Chiến Thần. Cửu Đỉnh hội tuy đông nhưng không có cao thủ như Long Vũ, giờ phút này, tất cả bị Long Vũ hù dọa.
Long Vũ quát lớn một tiếng cả người xông tới, Thiên Sư pháp kiếm vung lên, Long Vũ lại một lần nữa lao vào đám đông, những người này tựa hồ không kịp phản ứng, trong nháy mắt, tiếng kêu rên vang lên liên tục. Thiên Sư pháp kiếm thân mình sắc bén, có thêm uy lực của tử hỏa, những người này khó có thể ngăn cản, Long Vũ xông vào một lúc, xung quanh đã có một đống thi thể.
Kiếm Quang Huyết Ảnh, Long Vũ hét lớn, chung quanh, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh đất trống, giờ phút này, hắn giống như một sát thần, đám người kia không ngừng lui về sau, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Long Vũ thở phì phò, ánh mắt như điện quét nhìn bốn phía, nhìn đống thi thể đầy máu bên cạnh, tuy trong lòng đã sớm hạ quyết tâm nhưng vẫn không khỏi phát lạnh. Sinh mệnh vào thời khắc này hình như đặc biệt yếu ớt.
Lần này là lần giết người nhiều nhất của Long Vũ từ khi lọt lòng tới giờ.
Cúi đầu nhìn Thiên Sư pháp kiếm, trên thanh kiếm không hề dính lấy một giọt máu.
Lúc này, một hán tử trung niên từ từ đi tới, trong mắt tràn ngập tức giận, hai tay không ngừng phát run, lạnh lùng nói:
- Ngươi giết chết nhiều người như vậy, hôm nay ngươi cùng Cửu Định hội không chết không thôi...
Long Vũ lạnh nhạt nói:
- Chúng ta chẳng qua chỉ thành lập một tổ chức nhỏ, đâu có chọc giận các ngươi, các ngươi lại phái nhiều người như vậy đến miểu sát, bây giờ các ngươi bị ta giết, chỉ có thể chứng minh các ngươi không có bổn sự gì.
Người nọ quát:
- Hôm nay, ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ngươi đừng nghĩ có thể sống sót mà rời đi.
Long Vũ trong lòng thở dài một hơi. Hắn biết hôm nay hắn buộc phải đại khai sát giới, về phần thù hận với Cửu Đỉnh hội, bây giờ cho dù có dừng tay thì thù hận cũng đã kết xuống.
Khóe miệng khẽ cười, Long Vũ lạnh giọng nói:
- Đến đây đi, nhìn xem ai chết trước ai...
Nói xong, Long Vũ múa Thiên Sư pháp kiếm, trong màn đêm hiện lên một dải sáng, đồng thời, lại có ba người lập tức ngã xuống...
Thời gian đầu, Hàn Duyệt cũng không hiểu lắm về song tu, chỉ nghĩ, đó là cái cớ để Long Vũ cùng nàng ân ái. Càng về sau, cảm nhận được hiệu quả của việc song tu, nàng mới hoàn toàn minh bạch.
Sau một thời gian hoan ái, song tu công pháp đã có hiệu quả rõ rệt, đan điền trong cơ thể Hàn Duyệt đã hình thành đạo lực, nàng đã đạt tới cảnh giới màu đỏ.
Tuy rằng cảnh giới vẫn còn rất thấp, nhưng tốc độ tu luyện như vậy, phương thức tu luyện như vậy, trong Huyền Môn, chưa ai có thể làm được.
Đương nhiên, đó cũng không phải cách lâu dài.
Con đường tu đạo, phải dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình. Nếu mượn quá nhiều sự trợ giúp của ngoại lực, về lâu dài, sẽ sinh ra ỷ lại, nghiêm trọng hơn là còn có thể ảnh hưởng tới việc tu đạo.
- Tiểu Duyệt, mấy ngày nữa anh phải đi rồi, đêm nay, chúng ta tiếp tục song tu.
Sau khi dùng xong bữa cơm chiều, Long Vũ nói.
Hàn Duyệt vừa nghe Long Vũ đề nghị song tu, nàng nghĩ rằng hắn không nhịn được, muốn cùng nàng hoan ái, trên mặt tràn ngập mị ý, mặc cho Long Vũ giải thích thế nào, nàng cũng vẫn cười.
Khi hai người kết hợp, Long Vũ định vận dụng đạo lực, vận chuyển trong cơ thể Hàn Duyệt một chu thiên, giúp nàng rửa sạch tạp chất trong kinh mạch, lại không nghĩ rằng, từ đầu tới cuôi, Hàn Duyệt không tập trung, nàng cực kì động tình, khiến cho Long VVũ không còn cách nào khác, đành cho nàng ăn no trước rồi tính sau.
Sau giây phút vận động mãnh liệt, Hàn Duyệt rốt cục cũng bình tĩnh lại, Long Vũ liền khởi động song tu công pháp, một đạo lực chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt đang trong trạng thái si mê bỗng nhiên chấn động. Nàng cảm thấy có một dòng nước ấm tiến vào trong cơ thể mình, dòng nước nhanh chóng đi qua bát kì kinh mạch của nàng, di chuyển tới toàn bộ các yêu huyệt, cuối cùng từ kinh mạch tập trung hết về đan điền.
Được Long Vũ đả thông hết những chỗ tắc nghẽn trong kinh mạch, Hàn Duyệt có cảm giác cả người nhẹ nhàng như một đám mây bay trong không trung, không thấy một chút nặng nề nào, cả người sảng khoái vô cùng.
Long Vũ lúc này nhắc nhở nàng tập trung tinh thần, không được phân tâm.
- Tiểu Duyệt, em thử dùng tâm thúc dục lực đạo xem sao...
Long Vũ nhắc nhở.
- Vâng.
Hàn Duyệt thu liễm tâm thần và bắt đầu thử.
Mới đầu, Hàn Duyệt thử vài lần nhưng luôn bỏ dở giữa chừng. Bất quá, Long Vũ không ngại phiền toái, tiếp tục chỉ dạy Hàn Duyệt nhiều lần. Cuối cùng, Hàn Duyệt cũng đã thành công.
Nàng thấy tại đan điền, có một đạo lực, sau đó được Long Vũ dẫn dắt, đạo lực này vận chuyển trong người nàng.
Sau khi hoàn thành một chu thiên, nàng đã có thể tự điều khiển đạo lực đó.
Sau bốn giờ quá trình đó mới xong, lúc thu công, đã quá nửa đêm.
Sau khi thu công, Hàn Duyệt vô cùng hưng phấn:
- Anh Vũ, như vậy bây giờ em cũng là một người tu đạo sao?
Thấy Hàn Duyệt có chút đắc ý, Long Vũ trầm mặt nói:
- Mới có một chút thành tựu nhỏ mà đã trở thành tiểu nhân đắc ý, như vậy sao có thể tu đạo thành công? Tiểu Duyệt, không phải anh đả kích em, với tu vi hiện tại của em, căn bản không tính là gì, em phải nhớ kỹ như vậy. Anh đưa cho em một số đan dược, mỗi ngày em sử dụng một viên, nửa năm sau thì dừng lại. Hơn nữa, tu đạo cũng giống như chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến tất lùi, sau này như thế nào, cũng tùy thuộc vào nghị lực của em...
Hàn Duyệt ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ dạy của Long Vũ:
- Vâng! Em nhớ kỹ rồi... Đúng rồi anh Vũ, anh nói như vậy, không phải là anh phải đi một thời gian rất lâu không về sao?
- Hiện tại khó mà nói được!
‘
Long Vũ nói:
- Anh có một chuyện rất trọng yếu cần phải làm...
- Yên tâm đi, em sẽ cố gắng!
Hàn Duyệt nghiêm túc gật đầu.
………………………………………….
………………………………………….
Đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện ở thế giới sự thật, Long Vũ dẫn Mã Hiểu Mai, Mã Ngọc tiến nhập Thanh Tân Tiểu Trúc tại Huyền Cảnh. Trong ngày hôm đó, Phúc Bá và Dung Nương đưa bọn họ tiến vào Dục Giới. Văn Nguyệt Thiên, Mã Chính Phong, Thiết Lang cũng đi cùng.
Dục Giới cùng Huyền Linh Thiên khác nhau. Nếu như nói Huyền Linh Thiên là chính đạo thì Dục Giới chính là Ma đạo. Nhất là sau khi lệnh chủ Dục Giới Hắc Thiên Ma Thần biến mất thì tình trạng an ninh mỗi ngày một kém đi, các bang phái tranh đấu ngày một gay cấn.
Lúc trước, công pháp tà ác còn bị hạn chế một chút, chứ bây giờ đồng loạt xuất hiện.
Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.
Ở trong này, nắm tay người nào lớn thì người đó là lão tử. Cũng may, tu vi của Long Vũ bây giờ đã là bát cấp, thực lực như vậy có thể đi lại trong Dục Giới. Cho nên, chỉ cần hắn không chủ động gây chuyện, bình thường, sẽ không ai dám trêu chọc hắn.
Mấy người nghe nói tại Dục Giới, thành Hắc Thủy là một thành thị tương đối an toàn. Thành chủ là Hắc Thủy, nghe nói là một trong những đệ tử của Hắc Thiên Ma Thần.
Dù vậy, cũng chỉ là nghe nói chứ không có biện pháp chứng thực, bởi vì cho tới nay, hình như không có ai gặp mặt vị thành chủ này trong tình huống bình thường. Mọi chuyện của thành Hắc Thủy đều do quản gia của Hắc Thủy phủ Ngọc Dương Tử xử lý.
Nhóm người Long Vũ, vì kế lâu dài nên đã mua tại Đông thành một tòa nhà không quá lớn làm bộ sống yên phận, sau khi trang hoàng xong, mọi người tiến vào ở.
Ban ngày, họ phân công nhau đi tìm hiểu tin tức, buổi tối thì tập trung bàn luận phương pháp tu đạo. Long Vũ đối với mọi người phi thường cảm kích, mỗi lần đều đem đan dược của Phúc Bá cùng Dung nương tặng cho bọn họ.
Mọi người, ai cũng vui mừng, thoải mái.
Cứ như vậy, từng ngày cứ trôi qua, thoáng cái đã là một tháng. Nhưng trong thời gian này, đừng nói là tin tức về Long Diệu Thiên và Thủy Tiên, ngay cả đường đi đến Long Thiên thủ đô họ cũng không cách nào điều tra được.
Diện tích Dục Giới còn lớn gấp đôi Huyền Linh Thiên, muốn ở trong này tìm người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Dù vậy, bọn họ cũng không nhụt chí.
Lúc chiều, Thiết Lang đột nhiên đề nghị Long Vũ:
- Tiểu Vũ, không bằng chúng ta thành lập ra một tổ chức, kêu gọi thêm một số thành viên. Nhiều người hơn, lực lượng lớn hơn, mọi chuyện cũng dễ làm hơn. Cậu thấy thế nào?
- Thành lập tổ chức?
Nói thật, trước đây Long Vũ cũng không có ý nghĩ như vậy, thế nhưng hắn thấy đề nghị của Thiết Lang là không tệ, hắn muốn có được sự giúp đỡ.
Lúc trước tại Huyền Linh Thiên một thời gian, có Kim Phượng, còn có Đoan Mộc thành chủ giúp hắn. Nhưng hiện giờ, chỉ có thể dựa vào vài người bên cạnh.
Tại Dục Giới thành lập tổ chức, bang hội là việc vô cùng bình thường, thậm chí không có ai quản tới, như vậy bọn họ không cần lo lắng gì về sau.
Việc kêu gọi người có lẽ hơi khó khăn một chút.
Tại vì ở Dục Giới, người dân bản địa đều là hắc ám tu chân mà nhóm người Long Vũ lại là người chính đạo. Chỉ điều đó có thể tưởng tượng tương lai như thế nào.
Rất khó khăn.
Tất nhiên, không phải như vậy là không có ai đến.
Dục Giới cũng giống như những nơi khác, tuy người ở nơi đây là hắc ám tu chân, cũng không có nghĩa là không có những tấm lòng lương thiện.
- Đề nghị rất tốt, thế nhưng chúng ta phải suy nghĩ kĩ, thành lập tổ chức như thế nào, tương lai phải hoạt động như thế nào?
Long Vũ hỏi.
Mã Chính Phong cười nói:
- Tiểu Vũ, không cần biết đệ lập ra tổ chức như thế nào, đệ cho ta đăng kí tham gia...
- Tính thêm tôi nữa.
- Tôi cũng tham gia...
Trong chớp mắt, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang cũng hồ hởi báo danh.
Mã Hiểu Mai nhìn Mã Ngọc, sau đó hướng Long Vũ nói:
- Tiểu Vũ, em là phụ nữ của anh, em tất nhiên cũng sẽ tham gia...
Cứ như vậy, trong nhóm, chỉ còn Mã Ngọc chưa có thái độ gì.
Mã Ngọc có suy nghĩ gì?
Hắn cũng muốn, nhưng hiện giờ, hắn là gia chủ của Mã gia, nếu tùy tiện làm thuộc hạ của người khác, đối với Mã gia, sẽ có ảnh hưởng không tốt, hắn cũng không cam tâm làm thuộc hạ người khác.
- Chú sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ cháu.
Mã Ngọc nói.
- Cám ơn mọi người ủng hộ!
Long Vũ thấy mọi người nhiệt tình ủng hộ, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Suy nghĩ một lúc tồi nói:
- Các vị, mọi người xem tổ chức của chúng ta gọi là “Thiên Đường" được không?
- Thiên Đường?
Thiết Lang cân nhắc rồi nói:
- Ừ, Thiên Đường, tên này được, rất có khí phách, chúng ta xác định như vậy đi.
- Tiểu Vũ, từ giờ trở đi, đệ là hội trưởng Thiên Đường!
Mã Chính Phong cười nói:
- Thiên Đường tuy mới thành lập, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng đủ lông đủ cánh, chúng ta cũng cần phải xắp xếp cơ cấu của nó. Ta tự mình tiến cử, ta thích hợp giao tiếp cùng với người khác, không bằng ta làm Ngoại đường Đường chủ đi.
Thiết Lang cười tiếp lời:
- Tôi làm Hình Đường đường chủ đi, thiết diện vô tư chính là sở trường của tôi mà.(DG: thèn này tự sướng)
- Tôi làm Nội đường Đường chủ, phụ trách tổ chức, lo kinh phí, chi tiêu các hoạt động hằng ngày.
Văn Nguyệt Thiên cũng tự nhận nhiệm vụ.
Mã Hiểu Mai cười một tiếng:
- Em sẽ làm hộ pháp xem sao...
Đến lượt Mã Ngọc, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
- Chú xin cái chức danh khanh khách trưởng lão đi.
Long Vũ cười lớn, lập tức gật đầu đồng ý:
- Nếu tất cả mọi người không còn ý kiến nào khác, chúng ta cứ xác định như những gì đã nói, ngày mai chúng ta bắt đấu chiêu binh mãi mã...
- Ngao…
Ngay lúc này, Thiên Dực Hổ không biết thường trốn ở chỗ nào tự nhiên xuất hiện. La Lâm phiên dịch lại:
- Chủ nhân, Tiểu Hổ cũng muốn có chức vụ...
- Mày hả?
Long Vũ chỉ muốn ngất xỉu, chỉ vào Thiên Dực Hổ nói:
- Con mèo chết tiệt này, cho mày làm Hộ pháp Thần thú đi... Được không nào?
- Meo!Meo!
Không cần La Lâm phiên dịch, Long Vũ cũng nhìn ra được ý tứ của nó.
Đêm đó, mọi người tiến hành bàn bạc, đến lúc tan họp, đã viết ra đường lối cơ bản. Tổ chức Thiên Đường bắt đầu mở rộng nhận người.
Đối với những người đầu tiên gia nhập, Long Vũ đã suy nghĩ kỹ, sẽ tặng họ đan dược, xem như là phúc lợi khi họ gia nhập.
Ngày thứ hai, đại quy mô chiêu mộ bắt đầu, căn cứ tình huống thực tế, bọn họ tại tổ chức liên hợp nghiệp đoàn giao ra một số tiền lớn, thuê sân bãi để bắt đầu chiêu mộ.
Đến tối, cũng không có bao nhiêu người hưởng ứng lời mời gọi tới báo danh. Tại Dục Giới, tổ chức như Thiên Đường có quá nhiều, mỗi ngày gần như có cả trăm cái mới thành lập, cho nên căn bản là không mấy người để ý.
Ngày thứ hai, được Mã Chính Phong nhắc nhở, Long Vũ ngay tại chỗ thẩm tra tư cách của người báo danh đã lấy ra đan dược để mọi người thấy được sự thần kỳ của đan dược. Quả nhiên, lúc này đã có khá nhiều người hưởng ứng. Với thủ đoạn như vậy, ngày hôm đó chiêu mộ được mười hai người. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, số người kéo tới càng nhiều.
Trong thời gian ngắn, Thiên Đường đã chiêu mộ được tổng cộng là một trăm người, hơn nữa, những người này đều trải qua quá trình xét duyệt cẩn thận. Ít nhất, bọn họ chưa có vết đen nào.
Điểm xấu duy nhất là những người này tu vi không cao, tu vi cao nhất cũng chỉ là lục đỉnh, đại bộ phận là tứ đỉnh, ngũ đỉnh.
Đương nhiên, nếu đem những người này tới thế giới sự thật thì đây là một lực lượng cực mạnh.
Đối với những người được chiêu mộ, Long Vũ huấn luyện một chút, sau đó phân công họ đi tìm hiểu tin tức. Do ai cũng chiếm được chỗ tốt nên họ đều ra sức làm việc.
Đáng tiếc, nửa tháng trôi qua, vẫn không có tin tức gì.
Dưới tình huống như vậy, tâm tình Long Vũ có chút nóng nảy, cũng may có Mã Hiểu Mai bên cạnh không ngừng khuyên giải, an ủi nên mới không xảy ra chuyện gì.
Hôm nay, Long Vũ theo đề nghị của La Lâm, bắt đầu rèn luyện những động tác cuối cùng Ngạo Thiên Long của Ngũ Cầm Hí từ sáng đến tối, rồi đến luôn buổi tối ngày hôm sau, hắn hai ngày hai đêm chưa cùng ngoại giới liên hệ.
Tận đến đêm khuya, khi hắn hoàn thành xong động tác Ngạo Thiên Long thứ hai, hắn mới chậm rãi mở mắt. Trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi khác thường.
- Không tốt!
Trong lòng Long Vũ cảnh giác, hắn đoán Thiên Đường đã xảy ra chuyện. Tâm niệm chợt động, cả người chợt lao ra ngoài, vừa mới tới cửa phòng khách, hắn đã cảm nhận được điều kỳ dị truyền tới.
Thân hình nhanh chóng nhảy lên trên, mấy đạo sát khí đã xẹt qua, Long Vũ vừa bước, Thiên Sư pháp kiếm trong nháy mắt phóng xuất ra Thiên Trảm Thần Long, theo tiếng gấm rú của Thần Long, một vài người kêu thảm bay ra ngoài bóng đêm.
Long Vũ ổn định thân mình, thấy rõ tình hình trước mặt thì nhất thời kinh hãi, trên mặt đất, có mấy thi thể, trong đó, có hai thi thể là hắn nhận biết, chính là thuộc hạ hắn chiêu mộ vài ngày trước.
Ba người bị hắn đánh chết toàn thân hắc y, lồng ngực có thêu một cái đỉnh lớn. Trực giác nói cho hắn biết, những người này là người của Cửu Đỉnh hội.
Ngay lúc này, có ba người lao tới vây công hắn.
- Các ngươi là người của Cửu Đỉnh hội? Thiên Đường với các ngươi không thù không oán, vì sao các ngươi lại hạ sát thủ?
Giọng nói của Long Vũ lạnh như băng.
- Các ngươi đều phải chết!
Một người trong đó nói.
Long Vũ lửa giận ngút trời, thân hình lao về phía trước, kiếm quang từ Thiên Sư pháp kiếm tỏa ra. Lấy mắt thường, khó có thể nhìn thấy kiếm đâm tới ba người kia, chỉ nghe mấy tiếng kêu đau đớn, ba người kia thân hình mềm nhũn ngã xuống.
Sự tình vẫn chưa kết thúc, rất nhanh lại có năm sáu người Cửu Định hội ngăn chặn hắn, năm nguời xếp thành một hàng chắn trước mặt hắn, trong mắt đều là sát khí.
Long Vũ quát lớn:
- Toàn bộ đi tìm chết đi.
Hắn vừa nói thì đã bắt đầu công kích, kiếm quang chợt lóe, năm người kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo tử quang, năm người hét thảm một tiếng, nhất thời đã bị một đoàn hỏa diễm cắn nuốt.
Người của Cửu Đỉnh hôi vẫn không sợ chết, lại có thêm mười người xông tới. Long Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ, cầm Thiên Sư pháp kiếm trong tay, lạnh giọng hỏi:
- Các ngươi có bao nhiêu người tới đây? Ở chỗ này làm gì? Có phải là Hắc Minh sai các ngươi tới?
Tại Huyền Cảnh, ngoài Hắc Minh ra, Long Vũ không nghĩ ra ai có thể là địch nhân của mình.
Mười người kia ánh mắt đều hiện ra vẻ hoảng sợ, hiển nhiên, khi Long Vũ đại triển thần uy đã để lại trong lòng bọn họ rung động sâu sắc.
Lúc này, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, da ngăm đen nói:
- Ngươi chính là Long Vũ sao? Tiểu tử, lá gan ngươi cũng quá lớn đi, ngươi không biết thành Hắc Thủy là địa bàn của Cửu Đỉnh hội sao? Trên địa bàn của chúng ta, ngươi còn muốn kết bè kéo cánh, quả thật là muốn chết...
Long Vũ cười lạnh một tiếng, đi tới phía trước vài bước, tìm vị trí tốt nhất để công kích.
Những người đó kinh sợ trước thực lực mà hắn vừa biểu hiện, không tự giác lùi về sau mấy bước.
Hàn quang trong mắt Long Vũ chợt hiện, điềm nhiên nói:
- Thì ra các ngưới đến đập phá... Một khi đã như vậy, ta đây sẽ chơi đùa cùng các ngươi...
Cảm nhận được sát khí dày đặc trên người Long Vũ, mười người Cửu Đỉnh hội thì hơn một nửa không chịu được lùi về phía sau từng bước.
Bỗng nhiên, phòng trong truyền tới vài tiếng quát to của một cô gái. Long Vũ biết không thể chậm trễ được nữa, tử mang trên tay chợt lóe, tiếp theo thân hình uốn lên, Thiên Sư pháp kiếm vẽ lên trên không trung một đường cong xinh đẹp. Kiếm quang màu tím tựa như một đạo thiểm điện xẹt qua trong đêm đen, liên tục mười đóa hoa máu trong nháy mắt nở rộ.
Mười người không kịp kêu thảm đều bay ra ngoài, thân tử đương trường. Tất cả đều bị Thiên Sư pháp kiếm nhanh, độc, chuẩn xẹt qua cổ họng mà tắt thở.
Những người này tu vi đều là ngũ cấp, so sánh với Long Vũ thì chênh lệch quá lớn.
Cho dù tu vi bát cấp của Long Vũ tăng lên một cách nhanh chóng thì cũng đủ miểu sát bọn họ.
Sợ Mã Hiểu Mai trong phòng xảy ra sơ xuất, Long Vũ quát khẽ một tiếng, tay cầm Thiên Sư pháp kiếm lao vào.
Một cước đá tung cửa sau, bỗng nhiên truyền đến một trận kình phong, nương theo tiếng kêu khẽ là một thân ảnh nhẹ nhàng. Long Vũ không nhìn, lấy tay ngăn lại, cổ tay vừa chuyển, thân ảnh ấy đã nằm trong ngực hắn, một mùi thơm truyền vào mũi hắn, quả nhiên là Mã Hiểu Mai.
Mã Hiểu Mai nhìn thấy người đến là Long Vũ, nhất thời kinh ngạc, sau đó là hưng phấn.
Long Vũ không nói chuyện, ôm nàng nhanh chóng lao tới phía trước, vội vàng chạy ra khỏi phòng đi tới bên ngoài. Lúc này, phía sau họ đã có hơn hai mươi người đuổi theo.
Long Vũ nghe được phía trước có tiếng đánh nhau, trong lòng lo lắng cho Mã Chính Phong và mấy người kia, lập tức theo hướng tiếng động chạy tới.
Cách đó không xa, trong hậu viện, Mã Chính Phong, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang bị mười mấy người vây quanh đang đánh nhau kịch liệt, trên mặt đất, có hơn mười tử thi, trên người vết thương vô số, tử trạng vô cùng thê thảm.
Mọi người thấy Long Vũ đến thì nét mặt ai cũng vui mừng, Long Vũ cũng gật đầu với bọn họ, sau đó gia nhập chiến đấu.
Long Vũ trong lòng tức giận Cửu Đỉnh hội, mỗi chiêu đánh ra đều là sát chiêu, không có một chút lưu tình, lúc dùng Thiên Trảm Thần Long, lúc dùng Hỏa Phệ bí quyết.
Liều chết chiến đấu kịch liết, đấu pháp của Long Vũ thực sự rất hao tổn nội lực.
Khi có Long Vũ gia nhập, cuộc chiến phát sinh biến hóa, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, người Cửu Đỉnh hội không ngừng bị giết chết.
Long Vũ quyết đoán nói:
- Hiểu Mai, Mã đại ca, các người ở cùng một chỗ tiến hành phòng ngự, đối phương quá đông, nếu đơn độc đả đấu, thương vong của chúng ta sẽ rất lớn.
Được Long Vũ nhắc nhở, mọi người vội vàng tập trung hội viên của Thiên Đường lại, cứ bốn năn người tạo thành một trận hình phòng ngự cùng đối phương giao đấu, cứ như vậy, tình huống tốt dần lên.
Nhưng trước mắt, tình thế vẫn không quá lạc quan, bốn phía xuất hiện ngày càng nhiều người Cửu Đỉnh hội. Long Vũ ước chừng số người bọn họ mới nhận đã chết đi một phần ba, hơn nữa, thương vong còn tiếp tục tăng thêm.
Liên tục chém giết hơn mười người, Long Vũ đang lo lắng suy nghĩ bỗng yên tĩnh trở lại. Toàn thân dính máu, hai mắt trong suốt nổi lên một mảng băng hàn.
- Hiểu Mai, bọn em phá vây đi... Anh cản phía sau!
Ý thức được điểm mấu chốt, Long Vũ quyết đoán lựa chọn.
- Không được, bọn em không thể bỏ anh lại được!
Long Vũ cao giọng quát:
- Đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp, bọn em ở lại chỉ khiến anh vướng tay vướng chân, khiến anh bị phân tâm.
Thấy vậy, Mã Hiểu Mai không do dự nữa, nghẹn ngào gật đầu đáp ứng, cùng đám người Mã Chính Phong hợp lực mở ra một đường máu.
Long Vũ đi theo phía sau họ, ngăn cản người đuổi theo phía sau.
Long Vũ rất rõ ràng trách nhiệm của mình, Mã Hiểu Mai mang theo đoàn người mở đường máu, nhiệm vụ của mình chính là ngăn cản những người đuổi theo phía sau. Thiên Sư pháp kiếm trong tay đột nhiên phát ra một tiếng ngâm.
Để gia tăng lực chấn nhiếp, Long Vũ nhất thời đem toàn bộ tửu hỏa trong cơ thể kích phát ra, cả người giống như Chiến Thần. Cửu Đỉnh hội tuy đông nhưng không có cao thủ như Long Vũ, giờ phút này, tất cả bị Long Vũ hù dọa.
Long Vũ quát lớn một tiếng cả người xông tới, Thiên Sư pháp kiếm vung lên, Long Vũ lại một lần nữa lao vào đám đông, những người này tựa hồ không kịp phản ứng, trong nháy mắt, tiếng kêu rên vang lên liên tục. Thiên Sư pháp kiếm thân mình sắc bén, có thêm uy lực của tử hỏa, những người này khó có thể ngăn cản, Long Vũ xông vào một lúc, xung quanh đã có một đống thi thể.
Kiếm Quang Huyết Ảnh, Long Vũ hét lớn, chung quanh, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh đất trống, giờ phút này, hắn giống như một sát thần, đám người kia không ngừng lui về sau, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Long Vũ thở phì phò, ánh mắt như điện quét nhìn bốn phía, nhìn đống thi thể đầy máu bên cạnh, tuy trong lòng đã sớm hạ quyết tâm nhưng vẫn không khỏi phát lạnh. Sinh mệnh vào thời khắc này hình như đặc biệt yếu ớt.
Lần này là lần giết người nhiều nhất của Long Vũ từ khi lọt lòng tới giờ.
Cúi đầu nhìn Thiên Sư pháp kiếm, trên thanh kiếm không hề dính lấy một giọt máu.
Lúc này, một hán tử trung niên từ từ đi tới, trong mắt tràn ngập tức giận, hai tay không ngừng phát run, lạnh lùng nói:
- Ngươi giết chết nhiều người như vậy, hôm nay ngươi cùng Cửu Định hội không chết không thôi...
Long Vũ lạnh nhạt nói:
- Chúng ta chẳng qua chỉ thành lập một tổ chức nhỏ, đâu có chọc giận các ngươi, các ngươi lại phái nhiều người như vậy đến miểu sát, bây giờ các ngươi bị ta giết, chỉ có thể chứng minh các ngươi không có bổn sự gì.
Người nọ quát:
- Hôm nay, ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ngươi đừng nghĩ có thể sống sót mà rời đi.
Long Vũ trong lòng thở dài một hơi. Hắn biết hôm nay hắn buộc phải đại khai sát giới, về phần thù hận với Cửu Đỉnh hội, bây giờ cho dù có dừng tay thì thù hận cũng đã kết xuống.
Khóe miệng khẽ cười, Long Vũ lạnh giọng nói:
- Đến đây đi, nhìn xem ai chết trước ai...
Nói xong, Long Vũ múa Thiên Sư pháp kiếm, trong màn đêm hiện lên một dải sáng, đồng thời, lại có ba người lập tức ngã xuống...
Tác giả :
Xích Tuyết