Đặc Thù Không Gian
Quyển 4 - Chương 27: Ác chiến với dị thú
Khóc một hồi, nàng ngẩng đầu lên đem quần áo rách nát cởi ra, giống như người mất hồn đi vào nhà tắm. Mở công tắc vòi tắm ra, nàng bắt đầu tắm rửa.
Sau hơn một giờ, nàng cũng không rời khỏi nhà tắm.
Nàng dường như muốn dùng nước ấm rửa sạch sỉ nhục cùng nhơ bẩn trên thân thể mình. Sau đó nàng hạ vòi tắm xuống, rửa nơi hạ thể đang sưng đỏ, hy vọng có thể cuốn đi những nhơ bẩn do nam nhân đáng ghét kia mang lại.
- Bang bang…
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng đập:
- Hương Hương, ta là Tuyết Cơ. Con đã ngủ chưa? Có thể mở cửa cho ta không? Sư tôn muốn cùng con nói chuyện một chút.
Do dự một chút, Đường Hương Hương trả lời:
- Sư tôn, người đợi con một chút, con đang tắm.
Đứng ngoài cửa, thần sắc Tuyết Cơ tốt hơn rất nhiều, nàng quay mặt nói với Lữ Minh:
- Lữ Minh, rốt cuộc Hương Hương đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tìm thấy nó ở chỗ nào?
Lữ Minh vội vàng nói:
- Sư thúc, ta tìm thấy nàng tại âm sơn, lúc ấy nàng không có bị thương. Nhưng mà sắc mặt có một chút không bình thường, trên trán còn hiện lên vẻ vô cùng thống khổ. Còn rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ta hỏi, nàng không trả lời. Sau đó, ta đưa nàng trở về, nàng không để ý đến ta, thậm chí còn hận ta. Sư thúc, bây giờ ta thực sự không biết chuyện gì.
- Ừ…
Tuyết Cơ suy nghĩ một chút:
- Lữ Minh, ngươi về trước đi, Hương Hương để cho ta chiếu cố. Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, ta sẽ nói cho ngươi.
- Sư thúc, nhất định Hương Hương gặp chuyện gì đó phiền lòng, người nhất định phải hỏi rõ chuyện tình. Có việc gì cần đến ta, người cứ việc phân phó.
Lữ Minh nghiêm túc nói.
Trong phòng, Đường Hương Hương tắt vòi tắm, dùng đạo lực làm khô người, thay một bộ quần áo lụa mỏng trắng. Vẻ duyên dáng yêu kiều của nàng giống như hoa sen mới nở.
Sau đó, nàng mang bộ quần áo rách nát nhét vào trong tủ quần áo. Xác định không còn dấu vết gì, nàng mới đi ra mở cửa.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng đã quyết định giấu kín chuyện này. Nàng tính toán đem chuyện này vĩnh viễn không bao giờ chạm đến.
Có gắng bình ổn tâm tình, Đường Hương Hương duỗi tay mở cửa, đem cửa phòng mở ra. Nhìn thấy sắc mặt Tuyết Cơ có chút tái nhợt, nàng vội vàng khẩn trương:
- Sư tôn, người bị thương?
- Đúng vậy.
Tuyết Cơ gật đầu, bắt đầu đánh giá Đường Hương Hương. Phát hiện sắc mặt nàng ngoại trừ có chút không thoải mái, còn lại không có bất kỳ vấn đề gì. Hơn nữa, nhìn vào khí lực của nàng, dường như có tăng tiến.
- Sư tôn, con đỡ người ngồi xuống.
Đường Hương Hương rất quý trọng Tuyết Cơ. Nhìn thấy Tuyết Cơ bị thương, nội tâm nàng cực kỳ khó chịu.
- Không cần lo lắng. Sư tổ đã giúp ta chữa thương, ta chỉ điều tức vài ngày sẽ không đáng ngại. Hương Hương, ngoài của ta có thấy Lữ Minh. Hắn rất lo lắng cho con.
Tuyết Cơ ngẩng đầu hỏi:
- Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có việc gì.( Bị nó híp râm mà kêu ko có việc gì)
Đường Hương Hương cắn môi nói:
- Sau khi địa lôi nổ mạnh, con với Long Vũ sư huynh cùng một chỗ. Sau đó bọn con chạy tới thông đạo Huyền Cảnh. Sau lại gặp yêu hồ, đại chiến với huyết bức, tiếp tục chúng con truy kích yêu hồ bị thất lạc. Đúng rồi, Long Vũ sư huynh giờ ở đâu?
Lời nói của Đường Hương Hương nửa thật, nửa giả. Vì che giấu tội ác của Long Vũ, đây là lần đầu tiên nàng nói dối sư tôn, trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy.
Đối với lời nói của Đường Hương Hương, Tuyết Cơ không một chút nghi ngờ.
Đường Hương Hương cũng không lo lắng lời nói của mình, bởi vì chuyện đáng giận của mình với Long Vũ, người ngoài không hề hay biết.
- Tiểu Vũ bị bắt đi rồi.
Nói đến Long Vũ, trong lòng Tuyết Cơ cảm thấy khó chịu. Trong thời điểm sinh tử, Long Vũ lại đối với nàng bất ly bất khí. Nhưng mà hắn lựa chọn phương thức như vậy, thật sự làm cho nàng cảm động.
- Bị người bắt đi sao?
Đường Hương Hương tò mò hỏi một câu.
- Một cao thủ tà phái rất lợi hại. Hiện tại sinh tử của tiểu Vũ vẫn còn chưa rõ…
Tuyết Cơ thở dài nói:
- Vì cứu ta, nếu không nó cũng có cơ hội chạy trốn.
Trong miệng Đường Hương Hương không nói gì, nhưng là nàng đang mở cờ trong bụng. Tên lưu manh bại hoại này lại có tinh thần xả thân? Thật sự là khó tin.
- Quên đi, không nhắc đến tiểu Vũ nữa. Ta tin tưởng nó có thể gặp dữ hóa lành. Chính nó có thể tự chiếu cố chính mình. Hương Hương, để cho ta kiểm tra thân thể của con một chút, xem có bị thương không…
Tuyết Cơ ân cần hỏi han.
- Không cần đâu sư tôn.
Đường Hương Hương vội vàng nói:
- Con không có bị thương. Sư tôn, không bằng người ngồi xếp bằng một hồi, để đệ tử hộ pháp cho người.
- Cũng tốt.
Nhìn từ khí tức, thần sắc, thân thể Đường Hương Hương cũng không có vấn đề gì. Tuyết Cơ cũng không miễn cưỡng, lập tức làm theo đề nghị của Đường Hương Hương.
Ngồi điều tức hơn ba giờ, Tuyết Cơ chậm rãi thu công. Thời gian cũng không còn sớm, nàng liền cáo từ:
- Hương Hương, sư tôn đi đây. Con nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai chúng ta nói chuyện.
- Ôi chao…
Đường Hương Hương đứng lên, chuẩn bị tiễn sư tôn đi, ai ngờ động tác của nàng làm cho hạ thân đau nhức. Lúc trước Long Vũ thảo phạt như gió bão mưa rào, làm cho nửa thân dưới của nàng bị thương tổn rất lớn.
- Hương Hương, có chuyện gì thế.
Tuyết Cơ thấy trên mặt Đường Hương Hương nhăn nhó, vội vàng hỏi.
- Không việc gì, lúc thức dậy vội vội vàng vàng, không cẩn thận làm chân bị đau. Sư tôn, con đưa người trở về. Người yên tâm, con không sao.
Nói xong, Đường Hương Hương tiễn Tuyết Cơ ra cửa.
Gần đây, Mã Chính Phong cảm thấy mình xui xẻo. Lần trước mình cùng Long Vũ đi bắt phượng hoàng, kết quả phượng hoàng không bắt được, trái lại còn đắc tội bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính cùng hắc ám tu chân Vu Chiến Thiên.
Hắc ám tu chân Vu Chiến Thiên thì không đáng ngại lắm, chính tà đối lập. Mã Chính Phong tại Huyền Linh Thiên, là chỗ chính đạo tụ tập, căn bản không sợ Vu Chiến Thiên công khai hành động. Nhưng mà bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính thì khác. Hắn là người trong công hội chức nghiệp Huyền Cảnh, nếu muốn đối phó với Mã Chính Phong, không có gì là khó.
Vì vậy, đoạn thời gian này, hắn rất ít công khai lộ diện. Thời gian này, hắn cật lực tu luyện. Lần trước tại rừng Ngô Đồng hắn có được chỗ tốt, muốn toàn lực luyện hóa. Lúc này theo tiêu chuẩn của Huyền Cảnh, tu vi của hắn đủ đạt tới lục đỉnh. Hắn thậm chí suy nghĩ, nếu ngày nào đó tới công hội chức nghiệp xin tư cách lục đỉnh thiên sư, cũng rất có lợi cho việc sinh tồn.
Hôm nay, sau một thời gian hắn mới tới thành Đoan Mộc. Vừa mới nhấp một ngụm trà, hắn gặp hai người quen cũ.
- Đây không phải là Mã huynh sao?
Một người trong đó tay cầm Lang Nha bổng, thân mặc võ phục tứ đỉnh chức nghiệp, lông mi hắn dựng ngược, hắn nhìn thấy Mã Chính Phong liền đánh tiếng tiếp đón. Ngồi chung với hắn là một gã kiếm tiên tứ đỉnh, sau lưng là một thanh Huyền Thiết cự kiếm, mang bộ râu quai nón, rất đáng chú ý.
- Ha ha, thì ra là Thiết Huynh, Văn huynh.
Mã Chính Phong nghe có người chào hỏi mình, quay đầu vừa nhìn, thì ra là hai người quen cũ. Người cầm Lang Nha bổng chính là tứ đỉnh võ sĩ tên Thiết Lang. người còn lại chính là Văn Nguyệt Thiên.
Giao tình của Mã Chính Phong đối với bọn họ cũng chỉ là quen biết. Trước đây bọn họ cùng một tổ đội săn giết ma thú.
- Mã huynh, dạo này gặp ngươi thật khó, không phải lâu nay vẫn bế quan tu luyện chứ. Nhìn thần sắc của ngươi, có lẽ tu vi của ngươi tiến bộ rất nhiều phải không?
Tiếng Thiết Lang rất lớn, hắn cười cười:
- Mã huynh, xem ra tu vi của ngươi, đi ẵm cái ngũ đỉnh thiên sư chắc không là vấn đề.
- Đúng vậy.
Văn Nguyệt Thiên cũng phụ họa theo, cười hì hì nói:
- Mã huynh, trước kia ngươi nói tu vi của mình chưa đủ. Nhưng bây giờ, ta thấy ngươi xét chức nghiệp ngũ đỉnh, chắc không có gì khó khăn.
- Có cơ hội sẽ xem xét lại…
Mã Chính Phong cười hắc hắc nói:
- Hai vị, có phải gần đây phát tài không? Có việc gì cho ta tham dự với. Ta chỉ lấy phần nhỏ, phần to dành cho các ngươi. Nhưng mà tới lúc đó công sức ta bỏ ra tuyệt không nhỏ hơn các ngươi đâu.
- Mã huynh, ta cũng nói thật với ngươi. Chúng ta mới tiếp nhận một nhiệm vụ mới. Bên Huyết Quật Sơn xuất hiện một ma thú rất kỳ lạ, có người ra giá một trăm vạn huyền tệ cho chúng ta bắt giữ.
Người nói chuyện là Văn Nguyệt Thiên:
- Mấy ngày hôm trước chúng ta có qua một lần, tiểu gia hỏa kia thực sự giống như một con hổ. Tuy cái đầu không lớn, lực lượng cũng không mạnh nhưng rất giảo hoạt, đã vài lần đều thoát ra từ cạm bẫy của chúng ta. Sau bảy tám ngày, ai ngờ tiểu gia hỏa kia có thể trưởng thành. Chúng ta chính diện giao phong với nó, suýt chút nữa bị nó giết chết. Lần này chúng ta trở về, chính là muốn tìm một người hỗ trợ. Mã huynh, ngươi nếu có hứng thú, chúng ta sẽ xuất cho ngươi ba mươi vạn huyền tệ.
- Huyết Quật Sơn.
Mã Chính Phong suy nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Cũng tốt. Mấy ngày nay ta cũng định đi Huyết Quật Sơn, qua cánh rừng Tử Vong.
Mã Chính Phong dự định mấy ngày tới Long Vũ sẽ đến, tính toán chờ hắn, cùng thương nghị với hắn ứng phó thế nào với sự trả thù của Đoan Mộc Chính.
Tuy rằng Đoan Mộc Chính không công khai tỏ vẻ gì, nhưng căn cứ vào sự đối nhân xử thế bình thường của hắn, sự trả thù là chuyện sớm muộn.
Ba người sau khi lên đường lập tức chạy tới Huyết Quật Sơn.
Lấy tu vi của bọn họ, sau buổi chiều là bọn họ chạy tới nơi. Văn Nguyệt Thiên cùng Thiết Lang căn cứ vào dấu vết bốn phía, rất nhanh tìm thấy dấu vết dị thú để lại.
- Mã huynh, nhìn bộ dáng dị thú dường như lại lớn hơn một chút, lực lượng cũng cường đại hơn một chút rồi. Ngươi xem xác của thiểm điện bạch lang, tất cả đều là do nó ăn thừa còn lại.
Văn Nguyệt Thiên ngưng trọng hẳn lên.
Mã Chính Phong nhíu mày hỏi:
- Đây rốt cuộc là loài vật gì. Như thế nào lại có thể hung hãn như vậy. Đến cả thiểm điện bạch lang cũng có thể dễ dàng săn giết.
Hắn đột nhiên cảm thấy sự tình không được tốt lắm.
- Mã huynh, ngươi yên tâm, lấy lực lượng của ba người chúng ta, đối phó với nó hẳn không thành vấn đề.
Văn Nguyệt Thiên thoải mái cười cười:
- Lần này có ngươi gia nhập, chúng ta tuyệt đối sẽ không về tay không.
- Chỉ hi vọng là thế.
Mã Chính Phong lẩm bẩm một tiếng.
Bầu trời tối dần. Theo kinh nghiệm của Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên, rất nhanh đã phát hiện tung tích của dị thú. Một hàng ba người vội vàng dọc theo dấu vết của dị thú truy tới.
Trong lúc Thiết Lang dị thường hưng phấn, bọn hắn cật lực truy tìm thì dị thú xuất hiện trước mặt bọn họ. Mã Chính Phong hơi kinh hãi, lập tức ngã xuống đất. Trời ơi, đây mà gọi là tiểu gia hỏa à.
Dị thú trước mắt, toàn thân tuyết trắng, giống với Địa Lôi Hổ tại Huyền Cảnh, ngoại hình cũng không khác mấy, nhưng đỉnh đầu của nó có sừng dài, sau lưng mọc thêm hai cánh, cương trảo ở bốn chân lợi hại. Hai bên lỗ mũi rủ xuống hai cái râu dài, thỉnh thoảng còn phun ra khói trắng. Trong con ngươi thỉnh thoảng lóe ra hung quang, từ đỉnh đầu đến đuôi được bao trùm bởi một tầng lân giáp. Toàn thân phát ra khí thức cường đại làm cho người ta phải run sợ.
- Lại lớn?
Âm thanh Văn Nguyệt Thiên có chút run rẩy.
Mã Chính Phong hỏi:
- Ngươi xác đinh, đây chính là dị thú các người muốn tìm?
- Đúng vậy.
Thiết Lang trả lời một tiếng, lập tức giải thích:
- Lần đầu tiên chúng ta nhận được nhiệm vụ này, nó chỉ giống với một con mèo nhu thuận. Tốc độ phát triển của nó thật kinh người.
Thiết Lang từ hưng phấn trở lên sợ hãi.
Đôi con ngươi lạnh lùng của dị thú nhìn chằm chằm ba người, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
- Chúng ta không phải hoảng sợ. Ba người chúng ta hẳn có thể đối phó nó.
Văn Nguyệt Thiên lớn tiếng, ý muốn tiếp thêm dũng khí, nhưng rõ ràng giống như bị thiếu hơi.
- Ăn một Lang Nha bổng của ta.
Thiết Lang là võ sĩ, am hiểu cận chiến. Hắn giận dữ quát lên một tiếng, thân hình như một tia chớp, Lang Nha bổng trong tay đập tới.
Một kích kia uy lực ngàn cân. Nếu bị đập trúng một cái, rất có khả năng trở thành thịt vụn.
- Rống…
Dị thú hét một tiếng giận dữ, thân hình nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Thiết Lang. Đừng nhìn thân hình khổng lồ của dị thú, tốc độ của nó cực kỳ linh hoạt.
- Ta tới.
Văn Nguyệt Thiên cũng nghiêm túc hẳn lên. Hắn khẽ quát một tiếng, không linh pháp kiếm trong tay xuất ra một kiếm quang màu vàng, hướng dị thú đánh tới.
Mà dị thú không thèm quan tâm đến kiếm này, tùy ý mặc cho kiếm quang đánh trúng mình. Mũi kiếm như tia chớp, đánh thẳng vào chiếc sừng trên đỉnh đầu. Chỉ thấy đốm lửa bắn ra, bốc lên một trận khói đặc.
- Bắt lấy nó.
Thiết Lang hưng phấn cười to:
- Tưởng nó thế nào, hóa ra cũng chỉ như con muỗi.
Văn Nguyệt Thiên cũng thở dài một hơi. Không ngờ rằng chính mình đã kết thúc trận đấu.
- Đợi một chút, nó không có việc gì, đừng vội cao hứng.
Mã Chính Phong từ đầu tới đuôi đều không lạc quan như Thiết Lang, loại này căn bản là khó đối phó.
Sau hơn một giờ, nàng cũng không rời khỏi nhà tắm.
Nàng dường như muốn dùng nước ấm rửa sạch sỉ nhục cùng nhơ bẩn trên thân thể mình. Sau đó nàng hạ vòi tắm xuống, rửa nơi hạ thể đang sưng đỏ, hy vọng có thể cuốn đi những nhơ bẩn do nam nhân đáng ghét kia mang lại.
- Bang bang…
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng đập:
- Hương Hương, ta là Tuyết Cơ. Con đã ngủ chưa? Có thể mở cửa cho ta không? Sư tôn muốn cùng con nói chuyện một chút.
Do dự một chút, Đường Hương Hương trả lời:
- Sư tôn, người đợi con một chút, con đang tắm.
Đứng ngoài cửa, thần sắc Tuyết Cơ tốt hơn rất nhiều, nàng quay mặt nói với Lữ Minh:
- Lữ Minh, rốt cuộc Hương Hương đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tìm thấy nó ở chỗ nào?
Lữ Minh vội vàng nói:
- Sư thúc, ta tìm thấy nàng tại âm sơn, lúc ấy nàng không có bị thương. Nhưng mà sắc mặt có một chút không bình thường, trên trán còn hiện lên vẻ vô cùng thống khổ. Còn rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ta hỏi, nàng không trả lời. Sau đó, ta đưa nàng trở về, nàng không để ý đến ta, thậm chí còn hận ta. Sư thúc, bây giờ ta thực sự không biết chuyện gì.
- Ừ…
Tuyết Cơ suy nghĩ một chút:
- Lữ Minh, ngươi về trước đi, Hương Hương để cho ta chiếu cố. Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, ta sẽ nói cho ngươi.
- Sư thúc, nhất định Hương Hương gặp chuyện gì đó phiền lòng, người nhất định phải hỏi rõ chuyện tình. Có việc gì cần đến ta, người cứ việc phân phó.
Lữ Minh nghiêm túc nói.
Trong phòng, Đường Hương Hương tắt vòi tắm, dùng đạo lực làm khô người, thay một bộ quần áo lụa mỏng trắng. Vẻ duyên dáng yêu kiều của nàng giống như hoa sen mới nở.
Sau đó, nàng mang bộ quần áo rách nát nhét vào trong tủ quần áo. Xác định không còn dấu vết gì, nàng mới đi ra mở cửa.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng đã quyết định giấu kín chuyện này. Nàng tính toán đem chuyện này vĩnh viễn không bao giờ chạm đến.
Có gắng bình ổn tâm tình, Đường Hương Hương duỗi tay mở cửa, đem cửa phòng mở ra. Nhìn thấy sắc mặt Tuyết Cơ có chút tái nhợt, nàng vội vàng khẩn trương:
- Sư tôn, người bị thương?
- Đúng vậy.
Tuyết Cơ gật đầu, bắt đầu đánh giá Đường Hương Hương. Phát hiện sắc mặt nàng ngoại trừ có chút không thoải mái, còn lại không có bất kỳ vấn đề gì. Hơn nữa, nhìn vào khí lực của nàng, dường như có tăng tiến.
- Sư tôn, con đỡ người ngồi xuống.
Đường Hương Hương rất quý trọng Tuyết Cơ. Nhìn thấy Tuyết Cơ bị thương, nội tâm nàng cực kỳ khó chịu.
- Không cần lo lắng. Sư tổ đã giúp ta chữa thương, ta chỉ điều tức vài ngày sẽ không đáng ngại. Hương Hương, ngoài của ta có thấy Lữ Minh. Hắn rất lo lắng cho con.
Tuyết Cơ ngẩng đầu hỏi:
- Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có việc gì.( Bị nó híp râm mà kêu ko có việc gì)
Đường Hương Hương cắn môi nói:
- Sau khi địa lôi nổ mạnh, con với Long Vũ sư huynh cùng một chỗ. Sau đó bọn con chạy tới thông đạo Huyền Cảnh. Sau lại gặp yêu hồ, đại chiến với huyết bức, tiếp tục chúng con truy kích yêu hồ bị thất lạc. Đúng rồi, Long Vũ sư huynh giờ ở đâu?
Lời nói của Đường Hương Hương nửa thật, nửa giả. Vì che giấu tội ác của Long Vũ, đây là lần đầu tiên nàng nói dối sư tôn, trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy.
Đối với lời nói của Đường Hương Hương, Tuyết Cơ không một chút nghi ngờ.
Đường Hương Hương cũng không lo lắng lời nói của mình, bởi vì chuyện đáng giận của mình với Long Vũ, người ngoài không hề hay biết.
- Tiểu Vũ bị bắt đi rồi.
Nói đến Long Vũ, trong lòng Tuyết Cơ cảm thấy khó chịu. Trong thời điểm sinh tử, Long Vũ lại đối với nàng bất ly bất khí. Nhưng mà hắn lựa chọn phương thức như vậy, thật sự làm cho nàng cảm động.
- Bị người bắt đi sao?
Đường Hương Hương tò mò hỏi một câu.
- Một cao thủ tà phái rất lợi hại. Hiện tại sinh tử của tiểu Vũ vẫn còn chưa rõ…
Tuyết Cơ thở dài nói:
- Vì cứu ta, nếu không nó cũng có cơ hội chạy trốn.
Trong miệng Đường Hương Hương không nói gì, nhưng là nàng đang mở cờ trong bụng. Tên lưu manh bại hoại này lại có tinh thần xả thân? Thật sự là khó tin.
- Quên đi, không nhắc đến tiểu Vũ nữa. Ta tin tưởng nó có thể gặp dữ hóa lành. Chính nó có thể tự chiếu cố chính mình. Hương Hương, để cho ta kiểm tra thân thể của con một chút, xem có bị thương không…
Tuyết Cơ ân cần hỏi han.
- Không cần đâu sư tôn.
Đường Hương Hương vội vàng nói:
- Con không có bị thương. Sư tôn, không bằng người ngồi xếp bằng một hồi, để đệ tử hộ pháp cho người.
- Cũng tốt.
Nhìn từ khí tức, thần sắc, thân thể Đường Hương Hương cũng không có vấn đề gì. Tuyết Cơ cũng không miễn cưỡng, lập tức làm theo đề nghị của Đường Hương Hương.
Ngồi điều tức hơn ba giờ, Tuyết Cơ chậm rãi thu công. Thời gian cũng không còn sớm, nàng liền cáo từ:
- Hương Hương, sư tôn đi đây. Con nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai chúng ta nói chuyện.
- Ôi chao…
Đường Hương Hương đứng lên, chuẩn bị tiễn sư tôn đi, ai ngờ động tác của nàng làm cho hạ thân đau nhức. Lúc trước Long Vũ thảo phạt như gió bão mưa rào, làm cho nửa thân dưới của nàng bị thương tổn rất lớn.
- Hương Hương, có chuyện gì thế.
Tuyết Cơ thấy trên mặt Đường Hương Hương nhăn nhó, vội vàng hỏi.
- Không việc gì, lúc thức dậy vội vội vàng vàng, không cẩn thận làm chân bị đau. Sư tôn, con đưa người trở về. Người yên tâm, con không sao.
Nói xong, Đường Hương Hương tiễn Tuyết Cơ ra cửa.
Gần đây, Mã Chính Phong cảm thấy mình xui xẻo. Lần trước mình cùng Long Vũ đi bắt phượng hoàng, kết quả phượng hoàng không bắt được, trái lại còn đắc tội bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính cùng hắc ám tu chân Vu Chiến Thiên.
Hắc ám tu chân Vu Chiến Thiên thì không đáng ngại lắm, chính tà đối lập. Mã Chính Phong tại Huyền Linh Thiên, là chỗ chính đạo tụ tập, căn bản không sợ Vu Chiến Thiên công khai hành động. Nhưng mà bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính thì khác. Hắn là người trong công hội chức nghiệp Huyền Cảnh, nếu muốn đối phó với Mã Chính Phong, không có gì là khó.
Vì vậy, đoạn thời gian này, hắn rất ít công khai lộ diện. Thời gian này, hắn cật lực tu luyện. Lần trước tại rừng Ngô Đồng hắn có được chỗ tốt, muốn toàn lực luyện hóa. Lúc này theo tiêu chuẩn của Huyền Cảnh, tu vi của hắn đủ đạt tới lục đỉnh. Hắn thậm chí suy nghĩ, nếu ngày nào đó tới công hội chức nghiệp xin tư cách lục đỉnh thiên sư, cũng rất có lợi cho việc sinh tồn.
Hôm nay, sau một thời gian hắn mới tới thành Đoan Mộc. Vừa mới nhấp một ngụm trà, hắn gặp hai người quen cũ.
- Đây không phải là Mã huynh sao?
Một người trong đó tay cầm Lang Nha bổng, thân mặc võ phục tứ đỉnh chức nghiệp, lông mi hắn dựng ngược, hắn nhìn thấy Mã Chính Phong liền đánh tiếng tiếp đón. Ngồi chung với hắn là một gã kiếm tiên tứ đỉnh, sau lưng là một thanh Huyền Thiết cự kiếm, mang bộ râu quai nón, rất đáng chú ý.
- Ha ha, thì ra là Thiết Huynh, Văn huynh.
Mã Chính Phong nghe có người chào hỏi mình, quay đầu vừa nhìn, thì ra là hai người quen cũ. Người cầm Lang Nha bổng chính là tứ đỉnh võ sĩ tên Thiết Lang. người còn lại chính là Văn Nguyệt Thiên.
Giao tình của Mã Chính Phong đối với bọn họ cũng chỉ là quen biết. Trước đây bọn họ cùng một tổ đội săn giết ma thú.
- Mã huynh, dạo này gặp ngươi thật khó, không phải lâu nay vẫn bế quan tu luyện chứ. Nhìn thần sắc của ngươi, có lẽ tu vi của ngươi tiến bộ rất nhiều phải không?
Tiếng Thiết Lang rất lớn, hắn cười cười:
- Mã huynh, xem ra tu vi của ngươi, đi ẵm cái ngũ đỉnh thiên sư chắc không là vấn đề.
- Đúng vậy.
Văn Nguyệt Thiên cũng phụ họa theo, cười hì hì nói:
- Mã huynh, trước kia ngươi nói tu vi của mình chưa đủ. Nhưng bây giờ, ta thấy ngươi xét chức nghiệp ngũ đỉnh, chắc không có gì khó khăn.
- Có cơ hội sẽ xem xét lại…
Mã Chính Phong cười hắc hắc nói:
- Hai vị, có phải gần đây phát tài không? Có việc gì cho ta tham dự với. Ta chỉ lấy phần nhỏ, phần to dành cho các ngươi. Nhưng mà tới lúc đó công sức ta bỏ ra tuyệt không nhỏ hơn các ngươi đâu.
- Mã huynh, ta cũng nói thật với ngươi. Chúng ta mới tiếp nhận một nhiệm vụ mới. Bên Huyết Quật Sơn xuất hiện một ma thú rất kỳ lạ, có người ra giá một trăm vạn huyền tệ cho chúng ta bắt giữ.
Người nói chuyện là Văn Nguyệt Thiên:
- Mấy ngày hôm trước chúng ta có qua một lần, tiểu gia hỏa kia thực sự giống như một con hổ. Tuy cái đầu không lớn, lực lượng cũng không mạnh nhưng rất giảo hoạt, đã vài lần đều thoát ra từ cạm bẫy của chúng ta. Sau bảy tám ngày, ai ngờ tiểu gia hỏa kia có thể trưởng thành. Chúng ta chính diện giao phong với nó, suýt chút nữa bị nó giết chết. Lần này chúng ta trở về, chính là muốn tìm một người hỗ trợ. Mã huynh, ngươi nếu có hứng thú, chúng ta sẽ xuất cho ngươi ba mươi vạn huyền tệ.
- Huyết Quật Sơn.
Mã Chính Phong suy nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Cũng tốt. Mấy ngày nay ta cũng định đi Huyết Quật Sơn, qua cánh rừng Tử Vong.
Mã Chính Phong dự định mấy ngày tới Long Vũ sẽ đến, tính toán chờ hắn, cùng thương nghị với hắn ứng phó thế nào với sự trả thù của Đoan Mộc Chính.
Tuy rằng Đoan Mộc Chính không công khai tỏ vẻ gì, nhưng căn cứ vào sự đối nhân xử thế bình thường của hắn, sự trả thù là chuyện sớm muộn.
Ba người sau khi lên đường lập tức chạy tới Huyết Quật Sơn.
Lấy tu vi của bọn họ, sau buổi chiều là bọn họ chạy tới nơi. Văn Nguyệt Thiên cùng Thiết Lang căn cứ vào dấu vết bốn phía, rất nhanh tìm thấy dấu vết dị thú để lại.
- Mã huynh, nhìn bộ dáng dị thú dường như lại lớn hơn một chút, lực lượng cũng cường đại hơn một chút rồi. Ngươi xem xác của thiểm điện bạch lang, tất cả đều là do nó ăn thừa còn lại.
Văn Nguyệt Thiên ngưng trọng hẳn lên.
Mã Chính Phong nhíu mày hỏi:
- Đây rốt cuộc là loài vật gì. Như thế nào lại có thể hung hãn như vậy. Đến cả thiểm điện bạch lang cũng có thể dễ dàng săn giết.
Hắn đột nhiên cảm thấy sự tình không được tốt lắm.
- Mã huynh, ngươi yên tâm, lấy lực lượng của ba người chúng ta, đối phó với nó hẳn không thành vấn đề.
Văn Nguyệt Thiên thoải mái cười cười:
- Lần này có ngươi gia nhập, chúng ta tuyệt đối sẽ không về tay không.
- Chỉ hi vọng là thế.
Mã Chính Phong lẩm bẩm một tiếng.
Bầu trời tối dần. Theo kinh nghiệm của Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên, rất nhanh đã phát hiện tung tích của dị thú. Một hàng ba người vội vàng dọc theo dấu vết của dị thú truy tới.
Trong lúc Thiết Lang dị thường hưng phấn, bọn hắn cật lực truy tìm thì dị thú xuất hiện trước mặt bọn họ. Mã Chính Phong hơi kinh hãi, lập tức ngã xuống đất. Trời ơi, đây mà gọi là tiểu gia hỏa à.
Dị thú trước mắt, toàn thân tuyết trắng, giống với Địa Lôi Hổ tại Huyền Cảnh, ngoại hình cũng không khác mấy, nhưng đỉnh đầu của nó có sừng dài, sau lưng mọc thêm hai cánh, cương trảo ở bốn chân lợi hại. Hai bên lỗ mũi rủ xuống hai cái râu dài, thỉnh thoảng còn phun ra khói trắng. Trong con ngươi thỉnh thoảng lóe ra hung quang, từ đỉnh đầu đến đuôi được bao trùm bởi một tầng lân giáp. Toàn thân phát ra khí thức cường đại làm cho người ta phải run sợ.
- Lại lớn?
Âm thanh Văn Nguyệt Thiên có chút run rẩy.
Mã Chính Phong hỏi:
- Ngươi xác đinh, đây chính là dị thú các người muốn tìm?
- Đúng vậy.
Thiết Lang trả lời một tiếng, lập tức giải thích:
- Lần đầu tiên chúng ta nhận được nhiệm vụ này, nó chỉ giống với một con mèo nhu thuận. Tốc độ phát triển của nó thật kinh người.
Thiết Lang từ hưng phấn trở lên sợ hãi.
Đôi con ngươi lạnh lùng của dị thú nhìn chằm chằm ba người, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
- Chúng ta không phải hoảng sợ. Ba người chúng ta hẳn có thể đối phó nó.
Văn Nguyệt Thiên lớn tiếng, ý muốn tiếp thêm dũng khí, nhưng rõ ràng giống như bị thiếu hơi.
- Ăn một Lang Nha bổng của ta.
Thiết Lang là võ sĩ, am hiểu cận chiến. Hắn giận dữ quát lên một tiếng, thân hình như một tia chớp, Lang Nha bổng trong tay đập tới.
Một kích kia uy lực ngàn cân. Nếu bị đập trúng một cái, rất có khả năng trở thành thịt vụn.
- Rống…
Dị thú hét một tiếng giận dữ, thân hình nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Thiết Lang. Đừng nhìn thân hình khổng lồ của dị thú, tốc độ của nó cực kỳ linh hoạt.
- Ta tới.
Văn Nguyệt Thiên cũng nghiêm túc hẳn lên. Hắn khẽ quát một tiếng, không linh pháp kiếm trong tay xuất ra một kiếm quang màu vàng, hướng dị thú đánh tới.
Mà dị thú không thèm quan tâm đến kiếm này, tùy ý mặc cho kiếm quang đánh trúng mình. Mũi kiếm như tia chớp, đánh thẳng vào chiếc sừng trên đỉnh đầu. Chỉ thấy đốm lửa bắn ra, bốc lên một trận khói đặc.
- Bắt lấy nó.
Thiết Lang hưng phấn cười to:
- Tưởng nó thế nào, hóa ra cũng chỉ như con muỗi.
Văn Nguyệt Thiên cũng thở dài một hơi. Không ngờ rằng chính mình đã kết thúc trận đấu.
- Đợi một chút, nó không có việc gì, đừng vội cao hứng.
Mã Chính Phong từ đầu tới đuôi đều không lạc quan như Thiết Lang, loại này căn bản là khó đối phó.
Tác giả :
Xích Tuyết