Đắc Kỷ
Chương 53: Lại nói đến chuyện nhà Hán (10)
Đắc Kỷ ôm chăn, hốc mắt hồng hồng, chóp mũi hồng hồng, còn đang thấp giọng khóc thút thít, trong cung thất ngọn đèn còn chưa tắt, gian ngoài sắc trời cũng lờ mờ.
Lúc này V384 mới hiểu sâu sắc cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là chính nàng nảy lòng tham trêu chọc Lưu Doanh, ăn xong liền không chịu trách nhiệm, chùi mép một cái xong rồi đẩy trách nhiệm cho người ta, có chỗ tốt nào cũng đều chiếm toàn bộ, còn muốn lấy được một phen đồng tình.
Nhưng mà sẽ không có người nào cảm thấy trong chuyện này người sai sẽ là một tiểu cô nương, Lưu Doanh say rượu, ký ức vừa mới hồi phục, cả người đều vô cùng trầm mặc, Lỗ Nguyên Công chúa đỏ hồng mắt, thiếu chút nữa không có cầm cắt cổ hắn, hắn cũng không dám nhìn lên một cái, trên khuôn mặt thanh tú giống như tử thủy vô cùng yên tĩnh.
Hôm nay Lữ Hậu đặt bẫy lừa gạt tất cả các con trai của Tiên đế vào cung giết chết, thật vất vả mới hoàn thành, còn chưa kịp thở ra một hơi, liền nghe nói đến chuyện trong Tuyên thất, ngoài dự đoán là bà cũng không quá mức tức giận, chỉ cho Bạch Chỉ triệu Lỗ Nguyên Công chúa tới.
Lỗ Nguyên công chúa cả đời mềm yếu, chỉ có Trương Ngao và nữ nhi hai điểm yếu của nàng, gần như hận không thể cắn mất một miếng thịt của Lưu Doanh, cho dù đó là đệ đệ ruột của nàng, đến điện của Lữ Hậu, hai hốc mắt nàng đều hồng lên, vừa thấy Lữ Hậu, nước mắt liền rơt xuống, "Mẫu hậu..."
Lữ Hậu vừa mới đi ngủ chưa được một lát, khi gặp Lỗ Nguyên Công chúa cũng chưa kịp trang điểm, giữa lông mày cũng đột nhiên lộ ra một chút già nua, lông mày nhỏ nhắn của bà chau lại, liếc về Lỗ Nguyên Công chúa một cái, nhàn nhạt nói: "Cũng không phải là cậu cháu ruột, khóc lóc cái gì."
Cặp mắt của Lỗ Nguyên công chúa sưng đỏ, nức nở nói: "A Yên gọi hắn là cậu nhiều năm như vậy, nàng còn nhỏ như vậy, thế mà tên súc sinh kia..."
"Nguyệt sự đã đến rồi, cũng không còn nhỏ nữa." Lữ Hậu nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ cũng đến thời điểm cần tìm phu gia, đệ đệ ruột của con, so với những tiểu lang quân bên ngoài không rõ nhân cách, còn phải lo lắng sao?"
Tiếng khóc của Lỗ Nguyên công chúa nhỏ một chút, nhưng vẫn khóc thút thít nói: "Gả cho nhà đế vương, nào có phải là chuyện tốt!"
Lữ Hậu dừng một chút, nói: "Chuyện này là do Doanh Nhi sai, tính tình của hắn con cũng biết rõ, sau này Yên Nhi cũng sẽ không phải chịu ủy khuất."
Lỗ Nguyên Công chúa lau nước mắt một cái, lớp trang điểm trên mặt nàng nhòe đi, tóc mai tán loạn, [email protected]ừa rồi lại mới kéo Lưu Doanh đánh qua một trận, hiện giờ đương nhiên là bộ dáng của một phụ nhân quê mùa điên cuồng, Lữ Hậu nhìn không được bộ dáng này của nàng, đưa tay đuổi nàng đi thay quần áo.
Lữ Hậu không có cho người gọi Lưu Doanh đến, Lưu Doanh cũng ngồi bên giường lẳng lặng như vậy, cho đến khi trời ở gian ngoài sáng choang, một đêm này xảy ra quá nhiều chuyện, gia vương đều bị tàn sát, có hạ thần cáo lão, có cả quan thượng thư, trên triều đình còn có nhiều chuyện phải xử lý như vậy, nhưng hắn vẫn ngồi không nhúc nhích.
Đắc Kỷ khóc chừng nửa canh giờ cũng không khóc nữa, khóc cũng là một việc cần dùng thể lực, huống chi thân thể Trương Yên lại yếu ớt như vậy, nàng khóc thút thít vài tiếng, trốn vào trong chăn, đưa lưng về phía Lưu Doanh.
Trong cung thất trống rỗng, gian ngoài từng hạt mưa dai dẳng dơi xuống mái hiên, phát ra một tiếng nước chảy, không biết rõ đã qua bao lâu, Lưu Doanh hung hăng tát cho chính mình một bạt tai, khiến tiểu cô nương kinh sợ mở chăn ra, ngậm một chút nước mắt nước quay đầu lại, khóc nói: "Ngươi đừng đánh."
Lưu Doanh lại tát chính mình thêm một bàn tay, một cái, hai cái, Đắc Kỷ thút thít nửa đứng dậy đè tay hắn lại, khóc nói: "Đừng đánh , đừng đánh..."
Lưu Doanh nhìn vào đôi mắt trong suốt như có thể nhìn thấu người ta của tiểu cô nương, ngưng một lát, cười khổ nói: "Ngươi... Vẫn còn chưa hiểu, chờ đến khi ngươi hiểu, chắc chắn sẽ muốn đánh chết ta cũng không hết hận."
Trên khuôn mặt ngọc bạch của tiểu cô nương chỉ có chóp mũi và hốc mắt là hồng, chóp mũi đáng yêu như mèo nhỏ nhăn lại, khàn cả giọng nói: "Dù vậy cũng nên là ta đánh, ngươi tự đánh chính mình làm gì?"
Trong mắt Lưu Doanh dường như hiện lên vẻ đau đớn, thật lâu sau mới nói: "Được rồi, ta không đánh nữa."
Lúc này Đắc Kỷ mới buông tay Lưu Doanh ra, lau nước mắt một cái, tựa như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lưu Doanh, nói: "Hơn nữa ai nói ta không hiểu? Ngươi vừa rồi bắt nạt ta, cho nên ta phải gả cho ngươi..."
Nói xong, cặp lông mày của tiểu cô nương chau lên, đỏ hồng mắt khóc nói: "Trước kia cậu nói chuyện cưới ta không cần tính nữa, hiện tại phải giữ lời! Người còn đáp ứng tìm cho con một phu quân tốt, hiện tại cũng không có !"
Từ một khắc thanh tỉnh kia trở đi, vô số ý niệm xẹt qua đầu hắn, đạo đức, trách nhiệm, thân tình, quá nhiều thứ ép cho Lưu Doanh dường như không thở nổi, hiện thời tiểu cô nương chỉ trích nói năng có khí phách, lại giống như cởi bỏ hết mọi bế tắc, làm cho hắn lấy lại được hô hấp.
Lưu Doanh im lặng, Đắc Kỷ mở to đôi mắt sưng đỏ, gắt gao nhìn hắn, tư thế tựa như nếu hắn dám phản bác một câu, liền nhào lên cắn chết hắn.
"Là ta sai..." Lưu Doanh chỉ nói nửa câu, liền nói không được nữa, Đắc Kỷ trừng hắn, đột nhiên cúi đầu cắn lên cánh tay hắn.
Cách một tầng áo sơ mi thật mỏng, một ngụm này cắn xuống gần như là lập tức đổ máu, đau đớn tràn đến, Lưu Doanh lại không né tránh, Đắc Kỷ cắn đủ, khóe môi đều mang vết máu đỏ tươi, lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Một ngụm không đủ." Tiểu cô nương khụt khịt mũi.
Trong đôi mắt sáng của Lưu Doanh tràn đầy vẻ đau lòng, rất lâu sau mới nhẹ nhàng sờ đầu Đắc Kỷ,d!3n$aNl&êqu#dono khàn giọng nói: "Vậy thì cắn thêm, cắn đến khi con cao hứng thì thôi."
Đắc Kỷ cũng không cắn nữa, cúi đầu ôm chăn không nói lời nào, nàng khóc cũng đã khóc, nháo cũng nháo qua, lúc này lại hiện ra vài phần yên tĩnh đến, Lưu Doanh rất đau lòng, hận không thể lại tát cho mình thêm vài cái bạt tai.
"Vậy về sau con sẽ không thể về nhà sao?" Đắc Kỷ đột nhiên hỏi.
Giọng nói của Lưu Doanh khàn khàn, "Nếu lúc nào con muốn về nhà thì về nhà lúc ấy thôi."
Đắc Kỷ đáp một tiếng, ôm chăn, như là nhớ ra cái gì đó, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gò má Lưu Doanh một cái, nhỏ giọng nói: "Lần sau đừng tự đánh mình, vết thương trên mặt rất khó lành."
Một lúc lâu sau Lưu Doanh mới ừ một tiếng, cùng lúc đó giọng nói nhắc nhở của hệ thống hảo cảm độ cũng vang lên.
V384 cảm thấy lần này Đắc Kỷ mặc dù vô sỉ, nhưng lợi nhuận thu lại được thật sự là rất khả quan, độ hảo cảm của Lưu Doanh nhảy lên đến 93 điểm, một người trước giờ vẫn không nóng không lạnh một khi độ hảo cảm dâng lên là rất đáng sợ, cho dù lúc này có đâm cho Lưu Doanh một đao, phỏng chừng chính hắn cũng không thấy đau.
Nguyện vọng của Trương Yên chính là bảo trụ ngôi vị hoàng đế của Lưu Doanh, lúc này huyết mạch còn lại của Lưu thị đều đã bị giết hết chỉ còn lại một mình Lưu Doanh, trên cơ bản nhiệm vụ đã coi là hoàn thành, nhưng Đắc Kỷ lại không có ý muốn rời đi, thân thể của Trương Yên cũng chưa tới thời điểm chống đỡ không nổi, V384 chỉ có thể nghẹn khẩu khí, thay Lưu Doanh đốt một cây nến.
Lưu Doanh cảm thấy thực có lỗi với Đắc Kỷ, nếu thật sự là say rượu thất đức, có lẽ hắn còn sẽ không tự trách như vậy, nhưng hắn lại nhớ rõ ràng lúc trước hắn đã có tâm tư xấu xa với tiểu cô nương, còn không chưa qua bao lâu liền xảy ra loại sự tình này, đây cũng là lúc khiến cho hắn không thể không nghĩ ngợi thêm, có lẽ trong tiềm thức của hắn đã có ý niệm này trong đầu, d!3n$aNl&êqu#dono sau đó trên cung yến đổ máu, càng kích thích ác niệm trong nội tâm, mới thừa lúc ngà ngà say chiếm Yên Nhi.
Càng nghĩ, càng không dám nghĩ, gian ngoài tiếng nữ tử cười đùa dần lại gần, Lưu Doanh khép lại sách lụa trong tay lại, đè suy nghĩ vừa rồi trong đầu xuống, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu vui vẻ, đứng dậy đi đón vài bước, trong lòng liền trầm xuống.
Thời gian Ba năm đủ để biến một tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu trở thành một thiếu nữ thanh tú thanh mỹ, mấy ngày nay số lần Đắc Kỷ soi gương nhiều hơn, trước đây nàng đã nói thứ quý giá nhất mà Trương Yên có được không phải là dung mạo, mà là làn da tựa như ngọc bộ chỉnh khắc mà thành, chưa từng theo tuổi phát triển mà mất đi, một thân da thịt nõn nà kia không có một chút thô ráp, lúc nàng tự mình tắm rửa cũng yêu thích đến không muốn buông tay.
Trên buổi cung yến ba năm trước đây, toàn bộ nhi tử của tiên đế đều bị tàn sát, nhi tử của các vương tử đều buộc tiến cung, thái ấp thu hồi, nhiều quan thần bị tước vị, ngoài dự đoán chút thay đổi này không tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, khai quốc không lâu, trăm việc đợi làm, con cháu của Lưu thị cho dù có chết nhiều người hơn nữa cũng không liên quan đến bọn họ, chỉ có trong triều loạn một trận, Lữ Hậu cường thế nhưng lại có Lưu Doanh dụ dỗ, hạ thần có dị nghị người giết người tha, không lâu sau cũng đều yên tĩnh.
Triều đình an bình, hậu cung yên ổn, uy thế của Lưu Doanh càng ngày càng lớn, liếc mắt cũng đã thấy khí chất của một vị minh quân, vốn dĩ là một chuyện tốt, chỉ là... Đắc Kỷ mới đứng vững, liền bị Lưu Doanh đỡ bả vai đẩy ra khỏi vòng ôm của hắn.
Ba năm, ròng rã ba năm, trừ lần đó say rượu ra, Lưu Doanh không động đến nàng thêm một lần nào nữa! Đắc Kỷ trừng mắt nhìn Lưu Doanh, nếu như dùng thủ đoạn của yêu vật, thì việc đẩy ngã Lưu Doanh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trừ phi là hai bên tình nguyện, nếu không sẽ chỉ khiến thủ đoạn của nàng trở nên tầm thường, kết quả cả hai so tài một mạch đến tận bây giờ, độ hảo cảm hai năm trước đã đầy rồi, nhưng Lưu Doanh lại cứ không chạm vào nàng.
Tính đi tính lại thì Trương Yên cũng mới tuổi dậy thì, đương nhiên không thể hỏi thẳng, hơn nữa trong lòng Đắc Kỷ cũng rõ ràng điểm vướng mắc này của Lưu Doanh, nhưng cho dù hắn không còn áy náy nữa, cũng hạ quyết tâm không để cho nàng "Lại bị thương tổn", nếu là ngày xưa, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng người này lại làm được chuyện ba năm không gần nữ sắc vì thế hiện giờ nàng thật sự cười không nổi .
Lưu Doanh là một trong số ít nam nhân nói được làm được, hắn không nói miệng, không hứa hẹn điều gì, nhưng lại thật sự vì nàng mà phân phát hậu cung, ngay cả phi tần sinh dưỡng hoàng tử cũng không để lại. Tất cả các hoàng tử đều được dưỡng ở Cam Tuyền cung, nếu như thời đại này có chức Tri Huyện, chỉ sợ đã tức miệng ầm ầm mắng chửi nàng là yêu hậu, Đắc Kỷ sớm đã thói quen được người khác nuông chiều, nhưng cũng không khỏi cảm thấy, Lưu Doanh thực sự vô cùng yêu chiều vừa ý nàng.
Nhưng cũng chính vì vậy, nàng tuyệt không muốn tiếp tục như vậy nữa, Đắc Kỷ tức giận trừng Lưu Doanh một cái, đầu đụng vào ngực hắn, ôm lấy thắt lưng hắn.
"Thế nào, là ai làm cho nàng chịu ủy khuất vậy?" Đầu tiên Lưu Doanh ngẩn ra, nhưng sau đó lập tức thấp giọng hỏi.
Đắc Kỷ không nói lời nào, chỉ ôm thắt lưng hắn, vùi mặt ở trong lòng hắn, Lưu Doanh chỉ xem nàng như làm nũng, bất đắc dĩ cười cười, đưa tay sờ đầu nàng một cái, giọng nói ôn nhu, "Được rồi, người cũng lớn như vậy rồi, chẳng có một chút bộ dáng của Hoàng hậu, khiến người ta nhìn thấy sẽ chê cười."
Đắc Kỷ liếc qua những cung nhân quanh mình, nhóm cung nhân biết vâng lời lui ra, lúc này nàng mới hài lòng ngẩng đầu, nhìn Lưu Doanh nói: "Con mệt mỏi!"
Lúc này V384 mới hiểu sâu sắc cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là chính nàng nảy lòng tham trêu chọc Lưu Doanh, ăn xong liền không chịu trách nhiệm, chùi mép một cái xong rồi đẩy trách nhiệm cho người ta, có chỗ tốt nào cũng đều chiếm toàn bộ, còn muốn lấy được một phen đồng tình.
Nhưng mà sẽ không có người nào cảm thấy trong chuyện này người sai sẽ là một tiểu cô nương, Lưu Doanh say rượu, ký ức vừa mới hồi phục, cả người đều vô cùng trầm mặc, Lỗ Nguyên Công chúa đỏ hồng mắt, thiếu chút nữa không có cầm cắt cổ hắn, hắn cũng không dám nhìn lên một cái, trên khuôn mặt thanh tú giống như tử thủy vô cùng yên tĩnh.
Hôm nay Lữ Hậu đặt bẫy lừa gạt tất cả các con trai của Tiên đế vào cung giết chết, thật vất vả mới hoàn thành, còn chưa kịp thở ra một hơi, liền nghe nói đến chuyện trong Tuyên thất, ngoài dự đoán là bà cũng không quá mức tức giận, chỉ cho Bạch Chỉ triệu Lỗ Nguyên Công chúa tới.
Lỗ Nguyên công chúa cả đời mềm yếu, chỉ có Trương Ngao và nữ nhi hai điểm yếu của nàng, gần như hận không thể cắn mất một miếng thịt của Lưu Doanh, cho dù đó là đệ đệ ruột của nàng, đến điện của Lữ Hậu, hai hốc mắt nàng đều hồng lên, vừa thấy Lữ Hậu, nước mắt liền rơt xuống, "Mẫu hậu..."
Lữ Hậu vừa mới đi ngủ chưa được một lát, khi gặp Lỗ Nguyên Công chúa cũng chưa kịp trang điểm, giữa lông mày cũng đột nhiên lộ ra một chút già nua, lông mày nhỏ nhắn của bà chau lại, liếc về Lỗ Nguyên Công chúa một cái, nhàn nhạt nói: "Cũng không phải là cậu cháu ruột, khóc lóc cái gì."
Cặp mắt của Lỗ Nguyên công chúa sưng đỏ, nức nở nói: "A Yên gọi hắn là cậu nhiều năm như vậy, nàng còn nhỏ như vậy, thế mà tên súc sinh kia..."
"Nguyệt sự đã đến rồi, cũng không còn nhỏ nữa." Lữ Hậu nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ cũng đến thời điểm cần tìm phu gia, đệ đệ ruột của con, so với những tiểu lang quân bên ngoài không rõ nhân cách, còn phải lo lắng sao?"
Tiếng khóc của Lỗ Nguyên công chúa nhỏ một chút, nhưng vẫn khóc thút thít nói: "Gả cho nhà đế vương, nào có phải là chuyện tốt!"
Lữ Hậu dừng một chút, nói: "Chuyện này là do Doanh Nhi sai, tính tình của hắn con cũng biết rõ, sau này Yên Nhi cũng sẽ không phải chịu ủy khuất."
Lỗ Nguyên Công chúa lau nước mắt một cái, lớp trang điểm trên mặt nàng nhòe đi, tóc mai tán loạn, [email protected]ừa rồi lại mới kéo Lưu Doanh đánh qua một trận, hiện giờ đương nhiên là bộ dáng của một phụ nhân quê mùa điên cuồng, Lữ Hậu nhìn không được bộ dáng này của nàng, đưa tay đuổi nàng đi thay quần áo.
Lữ Hậu không có cho người gọi Lưu Doanh đến, Lưu Doanh cũng ngồi bên giường lẳng lặng như vậy, cho đến khi trời ở gian ngoài sáng choang, một đêm này xảy ra quá nhiều chuyện, gia vương đều bị tàn sát, có hạ thần cáo lão, có cả quan thượng thư, trên triều đình còn có nhiều chuyện phải xử lý như vậy, nhưng hắn vẫn ngồi không nhúc nhích.
Đắc Kỷ khóc chừng nửa canh giờ cũng không khóc nữa, khóc cũng là một việc cần dùng thể lực, huống chi thân thể Trương Yên lại yếu ớt như vậy, nàng khóc thút thít vài tiếng, trốn vào trong chăn, đưa lưng về phía Lưu Doanh.
Trong cung thất trống rỗng, gian ngoài từng hạt mưa dai dẳng dơi xuống mái hiên, phát ra một tiếng nước chảy, không biết rõ đã qua bao lâu, Lưu Doanh hung hăng tát cho chính mình một bạt tai, khiến tiểu cô nương kinh sợ mở chăn ra, ngậm một chút nước mắt nước quay đầu lại, khóc nói: "Ngươi đừng đánh."
Lưu Doanh lại tát chính mình thêm một bàn tay, một cái, hai cái, Đắc Kỷ thút thít nửa đứng dậy đè tay hắn lại, khóc nói: "Đừng đánh , đừng đánh..."
Lưu Doanh nhìn vào đôi mắt trong suốt như có thể nhìn thấu người ta của tiểu cô nương, ngưng một lát, cười khổ nói: "Ngươi... Vẫn còn chưa hiểu, chờ đến khi ngươi hiểu, chắc chắn sẽ muốn đánh chết ta cũng không hết hận."
Trên khuôn mặt ngọc bạch của tiểu cô nương chỉ có chóp mũi và hốc mắt là hồng, chóp mũi đáng yêu như mèo nhỏ nhăn lại, khàn cả giọng nói: "Dù vậy cũng nên là ta đánh, ngươi tự đánh chính mình làm gì?"
Trong mắt Lưu Doanh dường như hiện lên vẻ đau đớn, thật lâu sau mới nói: "Được rồi, ta không đánh nữa."
Lúc này Đắc Kỷ mới buông tay Lưu Doanh ra, lau nước mắt một cái, tựa như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lưu Doanh, nói: "Hơn nữa ai nói ta không hiểu? Ngươi vừa rồi bắt nạt ta, cho nên ta phải gả cho ngươi..."
Nói xong, cặp lông mày của tiểu cô nương chau lên, đỏ hồng mắt khóc nói: "Trước kia cậu nói chuyện cưới ta không cần tính nữa, hiện tại phải giữ lời! Người còn đáp ứng tìm cho con một phu quân tốt, hiện tại cũng không có !"
Từ một khắc thanh tỉnh kia trở đi, vô số ý niệm xẹt qua đầu hắn, đạo đức, trách nhiệm, thân tình, quá nhiều thứ ép cho Lưu Doanh dường như không thở nổi, hiện thời tiểu cô nương chỉ trích nói năng có khí phách, lại giống như cởi bỏ hết mọi bế tắc, làm cho hắn lấy lại được hô hấp.
Lưu Doanh im lặng, Đắc Kỷ mở to đôi mắt sưng đỏ, gắt gao nhìn hắn, tư thế tựa như nếu hắn dám phản bác một câu, liền nhào lên cắn chết hắn.
"Là ta sai..." Lưu Doanh chỉ nói nửa câu, liền nói không được nữa, Đắc Kỷ trừng hắn, đột nhiên cúi đầu cắn lên cánh tay hắn.
Cách một tầng áo sơ mi thật mỏng, một ngụm này cắn xuống gần như là lập tức đổ máu, đau đớn tràn đến, Lưu Doanh lại không né tránh, Đắc Kỷ cắn đủ, khóe môi đều mang vết máu đỏ tươi, lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Một ngụm không đủ." Tiểu cô nương khụt khịt mũi.
Trong đôi mắt sáng của Lưu Doanh tràn đầy vẻ đau lòng, rất lâu sau mới nhẹ nhàng sờ đầu Đắc Kỷ,d!3n$aNl&êqu#dono khàn giọng nói: "Vậy thì cắn thêm, cắn đến khi con cao hứng thì thôi."
Đắc Kỷ cũng không cắn nữa, cúi đầu ôm chăn không nói lời nào, nàng khóc cũng đã khóc, nháo cũng nháo qua, lúc này lại hiện ra vài phần yên tĩnh đến, Lưu Doanh rất đau lòng, hận không thể lại tát cho mình thêm vài cái bạt tai.
"Vậy về sau con sẽ không thể về nhà sao?" Đắc Kỷ đột nhiên hỏi.
Giọng nói của Lưu Doanh khàn khàn, "Nếu lúc nào con muốn về nhà thì về nhà lúc ấy thôi."
Đắc Kỷ đáp một tiếng, ôm chăn, như là nhớ ra cái gì đó, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gò má Lưu Doanh một cái, nhỏ giọng nói: "Lần sau đừng tự đánh mình, vết thương trên mặt rất khó lành."
Một lúc lâu sau Lưu Doanh mới ừ một tiếng, cùng lúc đó giọng nói nhắc nhở của hệ thống hảo cảm độ cũng vang lên.
V384 cảm thấy lần này Đắc Kỷ mặc dù vô sỉ, nhưng lợi nhuận thu lại được thật sự là rất khả quan, độ hảo cảm của Lưu Doanh nhảy lên đến 93 điểm, một người trước giờ vẫn không nóng không lạnh một khi độ hảo cảm dâng lên là rất đáng sợ, cho dù lúc này có đâm cho Lưu Doanh một đao, phỏng chừng chính hắn cũng không thấy đau.
Nguyện vọng của Trương Yên chính là bảo trụ ngôi vị hoàng đế của Lưu Doanh, lúc này huyết mạch còn lại của Lưu thị đều đã bị giết hết chỉ còn lại một mình Lưu Doanh, trên cơ bản nhiệm vụ đã coi là hoàn thành, nhưng Đắc Kỷ lại không có ý muốn rời đi, thân thể của Trương Yên cũng chưa tới thời điểm chống đỡ không nổi, V384 chỉ có thể nghẹn khẩu khí, thay Lưu Doanh đốt một cây nến.
Lưu Doanh cảm thấy thực có lỗi với Đắc Kỷ, nếu thật sự là say rượu thất đức, có lẽ hắn còn sẽ không tự trách như vậy, nhưng hắn lại nhớ rõ ràng lúc trước hắn đã có tâm tư xấu xa với tiểu cô nương, còn không chưa qua bao lâu liền xảy ra loại sự tình này, đây cũng là lúc khiến cho hắn không thể không nghĩ ngợi thêm, có lẽ trong tiềm thức của hắn đã có ý niệm này trong đầu, d!3n$aNl&êqu#dono sau đó trên cung yến đổ máu, càng kích thích ác niệm trong nội tâm, mới thừa lúc ngà ngà say chiếm Yên Nhi.
Càng nghĩ, càng không dám nghĩ, gian ngoài tiếng nữ tử cười đùa dần lại gần, Lưu Doanh khép lại sách lụa trong tay lại, đè suy nghĩ vừa rồi trong đầu xuống, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu vui vẻ, đứng dậy đi đón vài bước, trong lòng liền trầm xuống.
Thời gian Ba năm đủ để biến một tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu trở thành một thiếu nữ thanh tú thanh mỹ, mấy ngày nay số lần Đắc Kỷ soi gương nhiều hơn, trước đây nàng đã nói thứ quý giá nhất mà Trương Yên có được không phải là dung mạo, mà là làn da tựa như ngọc bộ chỉnh khắc mà thành, chưa từng theo tuổi phát triển mà mất đi, một thân da thịt nõn nà kia không có một chút thô ráp, lúc nàng tự mình tắm rửa cũng yêu thích đến không muốn buông tay.
Trên buổi cung yến ba năm trước đây, toàn bộ nhi tử của tiên đế đều bị tàn sát, nhi tử của các vương tử đều buộc tiến cung, thái ấp thu hồi, nhiều quan thần bị tước vị, ngoài dự đoán chút thay đổi này không tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, khai quốc không lâu, trăm việc đợi làm, con cháu của Lưu thị cho dù có chết nhiều người hơn nữa cũng không liên quan đến bọn họ, chỉ có trong triều loạn một trận, Lữ Hậu cường thế nhưng lại có Lưu Doanh dụ dỗ, hạ thần có dị nghị người giết người tha, không lâu sau cũng đều yên tĩnh.
Triều đình an bình, hậu cung yên ổn, uy thế của Lưu Doanh càng ngày càng lớn, liếc mắt cũng đã thấy khí chất của một vị minh quân, vốn dĩ là một chuyện tốt, chỉ là... Đắc Kỷ mới đứng vững, liền bị Lưu Doanh đỡ bả vai đẩy ra khỏi vòng ôm của hắn.
Ba năm, ròng rã ba năm, trừ lần đó say rượu ra, Lưu Doanh không động đến nàng thêm một lần nào nữa! Đắc Kỷ trừng mắt nhìn Lưu Doanh, nếu như dùng thủ đoạn của yêu vật, thì việc đẩy ngã Lưu Doanh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trừ phi là hai bên tình nguyện, nếu không sẽ chỉ khiến thủ đoạn của nàng trở nên tầm thường, kết quả cả hai so tài một mạch đến tận bây giờ, độ hảo cảm hai năm trước đã đầy rồi, nhưng Lưu Doanh lại cứ không chạm vào nàng.
Tính đi tính lại thì Trương Yên cũng mới tuổi dậy thì, đương nhiên không thể hỏi thẳng, hơn nữa trong lòng Đắc Kỷ cũng rõ ràng điểm vướng mắc này của Lưu Doanh, nhưng cho dù hắn không còn áy náy nữa, cũng hạ quyết tâm không để cho nàng "Lại bị thương tổn", nếu là ngày xưa, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng người này lại làm được chuyện ba năm không gần nữ sắc vì thế hiện giờ nàng thật sự cười không nổi .
Lưu Doanh là một trong số ít nam nhân nói được làm được, hắn không nói miệng, không hứa hẹn điều gì, nhưng lại thật sự vì nàng mà phân phát hậu cung, ngay cả phi tần sinh dưỡng hoàng tử cũng không để lại. Tất cả các hoàng tử đều được dưỡng ở Cam Tuyền cung, nếu như thời đại này có chức Tri Huyện, chỉ sợ đã tức miệng ầm ầm mắng chửi nàng là yêu hậu, Đắc Kỷ sớm đã thói quen được người khác nuông chiều, nhưng cũng không khỏi cảm thấy, Lưu Doanh thực sự vô cùng yêu chiều vừa ý nàng.
Nhưng cũng chính vì vậy, nàng tuyệt không muốn tiếp tục như vậy nữa, Đắc Kỷ tức giận trừng Lưu Doanh một cái, đầu đụng vào ngực hắn, ôm lấy thắt lưng hắn.
"Thế nào, là ai làm cho nàng chịu ủy khuất vậy?" Đầu tiên Lưu Doanh ngẩn ra, nhưng sau đó lập tức thấp giọng hỏi.
Đắc Kỷ không nói lời nào, chỉ ôm thắt lưng hắn, vùi mặt ở trong lòng hắn, Lưu Doanh chỉ xem nàng như làm nũng, bất đắc dĩ cười cười, đưa tay sờ đầu nàng một cái, giọng nói ôn nhu, "Được rồi, người cũng lớn như vậy rồi, chẳng có một chút bộ dáng của Hoàng hậu, khiến người ta nhìn thấy sẽ chê cười."
Đắc Kỷ liếc qua những cung nhân quanh mình, nhóm cung nhân biết vâng lời lui ra, lúc này nàng mới hài lòng ngẩng đầu, nhìn Lưu Doanh nói: "Con mệt mỏi!"
Tác giả :
Nhược Thiên Tình Không