Đắc Kỷ
Chương 5: Đệ nhất mỹ nhân thất quốc (4)
Sau một đêm xuân nóng bỏng, Đắc Kỷ gối đầu lên ngực của Doanh Chiêu, mái tóc như lụa đen xõa tung trên người hắn, Doanh Chiêu đưa tay cầm một nắm tóc đưa lại gần, một mùi hương thoang thoảng truyền vào trong mũi, làm hắn không nhịn được quấn nó trên tay vuốt ve.
Đắc Kỷ dựa vào lồng ngực Doanh Chiêu, động tác này kỳ thật cũng không phải là thoải mái, nhưng lại là một tư thế hoàn toàn ỷ nại, hơn một tháng này, nàng chỉ muốn dựa vào như thế, lúc đầu Doanh Chiêu không quen thậm chí còn vô ý thức đẩy nàng ra, dần dần trở thành như hiện tại, trong đó còn có chút sủng ái.
Nhưng mà V384 biết rõ đây chỉ là ảo giác, kỳ thật chỗ khó của nhiệm vụ này không phải ở cung đấu, mà là ở Doanh Chiêu này. Doanh Chiêu không phải là quân vương thống nhất Tần Quốc, nhưng lại là người đặt nền móng cho ngày Tần Quốc thống nhất sau này, trị vì bốn mươi năm, không buông thả dù chỉ một khắc, hắn cũng không phải là người lạnh lùng, mà là chăm lo việc nước quá mức, theo bản năng đặt nhu cầu về tình yêu của mình ở thấp nhất.
Việt Cơ là công chúa vong quốc, chỉ sợ dù có sinh hạ nhi tử trước các công chúa khác cũng không thể sắc phong nàng được, ngoại trừ con đường chiếm được trái tim của Doanh Chiêu thì không còn đường nào khác, dựa theo kinh nghiệm làm nhiệm vụ của V384, chuyện giường chiếu phải là bước cuối cùng, nhưng Đắc Kỷ lại dùng luôn lá bài tẩy này, độ hảo cảm của Doanh Chiêu tăng lên rồi lại giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở ba mươi lăm phần trăm- giai đoạn hơi có cảm tình.
Lật bài tẩy mới đổi lấy được ba mươi lăm phần trăm độ hảo cảm, người ta đều nói đồ mà nam nhân có được trong tay sẽ không quý trọng nữa, lời nói này mặc dù hơi bất công, nhưng suy cho cùng đây cũng là thói hư tật xấu của con người, con đường sắp tới có lẽ sẽ rất khó đi.@D&D*L#Q~Đ
Bộ dạng của Đắc Kỷ lại rất hồn nhiên không thèm để ý, V384 ngẫm lại cũng đúng, con hồ ly này cũng không phải là người làm nhiệm vụ chính thức, không phải sống qua ngày nhờ làm nhiệm vụ, thành hay bại cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng, ngược lại là nó- toàn bộ hệ thống đều rơi vào tay người ta, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào con hồ ly này mới chơi chán mà thả nó ra.
Trong lúc V384 đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy độ hảo cảm của Doanh Chiêu lại tăng thêm năm phàn trăm, nó ngẩn người, nhìn lại, chỉ thấy không biết Doanh Chiêu đã nhắm hai mắt lại từ khi nào, Đắc Kỷ đang đưa tay si ngốc miêu tả khuôn mặt hắn, ánh mắt kia muôn vàn lưu luyến tất cả đều chứa sự dịu dàng, lại mang theo một chút hoang mang và đau thương.
Doanh Chiêu mở mắt, nắm cổ tay của Đắc Kỷ đang ngừng ở giữa không trung, giọng nói khiến người ta rét run: "Khóc cái gì?"
Nếu không phải là độ hảo cảm tăng lên, thì đã có thể lừa V384, Đắc Kỷ lại giống như không nghe được giọng nói thông báo độ hảo cảm lại tăng lên, thân thể khẽ cứng đờ, lập tức di chuyển tầm mắt, dường như không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Doanh Chiêu, giọng nói hơi run run: "Thiếp, khi thiếp lâm vào cảnh khốn cùng, chưa bao giờ nghĩ tới còn có ngày an nhàn như hôm nay, nhất thời cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) ân điển của Vương Thượng..."
"Không nên nói hươu nói vượn với quả nhân." Doanh Chiêu cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Mặc kệ nàng tưởng niệm cố quốc cũng được, hay là đau buồn khi đi theo quả nhân cũng được, sau này đừng để quả nhân lại nhìn thấy nước mắt của nàng."Dien_d@n.le*quy^d0n.
Mặt của Đắc Kỷ hơi tái đi, vội vàng hạ mắt lau nước mắt đi, Doanh Chiêu bực bội nhíu mày, kỳ thật hắn không có ý kia, chỉ là không muốn nhìn thấy nàng khóc, mỗi khi thấy nàng khóc, trong lòng hắn lại buồn phiền, càng buồn hơn là lời hắn nói ra lại có chút tức giận, nhưng mà lời đã nói ra, không thể lại dỗ nàng.
Trong thời gian Đắc Kỷ lau nước mắt, độ hảo cảm của Doanh Chiêu lại tăng thêm hai, ba phần trăm, V384 trợn mắt há mồm xem Đắc Kỷ lau khô nước mắt sau đó gượng cười, làm cho Doanh Chiêu lại đau lòng, áy náy.
Sáng sớm Doanh Chiêu đã vào triều, lần nào hồi cung cũng là giữa trưa, sau đó nghỉ trưa một lúc rồi đi xử lý triều chính, xử lý xong chuyện triều chính thì trời cũng tối rồi, có thể nói là cả ngày không thấy người đâu, đối với Đắc Kỷ là một ngày không thấy người, còn với những phi tần khác thì đã mấy ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Ngụy Thái Hậu càng không vui, này năm tháng còn không đến thỉnh an bà, thật ra, một Phu Quân vẫn chưa có tư cách đi yết kiến Thái Hậu, Doanh Chiêu không đề cập đến, bà cũng không chủ động nói muốn gặp Việt Cơ, nếu không giống như là bà rất cay nghiệt vậy.
Cũng may vài ngày sau là sinh nhật của Doanh Chiêu, nếu hắn đã sủng ái nàng Việt Cơ kia, tất nhiên sẽ mang nàng ấy ra, đến lúc nhìn thấy, nói vài câu cũng có lý do cho người truyền nàng đến đây.
Sinh nhật Quốc quân của một quốc gia không phải là chuyện nhỏ, các quốc gia giằng co nhiều năm, có chiến có giao, thật ra chuyện hai nước bang giao hoặc là khai chiến đều phải mượn đến sinh nhật của Quốc, lúc sứ thần đến chúc mừng đều phải thông báo. Trước kia Doanh Chiêu đều không mang theo phi tần, nhưng mà năm nay hắn vừa nạp công chúa Tề quốc là Phu Nhân, xem như là tạm thời xây dựng quan hệ thông gia cùng với Tề quốc, không mang Tề Cơ theo là không được.
Nhưng mà lại không thể chỉ mang Tề Cơ theo, Tề quốc cũng không phải là vị minh quân đáng tin, thế lực của Tần quốc mới được thành lập, mà chủ trương của Tề quốc là chủ trương hợp tung quốc gia chi nhất, tuy có quan hệ là thông gia, nhưng quan hệ này lại không thật, với những buổi yến tiệc lớn thế này nếu chỉ mang theo một mình Tề Cơ, lại hơi tầm thường.
Từ sau khi Đắc Kỷ vào ở Ngọc Hà Cung cũng chưa nhìn thấy Tề Cơ, cũng từ ngày ấy Tề Cơ cũng chưa từng nhìn thấy Doanh Chiêu, vốn nghĩ rằng sứ thần của các quốc gia đến chúc mừng trọng yếu như vậy, Doanh Chiêu sẽ cho nàng một chút mặt mũi, không nghĩ tới nàng đường đường là công chúa, lại phải ngồi ở dưới, mà Hồ mị tử* kia lại được ngồi bên cạnh Doanh Chiêu.
*Hồ mị tử: hồ ly tinh mê hoặc lòng người
"Vương Thượng, thiếp ngồi ở đây, sợ là không hợp lễ nghi..." Lúc Đắc Kỷ nói lời này, dịu dàng quỳ bên cạnh Doanh Chiêu, trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.
Giọng nói của Doanh Chiêu không cao không thấp, ổn định cực kỳ nói: "Quả nhân còn chưa lập Hậu, muốn cho ai ngồi ở chỗ này, thì người ấy ngồi, không có lễ nghi hay không lễ nghi."
Đắc Kỷ thoáng nhìn sắc mặt của Tề Cơ ngồi phía dưới đã thay đổi, dùng khăn tay che khóe miệng, cúi đầu, vẻ mặt Hồ ly mang theo chút đắc ý, chút biến hóa trên gương mặt nàng không thoát khỏi ánh mắt của Doanh Chiêu, nhưng hắn lại không cảm thấy có gì không đúng, trái lại lòng hắn còn có một cảm giác cổ giống như cũng có chút ít đắc ý.
Quan viên trong triều từng người hành lễ, chúc mừng và dâng quà, sau đó sứ thần của các quốc gia cũng dâng quà tặng. Lần này sứ gỉa Tề Quốc phái đến là Nhị Hoàng tử Điền Dư, là huynh trưởng của Tề Cơ, sau khi hắn ngồi vào Tề Cơ liên tục nhìn hắn, muốn hắn nói giúp mình vài lời, nhưng chỉ thấy huynh trưởng của mình nhìn ghế trên chằm chằm, ghen tị và mê luyến trong mắt chỉ muốn tràn ra.
Theo tầm mắt hắn, chính là gương mặt hại nước hại dân của Việt Cơ kia, người nào cũng vậy, đều là nam nhân nông cạn chỉ biết nhìn mặt! Tề Cơ thiếu chút nữa thì cắn nát răng, một hớp uống hết rượu trong bình uống cạn.
"Người sứ thần Tề quốc kia, nàng biết sao?" Ánh mắt của Điền Dư không che giấu chút nào, Doanh Chiêu nhìn hắn mấy lần, nhưng dường như hắn không phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm Đắc Kỷ.
Đắc Kỷ xem lại ký ức của Việt Cơ, sắc mặt lập tức hơi tái nhợt: "Vương Thượng, đó là Nhị hoàng tử của Tề Quốc quốc quân, ngày xưa khi Việt Quốc vong, hắn và vài vị vương tử khác cùng tranh đoạt thiếp."
Doanh Chiêu dừng lại một chút, cười nhạo một tiếng: "Bọn họ cũng rảnh rỗi quá rồi."
Đắc Kỷ cắn môi dưới, luống cuống nhìn Doanh Chiêu, đôi mắt nàng giống như một làn thu thủy, mang theo nước mắt, Doanh Chiêu liền giật mình, phát giác mình lại nói sai, trong lòng có chút ảo não.
Kỳ thật chẳng riêng gì Điền Dư, sứ thần phía dưới kể cả quan viên Tần quốc, đều vô tình hay cố ý nhìn về phía ghế Rồng, gan lớn thì nhìn vài lần, nhát gan thì cũng mượn dư quang khóe mắt liếc một cái, Việt Cơ thật sự là xinh đẹp hiếm thấy, nhưng lại không phải là một mỹ nhân bất động, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều câu hồn đoạt phách, động lòng người cực kỳ.diee^n.dd@n.lee^quy/dd0^n
Không biết tại sao, trong lòng Doanh Chiêu đột nhiên bốc lên một ngọn lửa giận vô danh, quả thực hận không thể đào mắt của tất cả những người này ra, nhất là sứ thần của Tề Quốc kia, hai con ngươi cũng sắp dính lên người nữ nhân của hắn.
Trên đường trở về, Đắc Kỷ liền phát giác tâm tình Doanh Chiêu không tốt, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nhưng khi Doanh Chiêu nhìn sang, vẻ mặt nàng lại đầy vẻ bất an.
V384 biết rõ, kỳ thật Đắc Kỷ thu- phát sức quyến rũ của mình rất thành thạo, giống như tình huống trên đại điện vừa rồi, tất nhiên là nàng cố ý làm vậy, chỉ là một lát này độ hảo cảm của Doanh Chiêu không tăng lên mà ngược lại giảm xuống, giảm một mạch xuống còn ba mươi phần trăm, khiến nó không thể không lo lắng con Hồ Ly này chơi hơi quá.
Những ngày nay Doanh Chiêu liên tục ở lại Ngọc Hà Cung, lúc này lại không rời đi, trầm mặt bước lên xa giá, cả đường đi không nói gì, dừng lại trước tẩm cung của Tần vương.
Tẩm cung của Tần vương tốt hơn nhiều so với Ngọc Hà Cung, so với Bình Tây cung mà Tề Cơ cũng tốt hơn, bản tính của Hồ Ly là ham hưởng thụ, Đắc Kỷ dự tính hôm nay ở lại nơi này, về sau sẽ không đi đâu nữa, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng cẩn thận.
Tâm tình của Doanh Chiêu không tốt, cũng không cần người hầu hạ, khoát khoát tay, cung nhân hầu hạ trong tẩm cung rối rít thối lui sang hai bên, sau cúi đầu đi ra khỏi điện, Đắc Kỷ mở to hai mắt, quỳ gối xuống đất.
"Vương thượng, người tức giận?" Đắc Kỷ ngước mắt nhìn Doanh Chiêu, thận trọng lôi kéo ống tay áo của hắn.
Doanh Chiêu quay người lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, đạo: "Chuyện này không liên quan đến nàng, đứng lên đi."
Đắc Kỷ cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vương thượng tức giận vì thiếp, thiếp nên quỳ, trừ phi Vương thượng không tức giận nữa, thiếp mới đứng dậy, nếu không, thiếp quỳ đến chết ở chỗ này cũng được."
Doanh Chiêu vốn đang nghẹn một bụng tức giận, nhưng vì hắn vẫn còn lý trí mới không bộc phát, lúc này lại nghe mấy lời nói không đúng lúc này, chỉ cảm thấy cơn tức lên đến đầu, nắm lấy cằm của Đắc Kỷ bức nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ để sát lại, nheo đôi mắt lại cười lạnh.
"Khi nào thì đến lượt nàng quản chuyện của quả nhân sự rồi?" Xương ngón tay của Doanh Chiêu hơi bóp, nhìn thấy Đắc Kỷ đau đến cau mày, lại kiềm chế thu lại vài phần lực, giọng nói lạnh lùng: "Nên nhớ lấy bổn phận của nàng, hỉ nộ ái ố của quả nhân không liên quan gì đến nàng, nàng chẳng qua chỉ là một..."
Một giọt nước mắt dơi trên mu bàn tay, Doanh Chiêu ngẩn ra, lời nói đã đến khóe miệng lại nuốt trở vào, hắn dừng lại một chút, đứng lên nói: "Lau nước mắt đi, hầu hạ quả nhân đi ngủ."
Đắc Kỷ rơi nước mắt cũng không để ý đến, vài giọt nước mắt vừa rồi chỉ là tượng trưng thôi, nếu thật sự để cho nàng khóc suốt ngày nàng cũng không khóc nổi, nức nở vài tiếng, sau đó dùng khăn lau mặt sạch sẽ, cắn môi một cái, cười với Doanh Chiêu một tiếng.
Sau khi hoa lê đái vũ lại sáng sủa, trong sáng, đẹp không sao tả xiết, nhưng mà Doanh Chiêu lại nhìn ra một chút chua xót trong vẻ tươi cười xinh đẹp đó, hắn có chút không tự nhiên rời tầm mắt đi.
V384 gần như ngây ngốc xem độ hảo cảm của Doanh Chiêu từ ba mươi phần trăm một đường tăng lên đến sáu mươi phần trăm, đây đâu chỉ là khủng bố đâu! Mà là quá khủng bố!
Đắc Kỷ dựa vào lồng ngực Doanh Chiêu, động tác này kỳ thật cũng không phải là thoải mái, nhưng lại là một tư thế hoàn toàn ỷ nại, hơn một tháng này, nàng chỉ muốn dựa vào như thế, lúc đầu Doanh Chiêu không quen thậm chí còn vô ý thức đẩy nàng ra, dần dần trở thành như hiện tại, trong đó còn có chút sủng ái.
Nhưng mà V384 biết rõ đây chỉ là ảo giác, kỳ thật chỗ khó của nhiệm vụ này không phải ở cung đấu, mà là ở Doanh Chiêu này. Doanh Chiêu không phải là quân vương thống nhất Tần Quốc, nhưng lại là người đặt nền móng cho ngày Tần Quốc thống nhất sau này, trị vì bốn mươi năm, không buông thả dù chỉ một khắc, hắn cũng không phải là người lạnh lùng, mà là chăm lo việc nước quá mức, theo bản năng đặt nhu cầu về tình yêu của mình ở thấp nhất.
Việt Cơ là công chúa vong quốc, chỉ sợ dù có sinh hạ nhi tử trước các công chúa khác cũng không thể sắc phong nàng được, ngoại trừ con đường chiếm được trái tim của Doanh Chiêu thì không còn đường nào khác, dựa theo kinh nghiệm làm nhiệm vụ của V384, chuyện giường chiếu phải là bước cuối cùng, nhưng Đắc Kỷ lại dùng luôn lá bài tẩy này, độ hảo cảm của Doanh Chiêu tăng lên rồi lại giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở ba mươi lăm phần trăm- giai đoạn hơi có cảm tình.
Lật bài tẩy mới đổi lấy được ba mươi lăm phần trăm độ hảo cảm, người ta đều nói đồ mà nam nhân có được trong tay sẽ không quý trọng nữa, lời nói này mặc dù hơi bất công, nhưng suy cho cùng đây cũng là thói hư tật xấu của con người, con đường sắp tới có lẽ sẽ rất khó đi.@D&D*L#Q~Đ
Bộ dạng của Đắc Kỷ lại rất hồn nhiên không thèm để ý, V384 ngẫm lại cũng đúng, con hồ ly này cũng không phải là người làm nhiệm vụ chính thức, không phải sống qua ngày nhờ làm nhiệm vụ, thành hay bại cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng, ngược lại là nó- toàn bộ hệ thống đều rơi vào tay người ta, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào con hồ ly này mới chơi chán mà thả nó ra.
Trong lúc V384 đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy độ hảo cảm của Doanh Chiêu lại tăng thêm năm phàn trăm, nó ngẩn người, nhìn lại, chỉ thấy không biết Doanh Chiêu đã nhắm hai mắt lại từ khi nào, Đắc Kỷ đang đưa tay si ngốc miêu tả khuôn mặt hắn, ánh mắt kia muôn vàn lưu luyến tất cả đều chứa sự dịu dàng, lại mang theo một chút hoang mang và đau thương.
Doanh Chiêu mở mắt, nắm cổ tay của Đắc Kỷ đang ngừng ở giữa không trung, giọng nói khiến người ta rét run: "Khóc cái gì?"
Nếu không phải là độ hảo cảm tăng lên, thì đã có thể lừa V384, Đắc Kỷ lại giống như không nghe được giọng nói thông báo độ hảo cảm lại tăng lên, thân thể khẽ cứng đờ, lập tức di chuyển tầm mắt, dường như không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Doanh Chiêu, giọng nói hơi run run: "Thiếp, khi thiếp lâm vào cảnh khốn cùng, chưa bao giờ nghĩ tới còn có ngày an nhàn như hôm nay, nhất thời cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) ân điển của Vương Thượng..."
"Không nên nói hươu nói vượn với quả nhân." Doanh Chiêu cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Mặc kệ nàng tưởng niệm cố quốc cũng được, hay là đau buồn khi đi theo quả nhân cũng được, sau này đừng để quả nhân lại nhìn thấy nước mắt của nàng."Dien_d@n.le*quy^d0n.
Mặt của Đắc Kỷ hơi tái đi, vội vàng hạ mắt lau nước mắt đi, Doanh Chiêu bực bội nhíu mày, kỳ thật hắn không có ý kia, chỉ là không muốn nhìn thấy nàng khóc, mỗi khi thấy nàng khóc, trong lòng hắn lại buồn phiền, càng buồn hơn là lời hắn nói ra lại có chút tức giận, nhưng mà lời đã nói ra, không thể lại dỗ nàng.
Trong thời gian Đắc Kỷ lau nước mắt, độ hảo cảm của Doanh Chiêu lại tăng thêm hai, ba phần trăm, V384 trợn mắt há mồm xem Đắc Kỷ lau khô nước mắt sau đó gượng cười, làm cho Doanh Chiêu lại đau lòng, áy náy.
Sáng sớm Doanh Chiêu đã vào triều, lần nào hồi cung cũng là giữa trưa, sau đó nghỉ trưa một lúc rồi đi xử lý triều chính, xử lý xong chuyện triều chính thì trời cũng tối rồi, có thể nói là cả ngày không thấy người đâu, đối với Đắc Kỷ là một ngày không thấy người, còn với những phi tần khác thì đã mấy ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Ngụy Thái Hậu càng không vui, này năm tháng còn không đến thỉnh an bà, thật ra, một Phu Quân vẫn chưa có tư cách đi yết kiến Thái Hậu, Doanh Chiêu không đề cập đến, bà cũng không chủ động nói muốn gặp Việt Cơ, nếu không giống như là bà rất cay nghiệt vậy.
Cũng may vài ngày sau là sinh nhật của Doanh Chiêu, nếu hắn đã sủng ái nàng Việt Cơ kia, tất nhiên sẽ mang nàng ấy ra, đến lúc nhìn thấy, nói vài câu cũng có lý do cho người truyền nàng đến đây.
Sinh nhật Quốc quân của một quốc gia không phải là chuyện nhỏ, các quốc gia giằng co nhiều năm, có chiến có giao, thật ra chuyện hai nước bang giao hoặc là khai chiến đều phải mượn đến sinh nhật của Quốc, lúc sứ thần đến chúc mừng đều phải thông báo. Trước kia Doanh Chiêu đều không mang theo phi tần, nhưng mà năm nay hắn vừa nạp công chúa Tề quốc là Phu Nhân, xem như là tạm thời xây dựng quan hệ thông gia cùng với Tề quốc, không mang Tề Cơ theo là không được.
Nhưng mà lại không thể chỉ mang Tề Cơ theo, Tề quốc cũng không phải là vị minh quân đáng tin, thế lực của Tần quốc mới được thành lập, mà chủ trương của Tề quốc là chủ trương hợp tung quốc gia chi nhất, tuy có quan hệ là thông gia, nhưng quan hệ này lại không thật, với những buổi yến tiệc lớn thế này nếu chỉ mang theo một mình Tề Cơ, lại hơi tầm thường.
Từ sau khi Đắc Kỷ vào ở Ngọc Hà Cung cũng chưa nhìn thấy Tề Cơ, cũng từ ngày ấy Tề Cơ cũng chưa từng nhìn thấy Doanh Chiêu, vốn nghĩ rằng sứ thần của các quốc gia đến chúc mừng trọng yếu như vậy, Doanh Chiêu sẽ cho nàng một chút mặt mũi, không nghĩ tới nàng đường đường là công chúa, lại phải ngồi ở dưới, mà Hồ mị tử* kia lại được ngồi bên cạnh Doanh Chiêu.
*Hồ mị tử: hồ ly tinh mê hoặc lòng người
"Vương Thượng, thiếp ngồi ở đây, sợ là không hợp lễ nghi..." Lúc Đắc Kỷ nói lời này, dịu dàng quỳ bên cạnh Doanh Chiêu, trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.
Giọng nói của Doanh Chiêu không cao không thấp, ổn định cực kỳ nói: "Quả nhân còn chưa lập Hậu, muốn cho ai ngồi ở chỗ này, thì người ấy ngồi, không có lễ nghi hay không lễ nghi."
Đắc Kỷ thoáng nhìn sắc mặt của Tề Cơ ngồi phía dưới đã thay đổi, dùng khăn tay che khóe miệng, cúi đầu, vẻ mặt Hồ ly mang theo chút đắc ý, chút biến hóa trên gương mặt nàng không thoát khỏi ánh mắt của Doanh Chiêu, nhưng hắn lại không cảm thấy có gì không đúng, trái lại lòng hắn còn có một cảm giác cổ giống như cũng có chút ít đắc ý.
Quan viên trong triều từng người hành lễ, chúc mừng và dâng quà, sau đó sứ thần của các quốc gia cũng dâng quà tặng. Lần này sứ gỉa Tề Quốc phái đến là Nhị Hoàng tử Điền Dư, là huynh trưởng của Tề Cơ, sau khi hắn ngồi vào Tề Cơ liên tục nhìn hắn, muốn hắn nói giúp mình vài lời, nhưng chỉ thấy huynh trưởng của mình nhìn ghế trên chằm chằm, ghen tị và mê luyến trong mắt chỉ muốn tràn ra.
Theo tầm mắt hắn, chính là gương mặt hại nước hại dân của Việt Cơ kia, người nào cũng vậy, đều là nam nhân nông cạn chỉ biết nhìn mặt! Tề Cơ thiếu chút nữa thì cắn nát răng, một hớp uống hết rượu trong bình uống cạn.
"Người sứ thần Tề quốc kia, nàng biết sao?" Ánh mắt của Điền Dư không che giấu chút nào, Doanh Chiêu nhìn hắn mấy lần, nhưng dường như hắn không phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm Đắc Kỷ.
Đắc Kỷ xem lại ký ức của Việt Cơ, sắc mặt lập tức hơi tái nhợt: "Vương Thượng, đó là Nhị hoàng tử của Tề Quốc quốc quân, ngày xưa khi Việt Quốc vong, hắn và vài vị vương tử khác cùng tranh đoạt thiếp."
Doanh Chiêu dừng lại một chút, cười nhạo một tiếng: "Bọn họ cũng rảnh rỗi quá rồi."
Đắc Kỷ cắn môi dưới, luống cuống nhìn Doanh Chiêu, đôi mắt nàng giống như một làn thu thủy, mang theo nước mắt, Doanh Chiêu liền giật mình, phát giác mình lại nói sai, trong lòng có chút ảo não.
Kỳ thật chẳng riêng gì Điền Dư, sứ thần phía dưới kể cả quan viên Tần quốc, đều vô tình hay cố ý nhìn về phía ghế Rồng, gan lớn thì nhìn vài lần, nhát gan thì cũng mượn dư quang khóe mắt liếc một cái, Việt Cơ thật sự là xinh đẹp hiếm thấy, nhưng lại không phải là một mỹ nhân bất động, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều câu hồn đoạt phách, động lòng người cực kỳ.diee^n.dd@n.lee^quy/dd0^n
Không biết tại sao, trong lòng Doanh Chiêu đột nhiên bốc lên một ngọn lửa giận vô danh, quả thực hận không thể đào mắt của tất cả những người này ra, nhất là sứ thần của Tề Quốc kia, hai con ngươi cũng sắp dính lên người nữ nhân của hắn.
Trên đường trở về, Đắc Kỷ liền phát giác tâm tình Doanh Chiêu không tốt, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nhưng khi Doanh Chiêu nhìn sang, vẻ mặt nàng lại đầy vẻ bất an.
V384 biết rõ, kỳ thật Đắc Kỷ thu- phát sức quyến rũ của mình rất thành thạo, giống như tình huống trên đại điện vừa rồi, tất nhiên là nàng cố ý làm vậy, chỉ là một lát này độ hảo cảm của Doanh Chiêu không tăng lên mà ngược lại giảm xuống, giảm một mạch xuống còn ba mươi phần trăm, khiến nó không thể không lo lắng con Hồ Ly này chơi hơi quá.
Những ngày nay Doanh Chiêu liên tục ở lại Ngọc Hà Cung, lúc này lại không rời đi, trầm mặt bước lên xa giá, cả đường đi không nói gì, dừng lại trước tẩm cung của Tần vương.
Tẩm cung của Tần vương tốt hơn nhiều so với Ngọc Hà Cung, so với Bình Tây cung mà Tề Cơ cũng tốt hơn, bản tính của Hồ Ly là ham hưởng thụ, Đắc Kỷ dự tính hôm nay ở lại nơi này, về sau sẽ không đi đâu nữa, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng cẩn thận.
Tâm tình của Doanh Chiêu không tốt, cũng không cần người hầu hạ, khoát khoát tay, cung nhân hầu hạ trong tẩm cung rối rít thối lui sang hai bên, sau cúi đầu đi ra khỏi điện, Đắc Kỷ mở to hai mắt, quỳ gối xuống đất.
"Vương thượng, người tức giận?" Đắc Kỷ ngước mắt nhìn Doanh Chiêu, thận trọng lôi kéo ống tay áo của hắn.
Doanh Chiêu quay người lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, đạo: "Chuyện này không liên quan đến nàng, đứng lên đi."
Đắc Kỷ cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vương thượng tức giận vì thiếp, thiếp nên quỳ, trừ phi Vương thượng không tức giận nữa, thiếp mới đứng dậy, nếu không, thiếp quỳ đến chết ở chỗ này cũng được."
Doanh Chiêu vốn đang nghẹn một bụng tức giận, nhưng vì hắn vẫn còn lý trí mới không bộc phát, lúc này lại nghe mấy lời nói không đúng lúc này, chỉ cảm thấy cơn tức lên đến đầu, nắm lấy cằm của Đắc Kỷ bức nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ để sát lại, nheo đôi mắt lại cười lạnh.
"Khi nào thì đến lượt nàng quản chuyện của quả nhân sự rồi?" Xương ngón tay của Doanh Chiêu hơi bóp, nhìn thấy Đắc Kỷ đau đến cau mày, lại kiềm chế thu lại vài phần lực, giọng nói lạnh lùng: "Nên nhớ lấy bổn phận của nàng, hỉ nộ ái ố của quả nhân không liên quan gì đến nàng, nàng chẳng qua chỉ là một..."
Một giọt nước mắt dơi trên mu bàn tay, Doanh Chiêu ngẩn ra, lời nói đã đến khóe miệng lại nuốt trở vào, hắn dừng lại một chút, đứng lên nói: "Lau nước mắt đi, hầu hạ quả nhân đi ngủ."
Đắc Kỷ rơi nước mắt cũng không để ý đến, vài giọt nước mắt vừa rồi chỉ là tượng trưng thôi, nếu thật sự để cho nàng khóc suốt ngày nàng cũng không khóc nổi, nức nở vài tiếng, sau đó dùng khăn lau mặt sạch sẽ, cắn môi một cái, cười với Doanh Chiêu một tiếng.
Sau khi hoa lê đái vũ lại sáng sủa, trong sáng, đẹp không sao tả xiết, nhưng mà Doanh Chiêu lại nhìn ra một chút chua xót trong vẻ tươi cười xinh đẹp đó, hắn có chút không tự nhiên rời tầm mắt đi.
V384 gần như ngây ngốc xem độ hảo cảm của Doanh Chiêu từ ba mươi phần trăm một đường tăng lên đến sáu mươi phần trăm, đây đâu chỉ là khủng bố đâu! Mà là quá khủng bố!
Tác giả :
Nhược Thiên Tình Không