Đắc Kỷ
Chương 4: Đệ nhất mỹ nhân thất quốc (3)

Đắc Kỷ

Chương 4: Đệ nhất mỹ nhân thất quốc (3)

Gian ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Đắc Kỷ buông ngọc bội treo bên hông xuống, sửa sang lại tóc mai, xoay người, vừa lúc đối mặt với Doanh Chiêu vừa vào cửa, nàng cúi đầu cười một tiếng, trong mắt như làn thu thủy lay động.

Doanh Chiêu là một nam nhân trẻ tuổi trên dưới hai mươi tuổi, cặp mi đen khẽ liếc, mắt ưng sắc bén sáng rực, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất âm trầm, toàn thân lộ ra một loại khí thế vương giả uy nghiêm, hai má Đắc Kỷ hơi hồng lên, dịu dàng  nói: "Vương thượng..."

"Lời nói của  không sai, còn biết cái gì nữa?" Doanh Chiêu cúi người nâng cằm của Đắc Kỷ lên, giống như là lơ đãng hỏi tới.

Đắc Kỷ hơi khép mắt lại, đáp: "Thiếp được học nhiều thứ từ nhỏ, thông hiểu văn tự của thất quốc, bên cạnh đó... Còn biết một chút ca múa, đàn sáo, âm nhạc."

Công chúa của một quốc gia, từ nhỏ đã học mấy thứ mua vui cho nam nhân này, còn chưa xuất giá đã có tiếng là đẹp  nhất thất quốc, nghĩ lại Việt Quốc còn yếu thế hơn so với Tề Quốc, không trách được còn chưa kịp dựa vào đồ chơi tỉ mỉ dạy dỗ này để kết thân với một quốc gia cường thế đã bị diệt quốc.

Doanh Chiêu miệt thị cười một tiếng: "Được rồi, đứng dậy đi, thay quần áo cho quả nhân." 

Đắc Kỷ vâng lời đứng dậy, đưa tay thay quần áo cho Doanh Chiêu, nàng dựa vào hơi gần, trên người truyền đến một mùi hương nhẹ nhàng, Doanh Chiêu cúi đầu hít một hơi ở cổ nàng, ngựa quen đường cũ kéo nhẹ xiêm y của nàng, hôn một cái ở trên cổ của nàng.

Trước giờ hắn không thích mùi hương trên người nữ nhân, Tề Cơ kia lại rất thích huân hương, lại không biết trên người mình có một mùi hương rất lạ, trộn lẫn với mùi huân hương vô cùng khó ngửi, nhưng mà Việt Cơ này lại không như vậy, hương thơm trên người nàng quả thực như là từ trong da thịt lộ ra, khiến người ta nhịn không được muốn có được nhiều hơn.D.D.L.Q.D

Đát Kỷ kêu nhỏ một tiếng, sau một khắc, toàn thân đã bị ấn ở trên giường, Doanh Chiêu nâng cằm của nàng lên, nhướn mày hỏi: "Sợ hãi sao?"

"Thiếp, thiếp không sợ." Đắc Kỷ khẽ cắn môi dưới, lại buông ra, lông mày khẽ nhíu lại: "Thiếp ngưỡng mộ vương thượng..."

Doanh Chiêu cũng không tin mấy chuyện hoang đường này, cười nhẹ một tiếng, kéo ra xiêm y của Đắc Kỷ ra, nhẹ nhàng hôn lên làn da như tuyết trắng của, rồi lại không thương tiếc, thô bạo giống như công thành đoạt đất.

Ánh mắt Đắc Kỷ quyến rũ như tơ, thở gấp yêu kiều, nhấc chân đang muốn kẹp lấy eo thon của Doanh Chiêu, đột nhiên phát hiện người kia không động đậy, lông mày thoáng chốc nhíu chặt, kéo V384 từ trong đống xiêm y ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đắc Kỷ giơ ngọc thạch mà V384 gửi thân lên, đầu ngón tay gõ gõ lên nó.

“Dựa theo điều lệ thứ 362 của người bảo vệ nhiệm vụ, trong quá trình làm nhiệm vụ nếu cần thiết phải tiến hành hành vi tình dục, có thể báo cáo xin nghỉ, hệ thống sẽ cung cấp cho một giấc mộng đẹp"

Đắc Kỷ xoay người lại nhìn Doanh Chiêu, Tần Vương trran dưới hai mươi tuổi, gương mặt tuấn mỹ, vì quần áo không chỉnh tề nên loáng thoáng có thể thấy lồng ngực rắn chắc, nàng ngồi bên mép giường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Doanh Chiêu, giọng nói lại vô cùng chính trực: "Đây cũng là một phần của nhiệm vụ, mộng đẹp kia ngươi giữ lại cho mình đi."

V384 khiếp sợ đến sắp phai màu, sau đó tức giận đến toàn thân phát run, loại nữ nhân này, loại nữ nhân này... Nàng đến cùng có phải là nữ nhân hay không!

Tâm hệ thống như tro tàn khôi phục lại thời gian vừa rồi, Doanh Chiêu hạ thấp mắt thấy nữ nhân hầu hạ dưới thân nhíu mày, cười nhẹ một tiếng, đưa tay kéo một mảnh xiêm y cuối cùng che đậy cơ thể nàng, ném xuống đống xiêm ý dưới đất, vừa hay che lên trên mảnh ngọc kia.

Trên giường một đêm xuân phong, dưới giường V384 tâm như tro tàn đếm độ hảo cảm của Doanh Chiêu, một phần trăm, hai phần trăm, ba phần trăm, bốn phần trăm, năm phần trăm, sáu phần trăm, cuối cùng dừng lại ở mười phần trăm.

Tần Quốc lâm triều luôn rất sớm, một đêm này Doanh Chiêu không thể ngủ, thức dậy khi sắc trời vẫn chưa rõ, ánh mắt dừng lại trên mặt của mỹ nhân đang ngủ say, hơi khựng lại, Doanh Chiêu đưa tay mơn trớn khóe mắt của Đát Kỷ, đó là một vệt nước mắt đã khô lại.

Gian ngoài nội thị thấp giọng hỏi thăm, Doanh Chiêu dừng một chút, không cho nội thị vào, để cho cung nữ hầu hạ thay quần áo, khi đi ra khỏi cung thất, hắn tựa như là tùy ý nói: "Tấn phong Việt Cơ là Phu Quân, nàng là công chúa Việt Quốc, không nên dùng đãi ngộ giống như bồi dắng của Tề Cơ để đối xử, ban thưởng ở tại Ngọc Hà Cung."

Nội thị kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó đáp lại, Doanh Chiêu đi ra vài bước, lại nói: "Không cần đánh thức nàng."

Đắc Kỷ vẫn không ngủ, sau khi Doanh Chiêu rời đi, ánh mắt nàng quyến rũ như tơ cọ cọ ở trên gối, đầu ngón tay khiêu khích mảnh ngọc thạch mà V384 gửi thân, toàn thân tản ra hơi thở của hồ ly.

V384 nghe động tĩnh trên giường cả một đêm, toàn bộ hệ thống đều có chút sụp đổ, giọng nói cũng khàn đi: “Ngươi định ‘ngủ’ như vậy đến khi được làm Vương Hậu? Những người khác làm nhiệm vụ đều là nói chuyện tình cảm, ngươi..."

Đát Kỷ ngáp một cái, lười biếng nói: "Nói chuyện tình cảm thì không cần ‘ngủ’? Tóm lại là phải ‘ngủ’, chẳng lẽ nói chuyện tình cảm lại có cảm gác hơn ngủ?"

V384 tức giận đến mức sắp bị Parkinson, còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe Đắc Kỷ cười nhẹ nói: "Ta đã gặp qua rất nhiều nam nhân, càng là những nam nhân đã gặp qua nhiều nữ nhân, càng khinh thường tình tình ái ái. Đối với loại nam nhân này, ngươi để hắn ban ân cho ngươi, từ từ để hắn khoe khoang mọi thứ, chờ hắn quen đối tốt với ngươi, nam nhân này có chạy cũng không thoát."

Đang nói, lại nghe được giọng nói của Doanh Chiêu từ gian ngoài truyền đến, V384 sững sờ, tôn ti của phi tân trong Tần cung nghiêm ngặt, đứng sau Vương Hậu là ba vị Phu Nhân, sau ba vị Phu Nhân là Mỹ Nhân, sau đó là Phu Quân, sau đó là Bát Tử, Thất Tử, Trường Sử, Thiếu Sử. Những người bồi dắng kia căn bản là không có địa vị gì, chỉ có may mắn được chính miệng Tần Vương phong vị mới được tính. Đắc Kỷ là nhảy qua bốn cấp nha!

Đến khi nghe được Doanh Chiêu phân rõ Đắc Kỷ với bồi dắng của Tề công chúa, còn ban thưởng cung điện để ở, V384 không biết mình nên có vẻ mặt mặt gì nữa.

Ngọc Hà Cung là nơi ở của Mỹ Nhân, Doanh Chiêu luôn không thích đi quá giới hạn, đây cũng là nguyên nhân khiến nội thị kinh ngạc, đây có phải là nói rõ rằng Vương Thượng nhà mình đã đổi tính, hắn thật sự sủng ái vị Việt Cơ này, dự định vài ngày nữa sẽ phong nàng làm Mỹ Nhân?D!e^n.Dd@n.Lee.Quy/D0n.

Đắc Kỷ không hài lòng lắm với Ngọc Hà Cung này, nàng bị nuông chiều, theo ký ức của Việt Cơ, Tề Cơ tới sớm hơn, ở trong cung điện tốt nhất hậu cung của Tần vương, chỗ đó rộng rãi, tinh xảo, còn có một đài cao có thể ngắm trăng, hồ ly bái nguyệt là truyền thống của Thanh Khâu, nàng dự tính chờ khi nào Doanh Chiêu đối tốt với nàng càng hơn, sẽ lấy lại tòa cung điện đó.

Thật sự là tư duy đơn giản lỗ mãng của một yêu phi, V384 lắc lắc đầu, nhưng mà sợ nó lại bị đánh cho sưng mặt cho nên dù trong lòng có buồn nôn thế bào đi nữa, nó cũng không lên tiếng.

Một ngày lại qua đi, bên ngoài cung lại rực rỡ hẳn lên, Đắc Kỷ nửa nằm trên giường đâm V384 chơi, sắc trời bên ngoài đã tối, V384 không nhịn được nói: "Hôm nay Doanh Chiêu vì mà làm Tề Cơ mất mặt, tối nay nhất định sẽ ở lại chỗ của Tề Cơ, ngươi không tức giận sao?"

Đầu ngón tay trắng nõn của Đắc Kỷ đâm V384 một cái, trên mặt lại không lo lắng chút nào, ngược lại lộ ra một bộ dáng đáng yêu hoạt bát, như một con hồ ly vẫy đuôi đắc ý, nói:"Hắn muốn đi, vậy để cho hắn đi, nếu ‘ngủ’ ở đó được... Coi như là ta thua."

Nàng vừa dứt lời, gian ngoài đã truyền đến một tiếng thông truyền, Đắc Kỷ sửa lại đầu tóc, chân trần nhảy xuống giường, sau khi Doanh Chiêu vào cửa liền nhào vào trong lòng hắn.

Doanh Chiêu hơi khựng lại, tay không tự chủ ôm lấy eo thon chưa đầy một nắm tay của Đắc Kỷ, lông mày lại nhíu lại mắng: "Lỗ mãng như vậy, còn thể thống gì?"dieen~ddanlee^quy/dd0n^.

Đắc Kỷ vừa mừng vừa sợ sắc mặt hơi trắng bệch, vội vàng lui về phía sau một bước, cúi đầu quỳ lạy, nói: "Thiếp, thiếp gặp Vương Thượng giá lâm, quá vui mừng, nhất thời thất lễ..."

V384 không dám tin nhìn độ hảo cảm của Doanh Chiêu lại tăng lên năm phần trăm, nhìn lại gương mặt lạnh lùng kia một chút, thì ra vị đại gia này ngoài miệng thì nói không ra thể thống gì nhưng như vậy nhưng thân thể lại rất thành thực.

"Mà thôi, đứng dậy đi." Tầm mắt của Doanh Chiêu rơi ở vòng eo mảnh mai thon gọn của Đắc Kỷ, lại không tự nhiên dời mắt đi, nói: "Quả nhân đến thăm nàng một chút, ở đây có quen không?"

Trên gương mặt của Đắc Kỷ hiện lên một chút hồng hào, nhẹ giọng nói: "Mọi thứ đều  rất tốt, thiếp tạ ơn ân điển của Vương Thượng."

Doanh Chiêu bị chọc tức ở chỗ của Tề Cơ trở về, chỉ cảm thấy dáng vẻ nũng nịu của Việt Cơ này vô cùng hợp ý, nhớ tới đêm qua điên cuồng, toàn thân lại nóng lên. Hắn cũng không phải là người quá ham mê tính dục, rất ít khi phóng túng bản thân, nhưng mà Việt Cơ nước mất nhà tan giống như một cây lục bình trôi dạt, rơi vào trong tay hắn rồi thì chính là đồ chơi của hắn, không hề có một chút uy hiếp nào với hắn.

Dường như cảm nhận được độ nóng trong ánh mắt của Doanh Chiêu, Đát Kỷ khẽ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Thiếp thay y phục giúp Vương Thượng..."

Một tay của Doanh Chiêu dừng ở eo thon của Đắc Kỷ, tay kia vuốt ve dung nhan giống như ngọc tạc, động tác dịu dàng, nhưng cũng rất ngả ngớn, nếu làm động tác này trên mặt của vị công chúa kia, cho dù trong lòng xấu hổ, trên mặt cũng sẽ nhíu mày lại, nhưng mà Đắc Kỷ chỉ nhẹ nhàng cắn môi dưới, tiếp tục táo thắt lưng, cởi y phục cho hắn.

Bốn năm ngày sau, Vương Thượng đều ở lại chỗ của vị Phu Quân mới được sắc phong kia, mà vị Phu Quân kia đúng là Việt Cơ- người được đưa đến cùng với Tề Cơ, có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân của thất quốc, tất cả mọi người đều chê cười Tề Cơ, cũng có chút ghen tỵ với Việt Cơ trong lời đồn.

Đắc Kỷ không hề để ý đến những lời đồn này, trong hậu cung của Doanh Chiêu cũng có rất ít phi tần có địa vị cao, ngoại trừ Tề Cơ vừa đến đã được phong làm Phu Nhân, đa số những người còn lại đều là cung nhân được Thái Hậu phong thưởng, cao nhất cũng chỉ là Bát Tử.

Thái hậu Tần Quốc ban đầu là Công chúa của Ngụy Quốc, là bồi dắng theo trưởng tỷ gả cho Tiên Vương, nhưng bà lại sinh Doanh Chiêu trước nên được lập làm Vương Hậu, bà không có quá nhiều tình cảm với Ngụy Quốc, nhi tử lại là Tần Vương, tất nhiên là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Tần Quốc, theo như suy nghĩ của bà, Doanh Chiêu không sủng ái Tề Cơ là chuyện tốt, Tề Cơ là đích trưởng Công chúa trong Vương thất của Tề Quốc, từ nhỏ đã được dạy bảo giống như tỷ tỷ của bà rằng sau khi xuất giá làm gì cũng phải nghĩ đến mẫu quốc, bà cũng không muốn để nàng ta làm Vương Hậu.Dien*d@n*le*quy*d0n/

Nhưng mà không thích Tề Cơ, cũng không có nghĩa là bà sẽ thích Việt Cơ, nhi tử của bà, đương nhiên bà hiểu rõ nhất, mặc dù mấy ngày nay không chậm trễ triều chính, nhưng quầng mắt của hắn xanh đen, rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, yêu thích mỹ nhân một chút thì không sao, nhưng ngày nào cũng như vậy, thân thể hỏng rồi thì phải làm thế nào bây giờ?

Vì vậy, đối với Việt Cơ chưa từng gặp mặt, Thái Hậu cũng không đồng ý, hơn nữa thêm cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thất quốc kia, trong đầu Thái Hậu lền hện lên một nữ tử lỗ mãng lấy sắc  thị quân.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại