Đặc Công Vương Phi
Chương 6: Giấc mơ lệ nhòa
Sau khi hai người Hàn Triệt cùng Tùy Vân rời khỏi thì Dạ Nguyệt đang ngồi trên giường cũng khẽ nằm xuống. Xoa nhẹ mái tóc đen láy, ta thật sự đã xuyên không sao?
Thật là phức tạp mà!! Nhưng như vậy cũng tốt!!! Có thể bắt đầu lại.....
Trong mắt nàng tràn ngập kiên định cùng tự tin tỏa sáng lấp lánh. Vậy..... hiện tại ngủ thôi!!!! Thân thể này yếu ớt như vậy có lẽ nên rèn luyện sớm, sáng mai sẽ bắt đầu.
Nhẹ nhắm mắt, khóe miệng vẫn đọng lại nụ cười khẽ.
Dạ Nguyệt!!!! Nàng quên ta vẫn còn ở đây sao???? Hắn thật sự khóc không ra nước mắt mà!!!!
Nàng cứ thế quên mất còn có một nam nhân đang ở bên ngoài của sổ phòng nàng sao????? Chết tiệt!!!! Nàng ngủ mà không đóng cửa sổ phòng lại sao???? Nếu như người đang ở đây không phải hắn mà là nam nhân khác thì không lẽ sẽ thấy mọi thứ của nàng???
Nữ nhân chết tiệt!!!!
Hình như nam nhân này đã quên mất Dạ Nguyệt nàng là một xấu nữ nên sẽ chẳng có ai rãnh rỗi mà đến biệt viện này của nàng cả. Cho dù có thì chỉ có Tùy Vân cùng Hàn Triệt mà thôi!!! Nhưng hiện tại lại thêm một nam nhân khác.
Có lẽ nam nhân này đã quên mất điều này rồi nên hiện tại xung quanh hắn tỏa ra mùi giấm chua đậm đặc.
Vút!!!!
Một bước chân nhẹ nhàng vào phòng của nàng, một căn phòng đơn sơ không có nhiều đồ dùng. Không gương đồng, không trang sức, toàn là những đồ dùng cũ kỹ, đến ngay cả xiêm y của nàng cũng chỉ là những bộ đã sờn màu.
Tâm khẽ nhói, đây là nơi nàng đã sống sao??? Trong mắt xẹt qua tia thương tiếc, nàng..... có lẽ..... đã chịu khổ rất nhiều rồi!!!!
Nữ nhân ngốc này sao lại không nói những chuyện này cho Dạ tướng quân chứ!!! Thật là một nha đầu cố chấp mà!!!
Nhưng mà...... hiện tại đã khác rồi..... nàng là nữ nhân mà ta đã nhận định thì ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ chăm sóc cho nàng, sẽ bảo hộ nàng thật tốt!!!!
Khẽ hôn nhẹ má nàng, quả thật xúc cảm không sai. Quay lưng rời đi, trên môi vung lên nụ cười khẽ như hồ ly, Nguyệt Nhi sáng mai ta sẽ tặng nàng một món quà thật đặc biệt.
Xung quanh chỉ còn vương lại mùi hổ phách nhẹ nhàng.
Mà hiện tại Dạ Nguyệt lại đang có một giấc mơ kỳ lạ.
Nơi này thật lạ!!!
Làm cho người khác có cảm giác mông lung, không thật. Đặc biệt là khắp nơi đều có mạn châu sa hoa, những bông hoa có màu đỏ tang thương mà lại cô độc.
Nàng khẽ giật mình, trên thế gian này không hề có nơi nào có mạn châu sa hoa đẹp như thế này. Trừ phi...... Không lẽ nàng đã......
Đưa mắt nhìn xung quanh như đang kiếm tìm vật gì đó. Tai khẽ động, có tiếng nói!!! Nơi như vậy vẫn có người sao?
Dạ Nguyệt nàng cũng quên mất nàng cũng là người rồi à? Nhấc chân đến nơi có tiếng nói.
Kia là cầu sao? Vậy là ta đã đoán đúng!!! Nơi này chính xác là Hoàng Tuyền rồi!!! Còn chiếc cầu kia có lẽ là cầu Nại Hà, quả thật chỉ có nơi này có mạn châu sa hoa đẹp nhất.
Khẽ nhìn về phía cầu, đập vài mắt nàng là một nam tử mặc áo bào màu đen, nhìn nam tử này làm cho nàng có cảm giác quen thuộc.
Tâm hung hăng đập mạnh, trong lòng có chút chua xót, chút ngậm ngùi, chút gì đó không nói thành lời.
Bên cạnh nam nhân là một lão nhân nhìn qua đã hơn bảy mươi rồi, có lẽ là Mạnh Bà rồi.
Bỗng mắt nàng chợt trợn tròn, nam nhân đó không phải là nam nhân đã nằm trên cành cây đối diện với cửa sổ phòng nàng sao???
Hai người họ đang nói chuyện gì quan trọng sao? Nhìn nam nhân đó sao tâm nàng đau quá!!!!
Lại gần hơn, đứng cạnh nam nhân đó, nhìn hắn rõ hơn thì tâm nàng càng đau!!!!
Đau!!!
Thật sự rất đau!!!
Tại sao lại như vậy!!!
Nàng nhìn thấy nam nhân vươn tay đỡ lấy bát nước, y khe khẽ cười, có chút gì đó tiếc nuối quay đầu lại như là vương vẫn người nào ở nơi trần thế.
“ Sao ngươi còn chưa uống... “ Mạnh Bà thấy y chần chờ, nghi hoặc vô cùng, hầu như ai đến nơi này đều nhanh chóng uống chén vong xuyên thủy, bước qua cầu Nại Hà có thể chuyển thế, chỉ có người này.... cứ chần chờ không muốn uống....
“ Làm sao bây giờ có thể không uống sao??? “ y khẽ lẫm nhẫm, y thực sự luyến tiếc, luyến tiếc nàng ấy, uống vào vong xuyên thủy, sẽ quên đi nương tử của y, y thật sự luyến tiếc điều đó.
“ Đã đến đây rồi, ngươi còn chưa buông bỏ được chấp niệm tầm thường nơi thế gian ư..... “ Mạnh Bà thở dài nhìn y.
“ Sao có thể buông xuống được, nếu buông xuống nàng ấy, Vương Tuấn Khải ta sống còn ý nghĩa gì đây....... “ y nhìn Mạnh Bà bi ai cười.
“ Nàng ấy...... ở một mình bên kia chắc chắn sẽ rất cô đơn. “
“ Nàng ấy....... sợ đau như vậy, nếu không cẩn thận bị thương thì ai sẽ chăm sóc cho nàng ấy đây. “
“ Nàng ấy....... cơ thể yếu như vậy, khi trời lạnh, ai lại lo lắng vì nàng ấy chuẩn bị than sưởi ấm, ai lại ôm nàng ấy vào lòng...... Ai lại ban đêm thức giấc vì nàng ấy đắp chăn cẩn thận...... “
“ Nàng ấy....... thích hoa đào như vậy, mỗi buổi sáng ai lại bẻ một nhánh đào tặng nàng ấy..... “
“ Nàng ấy....... thờ ơ như vậy, một chút không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, ai lại thay nàng ấy che chắn tất cả...... “
“ Thực sự...... lo lắng, lo lắng nhiều lắm...... “
Đôi mắt tràn đầy nhu tình khi nhắc về người kia của nam nhân đối diện, cũng không khỏi khiến cho Mạnh Bà một thoáng sợ hãi than. Bà đứng đây không biết bao nhiêu lậu, gặp không biết bao nhiêu người, những kẻ chung tình cũng gặp không ít, si nhân cũng không phải không thấy, nhưng chưa từng thấy ai...... yêu đến ngây ngốc như nam nhân này......
“ Hữu duyên thiến lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nếu ngươi cùng người kia thật sự hữu duyên thì tin rằng sẽ có một ngày gặp lại........ “ Mạnh Bà khuyên nhủ
Vương Tuấn Khải bất giác cười nhẹ, khác với dung nhan lạnh lùng, tàn nhẫn như thường ngày, mà giờ khắc này dung nhan của y mang chút gì đó bi ai, chút gì đó quyến luyến, lại có chút gì đó...... không thốt thành lời y nói
“ Nhưng dù là vô duyên, ta vẫn hi vọng có thể còn lại những kỷ niệm về nàng ấy, dù đớn đau cũng được, bi ai cũng thế, ngọt ngào cũng vậy, thật sự không muốn quên, dẫu không có người bên cạnh, cũng sẽ còn nhớ lại, không phải sao????? “
Nghe tới đây, lệ vốn chực tràn, hiện tại đã trào ra. Nước mắt nàng rơi như hạt trân châu, tim đau như cắt, lòng hung hăn nhéo lên đau đớn.
Nam nhân này hắn thực sự đã có tình cảm khắc cốt ghi tâm như thế nào mà lại trở nên như vậy. Nhưng tại sao nàng lại đau lòng như vậy????
Như là vì nam nhân đó mà đau lòng, như là cảm động vì những lời nói của nam nhân. Nàng thật sự không hiểu, mà cũng chẳng muốn hiểu.
Bỗng có mùi hương hổ phách lan tỏa đâu đó làm tầm tình vốn đã loạn của nàng, hiện tại đã bình lặng lại.
Mùi hương này cho nàng cảm giác an toàn, yên tâm.
Giấc ngủ của nàng cũng đã yên bình.
Hì hì sẵn tiện đây mình sẽ kể về truyền thuyết Mạn Châu Sa Hoa cho cả nhà nghe luôn ha ^^
Thuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc
Khi trở về, chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Hoa bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục.
Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thuần, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn.
Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối.
Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa.
Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.
Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác:
"Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây."
Thời gian cứ thế trôi qua…. Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử.
Thế nhưng trớ chú cũng bị thời gian bào mòn, vậy mà lòng hẹp hòi của Thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về.
Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.
Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.
Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng.
Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.
Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa.
Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.
Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa bỉ ngạn.
Thật là phức tạp mà!! Nhưng như vậy cũng tốt!!! Có thể bắt đầu lại.....
Trong mắt nàng tràn ngập kiên định cùng tự tin tỏa sáng lấp lánh. Vậy..... hiện tại ngủ thôi!!!! Thân thể này yếu ớt như vậy có lẽ nên rèn luyện sớm, sáng mai sẽ bắt đầu.
Nhẹ nhắm mắt, khóe miệng vẫn đọng lại nụ cười khẽ.
Dạ Nguyệt!!!! Nàng quên ta vẫn còn ở đây sao???? Hắn thật sự khóc không ra nước mắt mà!!!!
Nàng cứ thế quên mất còn có một nam nhân đang ở bên ngoài của sổ phòng nàng sao????? Chết tiệt!!!! Nàng ngủ mà không đóng cửa sổ phòng lại sao???? Nếu như người đang ở đây không phải hắn mà là nam nhân khác thì không lẽ sẽ thấy mọi thứ của nàng???
Nữ nhân chết tiệt!!!!
Hình như nam nhân này đã quên mất Dạ Nguyệt nàng là một xấu nữ nên sẽ chẳng có ai rãnh rỗi mà đến biệt viện này của nàng cả. Cho dù có thì chỉ có Tùy Vân cùng Hàn Triệt mà thôi!!! Nhưng hiện tại lại thêm một nam nhân khác.
Có lẽ nam nhân này đã quên mất điều này rồi nên hiện tại xung quanh hắn tỏa ra mùi giấm chua đậm đặc.
Vút!!!!
Một bước chân nhẹ nhàng vào phòng của nàng, một căn phòng đơn sơ không có nhiều đồ dùng. Không gương đồng, không trang sức, toàn là những đồ dùng cũ kỹ, đến ngay cả xiêm y của nàng cũng chỉ là những bộ đã sờn màu.
Tâm khẽ nhói, đây là nơi nàng đã sống sao??? Trong mắt xẹt qua tia thương tiếc, nàng..... có lẽ..... đã chịu khổ rất nhiều rồi!!!!
Nữ nhân ngốc này sao lại không nói những chuyện này cho Dạ tướng quân chứ!!! Thật là một nha đầu cố chấp mà!!!
Nhưng mà...... hiện tại đã khác rồi..... nàng là nữ nhân mà ta đã nhận định thì ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ chăm sóc cho nàng, sẽ bảo hộ nàng thật tốt!!!!
Khẽ hôn nhẹ má nàng, quả thật xúc cảm không sai. Quay lưng rời đi, trên môi vung lên nụ cười khẽ như hồ ly, Nguyệt Nhi sáng mai ta sẽ tặng nàng một món quà thật đặc biệt.
Xung quanh chỉ còn vương lại mùi hổ phách nhẹ nhàng.
Mà hiện tại Dạ Nguyệt lại đang có một giấc mơ kỳ lạ.
Nơi này thật lạ!!!
Làm cho người khác có cảm giác mông lung, không thật. Đặc biệt là khắp nơi đều có mạn châu sa hoa, những bông hoa có màu đỏ tang thương mà lại cô độc.
Nàng khẽ giật mình, trên thế gian này không hề có nơi nào có mạn châu sa hoa đẹp như thế này. Trừ phi...... Không lẽ nàng đã......
Đưa mắt nhìn xung quanh như đang kiếm tìm vật gì đó. Tai khẽ động, có tiếng nói!!! Nơi như vậy vẫn có người sao?
Dạ Nguyệt nàng cũng quên mất nàng cũng là người rồi à? Nhấc chân đến nơi có tiếng nói.
Kia là cầu sao? Vậy là ta đã đoán đúng!!! Nơi này chính xác là Hoàng Tuyền rồi!!! Còn chiếc cầu kia có lẽ là cầu Nại Hà, quả thật chỉ có nơi này có mạn châu sa hoa đẹp nhất.
Khẽ nhìn về phía cầu, đập vài mắt nàng là một nam tử mặc áo bào màu đen, nhìn nam tử này làm cho nàng có cảm giác quen thuộc.
Tâm hung hăng đập mạnh, trong lòng có chút chua xót, chút ngậm ngùi, chút gì đó không nói thành lời.
Bên cạnh nam nhân là một lão nhân nhìn qua đã hơn bảy mươi rồi, có lẽ là Mạnh Bà rồi.
Bỗng mắt nàng chợt trợn tròn, nam nhân đó không phải là nam nhân đã nằm trên cành cây đối diện với cửa sổ phòng nàng sao???
Hai người họ đang nói chuyện gì quan trọng sao? Nhìn nam nhân đó sao tâm nàng đau quá!!!!
Lại gần hơn, đứng cạnh nam nhân đó, nhìn hắn rõ hơn thì tâm nàng càng đau!!!!
Đau!!!
Thật sự rất đau!!!
Tại sao lại như vậy!!!
Nàng nhìn thấy nam nhân vươn tay đỡ lấy bát nước, y khe khẽ cười, có chút gì đó tiếc nuối quay đầu lại như là vương vẫn người nào ở nơi trần thế.
“ Sao ngươi còn chưa uống... “ Mạnh Bà thấy y chần chờ, nghi hoặc vô cùng, hầu như ai đến nơi này đều nhanh chóng uống chén vong xuyên thủy, bước qua cầu Nại Hà có thể chuyển thế, chỉ có người này.... cứ chần chờ không muốn uống....
“ Làm sao bây giờ có thể không uống sao??? “ y khẽ lẫm nhẫm, y thực sự luyến tiếc, luyến tiếc nàng ấy, uống vào vong xuyên thủy, sẽ quên đi nương tử của y, y thật sự luyến tiếc điều đó.
“ Đã đến đây rồi, ngươi còn chưa buông bỏ được chấp niệm tầm thường nơi thế gian ư..... “ Mạnh Bà thở dài nhìn y.
“ Sao có thể buông xuống được, nếu buông xuống nàng ấy, Vương Tuấn Khải ta sống còn ý nghĩa gì đây....... “ y nhìn Mạnh Bà bi ai cười.
“ Nàng ấy...... ở một mình bên kia chắc chắn sẽ rất cô đơn. “
“ Nàng ấy....... sợ đau như vậy, nếu không cẩn thận bị thương thì ai sẽ chăm sóc cho nàng ấy đây. “
“ Nàng ấy....... cơ thể yếu như vậy, khi trời lạnh, ai lại lo lắng vì nàng ấy chuẩn bị than sưởi ấm, ai lại ôm nàng ấy vào lòng...... Ai lại ban đêm thức giấc vì nàng ấy đắp chăn cẩn thận...... “
“ Nàng ấy....... thích hoa đào như vậy, mỗi buổi sáng ai lại bẻ một nhánh đào tặng nàng ấy..... “
“ Nàng ấy....... thờ ơ như vậy, một chút không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, ai lại thay nàng ấy che chắn tất cả...... “
“ Thực sự...... lo lắng, lo lắng nhiều lắm...... “
Đôi mắt tràn đầy nhu tình khi nhắc về người kia của nam nhân đối diện, cũng không khỏi khiến cho Mạnh Bà một thoáng sợ hãi than. Bà đứng đây không biết bao nhiêu lậu, gặp không biết bao nhiêu người, những kẻ chung tình cũng gặp không ít, si nhân cũng không phải không thấy, nhưng chưa từng thấy ai...... yêu đến ngây ngốc như nam nhân này......
“ Hữu duyên thiến lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nếu ngươi cùng người kia thật sự hữu duyên thì tin rằng sẽ có một ngày gặp lại........ “ Mạnh Bà khuyên nhủ
Vương Tuấn Khải bất giác cười nhẹ, khác với dung nhan lạnh lùng, tàn nhẫn như thường ngày, mà giờ khắc này dung nhan của y mang chút gì đó bi ai, chút gì đó quyến luyến, lại có chút gì đó...... không thốt thành lời y nói
“ Nhưng dù là vô duyên, ta vẫn hi vọng có thể còn lại những kỷ niệm về nàng ấy, dù đớn đau cũng được, bi ai cũng thế, ngọt ngào cũng vậy, thật sự không muốn quên, dẫu không có người bên cạnh, cũng sẽ còn nhớ lại, không phải sao????? “
Nghe tới đây, lệ vốn chực tràn, hiện tại đã trào ra. Nước mắt nàng rơi như hạt trân châu, tim đau như cắt, lòng hung hăn nhéo lên đau đớn.
Nam nhân này hắn thực sự đã có tình cảm khắc cốt ghi tâm như thế nào mà lại trở nên như vậy. Nhưng tại sao nàng lại đau lòng như vậy????
Như là vì nam nhân đó mà đau lòng, như là cảm động vì những lời nói của nam nhân. Nàng thật sự không hiểu, mà cũng chẳng muốn hiểu.
Bỗng có mùi hương hổ phách lan tỏa đâu đó làm tầm tình vốn đã loạn của nàng, hiện tại đã bình lặng lại.
Mùi hương này cho nàng cảm giác an toàn, yên tâm.
Giấc ngủ của nàng cũng đã yên bình.
Hì hì sẵn tiện đây mình sẽ kể về truyền thuyết Mạn Châu Sa Hoa cho cả nhà nghe luôn ha ^^
Thuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc
Khi trở về, chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Hoa bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục.
Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thuần, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn.
Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối.
Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa.
Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.
Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác:
"Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây."
Thời gian cứ thế trôi qua…. Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử.
Thế nhưng trớ chú cũng bị thời gian bào mòn, vậy mà lòng hẹp hòi của Thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về.
Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.
Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.
Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng.
Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.
Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa.
Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.
Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa bỉ ngạn.
Tác giả :
Tiểu Nguyệt Nguyệt