Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 2 - Chương 3-3: Thái tử cho mời, đục nước béo cò (3)
Mạc Tử Hàm mặc quần áo thể dục, không cởi áo khoác ngoài ra như những học sinh khác, gắn bảng số trên lưng. Cánh tay cánh chân quá nhỏ chưa lộ ra ngoài.
“Nữ 200m, Mạc Tử Hàm, Vương Văn, các cậu vào sân đi!" Sau khi trên loa phát ra hạng mục 200m nữ, Lý Lương hô lớn.
Mạc Tử Hàm đứng dậy, khởi động tay chân, khóe mắt vừa vặn miết đến chỗ trống phía dưới, có một con chó sói.
Cô dừng lại nhếch môi cười.
Ở trước mắt bao người, Mạc Tử Hàm đi xuống chỗ khan giá, chậm rãi đi tới bên cạnh con chó.
Trần Khả Dương vốn đang nói chuyện với người khác, lúc này chú ý tới Mạc Tử Hàm hành động.
Con chó này vốn nằm trong song sắt, lười biếng nằm úp sấp, thấy có người đi tới chỗ nó, nhất thời tứ chi chống đất, hung ác trừng Mạc Tử Hàm, trong miệng phát ra những tiếng ô ô trầm thấp.
Trần Khả Dương kinh hãi, “Mạc Tử Hàm! Trở về!"
Mạc Tử Hàm đưa lưng về phía hắn, trong miệng phát ra mấy âm thanh ô ô, đã thấy con chó sói hung thần ác sát kia bỗng nhiên im lặng, cảnh giác cô.
Mạc Tử Hàm không ngừng phát ra âm thanh từ miệng, chậm rãi đến gần chó sói, cô ngồi xổm xuống, trước mắt lóe ánh sáng xanh, hệ thống trình tự mở ra, màn hình màu lam hiện trước mắt.
Mạc Tử Hàm một tay vuốt ve chó sói, một tay chỉ vào đồ án ‘chó’.
Thanh âm máy móc vang lên bên tai:
“Đang lấy ra toàn bộ DNA."
“Phân tích."
“Chia danh sách DNA hữu hiệu."
“Phục chế."
“Bắt chước."
“Lấy ra chấm dứt."
“Bắt chước chấm dứt."
“Đang sửa chữa DNA kí chủ."
(trong mơ hồ)
“Sửa chữa xong"
Khi cảm giác hư vô tan đi, Mạc Tử Hàm mở mắt ra, nhất thời cảm giác được chính mình biến hóa.
Quan trọng nhất là lỗ tai mình trở nên linh mẫn, khứu giác cũng trở nên rất sâu sắc, cảm giác trong cơ thể giàu có sức bật vô cùng.
“Hệ thống chỉ ra, bởi vì năng lượng từ trường ngài hữu hạn, khi bắt chước không thể vượt qua 180 giây."
Mạc Tử Hàm nhíu mày, lần trước là 120 giây, xem ra trải qua hấp thu năng lượng, thời gian hệ thống cũng tương đối tăng cường một ít.
Nghĩ như vậy, trước khi Trần Khả Dương đi tới, Mạc Tử Hàm đã bước nhanh tới điểm thi đấu.
Trần Khả Dương kinh ngạc nhìn con chó sói thành thành thật thật nằm úp sấp trên mặt đất, vừa rồi nhân viên quản lý còn cảnh báo hắn, không cho học sinh đi trêu đùa con chó dữ này, nói là con chó này rất hung hãn, sẽ cắn người.
Mà giờ đây rõ ràng con chó này dịu ngoan dị thường.
Hắn cau mày về phía trước, con chó sói kia bỗng dưng nhảy dựng lên, bốn chân vươn lên sủa hắn, mặt hung ác, khàn cả giọng.
Trần Khả Dương sợ tới mức vội vàng đi trở về lớp, đứng trở trước lan can.
Mạc Tử Hàm cân nhắc chạy bộ không có kĩ xảo, sức lực thân hình nhỏ bé của cô có hạn, không bằng chơi gian, mượn kĩ năng của chó sói này, 200m hẳn là dễ như trở bàn tay.
Chờ toàn bộ mỗi người đều vào vị trí riêng, Mạc Tử Hàm khởi động tay chân đứng vững.
Từ một tiếng còi vang, cô bỗng dưng xông ra ngoài, bộc phát hết sức chạy, không hề trì hoãn, lấy thành tích 19. 37 giây xếp thứ nhất.
Mà Vương Văn cùng lớp tốc độ cũng không chậm, chạy thành tích 24. 52 giây.
Thành tích này kinh động cả trọng tài.
Chạy xong, từ một tiếng vang nhỏ, hệ thống bắt chước hủy bỏ theo, Mạc Tử Hàm đi trở về đội ngũ lớp, uỷ viên thể dục Lý Lương chưa kịp hỏi thành tích, vội vàng nói, “Nhảy cao bắt đầu, cậu sang kia báo danh đi, nhảy xong đừng về lớp, trực tiếp đi sang sân nhảy xa, bằng không không còn kịp rồi."
Như thế, Mạc Tử Hàm lượn quanh mấy sân thi đấu, hạng mục nhảy cao, nhảy xa như vậy, đương nhiên không làm khó được cô. Phối hợp thân thể như thế nào, tư thế có thể vượt qua xà mà không rơi như thế nài, Mạc Tử Hàm dù nhắm mắt lại cũng có thể thoải mái ứng phó.
Liên tục được nhận hạng nhất, Mạc Tử Hàm mệt mỏi rất nhiều lại thấy thần thanh khí sảng.
Nàng thích vận động, các loại loại hình vận động đều có thể làm, tỷ như leo núi, nhảy dù, lướt sóng, các hạng mục khó khăn cô đều yêu thích.
Giữa trưa, Mạc Tử Hàm đã hoàn thành bảy hạng trận đấu, cầm bảy quán quân, buổi chiều chỉ còn lại chạy dài 1500m nữ.
Giữa trưa trường học chuẩn bị cơm hộp, lớp trưởng Tần Tiểu Du dẫn người đi lấy cơm, phân phát xuống dưới, sau đó người đầy mồ hôi tới bên cạnh Mạc Tử Hàm, “Hôm nay nóng quá, ngày hôm qua còn mát mẻ."
“Đây không phải đang giữa trưa à." Mạc Tử Hàm cười mở hộp cơm, bên trong là ba món ăn, một trứng rán, một tương cà tím, còn có một thịt xào hành tây.
“Thức ăn cũng không tệ lắm." Mạc Tử Hàm cầm đũa gắp ăn, mặc dù tham gia trận đấu cả buổi sáng nhưng động tác vẫn rất thong dong.
Đến buổi chiều, không ngờ thời tiết thay đổi bất thường, trời đổ mưa rất to, đại hội thể dục thể thao bị bỏ dở.
Dù vậy lúc này tin tức Mạc Tử Hàm cầm bảy quán quân đại hội thể dục thể thao, vẫn truyền ồn ào huyên náo, các học sinh mới chú ý tới biến hóa của cô, loại thi đấu này, không phải thầy giáo sau lưng cho cô đáp án là có thể làm được.
Bởi vì trời mưa, thầy cô trực tiếp giải tán đội ngũ học sinh ở sân thể dục, Mạc Tử Hàm và Tần Tiểu Du vừa mới đi ra sân thể dục, bên ngoài sân thể dục, một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở ven đường.
Cửa kính xe trượt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tử Dụ.
Mạc Tử Hàm đầu tiên là sửng sốt, sau nhớ tới chuyện Bạch Tử Dụ mời cô đi ăn bữa tối, nhưng mà không phải cô đã từ chối rồi sao?
Cửa xe phía sau cũng từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt già nua từ ái, Mạc Tử Hàm cứng đờ, “Bà nội?"
Bà cụ ở trong xe Bạch Tử Dụ!
Chỉ thấy bà cụ vẫy tay với cô, Mạc Tử Hàm nhíu mi nhìn về phía Bạch Tử Dụ, sau đó nói với Tần Tiểu Du, “Mình còn có việc, đi trước, cậu ở đây chờ ba cậu tới đón."
Hai người đứng vị trí dưới mái hiên có thể trú mưa, Tần Tiểu Du nghi hoặc gật đầu, thấy Mạc Tử Hàm vọt vào màn mưa, ngồi vào chiếc xe hơi màu đen trong mưa.
Ngồi vào cạnh ghế lái, Mạc Tử Hàm đã dính đầy nước mưa, Bạch Tử Dụ đưa một cái khăn sạch cho cô, “Lau đi."
Mạc Tử Hàm tiếp nhận, nhíu mày hỏi, “Anh…"Lo lắng bà cụ khôn biết tình hình, cô dừng lại.
Bạch Tử Dụ nhẹ nhàng cười, “Buổi tối em hay tản bộ với lão nhân gia, muốn mời được em, đương nhiên phải mời lão nhân gia trước."
Dứt lời, hắn sắc mặt hòa ái quay đầu cười, cụ bà cũng từ ái cười gật đầu.
Bạch Tử Dụ đưa hai người đến nhà hàng Tương, nhân viên phục vụ lập tức bật ô lại nghênh đón.
Bạch Tử Dụ tự mình cầm ô, bảo phục vụ tới chiếu cố hai bà cháu Mạc Tử Hàm.
Đi vào nhà hàng, lúc này không có khách, Bạch Tử Dụ tìm một bàn ở góc nhà hàng, nơi này có thể nhìn thấy màn mưa bên ngoài cửa sổ, rất hợp ý Mạc Tử Hàm.
Dọc theo đường đi, Mạc Tử Hàm đều đoán ý đồ hắn mời mình? Dùng phí tâm tư như vậy? Bạch Tử Dụ rốt cuộc tính toán cái gì?
Đồ ăn bưng lên, động tác Bạch Tử Dụ thong dong, dùng chiếc đũa sạch sẽ chưa từng dùng, đầu tiên chia thức ăn cho lão nhân gia, miệng nói, “Sáng mai, anh rời Lan Thành."
Mạc Tử Hàm cúi đầu dùng bữa, trong động tác không khó nhìn ra tư thái thong dong. Nghe vậy, cô nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhíu mày nói, “Sáng sớm hôm nay anh đã nói rồi."
Bạch Tử Dụ cười nói, “Anh đã nói chưa, bắt đầu từ ngày mai, Lan Thành thật sự sẽ loạn một thời gian?"
Mạc Tử Hàm nhíu mày.
Cô do dự một chút, rốt cục không nhịn được hỏi, “Mục đích của anh là gì?"
Cô không hiểu, xem ra Hoàng Bột Nam là được Bạch Tử Dụ cứu ra, cho dù không phải, chuyện này cũng có liên quan tới Bạch Tử Dụ.
Mạc Tử Hàm cảm giác chuyện này, là Bạch Tử Dụ và Bạch Tử Chấn đấu nhau, tựa hồ Hoàng Bột Nam chỉ là một quân cờ trong đó.
Như vậy hiện tại Hoàng Bột Nam mất đi tập đoàn vận chuyển hành khách, trở thành một gã phạm nhân đang lẩn trốn, đối với Bạch Tử Dụ mà nói, có giá trị lợi dụng gì?
Mà Hoàng Bột Nam lựa chọn sau khi Bạch Tử Dụ rời Lan Thành mới có động tác, là vì cái gì?
Bạch Tử Dụ cười, nhấp một ngụm trà xanh trước mặt, “Anh nói là vì thú vị, em tin không?"
Mạc Tử Hàm nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng buông chiếc đũa, “Tôi tin."
Lúc này đến phiên Bạch Tử Dụ ngây ngẩn cả người.
Nếu Mạc Tử Hàm không biết bối cảnh Bạch Tử Dụ, có lẽ khó có thể lý giải hắn thú vị cái gì. Nhưng cô biết, lấy bối cảnh của Bạch Tử Dụ, xác thực không cần phải hao tâm ở một Lan Thành nho nhỏ này.
Hắn lần này đến, tuy rằng Mạc Tử Hàm không biết hắn vì cái gì, nhưng cô biết, hắn bây giờ còn đứng ở Lan Thành, mục đích sợ là đấu với Bạch Tử Chấn, nếu không Lan Thành hẳn là không có gì có thể khiến hắn, vị thái tử gia Đông Nam Á này ở lâu.
Hiện tại, Hoàng Bột Nam được cứu trợ, nháo thành phố Lan Thành tinh phong huyết vũ. Mà Bạch Tử Dụ đi rồi, để lại cho Bạch Tử Chấn một đại nạn đề, rồi thản nhiên rời đi.
Có vẻ điều này rất phù hợp tính cách Bạch Tử Dụ, phù hợp tính cách người đàn ông được người ta gọi là Bạch thái tử Đông Nam Á.
Cho nên Mạc Tử Hàm tin tưởng, nếu là cô, nói không chừng cũng sẽ làm như vậy, chỉ là vì thú vị.
Cụ bà ở một bên căn bản nghe không hiểu hai người đang nói gì, nhưng có vẻ ấn tượng của bà về Bạch Tử Dụ không tệ.
Bữa cơm này, hai người không nói chuyện nhiều, sau khi ăn xong, Bạch Tử Dụ đưa Mạc Tử Hàm và bà cụ về nhà, sau đó vào xe hơi màu đen tuyệt trần rời đi.
“Là một chàng trai không tệ." Bà cụ bỗng nhiên mở miệng nói một câu, khiến cho Mạc Tử Hàm thu hồi tầm mắt ngưng trọng.
Cô nghi hoặc nhìn bà cụ, lại nghe bà cụ mở miệng hỏi, “Mới hơn hai mươi phải không?"
Mạc Tử Hàm nhíu mi, lắc đầu nhìn về phía mưa dầm ngoài cửa sổ, nhớ tới lời Bạch Tử Dụ lúc gần đi nới.
Hắn nói, Hoàng Bột Nam sẽ không từ bỏ ý đồ, mà Hoàng Bột Nam nắm trong tay tập đoàn vận chuyển hành khách, sớm đã có uy vọng không nhỏ ở hắc đạo Lan Thành.
Thị trưởng Bạch Tử Chấn tương đương đoạt gia sản của hắn, cũng hãm hại hắn vào lao, sao hắn có thể từ bỏ ý đồ chứ?
Bạch Tử Dụ rời đi, tựa hồ ý nghĩa Lan Thành nho nhỏ thật sự rối loạn.
Như vậy cô có khả năng đục nước béo cò không?
Hết
“Nữ 200m, Mạc Tử Hàm, Vương Văn, các cậu vào sân đi!" Sau khi trên loa phát ra hạng mục 200m nữ, Lý Lương hô lớn.
Mạc Tử Hàm đứng dậy, khởi động tay chân, khóe mắt vừa vặn miết đến chỗ trống phía dưới, có một con chó sói.
Cô dừng lại nhếch môi cười.
Ở trước mắt bao người, Mạc Tử Hàm đi xuống chỗ khan giá, chậm rãi đi tới bên cạnh con chó.
Trần Khả Dương vốn đang nói chuyện với người khác, lúc này chú ý tới Mạc Tử Hàm hành động.
Con chó này vốn nằm trong song sắt, lười biếng nằm úp sấp, thấy có người đi tới chỗ nó, nhất thời tứ chi chống đất, hung ác trừng Mạc Tử Hàm, trong miệng phát ra những tiếng ô ô trầm thấp.
Trần Khả Dương kinh hãi, “Mạc Tử Hàm! Trở về!"
Mạc Tử Hàm đưa lưng về phía hắn, trong miệng phát ra mấy âm thanh ô ô, đã thấy con chó sói hung thần ác sát kia bỗng nhiên im lặng, cảnh giác cô.
Mạc Tử Hàm không ngừng phát ra âm thanh từ miệng, chậm rãi đến gần chó sói, cô ngồi xổm xuống, trước mắt lóe ánh sáng xanh, hệ thống trình tự mở ra, màn hình màu lam hiện trước mắt.
Mạc Tử Hàm một tay vuốt ve chó sói, một tay chỉ vào đồ án ‘chó’.
Thanh âm máy móc vang lên bên tai:
“Đang lấy ra toàn bộ DNA."
“Phân tích."
“Chia danh sách DNA hữu hiệu."
“Phục chế."
“Bắt chước."
“Lấy ra chấm dứt."
“Bắt chước chấm dứt."
“Đang sửa chữa DNA kí chủ."
(trong mơ hồ)
“Sửa chữa xong"
Khi cảm giác hư vô tan đi, Mạc Tử Hàm mở mắt ra, nhất thời cảm giác được chính mình biến hóa.
Quan trọng nhất là lỗ tai mình trở nên linh mẫn, khứu giác cũng trở nên rất sâu sắc, cảm giác trong cơ thể giàu có sức bật vô cùng.
“Hệ thống chỉ ra, bởi vì năng lượng từ trường ngài hữu hạn, khi bắt chước không thể vượt qua 180 giây."
Mạc Tử Hàm nhíu mày, lần trước là 120 giây, xem ra trải qua hấp thu năng lượng, thời gian hệ thống cũng tương đối tăng cường một ít.
Nghĩ như vậy, trước khi Trần Khả Dương đi tới, Mạc Tử Hàm đã bước nhanh tới điểm thi đấu.
Trần Khả Dương kinh ngạc nhìn con chó sói thành thành thật thật nằm úp sấp trên mặt đất, vừa rồi nhân viên quản lý còn cảnh báo hắn, không cho học sinh đi trêu đùa con chó dữ này, nói là con chó này rất hung hãn, sẽ cắn người.
Mà giờ đây rõ ràng con chó này dịu ngoan dị thường.
Hắn cau mày về phía trước, con chó sói kia bỗng dưng nhảy dựng lên, bốn chân vươn lên sủa hắn, mặt hung ác, khàn cả giọng.
Trần Khả Dương sợ tới mức vội vàng đi trở về lớp, đứng trở trước lan can.
Mạc Tử Hàm cân nhắc chạy bộ không có kĩ xảo, sức lực thân hình nhỏ bé của cô có hạn, không bằng chơi gian, mượn kĩ năng của chó sói này, 200m hẳn là dễ như trở bàn tay.
Chờ toàn bộ mỗi người đều vào vị trí riêng, Mạc Tử Hàm khởi động tay chân đứng vững.
Từ một tiếng còi vang, cô bỗng dưng xông ra ngoài, bộc phát hết sức chạy, không hề trì hoãn, lấy thành tích 19. 37 giây xếp thứ nhất.
Mà Vương Văn cùng lớp tốc độ cũng không chậm, chạy thành tích 24. 52 giây.
Thành tích này kinh động cả trọng tài.
Chạy xong, từ một tiếng vang nhỏ, hệ thống bắt chước hủy bỏ theo, Mạc Tử Hàm đi trở về đội ngũ lớp, uỷ viên thể dục Lý Lương chưa kịp hỏi thành tích, vội vàng nói, “Nhảy cao bắt đầu, cậu sang kia báo danh đi, nhảy xong đừng về lớp, trực tiếp đi sang sân nhảy xa, bằng không không còn kịp rồi."
Như thế, Mạc Tử Hàm lượn quanh mấy sân thi đấu, hạng mục nhảy cao, nhảy xa như vậy, đương nhiên không làm khó được cô. Phối hợp thân thể như thế nào, tư thế có thể vượt qua xà mà không rơi như thế nài, Mạc Tử Hàm dù nhắm mắt lại cũng có thể thoải mái ứng phó.
Liên tục được nhận hạng nhất, Mạc Tử Hàm mệt mỏi rất nhiều lại thấy thần thanh khí sảng.
Nàng thích vận động, các loại loại hình vận động đều có thể làm, tỷ như leo núi, nhảy dù, lướt sóng, các hạng mục khó khăn cô đều yêu thích.
Giữa trưa, Mạc Tử Hàm đã hoàn thành bảy hạng trận đấu, cầm bảy quán quân, buổi chiều chỉ còn lại chạy dài 1500m nữ.
Giữa trưa trường học chuẩn bị cơm hộp, lớp trưởng Tần Tiểu Du dẫn người đi lấy cơm, phân phát xuống dưới, sau đó người đầy mồ hôi tới bên cạnh Mạc Tử Hàm, “Hôm nay nóng quá, ngày hôm qua còn mát mẻ."
“Đây không phải đang giữa trưa à." Mạc Tử Hàm cười mở hộp cơm, bên trong là ba món ăn, một trứng rán, một tương cà tím, còn có một thịt xào hành tây.
“Thức ăn cũng không tệ lắm." Mạc Tử Hàm cầm đũa gắp ăn, mặc dù tham gia trận đấu cả buổi sáng nhưng động tác vẫn rất thong dong.
Đến buổi chiều, không ngờ thời tiết thay đổi bất thường, trời đổ mưa rất to, đại hội thể dục thể thao bị bỏ dở.
Dù vậy lúc này tin tức Mạc Tử Hàm cầm bảy quán quân đại hội thể dục thể thao, vẫn truyền ồn ào huyên náo, các học sinh mới chú ý tới biến hóa của cô, loại thi đấu này, không phải thầy giáo sau lưng cho cô đáp án là có thể làm được.
Bởi vì trời mưa, thầy cô trực tiếp giải tán đội ngũ học sinh ở sân thể dục, Mạc Tử Hàm và Tần Tiểu Du vừa mới đi ra sân thể dục, bên ngoài sân thể dục, một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở ven đường.
Cửa kính xe trượt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tử Dụ.
Mạc Tử Hàm đầu tiên là sửng sốt, sau nhớ tới chuyện Bạch Tử Dụ mời cô đi ăn bữa tối, nhưng mà không phải cô đã từ chối rồi sao?
Cửa xe phía sau cũng từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt già nua từ ái, Mạc Tử Hàm cứng đờ, “Bà nội?"
Bà cụ ở trong xe Bạch Tử Dụ!
Chỉ thấy bà cụ vẫy tay với cô, Mạc Tử Hàm nhíu mi nhìn về phía Bạch Tử Dụ, sau đó nói với Tần Tiểu Du, “Mình còn có việc, đi trước, cậu ở đây chờ ba cậu tới đón."
Hai người đứng vị trí dưới mái hiên có thể trú mưa, Tần Tiểu Du nghi hoặc gật đầu, thấy Mạc Tử Hàm vọt vào màn mưa, ngồi vào chiếc xe hơi màu đen trong mưa.
Ngồi vào cạnh ghế lái, Mạc Tử Hàm đã dính đầy nước mưa, Bạch Tử Dụ đưa một cái khăn sạch cho cô, “Lau đi."
Mạc Tử Hàm tiếp nhận, nhíu mày hỏi, “Anh…"Lo lắng bà cụ khôn biết tình hình, cô dừng lại.
Bạch Tử Dụ nhẹ nhàng cười, “Buổi tối em hay tản bộ với lão nhân gia, muốn mời được em, đương nhiên phải mời lão nhân gia trước."
Dứt lời, hắn sắc mặt hòa ái quay đầu cười, cụ bà cũng từ ái cười gật đầu.
Bạch Tử Dụ đưa hai người đến nhà hàng Tương, nhân viên phục vụ lập tức bật ô lại nghênh đón.
Bạch Tử Dụ tự mình cầm ô, bảo phục vụ tới chiếu cố hai bà cháu Mạc Tử Hàm.
Đi vào nhà hàng, lúc này không có khách, Bạch Tử Dụ tìm một bàn ở góc nhà hàng, nơi này có thể nhìn thấy màn mưa bên ngoài cửa sổ, rất hợp ý Mạc Tử Hàm.
Dọc theo đường đi, Mạc Tử Hàm đều đoán ý đồ hắn mời mình? Dùng phí tâm tư như vậy? Bạch Tử Dụ rốt cuộc tính toán cái gì?
Đồ ăn bưng lên, động tác Bạch Tử Dụ thong dong, dùng chiếc đũa sạch sẽ chưa từng dùng, đầu tiên chia thức ăn cho lão nhân gia, miệng nói, “Sáng mai, anh rời Lan Thành."
Mạc Tử Hàm cúi đầu dùng bữa, trong động tác không khó nhìn ra tư thái thong dong. Nghe vậy, cô nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhíu mày nói, “Sáng sớm hôm nay anh đã nói rồi."
Bạch Tử Dụ cười nói, “Anh đã nói chưa, bắt đầu từ ngày mai, Lan Thành thật sự sẽ loạn một thời gian?"
Mạc Tử Hàm nhíu mày.
Cô do dự một chút, rốt cục không nhịn được hỏi, “Mục đích của anh là gì?"
Cô không hiểu, xem ra Hoàng Bột Nam là được Bạch Tử Dụ cứu ra, cho dù không phải, chuyện này cũng có liên quan tới Bạch Tử Dụ.
Mạc Tử Hàm cảm giác chuyện này, là Bạch Tử Dụ và Bạch Tử Chấn đấu nhau, tựa hồ Hoàng Bột Nam chỉ là một quân cờ trong đó.
Như vậy hiện tại Hoàng Bột Nam mất đi tập đoàn vận chuyển hành khách, trở thành một gã phạm nhân đang lẩn trốn, đối với Bạch Tử Dụ mà nói, có giá trị lợi dụng gì?
Mà Hoàng Bột Nam lựa chọn sau khi Bạch Tử Dụ rời Lan Thành mới có động tác, là vì cái gì?
Bạch Tử Dụ cười, nhấp một ngụm trà xanh trước mặt, “Anh nói là vì thú vị, em tin không?"
Mạc Tử Hàm nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng buông chiếc đũa, “Tôi tin."
Lúc này đến phiên Bạch Tử Dụ ngây ngẩn cả người.
Nếu Mạc Tử Hàm không biết bối cảnh Bạch Tử Dụ, có lẽ khó có thể lý giải hắn thú vị cái gì. Nhưng cô biết, lấy bối cảnh của Bạch Tử Dụ, xác thực không cần phải hao tâm ở một Lan Thành nho nhỏ này.
Hắn lần này đến, tuy rằng Mạc Tử Hàm không biết hắn vì cái gì, nhưng cô biết, hắn bây giờ còn đứng ở Lan Thành, mục đích sợ là đấu với Bạch Tử Chấn, nếu không Lan Thành hẳn là không có gì có thể khiến hắn, vị thái tử gia Đông Nam Á này ở lâu.
Hiện tại, Hoàng Bột Nam được cứu trợ, nháo thành phố Lan Thành tinh phong huyết vũ. Mà Bạch Tử Dụ đi rồi, để lại cho Bạch Tử Chấn một đại nạn đề, rồi thản nhiên rời đi.
Có vẻ điều này rất phù hợp tính cách Bạch Tử Dụ, phù hợp tính cách người đàn ông được người ta gọi là Bạch thái tử Đông Nam Á.
Cho nên Mạc Tử Hàm tin tưởng, nếu là cô, nói không chừng cũng sẽ làm như vậy, chỉ là vì thú vị.
Cụ bà ở một bên căn bản nghe không hiểu hai người đang nói gì, nhưng có vẻ ấn tượng của bà về Bạch Tử Dụ không tệ.
Bữa cơm này, hai người không nói chuyện nhiều, sau khi ăn xong, Bạch Tử Dụ đưa Mạc Tử Hàm và bà cụ về nhà, sau đó vào xe hơi màu đen tuyệt trần rời đi.
“Là một chàng trai không tệ." Bà cụ bỗng nhiên mở miệng nói một câu, khiến cho Mạc Tử Hàm thu hồi tầm mắt ngưng trọng.
Cô nghi hoặc nhìn bà cụ, lại nghe bà cụ mở miệng hỏi, “Mới hơn hai mươi phải không?"
Mạc Tử Hàm nhíu mi, lắc đầu nhìn về phía mưa dầm ngoài cửa sổ, nhớ tới lời Bạch Tử Dụ lúc gần đi nới.
Hắn nói, Hoàng Bột Nam sẽ không từ bỏ ý đồ, mà Hoàng Bột Nam nắm trong tay tập đoàn vận chuyển hành khách, sớm đã có uy vọng không nhỏ ở hắc đạo Lan Thành.
Thị trưởng Bạch Tử Chấn tương đương đoạt gia sản của hắn, cũng hãm hại hắn vào lao, sao hắn có thể từ bỏ ý đồ chứ?
Bạch Tử Dụ rời đi, tựa hồ ý nghĩa Lan Thành nho nhỏ thật sự rối loạn.
Như vậy cô có khả năng đục nước béo cò không?
Hết
Tác giả :
Dê Già Ăn Cỏ