Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 2 - Chương 2-3: Tử Hàm ra tay, thị trường đồ cổ (3)
“Ai ôi ôi! Là, là bác hai của cháu, là bác hai cháu ra giá tám ngàn rưỡi mang đi rồi!" Ông chủ đau đến mức ngũ quan tụ lại, đối diện ngã tư đã có mấy tên lưu manh bước nhanh tới.
Mạc Tử Hàm biết bọn họ làm được việc này, đều có chút đường ngang ngõ tắt, hừ lạnh một tiếng buông tay đi ra ngoài.
Lúc ông chủ Vương nói thứ đó bị người mang đi, cô cũng đã đoán được là Mạc Quân Hoa làm chuyện tốt, nếu không làm sao sẽ có chuyện khéo như vậy, mấy trăm năm không có người vào cửa hàng, ngọc phật mình vừa coi trọng đã bị người ta mang đi?
Vài tên lưu manh vào cửa hàng, thì thầm vài câu với ông chủ, không ra ngoài đuổi theo.
Mà Mạc Tử Hàm cũng không đi tìm Mạc Quân Hoa, ngọc phật kia có đáng giá tiền hay không, giá trị bao nhiêu tiền, cô không cần, còn nữa sau khi hấp thu năng lượng, độ sáng bóng giảm đi rất nhiều, có bán được giá cao hay không còn không biết đâu.
Đi tới nhà Mạc Quân Hoa nháo sự hiển nhiên không có ý nghĩa gì, chỉ là phần nhân tình này, Mạc Tử Hàm nhớ kỹ.
Về nhà, Mạc Tử Hàm lại mở ra hệ thống, màn hình màu lam hiện ra trước mắt, chỉ là tơ hồng tuy rằng tăng lên không ít, nhưng vẫn không được xếp ở độ cao, trước mắt Mạc Tử Hàm có thể bắt chước, vẫn chỉ có ba loại động vật ‘Heo’ ‘Ca’ ‘Chó’.
Ngoại trừ ‘Cá’, còn hai loại kia, nói thật, từ đáy lòng cô không muốn bắt chước thử đâu.
Cô lại thử chiếc ghế Hoàng hoa lê trong nhà, nhưng không hấp thu được năng lượng như ngọc kia, xem ra hấp thu năng lượng này, không phải cứ đồ cổ là được, cần phải là đồ vật ngọc thạch bảo thạch gì đó.
Nghĩ đến bên trong hộp đồ cưới của Vương Phượng Anh có một chiếc nhẫn bảo thạch, nghe nói là từ nhà mẹ đẻ mang tới, Vương Phượng Anh vẫn không đeo. Mà Mạc Quân Bảo mặc dù có vô liêm sỉ, nhưng chưa từng đề cập muốn dùng đồ cưới của Vương Phượng Anh đổi tiền.
Mạc Tử Hàm đi tới phòng Vương Phượng Anh, ở tủ đầu giường tìm được hộp trang sức, bên trong là một ít trang sức cũ kĩ, màu sắc còn phai rồi.
Một chiếc nhẫn ngọc bích chói mắt.
Mạc Tử Hàm cầm nhẫn, trong đầu nghĩ đến hệ thống, trong lòng bàn tay nóng lên.
“Đang phân tích năng lượng vật phẩm."
“Lấy ra năng lượng hữu hiệu của vật phẩm."
“Lấy ra chấm dứt."
Thanh âm máy móc chậm rãi vang lên, màn hình lớn trước mắt chớp động, sợi tơ chất lỏng màu đỏ lại dâng lên trên một chút. Nếu không phải Mạc Tử Hàm tinh mắt, tăng một chút kia căn bản không nhìn thấy được.
Những đã xác nhận vật phẩm loại bảo thạch có thể tăng trưởng năng lượng từ trường, Mạc Tử Hàm an lòng, chỉ cần biết phương pháp, về sau sẽ dễ dàng nhiều hơn.
Ngày hôm sau đến trường, Mạc Tử Hàm chợt nghe nói án kia đã được kết luận, mà tin tức Tống Xuân bị người cưỡng hiếp cũng truyền khắp trường.
Mấy ngày này, người nhà Tống Xuân đến trường học làm ồn ào mấy lần, đều được dẫn vào phòng hiệu trưởng, ngồi trong đó chính là nửa ngày.
Cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì, người sáng suốt đều biết nhà trường sợ rủi ro tai tiếng, đi dàn xếp ổn thỏa.
Sau đó từ miệng Mai Tư Trúc truyền ra, trường học đáp ứng cho Tống Xuân học trường trung học Lan Thành, các học sinh đều ở sau lưng khinh bỉ không thôi.
Hôm nay tan học, Mạc Tử Hàm mới vừa đi ra trường học, đã thấy Thẩm Đồng Vân đứng chờ sẵn ngoài cổng, sắc mặt của bà ta thoạt nhìn rất không tốt, tựa hồ gần đây không nghỉ ngơi tốt.
Nhìn thấy Mạc Tử Hàm, Thẩm Đồng Vân bảo Mạc Mộng Dao vào trong xe chờ, còn mình bước nhanh tới bên người Mạc Tử Hàm, “Hoàng Bột Nam chạy thoát rồi."
“Không phải đã bị bắt lại sao?" Mạc Tử Hàm mở miệng hỏi, trong lòng không kinh ngạc.
Lấy địa vị và nhân mạch của Hoàng Bột Nam ở thành phố Lan Thành, làm gì có chuyện sẽ chịu ngồi tù? Còn có Bạch Tử Dụ kia cũng không phải người lương thiện, Hoàng Bột Nam không có khả năng dễ dàng bị sụp như vậy.
“Được người cứu đi, thị trưởng Bạch tối hôm qua suýt nữa gặp chuyện không may, e rằng Lan Thành này sẽ hỗn loạn." Thẩm Đồng Vân xoa xoa mi tâm đau đớn.
Mạc Tử Hàm gật đầu, đây không phải là vấn đề cô quan tâm, Lan Thành hỗn loạn hay không, chẳng có liên quan gì tới cô cả, cô thầm nghĩ làm kế hoạch báo thù của mình, đương nhiên, đầu tiên là phải cải thiện thân thể của chính mình, cũng may thời gian của cô rất đầy đủ.
“Bác ba cháu dặn thím nói cho cháu biết, mọi chuyện cẩn thận trên hết. Hoàng Bột Nam nhất định vẫn còn ở Lan Thành." Thẩm Đồng Vân mím môi nói.
Mạc Tử Hàm nghe vậy cười nhẹ ra tiếng, “Chuyện này hình như không có liên quan tới cháu."
Thẩm Đồng Vân sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian này Mạc Tử Hàm bảo hộ Mạc Mộng Dao làm bà yên tâm rất nhiều, hơn nữa lần trước Mạc Mộng Dao bị dân công kìm kẹp, ít nhiều nhờ Mạc Tử Hàm ra tay, bà cơ hồ theo bản năng cho rằng Mạc Tử Hàm đứng cùng chiến tuyến với họ.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, bà đã không coi cô gái trước mắt này là đứa trẻ nữa, đây là chuyện không tưởng cỡ nào chứ? Nhưng sự thật là như thế đấy.
Đúng lúc này, đối diện ngã tư đường một phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơmi dài tay bước nhanh tới chỗ Mạc Tử Hàm, cô tươi cười nhìn Mạc Tử Hàm, không có một chút uy nghiêm khi phá án.
“Lâm Vân?" Mạc Tử Hàm nói nhẹ một tiếng.
“Tới tìm cháu à?" Thẩm Đồng Vân cũng liếc mắt nhìn Lâm Vân một cái, thấy Mạc Tử Hàm gật đầu, nhân tiện nói, “Thím và Mộng Dao đi về trước, cháu cẩn thận một chút."
Đợi Thẩm Đồng Vân rời đi, Mạc Tử Hàm rũ mắt trầm tư, theo như thái độ của Thẩm Đồng Vân mà nói, không phải là dấu hiệu tốt với cô, cô bảo vệ Mạc Mộng Dao, nhưng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu này.
Theo lý thuyết cô và Hoàng Bột Nam chỉ có duyên hai lần gặp mặt, chưa nói tới có ân oán gì, thị trưởng Bạch đối phó Hoàng Bột Nam, chỉ là vì ích lợi, đúng sai trong đó cô không thèm quan tâm, tóm lại đối với hai người kia, cô không có cảm tình tốt với ai là được.
Mạc Quân Nghĩa sớm đứng ở trong trận doanh thị trưởng Bạch, trong chuyện này có liên lụy thâm sâu, muốn lên bờ cũng không dễ dàng. Hắn và thị trưởng Bạch uy vũ, chỉ sợ càng lún càng sâu.
Xem ra mình nên sớm thoát thân mới được, bảo hộ Mạc Mộng Dao là tùy tay hỗ trợ khi mất trí nhớ, mà bây giờ cô đã có trí nhớ của mình, cũng có mục tiêu của chính mình, không cần phải tham dự vào khúc mắc giữa những người này.
Nhưng chuyện đã đồng ý không tiện từ chối, ở trong trường học cô vẫn sẽ bảo vệ Mạc Mộng Dao chu toàn, những chuyện còn lại, phải tìm cơ hội nói rõ với Thẩm Đồng Vân mới được.
Lâm Vân giờ phút này đã đi tới, vừa rồi ở đối diện đường cái, cô vẫn cười nhìn Mạc Tử Hàm, người sau đương nhiên cô tới tìm mình.
“Vừa rồi người kia là thím của bạn ư?" Lâm Vân cười hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt Mạc Tử Hàm, cô lại giải thích, “Mẹ Mạc Mộng Dao, hai ngày trước tôi đã gặp rồi, tôi nghe nói Mạc Mộng Dao là chị họ của bạn, cho nên…"
Mạc Tử Hàm gật đầu, vừa đi lên phía trước, vừa thuận tay với một lá cây trên cành cho lên miệng, “Tìm tôi có việc gì?"
Lâm Vân đuổi kịp bước chân cô cười nói, “Đã kết luận án kia rồi, dân công kia cũng bị định tội rồi."
Nói xong cô nhìn Mạc Tử Hàm, vốn tưởng rằng cô nhỏ sẽ tò mò định tội gì, tình hình cụ thể tra hỏi như thế nào, chuyện phát sinh ra sao, nhưng tựa hồ cô chẳng để ý gì cả, dù sao nhìn biểu hiện của Mạc Tử Hàm, tuyệt đối không giống bộ dáng tò mò chuyện này.
Lâm Vân không nhắc tới vụ án kia nữa, cười nói, “Hôm nay Đội trưởng mời khách, bạn là công thần lớn nhất, có muốn thưởng thức vinh quang này không?"
“Đội các người liên hoan ư?" Mạc Tử Hàm hỏi.
Lâm Vân cười gật đầu, “Mọi người đều muốn trông thấy bạn đấy."
Nói xong, cô hạ giọng nói, “Rất nhiều người nghe nói chuyện bắt cóc lần trước, đều không tin đó là một cô bé mười bốn tuổi làm đâu."
Mạc Tử Hàm cười nói, “Năng lực cao thấp có liên quan gì tới tuổi chứ?"
Lâm Vân nhún vai, “Trước kia tôi cho rằng có, bây giờ tôi phủ định ý nghĩ này." Nói chuyện với Mạc Tử Hàm, không giống như là nói chuyện với một nhóc con mười bốn tuổi.
Mạc Tử Hàm cúi mắt trầm ngâm rồi cười gật đầu, tiếp xúc nhiều với cảnh sát thành phố Lan Thành, tựa hồ không có chỗ xấu gì.
Dù sao mang một bộ ngây thơ rực rỡ bề ngoài, cô không cần trở thành cô gái mười bốn tuổi dũng cảm lợi hại trong mắt người khác, dù sao thì bối cảnh của cô trong sạch, mười bốn năm qua sinh hoạt tại Lan Thành, sống dưới mí mắt mọi người.
Quan Vân Hiên mời khách không phải ở khách sạn xa hoa gì, chỉ là một quán thịt nướng không tồi bên đường, một đám cảnh sát nhân dân mặc quần áo thường ngày, ngồi trên sạp uống rượu ăn thịt nướng vô cùng náo nhiệt.
Mạc Tử Hàm theo Lâm Vân đi vào trong quán, thực tại hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Đến đây, đến đây, đến đây, Lâm đại mỹ nữ, dành vị trí tốt nhất cho cô này, nhưng đã tới muộn nên tự phạt ba chén đi!" Một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo nhìn qua như con khỉ, làm động tác phục vụ xê dịch sang bên cạnh.
Lâm Vân bĩu môi cười nói, “Hầu Tử, bên cạnh cậu chính là chỗ ngồi tốt à? Tôi đây vinh hạnh quá!"
Nói xong, cô đẩy Mạc Tử Hàm về phía trước, “Tôi mang công thần đến đấy, dựa vào đâu phạt rượu tôi hả?"
Quan Vân Hiên thấy Mạc Tử Hàm, trên gương mặt lạnh lùng ra vẻ tươi cười, “Ngồi đi, Tiểu Trương, cậu chuyển sang bên cạnh đi."
Mọi người một trận chuyển chạy, để ra hai chiếc ghế trống, Lâm Vân kéo Mạc Tử Hàm ngồi xuống.
Một đám cảnh sát quan sát Mạc Tử Hàm như xem tinh tinh, có người hỏi, “Đây chính là cô bé? Vụ án bắt cóc kia?"
Lâm Vân cười nói, “Không chỉ án bắt cóc, án này cũng ít nhiều nhờ bạn ấy, mới thuận lợi bắt được nghi phạm."
Mọi người lại ngạc nhiên quan sát Mạc Tử Hàm, nhìn thế nào cũng mới mười mấy tuổi, vậy mà có năng lực đó á?
Mà Mạc Tử Hàm lại bày ra khuôn mặt ngây thơ vô tội, mặt trái xoan nhỏ gọn, cười tủm tỉm ngồi ở chỗ kia, tùy ý mọi người quan sát.
Hết
Hắc: Toàn chương dài thôi, cắt ra vẫn dài, nhìn thôi đã choáng rồi, lâu lâu không thấy chương có nghĩa là ta vẫn bị choáng nhé mọi người, *chớp chớp*!!!!!
Mạc Tử Hàm biết bọn họ làm được việc này, đều có chút đường ngang ngõ tắt, hừ lạnh một tiếng buông tay đi ra ngoài.
Lúc ông chủ Vương nói thứ đó bị người mang đi, cô cũng đã đoán được là Mạc Quân Hoa làm chuyện tốt, nếu không làm sao sẽ có chuyện khéo như vậy, mấy trăm năm không có người vào cửa hàng, ngọc phật mình vừa coi trọng đã bị người ta mang đi?
Vài tên lưu manh vào cửa hàng, thì thầm vài câu với ông chủ, không ra ngoài đuổi theo.
Mà Mạc Tử Hàm cũng không đi tìm Mạc Quân Hoa, ngọc phật kia có đáng giá tiền hay không, giá trị bao nhiêu tiền, cô không cần, còn nữa sau khi hấp thu năng lượng, độ sáng bóng giảm đi rất nhiều, có bán được giá cao hay không còn không biết đâu.
Đi tới nhà Mạc Quân Hoa nháo sự hiển nhiên không có ý nghĩa gì, chỉ là phần nhân tình này, Mạc Tử Hàm nhớ kỹ.
Về nhà, Mạc Tử Hàm lại mở ra hệ thống, màn hình màu lam hiện ra trước mắt, chỉ là tơ hồng tuy rằng tăng lên không ít, nhưng vẫn không được xếp ở độ cao, trước mắt Mạc Tử Hàm có thể bắt chước, vẫn chỉ có ba loại động vật ‘Heo’ ‘Ca’ ‘Chó’.
Ngoại trừ ‘Cá’, còn hai loại kia, nói thật, từ đáy lòng cô không muốn bắt chước thử đâu.
Cô lại thử chiếc ghế Hoàng hoa lê trong nhà, nhưng không hấp thu được năng lượng như ngọc kia, xem ra hấp thu năng lượng này, không phải cứ đồ cổ là được, cần phải là đồ vật ngọc thạch bảo thạch gì đó.
Nghĩ đến bên trong hộp đồ cưới của Vương Phượng Anh có một chiếc nhẫn bảo thạch, nghe nói là từ nhà mẹ đẻ mang tới, Vương Phượng Anh vẫn không đeo. Mà Mạc Quân Bảo mặc dù có vô liêm sỉ, nhưng chưa từng đề cập muốn dùng đồ cưới của Vương Phượng Anh đổi tiền.
Mạc Tử Hàm đi tới phòng Vương Phượng Anh, ở tủ đầu giường tìm được hộp trang sức, bên trong là một ít trang sức cũ kĩ, màu sắc còn phai rồi.
Một chiếc nhẫn ngọc bích chói mắt.
Mạc Tử Hàm cầm nhẫn, trong đầu nghĩ đến hệ thống, trong lòng bàn tay nóng lên.
“Đang phân tích năng lượng vật phẩm."
“Lấy ra năng lượng hữu hiệu của vật phẩm."
“Lấy ra chấm dứt."
Thanh âm máy móc chậm rãi vang lên, màn hình lớn trước mắt chớp động, sợi tơ chất lỏng màu đỏ lại dâng lên trên một chút. Nếu không phải Mạc Tử Hàm tinh mắt, tăng một chút kia căn bản không nhìn thấy được.
Những đã xác nhận vật phẩm loại bảo thạch có thể tăng trưởng năng lượng từ trường, Mạc Tử Hàm an lòng, chỉ cần biết phương pháp, về sau sẽ dễ dàng nhiều hơn.
Ngày hôm sau đến trường, Mạc Tử Hàm chợt nghe nói án kia đã được kết luận, mà tin tức Tống Xuân bị người cưỡng hiếp cũng truyền khắp trường.
Mấy ngày này, người nhà Tống Xuân đến trường học làm ồn ào mấy lần, đều được dẫn vào phòng hiệu trưởng, ngồi trong đó chính là nửa ngày.
Cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì, người sáng suốt đều biết nhà trường sợ rủi ro tai tiếng, đi dàn xếp ổn thỏa.
Sau đó từ miệng Mai Tư Trúc truyền ra, trường học đáp ứng cho Tống Xuân học trường trung học Lan Thành, các học sinh đều ở sau lưng khinh bỉ không thôi.
Hôm nay tan học, Mạc Tử Hàm mới vừa đi ra trường học, đã thấy Thẩm Đồng Vân đứng chờ sẵn ngoài cổng, sắc mặt của bà ta thoạt nhìn rất không tốt, tựa hồ gần đây không nghỉ ngơi tốt.
Nhìn thấy Mạc Tử Hàm, Thẩm Đồng Vân bảo Mạc Mộng Dao vào trong xe chờ, còn mình bước nhanh tới bên người Mạc Tử Hàm, “Hoàng Bột Nam chạy thoát rồi."
“Không phải đã bị bắt lại sao?" Mạc Tử Hàm mở miệng hỏi, trong lòng không kinh ngạc.
Lấy địa vị và nhân mạch của Hoàng Bột Nam ở thành phố Lan Thành, làm gì có chuyện sẽ chịu ngồi tù? Còn có Bạch Tử Dụ kia cũng không phải người lương thiện, Hoàng Bột Nam không có khả năng dễ dàng bị sụp như vậy.
“Được người cứu đi, thị trưởng Bạch tối hôm qua suýt nữa gặp chuyện không may, e rằng Lan Thành này sẽ hỗn loạn." Thẩm Đồng Vân xoa xoa mi tâm đau đớn.
Mạc Tử Hàm gật đầu, đây không phải là vấn đề cô quan tâm, Lan Thành hỗn loạn hay không, chẳng có liên quan gì tới cô cả, cô thầm nghĩ làm kế hoạch báo thù của mình, đương nhiên, đầu tiên là phải cải thiện thân thể của chính mình, cũng may thời gian của cô rất đầy đủ.
“Bác ba cháu dặn thím nói cho cháu biết, mọi chuyện cẩn thận trên hết. Hoàng Bột Nam nhất định vẫn còn ở Lan Thành." Thẩm Đồng Vân mím môi nói.
Mạc Tử Hàm nghe vậy cười nhẹ ra tiếng, “Chuyện này hình như không có liên quan tới cháu."
Thẩm Đồng Vân sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian này Mạc Tử Hàm bảo hộ Mạc Mộng Dao làm bà yên tâm rất nhiều, hơn nữa lần trước Mạc Mộng Dao bị dân công kìm kẹp, ít nhiều nhờ Mạc Tử Hàm ra tay, bà cơ hồ theo bản năng cho rằng Mạc Tử Hàm đứng cùng chiến tuyến với họ.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, bà đã không coi cô gái trước mắt này là đứa trẻ nữa, đây là chuyện không tưởng cỡ nào chứ? Nhưng sự thật là như thế đấy.
Đúng lúc này, đối diện ngã tư đường một phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơmi dài tay bước nhanh tới chỗ Mạc Tử Hàm, cô tươi cười nhìn Mạc Tử Hàm, không có một chút uy nghiêm khi phá án.
“Lâm Vân?" Mạc Tử Hàm nói nhẹ một tiếng.
“Tới tìm cháu à?" Thẩm Đồng Vân cũng liếc mắt nhìn Lâm Vân một cái, thấy Mạc Tử Hàm gật đầu, nhân tiện nói, “Thím và Mộng Dao đi về trước, cháu cẩn thận một chút."
Đợi Thẩm Đồng Vân rời đi, Mạc Tử Hàm rũ mắt trầm tư, theo như thái độ của Thẩm Đồng Vân mà nói, không phải là dấu hiệu tốt với cô, cô bảo vệ Mạc Mộng Dao, nhưng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu này.
Theo lý thuyết cô và Hoàng Bột Nam chỉ có duyên hai lần gặp mặt, chưa nói tới có ân oán gì, thị trưởng Bạch đối phó Hoàng Bột Nam, chỉ là vì ích lợi, đúng sai trong đó cô không thèm quan tâm, tóm lại đối với hai người kia, cô không có cảm tình tốt với ai là được.
Mạc Quân Nghĩa sớm đứng ở trong trận doanh thị trưởng Bạch, trong chuyện này có liên lụy thâm sâu, muốn lên bờ cũng không dễ dàng. Hắn và thị trưởng Bạch uy vũ, chỉ sợ càng lún càng sâu.
Xem ra mình nên sớm thoát thân mới được, bảo hộ Mạc Mộng Dao là tùy tay hỗ trợ khi mất trí nhớ, mà bây giờ cô đã có trí nhớ của mình, cũng có mục tiêu của chính mình, không cần phải tham dự vào khúc mắc giữa những người này.
Nhưng chuyện đã đồng ý không tiện từ chối, ở trong trường học cô vẫn sẽ bảo vệ Mạc Mộng Dao chu toàn, những chuyện còn lại, phải tìm cơ hội nói rõ với Thẩm Đồng Vân mới được.
Lâm Vân giờ phút này đã đi tới, vừa rồi ở đối diện đường cái, cô vẫn cười nhìn Mạc Tử Hàm, người sau đương nhiên cô tới tìm mình.
“Vừa rồi người kia là thím của bạn ư?" Lâm Vân cười hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt Mạc Tử Hàm, cô lại giải thích, “Mẹ Mạc Mộng Dao, hai ngày trước tôi đã gặp rồi, tôi nghe nói Mạc Mộng Dao là chị họ của bạn, cho nên…"
Mạc Tử Hàm gật đầu, vừa đi lên phía trước, vừa thuận tay với một lá cây trên cành cho lên miệng, “Tìm tôi có việc gì?"
Lâm Vân đuổi kịp bước chân cô cười nói, “Đã kết luận án kia rồi, dân công kia cũng bị định tội rồi."
Nói xong cô nhìn Mạc Tử Hàm, vốn tưởng rằng cô nhỏ sẽ tò mò định tội gì, tình hình cụ thể tra hỏi như thế nào, chuyện phát sinh ra sao, nhưng tựa hồ cô chẳng để ý gì cả, dù sao nhìn biểu hiện của Mạc Tử Hàm, tuyệt đối không giống bộ dáng tò mò chuyện này.
Lâm Vân không nhắc tới vụ án kia nữa, cười nói, “Hôm nay Đội trưởng mời khách, bạn là công thần lớn nhất, có muốn thưởng thức vinh quang này không?"
“Đội các người liên hoan ư?" Mạc Tử Hàm hỏi.
Lâm Vân cười gật đầu, “Mọi người đều muốn trông thấy bạn đấy."
Nói xong, cô hạ giọng nói, “Rất nhiều người nghe nói chuyện bắt cóc lần trước, đều không tin đó là một cô bé mười bốn tuổi làm đâu."
Mạc Tử Hàm cười nói, “Năng lực cao thấp có liên quan gì tới tuổi chứ?"
Lâm Vân nhún vai, “Trước kia tôi cho rằng có, bây giờ tôi phủ định ý nghĩ này." Nói chuyện với Mạc Tử Hàm, không giống như là nói chuyện với một nhóc con mười bốn tuổi.
Mạc Tử Hàm cúi mắt trầm ngâm rồi cười gật đầu, tiếp xúc nhiều với cảnh sát thành phố Lan Thành, tựa hồ không có chỗ xấu gì.
Dù sao mang một bộ ngây thơ rực rỡ bề ngoài, cô không cần trở thành cô gái mười bốn tuổi dũng cảm lợi hại trong mắt người khác, dù sao thì bối cảnh của cô trong sạch, mười bốn năm qua sinh hoạt tại Lan Thành, sống dưới mí mắt mọi người.
Quan Vân Hiên mời khách không phải ở khách sạn xa hoa gì, chỉ là một quán thịt nướng không tồi bên đường, một đám cảnh sát nhân dân mặc quần áo thường ngày, ngồi trên sạp uống rượu ăn thịt nướng vô cùng náo nhiệt.
Mạc Tử Hàm theo Lâm Vân đi vào trong quán, thực tại hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Đến đây, đến đây, đến đây, Lâm đại mỹ nữ, dành vị trí tốt nhất cho cô này, nhưng đã tới muộn nên tự phạt ba chén đi!" Một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo nhìn qua như con khỉ, làm động tác phục vụ xê dịch sang bên cạnh.
Lâm Vân bĩu môi cười nói, “Hầu Tử, bên cạnh cậu chính là chỗ ngồi tốt à? Tôi đây vinh hạnh quá!"
Nói xong, cô đẩy Mạc Tử Hàm về phía trước, “Tôi mang công thần đến đấy, dựa vào đâu phạt rượu tôi hả?"
Quan Vân Hiên thấy Mạc Tử Hàm, trên gương mặt lạnh lùng ra vẻ tươi cười, “Ngồi đi, Tiểu Trương, cậu chuyển sang bên cạnh đi."
Mọi người một trận chuyển chạy, để ra hai chiếc ghế trống, Lâm Vân kéo Mạc Tử Hàm ngồi xuống.
Một đám cảnh sát quan sát Mạc Tử Hàm như xem tinh tinh, có người hỏi, “Đây chính là cô bé? Vụ án bắt cóc kia?"
Lâm Vân cười nói, “Không chỉ án bắt cóc, án này cũng ít nhiều nhờ bạn ấy, mới thuận lợi bắt được nghi phạm."
Mọi người lại ngạc nhiên quan sát Mạc Tử Hàm, nhìn thế nào cũng mới mười mấy tuổi, vậy mà có năng lực đó á?
Mà Mạc Tử Hàm lại bày ra khuôn mặt ngây thơ vô tội, mặt trái xoan nhỏ gọn, cười tủm tỉm ngồi ở chỗ kia, tùy ý mọi người quan sát.
Hết
Hắc: Toàn chương dài thôi, cắt ra vẫn dài, nhìn thôi đã choáng rồi, lâu lâu không thấy chương có nghĩa là ta vẫn bị choáng nhé mọi người, *chớp chớp*!!!!!
Tác giả :
Dê Già Ăn Cỏ