Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 1 - Chương 22: Nhà có một già
Bởi vì lúc ở đó vẫn chưa ăn cơm, cả nhà Mạc Tử Hàm về nhà, Vương Phượng Anh thu xếp ở trong sân nấu cơm.
Mạc Tử Hàm hỗ trợ mang cái bàn ra bày ở sân, Mạc Quân Bảo thì chuyển chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa sân hút thuốc, thần sắc rất đắc ý, tựa hồ hôm nay trận gia yến này không làm cho ông tâm tình không khoái.
“Lão đại lão nhị thực mẹ nó không phải cái vật! Đám người này không muốn chúng ta phát tài!" Mạc Quân Bảo ói ra điếu thuốc, một bên bĩu môi nói.
Vương Phượng Anh bày đồ ăn chuẩn bị đặt trên bàn, lấy rau xanh vừa rửa cho vào trong nồi, “Anh đấy, yên tĩnh chút đi! Vô duyên vô cớ phát tài lớn, ai nhìn mà không đỏ mắt? Anh thường ngày cũng đàng hoàng một chút, cẩn thận làm cho người ta đố kỵ giở trò!"
“Giở trò?" Mạc Quân Bảo cười hì hì, “Ai dám giở trò với tôi chứ? Nó không muốn sống nữa à!"
Vương Phượng Anh bất đắc dĩ xào đồ ăn trong nồi, tính cách nam nhân nhà mình bà biết rõ, bản sự không lớn, khẩu khí không nhỏ.
“Lão nhị kia tính tình khôn khéo, tôi thấy việc này không yên đâu, cho dù mẹ nói cho Tử Hàm chiếc ghế này, nhưng đám người này không chịu yên tĩnh đâu!" Vương Phượng Anh thở dài nói.
Mạc Quân Bảo nhìn về phía bà cụ ngồi ở cạnh cái bàn chờ ăn cơm, vui vẻ cười hì hì nói, “Mẹ, ngài già mà không hề hồ đồ! Thời khắc mấu chốt là vậy!" Dứt lời giơ ngón tay cái lên.
Cụ bà hai mắt đục ngầu liếc mắt nhìn hắn một cái lại cúi đầu.
Mạc Quân Bảo mới không trông cậy vào cụ bà phản ứng với ông, lúc này cười nói, “Bọn họ không ngừng cũng không được, tôi ngày mai sẽ đi phố đồ cổ, tìm người trong nghề đến bán ghế dựa! Bán bớt một chút tiền cũng được, dù sao cũng không cho bọn họ nhớ thương! Tiền vào trong tay chúng ta, bọn họ có thể nhớ thương cái gì?"
Lời vừa nói ra bà cụ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, biểu tình dại ra nói, “Vô liêm sỉ."
Mạc Quân Bảo sửng sốt, lập tức chỉ vào cụ bà cười nói, “Con nói này, mẹ cũng không hồ đồ!" Hắn chính là thuận miệng nói như vậy, làm sao sẽ để lời nói của bà cụ ở trong lòng.
Mạc Tử Hàm bỗng nhiên mở miệng nói, “Ghế dựa không thể bán."
“Trẻ con thì biết cái gì? Vào nhà học bài đi!" Mạc Quân Bảo theo thói quen trách cứ nói.
Mạc Tử Hàm không để ý đến ông, mà nghiêm mặt nói, “Ghế dựa là vật đáng giá, không phải là cho chúng ta lấy đến đổi tiền, muốn kiếm tiền, còn không cần trông cậy vào mấy chiếc ghế dựa cũ này."
“Ôi chao cái con ranh này thì biết cái gì?" Mạc Quân Bảo lúc này dựng thẳng ánh mắt lên, “Mày có biết hiện tại kiếm tiền khó khăn lắm không hả? Nói thật thoải mái! Được được được, chuyện của người lớn mày không phải quan tâm!"
Mạc Tử Hàm lạnh giọng nói, “Ghế dựa là bà nội cho tôi, cho nên do tôi định đoạt."
Mạc Quân Bảo nhất thời ánh mắt dựng thẳng, ném tàn thuốc trong tay xuống, đứng dậy chống thắt lưng giận trừng, “Mày… Mày trẻ con thì biết cái gì! Nói đưa cho mày thì thật là của mày à?"
“Phải." Bà cụ lại thình lình phun ra một câu.
Mạc Tử Hàm nghiêng đầu liếc mắt nhìn bà cụ một cái, khóe môi vểnh một chút tươi cười, “Bà nội đã trả lời ông."
Mạc Quân Bảo hai mắt trừng trừng, một già một trẻ trước mắt này là cố ý chọc tức hắn à?
Vương Phượng Anh làm xong cơm bày ra bàn, cười nói, “Tôi thấy Tử Hàm nói đúng vậy, đồ tốt như vậy, các cụ truyền lại, cầm bán lấy tiền thật không ra chuyện gì."
Mạc Quân Bảo nhất thời phẫn nộ vẫy tay, “Chờ ngày nào đó ở trên đường cái xin cơm đi, tôi xem các người còn có thể nói ra lời này không!"
Vương Phượng Anh không quen nhìn hắn cái kiểu cách này, “Có lấy một đồng tiền cơm nào của anh không? Lúc không có ghế dựa để anh đi xin cơm à? Tôi thấy Tử Hàm nói đúng vậy, nếu bán ghế dựa này, anh càng phá sản!"
Mạc Quân Bảo bị một câu nghẹn sắc mặt khó coi, hừ hừ nói, “Trước mặt con cái nói cái này làm gì?"
Nói xong lại sĩ diện trừng mắt Mạc Tử Hàm nói, “Nhìn ba mày làm gì? Nếu ba mày không kiếm tiền, mày và mẹ mày đều uống gió tây bắc đi! Ai nuôi mày lớn thành như vậy!"
Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ cầm lấy bát đi xới cơm, Mạc Quân Bảo còn cho rằng cô là ba tuổi chắc, cái gì cũng không hiểu ư?
“Phá sản." Cụ bà nhận cái bát cơm của Mạc Tử Hàm, thình lình lại nói một câu, chọc tức Mạc Quân Bảo sắc mặt khó coi.
“Ăn cơm ăn cơm, ghế dựa này cứ để ở nhà như vậy đi, chúng ta không phải chết đói, đừng để mấy ông anh trai anh gây sự! Còn có, tôi nghe hàng xóm nói, lúc di dời nhà mà không có chỗ ở, nói không chừng có thể có chút tiền đấy." Vương Phượng Anh mở miệng nói.
Mạc Quân Bảo nghe vậy ánh mắt sáng lên, “Đúng vậy, hộ bị cưỡng chế khẳng định được trả nhiều bồi thường, khu đất này sắp khởi công rồi, tôi thấy vừa lúc đấy."
“Còn có, anh về sau đừng có nói ầm ĩ với con, nói giống cái gì, Tử Hàm lớn rồi, không còn nhỏ nữa, anh thấy đấy hôm nay nó nói hai câu kia thật hay." Vương Phượng Anh dường như nhớ tới cái gì, không nhịn được than thở nói với Mạc Quân Bảo.
Mạc Quân Bảo hầm hừ nói, “Nói rất hay, chỉ là cánh chưa dài đã đối nghịch với ba nó! Đều là tại cô làm mẹ chiều nó!"
Nói xong lại nhìn về phía Mạc Tử Hàm, “Tao khi nào cũng là ba mày! Đừng tưởng rằng bà nội mày cho mày mấy thanh ghế dựa cũ nát mà bay lên trời! Không phải nể mặt ba mày, bà nội mày có thể để lại cho mày sao!"
Hắn chính là sĩ diện chết thuận miệng trách cứ, không ngờ bà cụ đang gắp đĩa rau liếc mắt nhìn hắn, thanh âm chững chạc nói, “Không biết xấu hổ."
Vương Phượng Anh nhất thời nở nụ cười, “Mẹ thực sự không hồ đồ, thời khắc mấu chốt minh bạch lắm!"
Mạc Tử Hàm cũng mỉm cười, tục ngữ nói nhà có một lão như có một bảo, bà cụ này đã không chỉ là bảo, mà là tương đương với lão bảo bối đáng yêu.
———
Đại hội thể dục thể thao ở trường học đã bắt đầu báo danh, nhưng trong ban không có mấy người hứng thú tham gia, uỷ viên thể dục Lý Lương có thể nói là sầu vỡ đầu.
Nhìn Mạc Tử Hàm sáng tinh mơ đi vào phòng học, Lý Lương bỗng nhiên nói, “Mạc Tử Hàm, đồng học trong ban đều báo cái hạng mục, bạn không thể ngoại lệ."
Mạc Tử Hàm đặt túi sách ở trên bàn, ghé mắt nhìn cậu ta nói, “Vậy cậu xem rồi làm đi."
“Tôi báo cho bạn á?" Lý Lương sửng sốt một chút, thấy người ta gật đầu, con ngươi chuyển động cười hì hì.
“1500 m, 200 m, nhảy cao, môn đẩy tạ…" Lý Lương nhếch khóe môi lên cười lạnh, vùi đầu chọn lựa hạng mục, tận dụng khả năng đi tìm các hạng mục có thể kịp thời gian chuyển tới, làm cho Mạc Tử Hàm trong trường thi không từ chối được.
Con ranh thối tha, đối nghịch với tao à! Cho mày đẹp mắt!
Mạc Tử Hàm không hỏi, trực tiếp ngồi ở chỗ ngồi. Một lát sau Tần Tiểu Du vẫn còn buồn ngủ tiến vào phòng học, đặt túi sách ở trên ghế nói, “Tử Hàm, ngày hôm qua mình nói chuyện đó cho ba mình biết."
Mạc Tử Hàm sửng sốt, “Chuyện rượu đỏ? Ba cậu nói như thế nào?"
“Ban đầu không tin, sau đó nói vì an toàn đi tìm chuyên gia kiểm nghiệm." Tần Tiểu Du bĩu môi có chút khinh bỉ lão ba nhà mình, thương nhân vẫn thật cẩn thận.
Mạc Tử Hàm cười hỏi, “Thì ra trước đó không tìm người kiểm nghiệm à?"
“Ông chuyên làm buôn bán rượu đỏ, tự mình hiểu công việc, trước kia đều là nhập hàng tại xưởng. Lần này nghe nói đối phương còn là công ty môn quy không nhỏ đấy."
Tần Tiểu Du không hiểu lắm, chỉ có thể từ đôi câu vài lời của lão ba phân tích ra, nhưng mà cô cũng hiểu được khả năng rượu giả không lớn. Ít nhất lão ba sẽ không quá tin tưởng, chỉ là nghe Mạc Tử Hàm một ngụm đã nói ra được tên rượu, kết luận là rượu giả, thế này mới căn cứ cẩn thận trên hết, đi tìm chuyên viên kiểm nghiệm.
Hết
Mạc Tử Hàm hỗ trợ mang cái bàn ra bày ở sân, Mạc Quân Bảo thì chuyển chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa sân hút thuốc, thần sắc rất đắc ý, tựa hồ hôm nay trận gia yến này không làm cho ông tâm tình không khoái.
“Lão đại lão nhị thực mẹ nó không phải cái vật! Đám người này không muốn chúng ta phát tài!" Mạc Quân Bảo ói ra điếu thuốc, một bên bĩu môi nói.
Vương Phượng Anh bày đồ ăn chuẩn bị đặt trên bàn, lấy rau xanh vừa rửa cho vào trong nồi, “Anh đấy, yên tĩnh chút đi! Vô duyên vô cớ phát tài lớn, ai nhìn mà không đỏ mắt? Anh thường ngày cũng đàng hoàng một chút, cẩn thận làm cho người ta đố kỵ giở trò!"
“Giở trò?" Mạc Quân Bảo cười hì hì, “Ai dám giở trò với tôi chứ? Nó không muốn sống nữa à!"
Vương Phượng Anh bất đắc dĩ xào đồ ăn trong nồi, tính cách nam nhân nhà mình bà biết rõ, bản sự không lớn, khẩu khí không nhỏ.
“Lão nhị kia tính tình khôn khéo, tôi thấy việc này không yên đâu, cho dù mẹ nói cho Tử Hàm chiếc ghế này, nhưng đám người này không chịu yên tĩnh đâu!" Vương Phượng Anh thở dài nói.
Mạc Quân Bảo nhìn về phía bà cụ ngồi ở cạnh cái bàn chờ ăn cơm, vui vẻ cười hì hì nói, “Mẹ, ngài già mà không hề hồ đồ! Thời khắc mấu chốt là vậy!" Dứt lời giơ ngón tay cái lên.
Cụ bà hai mắt đục ngầu liếc mắt nhìn hắn một cái lại cúi đầu.
Mạc Quân Bảo mới không trông cậy vào cụ bà phản ứng với ông, lúc này cười nói, “Bọn họ không ngừng cũng không được, tôi ngày mai sẽ đi phố đồ cổ, tìm người trong nghề đến bán ghế dựa! Bán bớt một chút tiền cũng được, dù sao cũng không cho bọn họ nhớ thương! Tiền vào trong tay chúng ta, bọn họ có thể nhớ thương cái gì?"
Lời vừa nói ra bà cụ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, biểu tình dại ra nói, “Vô liêm sỉ."
Mạc Quân Bảo sửng sốt, lập tức chỉ vào cụ bà cười nói, “Con nói này, mẹ cũng không hồ đồ!" Hắn chính là thuận miệng nói như vậy, làm sao sẽ để lời nói của bà cụ ở trong lòng.
Mạc Tử Hàm bỗng nhiên mở miệng nói, “Ghế dựa không thể bán."
“Trẻ con thì biết cái gì? Vào nhà học bài đi!" Mạc Quân Bảo theo thói quen trách cứ nói.
Mạc Tử Hàm không để ý đến ông, mà nghiêm mặt nói, “Ghế dựa là vật đáng giá, không phải là cho chúng ta lấy đến đổi tiền, muốn kiếm tiền, còn không cần trông cậy vào mấy chiếc ghế dựa cũ này."
“Ôi chao cái con ranh này thì biết cái gì?" Mạc Quân Bảo lúc này dựng thẳng ánh mắt lên, “Mày có biết hiện tại kiếm tiền khó khăn lắm không hả? Nói thật thoải mái! Được được được, chuyện của người lớn mày không phải quan tâm!"
Mạc Tử Hàm lạnh giọng nói, “Ghế dựa là bà nội cho tôi, cho nên do tôi định đoạt."
Mạc Quân Bảo nhất thời ánh mắt dựng thẳng, ném tàn thuốc trong tay xuống, đứng dậy chống thắt lưng giận trừng, “Mày… Mày trẻ con thì biết cái gì! Nói đưa cho mày thì thật là của mày à?"
“Phải." Bà cụ lại thình lình phun ra một câu.
Mạc Tử Hàm nghiêng đầu liếc mắt nhìn bà cụ một cái, khóe môi vểnh một chút tươi cười, “Bà nội đã trả lời ông."
Mạc Quân Bảo hai mắt trừng trừng, một già một trẻ trước mắt này là cố ý chọc tức hắn à?
Vương Phượng Anh làm xong cơm bày ra bàn, cười nói, “Tôi thấy Tử Hàm nói đúng vậy, đồ tốt như vậy, các cụ truyền lại, cầm bán lấy tiền thật không ra chuyện gì."
Mạc Quân Bảo nhất thời phẫn nộ vẫy tay, “Chờ ngày nào đó ở trên đường cái xin cơm đi, tôi xem các người còn có thể nói ra lời này không!"
Vương Phượng Anh không quen nhìn hắn cái kiểu cách này, “Có lấy một đồng tiền cơm nào của anh không? Lúc không có ghế dựa để anh đi xin cơm à? Tôi thấy Tử Hàm nói đúng vậy, nếu bán ghế dựa này, anh càng phá sản!"
Mạc Quân Bảo bị một câu nghẹn sắc mặt khó coi, hừ hừ nói, “Trước mặt con cái nói cái này làm gì?"
Nói xong lại sĩ diện trừng mắt Mạc Tử Hàm nói, “Nhìn ba mày làm gì? Nếu ba mày không kiếm tiền, mày và mẹ mày đều uống gió tây bắc đi! Ai nuôi mày lớn thành như vậy!"
Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ cầm lấy bát đi xới cơm, Mạc Quân Bảo còn cho rằng cô là ba tuổi chắc, cái gì cũng không hiểu ư?
“Phá sản." Cụ bà nhận cái bát cơm của Mạc Tử Hàm, thình lình lại nói một câu, chọc tức Mạc Quân Bảo sắc mặt khó coi.
“Ăn cơm ăn cơm, ghế dựa này cứ để ở nhà như vậy đi, chúng ta không phải chết đói, đừng để mấy ông anh trai anh gây sự! Còn có, tôi nghe hàng xóm nói, lúc di dời nhà mà không có chỗ ở, nói không chừng có thể có chút tiền đấy." Vương Phượng Anh mở miệng nói.
Mạc Quân Bảo nghe vậy ánh mắt sáng lên, “Đúng vậy, hộ bị cưỡng chế khẳng định được trả nhiều bồi thường, khu đất này sắp khởi công rồi, tôi thấy vừa lúc đấy."
“Còn có, anh về sau đừng có nói ầm ĩ với con, nói giống cái gì, Tử Hàm lớn rồi, không còn nhỏ nữa, anh thấy đấy hôm nay nó nói hai câu kia thật hay." Vương Phượng Anh dường như nhớ tới cái gì, không nhịn được than thở nói với Mạc Quân Bảo.
Mạc Quân Bảo hầm hừ nói, “Nói rất hay, chỉ là cánh chưa dài đã đối nghịch với ba nó! Đều là tại cô làm mẹ chiều nó!"
Nói xong lại nhìn về phía Mạc Tử Hàm, “Tao khi nào cũng là ba mày! Đừng tưởng rằng bà nội mày cho mày mấy thanh ghế dựa cũ nát mà bay lên trời! Không phải nể mặt ba mày, bà nội mày có thể để lại cho mày sao!"
Hắn chính là sĩ diện chết thuận miệng trách cứ, không ngờ bà cụ đang gắp đĩa rau liếc mắt nhìn hắn, thanh âm chững chạc nói, “Không biết xấu hổ."
Vương Phượng Anh nhất thời nở nụ cười, “Mẹ thực sự không hồ đồ, thời khắc mấu chốt minh bạch lắm!"
Mạc Tử Hàm cũng mỉm cười, tục ngữ nói nhà có một lão như có một bảo, bà cụ này đã không chỉ là bảo, mà là tương đương với lão bảo bối đáng yêu.
———
Đại hội thể dục thể thao ở trường học đã bắt đầu báo danh, nhưng trong ban không có mấy người hứng thú tham gia, uỷ viên thể dục Lý Lương có thể nói là sầu vỡ đầu.
Nhìn Mạc Tử Hàm sáng tinh mơ đi vào phòng học, Lý Lương bỗng nhiên nói, “Mạc Tử Hàm, đồng học trong ban đều báo cái hạng mục, bạn không thể ngoại lệ."
Mạc Tử Hàm đặt túi sách ở trên bàn, ghé mắt nhìn cậu ta nói, “Vậy cậu xem rồi làm đi."
“Tôi báo cho bạn á?" Lý Lương sửng sốt một chút, thấy người ta gật đầu, con ngươi chuyển động cười hì hì.
“1500 m, 200 m, nhảy cao, môn đẩy tạ…" Lý Lương nhếch khóe môi lên cười lạnh, vùi đầu chọn lựa hạng mục, tận dụng khả năng đi tìm các hạng mục có thể kịp thời gian chuyển tới, làm cho Mạc Tử Hàm trong trường thi không từ chối được.
Con ranh thối tha, đối nghịch với tao à! Cho mày đẹp mắt!
Mạc Tử Hàm không hỏi, trực tiếp ngồi ở chỗ ngồi. Một lát sau Tần Tiểu Du vẫn còn buồn ngủ tiến vào phòng học, đặt túi sách ở trên ghế nói, “Tử Hàm, ngày hôm qua mình nói chuyện đó cho ba mình biết."
Mạc Tử Hàm sửng sốt, “Chuyện rượu đỏ? Ba cậu nói như thế nào?"
“Ban đầu không tin, sau đó nói vì an toàn đi tìm chuyên gia kiểm nghiệm." Tần Tiểu Du bĩu môi có chút khinh bỉ lão ba nhà mình, thương nhân vẫn thật cẩn thận.
Mạc Tử Hàm cười hỏi, “Thì ra trước đó không tìm người kiểm nghiệm à?"
“Ông chuyên làm buôn bán rượu đỏ, tự mình hiểu công việc, trước kia đều là nhập hàng tại xưởng. Lần này nghe nói đối phương còn là công ty môn quy không nhỏ đấy."
Tần Tiểu Du không hiểu lắm, chỉ có thể từ đôi câu vài lời của lão ba phân tích ra, nhưng mà cô cũng hiểu được khả năng rượu giả không lớn. Ít nhất lão ba sẽ không quá tin tưởng, chỉ là nghe Mạc Tử Hàm một ngụm đã nói ra được tên rượu, kết luận là rượu giả, thế này mới căn cứ cẩn thận trên hết, đi tìm chuyên viên kiểm nghiệm.
Hết
Tác giả :
Dê Già Ăn Cỏ