Đặc Công Tà Phi
Chương 327-1: Thần ngọc thức tỉnh
Bên trong đại sảnh Thiên Linh điện, không khí rất yên tĩnh.
Gió tiêu điều lạnh lẽo phất qua. Bầu không khí tỏa khí lạnh này, quả thật yên tĩnh đến nỗi tiếng lá rơi có thể nghe thấy, yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông, tâm bi thương.
Bên ngoài đại sảnh Thiên Linh điện --
Một phía của hành lang khúc quanh, không khí cũng rất yên tĩnh. Chỉ là, trong sự yên tĩnh này, tràn ngập lại không phải là bi thương, Die nd da nl e q uu ydo n mà là sát khí biến hóa quỷ quyệt.
Thánh tôn mặc một bộ cẩm y màu đen, mặt che mặt nạ lạnh lẽo, cánh tay giao nhau, đứng đón gió khúc quanh hành lang.
Hai mắt Thánh tôn, lưu chuyển tia sáng khát máu; khóe môi Thánh tôn, cong lên một nụ cười tàn khốc.
-- hóa ra......
Thánh đế mà hắn hận thấu xương, vắt óc tìm mưu kế đón hồi cung, sau lưng, lại cất dấu một bí mật sống và chết lớn như vậy.
Được, rất tốt!
Thánh đế, nhiều năm như vậy, ta dốc hết tâm huyết tăng linh lực, chính là vì muốn nghiền xương ngươi thành tro, để tiết mối hận trong lòng của ta.
Chỉ tiếc, ngươi có Lục Dao Cầm trong tay, mặc dù ta tăng lên tới hắc linh, tương đương với linh lực của ngươi, lại vẫn không thể nắm chắc được việc giết ngươi.
Hôm nay, trời cũng giúp ta rồi!
Thánh đế, ngươi muốn Thượng Quan Ngưng Nguyệt giải trừ nguyền rủa sao? Đừng có nằm mơ, cho dù phải đồng quy vu tận với ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi được như nguyện!
Giống như quỷ mị, lặng yên không tiếng động xuất hiện.
Thánh tôn thu hết đối thoại bên trong đại sảnh đến một chữ cũng không lọt vào trong lỗ tai, trong lòng cười âm hiểm ngoan độc, dieendaanleequuydonn lại một lần giống như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động biến mất ở khúc quanh hành lang......
Bên trong đại sảnh Thiên Linh điện --
Cánh tay phải vòng qua ôm lấy ái thê, lòng bày tay trái đặt nhẹ ở trên bụng to của ái thê, bầu không khí yên tĩnh đến tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy, bị giọng nói dịu dàng của Hiên Viên Diễm phá vỡ.
"Nguyệt nhi, ta biết rõ, tự tay phá hủy tính mạng của ta, đối với nàng mà nói, thật rất tàn nhẫn, nhưng......"
Nghiêng đầu, nhìn ánh mắt của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói: "Nhưng, vì bảo bảo của chúng ta, tự tay phá hủy mạng của chàng, đối với ta mà nói dù giống như nghìn con xà cắm vào tim, ta cũng phải chịu đựng."
Gật đầu, Hiên Viên Diễm nhẹ giọng nói: "Đúng, vì bảo bảo của chúng ta, vô luận đau thế nào, Nguyệt nhi cũng phải chịu đựng!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhắm mắt, khi nước mắt sắp tràn ra, lại đè ép trở về.
Lần nữa mở mắt ngọc ra, đau khổ trên dung nhan đã biến mất, không còn đau thương, thay vào đó, là một nụ cười đẹp đến mức tận cùng.
Dường như muốn dồn tất cả nụ cười cả đời vào giờ khắc này cho xong.
Không chỉ cười nhìn Hiên Viên Diễm, giọng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng tràn ngập ý cười: "Được, da.nlze.qu;ydo/nn ngày cuối cùng Linh Tuyền khô cạn, chính là ngay ta tự tay hủy tính mạng của Diễm."
Lúc này lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không còn đau nữa.
Sau khi phá hủy tính mạng của Diễm, giải nguyền rủa Linh Tuyền, lại đợi nhiều nhất một hai ngày nữa, bốn bảo bảo trong bụng, đã tám tháng rồi.
Đến lúc đó, vận chuyển thất thải linh lực trong cơ thể, thành công sinh hạ bốn bảo bảo. Sau đó......
Nàng lập tức đuổi theo Diễm, đoàn tụ với Diễm dưới âm phủ, làm một đôi phu thê quỷ vĩnh viễn không chia cách, vô cùng đằm thắm, nàng cần gì lại phải đau chứ?
Tại sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại trong giây lát, hóa bi thương thành nụ cười tươi rực rỡ, cả đám tại chỗ hiểu, Hiên Viên Diễm càng hiểu hơn.
Cánh tay phải ôm lấy hông ái thê, vòng ôm chặt hơn một chút, Hiên Viên Diễm cũng không nói lời nào, chỉ đáp lại ái thê bằng một nụ cười mị hoặc.
Về phần cả đám Hiên Viên Ly, Vô Ngân mũi xót mắt đỏ, nước mắt mặc dù như suối vọt xuống, hàm răng lại gắt gao cắn môi, dinendian.lơqid]on cố gắng không để mình gào khóc lên.
Ngón tay thon dài nâng lên, dịu dàng phất qua mái tóc đen trên đầu vai Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển sang nhìn Nam Cung Ngạo Nhật, nhẹ giọng kêu: "Ngoại công?"
Đối diện với nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Ngạo Nhật chua xót đau khổ, môi run run đáp lại: "Ừm!"
"Ngày cuối cùng Linh Tuyền khô cạn, ta và Diễm nhất định sẽ hóa giải nguyền rủa. Chỉ là, trước khi ta và Diễm hóa giải nguyền rủa......"
Môi anh đào cong lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu hỏi: "Ngài có thể thay ta và Diễm, sắp xếp một gian nhã thất không người nào quấy rầy, để cho phu thê chúng ta có thể yên lặng, vượt qua đoạn thời gian hạnh phúc cuối cùng trên trần thế này được không?"
"Sau khi Ngọc nhi xuất cung, Huyền Linh điện vẫn trống không. Ta đã từng ra lệnh, bất luận người nào trong Linh cung, đều không cho bước vào Huyền Linh điện, cho dù là quét dọn, cũng để ta tự mình đến. Nguyệt nhi, nếu con và Diễm nhi không muốn bị quấy rầy, có thể vào Huyền Linh điện của Ngọc Nhi!"
Giọng run rẩy đầy thương tiếc trả lời xong, Nam Cung Ngạo Nhật lệ rơi đầy mặt, xoay lưng, bàn tay che miệng thật chặt, không để cho mình khóc thành tiếng.
Sau khi cười nhìn Hiên Viên Diễm, đôi phu thê đồng thời dời bước, đối diện với Thiên Cơ lão nhân, khoảng cách càng gần.
Ngón tay nâng lên, vuốt vuốt đầu vai Thiên Cơ lão nhân, hai bím tóc cuộn lại thành đoàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhẹ giọng kêu: "Soái lão đầu?"
Mắt sưng đỏ, nhìn vẻ mặt tươi cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân đau buồn lên tiếng: "Nguyệt oa nhi, soái lão đầu ở đây!"
Từ trong tay áo màu tím, móc ra một cái hộp nhỏ màu vàng kim, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa cái hộp nhỏ về phía Thiên Cơ lão nhân hơi choáng váng.
"Soái lão đầu, để chữa trị quái bệnh cho mẫu phi của Diễm, tổng cộng cần bảy dược liệu. Trong hộp nhỏ này, hôm nay đã có bộ bốn loại dược liệu, còn thiếu Thánh hoa, Thánh thảo và Phiên Vũ hoa."
"Thánh hoa và Thánh thảo, ngoại công đã đáp ứng cho ta, một lát nữa ngươi đừng quên lấy Thánh hoa và Thánh thảo từ ngoại công, sau khi lấy được, nhớ đưa bỏ chúng nó vào trong hộp đó."
"Về phần dược liệu Phiên Vũ hoa, nó ở Huyễn Ảnh cung của Diễm. Huyễn Ảnh cung ở nơi nào, mẫu phi của Diễm ở nơi nào, tin tưởng soái lão đầu thần thông quảng đại của chúng ta, so với bấy kỳ ai đều muốn rõ hơn, phải không?"
"Chờ ngươi lấy được Phiên Vũ hoa, tập hợp đủ bảy dược liệu. Điều chế bảy dược liệu như thế nào, mới có thể chữa trị được quái bệnh của mẫu phi của Diễm, Vô Ngân rõ nhất. Cho nên......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài tiếng nói, giao chiếc hộp nhỏ cho Thiên Cơ lão nhân, môi anh đào cười nói: di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Trách nhiệm nặng nề thành công điều chế dược liệu, chữa trị bệnh cho mẫu phi của Diễm, phải giao cho soái lão đầu và Vô Ngân rồi...!"
Liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù nở nụ cười tươi, nhưng mỗi một câu một lời, lại giống như giao phó di ngôn trước khi lâm chung.
Vô cùng bi thống, nước mắt Thiên Cơ lão nhân lan tràn, sau khi nhét vào túi rộng rãi, ôm đầu gối ngồi ở trên đất.
Xoay đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn về phía bên phải.
Phía bên phải, Thượng Quan Hạo đau khổ, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, thân thể cũng run rẩy nằm trên mặt bàn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết, hai cánh tay Thượng Quan Hạo che mặt, thân thể run rẩy nằm trên mặt bàn, giờ khắc này đang cố gắng kiềm chế tiếng khóc.
Môi anh đào nhấp một cái, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không tiến lên an ủi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rất rõ, vào giờ phút này, đối với Thượng Quan Hạo mà nói, bất kỳ lời an ủi nào, đều có vẻ dư thừa!
-- phụ thân thân ái, nhiều năm trước, người đau lòng mất đi mẫu thân.
Nhiều năm sau, nếu người lại một lần nữa đau lòng mất đi Nguyệt nhi, Nguyệt nhi hiểu rõ, người nhất định sẽ đau như ruột gan đứt từng khúc, đau đến không muốn sống!
Chỉ là......
Nhưng nếu Nguyệt nhi theo Diễm qua đời trước, sinh hạ bốn bảo bảo.
Sau đó, để bốn bảo bảo thông minh, chăm sóc cho người, mới có thể chữa khỏi sự đau thương của người, khiến người vui vẻ mà sống tiếp chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã quyết định để bốn bảo bảo, tới an ủi đau thương trong lòng Thượng Quan Hạo, dfienddn lieqiudoon mắt ngọc rời khỏi từ trên người Thượng Quan Hạo, cười nhìn Nam Cung Ngạo Nhật.
"Ngoại công, Huyền Linh điện của nương ở nơi nào?"
Nam Cung Ngạo Nhật biết, ngoại tôn nữ nóng lòng đi Huyền Linh điện, là không muốn lãng phí thời gian hạnh phúc còn lại của phu thê nàng.
Giao chìa khóa Huyền Linh điện cho Nam Cung Tuyết Y.
Nam Cung Ngạo Nhật rũ mí mắt xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Tuyết Y, ngươi đi trước dẫn đường, dẫn phu thê Nguyệt nhi và Diễm nhi vào Huyền Linh điện của Thánh chủ cô cô ngươi chứ?"
"Nguyệt muội, Diễm muội phu, xin mời!"
Mắt Nam Cung Tuyết Y sưng đỏ, giọng khàn khàn nói xong, tay cầm chìa khóa Huyền Linh điện, đi về phía cửa lớn Thiên Linh điện.
Đợi phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm tay theo đuôi phía sau Nam Cung Tuyết Y, bước ra khỏi cửa chính Thiên Linh điện, dienndnle,qu.y don biến mất ở hành lang ngoài điện.
Bên trong đại sảnh Thiên Linh điện, cả đám rơi nước mắt như mưa, cũng không khống chế nổi nữa, cùng rống lên tiếng khóc đinh tai nhức óc......
Sau một khoảng thời gian --
Phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào Huyền Linh điện, ngay cả cửa cũng không bước ra một bước.
Trừ Nam Cung Tuyết Y đưa một ngày ba bữa, đôi phu thê sẽ ngồi bên cạnh bàn dùng bữa, thời gian còn lại, đôi phu thê cũng chỉ yên lặng ngồi trước cửa sổ.
Gió tiêu điều lạnh lẽo phất qua. Bầu không khí tỏa khí lạnh này, quả thật yên tĩnh đến nỗi tiếng lá rơi có thể nghe thấy, yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông, tâm bi thương.
Bên ngoài đại sảnh Thiên Linh điện --
Một phía của hành lang khúc quanh, không khí cũng rất yên tĩnh. Chỉ là, trong sự yên tĩnh này, tràn ngập lại không phải là bi thương, Die nd da nl e q uu ydo n mà là sát khí biến hóa quỷ quyệt.
Thánh tôn mặc một bộ cẩm y màu đen, mặt che mặt nạ lạnh lẽo, cánh tay giao nhau, đứng đón gió khúc quanh hành lang.
Hai mắt Thánh tôn, lưu chuyển tia sáng khát máu; khóe môi Thánh tôn, cong lên một nụ cười tàn khốc.
-- hóa ra......
Thánh đế mà hắn hận thấu xương, vắt óc tìm mưu kế đón hồi cung, sau lưng, lại cất dấu một bí mật sống và chết lớn như vậy.
Được, rất tốt!
Thánh đế, nhiều năm như vậy, ta dốc hết tâm huyết tăng linh lực, chính là vì muốn nghiền xương ngươi thành tro, để tiết mối hận trong lòng của ta.
Chỉ tiếc, ngươi có Lục Dao Cầm trong tay, mặc dù ta tăng lên tới hắc linh, tương đương với linh lực của ngươi, lại vẫn không thể nắm chắc được việc giết ngươi.
Hôm nay, trời cũng giúp ta rồi!
Thánh đế, ngươi muốn Thượng Quan Ngưng Nguyệt giải trừ nguyền rủa sao? Đừng có nằm mơ, cho dù phải đồng quy vu tận với ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi được như nguyện!
Giống như quỷ mị, lặng yên không tiếng động xuất hiện.
Thánh tôn thu hết đối thoại bên trong đại sảnh đến một chữ cũng không lọt vào trong lỗ tai, trong lòng cười âm hiểm ngoan độc, dieendaanleequuydonn lại một lần giống như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động biến mất ở khúc quanh hành lang......
Bên trong đại sảnh Thiên Linh điện --
Cánh tay phải vòng qua ôm lấy ái thê, lòng bày tay trái đặt nhẹ ở trên bụng to của ái thê, bầu không khí yên tĩnh đến tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy, bị giọng nói dịu dàng của Hiên Viên Diễm phá vỡ.
"Nguyệt nhi, ta biết rõ, tự tay phá hủy tính mạng của ta, đối với nàng mà nói, thật rất tàn nhẫn, nhưng......"
Nghiêng đầu, nhìn ánh mắt của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói: "Nhưng, vì bảo bảo của chúng ta, tự tay phá hủy mạng của chàng, đối với ta mà nói dù giống như nghìn con xà cắm vào tim, ta cũng phải chịu đựng."
Gật đầu, Hiên Viên Diễm nhẹ giọng nói: "Đúng, vì bảo bảo của chúng ta, vô luận đau thế nào, Nguyệt nhi cũng phải chịu đựng!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhắm mắt, khi nước mắt sắp tràn ra, lại đè ép trở về.
Lần nữa mở mắt ngọc ra, đau khổ trên dung nhan đã biến mất, không còn đau thương, thay vào đó, là một nụ cười đẹp đến mức tận cùng.
Dường như muốn dồn tất cả nụ cười cả đời vào giờ khắc này cho xong.
Không chỉ cười nhìn Hiên Viên Diễm, giọng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng tràn ngập ý cười: "Được, da.nlze.qu;ydo/nn ngày cuối cùng Linh Tuyền khô cạn, chính là ngay ta tự tay hủy tính mạng của Diễm."
Lúc này lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không còn đau nữa.
Sau khi phá hủy tính mạng của Diễm, giải nguyền rủa Linh Tuyền, lại đợi nhiều nhất một hai ngày nữa, bốn bảo bảo trong bụng, đã tám tháng rồi.
Đến lúc đó, vận chuyển thất thải linh lực trong cơ thể, thành công sinh hạ bốn bảo bảo. Sau đó......
Nàng lập tức đuổi theo Diễm, đoàn tụ với Diễm dưới âm phủ, làm một đôi phu thê quỷ vĩnh viễn không chia cách, vô cùng đằm thắm, nàng cần gì lại phải đau chứ?
Tại sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại trong giây lát, hóa bi thương thành nụ cười tươi rực rỡ, cả đám tại chỗ hiểu, Hiên Viên Diễm càng hiểu hơn.
Cánh tay phải ôm lấy hông ái thê, vòng ôm chặt hơn một chút, Hiên Viên Diễm cũng không nói lời nào, chỉ đáp lại ái thê bằng một nụ cười mị hoặc.
Về phần cả đám Hiên Viên Ly, Vô Ngân mũi xót mắt đỏ, nước mắt mặc dù như suối vọt xuống, hàm răng lại gắt gao cắn môi, dinendian.lơqid]on cố gắng không để mình gào khóc lên.
Ngón tay thon dài nâng lên, dịu dàng phất qua mái tóc đen trên đầu vai Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển sang nhìn Nam Cung Ngạo Nhật, nhẹ giọng kêu: "Ngoại công?"
Đối diện với nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Ngạo Nhật chua xót đau khổ, môi run run đáp lại: "Ừm!"
"Ngày cuối cùng Linh Tuyền khô cạn, ta và Diễm nhất định sẽ hóa giải nguyền rủa. Chỉ là, trước khi ta và Diễm hóa giải nguyền rủa......"
Môi anh đào cong lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu hỏi: "Ngài có thể thay ta và Diễm, sắp xếp một gian nhã thất không người nào quấy rầy, để cho phu thê chúng ta có thể yên lặng, vượt qua đoạn thời gian hạnh phúc cuối cùng trên trần thế này được không?"
"Sau khi Ngọc nhi xuất cung, Huyền Linh điện vẫn trống không. Ta đã từng ra lệnh, bất luận người nào trong Linh cung, đều không cho bước vào Huyền Linh điện, cho dù là quét dọn, cũng để ta tự mình đến. Nguyệt nhi, nếu con và Diễm nhi không muốn bị quấy rầy, có thể vào Huyền Linh điện của Ngọc Nhi!"
Giọng run rẩy đầy thương tiếc trả lời xong, Nam Cung Ngạo Nhật lệ rơi đầy mặt, xoay lưng, bàn tay che miệng thật chặt, không để cho mình khóc thành tiếng.
Sau khi cười nhìn Hiên Viên Diễm, đôi phu thê đồng thời dời bước, đối diện với Thiên Cơ lão nhân, khoảng cách càng gần.
Ngón tay nâng lên, vuốt vuốt đầu vai Thiên Cơ lão nhân, hai bím tóc cuộn lại thành đoàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhẹ giọng kêu: "Soái lão đầu?"
Mắt sưng đỏ, nhìn vẻ mặt tươi cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân đau buồn lên tiếng: "Nguyệt oa nhi, soái lão đầu ở đây!"
Từ trong tay áo màu tím, móc ra một cái hộp nhỏ màu vàng kim, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa cái hộp nhỏ về phía Thiên Cơ lão nhân hơi choáng váng.
"Soái lão đầu, để chữa trị quái bệnh cho mẫu phi của Diễm, tổng cộng cần bảy dược liệu. Trong hộp nhỏ này, hôm nay đã có bộ bốn loại dược liệu, còn thiếu Thánh hoa, Thánh thảo và Phiên Vũ hoa."
"Thánh hoa và Thánh thảo, ngoại công đã đáp ứng cho ta, một lát nữa ngươi đừng quên lấy Thánh hoa và Thánh thảo từ ngoại công, sau khi lấy được, nhớ đưa bỏ chúng nó vào trong hộp đó."
"Về phần dược liệu Phiên Vũ hoa, nó ở Huyễn Ảnh cung của Diễm. Huyễn Ảnh cung ở nơi nào, mẫu phi của Diễm ở nơi nào, tin tưởng soái lão đầu thần thông quảng đại của chúng ta, so với bấy kỳ ai đều muốn rõ hơn, phải không?"
"Chờ ngươi lấy được Phiên Vũ hoa, tập hợp đủ bảy dược liệu. Điều chế bảy dược liệu như thế nào, mới có thể chữa trị được quái bệnh của mẫu phi của Diễm, Vô Ngân rõ nhất. Cho nên......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài tiếng nói, giao chiếc hộp nhỏ cho Thiên Cơ lão nhân, môi anh đào cười nói: di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Trách nhiệm nặng nề thành công điều chế dược liệu, chữa trị bệnh cho mẫu phi của Diễm, phải giao cho soái lão đầu và Vô Ngân rồi...!"
Liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù nở nụ cười tươi, nhưng mỗi một câu một lời, lại giống như giao phó di ngôn trước khi lâm chung.
Vô cùng bi thống, nước mắt Thiên Cơ lão nhân lan tràn, sau khi nhét vào túi rộng rãi, ôm đầu gối ngồi ở trên đất.
Xoay đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn về phía bên phải.
Phía bên phải, Thượng Quan Hạo đau khổ, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, thân thể cũng run rẩy nằm trên mặt bàn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết, hai cánh tay Thượng Quan Hạo che mặt, thân thể run rẩy nằm trên mặt bàn, giờ khắc này đang cố gắng kiềm chế tiếng khóc.
Môi anh đào nhấp một cái, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không tiến lên an ủi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rất rõ, vào giờ phút này, đối với Thượng Quan Hạo mà nói, bất kỳ lời an ủi nào, đều có vẻ dư thừa!
-- phụ thân thân ái, nhiều năm trước, người đau lòng mất đi mẫu thân.
Nhiều năm sau, nếu người lại một lần nữa đau lòng mất đi Nguyệt nhi, Nguyệt nhi hiểu rõ, người nhất định sẽ đau như ruột gan đứt từng khúc, đau đến không muốn sống!
Chỉ là......
Nhưng nếu Nguyệt nhi theo Diễm qua đời trước, sinh hạ bốn bảo bảo.
Sau đó, để bốn bảo bảo thông minh, chăm sóc cho người, mới có thể chữa khỏi sự đau thương của người, khiến người vui vẻ mà sống tiếp chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã quyết định để bốn bảo bảo, tới an ủi đau thương trong lòng Thượng Quan Hạo, dfienddn lieqiudoon mắt ngọc rời khỏi từ trên người Thượng Quan Hạo, cười nhìn Nam Cung Ngạo Nhật.
"Ngoại công, Huyền Linh điện của nương ở nơi nào?"
Nam Cung Ngạo Nhật biết, ngoại tôn nữ nóng lòng đi Huyền Linh điện, là không muốn lãng phí thời gian hạnh phúc còn lại của phu thê nàng.
Giao chìa khóa Huyền Linh điện cho Nam Cung Tuyết Y.
Nam Cung Ngạo Nhật rũ mí mắt xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Tuyết Y, ngươi đi trước dẫn đường, dẫn phu thê Nguyệt nhi và Diễm nhi vào Huyền Linh điện của Thánh chủ cô cô ngươi chứ?"
"Nguyệt muội, Diễm muội phu, xin mời!"
Mắt Nam Cung Tuyết Y sưng đỏ, giọng khàn khàn nói xong, tay cầm chìa khóa Huyền Linh điện, đi về phía cửa lớn Thiên Linh điện.
Đợi phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm tay theo đuôi phía sau Nam Cung Tuyết Y, bước ra khỏi cửa chính Thiên Linh điện, dienndnle,qu.y don biến mất ở hành lang ngoài điện.
Bên trong đại sảnh Thiên Linh điện, cả đám rơi nước mắt như mưa, cũng không khống chế nổi nữa, cùng rống lên tiếng khóc đinh tai nhức óc......
Sau một khoảng thời gian --
Phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào Huyền Linh điện, ngay cả cửa cũng không bước ra một bước.
Trừ Nam Cung Tuyết Y đưa một ngày ba bữa, đôi phu thê sẽ ngồi bên cạnh bàn dùng bữa, thời gian còn lại, đôi phu thê cũng chỉ yên lặng ngồi trước cửa sổ.
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm