Đặc Công Tà Phi
Chương 244: Ra oai bằng nước đông lạnh
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới bên cạnh Tiêu Hàn, miễn cưỡng dựa lưng vào góc bàn. Nàng gõ năm ngón tay lên mặt bàn, tấu lên âm thanh lạnh lẽo như ma chú địa ngục đối với hắn.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tiêu thái tử phát huy tinh thần quân tử, rất đáng được khen ngợi. Chỉ có điều..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong khóe môi: "Thỉnh thoảng làm một tiểu nhân béo nhờ nuốt lời (*), Tiêu thái tử sẽ phát hiện cuộc sống đặc sắc hơn!"
[(*) Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy: Một lời nói của quân tử, bốn con ngựa cũng không đuổi kịp. Câu này quá quen nên ta không dịch nghĩa bóng nữa nhé.
- Tiểu nhân béo nhờ nuốt lời: Kẻ tiểu nhân không giữ lời, chỉ biết có lợi cho mình.]
Tiêu Hàn nhìn nàng cười giảo hoạt như hồ ly, híp mắt lại, hỏi: "Ý ngươi là..."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiến sát về phía Tiêu Hàn, năm ngón tay trái vỗ vỗ bả vai hắn. Hành động của nàng làm bả vai Tiêu Hàn nhất thời phát lạnh, sống lưng cũng như bị gió lạnh phớt qua. Thế nhưng hành động của nàng lại làm cho kẻ đang ngồi phía đối diện kia (anh Diễm í) nổi lên cơn bạo ghen.
-- Nguyệt nhi, nàng nàng nàng... Tán gẫu thì tán gẫu đi, nàng vỗ vai hắn làm gì?
Bóng dáng Hiên Viên Diễm xẹt qua cực nhanh như cuồng phong bão tố. Chỉ trong nháy mắt -- Hiên Viên Diễm trở về ngồi trên ghế, nhưng mà cánh tay phải của hắn lại tham lam ôm chặt eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
[Èo, biết anh sẽ ghen mà. Thế nên mấy chương này mới cho Hàn gọi Nguyệt là "ngươi", chứ nếu gọi "nàng" như trước chắc Diễm cho Hàn ra đảo chơi với khỉ.]
Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút mãnh liệt, cúi đầu xuống, nhìn vẻ mặt không vui của Hiên Viên Diễm. Dường như nàng đang yên lặng hỏi Diễm: ta chỉ vỗ vai hắn, chàng lôi ta lại làm gì?
Hiên Viên Diễm giận dỗi trừng mắt với nàng, dùng nội lực truyền âm: Nguyệt nhi, nàng gõ bàn thì gõ bàn, chuyển sang vỗ vai hắn làm gì?
"Khụ..."
Nghe được câu hỏi không mấy vui vẻ của hắn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khinh thường nhìn một cái, ho khan. Chỉ là vỗ vai Tiêu Hàn, người này không cần thiết phải hất đổ bình dấm chua chứ? Hơn nữa... nàng đâu có vỗ dịu dàng, còn mang theo thái độ giễu cợt vỗ vai hắn mà...
Nàng lặng yên đâm ngón trỏ phải trước ngực Hiên Viên Diễm, che giấu khóe môi co giật rồi nhìn sang Tiêu Hàn, bổ sung hoàn chỉnh câu nói vừa nãy: "Bắc Dực quốc đầu hàng Tây Thần vô điều kiện, Tiêu thái tử thành kính dâng máu tươi cho Ma Quân, tuy nói vì muốn mời Tư Đồ Kiệt uống trà nên phải trả cái giá lớn đến vậy. Nhưng đến cuối cùng, Tư Đồ Kiệt và Ma Quân có phúc phận nhận lấy giá cao mà Tiêu thái tử phải trả hay không là một chuyện khác, không phải sao?"
Tiêu Hàn không ngu ngốc. Nàng vừa dứt lời, hắn lập tức hiểu được ý ở ngoài lời của nàng. Thì ra... không phải hắn đánh giá cao trí thông minh của mình. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tự mình đến Tây viện tìm hắn với mục đích giống như hắn đoán lúc trước, đó là cùng hắn liên thủ để đối phó Dạ Dật Phong và Tư Đồ Kiệt. Bất luận đối với hắn nói riêng hay Bắc Dực quốc nói chung, hắn đều không có bất cứ lí do nào để từ chối liên thủ với bọn họ cả. Chỉ có điều --
Nếu bọn họ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói muốn liên thủ cùng hắn, đương nhiên hắn sẽ lập tức đồng ý. Nhưng bọn họ lại không đề cập đến hợp tác, chỉ ngươi một câu ta một câu, phối hợp một cách ăn ý, ám chỉ tốt nhất là hắn nên ngoan ngoãn phối hợp, khiến cho lòng tự tôn của hắn đau đến rỉ máu.
Rõ ràng là chuyện cả hai bên cùng có lợi, tại sao bọn họ giống thiên thần cao cao tại thượng, thái độ ban phát lòng từ bi, tựa như đang bố thí cơ hội hợp tác cho hắn; mà hắn... giống như cỏ dại ở khu đất hoang, hèn mọn đáng thương tựa như phải cảm tạ bọn họ ban thưởng cơ hội hợp tác?
Tiêu Hàn cứng đơ, vẻ mặt vô cảm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, mím môi thành một đường thẳng và cũng không đáp lại.
Hiên Diên Diêm nâng tay trái, không chút để ý dời một quân trắng trên bàn cờ, nói: "Tiêu thái tử, ngươi là người thông minh, phải nghe hiểu lời Nguyệt nhi chứ?"
Tiêu Hàn vẫn không đáp, nhưng ánh mắt hắn dõi theo chuyển động của ngón tay Hiên Viên Diễm. Trong giây phút bàn cờ lại cố định, thân thể Tiêu Hàn càng thêm cứng đơ. (HNTB@DđLQĐ)
Lúc trước, thế cờ ban đầu là quân trắng rơi vào hiểm cảnh bốn bề giáp địch, quân đen ngạo nghễ. Mặc dù thế cờ này do hắn làm ra, nhưng bản thân hắn cũng không nghĩ ra bước kế tiếp quân trắng nên đi như thế nào mới có thể thoát khỏi khốn cảnh, xoay chuyển tình thế. Nhưng vừa rồi, Hiên Viên Diễm thờ ơ dời một quân trắng, lại chuyển hiểm cảnh của quân trắng thành ưu thế một cách vô cùng dễ dàng và xảo diệu. Quân trắng thoạt nhìn vẫn ở khốn cảnh như cũ, nhưng bất luận bước kế tiếp quân đen đi như thế nào, quân trắng cũng sẽ có cơ hội tuyệt diệu để phá vỡ vòng vây.
Hiên Viên Diễm dời quân trắng, nghịch chuyển thế cờ, kì thực đang ám chỉ Tiêu Hàn -- Bất luận tâm tư Tiêu Hàn sâu thế nào cũng chỉ như quân cờ giăng khắp nơi trên bàn, tất cả đều bị Hiên Viên Diễm nắm trong lòng bàn tay.
Tiêu Hàn im lặng một hồi lâu, môi mỏng khẽ mấp máy, cuối cùng cũng đáp lại: "Đề nghị của các ngươi để ta suy nghĩ đã." Hắn sẽ cùng bọn họ liên thủ đối địch, bởi vì hắn không có bất cứ lí do nào để từ chối cả. Nhưng hắn không muốn rơi vào trạng thái bị động, giống như chó nhà có tang vẫy đuôi mừng chủ dưới khí thế của hai người, "chịu thao túng" để liên thủ với bọn họ. Để cứu vớt tự tôn và kiêu ngạo, hắn phải chuyển bị động thành chủ động, làm hai người kia hồi hộp chờ đợi câu trả lời chắc chắn của hắn.
Tiêu Hàn vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã cười đầy ẩn ý: "Tâm là của ngươi, ngươi có quyền suy nghĩ." Ngay sau đó, nàng kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm: "Diễm, ta đói, về phòng nướng cá ăn tiếp nha?"
"Ừ, về phòng nướng cá."
Hiên Viên Diễm đứng dậy, đáp lời nàng. Tay trái của hắn vừa như có tình lại như vô ý, khẽ phủi mặt bàn bụi bặm. Một dòng khí lưu làm người ta không dễ phát hiện chạy dọc theo bàn tay trái của hắn rơi vào ly trà trước mặt Tiêu Hàn.
Thấy hai người họ đan tay đi về phía cửa phòng, Tiêu Hàn cũng theo lễ đứng lên, miễn cưỡng cười nhạt, tay trái bày ra tư thế "đi thong thả, không tiễn".
Chân trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã bước ra ngoài bậu cửa, chân phải vẫn ở bên trong bậu, quay đầu. Hai người nhìn Tiêu Hàn, đồng thanh nói: "Tiêu thái tử, suy nghĩ thì suy nghĩ, không nên suy nghĩ quá lâu đến khi... nước trà nóng cũng đông thành băng rồi!"
Dứt lời, hai người dựa vào nhau ra khỏi cửa mà không ngoảnh đầu.
Tiêu Hàn duy trì nụ cười nhạt, mãi cho đến khi tiếng bước chân của bọn họ không vang lên nữa, lúc này mới ngồi xuống ghế. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn chằm chằm cửa phòng, tay phải chậm rãi định bưng ly trà trên mặt bàn, vừa uống trà, vừa suy tư nên cho bọn họ câu trả lời chắc chắn biểu lộ rõ ý hợp tác như thế nào.
Thế nhưng -- Tiêu Hàn vừa mới đụng đến ly trà, toàn thân như bị điện giật, rút nhanh tay về. Tay hắn bị một dòng khí lạnh xâm nhập, đột ngột cúi đầu nhìn chiếc ly.
"Hít..." Khí lạnh bên trong ly tỏa ra, hắn cũng hít vào một hơi khí lạnh. Từ khi nào nước trà nóng trong ly lại biến thành... một khối băng vậy?
Khóe miệng Tiêu Hàn co rút mãnh liệt, trong đầu lập tức hiện ra cảnh trước khi Hiên Viên Diễm rời đi có phủi nhẹ mặt bàn. Chẳng lẽ nước trà đông thành băng trong ly là do Hiên Viên Diễm gây ra? Trên đời có công phu quỷ dị như thế sao? Hơn nữa... Hiên Viên Diễm bày ra một màn đông nước trà này là có ý gì? Là ra oai với hắn sao? Ra oai về bản lĩnh của mình và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không phải là gối thêu hoa (**) nhìn đẹp mà vô dụng? Ra oai rằng mình và Thượng Quan Ngưng Nguyệt thông minh, hắn mãi mãi không thể nhìn thấu sao? Vì vậy, tốt nhất hắn nên từ bỏ bướng bỉnh để mặc bọn họ thao túng, ngoan ngoãn phối hợp với bọn họ để diệt trừ Dạ Dật Phong và Tư Đồ Kiệt cùng với... Ma Quân?
[(**) Gối thêu hoa: Đại để là chỉ được cái mã ngoài, bên trong chả được tích sự gì.]
Bên ngoài cửa sổ -- Từng đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời xanh. Mặt trời đỏ rực tỏa vô số sợi nắng chói mắt xuống mặt đất, khiến vạn vật phủ lên một lớp lụa vàng. Nhưng trong Tây viện, Tiêu Hàn cứng đờ ngồi trên ghế, ánh mắt kinh ngạc nhìn khối băng trong ly, không cảm thấy bất kì một chút ấm áp nào thấm vào ruột gan.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tiêu thái tử phát huy tinh thần quân tử, rất đáng được khen ngợi. Chỉ có điều..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong khóe môi: "Thỉnh thoảng làm một tiểu nhân béo nhờ nuốt lời (*), Tiêu thái tử sẽ phát hiện cuộc sống đặc sắc hơn!"
[(*) Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy: Một lời nói của quân tử, bốn con ngựa cũng không đuổi kịp. Câu này quá quen nên ta không dịch nghĩa bóng nữa nhé.
- Tiểu nhân béo nhờ nuốt lời: Kẻ tiểu nhân không giữ lời, chỉ biết có lợi cho mình.]
Tiêu Hàn nhìn nàng cười giảo hoạt như hồ ly, híp mắt lại, hỏi: "Ý ngươi là..."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiến sát về phía Tiêu Hàn, năm ngón tay trái vỗ vỗ bả vai hắn. Hành động của nàng làm bả vai Tiêu Hàn nhất thời phát lạnh, sống lưng cũng như bị gió lạnh phớt qua. Thế nhưng hành động của nàng lại làm cho kẻ đang ngồi phía đối diện kia (anh Diễm í) nổi lên cơn bạo ghen.
-- Nguyệt nhi, nàng nàng nàng... Tán gẫu thì tán gẫu đi, nàng vỗ vai hắn làm gì?
Bóng dáng Hiên Viên Diễm xẹt qua cực nhanh như cuồng phong bão tố. Chỉ trong nháy mắt -- Hiên Viên Diễm trở về ngồi trên ghế, nhưng mà cánh tay phải của hắn lại tham lam ôm chặt eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
[Èo, biết anh sẽ ghen mà. Thế nên mấy chương này mới cho Hàn gọi Nguyệt là "ngươi", chứ nếu gọi "nàng" như trước chắc Diễm cho Hàn ra đảo chơi với khỉ.]
Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút mãnh liệt, cúi đầu xuống, nhìn vẻ mặt không vui của Hiên Viên Diễm. Dường như nàng đang yên lặng hỏi Diễm: ta chỉ vỗ vai hắn, chàng lôi ta lại làm gì?
Hiên Viên Diễm giận dỗi trừng mắt với nàng, dùng nội lực truyền âm: Nguyệt nhi, nàng gõ bàn thì gõ bàn, chuyển sang vỗ vai hắn làm gì?
"Khụ..."
Nghe được câu hỏi không mấy vui vẻ của hắn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khinh thường nhìn một cái, ho khan. Chỉ là vỗ vai Tiêu Hàn, người này không cần thiết phải hất đổ bình dấm chua chứ? Hơn nữa... nàng đâu có vỗ dịu dàng, còn mang theo thái độ giễu cợt vỗ vai hắn mà...
Nàng lặng yên đâm ngón trỏ phải trước ngực Hiên Viên Diễm, che giấu khóe môi co giật rồi nhìn sang Tiêu Hàn, bổ sung hoàn chỉnh câu nói vừa nãy: "Bắc Dực quốc đầu hàng Tây Thần vô điều kiện, Tiêu thái tử thành kính dâng máu tươi cho Ma Quân, tuy nói vì muốn mời Tư Đồ Kiệt uống trà nên phải trả cái giá lớn đến vậy. Nhưng đến cuối cùng, Tư Đồ Kiệt và Ma Quân có phúc phận nhận lấy giá cao mà Tiêu thái tử phải trả hay không là một chuyện khác, không phải sao?"
Tiêu Hàn không ngu ngốc. Nàng vừa dứt lời, hắn lập tức hiểu được ý ở ngoài lời của nàng. Thì ra... không phải hắn đánh giá cao trí thông minh của mình. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tự mình đến Tây viện tìm hắn với mục đích giống như hắn đoán lúc trước, đó là cùng hắn liên thủ để đối phó Dạ Dật Phong và Tư Đồ Kiệt. Bất luận đối với hắn nói riêng hay Bắc Dực quốc nói chung, hắn đều không có bất cứ lí do nào để từ chối liên thủ với bọn họ cả. Chỉ có điều --
Nếu bọn họ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói muốn liên thủ cùng hắn, đương nhiên hắn sẽ lập tức đồng ý. Nhưng bọn họ lại không đề cập đến hợp tác, chỉ ngươi một câu ta một câu, phối hợp một cách ăn ý, ám chỉ tốt nhất là hắn nên ngoan ngoãn phối hợp, khiến cho lòng tự tôn của hắn đau đến rỉ máu.
Rõ ràng là chuyện cả hai bên cùng có lợi, tại sao bọn họ giống thiên thần cao cao tại thượng, thái độ ban phát lòng từ bi, tựa như đang bố thí cơ hội hợp tác cho hắn; mà hắn... giống như cỏ dại ở khu đất hoang, hèn mọn đáng thương tựa như phải cảm tạ bọn họ ban thưởng cơ hội hợp tác?
Tiêu Hàn cứng đơ, vẻ mặt vô cảm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, mím môi thành một đường thẳng và cũng không đáp lại.
Hiên Diên Diêm nâng tay trái, không chút để ý dời một quân trắng trên bàn cờ, nói: "Tiêu thái tử, ngươi là người thông minh, phải nghe hiểu lời Nguyệt nhi chứ?"
Tiêu Hàn vẫn không đáp, nhưng ánh mắt hắn dõi theo chuyển động của ngón tay Hiên Viên Diễm. Trong giây phút bàn cờ lại cố định, thân thể Tiêu Hàn càng thêm cứng đơ. (HNTB@DđLQĐ)
Lúc trước, thế cờ ban đầu là quân trắng rơi vào hiểm cảnh bốn bề giáp địch, quân đen ngạo nghễ. Mặc dù thế cờ này do hắn làm ra, nhưng bản thân hắn cũng không nghĩ ra bước kế tiếp quân trắng nên đi như thế nào mới có thể thoát khỏi khốn cảnh, xoay chuyển tình thế. Nhưng vừa rồi, Hiên Viên Diễm thờ ơ dời một quân trắng, lại chuyển hiểm cảnh của quân trắng thành ưu thế một cách vô cùng dễ dàng và xảo diệu. Quân trắng thoạt nhìn vẫn ở khốn cảnh như cũ, nhưng bất luận bước kế tiếp quân đen đi như thế nào, quân trắng cũng sẽ có cơ hội tuyệt diệu để phá vỡ vòng vây.
Hiên Viên Diễm dời quân trắng, nghịch chuyển thế cờ, kì thực đang ám chỉ Tiêu Hàn -- Bất luận tâm tư Tiêu Hàn sâu thế nào cũng chỉ như quân cờ giăng khắp nơi trên bàn, tất cả đều bị Hiên Viên Diễm nắm trong lòng bàn tay.
Tiêu Hàn im lặng một hồi lâu, môi mỏng khẽ mấp máy, cuối cùng cũng đáp lại: "Đề nghị của các ngươi để ta suy nghĩ đã." Hắn sẽ cùng bọn họ liên thủ đối địch, bởi vì hắn không có bất cứ lí do nào để từ chối cả. Nhưng hắn không muốn rơi vào trạng thái bị động, giống như chó nhà có tang vẫy đuôi mừng chủ dưới khí thế của hai người, "chịu thao túng" để liên thủ với bọn họ. Để cứu vớt tự tôn và kiêu ngạo, hắn phải chuyển bị động thành chủ động, làm hai người kia hồi hộp chờ đợi câu trả lời chắc chắn của hắn.
Tiêu Hàn vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã cười đầy ẩn ý: "Tâm là của ngươi, ngươi có quyền suy nghĩ." Ngay sau đó, nàng kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm: "Diễm, ta đói, về phòng nướng cá ăn tiếp nha?"
"Ừ, về phòng nướng cá."
Hiên Viên Diễm đứng dậy, đáp lời nàng. Tay trái của hắn vừa như có tình lại như vô ý, khẽ phủi mặt bàn bụi bặm. Một dòng khí lưu làm người ta không dễ phát hiện chạy dọc theo bàn tay trái của hắn rơi vào ly trà trước mặt Tiêu Hàn.
Thấy hai người họ đan tay đi về phía cửa phòng, Tiêu Hàn cũng theo lễ đứng lên, miễn cưỡng cười nhạt, tay trái bày ra tư thế "đi thong thả, không tiễn".
Chân trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã bước ra ngoài bậu cửa, chân phải vẫn ở bên trong bậu, quay đầu. Hai người nhìn Tiêu Hàn, đồng thanh nói: "Tiêu thái tử, suy nghĩ thì suy nghĩ, không nên suy nghĩ quá lâu đến khi... nước trà nóng cũng đông thành băng rồi!"
Dứt lời, hai người dựa vào nhau ra khỏi cửa mà không ngoảnh đầu.
Tiêu Hàn duy trì nụ cười nhạt, mãi cho đến khi tiếng bước chân của bọn họ không vang lên nữa, lúc này mới ngồi xuống ghế. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn chằm chằm cửa phòng, tay phải chậm rãi định bưng ly trà trên mặt bàn, vừa uống trà, vừa suy tư nên cho bọn họ câu trả lời chắc chắn biểu lộ rõ ý hợp tác như thế nào.
Thế nhưng -- Tiêu Hàn vừa mới đụng đến ly trà, toàn thân như bị điện giật, rút nhanh tay về. Tay hắn bị một dòng khí lạnh xâm nhập, đột ngột cúi đầu nhìn chiếc ly.
"Hít..." Khí lạnh bên trong ly tỏa ra, hắn cũng hít vào một hơi khí lạnh. Từ khi nào nước trà nóng trong ly lại biến thành... một khối băng vậy?
Khóe miệng Tiêu Hàn co rút mãnh liệt, trong đầu lập tức hiện ra cảnh trước khi Hiên Viên Diễm rời đi có phủi nhẹ mặt bàn. Chẳng lẽ nước trà đông thành băng trong ly là do Hiên Viên Diễm gây ra? Trên đời có công phu quỷ dị như thế sao? Hơn nữa... Hiên Viên Diễm bày ra một màn đông nước trà này là có ý gì? Là ra oai với hắn sao? Ra oai về bản lĩnh của mình và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không phải là gối thêu hoa (**) nhìn đẹp mà vô dụng? Ra oai rằng mình và Thượng Quan Ngưng Nguyệt thông minh, hắn mãi mãi không thể nhìn thấu sao? Vì vậy, tốt nhất hắn nên từ bỏ bướng bỉnh để mặc bọn họ thao túng, ngoan ngoãn phối hợp với bọn họ để diệt trừ Dạ Dật Phong và Tư Đồ Kiệt cùng với... Ma Quân?
[(**) Gối thêu hoa: Đại để là chỉ được cái mã ngoài, bên trong chả được tích sự gì.]
Bên ngoài cửa sổ -- Từng đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời xanh. Mặt trời đỏ rực tỏa vô số sợi nắng chói mắt xuống mặt đất, khiến vạn vật phủ lên một lớp lụa vàng. Nhưng trong Tây viện, Tiêu Hàn cứng đờ ngồi trên ghế, ánh mắt kinh ngạc nhìn khối băng trong ly, không cảm thấy bất kì một chút ấm áp nào thấm vào ruột gan.
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm