Đặc Công Tà Phi
Chương 177: Sát phong cảnh
Editor: Van Tuyet Nhi
Một vầng trăng sáng treo cao giữa màn trời đêm, ánh sáng bạc rực rỡ mộng ảo chiếu xuống nhân gian.
Lá cây xanh biếc cùng hoa yêu kiều nhanh nhẹn xoay múa, gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy, chậm rãi đưa hương thơm nồng đậm thấm lòng người vào bên trong Thính Tùng cư lịch sự tao nhã tại lầu ba khách sạn Duyệt Lai.
Giữa hương hoa ngào ngạt thỏa sức tràn ngập, ánh nến đỏ rực đan vào cùng ánh trăng bạc sáng rực rỡ, bao phủ ở tại chỗ vách tường bên phải Thính Tùng cư, lộ ra màn trướng hống phấn trên giường lớn bằng gỗ tử đàn truyện chỉ đăng trên
"Thoải mái sao?" Giữa lúc màn trướng hồng phấn từ từ lay động, dưới âm thanh rung chuyển kẽo kẹt kẽo kẹt của giường lớn bằng gỗ tử đàn, một thanh âm dịu dàng mị hoặc nhàn nhạt nhấc lên trong gió đêm.
"Tất nhiên thoải mái! Nhưng mà… nếu chàng nhẹ một chút, liền càng thêm thoải mái." Một thanh âm cười tràn đầy biếng nhác, ngau sau đó liền vui mừng rên rỉ trong gió đêm xao động.
Cảnh quang kiều diễm như thế, lời nói ái muội như thế, nếu người hiểu rõ tình hình ở bên ngoài cửa nghe trộm được, chẳng những mặt đỏ tai hồng, trong đầu cũng nhất định sẽ suy nghĩ miên man.
Nhưng nếu người không hiểu rõ tình hình ở ngoài cửa nghe trộm được, chắc chắn sẽ có bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, sau đó thần kinh im lặng co giật một hồi, cuối cùng trực tiếp té xỉu trên hành lang dài bên ngoài.
Bởi vì, bên trong cửa phòng Thính Tùng cư đang đóng chặt, lộ ra thanh âm rung chuyển kẽo kẹt kẽo kẹt ái muội của giường lớn bằng gỗ tử đàn, từ gió đêm nhẹ nhàng truyền vào trong hai lỗ tai bọn họ, lại là thanh âm dịu dàng của hai nam tử trẻ tuổi, điều này sao có thể không làm bọn hắn hoàn toàn ngổn ngang chứ?
Thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt thanh thúy của giường lớn bằng gỗ tử đàn, xen lẫn tiếng thở thoải mái vô cùng ái muội, từ màn trướng hồng phấn lay động trong Thính Tùng cư, liên tục không ngừng nhẹ nhàng xao động ở trong gió đêm.
Qua gần nửa buổi –
Hiên Viên Diễm ngồi xuống ở bên mép giường bằng gỗ tử đàn, hai tay nắm thành hình quả đấm, nhẹ nhàng nắn bóp trên eo nhỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giữa môi mỏng lại tràn ra thanh âm tràn ngập ý cười mị hoặc: "Này! Đã đến lúc nên đến lượt ta hưởng thụ thật tốt."
Màn trướng hồng phấn lay động trong gió đêm, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang lười biếng nằm trên chăn tơ lụa thêu hoa, đầu chôn sâu vào trong gối gấm, nghe thấy lời nói của Hiên Viên Diễm, đầu vốn chôn sâu vào trong gối gấm bỗng chốc nâng cao, thanh âm có hơi chứa làm nũng: "Người ta còn chưa hưởng thụ đủ đâu, đợi gia hưởng thụ đủ, lại đổi chàng tới hưởng thụ thôi."
"Này, nàng đây là xấu lắm nha! Lúc trước đâu có đâu, nàng hưởng thụ một khắc, liền đến lượt ta hưởng thụ. Nay nàng lại hưởng thụ nửa canh giờ, sao còn chưa đến phiên ta hưởng thụ chứ."
Môi mỏng Hiên Viên Diễm nói xong tuy có mười phần ai oán, nhưng hai tay nắm thành hình quả đấm kia nhanh chóng thả ra trong chốc lát, lại vẫn vô cùng ra sức nhẹ ấn đầu vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Đừng càu nhàu mà, nhanh chóng ngoan ngoãn ấn nha." Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, thanh âm nhu hòa lưu luyến nói: "Nếu như ấn khiến ta vô cùng vừa lòng, đợi đến lượt thời điểm chàng hưởng thụ, ta sẽ kéo dài thời gian bóp cho chàng nha."
"Đây chính là nàng nói nha, không được giở trò xấu." Thanh âm cười mị hoặc vừa dứt, đầu Hiên Viên Diễm bỗng chốc cúi xuống thấp, môi mỏng đầy nùng tình mật ý, hôn thật sâu một cái trên hai má Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai tay càng thêm ra sức bóp đầu vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt…
Trong Thính Tùng cư lịch sự tao nhã, lầu ba khách sạn Duyệt Lai, một mảnh ánh trăng và ánh nến kiều diễm đan vào nhau, tình ý dạt dào tràn đầy triền miên hạnh phúc, có điều –
Bên ngoài khách sạn Duyệt Lai, ánh trăng mộng ảo bao phủ không gian, lá xanh hoa kiều theo gió nhanh nhẹn múa lên, tận tình lay động trong làn hương ngào ngạt, lại bỗng nhiên tăng thêm một chút hàn khí âm trầm.
Một bóng dáng giống như u linh xuất hiện bên cạnh cây tùng xanh vô cùng vững chắc, cành lá tốt tươi.
Thân ảnh dùng một miếng vải đen che mặt, thân khoác bộ hắc y, đi một đôi giày đen bó chân, lặng yên không một tiếng động đứng bên cạnh cây tùng xanh, chính là môn chủ thần bí Sinh Tử Môn ở Thương Nguyệt quốc.
Cổ tay trái bỗng giơ lên, lòng bàn tay sau khi tiếp được ba phiến lá xanh theo gió rơi xuống, con ngươi đen của môn chủ Sinh Tử Môn phóng ra sát khí nồng đậm, hí mắt nhìn về phía trước cách ở đây năm thước, nơi cánh cửa lớn khách sạn Duyệt Lai đang đóng chặt.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắn ra một phiến lá xanh trong đó, từ lòng bàn tay môn chủ Sinh Tử Môn bay lên, bay tới cánh cửa lớn khách sạn Duyệt Lai đang đóng chặt.
Lão chưởng quầy bận làm ăn cả một ngày, sớm đã tiến vào bên trong sương phòng riêng của hắn ở lầu hai, cởi áo đi ngủ.
Giờ khắc này, bên trong đại sảnh khách sạn Duyệt Lai kia không tính là rộng rãi thoáng mát, chỉ còn có một tiểu nhị gác đêm tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi nhưng làn da lại vô cùng thô ráp, truyện chỉ đăng trên để phòng nhóm quan khách cư trú trong khách sạn Duyệt Lai đột nhiên muốn dùng cái gì.
Nói là gác đêm, dự phòng nhóm quan khách bất cứ tình huống nào.
Nhưng tiểu nhị lại không chịu nổi sâu ngủ cứ quấy rầy, mí mắt cứ dần dần nặng trĩu hạ xuống, cuối cùng còn ghé vào trên quầy hàng, ngủ mơ gặp mặt Chu công.
Một tiếng “rầm" vang lên, tiểu nhị ngủ không quá sâu, đưa tay gãi ngứa da đầu một chút liền thay đổi một tư thế ngủ ghé vào trên quầy hàng.
Lại là một tiếng “rầm" vang lên, cuối cùng tiểu nhị cũng bị đánh thức. Dường như có người gõ cửa khách sạn, đã trễ thế này rồi, tại sao lại còn có người tìm nơi ngủ trọ chứ?
Tiểu nhị châm lên ánh nến hồng mông lung chập chờn trên quầy, nâng tay dụi hai con mắt nhập nhèm, đầu quay về phía bên trái, hai tròng mắt chăm chú nhìn về phía cửa khách sạn đang đóng chặt.
Mọi khi lúc này, nếu có người gõ cửa khách sạn tìm nơi ngủ trọ, đương nhiên là một chuyện nhỏ cực kỳ bình thường. Nhưng hôm nay không giống lúc trước, ban ngày trên đường cái đều không có người dám qua lại, ban đêm lại còn có người có dũng khí đi lại trên đường cái?
Má ơi, có nên mở cửa hay không a?
Người trong Sinh Tử Môn ác độc âm ngoan, gần đây chợt tái xuất giang hồ, tra tấn, hành hạ toàn bộ chưởng môn các phái và chúng đệ tử Thương Nguyệt quốc, khiến tinh thần bọn họ gần như sụp đổ.
Ai biết người kế tiếp chịu khổ bởi thủ đoạn âm độc của người trong Sinh Tử Môn, có phải là dân chúng bọn họ luôn an phận thủ thường hay không? Lỡ như người ở bên ngoài gõ cửa, chính là người trong Sinh Tử Môn bụng dạ thâm hiểm, vậy chẳng phải hắn…
Nhưng mà nếu không ra mở cửa, giả như là người gõ cửa thật sự muốn tìm nơi ngủ trọ.
Trong chốc nữa, tiếng gõ cửa càng ngày càng vang, quấy nhiễu đến quan khách đang ngủ trong khách sạn, chắc chắn chưởng quầy sẽ hung hăng mắng chửi hắn một trận, sau đó khấu trừ hết tiền lương tháng này của hắn. Gia đình hắn còn phải nuôi mẹ già bệnh ốm triền miên, hắn cũng không thể bị khấu trừ hết tiền lương a!
Rầm – thời điểm cửa khách sạn bị gõ lần thứ ba, mồ hôi lạnh trên trán tiểu nhị liên tục rơi từng giọt, hai chân nhỏ run rẩy di chuyển đi tới cửa khách sạn.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, hai tay tiểu nhị vô cùng run rẩy, kéo lấy cửa gỗ khách sạn vốn đang đóng chặt mở ra. Nhưng mà, trong nháy mắt khi cửa khách sạn mở ra, mồ hôi lạnh trên trán tiểu nhị rơi càng nhiều.
Ngoài cửa lớn khách sạn, bóng đêm bao phủ dày đặc không gian, ngoài gió đêm hơi lạnh quanh quẩn, cây xanh hoa tươi chập chờn lay động, vốn cũng không có một bóng người xuất hiện?
Da đầu run lên, tim tiểu nhị sợ hãi đập không thôi, đột nhiên lạnh rùng mình, tay vội vàng đẩy cửa khách sạn, chuẩn bị đóng lại cửa khách sạn một lần nữa.
Nhưng mà, tốc độ đóng cửa của tiểu nhị mặc dù nhanh, môn chủ Sinh Tử Môn giống như u linh nhẹ nhàng ẩn giấu bên cạnh cây tùng xanh, động tác dưới chân cũng càng nhanh hơn.
Mũi chân chợt nhẹ nhàng điểm một cái, lúc trước môn chủ Sinh Tử Môn dùng ba phiến lá xanh mới tạo ra tiếng đập cửa giống như thật, ở thời điểm cửa khách sạn vừa mới khép lại một nửa, bóng dáng giống như tia chớp đã tới bên ngoài cửa khách sạn.
Môn chủ Sinh Tử Môn một thân trang phục màu đen, xuất hiện giống như quỷ mị khủng bố trong đêm tối, tất nhiên sẽ dọa tiểu nhị đến sắc mặt trắng bệch, hồn phi phách tán.
Đã không kịp đóng cửa khách sạn, tiểu nhị liền quay đầu bỏ chạy, miệng mất hết huyết sắc mở ra thật lớn. Song, ngay tại lúc tiểu nhị điên cuồng chạy trối chết, miệng vừa muốn thét ra thanh âm sợ hãi, truyện chỉ đăng trên môn chủ Sinh Tử Môn nhẹ nhàng vung ống tay áo màu đen lên.
Thân hình tiểu nhị lập tức giống như hoá đá dừng lại tại chỗ, mà một tiếng thét kinh hãi vô cùng chói tai kia, cũng bị tắc nghẽn triệt để hoàn toàn ở cổ họng, tiểu nhị trong nháy mắt biến thành có miệng cũng không thể nói.
Thân ảnh môn chủ Sinh Tử Môn nhanh chóng lóe lên, đứng ở trước mặt tên tiểu nhị, lại nhẹ nhàng vung ống tay áo màu đen lên, hai con mắt tiểu nhị vốn tràn ngập sự sợ hãi, tức khắc lộ ra ánh sáng mơ màng.
Đôi mắt đen của môn chủ Sinh Tử Môn chứa đựng lệ khí lạnh lẽo, từ trong tay áo màu đen lấy ra một tờ giấy trắng, dưới ánh nến đỏ hồng quanh quẩn, giữa tờ giấy trắng mỏng hiện ra hai thiếu niên dung mạo tuấn mỹ.
Không hề nghi ngờ, hai thiếu niên tuấn mỹ hiện ra giữa tờ giấy trắng mỏng, chính là diện mạo hiện nay của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nếu đi tìm từng gian phòng khách, nhất định sẽ đả thảo kinh xà. Vì vậy, môn chủ Sinh Tử Môn trước khi đến khách sạn, vẽ ra diện mạo hiện nay của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt một lần nữa.
Trước tiên từ trong miệng tiểu nhị này hỏi ra nơi hai người dừng chân, sau đó lại tập kích khiến hai người này không kịp trở tay, như vậy ngày này sang năm, là ngày giỗ hai người đó.
Đưa tờ giấy trắng mỏng đến trước mặt tên tiểu nhị, tuy rằng môn chủ Sinh Tử Môn đã đè thanh âm xuống thấp, lại lộ ra sát khí đầy máu tanh nói: "Nói, hai người trên tờ giấy trắng này, hiện nay đang ở trong gian phòng nào?"
Tên tiểu nhị hiện giờ trúng phải thuốc mê tâm, hai con mắt trống rỗng nhìn thoáng qua hai người trên tờ giấy trắng, thanh âm không chứa chút cảm xúc nào nhẹ trả lời: "Bọn họ ở tại lầu ba Thính Tùng cư."
Lời nói của tiểu nhị vừa dứt, môn chủ Sinh Tử Môn liền lại giống như quỷ mị biến mất ngay tại chỗ, mà tiểu nhị lại bùm một tiếng bất tỉnh ngã xuống trên mặt đất lạnh như băng.
Tên tiểu nhị bị môn chủ Sinh Tử Môn hạ thuốc một lần nữa, mặc dù tinh thần đã khôi phục hoàn toàn, chẳng qua là trước khi tới trời sáng, hắn tuyệt đối không thể nào tỉnh lại.
Trong Thính Tùng cư lịch sự tao nhã, trên giường lớn bằng gỗ tử đàn –
"Thật sự là thoải mái!" Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ra tiếng cười hạnh phúc, lười biếng giãn thắt lưng, lẩm bẩm một chút rồi ngồi thẳng dậy từ trên giường lớn bằng gỗ tử đàn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy xuống giường lớn, mang đôi giày thêu tinh xảo, ngón tay thon dài nhẹ kéo lấy Hiên Viên Diễm, cổ tay trắng nõn lười biếng vung lên hướng tới trên giường lớn nói: "Tới lượt chàng, đi lên đi!"
Hiên Viên Diễm ngồi xuống bên mép giường, liền vẫy vẫy hai cánh tay tê dại mỏi nhừ, bên trong đôi mắt đen lộ đầy ý cười ngọt ngào, môi mỏng lại tràn ra tiếng cảm thán buồn bã: "Trời ạ, cuối cùng cũng đến lượt ta hưởng thụ, thật sự là không dễ dàng a!"
Vừa dứt lời, thân hình Hiên Viên Diễm bay thẳng đến nằm ngửa trên giường lớn, đưa hai cánh tay vô cùng tê dại mỏi nhừ duỗi về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng câu lên cười chứa đựng mị hoặc nói: "Đến đây đi, xoa bóp cánh tay cho ta trước đi."
Nhưng mà, hai cái cánh tay mới duỗi đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn chưa chạm vào cánh tay hắn, môi mỏng Hiên Viên Diễm vốn câu lên cười lại không chỉ run rẩy, thân hình vốn nằm vật xuống cũng lập tức khó chịu ngồi dậy, đứng thẳng lên.
Làm cái gì vậy, sớm không đến chậm không đến, ngay lúc hắn vừa muốn hưởng thụ Nguyệt nhi âu yếm, vuốt ve khiến cho mình thư thư phục phục, lại xuất hiện người nào đó sát phong cảnh, hắn thực sự có loại xúc động muốn bạo nộ a…
Một vầng trăng sáng treo cao giữa màn trời đêm, ánh sáng bạc rực rỡ mộng ảo chiếu xuống nhân gian.
Lá cây xanh biếc cùng hoa yêu kiều nhanh nhẹn xoay múa, gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy, chậm rãi đưa hương thơm nồng đậm thấm lòng người vào bên trong Thính Tùng cư lịch sự tao nhã tại lầu ba khách sạn Duyệt Lai.
Giữa hương hoa ngào ngạt thỏa sức tràn ngập, ánh nến đỏ rực đan vào cùng ánh trăng bạc sáng rực rỡ, bao phủ ở tại chỗ vách tường bên phải Thính Tùng cư, lộ ra màn trướng hống phấn trên giường lớn bằng gỗ tử đàn truyện chỉ đăng trên
"Thoải mái sao?" Giữa lúc màn trướng hồng phấn từ từ lay động, dưới âm thanh rung chuyển kẽo kẹt kẽo kẹt của giường lớn bằng gỗ tử đàn, một thanh âm dịu dàng mị hoặc nhàn nhạt nhấc lên trong gió đêm.
"Tất nhiên thoải mái! Nhưng mà… nếu chàng nhẹ một chút, liền càng thêm thoải mái." Một thanh âm cười tràn đầy biếng nhác, ngau sau đó liền vui mừng rên rỉ trong gió đêm xao động.
Cảnh quang kiều diễm như thế, lời nói ái muội như thế, nếu người hiểu rõ tình hình ở bên ngoài cửa nghe trộm được, chẳng những mặt đỏ tai hồng, trong đầu cũng nhất định sẽ suy nghĩ miên man.
Nhưng nếu người không hiểu rõ tình hình ở ngoài cửa nghe trộm được, chắc chắn sẽ có bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, sau đó thần kinh im lặng co giật một hồi, cuối cùng trực tiếp té xỉu trên hành lang dài bên ngoài.
Bởi vì, bên trong cửa phòng Thính Tùng cư đang đóng chặt, lộ ra thanh âm rung chuyển kẽo kẹt kẽo kẹt ái muội của giường lớn bằng gỗ tử đàn, từ gió đêm nhẹ nhàng truyền vào trong hai lỗ tai bọn họ, lại là thanh âm dịu dàng của hai nam tử trẻ tuổi, điều này sao có thể không làm bọn hắn hoàn toàn ngổn ngang chứ?
Thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt thanh thúy của giường lớn bằng gỗ tử đàn, xen lẫn tiếng thở thoải mái vô cùng ái muội, từ màn trướng hồng phấn lay động trong Thính Tùng cư, liên tục không ngừng nhẹ nhàng xao động ở trong gió đêm.
Qua gần nửa buổi –
Hiên Viên Diễm ngồi xuống ở bên mép giường bằng gỗ tử đàn, hai tay nắm thành hình quả đấm, nhẹ nhàng nắn bóp trên eo nhỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giữa môi mỏng lại tràn ra thanh âm tràn ngập ý cười mị hoặc: "Này! Đã đến lúc nên đến lượt ta hưởng thụ thật tốt."
Màn trướng hồng phấn lay động trong gió đêm, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang lười biếng nằm trên chăn tơ lụa thêu hoa, đầu chôn sâu vào trong gối gấm, nghe thấy lời nói của Hiên Viên Diễm, đầu vốn chôn sâu vào trong gối gấm bỗng chốc nâng cao, thanh âm có hơi chứa làm nũng: "Người ta còn chưa hưởng thụ đủ đâu, đợi gia hưởng thụ đủ, lại đổi chàng tới hưởng thụ thôi."
"Này, nàng đây là xấu lắm nha! Lúc trước đâu có đâu, nàng hưởng thụ một khắc, liền đến lượt ta hưởng thụ. Nay nàng lại hưởng thụ nửa canh giờ, sao còn chưa đến phiên ta hưởng thụ chứ."
Môi mỏng Hiên Viên Diễm nói xong tuy có mười phần ai oán, nhưng hai tay nắm thành hình quả đấm kia nhanh chóng thả ra trong chốc lát, lại vẫn vô cùng ra sức nhẹ ấn đầu vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Đừng càu nhàu mà, nhanh chóng ngoan ngoãn ấn nha." Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, thanh âm nhu hòa lưu luyến nói: "Nếu như ấn khiến ta vô cùng vừa lòng, đợi đến lượt thời điểm chàng hưởng thụ, ta sẽ kéo dài thời gian bóp cho chàng nha."
"Đây chính là nàng nói nha, không được giở trò xấu." Thanh âm cười mị hoặc vừa dứt, đầu Hiên Viên Diễm bỗng chốc cúi xuống thấp, môi mỏng đầy nùng tình mật ý, hôn thật sâu một cái trên hai má Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai tay càng thêm ra sức bóp đầu vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt…
Trong Thính Tùng cư lịch sự tao nhã, lầu ba khách sạn Duyệt Lai, một mảnh ánh trăng và ánh nến kiều diễm đan vào nhau, tình ý dạt dào tràn đầy triền miên hạnh phúc, có điều –
Bên ngoài khách sạn Duyệt Lai, ánh trăng mộng ảo bao phủ không gian, lá xanh hoa kiều theo gió nhanh nhẹn múa lên, tận tình lay động trong làn hương ngào ngạt, lại bỗng nhiên tăng thêm một chút hàn khí âm trầm.
Một bóng dáng giống như u linh xuất hiện bên cạnh cây tùng xanh vô cùng vững chắc, cành lá tốt tươi.
Thân ảnh dùng một miếng vải đen che mặt, thân khoác bộ hắc y, đi một đôi giày đen bó chân, lặng yên không một tiếng động đứng bên cạnh cây tùng xanh, chính là môn chủ thần bí Sinh Tử Môn ở Thương Nguyệt quốc.
Cổ tay trái bỗng giơ lên, lòng bàn tay sau khi tiếp được ba phiến lá xanh theo gió rơi xuống, con ngươi đen của môn chủ Sinh Tử Môn phóng ra sát khí nồng đậm, hí mắt nhìn về phía trước cách ở đây năm thước, nơi cánh cửa lớn khách sạn Duyệt Lai đang đóng chặt.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắn ra một phiến lá xanh trong đó, từ lòng bàn tay môn chủ Sinh Tử Môn bay lên, bay tới cánh cửa lớn khách sạn Duyệt Lai đang đóng chặt.
Lão chưởng quầy bận làm ăn cả một ngày, sớm đã tiến vào bên trong sương phòng riêng của hắn ở lầu hai, cởi áo đi ngủ.
Giờ khắc này, bên trong đại sảnh khách sạn Duyệt Lai kia không tính là rộng rãi thoáng mát, chỉ còn có một tiểu nhị gác đêm tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi nhưng làn da lại vô cùng thô ráp, truyện chỉ đăng trên để phòng nhóm quan khách cư trú trong khách sạn Duyệt Lai đột nhiên muốn dùng cái gì.
Nói là gác đêm, dự phòng nhóm quan khách bất cứ tình huống nào.
Nhưng tiểu nhị lại không chịu nổi sâu ngủ cứ quấy rầy, mí mắt cứ dần dần nặng trĩu hạ xuống, cuối cùng còn ghé vào trên quầy hàng, ngủ mơ gặp mặt Chu công.
Một tiếng “rầm" vang lên, tiểu nhị ngủ không quá sâu, đưa tay gãi ngứa da đầu một chút liền thay đổi một tư thế ngủ ghé vào trên quầy hàng.
Lại là một tiếng “rầm" vang lên, cuối cùng tiểu nhị cũng bị đánh thức. Dường như có người gõ cửa khách sạn, đã trễ thế này rồi, tại sao lại còn có người tìm nơi ngủ trọ chứ?
Tiểu nhị châm lên ánh nến hồng mông lung chập chờn trên quầy, nâng tay dụi hai con mắt nhập nhèm, đầu quay về phía bên trái, hai tròng mắt chăm chú nhìn về phía cửa khách sạn đang đóng chặt.
Mọi khi lúc này, nếu có người gõ cửa khách sạn tìm nơi ngủ trọ, đương nhiên là một chuyện nhỏ cực kỳ bình thường. Nhưng hôm nay không giống lúc trước, ban ngày trên đường cái đều không có người dám qua lại, ban đêm lại còn có người có dũng khí đi lại trên đường cái?
Má ơi, có nên mở cửa hay không a?
Người trong Sinh Tử Môn ác độc âm ngoan, gần đây chợt tái xuất giang hồ, tra tấn, hành hạ toàn bộ chưởng môn các phái và chúng đệ tử Thương Nguyệt quốc, khiến tinh thần bọn họ gần như sụp đổ.
Ai biết người kế tiếp chịu khổ bởi thủ đoạn âm độc của người trong Sinh Tử Môn, có phải là dân chúng bọn họ luôn an phận thủ thường hay không? Lỡ như người ở bên ngoài gõ cửa, chính là người trong Sinh Tử Môn bụng dạ thâm hiểm, vậy chẳng phải hắn…
Nhưng mà nếu không ra mở cửa, giả như là người gõ cửa thật sự muốn tìm nơi ngủ trọ.
Trong chốc nữa, tiếng gõ cửa càng ngày càng vang, quấy nhiễu đến quan khách đang ngủ trong khách sạn, chắc chắn chưởng quầy sẽ hung hăng mắng chửi hắn một trận, sau đó khấu trừ hết tiền lương tháng này của hắn. Gia đình hắn còn phải nuôi mẹ già bệnh ốm triền miên, hắn cũng không thể bị khấu trừ hết tiền lương a!
Rầm – thời điểm cửa khách sạn bị gõ lần thứ ba, mồ hôi lạnh trên trán tiểu nhị liên tục rơi từng giọt, hai chân nhỏ run rẩy di chuyển đi tới cửa khách sạn.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, hai tay tiểu nhị vô cùng run rẩy, kéo lấy cửa gỗ khách sạn vốn đang đóng chặt mở ra. Nhưng mà, trong nháy mắt khi cửa khách sạn mở ra, mồ hôi lạnh trên trán tiểu nhị rơi càng nhiều.
Ngoài cửa lớn khách sạn, bóng đêm bao phủ dày đặc không gian, ngoài gió đêm hơi lạnh quanh quẩn, cây xanh hoa tươi chập chờn lay động, vốn cũng không có một bóng người xuất hiện?
Da đầu run lên, tim tiểu nhị sợ hãi đập không thôi, đột nhiên lạnh rùng mình, tay vội vàng đẩy cửa khách sạn, chuẩn bị đóng lại cửa khách sạn một lần nữa.
Nhưng mà, tốc độ đóng cửa của tiểu nhị mặc dù nhanh, môn chủ Sinh Tử Môn giống như u linh nhẹ nhàng ẩn giấu bên cạnh cây tùng xanh, động tác dưới chân cũng càng nhanh hơn.
Mũi chân chợt nhẹ nhàng điểm một cái, lúc trước môn chủ Sinh Tử Môn dùng ba phiến lá xanh mới tạo ra tiếng đập cửa giống như thật, ở thời điểm cửa khách sạn vừa mới khép lại một nửa, bóng dáng giống như tia chớp đã tới bên ngoài cửa khách sạn.
Môn chủ Sinh Tử Môn một thân trang phục màu đen, xuất hiện giống như quỷ mị khủng bố trong đêm tối, tất nhiên sẽ dọa tiểu nhị đến sắc mặt trắng bệch, hồn phi phách tán.
Đã không kịp đóng cửa khách sạn, tiểu nhị liền quay đầu bỏ chạy, miệng mất hết huyết sắc mở ra thật lớn. Song, ngay tại lúc tiểu nhị điên cuồng chạy trối chết, miệng vừa muốn thét ra thanh âm sợ hãi, truyện chỉ đăng trên môn chủ Sinh Tử Môn nhẹ nhàng vung ống tay áo màu đen lên.
Thân hình tiểu nhị lập tức giống như hoá đá dừng lại tại chỗ, mà một tiếng thét kinh hãi vô cùng chói tai kia, cũng bị tắc nghẽn triệt để hoàn toàn ở cổ họng, tiểu nhị trong nháy mắt biến thành có miệng cũng không thể nói.
Thân ảnh môn chủ Sinh Tử Môn nhanh chóng lóe lên, đứng ở trước mặt tên tiểu nhị, lại nhẹ nhàng vung ống tay áo màu đen lên, hai con mắt tiểu nhị vốn tràn ngập sự sợ hãi, tức khắc lộ ra ánh sáng mơ màng.
Đôi mắt đen của môn chủ Sinh Tử Môn chứa đựng lệ khí lạnh lẽo, từ trong tay áo màu đen lấy ra một tờ giấy trắng, dưới ánh nến đỏ hồng quanh quẩn, giữa tờ giấy trắng mỏng hiện ra hai thiếu niên dung mạo tuấn mỹ.
Không hề nghi ngờ, hai thiếu niên tuấn mỹ hiện ra giữa tờ giấy trắng mỏng, chính là diện mạo hiện nay của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nếu đi tìm từng gian phòng khách, nhất định sẽ đả thảo kinh xà. Vì vậy, môn chủ Sinh Tử Môn trước khi đến khách sạn, vẽ ra diện mạo hiện nay của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt một lần nữa.
Trước tiên từ trong miệng tiểu nhị này hỏi ra nơi hai người dừng chân, sau đó lại tập kích khiến hai người này không kịp trở tay, như vậy ngày này sang năm, là ngày giỗ hai người đó.
Đưa tờ giấy trắng mỏng đến trước mặt tên tiểu nhị, tuy rằng môn chủ Sinh Tử Môn đã đè thanh âm xuống thấp, lại lộ ra sát khí đầy máu tanh nói: "Nói, hai người trên tờ giấy trắng này, hiện nay đang ở trong gian phòng nào?"
Tên tiểu nhị hiện giờ trúng phải thuốc mê tâm, hai con mắt trống rỗng nhìn thoáng qua hai người trên tờ giấy trắng, thanh âm không chứa chút cảm xúc nào nhẹ trả lời: "Bọn họ ở tại lầu ba Thính Tùng cư."
Lời nói của tiểu nhị vừa dứt, môn chủ Sinh Tử Môn liền lại giống như quỷ mị biến mất ngay tại chỗ, mà tiểu nhị lại bùm một tiếng bất tỉnh ngã xuống trên mặt đất lạnh như băng.
Tên tiểu nhị bị môn chủ Sinh Tử Môn hạ thuốc một lần nữa, mặc dù tinh thần đã khôi phục hoàn toàn, chẳng qua là trước khi tới trời sáng, hắn tuyệt đối không thể nào tỉnh lại.
Trong Thính Tùng cư lịch sự tao nhã, trên giường lớn bằng gỗ tử đàn –
"Thật sự là thoải mái!" Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ra tiếng cười hạnh phúc, lười biếng giãn thắt lưng, lẩm bẩm một chút rồi ngồi thẳng dậy từ trên giường lớn bằng gỗ tử đàn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy xuống giường lớn, mang đôi giày thêu tinh xảo, ngón tay thon dài nhẹ kéo lấy Hiên Viên Diễm, cổ tay trắng nõn lười biếng vung lên hướng tới trên giường lớn nói: "Tới lượt chàng, đi lên đi!"
Hiên Viên Diễm ngồi xuống bên mép giường, liền vẫy vẫy hai cánh tay tê dại mỏi nhừ, bên trong đôi mắt đen lộ đầy ý cười ngọt ngào, môi mỏng lại tràn ra tiếng cảm thán buồn bã: "Trời ạ, cuối cùng cũng đến lượt ta hưởng thụ, thật sự là không dễ dàng a!"
Vừa dứt lời, thân hình Hiên Viên Diễm bay thẳng đến nằm ngửa trên giường lớn, đưa hai cánh tay vô cùng tê dại mỏi nhừ duỗi về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng câu lên cười chứa đựng mị hoặc nói: "Đến đây đi, xoa bóp cánh tay cho ta trước đi."
Nhưng mà, hai cái cánh tay mới duỗi đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn chưa chạm vào cánh tay hắn, môi mỏng Hiên Viên Diễm vốn câu lên cười lại không chỉ run rẩy, thân hình vốn nằm vật xuống cũng lập tức khó chịu ngồi dậy, đứng thẳng lên.
Làm cái gì vậy, sớm không đến chậm không đến, ngay lúc hắn vừa muốn hưởng thụ Nguyệt nhi âu yếm, vuốt ve khiến cho mình thư thư phục phục, lại xuất hiện người nào đó sát phong cảnh, hắn thực sự có loại xúc động muốn bạo nộ a…
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm