Đặc Công Tà Phi
Chương 168: Nước thuốc kỳ lạ
Edit: Alligator
Ánh trăng treo cao tận chân trời, như phủ lên vạn vật một tầng lụa mỏng màu bạc. Gió mát nhẹ nhàng đung đưa cành lá, đặc biệt là tiếng của những cây leo trên mái ngói khách điếm tạo nên những âm thanh rợn người.
Duyệt Lai Khách Điếm – cách Cẩm Tú phường khoảng hai mươi dặm, tuy không phải là khách điếm nổi tiếng, nhưng lại là khách điếm u tĩnh nhất Thương Nguyệt.
Khách điếm có ba tầng, bốn phía cây cối um tùm, hoa cỏ ngát hương. Ánh trăng chiếu vào ngói lưu ly tím như phát sáng giữa đêm đen, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Nhìn lên lầu ba của khách điếm, cuối hành lang phía tây có một tấm biển làm bằng gỗ tử đàn, chữ viết như rồng bay phượng múa -- Thính Tùng cư.
Trong Thính Tùng cư, bốn vách tường treo tranh sơn thủy, bốn góc có bốn cái kệ làm bằng trúc.
Hai kệ trong đó đặt bồn hoa hải đường, hai cái còn lại đặt nến.
Phía tường bên phải có một chiếc giường lớn làm bằng gỗ tử đàn. Chăn gối lụa trên giường thêu hình hoa lan quân tử, trông vô cùng sống động, đẹp đẽ.
Chính giữa căn phòng có một chiếc bàn trúc và hai cái ghế trúc. Kỳ lạ là, trên bàn không hề có bộ đồ pha trà dien@danleq$uydon mà chỉ có một cái đĩa tròn nhỏ làm từ sứ thanh hoa.
Càng kỳ lạ là, trong đĩa dù đổ đầy nước, nhưng màu nước không trong, mà là ba loại màu hồng vàng đen đan xen.
Tường bên trái có cửa sổ duy nhất của phòng. Cửa sổ có hình cây quạt làm từ gỗ tử đàn, lúc này đang mở rộng.
Trước cửa sổ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thân mật ôm nhau đứng song song.
Tay phải bưng ly trà đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm, đôi mắt vẫn nhìn bầu trời đêm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nhẹ nhàng hỏi: "Lấy tốc độ của Ngốc Bảo dien^danlequy&don hẳn là đã tới Tụ Anh sơn trang rồi. Sao mật thám còn chưa phát tín hiệu tới, chẳng lẽ quên liên lạc với chúng ta?"
Thế sự khó lường, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra làm bại lộ thân phận thật của hai người.
Hai người vô cùng cẩn thận, dù hiện tại ở trong khách điếm cũng không lột mặt nạ, không nói bằng giọng thật.
"Chắc là Ngốc Bảo còn chưa tới Tụ Anh sơn trang nên chúng ta mới không thu được tín hiệu. Nhưng nếu Ngốc Bảo đã tới rồi mà mật thám lại quên liên lạc với chúng ta. Làm việc ngu xuẩn như thế. . ."
Hiên Viên Diễm nâng tay rót trà vào chén cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, ôn nhu cười nói: "Sao có thể sống dưới mí mắt của Dạ Dật Phong, có lẽ sớm đã bị hắn lấy mạng từ lâu rồi."
Tụ Anh Sơn Trang – môn phái bí ẩn ở Thương Nguyệt, tổng cộng khoảng vạn người, người người võ công cao cường, dien$danl^equydon bản lĩnh dò thám tin tức lại càng mạnh, họ chính là nằm vùng của Hiên Viên Diễm tại Thương Nguyệt.
Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong tuy biết Hiên Viên Diễm đặt không ít tai mắt ở Thương Nguyệt nhưng tới tận bây giờ, dù điều tra như thế nào vẫn không tìm được trụ sở bí mật của Tụ Anh sơn trang, cũng không bắt được mật thám nào của Tụ Anh sơn trang.
Bởi vậy, trừ mật thám của Tụ Anh sơn trang, chỉ có Hiên Viên Diễm biết vị trí cụ thể của nó. Ngay cả Tiêu Dao Môn và phân đà của nó, Ảo Ảnh Cung cũng không có ai biết.
Tuy Ngốc Bảo có thể bay, nhưng thân thể khổng lồ cùng với màu sắc bắt mắt của nó thật sự quá gây chú ý.
Nếu là ban ngày ban mặt để nó cõng Cầu Cầu, Ngân Lang, Thanh Báo và Huyết Tỳ Bà, tiến vào đế đô Thương Nguyệt, rất có thể sẽ bị thị vệ canh cổng thành để mắt đến.
Chỉ có đêm khuya những thị vệ kia mới khó có thể tìm được tung tích của Huyết Bàng Vương.
Cho nên, đợi khi màn đêm buông xuống, Hiên Viên Diễm mới âm thầm liên lạc với một mật thám của Tụ Anh Sơn Trang, để hắn ta đến núi quanh đó tìm kiếm đoàn người vật và đưa đến Tụ Anh Sơn Trang.
Mà Hiên Viên Diễm vừa thôi cười, nơi xa xa trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một điểm sáng màu tím.
Ánh sáng này giống như sao băng xẹt qua, kéo thành một đường cong nhỏ dài, rồi hoàn toàn biến mất.
Vệt sáng màu tím chính là tín hiệu của mật thám Tụ Anh Sơn Trang, nó có nghĩa là Ngốc Bảo đã thuận lợi đến nơi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhận được tín hiệu, đối mắt lóe lên ý cười, sau đó đồng thời quay người, đi tới cái bàn ở chính giữa phòng.
Trên bàn có một đĩa đựng nước, nước đó vốn nhiều màu sắc lẫn lộn, giờ bỗng nhiên chuyển sang màu đen.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới trước bàn, nhìn nước đen trong đĩa, đặt ly trà trong tay xuống, móc trong tay áo ra một cây châm màu vàng, nhếch môi tà ác nói: "Diễm, ta mượn chàng làm thí nghiệm được không?"
Cây châm này chính là cây châm mà Vô Ngân công tử giao cho hai người, là do Thánh Thủ Y Vương đặc chế ra.
"Thử đi!" Hiên Viên Diễm đặt mông ngồi xuống ghế trúc, tay phải trắng nõn đưa tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hài hước nói: "Dù sao nếu thí nghiệm của nàng thất bại, đừng ghét bỏ tay phải của ta là được rồi."
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, thí nghiệm này không thể nào thất bại, chẳng qua là hắn muốn trêu đùa nàng chút thôi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng biết như thế, mà nàng cũng rất vui vẻ bị trêu đùa.
Nàng cầm cây châm nhúng vào nước đen, cười xấu xa nói: "Nếu thí nghiệm thất bại, ta chán ghét tay của chàng, vậy thì dứt khoát chặt đi."
"Có ác quá không?" Các cơ trên mặt Hiên Viên Diễm co giật, hai mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vểnh môi nói: "Nếu chặt tay phải của ta rồi, sau này người ta làm sao bưng trà rót nước, xoa bóp cho nàng chứ?"
"Không phải còn tay trái sao? Những chuyện nhỏ nhặt như bưng trà rót nước, xoa bóp, . . ." Vừa nói nàng vừa ghim châm đã dính nước đen vào tay phải Hiên Viên Diễm, rồi mới ngẩng đầu nói: "Chỉ cần tay trái, cũng đủ rồi."
"Nhưng mà. . . Những việc này ta làm tay phải tốt hơn tay trái." Nghe nàng nói như thế, Hiên Viên Diễm không nhịn được liếc mắt nhìn nàng một cái, buồn bã nói: "Biết trước thế này, vừa nãy ta đã đưa tay trái cho nàng thí nghiệm."
"A! Nói vậy, nếu ta chặt tay phải của chàng thì chính mình chịu thiệt nhiều rồi." Nàng rút cây châm ra, cười khúc khích nói: "Ta không muốn chịu thiệt! Nếu tay phải của chàng có lợi với ta hơn, vậy ta nhất định phải thí nghiệm thành công, bảo toàn cái tay này!"
Ngay khi rút châm ra, tay phải vốn trắng nõn của Hiên Viên Diễm đột nhiên biến thành màu đen, hơn nữa còn phát ra ánh sáng màu xanh lá.
Nhìn thấy thế, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, cực kỳ hài lòng gật đầu một cái.
Chả trách lúc trước Vô Ngân giao cho nàng và Diễm sách thuốc và châm có nói rằng nó sẽ có ích trên đường tìm kiếm dược liệu.
Quả nhiên không sai, căn cứ theo ghi chép trong sách, hai người đã chế tạo ra nước thuốc này, phối hợp với cây châm đặc chế của Thánh Thủ Y Vương, ngày mai nhất định có thể kinh động Thương Nguyệt quốc.
"Nguyệt nhi thân ái, nàng còn không mau thi châm tiếp?" Hiên Viên Diễm lắc lư cánh tay phải đen như mực trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nháy nháy mắt, cười cợt nói: "Ngộ nhỡ quá muộn, dẫn tới thất bại, tay phải của ta bị đứt, nàng sẽ chịu thiệt thòi lớn đó."
"Đừng giục, trên người quá nhiều châm, tìm đúng cũng phải có thời gian chứ!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười vui sướng, mò trong tay áo một lúc mới lấy ra một cây châm màu trắng, khẽ ghim vào tay phải của Hiên Viên Diễm. . .
Cùng lúc đó --
Dưới ánh trăng có bốn bóng người mặc y phục dạ hành, chia ra bốn hướng nhảy xuống mái hiên, sau đó ẩn vào một con hẻm nhỏ cách khách điếm Duyệt Lai khoảng mười dặm.
Một tên trong đó vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, xét thấy không có gì bất thường, nhỏ giọng nói: "Kim trưởng lão, Ngân trưởng lão, Đồng trưởng lão, thật là chỗ này."
Ba vị kia gật đầu, nhỏ giọng hỏi lại: "Thiết trưởng lão, lúc trước đã thông báo cho ngươi mang người rồi, không phải ngươi quên đấy chứ?"
Thiết trưởng lão vỗ một cái vào cái bọc trên vai, tức giận đáp: "Thừa lời. Ta vác một cái bao to như thế này, không phải đựng người, chẳng lẽ đựng gà nướng?"
"Vậy thì lên đường thôi!" Kim trưởng lão dứt lời, bốn đạo bóng đen liền biến mất.
Bốn người đạp gió mà đi, đủ thấy khinh công trác tuyệt nhường nào. Mà phương hướng họ đi, chính là nơi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở trong khách điếm Duyệt Lai. .
Ánh trăng treo cao tận chân trời, như phủ lên vạn vật một tầng lụa mỏng màu bạc. Gió mát nhẹ nhàng đung đưa cành lá, đặc biệt là tiếng của những cây leo trên mái ngói khách điếm tạo nên những âm thanh rợn người.
Duyệt Lai Khách Điếm – cách Cẩm Tú phường khoảng hai mươi dặm, tuy không phải là khách điếm nổi tiếng, nhưng lại là khách điếm u tĩnh nhất Thương Nguyệt.
Khách điếm có ba tầng, bốn phía cây cối um tùm, hoa cỏ ngát hương. Ánh trăng chiếu vào ngói lưu ly tím như phát sáng giữa đêm đen, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Nhìn lên lầu ba của khách điếm, cuối hành lang phía tây có một tấm biển làm bằng gỗ tử đàn, chữ viết như rồng bay phượng múa -- Thính Tùng cư.
Trong Thính Tùng cư, bốn vách tường treo tranh sơn thủy, bốn góc có bốn cái kệ làm bằng trúc.
Hai kệ trong đó đặt bồn hoa hải đường, hai cái còn lại đặt nến.
Phía tường bên phải có một chiếc giường lớn làm bằng gỗ tử đàn. Chăn gối lụa trên giường thêu hình hoa lan quân tử, trông vô cùng sống động, đẹp đẽ.
Chính giữa căn phòng có một chiếc bàn trúc và hai cái ghế trúc. Kỳ lạ là, trên bàn không hề có bộ đồ pha trà dien@danleq$uydon mà chỉ có một cái đĩa tròn nhỏ làm từ sứ thanh hoa.
Càng kỳ lạ là, trong đĩa dù đổ đầy nước, nhưng màu nước không trong, mà là ba loại màu hồng vàng đen đan xen.
Tường bên trái có cửa sổ duy nhất của phòng. Cửa sổ có hình cây quạt làm từ gỗ tử đàn, lúc này đang mở rộng.
Trước cửa sổ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thân mật ôm nhau đứng song song.
Tay phải bưng ly trà đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm, đôi mắt vẫn nhìn bầu trời đêm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nhẹ nhàng hỏi: "Lấy tốc độ của Ngốc Bảo dien^danlequy&don hẳn là đã tới Tụ Anh sơn trang rồi. Sao mật thám còn chưa phát tín hiệu tới, chẳng lẽ quên liên lạc với chúng ta?"
Thế sự khó lường, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra làm bại lộ thân phận thật của hai người.
Hai người vô cùng cẩn thận, dù hiện tại ở trong khách điếm cũng không lột mặt nạ, không nói bằng giọng thật.
"Chắc là Ngốc Bảo còn chưa tới Tụ Anh sơn trang nên chúng ta mới không thu được tín hiệu. Nhưng nếu Ngốc Bảo đã tới rồi mà mật thám lại quên liên lạc với chúng ta. Làm việc ngu xuẩn như thế. . ."
Hiên Viên Diễm nâng tay rót trà vào chén cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, ôn nhu cười nói: "Sao có thể sống dưới mí mắt của Dạ Dật Phong, có lẽ sớm đã bị hắn lấy mạng từ lâu rồi."
Tụ Anh Sơn Trang – môn phái bí ẩn ở Thương Nguyệt, tổng cộng khoảng vạn người, người người võ công cao cường, dien$danl^equydon bản lĩnh dò thám tin tức lại càng mạnh, họ chính là nằm vùng của Hiên Viên Diễm tại Thương Nguyệt.
Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong tuy biết Hiên Viên Diễm đặt không ít tai mắt ở Thương Nguyệt nhưng tới tận bây giờ, dù điều tra như thế nào vẫn không tìm được trụ sở bí mật của Tụ Anh sơn trang, cũng không bắt được mật thám nào của Tụ Anh sơn trang.
Bởi vậy, trừ mật thám của Tụ Anh sơn trang, chỉ có Hiên Viên Diễm biết vị trí cụ thể của nó. Ngay cả Tiêu Dao Môn và phân đà của nó, Ảo Ảnh Cung cũng không có ai biết.
Tuy Ngốc Bảo có thể bay, nhưng thân thể khổng lồ cùng với màu sắc bắt mắt của nó thật sự quá gây chú ý.
Nếu là ban ngày ban mặt để nó cõng Cầu Cầu, Ngân Lang, Thanh Báo và Huyết Tỳ Bà, tiến vào đế đô Thương Nguyệt, rất có thể sẽ bị thị vệ canh cổng thành để mắt đến.
Chỉ có đêm khuya những thị vệ kia mới khó có thể tìm được tung tích của Huyết Bàng Vương.
Cho nên, đợi khi màn đêm buông xuống, Hiên Viên Diễm mới âm thầm liên lạc với một mật thám của Tụ Anh Sơn Trang, để hắn ta đến núi quanh đó tìm kiếm đoàn người vật và đưa đến Tụ Anh Sơn Trang.
Mà Hiên Viên Diễm vừa thôi cười, nơi xa xa trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một điểm sáng màu tím.
Ánh sáng này giống như sao băng xẹt qua, kéo thành một đường cong nhỏ dài, rồi hoàn toàn biến mất.
Vệt sáng màu tím chính là tín hiệu của mật thám Tụ Anh Sơn Trang, nó có nghĩa là Ngốc Bảo đã thuận lợi đến nơi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhận được tín hiệu, đối mắt lóe lên ý cười, sau đó đồng thời quay người, đi tới cái bàn ở chính giữa phòng.
Trên bàn có một đĩa đựng nước, nước đó vốn nhiều màu sắc lẫn lộn, giờ bỗng nhiên chuyển sang màu đen.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới trước bàn, nhìn nước đen trong đĩa, đặt ly trà trong tay xuống, móc trong tay áo ra một cây châm màu vàng, nhếch môi tà ác nói: "Diễm, ta mượn chàng làm thí nghiệm được không?"
Cây châm này chính là cây châm mà Vô Ngân công tử giao cho hai người, là do Thánh Thủ Y Vương đặc chế ra.
"Thử đi!" Hiên Viên Diễm đặt mông ngồi xuống ghế trúc, tay phải trắng nõn đưa tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hài hước nói: "Dù sao nếu thí nghiệm của nàng thất bại, đừng ghét bỏ tay phải của ta là được rồi."
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, thí nghiệm này không thể nào thất bại, chẳng qua là hắn muốn trêu đùa nàng chút thôi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng biết như thế, mà nàng cũng rất vui vẻ bị trêu đùa.
Nàng cầm cây châm nhúng vào nước đen, cười xấu xa nói: "Nếu thí nghiệm thất bại, ta chán ghét tay của chàng, vậy thì dứt khoát chặt đi."
"Có ác quá không?" Các cơ trên mặt Hiên Viên Diễm co giật, hai mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vểnh môi nói: "Nếu chặt tay phải của ta rồi, sau này người ta làm sao bưng trà rót nước, xoa bóp cho nàng chứ?"
"Không phải còn tay trái sao? Những chuyện nhỏ nhặt như bưng trà rót nước, xoa bóp, . . ." Vừa nói nàng vừa ghim châm đã dính nước đen vào tay phải Hiên Viên Diễm, rồi mới ngẩng đầu nói: "Chỉ cần tay trái, cũng đủ rồi."
"Nhưng mà. . . Những việc này ta làm tay phải tốt hơn tay trái." Nghe nàng nói như thế, Hiên Viên Diễm không nhịn được liếc mắt nhìn nàng một cái, buồn bã nói: "Biết trước thế này, vừa nãy ta đã đưa tay trái cho nàng thí nghiệm."
"A! Nói vậy, nếu ta chặt tay phải của chàng thì chính mình chịu thiệt nhiều rồi." Nàng rút cây châm ra, cười khúc khích nói: "Ta không muốn chịu thiệt! Nếu tay phải của chàng có lợi với ta hơn, vậy ta nhất định phải thí nghiệm thành công, bảo toàn cái tay này!"
Ngay khi rút châm ra, tay phải vốn trắng nõn của Hiên Viên Diễm đột nhiên biến thành màu đen, hơn nữa còn phát ra ánh sáng màu xanh lá.
Nhìn thấy thế, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, cực kỳ hài lòng gật đầu một cái.
Chả trách lúc trước Vô Ngân giao cho nàng và Diễm sách thuốc và châm có nói rằng nó sẽ có ích trên đường tìm kiếm dược liệu.
Quả nhiên không sai, căn cứ theo ghi chép trong sách, hai người đã chế tạo ra nước thuốc này, phối hợp với cây châm đặc chế của Thánh Thủ Y Vương, ngày mai nhất định có thể kinh động Thương Nguyệt quốc.
"Nguyệt nhi thân ái, nàng còn không mau thi châm tiếp?" Hiên Viên Diễm lắc lư cánh tay phải đen như mực trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nháy nháy mắt, cười cợt nói: "Ngộ nhỡ quá muộn, dẫn tới thất bại, tay phải của ta bị đứt, nàng sẽ chịu thiệt thòi lớn đó."
"Đừng giục, trên người quá nhiều châm, tìm đúng cũng phải có thời gian chứ!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười vui sướng, mò trong tay áo một lúc mới lấy ra một cây châm màu trắng, khẽ ghim vào tay phải của Hiên Viên Diễm. . .
Cùng lúc đó --
Dưới ánh trăng có bốn bóng người mặc y phục dạ hành, chia ra bốn hướng nhảy xuống mái hiên, sau đó ẩn vào một con hẻm nhỏ cách khách điếm Duyệt Lai khoảng mười dặm.
Một tên trong đó vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, xét thấy không có gì bất thường, nhỏ giọng nói: "Kim trưởng lão, Ngân trưởng lão, Đồng trưởng lão, thật là chỗ này."
Ba vị kia gật đầu, nhỏ giọng hỏi lại: "Thiết trưởng lão, lúc trước đã thông báo cho ngươi mang người rồi, không phải ngươi quên đấy chứ?"
Thiết trưởng lão vỗ một cái vào cái bọc trên vai, tức giận đáp: "Thừa lời. Ta vác một cái bao to như thế này, không phải đựng người, chẳng lẽ đựng gà nướng?"
"Vậy thì lên đường thôi!" Kim trưởng lão dứt lời, bốn đạo bóng đen liền biến mất.
Bốn người đạp gió mà đi, đủ thấy khinh công trác tuyệt nhường nào. Mà phương hướng họ đi, chính là nơi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở trong khách điếm Duyệt Lai. .
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm