Đặc Công Tà Phi
Chương 154: Không chơi như vậy
"Ngươi mở lòng bàn tay ra rồi đưa tay đến đây?" Hiên Viên Diễm đưa tay vào ngực, khóe miệng cong lên tà mị, đôi mắt đen chớp chớp nhìn Vô Ngân công tử cười xấu xa.
Khụ khụ khụ. . . Gì kia, vì sao Hiên Viên Diễm lại lộ ra nét mặt cổ quái làm hắn cảm thấy sau lưng có trận gió lạnh thổi qua vèo vèo như vậy?
Cơ mặt Vô Ngân công tử khẽ co giật, mặc dù trong lòng đang nghi ngờ nhưng lòng bàn tay nhưng nhanh chóng mở ra, đưa đến trước mặt Hiên Viên Diễm.
Gió đêm khoan thai thổi qua, Hiên Viên Diễm lấy ra hai vật từ trong lồng ngực.
Ánh trăng trong veo và ánh nến đỏ rực cùng bao phủ phía dưới, trông thấy hai vật Hiên Viên Diễm đang cầm, dung nhan như vẽ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến phong tình mị hoặc, dung nhan thanh nhã tuyệt trần của Vô Ngân công tử lại tràn đầy ngạc nhiên.
Vô Ngân công tử lộ vẻ mặt ngạc nhiên, bàn tay trắng nón vốn đưa trước mặt Hiên Viên Diễm như chạm phải lửa cháy hừng hực bị bỏng, thoáng cái rụt trở về.
Vô Ngân công tử đột nhiên rút bàn tay trắng nõn về, nâng ót hơi mê muội, trong lòng khóc không ra nước mắt kêu rên: ông trời ơi, ta đây bị đánh vào lòng nhân từ. . . Quả thật đau đớn muốn nứt ra!
Lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt chéo hai tay bên hông, tuy giọng nói hung ác, nhưng đôi mắt ngọc nhìn chằm chằm về phía Vô Ngân công tử lại tràn đầy ý cười tươi đẹp rực rỡ, nói: "Này! Ngươi rụt tay lại là có ý gì, không phải ngươi mới vừa mới nói sẽ dốc hết toàn lực trông giữ sao?"
"Đừng ngược đãi lòng bàn tay đáng thương của ta, chỉ thấy hai vật này, ta đã biết rõ , nhất định là ta không cách nào trông giữ nổi bọn chúng." Lòng bàn tay Vô Ngân công tử xoa xoa cái ót đau đớn, đôi mắt đen không nhịn được nhìn về phía những cây trúc màu xanh lá cây trúc ngoài đình.
Nếu bây giờ hắn lựa chọn co cẳng bỏ chạy, có khi nào hai người "không có ý tốt" là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối đãi với hắn giống như đối đãi với con gà gầy yếu, khi hắn chạy trống lại lần nữa xách hắn vào trong trúc đình, sau đó ép buộc hắn nhận hai vật vô cùng quan trọng kia?
Vô Ngân công tử dứt lời, ngón tay thon dài của Hiên Viên Diễm lười biếng vuốt ve hai vật kia, khóe môi ma dã nhếch lên nói: "Chớ coi thường năng lực của mình! Ta và Nguyệt Nhi tin tưởng, chỉ cần ngươi nguyện ý vươn tay nhận lấy, ngươi nhất định có thể trông giữ được chúng."
"Coi trọng như thế, Vô Ngân thật sự nhận không nổi. Vô Ngân trừ biết một chút hoa quyền(khoa tay múa chân) không dùng được, trong đầu lại đầy đủ bột nhão, nếu không lúc trước há lại không cách nào ngăn cản các vị thành công?" Lòng bàn tay Vô Ngân công tử rời cái ót đau đớn, đông thời môi mỏng không tiếc lời tự hạ thấp mình, mũi chân bắt đầu chậm rãi lặng lẽ dời đến ghế tre bên ngoài.
"Cái chân uốn éo muốn trốn của ngươi kia, tốt nhất an phận một chút cho ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng dậy từ ghế tre màu xanh lá, mày phượng lá liễu bỗng nhướng cao, mặt cười yêu mị đi đến bên cạnh Vô Ngân công tử.
"Khụ. . . cái chân uốn éo muốn trốn?" Vô Ngân công tử bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt được dấu hiệu muốn chạy trốn, khóe mắt giật giật nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang chậm rãi đến bên cạnh mình: "Ta uốn éo muốn trốn sao, hình như. . . không có nha?"
"Vậy sao? Vậy vì sao vừa rồi chân ngươi lại lặng yên không tiếng động chậm rãi di chuyển về phía ghế tre bên ngoài hả?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong đôi môi đỏ mọng, người cười trong không cười đứng bên cạnh Vô Ngân công tử.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nắm tay trái lại thành hình quả đấm, ngón cái tay phải bắt đầu từ trên hướng xuống bóp các đốt ngón tay của năm ngón tay bàn tay trái.
Nghe tiếng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bóp đốt ngón tay của năm ngón tay bàn tay trái, tiếng động này theo gió vang lên lạnh lẽo rắc rắc rắc, một giọt mồ hôi từ bên quai hàm của Vô Ngân công tử bắt đầu lăn xuống.
Vô Ngân công tử bỗng cong nhẹ eo xuống, đồng thời đôi tay liên tục bóp bóp bắp chân, mở miệng trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không có ý niệm trốn chạy nha. Chân ta vừa rồi sở dĩ phải di chuyển, đoán chừng là có liên quan đến việc bắp chân ta không biết sao lại đột nhiên bị rút gân(bị chuột rút hay dập bẻ) đó nhỉ?"
"Rút gân, đừng cho rằng đổ tội cho bắp chân bị chuột rút là ngươi vô tội." Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng liếc nhìn Vô Ngân công tử đang giả vờ giả vịt đưa đôi tay liên tục xoa bóp bắp chân bị "rút gân", tay đột nhiên kéo cổ áo Vô Ngân công tử, đem Vô Ngân công tử vốn đang cong người kéo ngồi thẳng trên trên ghế trúc màu xanh lá cây.
Cơ mặt Vô Ngân công tử co lại, tuy nháy nháy đôi mắt đen nhìn về Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng trong lòng thì cực kỳ nhốn nháo lẩm bẩm: nha đầu, ngươi qua thô lỗ nha, không thể dịu dàng một chút sao?
Thượng Quan Ngưng Nguyệ dung sức chọc chọc ngón tay thon dài lên đầu vai Vô Ngân công tử, mắt ngọc hung tợn trừng trừng, nói: "Ta cảnh cáo ngươi, hai vật Diễm cầm trong tay kia, tối nay ngươi nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận."
"Không chơi như vậy chứ? Nào có đạo lý không hỏi người ta có nguyện ý hay không, cứng rắn đem đồ nhét cho người khác hả?" Lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa thoát ra khỏi đôi môi đỏ quả thật làm Vô Ngân công tử dở khóc dở cười.
"Ta chơi như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?" Hai cánh tay bắt chéo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiêu ngạo nhướng mày phượng, nói: "Tóm lại hai trong tay Diễm trong, ngươi phải nhận. Nếu như ngươi không nhận, đừng trách ta Thượng Quan Ngưng Nguyệt lòng dạ độc ác, trước đem Tuyết Ảnh Các ngươi san thành bình địa, sau đó sẽ đưa các đệ tử Tuyết Ảnh Các ngươi trói lại, đào một cái hố thật sâu chôn sống."
"Đào cái hố sâu chôn sống?" Vô Ngân công tử hoàn toàn ngổn ngang trong gió, mặt u oán nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nha đầu, không cần phải bạo lực như thế nha, cái này không khỏi quá tàn nhẫn chứ?"
Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cầm hai vật trong tay đẩy đến trước mặt Vô Ngân công tử theo mặt bàn, dung nhan chứa đầy nụ cười xinh đẹp, nói: "Vô Ngân, nghe lời nha! Nhanh chóng nhận hai vật này đi, Nguyệt Nhi từ trước đến giờ đều là nói được làm được, ngàn vạn lần không được nghi ngờ lời của nàng, nếu không hậu quả thật sẽ rất nghiêm trọng."
"Thật là thua hai người, các ngươi cần phải biết rằng, hai vật này thật sự rất quan trọng!" Vô Ngân công tử không nhịn được liếc mắt, mở miệng nói, ngón tay thon dài chạm nhẹ hai vật trên bàn.
Khi Hiên Viên Diễm móc ra hai vật này từ trong lòng, nói muốn giao cho mình bảo quản, hắn có bao nhiêu khiếp sợ! Nhưng mà sau khi hết khiếp sợ rồi, hắn lại cảm thấy tràn đầy cảm động.
Nói thật, hai vật này quan trọng đến đâu, thật ra thì một cũng không quan trọng. Chân chính quan trọng -- là sau lưng hai vật này còn có ẩn ý khác, cho thấy Hiên Viên Diễm mười phần tín nhiệm mình.
Chính là bởi vì Hiên Viên Diễm mười phần tín nhiệm mình, mới làm hắn không dám dễ dàng nhận hai vật này. Đối với Hiên Viên Diễm mà nói, quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn là Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp theo chính là mẫu phi mắc bệnh lạ của hắn, Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly cùng với hai vật này.
"Được rồi! Vô Ngân, ngươi cũng không cần chê bai mình, ta và Nguyệt Nhi hết sức tin tưởng năng lực của ngươi nha." Đôi môi mỏng của Hiên Viên Diễm tràn ra âm thanh tà mị dịu dàng, nhìn nhau mỉm cười với Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang bắt chéo tay, sau đó đứng lên khỏi ghế tre màu xanh lá, chậm rãi dời bước đến bên cạnh Vô Ngân công tử.
Bàn tay vỗ nhẹ vai Vô Ngân công tử, dung nhan Hiên Viên Diễm lưu chuyển ý cười xinh đẹp, tiếp tục mở môi mỏng nói: "Trừ Vô Ngân ngươi ra, ở Long Diệu hoàng triều ta thật đúng là không tìm được người thứ hai có có tư cách nhận hai vật này hơn ngươi. Cho nên, vì để cho ta và Nguyệt Nhi có thể an tâm đi đến ba nước Tây Thần, Bắc Dực và Thương Nguyệt tìm kiếm dược liệu hiếm thấy, ngươi quyết đoán nhận hai vật này đi!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng thu mắt ngọc, lúc trước cố ý để lộ lạnh lùng tức giận ra ngoài, đôi môi đỏ mọng của nàng phác họa độ cong tuyệt mỹ, âm thanh mười phần hài hước nói: "Yên tâm đi! Hai vật này dù sao cũng do ta và Diễm ép ngươi nhận, nếu thật sự có chuyện gì, ta và Diễm tuyệt đối sẽ không đuổi giết ngươi tận chân trời góc biển nha."
"Nếu thật sự có chuyện, còn phiền hai người đuổi đến chân trời góc biển để giết ta sao? Nếu phụ sự tin tưởng của hai người, Vô Ngân dứt khoát đập đầu vào tường mà chết."
Đem hai vật nằm yên trên mặt bàn cẩn thận bỏ vào ngực sau, trên dung nhan của Vô Ngân công lộ ra nụ cười thanh nhã, cũng từ trên ghế trúc đứng lên, đôi mắt đen chứa đầy cảm động nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
"Được rồi, hai vật này ta đã nhận. Hai người an tâm đi ba nước Tây Thần, Bắc Dực và Thương Nguyệt tìm dược liệu đi! Không vì gì khác, chỉ dựa vào tín nhiệm của hai người dành cho Vô Ngân, Vô Ngân đáp ứng hai người, chỉ cần Vô Ngân còn một hơi thở, hai người tuyệt đối không cần lo lắng."
Ánh trăng sáng tỏ mê ly bao phủ khắp nơi, ánh nến ửng đổ rực rỡ tươi đẹp chập chờn, gió đêm nghịch ngợm chơi, tất cả hòa lẫn đung đưa những chiếc lá xanh nhạt, tấu lên thành khúc trúc âm uyển chuyển hàm xúc kỳ ảo, cũng làm hương trúc nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi.
Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Vô Ngân công tử đứng yên bên trong trúc đình, ba người bọn họ mặc dù không ai nói gì, nhưng trên dung nhan của bọn họ lại mỉm cười nhìn nhau, trong lúc yên ắng có tiếng cười vui vẻ, dung hòa thành một bức tranh kinh thế tuyệt mỹ. . .
Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó cách phạm vi Rừng Đào Ma Quỷ khoảng hai mươi dặm.
Từ hồ đá nâu xám của ba hòn non bộ tạo xếp theo hình tam giác ngạo nghễ đứng thẳng trong gió. Trong đó hai tòa hồ đá trên núi giả leo vô số cây tử đằng màu xanh, mà bên ngoài một tòa hồ đá khác trên núi giả, tuy không bất kỳ cây tử đằng màu xanh nào làm đẹp nhưng lại bày một thác nước trong suốt.
Tòa núi giả có thác nước trong suốt trước hòn non bộ, một nam tử che mặt tử trẻ tuổi yên lặng đứng đó. Mà sau lưng nam tử trẻ tuổi có rất nhiều người áo đen che mặt giống nhau nghiêm túc đứng song song.
Một người áo đen che mặt trong đó bóp nhẹ nắm tay, hai mắt nhìn nam tử trẻ tuổi nói: "Chủ tử, chúng ta làm thật phải làm như thế sao? Thuộc hạ lo lắng, nếu kế hoạch thất bại, sợ rằng Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ. . ."
Lòng bàn tay chậm rãi mở ra, tiếp được vài giọt nước bắn ra từ thác nước, nam tử trẻ tuổi che mặt nạ mang mặt nạ lạnh lẽo, ngửa đầu nhìn bầu xanh đậm.
Nam tử trẻ tuổi che mặt này chính là người ở trong Bạch Vụ Sơn Lâm lúc trước đã từng cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt kề vai chiến đấu, cùng đối phó vạn đầu Ma Xà - Nam Cung Tuyết Y.
Nam Cung Tuyết Y bất đắc dĩ thở dài một tiếng, môi mỏng tràn ra âm thanh sâu kín: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất định phải theo chúng ta trở về Linh Cung, tiếp nhận chức vị Thánh Đế. Cho nên ngày mai, ngươi nhất định phải diễn tốt vai của mình nhân vật, không thể để cho Hiên Viên Diễm bắt được chút sơ hở nào. . ."
Khụ khụ khụ. . . Gì kia, vì sao Hiên Viên Diễm lại lộ ra nét mặt cổ quái làm hắn cảm thấy sau lưng có trận gió lạnh thổi qua vèo vèo như vậy?
Cơ mặt Vô Ngân công tử khẽ co giật, mặc dù trong lòng đang nghi ngờ nhưng lòng bàn tay nhưng nhanh chóng mở ra, đưa đến trước mặt Hiên Viên Diễm.
Gió đêm khoan thai thổi qua, Hiên Viên Diễm lấy ra hai vật từ trong lồng ngực.
Ánh trăng trong veo và ánh nến đỏ rực cùng bao phủ phía dưới, trông thấy hai vật Hiên Viên Diễm đang cầm, dung nhan như vẽ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến phong tình mị hoặc, dung nhan thanh nhã tuyệt trần của Vô Ngân công tử lại tràn đầy ngạc nhiên.
Vô Ngân công tử lộ vẻ mặt ngạc nhiên, bàn tay trắng nón vốn đưa trước mặt Hiên Viên Diễm như chạm phải lửa cháy hừng hực bị bỏng, thoáng cái rụt trở về.
Vô Ngân công tử đột nhiên rút bàn tay trắng nõn về, nâng ót hơi mê muội, trong lòng khóc không ra nước mắt kêu rên: ông trời ơi, ta đây bị đánh vào lòng nhân từ. . . Quả thật đau đớn muốn nứt ra!
Lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt chéo hai tay bên hông, tuy giọng nói hung ác, nhưng đôi mắt ngọc nhìn chằm chằm về phía Vô Ngân công tử lại tràn đầy ý cười tươi đẹp rực rỡ, nói: "Này! Ngươi rụt tay lại là có ý gì, không phải ngươi mới vừa mới nói sẽ dốc hết toàn lực trông giữ sao?"
"Đừng ngược đãi lòng bàn tay đáng thương của ta, chỉ thấy hai vật này, ta đã biết rõ , nhất định là ta không cách nào trông giữ nổi bọn chúng." Lòng bàn tay Vô Ngân công tử xoa xoa cái ót đau đớn, đôi mắt đen không nhịn được nhìn về phía những cây trúc màu xanh lá cây trúc ngoài đình.
Nếu bây giờ hắn lựa chọn co cẳng bỏ chạy, có khi nào hai người "không có ý tốt" là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối đãi với hắn giống như đối đãi với con gà gầy yếu, khi hắn chạy trống lại lần nữa xách hắn vào trong trúc đình, sau đó ép buộc hắn nhận hai vật vô cùng quan trọng kia?
Vô Ngân công tử dứt lời, ngón tay thon dài của Hiên Viên Diễm lười biếng vuốt ve hai vật kia, khóe môi ma dã nhếch lên nói: "Chớ coi thường năng lực của mình! Ta và Nguyệt Nhi tin tưởng, chỉ cần ngươi nguyện ý vươn tay nhận lấy, ngươi nhất định có thể trông giữ được chúng."
"Coi trọng như thế, Vô Ngân thật sự nhận không nổi. Vô Ngân trừ biết một chút hoa quyền(khoa tay múa chân) không dùng được, trong đầu lại đầy đủ bột nhão, nếu không lúc trước há lại không cách nào ngăn cản các vị thành công?" Lòng bàn tay Vô Ngân công tử rời cái ót đau đớn, đông thời môi mỏng không tiếc lời tự hạ thấp mình, mũi chân bắt đầu chậm rãi lặng lẽ dời đến ghế tre bên ngoài.
"Cái chân uốn éo muốn trốn của ngươi kia, tốt nhất an phận một chút cho ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng dậy từ ghế tre màu xanh lá, mày phượng lá liễu bỗng nhướng cao, mặt cười yêu mị đi đến bên cạnh Vô Ngân công tử.
"Khụ. . . cái chân uốn éo muốn trốn?" Vô Ngân công tử bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt được dấu hiệu muốn chạy trốn, khóe mắt giật giật nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang chậm rãi đến bên cạnh mình: "Ta uốn éo muốn trốn sao, hình như. . . không có nha?"
"Vậy sao? Vậy vì sao vừa rồi chân ngươi lại lặng yên không tiếng động chậm rãi di chuyển về phía ghế tre bên ngoài hả?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong đôi môi đỏ mọng, người cười trong không cười đứng bên cạnh Vô Ngân công tử.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nắm tay trái lại thành hình quả đấm, ngón cái tay phải bắt đầu từ trên hướng xuống bóp các đốt ngón tay của năm ngón tay bàn tay trái.
Nghe tiếng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bóp đốt ngón tay của năm ngón tay bàn tay trái, tiếng động này theo gió vang lên lạnh lẽo rắc rắc rắc, một giọt mồ hôi từ bên quai hàm của Vô Ngân công tử bắt đầu lăn xuống.
Vô Ngân công tử bỗng cong nhẹ eo xuống, đồng thời đôi tay liên tục bóp bóp bắp chân, mở miệng trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không có ý niệm trốn chạy nha. Chân ta vừa rồi sở dĩ phải di chuyển, đoán chừng là có liên quan đến việc bắp chân ta không biết sao lại đột nhiên bị rút gân(bị chuột rút hay dập bẻ) đó nhỉ?"
"Rút gân, đừng cho rằng đổ tội cho bắp chân bị chuột rút là ngươi vô tội." Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng liếc nhìn Vô Ngân công tử đang giả vờ giả vịt đưa đôi tay liên tục xoa bóp bắp chân bị "rút gân", tay đột nhiên kéo cổ áo Vô Ngân công tử, đem Vô Ngân công tử vốn đang cong người kéo ngồi thẳng trên trên ghế trúc màu xanh lá cây.
Cơ mặt Vô Ngân công tử co lại, tuy nháy nháy đôi mắt đen nhìn về Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng trong lòng thì cực kỳ nhốn nháo lẩm bẩm: nha đầu, ngươi qua thô lỗ nha, không thể dịu dàng một chút sao?
Thượng Quan Ngưng Nguyệ dung sức chọc chọc ngón tay thon dài lên đầu vai Vô Ngân công tử, mắt ngọc hung tợn trừng trừng, nói: "Ta cảnh cáo ngươi, hai vật Diễm cầm trong tay kia, tối nay ngươi nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận."
"Không chơi như vậy chứ? Nào có đạo lý không hỏi người ta có nguyện ý hay không, cứng rắn đem đồ nhét cho người khác hả?" Lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa thoát ra khỏi đôi môi đỏ quả thật làm Vô Ngân công tử dở khóc dở cười.
"Ta chơi như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?" Hai cánh tay bắt chéo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiêu ngạo nhướng mày phượng, nói: "Tóm lại hai trong tay Diễm trong, ngươi phải nhận. Nếu như ngươi không nhận, đừng trách ta Thượng Quan Ngưng Nguyệt lòng dạ độc ác, trước đem Tuyết Ảnh Các ngươi san thành bình địa, sau đó sẽ đưa các đệ tử Tuyết Ảnh Các ngươi trói lại, đào một cái hố thật sâu chôn sống."
"Đào cái hố sâu chôn sống?" Vô Ngân công tử hoàn toàn ngổn ngang trong gió, mặt u oán nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nha đầu, không cần phải bạo lực như thế nha, cái này không khỏi quá tàn nhẫn chứ?"
Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cầm hai vật trong tay đẩy đến trước mặt Vô Ngân công tử theo mặt bàn, dung nhan chứa đầy nụ cười xinh đẹp, nói: "Vô Ngân, nghe lời nha! Nhanh chóng nhận hai vật này đi, Nguyệt Nhi từ trước đến giờ đều là nói được làm được, ngàn vạn lần không được nghi ngờ lời của nàng, nếu không hậu quả thật sẽ rất nghiêm trọng."
"Thật là thua hai người, các ngươi cần phải biết rằng, hai vật này thật sự rất quan trọng!" Vô Ngân công tử không nhịn được liếc mắt, mở miệng nói, ngón tay thon dài chạm nhẹ hai vật trên bàn.
Khi Hiên Viên Diễm móc ra hai vật này từ trong lòng, nói muốn giao cho mình bảo quản, hắn có bao nhiêu khiếp sợ! Nhưng mà sau khi hết khiếp sợ rồi, hắn lại cảm thấy tràn đầy cảm động.
Nói thật, hai vật này quan trọng đến đâu, thật ra thì một cũng không quan trọng. Chân chính quan trọng -- là sau lưng hai vật này còn có ẩn ý khác, cho thấy Hiên Viên Diễm mười phần tín nhiệm mình.
Chính là bởi vì Hiên Viên Diễm mười phần tín nhiệm mình, mới làm hắn không dám dễ dàng nhận hai vật này. Đối với Hiên Viên Diễm mà nói, quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn là Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp theo chính là mẫu phi mắc bệnh lạ của hắn, Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly cùng với hai vật này.
"Được rồi! Vô Ngân, ngươi cũng không cần chê bai mình, ta và Nguyệt Nhi hết sức tin tưởng năng lực của ngươi nha." Đôi môi mỏng của Hiên Viên Diễm tràn ra âm thanh tà mị dịu dàng, nhìn nhau mỉm cười với Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang bắt chéo tay, sau đó đứng lên khỏi ghế tre màu xanh lá, chậm rãi dời bước đến bên cạnh Vô Ngân công tử.
Bàn tay vỗ nhẹ vai Vô Ngân công tử, dung nhan Hiên Viên Diễm lưu chuyển ý cười xinh đẹp, tiếp tục mở môi mỏng nói: "Trừ Vô Ngân ngươi ra, ở Long Diệu hoàng triều ta thật đúng là không tìm được người thứ hai có có tư cách nhận hai vật này hơn ngươi. Cho nên, vì để cho ta và Nguyệt Nhi có thể an tâm đi đến ba nước Tây Thần, Bắc Dực và Thương Nguyệt tìm kiếm dược liệu hiếm thấy, ngươi quyết đoán nhận hai vật này đi!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng thu mắt ngọc, lúc trước cố ý để lộ lạnh lùng tức giận ra ngoài, đôi môi đỏ mọng của nàng phác họa độ cong tuyệt mỹ, âm thanh mười phần hài hước nói: "Yên tâm đi! Hai vật này dù sao cũng do ta và Diễm ép ngươi nhận, nếu thật sự có chuyện gì, ta và Diễm tuyệt đối sẽ không đuổi giết ngươi tận chân trời góc biển nha."
"Nếu thật sự có chuyện, còn phiền hai người đuổi đến chân trời góc biển để giết ta sao? Nếu phụ sự tin tưởng của hai người, Vô Ngân dứt khoát đập đầu vào tường mà chết."
Đem hai vật nằm yên trên mặt bàn cẩn thận bỏ vào ngực sau, trên dung nhan của Vô Ngân công lộ ra nụ cười thanh nhã, cũng từ trên ghế trúc đứng lên, đôi mắt đen chứa đầy cảm động nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
"Được rồi, hai vật này ta đã nhận. Hai người an tâm đi ba nước Tây Thần, Bắc Dực và Thương Nguyệt tìm dược liệu đi! Không vì gì khác, chỉ dựa vào tín nhiệm của hai người dành cho Vô Ngân, Vô Ngân đáp ứng hai người, chỉ cần Vô Ngân còn một hơi thở, hai người tuyệt đối không cần lo lắng."
Ánh trăng sáng tỏ mê ly bao phủ khắp nơi, ánh nến ửng đổ rực rỡ tươi đẹp chập chờn, gió đêm nghịch ngợm chơi, tất cả hòa lẫn đung đưa những chiếc lá xanh nhạt, tấu lên thành khúc trúc âm uyển chuyển hàm xúc kỳ ảo, cũng làm hương trúc nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi.
Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Vô Ngân công tử đứng yên bên trong trúc đình, ba người bọn họ mặc dù không ai nói gì, nhưng trên dung nhan của bọn họ lại mỉm cười nhìn nhau, trong lúc yên ắng có tiếng cười vui vẻ, dung hòa thành một bức tranh kinh thế tuyệt mỹ. . .
Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó cách phạm vi Rừng Đào Ma Quỷ khoảng hai mươi dặm.
Từ hồ đá nâu xám của ba hòn non bộ tạo xếp theo hình tam giác ngạo nghễ đứng thẳng trong gió. Trong đó hai tòa hồ đá trên núi giả leo vô số cây tử đằng màu xanh, mà bên ngoài một tòa hồ đá khác trên núi giả, tuy không bất kỳ cây tử đằng màu xanh nào làm đẹp nhưng lại bày một thác nước trong suốt.
Tòa núi giả có thác nước trong suốt trước hòn non bộ, một nam tử che mặt tử trẻ tuổi yên lặng đứng đó. Mà sau lưng nam tử trẻ tuổi có rất nhiều người áo đen che mặt giống nhau nghiêm túc đứng song song.
Một người áo đen che mặt trong đó bóp nhẹ nắm tay, hai mắt nhìn nam tử trẻ tuổi nói: "Chủ tử, chúng ta làm thật phải làm như thế sao? Thuộc hạ lo lắng, nếu kế hoạch thất bại, sợ rằng Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ. . ."
Lòng bàn tay chậm rãi mở ra, tiếp được vài giọt nước bắn ra từ thác nước, nam tử trẻ tuổi che mặt nạ mang mặt nạ lạnh lẽo, ngửa đầu nhìn bầu xanh đậm.
Nam tử trẻ tuổi che mặt này chính là người ở trong Bạch Vụ Sơn Lâm lúc trước đã từng cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt kề vai chiến đấu, cùng đối phó vạn đầu Ma Xà - Nam Cung Tuyết Y.
Nam Cung Tuyết Y bất đắc dĩ thở dài một tiếng, môi mỏng tràn ra âm thanh sâu kín: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất định phải theo chúng ta trở về Linh Cung, tiếp nhận chức vị Thánh Đế. Cho nên ngày mai, ngươi nhất định phải diễn tốt vai của mình nhân vật, không thể để cho Hiên Viên Diễm bắt được chút sơ hở nào. . ."
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm