Đặc Công Hoàng Phi
Chương 51: Định Tình Trong Ảo Cảnh
Mưa gió phiêu linh, xoay chuyển lên cao.
Ngay lúc hai người tưởng rằng sẽ rơi xuống trung tâm vỏ trái đất, khí tức dưới chân đã biến đổi.
Luồng gió thổi đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, dưới chân loáng thoáng hiện lên tia sáng màu xanh ngọc bích.
Hai tay Lạc Vũ dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Vân Thí Thiên liên tục xoay tròn 3 vòng trong không trung mới bình ổn vững vàng rơi trên mặt đất.
Ánh sáng xanh ngọc trong suốt, giống như sao trời tinh khiết, chiếu rọi hết thảy.
Khoảng không trống rỗng, nhưng lại vô biên vô hạn.
Làm cho người ta có cảm giác đặt mình trong một mảnh đất trời rộng lớn, mờ mịt không thấy giới hạn.
Ngẩng đầu, những ngôi sao sáng nổi bật trên một mảnh bầu trời tối đen, dãy ngân hà như một đoạn tơ lụa.
Cúi đầu, dưới chân như đứng trên một cái võng dày đặc lưới, mịt mờ trên mặt đất.
Lạc Vũ cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, lần đầu tiên nàng trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Nàng chưa bao giờ biết sâu trong lòng đất lại có thể tạo thành một bầu trời rộng lớn như thế.
Là do tri thức của nàng rất nông cạn sao?
Hay là cấu tạo địa cầu nơi đây không giống với bình thường?
Hoặc là nói tinh cầu nơi Vong Xuyên đại lục này rất quỷ dị?
Càng hoặc là nói, bọn họ đã bay từ tinh cầu này sang bên kia?
Kết cấu địa lý nơi này thật sự là…
“Là ảo giác." Trong lúc Lạc Vũ đang kinh ngạc, Vân Thí Thiên đột nhiên cau mày lên tiếng.
“Ảo giác?" Lạc Vũ bình tĩnh lại tâm tình.
Thì ra là ảo giác, như vậy mới đúng chứ, đã nói tinh cầu không thể là như thế này mà.
“Theo sát ta." Sắc mặt Vân Thí Thiên cũng không lạc quan như Lạc Vũ, hắn nắm chặt tay nàng, nâng bước đi về phía trước.
Nơi này thật lợi hại, ngay cả hắn thiếu chút nữa cũng bị ảo giác mê hoặc mất rồi.
Đi bước nào tính bước đó, Lạc Vũ nhìn không thấu huyền cơ của ảo giác trước mắt.
Chỉ nhìn thấy chính mình bị Vân Thí Thiên dẫn đi trong những cánh hoa bay múa rực rỡ, những ngôi sao lóe sáng trên đỉnh đầu, dưới đất con bướm bay bay.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thí Thiên.
Bàn tay Lạc Vũ đang nắm lấy tay Vân Thí Thiên lại càng ngày càng chặt.
Chỉ sợ rằng đằng sau vẻ xinh đẹp kia là chân tướng tàn khốc mà thôi.
Lạc Vũ không quấy nhiễu Vân Thí Thiên dẫn đường, nàng chỉ yên lặng đi sát theo sau.
Xuyên qua thảo nguyên mênh mông, đi qua thác nước chảy róc rách, lướt qua núi cao hùng vĩ, cuối cùng tiến vào một cung điện trên đỉnh núi cao.
Nếu không biết trước mắt chính là ảo giác, Lạc Vũ cơ hồ tưởng rằng nàng đã trèo non lội suối tới nơi thế ngoại đào nguyên này.
Bình tĩnh đứng vững trước cửa cung điện nguy nga, Vân Thí Thiên chậm rãi vươn tay đẩy ra cửa cung rất nặng này.
Hạc tiên kêu to, phượng hoàng giương cánh.
Kỳ lân uống nước bên cạnh ao, cự long bay lượn tùy ý trong phòng.
Lạc Vũ há hốc miệng, ảo giác này…
“Trong lòng nghĩ muốn cái gì, nó sẽ xuất hiện cái đó, đừng nghĩ gì cả." Thanh âm Vân Thí Thiên truyền đến bên tai, hết sức nghiêm túc.
Lạc Vũ nghe vậy, nhãn châu chuyển động một chút, lấy lại bình tĩnh, trong lòng không nghĩ gì nữa. (*con ngươi => người ta hay ví đôi mắt tròn như hạt nhãn đó mà)
Lập tức, tất cả cảnh vật xinh đẹp trước mắt cũng biến mất, chỉ còn lại nguyên bản hình dạng thâm cung dưới mặt đất.
Lạc Vũ không nói gì, chẳng lẽ sâu trong nội tâm nàng muốn thành tiên, cho nên mới thấy cảnh vật xinh đẹp như vậy.
“Đi xuyên qua cửa cung phía trước, ảo giác sẽ biến mất, đi theo sát ta." Vân Thí Thiên lại nắm chặt tay Lạc Vũ.
Lạc Vũ không có đáp lời, chỉ tăng thêm sức nắm lấy tay hắn.
Hai tay nắm chặt, dùng sức cơ hồ làm đau đớn da thịt.
Cả hai dìu dắt nhau đi vào thâm cung.
Trong lòng trống rỗng, không nghĩ bất cứ chuyện gì.
Cung điện nguyên thủy, trống trải mà tịch liêu, cái gì cũng không có.
Muốn đi xuyên qua nó, nhìn qua có vẻ đơn giản.
Lạc Vũ vốn không có lòng tham, tới nơi này lại càng không có bất cứ dục vọng gì, mỗi bước đi qua không gặp một trở ngại nào, như một vị quân tử thong thả đi dạo.
Qua cánh cửa cung điện là vào đến điện thờ, đứng phía trước cửa cung đã có thể thấy được.
Vân Thí Thiên đột nhiên dừng lại, ngẩng cao đầu nhìn lên vách tường đá cao cao phía trên cửa điện.
“Sao vậy?" Lạc Vũ quay đầu lại.
“Mờ ảo… Thần thông…" Năm ngón tay Vân Thí Thiên nắm lấy tay Lạc Vũ đột nhiên siết chặt.
Lạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy đau đớn trên năm ngón tay.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt Vân Thí Thiên không thể nào kềm chế được kích động, Lạc Vũ hơi nhíu mi, hỗn loạn kinh ngạc nhìn theo tầm mắt Vân Thí Thiên.
Mờ ảo thần thông? Là cái mà nam nhân tang thương đã nói đến.
Chẳng lẽ đây chính là vật mà Vân Thí Thiên vẫn một mực tìm kiếm?
Trong tâm Lạc Vũ khẽ dao động, đôi mắt đảo qua nhìn, nàng bất chợt sửng sốt.
Cái gì mờ ảo thần thông, vách tường đối diện không có gì trên đó a.
Vân Thí Thiên bị ảo giác rồi? Lạc Vũ cả kinh trong lòng, định làm thức tỉnh Vân Thí Thiên.
Nhưng thật bất ngờ, chỉ trong một cái chớp mắt, vách tường đối diện đột nhiên xuất hiện tia sáng chói mắt, bốn chữ to “mờ ảo thần thông" hiện trên vách tường.
Lạc Vũ sửng sốt, nàng đã nhìn thấy…
Vân Thí Thiên đứng phía dưới tường đá, đầy mặt âm trầm nhìn chính mình.
Người này sao đột nhiên lại chạy nhanh quá vậy?
Lạc Vũ thấy vậy nhất thời nâng bước vừa chạy đến vừa nói: “Động tác của ngươi sao lại…"
Vừa mới mở miệng nói, Vân Thí Thiên đang đứng ở dưới vách tường, thân hình đột nhiên chuyển dộng, vung chưởng đánh về phía ngực nàng.
Sắc mặt lạnh như băng, khí tức sắc bén như đao.
“Mờ ảo thần thông đã tìm được, ngươi không còn giá trị lợi dụng rồi."
Lạc Vũ dừng lại bước chân, hai mắt hiện lên vẻ khó tin cực độ.
Vân Thí Thiên là muốn lợi dụng nàng tìm ra bí mật này sao?
Hắn cũng cho rằng phụ thân nàng đã lấy đi vật gì đó, cho nên mới bắt đầu ra tay từ nàng?
Này, này…
Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên mạnh mẽ vọt tới gần, nàng cảm giác được một lực lượng mãnh liệt cường hãn, trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn ngập phẫn nộ cùng một loại bi phẫn không nói nên lời. (*ngũ vị: đắng, cay, chua, mặn, ngọt ; 5 vị tạp trần: 5 vị này trộn lại không ra một mùi vị nào cả => cảm xúc lộn xộn không nói nên lời)
Taynàng, theo tiềm thức lấy ra con dao.
Mà Vân Thí Thiên đứng bên cạnh Lạc Vũ, lúc này lại như say như mê nhìn lên vách tường đã hiển hiện ra các chiêu thức của mờ ảo thần thông.
Mờ ảo thần thông, vốn là do Đế Phạm Thiên ngẫu nhiên phát hiện ra bí mật từ nền văn minh bị mất từ ngàn năm trước.
Cụ thể là cái gì, ai cũng không biết rõ.
Nhưng là, lại nghe nói có thể phiên giang đảo hải, biến đá thành vàng. (*phiên giang: khuấy sông, đảo hải: đảo biển => lực lượng vô cùng to lớn)
Chính là một tồn tại cao cấp nhất tại Vong Xuyên đại lục.
Hắn cũng là ngẫu nhiên mới biết được tin tức này.
Lần này đến đây, chủ yếu là tìm lại 11 cấp ma đan Bá Vương Long, mục đích thứ 2 chính là tìm ra tộc nhân đã biến mất, chủ nhân của mờ ảo thần thông."
Hắn vốn không ôm bất cứ hy vọng gì.
Không ngờ rằng cư nhiên có thể chân chân thật thật gặp được cao nhất tồn tại này.
Trong mắt Vân Thí Thiên hiện lên tuyệt đối hưng phấn ý cười, chậm rãi nâng bước muốn đi về phía trước nhìn cho rõ ràng.
Không ngờ rằng, vừa bước tới trước một bước, cảnh sắc trước mắt khẽ biến đổi.
Lạc Vũ cầm nhuyễn kiếm trong tay, xoay tay, một kiếm bổ tới người hắn.
Trên mặt nàng vốn là vẻ tươi cười dữ tợn.
“Mờ ảo thần thông này là của ta, ngươi đừng mơ chiếm được."
Trong mắt Vân Thí Thiên chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, theo sát sau đó nét mặt liền trầm xuống.
Lạc Vũ không phải là người tham tài, nhưng hôm nay lại vì mờ ảo thần thông mà ra tay với hắn.
Quả nhiên, trên thế giới vĩnh viễn không có người cho ta tuyệt đối tin cậy.
Một khi gặp được lợi ích cực kỳ hấp dẫn, bọn họ cũng sẽ đối với ngươi trở mặt thành thù.
Vân Thí Thiên nắm tay thành nắm đấm.
Trong tích tắc, trước mắt xẹt qua tình cảnh năm đó, huynh đệ tỷ muội của hắn vì lợi ích mà phản bội hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Bây giờ lại thành ra như thế này, thành ra như thế này đây.
Hắn nguyện ý thử tin tưởng nàng, nhưng mà…nàng lại cô phụ hắn như thế.
Được, tốt, tốt lắm, thế giới này đã không cón ai có thể cho ta lại tin tưởng nữa rồi.
“Quân Lạc Vũ, ta cư nhiên lại tin tưởng ngươi, ngươi lại…" Vân Thí Thiên giơ cánh tay lên, đấu khí màu tím ngưng tụ trên năm ngón tay, sát khí bao phủ quanh thân.
Gió gào thét mà qua, điện quang hỏa thạch.
Mà ngay lúc cả hai cùng giương cung bạt kiếm về phía đối phương trong cung điện nguyên thủy.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ vẫn nắm tay nhau mà đứng như trước, từ từ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là…bàn tay kia của Vân Thí Thiên đã chậm rãi vung lên về phía Lạc Vũ, đấu khí màu tím âm hàn mà kinh khủng cực kỳ.
Mà bên phía Lạc Vũ cũng như vậy, một tay nắm lấy Vân Thí Thiên, tay kia lại đâm về phía hắn.
Hai người chỉ cần ra tay một kích thôi, đối phương không chết cũng tàn phế.
Không có gió thổi, khí tức trong điện băng hàn lãnh liệt vô song.
Nhăn lại mi, Lạc Vũ phẫn nộ nhìn Vân Thí Thiên xuống tay đối với nàng, người này cư nhiên lợi dụng nàng, lợi dụng nàng.
Nàng vẫn cho rằng Vân Thí Thiên vốn là loại người dám làm dám chịu.
Sát phạt quyết đoán, cho dù cả tay nhiễm đầy máu tanh.
Nhưng cũng tiếu ngạo giang hồ, là người luôn đứng ngoài ánh sáng.
Ám toán, lợi dụng, những chiêu số của kẻ tiểu nhân này, hắn tuyệt không biết dùng.
Không ngờ rằng, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên…
Nàng bi phẫn đến nỗi ngực muốn nổ tung, nhưng trong tích tắc trong đầu Lạc Vũ đột nhiên lóe lên một tia sáng, suy nghĩ của nàng đã có chút rõ ràng.
Đúng vậy, Vân Thí Thiên không phải là người như thế.
Hắn có thể là ma đầu, hắn có thể quang minh chính đại giết hàng vạn hàng nghìn người, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân.
Lạc Vũ cũng không biết nàng dựa vào đâu mà nghĩ như vậy, nhưng nàng tin chắc như thế.
Trước mắt, Vân Thí Thiên tấn công nàng với vẻ mặt âm trầm.
Đấu khí màu tím mơ hồ chiếu sáng bức người, đã đến gần lông mày ngay trước mắt.
Nếu nàng vẫn không chống cự, chỉ còn con đường chết.
Lạc Vũ thu lại con dao trước ngực, gian nan dừng lại động tác tấn công ngay tức khắc, đôi mắt gắt gao nhìn vào mắt Vân Thí Thiên.
Đen, trong mắt hắn chỉ có sâu không thấy đáy màu đen.
Không có tia sáng tràn đầy màu sắc, không có những tia dao động khiến nàng mất hồn không nỡ rời xa.
Ảo giác, ảo giác, đây nhất định là ảo giác…
Nhưng là, nếu đây không phải ảo giác, như vậy nàng…
Lạc Vũ cầm con dao trước ngực run rẩy không ngừng, ra tay hay không ra tay? Ra tay hay không ra tay?
Thân thể của Vân Thí Thiên đang kề bên cạnh chắc chắn không chịu nổi một kích của nàng.
Trước mắt, thân ảnh Vân Thí Thiên càng ngày càng gần, sát khí cường hãn kia, bức bách tại chân mày. (đuôi lông mày)
Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào hai mắt Vân Thí Thiên.
Mắt thấy chưởng lực của Vân Thí Thiên sẽ đánh tới trên người nàng, như thế điện quang hỏa thạch, tay Lạc Vũ cầm con dao bỗng nhiên nắm thành quyền. (uy lực như sấm chớp hỏa bạo)
Đánh cuộc một trận, đánh cuộc nàng không có nhìn lầm người.
Lấy mạng đánh cuộc một trận, đánh cuộc rằng nàng không thương tổn hắn, và nàng cũng sẽ không bị thương tổn.
Tin tưởng, thì sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Không tin, thì sẽ hoàn toàn không tin
Nắm chặt tay, Lạc Vũ chuẩn bị để nhận toàn bộ đợt tấn công.
Trước mắt, Vân Thí Thiên mang theo lực lượng dũng mãnh cùng thân ảnh mạnh mẽ mà đến.
Lạc Vũ nắm chặt tay, thân hình căng ra giống như một dây cung.
Mặc thân mà qua, như gió nhẹ phất cành liễu, thẳng hướng phía trước mà đi.
Cánh tay của Vân Thí Thiên xuyên qua nàng, thân hình xuyên qua nàng, biến mất sau lưng nàng, vô tung.
Không có cái gì công kích dũng mãnh, cái gì cũng không có.
Lạc Vũ hai mắt trợn to chậm rãi cong lên, cười.
Nàng, không có nhìn lầm.
Trước mắt, tất cả ảo giác biến mất, chỉ có cung điện nguyên thủy kia nằm ngay tại trước mắt.
Lạc Vũ thở dài một hơi, lúc này mới cảm giác được phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Vân Thí Thiên, ban nãy ta…." Buông lỏng tâm tình quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên, Lạc Vũ vui sướng nói một nửa, tức thì dừng lại ngay lập tức.
Trước mắt, Vân Thí Thiên gắt gao từ từ nhắm hai mắt, trên mặt kia là phẫn nộ thật lớn cùng sát khí.
Mà trên tay kia, đấu khí màu tím đã ngưng tụ đến cực hạn, đang để ở phía trước thân thể của hắn, chỉ cần tiến về phía trước một thước, ánh sáng tim kia sẽ in vào ngực của nàng.
Vui sướng trong mắt trầm xuống thật sâu.
Nguyên lai ảo giác vốn là song phương. (cả hai người cùng chịu ảo giác)
Nguyên lai, không chỉ nàng không ngừng tin tưởng hắn trong mọi sự tình, mà còn cần hắn tin tưởng nàng.
Trong cung điện đã trở lại như lúc đầu, yên tĩnh không tiếng động, nhưng trong lòng Lạc Vũ lại ngũ vị hỗn tạp.
Vân Thí Thiên không tín nhiệm nàng sao?
Hắn, đúng là vẫn chỉ tin tưởng chính mình sao?
Lạc Vũ cảm giác được tay nàng bị Vân Thí Thiên nắm chặt, đã đau đến chết lặng.
Đó là lực lượng của Vân Thí Thiên, đó là phẫn nộ của Vân Thí Thiên, đó cũng là áp lực nội tâm của Vân Thí Thiên.
Nhìn đấu khí màu tím trước mắt càng ngày càng gần.
Lạc Vũ khóe miệng chậm rãi hiện lại một tia cười khổ, nhưng không có trốn, nàng vẫn như cũ đứng tại chỗ nhìn Vân Thí Thiên.
Nàng không quấy rầy hắn, nàng chờ quyết định của hắn.
Nàng thích Vân Thí Thiên, nàng muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, trong lúc nguy hiểm nhất nàng sẽ đem phía sau lưng giao cho hắn. (*phía sau lưng là vị trí trọng yếu, chỉ giao cho người mình tin tưởng nhất, giao phó vị trí sau lưng cũng đồng thời là giao phó tính mạng mình)
Đồng thời càng muốn, trong lúc hắn gặp nguy hiểm nhất, hắn cũng có thể đem phía sau lưng giao cho nàng.
Nàng không còn suy nghĩ hỗn loạn nữa, nàng không ham vinh hoa phú quý, quyền lực thiên hạ.
Nàng thầm nghĩ không hề giữ lại chút gì, dành tất cả cho người nàng yêu.
Thầm nghĩ muốn một tình yêu thuần túy, không có bất cứ tâm kế gì.
Nàng chờ Vân Thí Thiên đưa cho nàng đáp án, nếu như không tin, từ nay về sau, nàng tuyệt không bao giờ tin tưởng, kiếp này cùng Vân Thí Thiên không thể tái hợp.
Giữa cung điện không có gió, nhưng Lạc Vũ lại cảm thấy âm hàn tận xương.
Một bên thiên đường, một bên địa ngục.
Đấu khí màu tím càng ngày càng gần, cơ hồ đã in lại trong ngực nàng.
Lạc Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, công lực toàn thân ngưng tụ tại ngực, chuẩn bị đỡ một chưởng này của Vân Thí Thiên, khóe miệng cười khổ bất đắc dĩ nhưng lại ẩn chứa thật sâu thất vọng.
Yên tĩnh không tiếng động, bọt nước rơi tí tách.
Không có cơn đau như trong dự đoán, cũng không có sự tấn công mãnh liệt trong ý nghĩ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một chưởng tuyệt sát kia, nhưng lại không hạ xuống.
Chỉ là một đạo ánh mắt cực nóng, phóng ra từ thân thể của hắn, kẻ khác khó có thể bỏ qua.
Lạc Vũ chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt, Vân Thí Thiên nhìn nàng thật sâu, thật sâu, hai tròng mắt đen như diệu thạch kia phát ra ánh sáng run rẩy, phát sáng mỹ lệ kinh người.
Hai mắt đối mặt, mặc dù ánh mắt như trước.
Nhưng cảm tình trong đó, cũng đã nghiêng trời lệch đất, không còn như ngày hôm qua nữa.
Vân Thí Thiên chậm rãi nâng tay, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua mặt Lạc Vũ: “Đứa ngốc."
Nhưng ánh mắt kia lại hiện lên tia ôn nhu, phảng phất như hết thảy mọi điều trên thế gian đều đã ở trước mặt hắn.
Tình thâm không cần giải thích, nhiều ngôn ngữ không thể nói ra khỏi miệng, chỉ còn một câu cực kỳ sủng nịnh, một câu khắc sâu trong lòng “đứa ngốc".
Khóe miệng thất vọng chậm rãi giương lên, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên từ trong ảo ảnh bước ra, nhìn chăm chú thật sâu vài lần, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tại sao lại đến vương cung tìm ta trước?"
Tại sao không đến mật địa trước để tìm bí mật của mờ ảo thần thông
Nàng vẫn không có hỏi, ngay tại lúc đó nàng đã suy đoán ra đáp án.
Đầu ngón tay Vân Thí Thiên lướt qua đôi môi đang mỉm cười của Lạc Vũ, nghe vậy, đầu ngón tay trên môi nàng đè xuống một chút.
Thanh âm trầm thấp: “Một bí ẩn trong truyền thuyết, cùng một người sống sờ sờ, chẳng lẽ còn cần ta phải lựa chọn sao?"
Đây chẳng lẽ còn cần phải lựa chọn.
Lựa chọn giữa một bên là xưng bá đại lục, một bên chỗ tốt gì cũng không có.
Này chẳng lẽ không muốn lựa chọn?
“Ta đủ mạnh mẽ rồi, không cần mờ ảo thần thông, cũng đã có thể xưng bá thiên hạ." Vân Thí Thiên nhìn ra nghi vấn của Lạc Vũ, trừng phạt miết nhẹ cằm của Lạc Vũ, khẩu khí cực kỳ càn rỡ.
Cho nên, ta quyết định cho ngươi cơ hội.
Cho ngươi cơ hội giải thích với ta.
Nếu đã là người của hắn, hắn có thứ gì tốt tự nhiên sẽ cho nàng, không cần nàng phải đi đoạt.
Cho nên, hắn không có dứt khoát đánh ra một chưởng lấy mạng Lạc Vũ.
Hắn tin tưởng ánh mắt của hắn, hắn quyết định thử một lần tin tưởng.
Mà, bây giờ, không có uổng phí tín nhiệm của hắn.
Lạc Vũ trong tai nghe Vân Thí Thiên nói, trong mắt nhìn Vân Thí Thiên rung động.
Trong nháy mắt, trái tim giống như mùa đông giá lạnh gặp mùa hè nóng bức, băng tuyết hòa tan, muôn hoa nở rộ, cảm giác, tuyệt không thể tả.
Trở tay, dùng sức rút khỏi tay của Vân Thí Thiên đang nắm chặt tay nàng, không chờ cho Vân Thí Thiên tức giận.
Lạc Vũ nhón chân, ôm chầm lấy cổ Vân Thí Thiên, kéo xuống, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mỏng mà lạnh như băng.
Trong lúc thân mật, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ kiên quyết nói: “Từ nay về sau, ngươi là của ta.
Sinh là người của Quân Lạc Vũ ta, tử là quỷ của Quân Lạc Vũ ta."
Nàng nhận thức rồi, từ giờ khắc này trở đi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Vân Thí Thiên, tuyệt đối không.
Ánh mắt sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, biểu tình kinh ngạc.
Lạc Vũ chưa từng chủ động hôn qua hắn, Vân Thí Thiên sau khi sửng sốt, lập tức cong cong hai mắt, cực kỳ bá đạo nói: “Những lời này là để ta nói."
Đồng thời bàn tay to ôm lấy, cúi xuống làm một cái hôn môi sâu sắc.
Không coi ai ra gì, kiếp này đã định.
Cung điện yên tĩnh, không còn âm trầm lạnh như băng như ban nãy, mà ôn hòa như xuân.
“Không hành động giả dối , tương huề gần nhau, có thể vượt qua chân thật hư ảo cảnh, không sai." Ngay lúc hai người không coi ai ra gì đang hôn môi, một đạo thanh âm thê lương vang lên.
Đại điện trống rỗng, bỗng nhiên, bầu trời trên đỉnh đầu biến hóa.
Vô số hỏa cầu đỏ rực, bay qua lại, nối tiếp nhau bay vù vù qua.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nghe tiếng xé gió, sau khi Vân Thí Thiên chưa thỏa mãn hôn nhẹ một cái, hơi tách ra, dắt tay nhau ngẩng đầu quan sát.
Những ngôi sao lóng lánh rực rỡ, bay qua bay lại.
Không phải cao không thể chạm tới, cho người ta có cảm giác chỉ cần vươn tay ra là có thể hái chúng.
Nhìn giống như ngôi sao, thật ra là những đấu khí sắc hồng bao lấy vật phẩm bay qua lại.
“Lấy sức mạnh thúc đẩy, có điểm bản lãnh." Vân Thí Thiên lúc này tâm tình đang rất tốt, nhướng mày lãnh đạm, thanh âm như tiếng xé gió nói.
“Nhân tiện xem các ngươi có duyên phận với chúng hay không." Thanh âm thê lương kia lại một lần nữa vang lên, nhưng trong đại điện lại không nhìn thấy người của hắn.
Vân Thí Thiên nghe vậy, trong mắt hắc quang chợt lóe, cúi đầu nhìn Lạc Vũ một cái.
Lạc Vũ nghe xong cũng đang hiểu, những “ngôi sao" bay qua bay lại này là để cho bọn họ hái.
Lập tức, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngẩng đầu quan sát trên đỉnh đầu bay qua vật gì đó.
Đấu khí bao vây, bay nhanh mà qua, cái gì cũng thấy không rõ lắm, Lạc Vũ phát hiện chính mình rất bất lợi, nàng không biết nơi ấy là cái gì.
Vân Thí Thiên thì trái lại, kia không phải Lạc Vũ đã có thể sánh bằng.
Sau khi suy nghĩ một chút, chỉ thấy Vân Thí Thiên phi thân nhảy lên, từ trong hư không bắt được một đám lớn những tinh thể đấu khí màu tím.
Rơi xuống đất, tay Vân Thí Thiên run lên.
Đấu khí hồng sắc kia rất nhanh thối lui.
Có thể thấy bị bao lấy bên trong là một thanh đao, một thanh loan đao màu đỏ hiện ra trong tay Vân Thí Thiên.
Là một chuôi kỳ lân đao, thân đao ánh lên màu tím hồng, không biết làm từ vật gì, một khi triển khai, phả vào mặt là khí phách cùng sát khí kinh người, làm cho người ta sởn tóc gáy.
“Kỳ lân la sát đao." Tay Vân Thí Thiên khẽ run lên.
Kỳ lân la sát đao, ngàn năm trước, trong đại chiến Phật Tiên Nhất Thủy mất mát, là quỷ đầu thần đao đứng hàng thứ 3 trong Thần Binh Phổ tại Vong Xuyên đại lục.
La sát vừa ra, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Hôm nay, cư nhiên rơi trên tay hắn.
“Sát tinh xứng sát đao, tới phiên ngươi." Thanh âm thê lương chuyển hướng sang Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhìn đỉnh đầu, tính toán có phải hay không tùy tiện cầm đại một cái.
Chỉ thấy đi theo ngay sau Vân Thí Thiên, đã chui vào lòng nàng từ lúc nào, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ xem kịch vui tiểu ngân, đột nhiên xuất hiện.
Ngân quang chợt lóe, vọt vào hướng tinh quang trên trời.
Tử hồng quang mang hiện lên, tiểu ngân bổ nhào về một tia sáng trông rất bình thường ở phía trước, nó ôm lấy một tinh thể lớn bằng một quả trứng gà lớn, trong nháy mắt xoay người bắn trở về.
Cao cao giơ lên móng vuốt trên tay, đem đồ vật đưa vào tay của Lạc Vũ.
Trong khóe mắt ánh lên tia sáng hưng phấn, trong miệng kêu chi chi, thật mất hứng quá a.
Ngay lúc hai người tưởng rằng sẽ rơi xuống trung tâm vỏ trái đất, khí tức dưới chân đã biến đổi.
Luồng gió thổi đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, dưới chân loáng thoáng hiện lên tia sáng màu xanh ngọc bích.
Hai tay Lạc Vũ dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Vân Thí Thiên liên tục xoay tròn 3 vòng trong không trung mới bình ổn vững vàng rơi trên mặt đất.
Ánh sáng xanh ngọc trong suốt, giống như sao trời tinh khiết, chiếu rọi hết thảy.
Khoảng không trống rỗng, nhưng lại vô biên vô hạn.
Làm cho người ta có cảm giác đặt mình trong một mảnh đất trời rộng lớn, mờ mịt không thấy giới hạn.
Ngẩng đầu, những ngôi sao sáng nổi bật trên một mảnh bầu trời tối đen, dãy ngân hà như một đoạn tơ lụa.
Cúi đầu, dưới chân như đứng trên một cái võng dày đặc lưới, mịt mờ trên mặt đất.
Lạc Vũ cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, lần đầu tiên nàng trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Nàng chưa bao giờ biết sâu trong lòng đất lại có thể tạo thành một bầu trời rộng lớn như thế.
Là do tri thức của nàng rất nông cạn sao?
Hay là cấu tạo địa cầu nơi đây không giống với bình thường?
Hoặc là nói tinh cầu nơi Vong Xuyên đại lục này rất quỷ dị?
Càng hoặc là nói, bọn họ đã bay từ tinh cầu này sang bên kia?
Kết cấu địa lý nơi này thật sự là…
“Là ảo giác." Trong lúc Lạc Vũ đang kinh ngạc, Vân Thí Thiên đột nhiên cau mày lên tiếng.
“Ảo giác?" Lạc Vũ bình tĩnh lại tâm tình.
Thì ra là ảo giác, như vậy mới đúng chứ, đã nói tinh cầu không thể là như thế này mà.
“Theo sát ta." Sắc mặt Vân Thí Thiên cũng không lạc quan như Lạc Vũ, hắn nắm chặt tay nàng, nâng bước đi về phía trước.
Nơi này thật lợi hại, ngay cả hắn thiếu chút nữa cũng bị ảo giác mê hoặc mất rồi.
Đi bước nào tính bước đó, Lạc Vũ nhìn không thấu huyền cơ của ảo giác trước mắt.
Chỉ nhìn thấy chính mình bị Vân Thí Thiên dẫn đi trong những cánh hoa bay múa rực rỡ, những ngôi sao lóe sáng trên đỉnh đầu, dưới đất con bướm bay bay.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thí Thiên.
Bàn tay Lạc Vũ đang nắm lấy tay Vân Thí Thiên lại càng ngày càng chặt.
Chỉ sợ rằng đằng sau vẻ xinh đẹp kia là chân tướng tàn khốc mà thôi.
Lạc Vũ không quấy nhiễu Vân Thí Thiên dẫn đường, nàng chỉ yên lặng đi sát theo sau.
Xuyên qua thảo nguyên mênh mông, đi qua thác nước chảy róc rách, lướt qua núi cao hùng vĩ, cuối cùng tiến vào một cung điện trên đỉnh núi cao.
Nếu không biết trước mắt chính là ảo giác, Lạc Vũ cơ hồ tưởng rằng nàng đã trèo non lội suối tới nơi thế ngoại đào nguyên này.
Bình tĩnh đứng vững trước cửa cung điện nguy nga, Vân Thí Thiên chậm rãi vươn tay đẩy ra cửa cung rất nặng này.
Hạc tiên kêu to, phượng hoàng giương cánh.
Kỳ lân uống nước bên cạnh ao, cự long bay lượn tùy ý trong phòng.
Lạc Vũ há hốc miệng, ảo giác này…
“Trong lòng nghĩ muốn cái gì, nó sẽ xuất hiện cái đó, đừng nghĩ gì cả." Thanh âm Vân Thí Thiên truyền đến bên tai, hết sức nghiêm túc.
Lạc Vũ nghe vậy, nhãn châu chuyển động một chút, lấy lại bình tĩnh, trong lòng không nghĩ gì nữa. (*con ngươi => người ta hay ví đôi mắt tròn như hạt nhãn đó mà)
Lập tức, tất cả cảnh vật xinh đẹp trước mắt cũng biến mất, chỉ còn lại nguyên bản hình dạng thâm cung dưới mặt đất.
Lạc Vũ không nói gì, chẳng lẽ sâu trong nội tâm nàng muốn thành tiên, cho nên mới thấy cảnh vật xinh đẹp như vậy.
“Đi xuyên qua cửa cung phía trước, ảo giác sẽ biến mất, đi theo sát ta." Vân Thí Thiên lại nắm chặt tay Lạc Vũ.
Lạc Vũ không có đáp lời, chỉ tăng thêm sức nắm lấy tay hắn.
Hai tay nắm chặt, dùng sức cơ hồ làm đau đớn da thịt.
Cả hai dìu dắt nhau đi vào thâm cung.
Trong lòng trống rỗng, không nghĩ bất cứ chuyện gì.
Cung điện nguyên thủy, trống trải mà tịch liêu, cái gì cũng không có.
Muốn đi xuyên qua nó, nhìn qua có vẻ đơn giản.
Lạc Vũ vốn không có lòng tham, tới nơi này lại càng không có bất cứ dục vọng gì, mỗi bước đi qua không gặp một trở ngại nào, như một vị quân tử thong thả đi dạo.
Qua cánh cửa cung điện là vào đến điện thờ, đứng phía trước cửa cung đã có thể thấy được.
Vân Thí Thiên đột nhiên dừng lại, ngẩng cao đầu nhìn lên vách tường đá cao cao phía trên cửa điện.
“Sao vậy?" Lạc Vũ quay đầu lại.
“Mờ ảo… Thần thông…" Năm ngón tay Vân Thí Thiên nắm lấy tay Lạc Vũ đột nhiên siết chặt.
Lạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy đau đớn trên năm ngón tay.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt Vân Thí Thiên không thể nào kềm chế được kích động, Lạc Vũ hơi nhíu mi, hỗn loạn kinh ngạc nhìn theo tầm mắt Vân Thí Thiên.
Mờ ảo thần thông? Là cái mà nam nhân tang thương đã nói đến.
Chẳng lẽ đây chính là vật mà Vân Thí Thiên vẫn một mực tìm kiếm?
Trong tâm Lạc Vũ khẽ dao động, đôi mắt đảo qua nhìn, nàng bất chợt sửng sốt.
Cái gì mờ ảo thần thông, vách tường đối diện không có gì trên đó a.
Vân Thí Thiên bị ảo giác rồi? Lạc Vũ cả kinh trong lòng, định làm thức tỉnh Vân Thí Thiên.
Nhưng thật bất ngờ, chỉ trong một cái chớp mắt, vách tường đối diện đột nhiên xuất hiện tia sáng chói mắt, bốn chữ to “mờ ảo thần thông" hiện trên vách tường.
Lạc Vũ sửng sốt, nàng đã nhìn thấy…
Vân Thí Thiên đứng phía dưới tường đá, đầy mặt âm trầm nhìn chính mình.
Người này sao đột nhiên lại chạy nhanh quá vậy?
Lạc Vũ thấy vậy nhất thời nâng bước vừa chạy đến vừa nói: “Động tác của ngươi sao lại…"
Vừa mới mở miệng nói, Vân Thí Thiên đang đứng ở dưới vách tường, thân hình đột nhiên chuyển dộng, vung chưởng đánh về phía ngực nàng.
Sắc mặt lạnh như băng, khí tức sắc bén như đao.
“Mờ ảo thần thông đã tìm được, ngươi không còn giá trị lợi dụng rồi."
Lạc Vũ dừng lại bước chân, hai mắt hiện lên vẻ khó tin cực độ.
Vân Thí Thiên là muốn lợi dụng nàng tìm ra bí mật này sao?
Hắn cũng cho rằng phụ thân nàng đã lấy đi vật gì đó, cho nên mới bắt đầu ra tay từ nàng?
Này, này…
Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên mạnh mẽ vọt tới gần, nàng cảm giác được một lực lượng mãnh liệt cường hãn, trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn ngập phẫn nộ cùng một loại bi phẫn không nói nên lời. (*ngũ vị: đắng, cay, chua, mặn, ngọt ; 5 vị tạp trần: 5 vị này trộn lại không ra một mùi vị nào cả => cảm xúc lộn xộn không nói nên lời)
Taynàng, theo tiềm thức lấy ra con dao.
Mà Vân Thí Thiên đứng bên cạnh Lạc Vũ, lúc này lại như say như mê nhìn lên vách tường đã hiển hiện ra các chiêu thức của mờ ảo thần thông.
Mờ ảo thần thông, vốn là do Đế Phạm Thiên ngẫu nhiên phát hiện ra bí mật từ nền văn minh bị mất từ ngàn năm trước.
Cụ thể là cái gì, ai cũng không biết rõ.
Nhưng là, lại nghe nói có thể phiên giang đảo hải, biến đá thành vàng. (*phiên giang: khuấy sông, đảo hải: đảo biển => lực lượng vô cùng to lớn)
Chính là một tồn tại cao cấp nhất tại Vong Xuyên đại lục.
Hắn cũng là ngẫu nhiên mới biết được tin tức này.
Lần này đến đây, chủ yếu là tìm lại 11 cấp ma đan Bá Vương Long, mục đích thứ 2 chính là tìm ra tộc nhân đã biến mất, chủ nhân của mờ ảo thần thông."
Hắn vốn không ôm bất cứ hy vọng gì.
Không ngờ rằng cư nhiên có thể chân chân thật thật gặp được cao nhất tồn tại này.
Trong mắt Vân Thí Thiên hiện lên tuyệt đối hưng phấn ý cười, chậm rãi nâng bước muốn đi về phía trước nhìn cho rõ ràng.
Không ngờ rằng, vừa bước tới trước một bước, cảnh sắc trước mắt khẽ biến đổi.
Lạc Vũ cầm nhuyễn kiếm trong tay, xoay tay, một kiếm bổ tới người hắn.
Trên mặt nàng vốn là vẻ tươi cười dữ tợn.
“Mờ ảo thần thông này là của ta, ngươi đừng mơ chiếm được."
Trong mắt Vân Thí Thiên chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, theo sát sau đó nét mặt liền trầm xuống.
Lạc Vũ không phải là người tham tài, nhưng hôm nay lại vì mờ ảo thần thông mà ra tay với hắn.
Quả nhiên, trên thế giới vĩnh viễn không có người cho ta tuyệt đối tin cậy.
Một khi gặp được lợi ích cực kỳ hấp dẫn, bọn họ cũng sẽ đối với ngươi trở mặt thành thù.
Vân Thí Thiên nắm tay thành nắm đấm.
Trong tích tắc, trước mắt xẹt qua tình cảnh năm đó, huynh đệ tỷ muội của hắn vì lợi ích mà phản bội hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Bây giờ lại thành ra như thế này, thành ra như thế này đây.
Hắn nguyện ý thử tin tưởng nàng, nhưng mà…nàng lại cô phụ hắn như thế.
Được, tốt, tốt lắm, thế giới này đã không cón ai có thể cho ta lại tin tưởng nữa rồi.
“Quân Lạc Vũ, ta cư nhiên lại tin tưởng ngươi, ngươi lại…" Vân Thí Thiên giơ cánh tay lên, đấu khí màu tím ngưng tụ trên năm ngón tay, sát khí bao phủ quanh thân.
Gió gào thét mà qua, điện quang hỏa thạch.
Mà ngay lúc cả hai cùng giương cung bạt kiếm về phía đối phương trong cung điện nguyên thủy.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ vẫn nắm tay nhau mà đứng như trước, từ từ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là…bàn tay kia của Vân Thí Thiên đã chậm rãi vung lên về phía Lạc Vũ, đấu khí màu tím âm hàn mà kinh khủng cực kỳ.
Mà bên phía Lạc Vũ cũng như vậy, một tay nắm lấy Vân Thí Thiên, tay kia lại đâm về phía hắn.
Hai người chỉ cần ra tay một kích thôi, đối phương không chết cũng tàn phế.
Không có gió thổi, khí tức trong điện băng hàn lãnh liệt vô song.
Nhăn lại mi, Lạc Vũ phẫn nộ nhìn Vân Thí Thiên xuống tay đối với nàng, người này cư nhiên lợi dụng nàng, lợi dụng nàng.
Nàng vẫn cho rằng Vân Thí Thiên vốn là loại người dám làm dám chịu.
Sát phạt quyết đoán, cho dù cả tay nhiễm đầy máu tanh.
Nhưng cũng tiếu ngạo giang hồ, là người luôn đứng ngoài ánh sáng.
Ám toán, lợi dụng, những chiêu số của kẻ tiểu nhân này, hắn tuyệt không biết dùng.
Không ngờ rằng, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên…
Nàng bi phẫn đến nỗi ngực muốn nổ tung, nhưng trong tích tắc trong đầu Lạc Vũ đột nhiên lóe lên một tia sáng, suy nghĩ của nàng đã có chút rõ ràng.
Đúng vậy, Vân Thí Thiên không phải là người như thế.
Hắn có thể là ma đầu, hắn có thể quang minh chính đại giết hàng vạn hàng nghìn người, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân.
Lạc Vũ cũng không biết nàng dựa vào đâu mà nghĩ như vậy, nhưng nàng tin chắc như thế.
Trước mắt, Vân Thí Thiên tấn công nàng với vẻ mặt âm trầm.
Đấu khí màu tím mơ hồ chiếu sáng bức người, đã đến gần lông mày ngay trước mắt.
Nếu nàng vẫn không chống cự, chỉ còn con đường chết.
Lạc Vũ thu lại con dao trước ngực, gian nan dừng lại động tác tấn công ngay tức khắc, đôi mắt gắt gao nhìn vào mắt Vân Thí Thiên.
Đen, trong mắt hắn chỉ có sâu không thấy đáy màu đen.
Không có tia sáng tràn đầy màu sắc, không có những tia dao động khiến nàng mất hồn không nỡ rời xa.
Ảo giác, ảo giác, đây nhất định là ảo giác…
Nhưng là, nếu đây không phải ảo giác, như vậy nàng…
Lạc Vũ cầm con dao trước ngực run rẩy không ngừng, ra tay hay không ra tay? Ra tay hay không ra tay?
Thân thể của Vân Thí Thiên đang kề bên cạnh chắc chắn không chịu nổi một kích của nàng.
Trước mắt, thân ảnh Vân Thí Thiên càng ngày càng gần, sát khí cường hãn kia, bức bách tại chân mày. (đuôi lông mày)
Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào hai mắt Vân Thí Thiên.
Mắt thấy chưởng lực của Vân Thí Thiên sẽ đánh tới trên người nàng, như thế điện quang hỏa thạch, tay Lạc Vũ cầm con dao bỗng nhiên nắm thành quyền. (uy lực như sấm chớp hỏa bạo)
Đánh cuộc một trận, đánh cuộc nàng không có nhìn lầm người.
Lấy mạng đánh cuộc một trận, đánh cuộc rằng nàng không thương tổn hắn, và nàng cũng sẽ không bị thương tổn.
Tin tưởng, thì sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Không tin, thì sẽ hoàn toàn không tin
Nắm chặt tay, Lạc Vũ chuẩn bị để nhận toàn bộ đợt tấn công.
Trước mắt, Vân Thí Thiên mang theo lực lượng dũng mãnh cùng thân ảnh mạnh mẽ mà đến.
Lạc Vũ nắm chặt tay, thân hình căng ra giống như một dây cung.
Mặc thân mà qua, như gió nhẹ phất cành liễu, thẳng hướng phía trước mà đi.
Cánh tay của Vân Thí Thiên xuyên qua nàng, thân hình xuyên qua nàng, biến mất sau lưng nàng, vô tung.
Không có cái gì công kích dũng mãnh, cái gì cũng không có.
Lạc Vũ hai mắt trợn to chậm rãi cong lên, cười.
Nàng, không có nhìn lầm.
Trước mắt, tất cả ảo giác biến mất, chỉ có cung điện nguyên thủy kia nằm ngay tại trước mắt.
Lạc Vũ thở dài một hơi, lúc này mới cảm giác được phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Vân Thí Thiên, ban nãy ta…." Buông lỏng tâm tình quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên, Lạc Vũ vui sướng nói một nửa, tức thì dừng lại ngay lập tức.
Trước mắt, Vân Thí Thiên gắt gao từ từ nhắm hai mắt, trên mặt kia là phẫn nộ thật lớn cùng sát khí.
Mà trên tay kia, đấu khí màu tím đã ngưng tụ đến cực hạn, đang để ở phía trước thân thể của hắn, chỉ cần tiến về phía trước một thước, ánh sáng tim kia sẽ in vào ngực của nàng.
Vui sướng trong mắt trầm xuống thật sâu.
Nguyên lai ảo giác vốn là song phương. (cả hai người cùng chịu ảo giác)
Nguyên lai, không chỉ nàng không ngừng tin tưởng hắn trong mọi sự tình, mà còn cần hắn tin tưởng nàng.
Trong cung điện đã trở lại như lúc đầu, yên tĩnh không tiếng động, nhưng trong lòng Lạc Vũ lại ngũ vị hỗn tạp.
Vân Thí Thiên không tín nhiệm nàng sao?
Hắn, đúng là vẫn chỉ tin tưởng chính mình sao?
Lạc Vũ cảm giác được tay nàng bị Vân Thí Thiên nắm chặt, đã đau đến chết lặng.
Đó là lực lượng của Vân Thí Thiên, đó là phẫn nộ của Vân Thí Thiên, đó cũng là áp lực nội tâm của Vân Thí Thiên.
Nhìn đấu khí màu tím trước mắt càng ngày càng gần.
Lạc Vũ khóe miệng chậm rãi hiện lại một tia cười khổ, nhưng không có trốn, nàng vẫn như cũ đứng tại chỗ nhìn Vân Thí Thiên.
Nàng không quấy rầy hắn, nàng chờ quyết định của hắn.
Nàng thích Vân Thí Thiên, nàng muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, trong lúc nguy hiểm nhất nàng sẽ đem phía sau lưng giao cho hắn. (*phía sau lưng là vị trí trọng yếu, chỉ giao cho người mình tin tưởng nhất, giao phó vị trí sau lưng cũng đồng thời là giao phó tính mạng mình)
Đồng thời càng muốn, trong lúc hắn gặp nguy hiểm nhất, hắn cũng có thể đem phía sau lưng giao cho nàng.
Nàng không còn suy nghĩ hỗn loạn nữa, nàng không ham vinh hoa phú quý, quyền lực thiên hạ.
Nàng thầm nghĩ không hề giữ lại chút gì, dành tất cả cho người nàng yêu.
Thầm nghĩ muốn một tình yêu thuần túy, không có bất cứ tâm kế gì.
Nàng chờ Vân Thí Thiên đưa cho nàng đáp án, nếu như không tin, từ nay về sau, nàng tuyệt không bao giờ tin tưởng, kiếp này cùng Vân Thí Thiên không thể tái hợp.
Giữa cung điện không có gió, nhưng Lạc Vũ lại cảm thấy âm hàn tận xương.
Một bên thiên đường, một bên địa ngục.
Đấu khí màu tím càng ngày càng gần, cơ hồ đã in lại trong ngực nàng.
Lạc Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, công lực toàn thân ngưng tụ tại ngực, chuẩn bị đỡ một chưởng này của Vân Thí Thiên, khóe miệng cười khổ bất đắc dĩ nhưng lại ẩn chứa thật sâu thất vọng.
Yên tĩnh không tiếng động, bọt nước rơi tí tách.
Không có cơn đau như trong dự đoán, cũng không có sự tấn công mãnh liệt trong ý nghĩ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một chưởng tuyệt sát kia, nhưng lại không hạ xuống.
Chỉ là một đạo ánh mắt cực nóng, phóng ra từ thân thể của hắn, kẻ khác khó có thể bỏ qua.
Lạc Vũ chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt, Vân Thí Thiên nhìn nàng thật sâu, thật sâu, hai tròng mắt đen như diệu thạch kia phát ra ánh sáng run rẩy, phát sáng mỹ lệ kinh người.
Hai mắt đối mặt, mặc dù ánh mắt như trước.
Nhưng cảm tình trong đó, cũng đã nghiêng trời lệch đất, không còn như ngày hôm qua nữa.
Vân Thí Thiên chậm rãi nâng tay, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua mặt Lạc Vũ: “Đứa ngốc."
Nhưng ánh mắt kia lại hiện lên tia ôn nhu, phảng phất như hết thảy mọi điều trên thế gian đều đã ở trước mặt hắn.
Tình thâm không cần giải thích, nhiều ngôn ngữ không thể nói ra khỏi miệng, chỉ còn một câu cực kỳ sủng nịnh, một câu khắc sâu trong lòng “đứa ngốc".
Khóe miệng thất vọng chậm rãi giương lên, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên từ trong ảo ảnh bước ra, nhìn chăm chú thật sâu vài lần, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tại sao lại đến vương cung tìm ta trước?"
Tại sao không đến mật địa trước để tìm bí mật của mờ ảo thần thông
Nàng vẫn không có hỏi, ngay tại lúc đó nàng đã suy đoán ra đáp án.
Đầu ngón tay Vân Thí Thiên lướt qua đôi môi đang mỉm cười của Lạc Vũ, nghe vậy, đầu ngón tay trên môi nàng đè xuống một chút.
Thanh âm trầm thấp: “Một bí ẩn trong truyền thuyết, cùng một người sống sờ sờ, chẳng lẽ còn cần ta phải lựa chọn sao?"
Đây chẳng lẽ còn cần phải lựa chọn.
Lựa chọn giữa một bên là xưng bá đại lục, một bên chỗ tốt gì cũng không có.
Này chẳng lẽ không muốn lựa chọn?
“Ta đủ mạnh mẽ rồi, không cần mờ ảo thần thông, cũng đã có thể xưng bá thiên hạ." Vân Thí Thiên nhìn ra nghi vấn của Lạc Vũ, trừng phạt miết nhẹ cằm của Lạc Vũ, khẩu khí cực kỳ càn rỡ.
Cho nên, ta quyết định cho ngươi cơ hội.
Cho ngươi cơ hội giải thích với ta.
Nếu đã là người của hắn, hắn có thứ gì tốt tự nhiên sẽ cho nàng, không cần nàng phải đi đoạt.
Cho nên, hắn không có dứt khoát đánh ra một chưởng lấy mạng Lạc Vũ.
Hắn tin tưởng ánh mắt của hắn, hắn quyết định thử một lần tin tưởng.
Mà, bây giờ, không có uổng phí tín nhiệm của hắn.
Lạc Vũ trong tai nghe Vân Thí Thiên nói, trong mắt nhìn Vân Thí Thiên rung động.
Trong nháy mắt, trái tim giống như mùa đông giá lạnh gặp mùa hè nóng bức, băng tuyết hòa tan, muôn hoa nở rộ, cảm giác, tuyệt không thể tả.
Trở tay, dùng sức rút khỏi tay của Vân Thí Thiên đang nắm chặt tay nàng, không chờ cho Vân Thí Thiên tức giận.
Lạc Vũ nhón chân, ôm chầm lấy cổ Vân Thí Thiên, kéo xuống, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mỏng mà lạnh như băng.
Trong lúc thân mật, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ kiên quyết nói: “Từ nay về sau, ngươi là của ta.
Sinh là người của Quân Lạc Vũ ta, tử là quỷ của Quân Lạc Vũ ta."
Nàng nhận thức rồi, từ giờ khắc này trở đi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Vân Thí Thiên, tuyệt đối không.
Ánh mắt sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, biểu tình kinh ngạc.
Lạc Vũ chưa từng chủ động hôn qua hắn, Vân Thí Thiên sau khi sửng sốt, lập tức cong cong hai mắt, cực kỳ bá đạo nói: “Những lời này là để ta nói."
Đồng thời bàn tay to ôm lấy, cúi xuống làm một cái hôn môi sâu sắc.
Không coi ai ra gì, kiếp này đã định.
Cung điện yên tĩnh, không còn âm trầm lạnh như băng như ban nãy, mà ôn hòa như xuân.
“Không hành động giả dối , tương huề gần nhau, có thể vượt qua chân thật hư ảo cảnh, không sai." Ngay lúc hai người không coi ai ra gì đang hôn môi, một đạo thanh âm thê lương vang lên.
Đại điện trống rỗng, bỗng nhiên, bầu trời trên đỉnh đầu biến hóa.
Vô số hỏa cầu đỏ rực, bay qua lại, nối tiếp nhau bay vù vù qua.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nghe tiếng xé gió, sau khi Vân Thí Thiên chưa thỏa mãn hôn nhẹ một cái, hơi tách ra, dắt tay nhau ngẩng đầu quan sát.
Những ngôi sao lóng lánh rực rỡ, bay qua bay lại.
Không phải cao không thể chạm tới, cho người ta có cảm giác chỉ cần vươn tay ra là có thể hái chúng.
Nhìn giống như ngôi sao, thật ra là những đấu khí sắc hồng bao lấy vật phẩm bay qua lại.
“Lấy sức mạnh thúc đẩy, có điểm bản lãnh." Vân Thí Thiên lúc này tâm tình đang rất tốt, nhướng mày lãnh đạm, thanh âm như tiếng xé gió nói.
“Nhân tiện xem các ngươi có duyên phận với chúng hay không." Thanh âm thê lương kia lại một lần nữa vang lên, nhưng trong đại điện lại không nhìn thấy người của hắn.
Vân Thí Thiên nghe vậy, trong mắt hắc quang chợt lóe, cúi đầu nhìn Lạc Vũ một cái.
Lạc Vũ nghe xong cũng đang hiểu, những “ngôi sao" bay qua bay lại này là để cho bọn họ hái.
Lập tức, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngẩng đầu quan sát trên đỉnh đầu bay qua vật gì đó.
Đấu khí bao vây, bay nhanh mà qua, cái gì cũng thấy không rõ lắm, Lạc Vũ phát hiện chính mình rất bất lợi, nàng không biết nơi ấy là cái gì.
Vân Thí Thiên thì trái lại, kia không phải Lạc Vũ đã có thể sánh bằng.
Sau khi suy nghĩ một chút, chỉ thấy Vân Thí Thiên phi thân nhảy lên, từ trong hư không bắt được một đám lớn những tinh thể đấu khí màu tím.
Rơi xuống đất, tay Vân Thí Thiên run lên.
Đấu khí hồng sắc kia rất nhanh thối lui.
Có thể thấy bị bao lấy bên trong là một thanh đao, một thanh loan đao màu đỏ hiện ra trong tay Vân Thí Thiên.
Là một chuôi kỳ lân đao, thân đao ánh lên màu tím hồng, không biết làm từ vật gì, một khi triển khai, phả vào mặt là khí phách cùng sát khí kinh người, làm cho người ta sởn tóc gáy.
“Kỳ lân la sát đao." Tay Vân Thí Thiên khẽ run lên.
Kỳ lân la sát đao, ngàn năm trước, trong đại chiến Phật Tiên Nhất Thủy mất mát, là quỷ đầu thần đao đứng hàng thứ 3 trong Thần Binh Phổ tại Vong Xuyên đại lục.
La sát vừa ra, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Hôm nay, cư nhiên rơi trên tay hắn.
“Sát tinh xứng sát đao, tới phiên ngươi." Thanh âm thê lương chuyển hướng sang Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhìn đỉnh đầu, tính toán có phải hay không tùy tiện cầm đại một cái.
Chỉ thấy đi theo ngay sau Vân Thí Thiên, đã chui vào lòng nàng từ lúc nào, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ xem kịch vui tiểu ngân, đột nhiên xuất hiện.
Ngân quang chợt lóe, vọt vào hướng tinh quang trên trời.
Tử hồng quang mang hiện lên, tiểu ngân bổ nhào về một tia sáng trông rất bình thường ở phía trước, nó ôm lấy một tinh thể lớn bằng một quả trứng gà lớn, trong nháy mắt xoay người bắn trở về.
Cao cao giơ lên móng vuốt trên tay, đem đồ vật đưa vào tay của Lạc Vũ.
Trong khóe mắt ánh lên tia sáng hưng phấn, trong miệng kêu chi chi, thật mất hứng quá a.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu