Đặc Công Hoàng Phi
Chương 43: Phật Tiên Nhất Thủy
Tân Thần Tinh nghe Diệp vương hỏi như vậy, nàng ta cười cười nói: “Con có tuyết nhu cao, sẽ không để lại sẹo."
“Vậy sao ngươi còn không mau dùng." Diệp vương nghe vậy lập tức yên tâm xuống, nhìn Tân Thần Tinh nói.
Dung mạo là vũ khí lớn nhất của một người phụ nữ.
Cho dù Giá Hiên Mặc Viêm bởi vì thương tiếc mà chú ý đến nàng, nhưng vẫn cứ xấu xí như vậy hoài, trái tim hắn cũng sẽ biến chất thôi.
“Không gấp." Tân Thần Tinh lắc lắc ngón tay.
“Vết sẹo trên mặt này có chỗ dùng." Trong mắt Tân Thần Tinh hiện lên một tia xảo trá, bị Lạc Vũ phá hủy gương mặt của nàng, nàng phải sử dụng nó chứ, đúng hay không.
Gương mặt bị hủy có đôi khi cũng là một loại lợi khí.
Diệp vương nhìn Tân Thần Tinh, chậm rãi cười.
Xem ra, Tinh nhi của bọn họ không cần bọn họ vì nàng mà lo lắng rồi, trời sinh nàng vốn là cực phẩm quyền thuật mà.
Bóng đêm rơi xuống.
Gió lạnh thổi qua, nhè nhẹ lạnh lẽo.
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên vừa mới về tới vương cung Hạo Tàng quoốc, bị Liễu Dục Thần nóng lòng chặn đường, túm lấy tay nàng, mạnh mẽ kéo đi về phía phòng Nghiêm Liệt.
“Hiệu trưởng, có chuyện gì mà hấp tấp…"
Lạc Vũ vừa vào cửa, lời còn chưa nói hết nửa câu sau đã bị nuốt xuống, nhìn người bên cạnh Nghiêm Liệt, chân mày nhíu lại.
“Chuyện gì đã xảy ra?" Lạc Vũ bước nhanh tiến đến bên người Nghiêm Liệt.
Chỉ thấy trên giường bên cạnh Nghiêm Liệt, toàn thân Lý Huyền đều mang vết thương luy luy, cả thân thể thoa đầy dược cao, dán kín băng gạc, trên những miếng băng gạc còn thấm ra những giọt máu đỏ tươi.
Trên mặt hắn đầy vết bầm xanh tím, cho dù hắn đã mê mang cũng vẫn không yên ổn, đau đớn đến nỗi không ngừng rên rỉ.
Đây là chuyện gì vậy?
Tại địa bàn Hạo Tàng quốc, lại có người dám đánh vương tử Hạo Tàng quốc?
“Ngươi chỉ biết cùng tên hỗn đản kia khanh khanh ta ta, cũng không biết quan tâm đến đồng đội của mình nữa." Giá Hiên Mặc Viêm lửa giận tận trời nhìn Lạc Vũ chất vấn.
Lạc Vũ nhíu mày, còn chưa kịp nói, Nghiêm Liệt đã trầm giọng nói: “Nháo cái gì, hắn chỉ vừa mới hôn mê thôi đó."
Giá Hiên Mặc Viêm lập tức nhắm miệng lại, Lạc Vũ cũng nuốt xuống những lời định phản kích.
“Xế chiều hôm nay có trận đánh của Lý Huyền." Nghiêm Liệt nhìn hai người trầm giọng nói.
Lạc Vũ nghe vậy khẽ nhíu mi, xế chiều hôm nay nàng không có ở đây cho nên nàng không biết, này…
“Lại bị đánh thành như vậy?"
Lý Huyền cũng được xem như cao thủ trong đại hội 3 nước trao đổi rồi, theo đánh giá hắn có thể đạt được hạng thứ 3, như thế nào lại…
“Đây là nguyên nhân ta gọi các ngươi tới, đối thủ sau này của các ngươi…"
Nghiêm Liệt cũng không nói hết, nhưng chân mày nhíu chặt lại, tiết lộ hắn rất lo lắng.
Dưới ánh nến, tia sáng nhè nhẹ lờ mờ.
Lạc Vũ nhìn gương mặt nghiêm túc chưa từng có của Nghiêm Liệt, chân mày nàng cũng nhíu lại.
“Lại đây, ngươi xem rõ ràng những vết thương trên người Lý Huyền." Chỉ trong nháy mắt im lặng, Nghiêm Liệt liền bình ổn cảm xúc, vẫy tay với Lạc Vũ.
Lạc Vũ lập tức tiến tới.
Một bàn tay đặt lên trán Lý Huyền, nôi lực vô hình chạy trong cơ thể Lý Huyền dò xét một lần, sau đó trên mặt Lạc Vũ liền biến sắc.
“Cư nhiên lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy." Lạc Vũ trầm mặt nói.
Lý Huyền bị thương nằm trên giường, nàng chỉ nghĩ hắn bị thương nặng, mà cho dù có bị thương nghiêm trọng hơn nữa cũng không có vấn đề gì vì dù sao cũng có Nghiêm Liệt ngồi kế bên.
Nhưng thật không ngờ, khi nàng cẩn thận xem xét, thương thế của Lý Huyền nghiêm trọng vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
Kinh mạch bị tổn thương, cơ hồ hoàn toàn bị đứt gãy.
Nội tạng bị thương nặng, đấu khí hoàn toàn di chuyển lộn xộn trong cơ thể.
Một thân đấu khí, toàn bộ bị phế đi.
Lạc Vũ chau mày, muốn nói nàng không quan tâm đến sự sinh tử của Lý Huyền.
Dù sao Lý Huyền vốn là địch nhân của nàng, là người muốn hại chết nàng, nàng không phải là thánh mẫu có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Nhưng là…trong đại hội này, bọn họ vốn là đồng đội của nhau, người kia lại đối với đồng đội của nàng ra tay nặng như thế, gây thương tích cho hắn, đây vốn là sự coi rẻ cùng khiêu khích của người kia đối với bọn họ.
“Người nào đã ra tay?" Lạc Vũ cau mày.
“Hạo Tàng học viện Phong Vô Nhai." Giá Hiên Mặc Viêm bình tĩnh trừng mắt nhìn Lạc Vũ.
Xế chiều lúc Lý Huyền lên đài thi đấu, hắn đang ở chỗ Tân Thần Tinh để giải độc cho nàng, nên cũng không đến xem trận đấu, sau khi an bày thỏa đáng cho Tân Thần Tinh, hắn quay trở lại mới gặp được tình huống này.
Đây quả thực quá buồn cười mà.
Lạc Vũ vừa nghe Giá Hiên Mặc Viêm nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn Nghiêm Liệt.
Lý Huyền vốn là thất vương tử của Hạo Tàng quốc, sao lại bị chính người trong vương quốc mình đánh thành như vậy, tên Lý Huyền này bị vết thương như vậy gần như bị hủy, đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Nghiêm Liệt thấy ánh mắt nghi vấn của Lạc Vũ, nâng cằm hướng về phía Liễu Dục Thần.
Liễu Dục Thần thấy vậy lập tức đè thấp thanh âm, tràn đầy phẫn nộ nói: “Trận đấu lúc xế chiều, vốn là đang đánh rất tốt, đột nhiên Phong Vô Nhai, đối thủ của Lý Huyền…"
Ánh nến lóe ra, tỏa sáng trong đêm, dày đặc u ám.
“Ý của ngươi là…một chiêu, chỉ dùng một chiêu?"
Chờ Liễu Dục Thần tự thuật một lần rõ ràng chi tiết trận đánh hồi chiều, Lạc Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Dục Thần, ánh sáng trong mắt không ngừng chớp động.
“Đúng vậy, nửa trận đầu Lý Huyền trên cơ Phong Vô Nhai, chỉ là cuối cùng ta căn bản không nhìn thấy rõ là có chuyện gì xảy ra, thì Lý Huyền đã thành cái dạng này rồi."
Liễu Dục Thần mặt trầm như nước.
Lạc Vũ nghe vào trong tai những lời hắn nói, nàng không ngừng suy tư sự tình trong đầu.
Cấp bậc Liễu Dục Thần vốn đạt tới đỉnh đấu khí màu xanh lục, cư nhiên ngay cả một chiêu của đối phương cũng nhìn không thấy, này…
“Đây không phải là vết thương do bị trúng đấu khí." Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm bình tĩnh nhìn Lý Huyền đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Đấu khí làm cho người ta bị thương nặng không phải loại tình huống như thế này.
Vết thương của Lý Huyền là kinh mạch đứt từng khúc, đây là vết thương đấu khí không cách nào tạo thành.
“Đúng vậy, là không có đấu khí, một chiêu cuối cùng ta có cảm giác giống với chiêu thức của Lạc Vũ hay sử dụng, vô hình không tiếng động, nắm sờ không tới, dò xét không được."
Liễu Dục Thần cau mày, tận lực nhớ lại trận tỷ thí hồi chiều.
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nói xong, trong phòng nháy mắt trở nên trầm mặc, bọn người Giá Hiên Mặc Viêm tập trung ánh mắt dừng tại trên người Lạc Vũ.
Lạc Vũ vuốt cằm.
Ngay từ đầu Nghiêm Liệt đã nói qua, trong đại hội này có người sử dụng công phu tương tự như nàng, bây giờ xem ra người này đúng là đối thủ của Lý Huyền rồi.
Bất quá, Tân Thần Tinh cũng biết một chút ít sử dụng kiếm khí vô hình.
Theo lý thuyết người này nên là người của Phong Lâm quốc mới phải, sao lại thành học trò của Hạo Tàng quốc rồi?
Lạc Vũ có chút khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, Nghiêm Liệt chậm rãi mở miệng: “Đây là nguyên nhân ta gọi các ngươi đến đây xem cho rõ.
Lý Huyền bị thương không phải do đấu khí, sở trường của người nọ không phải đấu khí, hay nói cách khác, đối thủ tiếp theo của các ngươi…"
Đối thủ kế tiếp của bọn họ, sẽ làm cho người ta đoán không ra, Lạc Vũ hiểu rõ những lời Nghiêm Liệt chưa nói hết.
Hiểu rõ những lời của Nghiêm Liệt, trong đầu Lạc Vũ chợt lóe lên một tia sáng, quay đầu nhìn Nghiêm Liệt nói: “Hạo Tàng quốc vương phản ứng như thế nào?"
Nghiêm Liệt nghe Lạc Vũ hỏi vậy, trong mắt hiện lên một tia tán dương.
“Nổi giận đùng đùng đến đây sau đó rời đi, đến bây cũng không còn nghe thấy bất cứ phản ứng gì." Thanh âm Nghiêm Liệt rất thấp có chứa một cỗ âm trầm.
Lạc Vũ vừa nghe lời này liền hiểu.
“Ý của người chính là, ngay cả Hạo Tàng quốc vương cũng không thể động đến Phong Vô Nhai?"
Đối với quan hệ như vậy Giá Hiên Mặc Viêm cũng biết rõ.
Lý Huyền vốn là con của Hạo Tàng quốc vương, lại bị một học trò trong học viện thuộc Hạo Tàng quốc đánh thành như vậy, kinh mạch toàn thân bị hủy, chẳng khác nào phá hủy hắn.
Nhưng đến bây giờ lại không thu được tin tức người kia bị bất cứ xử trí gì.
Nọ vậy nói rõ đối phương có hậu thuẫn rất mạnh.
Ngay cả Hạo Tàng quốc vương cũng không dám động, thật là có chút ý tứ a.
Trong phòng, mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, không khí có chút nặng nề.
Trong lãnh địa Hạo Tàng quốc, lại có người mà Hạo Tàng quốc không dám động chạm, nếu như bọn họ chống lại, điều này tuyệt đối sẽ có hại!
Đế Quốc học viện của Nghiêm Liệt chưa từng bị đả thương nghiêm trọng như bây giờ.
Lúc này, sắc mặt mấy người đều có điểm hổ thẹn.
“Đối phương là ai, ta cảm thấy không nên theo đuổi truy cứu, chúng ta bây giờ đầu tiên muốn biết rõ người nọ có phải hay không sử dụng công phu cổ quái giống Lạc Vũ?
Mà điểm yếu của công phu này ở đâu? Có thể phòng vệ như thế nào?"
Trong không khí xấu hổ đột nhiên vang lên tiếng nói của Giá Hiên Ly, người này từ nãy giờ vẫn băng mặt nghe mọi người nói chuyện không lên tiếng.
“Đúng vậy, đây là trọng điểm của ngày hôm nay, Lạc Vũ, đây là nguyên nhân tại sao ta lại gấp gáp kêu ngươi tới." Nghiêm Liệt gật đầu nói tiếp.
Lý Huyền đã bị thương thành như vậy, cho dù có gấp rút mang Lạc Vũ tới cũng vô ích, dù sao Lạc Vũ cũng sẽ không biết điều trị.
Nhưng là, Lạc Vũ biết công phu cổ quái nọ.
Có thể tìm ra điểm ứng phó từ Lạc Vũ, giúp cho Giá Hiên Mặc Viêm một điểm chuẩn bị, đây mới là điều quan trọng nhất trước mắt.
Thanh âm Nghiêm Liệt vừa hạ xuống, mấy người trong phòng liền đem ánh mắt tập trung trên người Lạc Vũ.
Cho dù Giá Hiên Mặc Viêm cũng cau mày, gương mặt bình tĩnh nhìn qua.
Lạc Vũ thấy vậy trầm ngâm trong nháy mắt: “Chiêu thức của hắn và ta cũng không quá giống nhau."
“Không giống? Rõ ràng cũng không có đấu khí mà." Liễu Dục Thần có chút bất mãn nhìn Lạc Vũ.
Ý của hắn muốn nói Lạc Vũ muốn giấu diếm võ công, không muốn nói ra cho mọi người biết.
Lạc Vũ quét mắt nhìn sắc mặt bất mãn của Liễu Dục Thần, không thèm để ý đến hắn.
Sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Liệt trầm giọng nói: “Ta cũng không biết nói sao nữa, nhưng ta có thể phát hiện lực lượng của người nọ và ta không giống nhau, không phải cùng một chiêu thức."
Nghiêm Liệt nghe vậy có chút chần chừ nhìn Lạc Vũ nói: “Có thể hay không là loại võ công khác của sư phụ ngươi…
Lạc Vũ, nếu võ công của hắn ta và ngươi không giống nhau, ngươi cũng cần phải chú ý rồi."
Lạc Vũ thấy Nghiêm Liệt tưởng rằng nàng có sư phụ, cũng không chỉnh lại, chỉ trầm ngâm nhìn Lý Huyền một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi hỏi một chút."
Dứt lời, xoay người đi về phía cửa.
Nghiêm Liệt vừa nghe hai tròng mắt nhất thời sáng ngời.
Phía sau Lạc Vũ còn có tím tôn vương giả, sao hắn lại quên béng đi chuyện này nhỉ.
Có thể những gì bọn họ không biết, tím tôn vương giả lại biết cũng không chừng à nha.
Lập tức, mấy người trong phòng liền có điểm trầm tĩnh lại, chỉ có Giá Hiên Mặc Viêm mặt đen như đáy nồi.
Bước nhanh trở về phòng mình đang ở.
Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên đang nói chuyện cùng với đám người Yến Lâm, lập tức trực tiếp đi tới bên người Vân Thí Thiên, vỗ vỗ mu bàn tay hắn.
Vân Thí Thiên quay đầu: “Có việc?"
Lạc Vũ cũng dứt khoát, trực tiếp nói với Vân Thí Thiên hết thảy tình huống của Lý Huyền, cuối cùng nói: “Cái loại võ công này có phải hay không ngươi đã từng đề cập qua với ta, nói là cái gì…cái gì…"
“Hư vô thần công?" Vân Thí Thiên không tiếp lời, Yến Phi đột nhiên lạnh lùng nói tiếp.
“Đúng vậy, chính là nó." Lạc Vũ lập tức gật đầu nhìn về hướng Yến Phi.
Đã thấy Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, trên mặt ba người hết sức khó coi, có nét kinh ngạc pha lẫn tức giận.
“Không thể nào, một nơi nho nhỏ như ở đây làm sao có người lại biết hư vô thần công, đó là tuyệt kỹ thành danh của Đế Thích Thiên." Yến Trần cau mày.
Lạc Vũ đã từng nghe Vân Thí Thiên nhắc tới Đế Thích Thiên, bây giờ lại nghe Yến Trần nhắc tới.
Xem ra, tên Đế Thích Thiên này hẳn là người có quan hệ lớn lao với Vân Thí Thiên ở Phật Tiên Nhất Thủy.
“Có khả năng lưu truyền qua tới đây không?" Lạc Vũ nhìn Yến Trần hỏi.
“Yến Phi, ngươi đi xem một chút." Vân Thí Thiên ngẩng đầu quét Yến Phi liếc mắt một cái, thản nhiên lên tiếng.
Yến Phi lập tức đứng lên, đi về phía ngoài cửa.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không dối trá nói cảm ơn với Vân Thí Thiên, mà trực tiếp đứng dậy theo sau.
Yến Trần cùng Yến Lâm thấy vậy, lại tiếp tục báo cáo tin tức từ ngàn dặm xa xôi Phật Tiên Nhất Thủy truyền tới.
Đế Thích Thiên mới có tư cách cùng chủ nhân của bọn họ bình khởi bình tọa, một nhân vật nho nhỏ làm sao có thể mời đến đại giá của chủ nhân. (*cùng đẳng cấp)
Nếu không phải có chút liên quan đến hư vô thần công, bọn họ một chút cũng không để ý tới.
Ánh lửa ngọn nến chớp động, nhè nhẹ lượn lờ.
“Chỉ có vẻ ngoài." Yến Phi đứng trước giường Lý Huyền, nhìn lướt qua, lạnh lùng ném 4 chữ này.
Lạc Vũ nghe vậy hỏi: “Như vậy có phải hay không?"
Yến Phi lạnh lùng suy nghĩ, mày có chút nhíu lại, một lát sau mới gật đầu.
Cư nhiên thật sự là hư vô thần công, mặc dù chỉ có vẻ bề ngoài, nhưng nó quả thật là hư vô thần công, trong mắt Lạc Vũ chớp động ánh sáng, lông mày khẽ động đậy.
Nọ vậy có phải hay không người mà Hạo Tàng quốc vương không dám động chạm có quan hệ đến Đế Thích Thiên?
Như vậy càng phải đề phòng rồi.
Chung quanh, đám người Nghiêm Liệt, Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Lạc Vũ cùng Yến Phi hỏi đáp lẫn nhau toàn những lời khó hiểu.
Bất quá cũng thấy rõ Yến Phi gật đầu, như vậy có nghĩa là Yến Phi biết loại võ công này.
Lập tức, Nghiêm Liệt ho khan một tiếng, nháy mắt với Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy nhướng mi nhìn Yến Phi: “Có thể khắc chế không?"
Yến Phi vừa nghe trong mắt hiện lên một tia khinh miệt: “Có, võ công cao hơn đối thủ tự nhiên có thể khắc chế."
Lạc Vũ vừa nghe, lời này nói ra chẳng khác nào chưa nói, ayyy cũng tại nàng hỏi một tên không biết điều thôi, bị hắn nói shock hông.
Võ công này là của tên đối đầu với Vân Thí Thiên, muốn khắc chế, làm thế nào khắc chế?
Nếu có thể khắc chế, hắn còn có thể xứng là đối thủ của Vân Thí Thiên sao.
Lập tức, Lạc Vũ sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Liệt liếc mắt một cái.
“Có muốn cứu hay không?" Ngay lúc này, Yến Phi đột nhiên lạnh lùng nói.
Nghiêm Liệt vừa nghe lập tức phản ứng lại, hắn ta hỏi đây ý là có cứu Lý Huyền không, nhất thời bật người nói: “Cứu, đương nhiên muốn cứu."
Yến Phi không để ý đến hắn, chỉ nhìn Lạc Vũ ý hỏi.
Đám người Nghiêm Liệt thấy vậy toàn bộ nhìn về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy không nói, con mắt trợn trắng xem thường, trước mặt nhiều người như vậy hỏi nàng có cứu hay không, không lẽ nàng có thể nói không cứu.
Tên Yến Phi này thật là không biết nhân tình thế thái là gì mà.
Lập tức chỉ có thể giật giật khóe miệng nói: “Cứu."
Yến Phi vừa nghe, không nói hai lời, ánh sáng đấu khí màu lam đậm ẩn chứa màu tím chợt lóe sáng, bao phủ Lý huyền, một lát sau, ánh sáng nhạt dần, hắn liền xoay người rời đi.
Tấm lưng kia cùng Vân Thí Thiên cũng không khác nhau là mấy về độ lạnh lùng.
Lạc Vũ thấy vậy nhấc chân định đuổi theo, Yến Phi tất nhiên phải đi bẩm báo với Vân Thí Thiên rồi.
Nơi này xuất hiện hư vô thần công, tất nhiên là có liên quan đến Đế Thích Thiên rồi.
“Lạc Vũ, chờ một chút." Nàng chỉ vừa nhấc chân chạy đi được vài bước, Nghiêm Liệt đột nhiên kêu lên.
Lạc Vũ quay đầu lại, Nghiêm Liệt nhìn một cái Lý Huyền đã bình ổn hô hấp trên giường không còn kêu rên đau đớn như trước nữa, sau đó nói với đám người Giá Hiên Mặc Viêm: “Các ngươi ở lại đây canh chừng hắn."
Dứt lời, xoay người vẫy tay với Lạc Vũ, đi ra cửa phòng.
“Hiệu trưởng?"
Ngoài phòng, gió mùa hạ khẽ thổi, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng.
“Lạc Vũ, Phong Vô Nhai đánh Lý Huyền ra nông nỗi này, quốc vương tất nhiên không thể không tức giận." Nghiêm Liệt không có quay đầu lại, chỉ đè thấp thanh âm nói.
Lạc Vũ nghe vậy, lại nhìn phương hướng mà Nghiêm Liệt đang muốn đi đến liền hiểu rõ.
Hiệu trưởng là muốn tìm Hạo Tàng quốc vương nói chuyện đây mà.
Nàng lập tức gắt gao đuổi theo, nếu như quốc vương có thể lộ ra chút ít tin tức của Đế Thích Thiên, như vậy cũng rất đúng lúc a.
“Lạc Vũ, vị vương giả kia tất nhiên có lai lịch không nhỏ đi?" Cùng nhau sóng vai bước đi, Nghiêm Liệt đột nhiên nhìn Lạc Vũ nhẹ giọng nói.
Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn Nghiêm Liệt, không đợi nàng trả lời, hắn lại trực tiếp nói: “Quốc vương biết nhiều chuyện mà chúng ta không biết.
Trong khoảng thời gian này ta cũng vận dụng rất nhiều tâm tư tra xét hắn, kết quả cũng không thu hoạch được gì."
Nói đến đây thần sắc Nghiêm Liệt cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Lạc Vũ, hiệu trưởng không có ý gì khác, bản tính của tên tiểu tử Mặc Viêm không xấu, chỉ là tuổi hắn còn quá trẻ, nên bản tính không được trầm ổn cho lắm.
Nếu như ngươi không muốn gả cho hắn, hiệu trưởng cũng không khuyên can thêm cái gì.
Chỉ là, lời thật có chút khó nghe, vị tím tôn vương giả kia quả thật cao thâm hơn Mặc Viêm không biết bao nhiêu lần, nhưng đi theo người như vậy sẽ rất khổ cực.
Địa vị người đó quá tôn quý, đương nhiên sẽ phải đối mặt với nhiều tình cảnh cửu tử nhất sinh." (*rất nguy hiểm, có thể bị mất mạng)
Lạc Vũ cười cười, hiệu trưởng vốn là lão luyện, cửu tử nhất sinh sao, nói như vậy cũng không quá.
Nàng còn chưa theo Vân Thí Thiên đến Phật Tiên Nhất Thủy, một cỗ khí tức áp bách cũng đã mơ hồ truyền đến, xem ra cuộc sống sau này của nàng tuyệt đối sẽ rất không thoải mái a.
Bất quá, như vậy thì thế nào đây.
Sĩ vi tri kỷ giả tử. (*có thể vì tri kỷ mà chết cũng là một loại hạnh phúc)
Nàng thà rằng vì Vân Thí Thiên vào hiểm ra nguy, cũng không nguyện cùng Giá Hiên Mặc Viêm hỗn độn sống với nhau cả đời.
Ve sầu kêu râm ran, một vòng trăng sáng cao cao đọng lại trên ngọn cây.
Nghiêm Liệt nhìn vẻ mặt Lạc Vũ đã hiểu rõ ý tứ của nàng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
“Hiệu trưởng, Phật Tiên Nhất Thủy là ở đâu vậy?" Ngay lúc Nghiêm Liệt thở dài, Lạc Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.
Nghiêm Liệt cả kinh, bước chân bỗng nhiên có chút dừng lại, cực kỳ khiếp sợ nhìn Lạc Vũ.
“Phật Tiên Nhất Thủy? Ngươi nói chính là Phật Tiên Nhất Thủy?" Thanh âm đè thấp của Nghiêm Liệt có chút run rẩy, không biết là do sợ hãi hay hưng phấn.
“Có chuyện gì sao?" Lạc Vũ cũng dừng bước nhìn Nghiêm Liệt.
“Không, không có, vị vương giả kia chính là đến từ nơi này đi?"
Sau một phút khiếp sợ ngắn ngủi, Nghiêm Liệt đã bình tĩnh lại nhìn chằm chằm Lạc Vũ.
Lạc Vũ không trả lời, chỉ là nhìn Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ chậm rãi nói: “Vong Xuyên đại lục tuyệt đối vô biên vô hạn, có nhiều thế lực cùng nhau tồn tại, đều tự hùng cứ một phương.
3 nước Phi Vũ, Hạo Tàng, Phong Lâm chúng ta, thoạt nhìn rất lớn.
Nhưng nếu so sánh với cả Vong Xuyên đại lục, thì chỉ như là mỗi một con kiến hôi một khối đất mà thôi.
Mà trên Vong Xuyên đại lục này, đã có một khối đại lục trải khắp thiên vạn lý, khổng lồ khôn cùng.
Người nơi nào có tiền nhiều nhất, người nơi nào có quyền lực nhất nhất, người nơi nào có thực lực mạnh nhất, người nơi nào xinh đẹp nhất, tất cả chúng ta đều không có cách nào biết được.
Mà Phật Tiên Nhất Thủy, là cấp bậc tồn tại cao nhất ở Vong Xuyên đại lục của chúng ta."
Thanh âm Nghiêm Liết rất thấp, nhưng trong ngôn ngữ tràn đầy hưng phấn cùng rung động đã biểu đạt ra rất rõ ràng.
Lạc Vũ nghe vào trong tai liền hiểu.
Siêu cấp đại quốc, là siêu cấp đại quốc trên Vong Xuyên đại lục.
“Lạc Vũ, nếu vị kia là đến từ Phật Tiên Nhất Thủy, như vậy hiệu trưởng khuyên ngươi một câu, ngươi nên thận trọng, ngươi ngàn vạn lần phải thận trọng.
Một thân bản lĩnh của ngươi ở nơi này, nếu được gia tăng rèn luyện sẽ nhân thượng chi nhân. (*một người trên cơ nhiều người khác)
Nhưng nếu đi đến nơi khác…"
Nghiêm Liệt cũng không hết câu, chỉ lắc đầu. Nếu đến những nơi khác, không bằng một con kiến hôi.
Lạc Vũ im lặng, xem ra nàng thật phải biến mạnh mẽ, biến càng thêm mạnh mẽ mới được.
Nếu không, không chỉ làm liên lụy đến Vân Thí Thiên, cũng sẽ tự liên lụy đến bản thân mình, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Gió đêm nhẹ phẩy qua, mang theo một chút tâm tình mơ hồ.
Đêm đã khuya, Lạc Vũ mới trở về từ chỗ Hạo Tàng quốc vương.
Vân Thí Thiên ngồi dựa vào đầu giường, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy vuốt vuốt tóc, đi qua bò lên trên giường nói: “Người biết hư vô thần công cũng là người trong Quốc Tông Hạo Tàng quốc, là máu mũ trực hệ của hoàng thất, vẫn trấn giữ mật thất của Hạo Tàng quốc.
Xem ra những người khác cũng không biết hư vô thần công, có thể thấy được mật thất của Hạo Tàng quốc có vấn đề."
Chỉ hai ba câu Lạc Vũ đã đem những gì thám thính được từ Hạo Tàng quốc vương nói ra hết với Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên cũng không nói chuyện, chỉ vươn tay ra kéo cánh tay Lạc Vũ một cái, nàng đã bị Vân Thí Thiên ôm vào trong lòng rồi.
Lạc Vũ quay đầu nhìn Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên cúi đầu hôn lên gương mặt Lạc Vũ, lạnh lùng nói: “Việc này Yến Phi biết tra, sau này không cho về trễ như vậy nữa."
Dứt lời, màn trướng tơ tằm liền buông xuống, nhân tiện ôm lấy Lạc Vũ chuẩn bị đi ngủ.
“Ta còn chưa có tắm rửa." Lạc Vũ giãy dụa trong lòng Vân Thí Thiên.
Đáp lại nàng là cánh tay hắn càng thêm siết chặt bên hông nàng, cùng với sự biến hóa trên thân thể nam tính kia.
“Nếu ngươi mà động đậy nữa, ta không ngại ngươi chỉ mới mười bốn tuổi."
Thanh âm Vân Thí Thiên phất qua vành tai Lạc Vũ, một chút lãnh khốc pha lẫn một chút khàn khàn, áp lực thân thể không nhúc nhích.
Lạc Vũ có thể cảm giác được thân thể Vân Thí Thiên có biến hóa, lập tức liền trở nên thông minh, không nhúc nhích để mặc Vân Thí Thiên ôm.
Người này, rõ ràng lạnh tình, sao lại có thể phát tình với nàng mọi nơi như thế.
Vân Thí Thiên ôm mỹ nhân trong lòng thấy vậy cũng không biết nên hài lòng Lạc Vũ nghe lời, hay là uấn nộ Lạc Vũ nghe lời như thế. Vân Thí Thiên hung hăng sờ bên hông Lạc Vũ, bá đạo ôm cả người nàng vào trong lòng.
Lạc Vũ không khỏi đau đến nhếch môi.
Tên Vân Thí Thiên này thật là…
Chẳng lẽ hắn không biết có mỹ nam ôm, đối với nàng cũng là một loại khảo nghiệm sao, ô..ô…
Ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ chiếu vào, mông mông lung lung mỹ lệ .
Chiếu rọi lên hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ trên giường, bọn họ thật ôn như, thật triền miên.
Hôm sau, mặt trời lại lên cao.
Vì trận kịch chiến ngày hôm qua, nên người xem quanh lôi đài càng tăng thêm gấp mấy lần ngày thường, một mảnh sân to lớn như vậy cơ hồ bị con người bao phủ đến giọt nước cũng không lọt qua được.
Giá Hiên Mặc Viêm đánh với Lãnh Vô Quy.
Giá Hiên Mặc Viêm là ứng cử viên số 1 trong đại hội 3 nước trao đổi.
Lãnh Vô Quy tuy rằng vô danh, nhưng đã dần dần thành danh trong đại hội này, là học trò một học viện của Phong Lâm quốc.
Do đó ánh mắt mọi người tự nhiên tập trung nhìn về hướng Giá Hiên Mặc Viêm.
Chuông vàng gõ vang, tướng mạo tuấn mỹ vô song Giá Hiên Mặc Viêm đánh với tướng mạo tầm thường Lãnh Vô Quy.
Đấu khí màu xanh rực rỡ tung bay trên lôi đài.
Hai người đều không dùng ma thú, chỉ lấy đấu khí ứng phó lẫn nhau.
Giữa sân ngươi tới ta đi chiến đấu kịch liệt, cách đó không xa một cầu thang bằng bạch ngọc dẫn lên đỉnh lầu, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ đứng bên cửa sổ xem trận đấu.
“Loại trình độ này có gì hay đâu mà coi." Yến Lâm nhàm chán nói.
“Nếu ta không xem, hiệu trưởng sẽ mắng chết ta nha." Lạc Vũ tựa người vào cửa sổ nói.
Trận tỷ thí đã tiến hành đến cấp độ này, hôm qua Lý Huyền lại bị đánh trọng thương, nếu hôm nay nàng không hiện ra, cho dù phía sau có Vân Thí Thiên chống lưng, cũng không còn gì nói nổi a.
Huống hồ, xem đối thủ giao chiến cũng là một loại đề cao.
Yến Lâm nghe vậy nhàm chán nhướng mày, nếu biết sớm hắn thà rằng nhận lệnh đi điều tra chuyện của Quốc Tông Hạo Tàng quốc, hư vô thần công đương nhiên thú vị hơn mấy trò đấu đá trẻ con này à nha.
“Ầm." Trên lôi đài liên tiếp va chạm kịch liệt.
Đấu khí màu xanh bay trên không trung, giống như giao long.
Thanh âm ủng hộ Giá Hiên Mặc Viêm càng ngày càng cao.
Trên lôi đài, Giá Hiên Mặc Viêm giống như muốn tìm nơi trút giận cho chuyện của Lý Huyền ngày hôm qua.
Thanh kiếm lớn màu xanh quét ngang, thanh âm không khí bị xé rách không ngừng quanh quẩn trên bầu trời.
Từng bước ép sát, liên tiếp đón nhận.
Khí thế hung mãnh như vậy cùng với hàng loạt đợt tấn công lưu loát, làm không khí đại hội 3 nước trao đổi càng thêm sôi trào.
Lạc Vũ tựa người vào cửa sổ, âm thầm gật đầu.
Nếu bỏ qua tính tình của Giá Hiên Mặc Viêm, võ công tên này thật sự không kém.
Thanh tôn đỉnh đã siêu việt hơn tất cả những bạn cùng lứa tuổi, vũ kỹ vận dụng linh hoạt cũng không phải bình thường.
Nếu ngày đó nàng không ăn vào thạch tủy mà Tiểu Ngân tìm được, chỉ sợ cũng không chiếm được ưu thế khi chiến đấu với Giá Hiên Mặc Viêm.
Một khi nghĩ đến đây, Lạc Vũ càng vân vê Tiểu Ngân đang vù vù ngủ trong lòng nàng.
Tiểu Ngân đang thoải mái ngủ, bị Lạc Vũ vân vê tỉnh dậy, không khỏi chui ra từ trong lòng nàng, giương nanh múa vuốt thể hiện bất mãn.
Lạc Vũ thấy vậy liền nở nụ cười.
Tiểu Ngân căm giận trừng mắt nhìn Lạc Vũ, tiểu móng vuốt vung lên đang muốn hù dọa Lạc Vũ, lại đột nhiên cảm giác được có chuyện gì đó xảy ra, mạnh mẽ quay đầu nhìn trên lôi đài.
Cùng khắc, Vân Thí Thiên căn bản không hề xem trận tỷ thí trên lôi đài, lại buông ra chén rượu, đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Vậy sao ngươi còn không mau dùng." Diệp vương nghe vậy lập tức yên tâm xuống, nhìn Tân Thần Tinh nói.
Dung mạo là vũ khí lớn nhất của một người phụ nữ.
Cho dù Giá Hiên Mặc Viêm bởi vì thương tiếc mà chú ý đến nàng, nhưng vẫn cứ xấu xí như vậy hoài, trái tim hắn cũng sẽ biến chất thôi.
“Không gấp." Tân Thần Tinh lắc lắc ngón tay.
“Vết sẹo trên mặt này có chỗ dùng." Trong mắt Tân Thần Tinh hiện lên một tia xảo trá, bị Lạc Vũ phá hủy gương mặt của nàng, nàng phải sử dụng nó chứ, đúng hay không.
Gương mặt bị hủy có đôi khi cũng là một loại lợi khí.
Diệp vương nhìn Tân Thần Tinh, chậm rãi cười.
Xem ra, Tinh nhi của bọn họ không cần bọn họ vì nàng mà lo lắng rồi, trời sinh nàng vốn là cực phẩm quyền thuật mà.
Bóng đêm rơi xuống.
Gió lạnh thổi qua, nhè nhẹ lạnh lẽo.
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên vừa mới về tới vương cung Hạo Tàng quoốc, bị Liễu Dục Thần nóng lòng chặn đường, túm lấy tay nàng, mạnh mẽ kéo đi về phía phòng Nghiêm Liệt.
“Hiệu trưởng, có chuyện gì mà hấp tấp…"
Lạc Vũ vừa vào cửa, lời còn chưa nói hết nửa câu sau đã bị nuốt xuống, nhìn người bên cạnh Nghiêm Liệt, chân mày nhíu lại.
“Chuyện gì đã xảy ra?" Lạc Vũ bước nhanh tiến đến bên người Nghiêm Liệt.
Chỉ thấy trên giường bên cạnh Nghiêm Liệt, toàn thân Lý Huyền đều mang vết thương luy luy, cả thân thể thoa đầy dược cao, dán kín băng gạc, trên những miếng băng gạc còn thấm ra những giọt máu đỏ tươi.
Trên mặt hắn đầy vết bầm xanh tím, cho dù hắn đã mê mang cũng vẫn không yên ổn, đau đớn đến nỗi không ngừng rên rỉ.
Đây là chuyện gì vậy?
Tại địa bàn Hạo Tàng quốc, lại có người dám đánh vương tử Hạo Tàng quốc?
“Ngươi chỉ biết cùng tên hỗn đản kia khanh khanh ta ta, cũng không biết quan tâm đến đồng đội của mình nữa." Giá Hiên Mặc Viêm lửa giận tận trời nhìn Lạc Vũ chất vấn.
Lạc Vũ nhíu mày, còn chưa kịp nói, Nghiêm Liệt đã trầm giọng nói: “Nháo cái gì, hắn chỉ vừa mới hôn mê thôi đó."
Giá Hiên Mặc Viêm lập tức nhắm miệng lại, Lạc Vũ cũng nuốt xuống những lời định phản kích.
“Xế chiều hôm nay có trận đánh của Lý Huyền." Nghiêm Liệt nhìn hai người trầm giọng nói.
Lạc Vũ nghe vậy khẽ nhíu mi, xế chiều hôm nay nàng không có ở đây cho nên nàng không biết, này…
“Lại bị đánh thành như vậy?"
Lý Huyền cũng được xem như cao thủ trong đại hội 3 nước trao đổi rồi, theo đánh giá hắn có thể đạt được hạng thứ 3, như thế nào lại…
“Đây là nguyên nhân ta gọi các ngươi tới, đối thủ sau này của các ngươi…"
Nghiêm Liệt cũng không nói hết, nhưng chân mày nhíu chặt lại, tiết lộ hắn rất lo lắng.
Dưới ánh nến, tia sáng nhè nhẹ lờ mờ.
Lạc Vũ nhìn gương mặt nghiêm túc chưa từng có của Nghiêm Liệt, chân mày nàng cũng nhíu lại.
“Lại đây, ngươi xem rõ ràng những vết thương trên người Lý Huyền." Chỉ trong nháy mắt im lặng, Nghiêm Liệt liền bình ổn cảm xúc, vẫy tay với Lạc Vũ.
Lạc Vũ lập tức tiến tới.
Một bàn tay đặt lên trán Lý Huyền, nôi lực vô hình chạy trong cơ thể Lý Huyền dò xét một lần, sau đó trên mặt Lạc Vũ liền biến sắc.
“Cư nhiên lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy." Lạc Vũ trầm mặt nói.
Lý Huyền bị thương nằm trên giường, nàng chỉ nghĩ hắn bị thương nặng, mà cho dù có bị thương nghiêm trọng hơn nữa cũng không có vấn đề gì vì dù sao cũng có Nghiêm Liệt ngồi kế bên.
Nhưng thật không ngờ, khi nàng cẩn thận xem xét, thương thế của Lý Huyền nghiêm trọng vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
Kinh mạch bị tổn thương, cơ hồ hoàn toàn bị đứt gãy.
Nội tạng bị thương nặng, đấu khí hoàn toàn di chuyển lộn xộn trong cơ thể.
Một thân đấu khí, toàn bộ bị phế đi.
Lạc Vũ chau mày, muốn nói nàng không quan tâm đến sự sinh tử của Lý Huyền.
Dù sao Lý Huyền vốn là địch nhân của nàng, là người muốn hại chết nàng, nàng không phải là thánh mẫu có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Nhưng là…trong đại hội này, bọn họ vốn là đồng đội của nhau, người kia lại đối với đồng đội của nàng ra tay nặng như thế, gây thương tích cho hắn, đây vốn là sự coi rẻ cùng khiêu khích của người kia đối với bọn họ.
“Người nào đã ra tay?" Lạc Vũ cau mày.
“Hạo Tàng học viện Phong Vô Nhai." Giá Hiên Mặc Viêm bình tĩnh trừng mắt nhìn Lạc Vũ.
Xế chiều lúc Lý Huyền lên đài thi đấu, hắn đang ở chỗ Tân Thần Tinh để giải độc cho nàng, nên cũng không đến xem trận đấu, sau khi an bày thỏa đáng cho Tân Thần Tinh, hắn quay trở lại mới gặp được tình huống này.
Đây quả thực quá buồn cười mà.
Lạc Vũ vừa nghe Giá Hiên Mặc Viêm nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn Nghiêm Liệt.
Lý Huyền vốn là thất vương tử của Hạo Tàng quốc, sao lại bị chính người trong vương quốc mình đánh thành như vậy, tên Lý Huyền này bị vết thương như vậy gần như bị hủy, đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Nghiêm Liệt thấy ánh mắt nghi vấn của Lạc Vũ, nâng cằm hướng về phía Liễu Dục Thần.
Liễu Dục Thần thấy vậy lập tức đè thấp thanh âm, tràn đầy phẫn nộ nói: “Trận đấu lúc xế chiều, vốn là đang đánh rất tốt, đột nhiên Phong Vô Nhai, đối thủ của Lý Huyền…"
Ánh nến lóe ra, tỏa sáng trong đêm, dày đặc u ám.
“Ý của ngươi là…một chiêu, chỉ dùng một chiêu?"
Chờ Liễu Dục Thần tự thuật một lần rõ ràng chi tiết trận đánh hồi chiều, Lạc Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Dục Thần, ánh sáng trong mắt không ngừng chớp động.
“Đúng vậy, nửa trận đầu Lý Huyền trên cơ Phong Vô Nhai, chỉ là cuối cùng ta căn bản không nhìn thấy rõ là có chuyện gì xảy ra, thì Lý Huyền đã thành cái dạng này rồi."
Liễu Dục Thần mặt trầm như nước.
Lạc Vũ nghe vào trong tai những lời hắn nói, nàng không ngừng suy tư sự tình trong đầu.
Cấp bậc Liễu Dục Thần vốn đạt tới đỉnh đấu khí màu xanh lục, cư nhiên ngay cả một chiêu của đối phương cũng nhìn không thấy, này…
“Đây không phải là vết thương do bị trúng đấu khí." Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm bình tĩnh nhìn Lý Huyền đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Đấu khí làm cho người ta bị thương nặng không phải loại tình huống như thế này.
Vết thương của Lý Huyền là kinh mạch đứt từng khúc, đây là vết thương đấu khí không cách nào tạo thành.
“Đúng vậy, là không có đấu khí, một chiêu cuối cùng ta có cảm giác giống với chiêu thức của Lạc Vũ hay sử dụng, vô hình không tiếng động, nắm sờ không tới, dò xét không được."
Liễu Dục Thần cau mày, tận lực nhớ lại trận tỷ thí hồi chiều.
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nói xong, trong phòng nháy mắt trở nên trầm mặc, bọn người Giá Hiên Mặc Viêm tập trung ánh mắt dừng tại trên người Lạc Vũ.
Lạc Vũ vuốt cằm.
Ngay từ đầu Nghiêm Liệt đã nói qua, trong đại hội này có người sử dụng công phu tương tự như nàng, bây giờ xem ra người này đúng là đối thủ của Lý Huyền rồi.
Bất quá, Tân Thần Tinh cũng biết một chút ít sử dụng kiếm khí vô hình.
Theo lý thuyết người này nên là người của Phong Lâm quốc mới phải, sao lại thành học trò của Hạo Tàng quốc rồi?
Lạc Vũ có chút khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, Nghiêm Liệt chậm rãi mở miệng: “Đây là nguyên nhân ta gọi các ngươi đến đây xem cho rõ.
Lý Huyền bị thương không phải do đấu khí, sở trường của người nọ không phải đấu khí, hay nói cách khác, đối thủ tiếp theo của các ngươi…"
Đối thủ kế tiếp của bọn họ, sẽ làm cho người ta đoán không ra, Lạc Vũ hiểu rõ những lời Nghiêm Liệt chưa nói hết.
Hiểu rõ những lời của Nghiêm Liệt, trong đầu Lạc Vũ chợt lóe lên một tia sáng, quay đầu nhìn Nghiêm Liệt nói: “Hạo Tàng quốc vương phản ứng như thế nào?"
Nghiêm Liệt nghe Lạc Vũ hỏi vậy, trong mắt hiện lên một tia tán dương.
“Nổi giận đùng đùng đến đây sau đó rời đi, đến bây cũng không còn nghe thấy bất cứ phản ứng gì." Thanh âm Nghiêm Liệt rất thấp có chứa một cỗ âm trầm.
Lạc Vũ vừa nghe lời này liền hiểu.
“Ý của người chính là, ngay cả Hạo Tàng quốc vương cũng không thể động đến Phong Vô Nhai?"
Đối với quan hệ như vậy Giá Hiên Mặc Viêm cũng biết rõ.
Lý Huyền vốn là con của Hạo Tàng quốc vương, lại bị một học trò trong học viện thuộc Hạo Tàng quốc đánh thành như vậy, kinh mạch toàn thân bị hủy, chẳng khác nào phá hủy hắn.
Nhưng đến bây giờ lại không thu được tin tức người kia bị bất cứ xử trí gì.
Nọ vậy nói rõ đối phương có hậu thuẫn rất mạnh.
Ngay cả Hạo Tàng quốc vương cũng không dám động, thật là có chút ý tứ a.
Trong phòng, mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, không khí có chút nặng nề.
Trong lãnh địa Hạo Tàng quốc, lại có người mà Hạo Tàng quốc không dám động chạm, nếu như bọn họ chống lại, điều này tuyệt đối sẽ có hại!
Đế Quốc học viện của Nghiêm Liệt chưa từng bị đả thương nghiêm trọng như bây giờ.
Lúc này, sắc mặt mấy người đều có điểm hổ thẹn.
“Đối phương là ai, ta cảm thấy không nên theo đuổi truy cứu, chúng ta bây giờ đầu tiên muốn biết rõ người nọ có phải hay không sử dụng công phu cổ quái giống Lạc Vũ?
Mà điểm yếu của công phu này ở đâu? Có thể phòng vệ như thế nào?"
Trong không khí xấu hổ đột nhiên vang lên tiếng nói của Giá Hiên Ly, người này từ nãy giờ vẫn băng mặt nghe mọi người nói chuyện không lên tiếng.
“Đúng vậy, đây là trọng điểm của ngày hôm nay, Lạc Vũ, đây là nguyên nhân tại sao ta lại gấp gáp kêu ngươi tới." Nghiêm Liệt gật đầu nói tiếp.
Lý Huyền đã bị thương thành như vậy, cho dù có gấp rút mang Lạc Vũ tới cũng vô ích, dù sao Lạc Vũ cũng sẽ không biết điều trị.
Nhưng là, Lạc Vũ biết công phu cổ quái nọ.
Có thể tìm ra điểm ứng phó từ Lạc Vũ, giúp cho Giá Hiên Mặc Viêm một điểm chuẩn bị, đây mới là điều quan trọng nhất trước mắt.
Thanh âm Nghiêm Liệt vừa hạ xuống, mấy người trong phòng liền đem ánh mắt tập trung trên người Lạc Vũ.
Cho dù Giá Hiên Mặc Viêm cũng cau mày, gương mặt bình tĩnh nhìn qua.
Lạc Vũ thấy vậy trầm ngâm trong nháy mắt: “Chiêu thức của hắn và ta cũng không quá giống nhau."
“Không giống? Rõ ràng cũng không có đấu khí mà." Liễu Dục Thần có chút bất mãn nhìn Lạc Vũ.
Ý của hắn muốn nói Lạc Vũ muốn giấu diếm võ công, không muốn nói ra cho mọi người biết.
Lạc Vũ quét mắt nhìn sắc mặt bất mãn của Liễu Dục Thần, không thèm để ý đến hắn.
Sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Liệt trầm giọng nói: “Ta cũng không biết nói sao nữa, nhưng ta có thể phát hiện lực lượng của người nọ và ta không giống nhau, không phải cùng một chiêu thức."
Nghiêm Liệt nghe vậy có chút chần chừ nhìn Lạc Vũ nói: “Có thể hay không là loại võ công khác của sư phụ ngươi…
Lạc Vũ, nếu võ công của hắn ta và ngươi không giống nhau, ngươi cũng cần phải chú ý rồi."
Lạc Vũ thấy Nghiêm Liệt tưởng rằng nàng có sư phụ, cũng không chỉnh lại, chỉ trầm ngâm nhìn Lý Huyền một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi hỏi một chút."
Dứt lời, xoay người đi về phía cửa.
Nghiêm Liệt vừa nghe hai tròng mắt nhất thời sáng ngời.
Phía sau Lạc Vũ còn có tím tôn vương giả, sao hắn lại quên béng đi chuyện này nhỉ.
Có thể những gì bọn họ không biết, tím tôn vương giả lại biết cũng không chừng à nha.
Lập tức, mấy người trong phòng liền có điểm trầm tĩnh lại, chỉ có Giá Hiên Mặc Viêm mặt đen như đáy nồi.
Bước nhanh trở về phòng mình đang ở.
Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên đang nói chuyện cùng với đám người Yến Lâm, lập tức trực tiếp đi tới bên người Vân Thí Thiên, vỗ vỗ mu bàn tay hắn.
Vân Thí Thiên quay đầu: “Có việc?"
Lạc Vũ cũng dứt khoát, trực tiếp nói với Vân Thí Thiên hết thảy tình huống của Lý Huyền, cuối cùng nói: “Cái loại võ công này có phải hay không ngươi đã từng đề cập qua với ta, nói là cái gì…cái gì…"
“Hư vô thần công?" Vân Thí Thiên không tiếp lời, Yến Phi đột nhiên lạnh lùng nói tiếp.
“Đúng vậy, chính là nó." Lạc Vũ lập tức gật đầu nhìn về hướng Yến Phi.
Đã thấy Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, trên mặt ba người hết sức khó coi, có nét kinh ngạc pha lẫn tức giận.
“Không thể nào, một nơi nho nhỏ như ở đây làm sao có người lại biết hư vô thần công, đó là tuyệt kỹ thành danh của Đế Thích Thiên." Yến Trần cau mày.
Lạc Vũ đã từng nghe Vân Thí Thiên nhắc tới Đế Thích Thiên, bây giờ lại nghe Yến Trần nhắc tới.
Xem ra, tên Đế Thích Thiên này hẳn là người có quan hệ lớn lao với Vân Thí Thiên ở Phật Tiên Nhất Thủy.
“Có khả năng lưu truyền qua tới đây không?" Lạc Vũ nhìn Yến Trần hỏi.
“Yến Phi, ngươi đi xem một chút." Vân Thí Thiên ngẩng đầu quét Yến Phi liếc mắt một cái, thản nhiên lên tiếng.
Yến Phi lập tức đứng lên, đi về phía ngoài cửa.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không dối trá nói cảm ơn với Vân Thí Thiên, mà trực tiếp đứng dậy theo sau.
Yến Trần cùng Yến Lâm thấy vậy, lại tiếp tục báo cáo tin tức từ ngàn dặm xa xôi Phật Tiên Nhất Thủy truyền tới.
Đế Thích Thiên mới có tư cách cùng chủ nhân của bọn họ bình khởi bình tọa, một nhân vật nho nhỏ làm sao có thể mời đến đại giá của chủ nhân. (*cùng đẳng cấp)
Nếu không phải có chút liên quan đến hư vô thần công, bọn họ một chút cũng không để ý tới.
Ánh lửa ngọn nến chớp động, nhè nhẹ lượn lờ.
“Chỉ có vẻ ngoài." Yến Phi đứng trước giường Lý Huyền, nhìn lướt qua, lạnh lùng ném 4 chữ này.
Lạc Vũ nghe vậy hỏi: “Như vậy có phải hay không?"
Yến Phi lạnh lùng suy nghĩ, mày có chút nhíu lại, một lát sau mới gật đầu.
Cư nhiên thật sự là hư vô thần công, mặc dù chỉ có vẻ bề ngoài, nhưng nó quả thật là hư vô thần công, trong mắt Lạc Vũ chớp động ánh sáng, lông mày khẽ động đậy.
Nọ vậy có phải hay không người mà Hạo Tàng quốc vương không dám động chạm có quan hệ đến Đế Thích Thiên?
Như vậy càng phải đề phòng rồi.
Chung quanh, đám người Nghiêm Liệt, Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Lạc Vũ cùng Yến Phi hỏi đáp lẫn nhau toàn những lời khó hiểu.
Bất quá cũng thấy rõ Yến Phi gật đầu, như vậy có nghĩa là Yến Phi biết loại võ công này.
Lập tức, Nghiêm Liệt ho khan một tiếng, nháy mắt với Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy nhướng mi nhìn Yến Phi: “Có thể khắc chế không?"
Yến Phi vừa nghe trong mắt hiện lên một tia khinh miệt: “Có, võ công cao hơn đối thủ tự nhiên có thể khắc chế."
Lạc Vũ vừa nghe, lời này nói ra chẳng khác nào chưa nói, ayyy cũng tại nàng hỏi một tên không biết điều thôi, bị hắn nói shock hông.
Võ công này là của tên đối đầu với Vân Thí Thiên, muốn khắc chế, làm thế nào khắc chế?
Nếu có thể khắc chế, hắn còn có thể xứng là đối thủ của Vân Thí Thiên sao.
Lập tức, Lạc Vũ sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Liệt liếc mắt một cái.
“Có muốn cứu hay không?" Ngay lúc này, Yến Phi đột nhiên lạnh lùng nói.
Nghiêm Liệt vừa nghe lập tức phản ứng lại, hắn ta hỏi đây ý là có cứu Lý Huyền không, nhất thời bật người nói: “Cứu, đương nhiên muốn cứu."
Yến Phi không để ý đến hắn, chỉ nhìn Lạc Vũ ý hỏi.
Đám người Nghiêm Liệt thấy vậy toàn bộ nhìn về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy không nói, con mắt trợn trắng xem thường, trước mặt nhiều người như vậy hỏi nàng có cứu hay không, không lẽ nàng có thể nói không cứu.
Tên Yến Phi này thật là không biết nhân tình thế thái là gì mà.
Lập tức chỉ có thể giật giật khóe miệng nói: “Cứu."
Yến Phi vừa nghe, không nói hai lời, ánh sáng đấu khí màu lam đậm ẩn chứa màu tím chợt lóe sáng, bao phủ Lý huyền, một lát sau, ánh sáng nhạt dần, hắn liền xoay người rời đi.
Tấm lưng kia cùng Vân Thí Thiên cũng không khác nhau là mấy về độ lạnh lùng.
Lạc Vũ thấy vậy nhấc chân định đuổi theo, Yến Phi tất nhiên phải đi bẩm báo với Vân Thí Thiên rồi.
Nơi này xuất hiện hư vô thần công, tất nhiên là có liên quan đến Đế Thích Thiên rồi.
“Lạc Vũ, chờ một chút." Nàng chỉ vừa nhấc chân chạy đi được vài bước, Nghiêm Liệt đột nhiên kêu lên.
Lạc Vũ quay đầu lại, Nghiêm Liệt nhìn một cái Lý Huyền đã bình ổn hô hấp trên giường không còn kêu rên đau đớn như trước nữa, sau đó nói với đám người Giá Hiên Mặc Viêm: “Các ngươi ở lại đây canh chừng hắn."
Dứt lời, xoay người vẫy tay với Lạc Vũ, đi ra cửa phòng.
“Hiệu trưởng?"
Ngoài phòng, gió mùa hạ khẽ thổi, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng.
“Lạc Vũ, Phong Vô Nhai đánh Lý Huyền ra nông nỗi này, quốc vương tất nhiên không thể không tức giận." Nghiêm Liệt không có quay đầu lại, chỉ đè thấp thanh âm nói.
Lạc Vũ nghe vậy, lại nhìn phương hướng mà Nghiêm Liệt đang muốn đi đến liền hiểu rõ.
Hiệu trưởng là muốn tìm Hạo Tàng quốc vương nói chuyện đây mà.
Nàng lập tức gắt gao đuổi theo, nếu như quốc vương có thể lộ ra chút ít tin tức của Đế Thích Thiên, như vậy cũng rất đúng lúc a.
“Lạc Vũ, vị vương giả kia tất nhiên có lai lịch không nhỏ đi?" Cùng nhau sóng vai bước đi, Nghiêm Liệt đột nhiên nhìn Lạc Vũ nhẹ giọng nói.
Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn Nghiêm Liệt, không đợi nàng trả lời, hắn lại trực tiếp nói: “Quốc vương biết nhiều chuyện mà chúng ta không biết.
Trong khoảng thời gian này ta cũng vận dụng rất nhiều tâm tư tra xét hắn, kết quả cũng không thu hoạch được gì."
Nói đến đây thần sắc Nghiêm Liệt cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Lạc Vũ, hiệu trưởng không có ý gì khác, bản tính của tên tiểu tử Mặc Viêm không xấu, chỉ là tuổi hắn còn quá trẻ, nên bản tính không được trầm ổn cho lắm.
Nếu như ngươi không muốn gả cho hắn, hiệu trưởng cũng không khuyên can thêm cái gì.
Chỉ là, lời thật có chút khó nghe, vị tím tôn vương giả kia quả thật cao thâm hơn Mặc Viêm không biết bao nhiêu lần, nhưng đi theo người như vậy sẽ rất khổ cực.
Địa vị người đó quá tôn quý, đương nhiên sẽ phải đối mặt với nhiều tình cảnh cửu tử nhất sinh." (*rất nguy hiểm, có thể bị mất mạng)
Lạc Vũ cười cười, hiệu trưởng vốn là lão luyện, cửu tử nhất sinh sao, nói như vậy cũng không quá.
Nàng còn chưa theo Vân Thí Thiên đến Phật Tiên Nhất Thủy, một cỗ khí tức áp bách cũng đã mơ hồ truyền đến, xem ra cuộc sống sau này của nàng tuyệt đối sẽ rất không thoải mái a.
Bất quá, như vậy thì thế nào đây.
Sĩ vi tri kỷ giả tử. (*có thể vì tri kỷ mà chết cũng là một loại hạnh phúc)
Nàng thà rằng vì Vân Thí Thiên vào hiểm ra nguy, cũng không nguyện cùng Giá Hiên Mặc Viêm hỗn độn sống với nhau cả đời.
Ve sầu kêu râm ran, một vòng trăng sáng cao cao đọng lại trên ngọn cây.
Nghiêm Liệt nhìn vẻ mặt Lạc Vũ đã hiểu rõ ý tứ của nàng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
“Hiệu trưởng, Phật Tiên Nhất Thủy là ở đâu vậy?" Ngay lúc Nghiêm Liệt thở dài, Lạc Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.
Nghiêm Liệt cả kinh, bước chân bỗng nhiên có chút dừng lại, cực kỳ khiếp sợ nhìn Lạc Vũ.
“Phật Tiên Nhất Thủy? Ngươi nói chính là Phật Tiên Nhất Thủy?" Thanh âm đè thấp của Nghiêm Liệt có chút run rẩy, không biết là do sợ hãi hay hưng phấn.
“Có chuyện gì sao?" Lạc Vũ cũng dừng bước nhìn Nghiêm Liệt.
“Không, không có, vị vương giả kia chính là đến từ nơi này đi?"
Sau một phút khiếp sợ ngắn ngủi, Nghiêm Liệt đã bình tĩnh lại nhìn chằm chằm Lạc Vũ.
Lạc Vũ không trả lời, chỉ là nhìn Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ chậm rãi nói: “Vong Xuyên đại lục tuyệt đối vô biên vô hạn, có nhiều thế lực cùng nhau tồn tại, đều tự hùng cứ một phương.
3 nước Phi Vũ, Hạo Tàng, Phong Lâm chúng ta, thoạt nhìn rất lớn.
Nhưng nếu so sánh với cả Vong Xuyên đại lục, thì chỉ như là mỗi một con kiến hôi một khối đất mà thôi.
Mà trên Vong Xuyên đại lục này, đã có một khối đại lục trải khắp thiên vạn lý, khổng lồ khôn cùng.
Người nơi nào có tiền nhiều nhất, người nơi nào có quyền lực nhất nhất, người nơi nào có thực lực mạnh nhất, người nơi nào xinh đẹp nhất, tất cả chúng ta đều không có cách nào biết được.
Mà Phật Tiên Nhất Thủy, là cấp bậc tồn tại cao nhất ở Vong Xuyên đại lục của chúng ta."
Thanh âm Nghiêm Liết rất thấp, nhưng trong ngôn ngữ tràn đầy hưng phấn cùng rung động đã biểu đạt ra rất rõ ràng.
Lạc Vũ nghe vào trong tai liền hiểu.
Siêu cấp đại quốc, là siêu cấp đại quốc trên Vong Xuyên đại lục.
“Lạc Vũ, nếu vị kia là đến từ Phật Tiên Nhất Thủy, như vậy hiệu trưởng khuyên ngươi một câu, ngươi nên thận trọng, ngươi ngàn vạn lần phải thận trọng.
Một thân bản lĩnh của ngươi ở nơi này, nếu được gia tăng rèn luyện sẽ nhân thượng chi nhân. (*một người trên cơ nhiều người khác)
Nhưng nếu đi đến nơi khác…"
Nghiêm Liệt cũng không hết câu, chỉ lắc đầu. Nếu đến những nơi khác, không bằng một con kiến hôi.
Lạc Vũ im lặng, xem ra nàng thật phải biến mạnh mẽ, biến càng thêm mạnh mẽ mới được.
Nếu không, không chỉ làm liên lụy đến Vân Thí Thiên, cũng sẽ tự liên lụy đến bản thân mình, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Gió đêm nhẹ phẩy qua, mang theo một chút tâm tình mơ hồ.
Đêm đã khuya, Lạc Vũ mới trở về từ chỗ Hạo Tàng quốc vương.
Vân Thí Thiên ngồi dựa vào đầu giường, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy vuốt vuốt tóc, đi qua bò lên trên giường nói: “Người biết hư vô thần công cũng là người trong Quốc Tông Hạo Tàng quốc, là máu mũ trực hệ của hoàng thất, vẫn trấn giữ mật thất của Hạo Tàng quốc.
Xem ra những người khác cũng không biết hư vô thần công, có thể thấy được mật thất của Hạo Tàng quốc có vấn đề."
Chỉ hai ba câu Lạc Vũ đã đem những gì thám thính được từ Hạo Tàng quốc vương nói ra hết với Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên cũng không nói chuyện, chỉ vươn tay ra kéo cánh tay Lạc Vũ một cái, nàng đã bị Vân Thí Thiên ôm vào trong lòng rồi.
Lạc Vũ quay đầu nhìn Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên cúi đầu hôn lên gương mặt Lạc Vũ, lạnh lùng nói: “Việc này Yến Phi biết tra, sau này không cho về trễ như vậy nữa."
Dứt lời, màn trướng tơ tằm liền buông xuống, nhân tiện ôm lấy Lạc Vũ chuẩn bị đi ngủ.
“Ta còn chưa có tắm rửa." Lạc Vũ giãy dụa trong lòng Vân Thí Thiên.
Đáp lại nàng là cánh tay hắn càng thêm siết chặt bên hông nàng, cùng với sự biến hóa trên thân thể nam tính kia.
“Nếu ngươi mà động đậy nữa, ta không ngại ngươi chỉ mới mười bốn tuổi."
Thanh âm Vân Thí Thiên phất qua vành tai Lạc Vũ, một chút lãnh khốc pha lẫn một chút khàn khàn, áp lực thân thể không nhúc nhích.
Lạc Vũ có thể cảm giác được thân thể Vân Thí Thiên có biến hóa, lập tức liền trở nên thông minh, không nhúc nhích để mặc Vân Thí Thiên ôm.
Người này, rõ ràng lạnh tình, sao lại có thể phát tình với nàng mọi nơi như thế.
Vân Thí Thiên ôm mỹ nhân trong lòng thấy vậy cũng không biết nên hài lòng Lạc Vũ nghe lời, hay là uấn nộ Lạc Vũ nghe lời như thế. Vân Thí Thiên hung hăng sờ bên hông Lạc Vũ, bá đạo ôm cả người nàng vào trong lòng.
Lạc Vũ không khỏi đau đến nhếch môi.
Tên Vân Thí Thiên này thật là…
Chẳng lẽ hắn không biết có mỹ nam ôm, đối với nàng cũng là một loại khảo nghiệm sao, ô..ô…
Ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ chiếu vào, mông mông lung lung mỹ lệ .
Chiếu rọi lên hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ trên giường, bọn họ thật ôn như, thật triền miên.
Hôm sau, mặt trời lại lên cao.
Vì trận kịch chiến ngày hôm qua, nên người xem quanh lôi đài càng tăng thêm gấp mấy lần ngày thường, một mảnh sân to lớn như vậy cơ hồ bị con người bao phủ đến giọt nước cũng không lọt qua được.
Giá Hiên Mặc Viêm đánh với Lãnh Vô Quy.
Giá Hiên Mặc Viêm là ứng cử viên số 1 trong đại hội 3 nước trao đổi.
Lãnh Vô Quy tuy rằng vô danh, nhưng đã dần dần thành danh trong đại hội này, là học trò một học viện của Phong Lâm quốc.
Do đó ánh mắt mọi người tự nhiên tập trung nhìn về hướng Giá Hiên Mặc Viêm.
Chuông vàng gõ vang, tướng mạo tuấn mỹ vô song Giá Hiên Mặc Viêm đánh với tướng mạo tầm thường Lãnh Vô Quy.
Đấu khí màu xanh rực rỡ tung bay trên lôi đài.
Hai người đều không dùng ma thú, chỉ lấy đấu khí ứng phó lẫn nhau.
Giữa sân ngươi tới ta đi chiến đấu kịch liệt, cách đó không xa một cầu thang bằng bạch ngọc dẫn lên đỉnh lầu, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ đứng bên cửa sổ xem trận đấu.
“Loại trình độ này có gì hay đâu mà coi." Yến Lâm nhàm chán nói.
“Nếu ta không xem, hiệu trưởng sẽ mắng chết ta nha." Lạc Vũ tựa người vào cửa sổ nói.
Trận tỷ thí đã tiến hành đến cấp độ này, hôm qua Lý Huyền lại bị đánh trọng thương, nếu hôm nay nàng không hiện ra, cho dù phía sau có Vân Thí Thiên chống lưng, cũng không còn gì nói nổi a.
Huống hồ, xem đối thủ giao chiến cũng là một loại đề cao.
Yến Lâm nghe vậy nhàm chán nhướng mày, nếu biết sớm hắn thà rằng nhận lệnh đi điều tra chuyện của Quốc Tông Hạo Tàng quốc, hư vô thần công đương nhiên thú vị hơn mấy trò đấu đá trẻ con này à nha.
“Ầm." Trên lôi đài liên tiếp va chạm kịch liệt.
Đấu khí màu xanh bay trên không trung, giống như giao long.
Thanh âm ủng hộ Giá Hiên Mặc Viêm càng ngày càng cao.
Trên lôi đài, Giá Hiên Mặc Viêm giống như muốn tìm nơi trút giận cho chuyện của Lý Huyền ngày hôm qua.
Thanh kiếm lớn màu xanh quét ngang, thanh âm không khí bị xé rách không ngừng quanh quẩn trên bầu trời.
Từng bước ép sát, liên tiếp đón nhận.
Khí thế hung mãnh như vậy cùng với hàng loạt đợt tấn công lưu loát, làm không khí đại hội 3 nước trao đổi càng thêm sôi trào.
Lạc Vũ tựa người vào cửa sổ, âm thầm gật đầu.
Nếu bỏ qua tính tình của Giá Hiên Mặc Viêm, võ công tên này thật sự không kém.
Thanh tôn đỉnh đã siêu việt hơn tất cả những bạn cùng lứa tuổi, vũ kỹ vận dụng linh hoạt cũng không phải bình thường.
Nếu ngày đó nàng không ăn vào thạch tủy mà Tiểu Ngân tìm được, chỉ sợ cũng không chiếm được ưu thế khi chiến đấu với Giá Hiên Mặc Viêm.
Một khi nghĩ đến đây, Lạc Vũ càng vân vê Tiểu Ngân đang vù vù ngủ trong lòng nàng.
Tiểu Ngân đang thoải mái ngủ, bị Lạc Vũ vân vê tỉnh dậy, không khỏi chui ra từ trong lòng nàng, giương nanh múa vuốt thể hiện bất mãn.
Lạc Vũ thấy vậy liền nở nụ cười.
Tiểu Ngân căm giận trừng mắt nhìn Lạc Vũ, tiểu móng vuốt vung lên đang muốn hù dọa Lạc Vũ, lại đột nhiên cảm giác được có chuyện gì đó xảy ra, mạnh mẽ quay đầu nhìn trên lôi đài.
Cùng khắc, Vân Thí Thiên căn bản không hề xem trận tỷ thí trên lôi đài, lại buông ra chén rượu, đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu