Đặc Công Hoàng Phi
Chương 167: Đại triển thần uy
Edit: Leticia
Beta: Sakura
Kim quang vạn trượng, chiếu xuống thiên hạ.
Đang bay vút ở trên bầu trời, mắt nhìn xuống hết thảy, khuôn mặt Đế Phạm Thiên đầy vẻ đắc ý, thấy vậy sắc mặt trầm xuống, năm ngón tay nắm lại thật chặt thành nắm đấm.
Chết tiệt, cư nhiên Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ có thể xuất quan, mà ngay tại phút cuối cùng có thể luyện thành công.
Mặt Đế Phạm Thiên trong nháy mắt đen như thủy triều đang lên cao.
Kim quang di động, Lạc Lê ở trong đám người vô cùng mừng rỡ và hưng phấn, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ ở bên trong kim quang vạn trượng, lộ ra thân hình.
Tóc bạc bay trong gió, tóc đen xinh đẹp.
Không có bất kỳ chuyển biến nào trong hình tượng.
Nhưng, hơi thở thì không giống như trước.
Nếu nói trước kia Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ chính là kiếm vừa ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Thì hiện tại, Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ chính là kiếm được ẩn tàng, ẩn giấu sắc bén.
Mặc dù không biểu lộ ra bất cứ sự sắc bén nào ra bên ngoài nhưng lại khiến cho người khác không thể bỏ qua.
Đó là một loại phòng thủ vững chắc như thái sơn, mặc dù bề ngoài chất phác tự nhiên, nhưng bên trong lại hàm chứa cả thiên hạ.
Kim quang tản ra, hơn trăm con cốt long bị kim quang tấn công, có cảm giác không thoải mái, bọn chúng tản khắp bốn phía, ở giữa là hai người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Từng con xoay quanh bên người Đế Phạm Thiên.
Đế Phạm Thiên thấy vậy quả đấm càng nắm chặt hơn.
Quả nhiên, Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ luyện công để đối phó với công pháp của bọn hắn.
Khí tức này thật mạnh, sinh mệnh lực này cơ hồ lấn át khí tức tử vong của hơn trăm con cốt long.
Mi tâm nhíu lại thật chặt, Đế Phạm Thiên cau mày chống lại kim quang đang chiếu đến, lạnh lùng nhìn người vẫn đang đối mặt với hắn, Vân Thí Thiên.
Một đen một trắng, đối nghịch ở trên bầu trời.
Vân Thí Thiênvà Đế Phạm Thiên, ai cũng không mở miệng trước, chẳng qua là ánh mắt kia giống như tia chớp cùng kình lôi trong đêm mưa, tạo ra những tia lửa ở giữa không trung.
Hư không mà đứng, Vân Thí Thiên bên cạnh Lạc Vũ, thì lạnh lùng lướt qua trăm đầu cốt long quanh quẩn bên người nhìn về phía đối diện, một thân âm lãnh Đế Phạm Thiên.
Sau đó cúi đầu, trên mặt lạnh lùng lập tức nở ra một nụ cười sáng lạn.
“Để các ngươi chịu khổ rồi." Giọng nói ôn hòa vang dội ở trên bầu trời, nhất thời khiến cho đám người gia chủ Lâu Tinh ở phía dưới, giống như bước ra khỏi đêm tối, nhìn thấy bình minh.
“Không khổ, không khổ, chỉ cần các ngươi luyện thành tốt rồi, là tốt rồi." gia chủ Lâu Tinh lau nước mắt, run rẩy đứng lên. Một bên đám người Phi Vũ quốc vương, Quân Nhiêu Thiên cũng đều đỏ mắt.
Không khổ, chỉ cần kết quả tốt, bọn họ có chịu khổ cũng không sao.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, đánh chết hắn, xem hắn hung hăng càn quấy được nữa không." Mà Lạc Lê đang trong phạm vi của lực lượng bảo vệ của Lạc Vũ vàVân Thí Thiên, lúc này lại giơ chân mừng như điên rống to lên tiếng.
“Lạc Vũ, không được bỏ qua cho hắn. . . . . ."
“Thất Tông trận bị phá rồi, Vân Thí Thiên, các ngươi mau giải quyết hắn."
Trong tiếng rống to của Lạc Lê, Giá Hiên Mặc Viêm cùng với Hải Mặc Phong vừa vui vừa buồn cũng liên thanh lớn tiếng kêu với Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe thấy quay đầu nhìn thoáng qua đệ đệ mấy năm không gặp, Lạc Lê, và đám người Tiểu Ngân một thân cực khổ, nụ cười tươi rói dần dần biến mất.
Gật mạnh một cái rồi nói: “Được."
Dứt lời vung tay lên, tia sáng bao quanh Lạc Lê và ba người một thú bị gió thổi bay, mang theo ba người một thú rơi xuống mặt đất bên cạnh đám người Quân Vân.
Ngay sau đó tia sáng ngày càng rực rỡ, đem tất cả mọi người bảo vệ ở bên trong.
Dàn xếp tốt đám người Lạc Lê xong, Lạc Vũ lạnh lùng quay đầu, chống lại Đế Phạm Thiên vẫn đang đứng yên ở trên bầu trời.
“Đế Phạm Thiên, ta rất ngạc nhiên về bản lĩnh giả chết của ngươi." Lạc Vũ chống lại ánh mắt của Đế Phạm Thiên, giọng nói lạnh như băng, xen lẫn sát khí bén nhọn.
“Giả chết? Ha hả, Lạc Vũ, hóa ra ánh mắt của ngươi từ trước đến giờ đều không tốt."
Khuôn mặt Đế Phạm Thiên đang đen kịt, khi Lạc Vũ vừa mở miệng, nét mặt ngưng trọng nhanh chóng được che giấu, khôi phục vẻ ưu nhã như lúc ban đầu .
Lạc Vũ nghe Đế Phạm Thiên nói, ánh mắt bén nhọn đột nhiên trầm xuống.
“Đây là một hình thái khác của sinh mệnh, mà loại hình thái này các ngươi vĩnh viễn cũng không vượt qua nổi." Đế Phạm Thiên ưu nhã cười.
“Phải vậy không?" Ngay khi Đế Phạm Thiên vừa dứt lời, vẫn một mực không lên tiếng, Vân Thí Thiên bất thình lình lạnh lùng nói ra một câu.
Đế Phạm Thiên nghiêng mắt nhìn Vân Thí Thiên, nhướng mày nhìn qua tự tiếu phi tiếu nói: “Chờ ta chinh phục được đại lục, ngươi có thể xác định."
“Chỉ sợ ngươi không có mạng để làm." Lạc Vũ cười lạnh một tiếng.
“Ha ha." Đế Phạm Thiên nghe thấy lập tức hơi ngửa đầu càn rỡ cười to ra tiếng.
“Chỉ bằng hai người các ngươi tạm thời nước tới chân mới nhảy luyện cái gì công, là có thể chế trụ được đại quân Vong linh của ta? Quả thực chính là người si nói mộng. Vân Thí Thiên, trong mắt Lạc Vũ vô pháp vô thiên, ngươi hẳn là sẽ không ếch ngồi đáy giếng như nàng chứ, đừng khiến cho ta chê cười." Đế Phạm Thiên cười nhạo nhìn Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Mới vừa rồi Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ phá quan ra, khí tức thật kinh người.
Hắn cũng cảm thấy một cỗ lực lượng áp chế.
Nhưng, điều này có thể nói rõ cái gì.
Cho dù hai người Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ mạnh, cũng chỉ có hai người thôi.
Mà hắn, có chính là vô số đại quân Vong linh.
Hắn cũng muốn xem một chút hai người Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ làm như thế nào mới có thể giết hắn.
Tiếng cười càn rỡ ở trên bầu trời vút cao, phối hợp với bộ dáng dữ tợn của trăm đầu cốt long màu đen, thật là có phong cách.
Song, khi Đế Phạm Thiên vẫn còn càn rỡ cười.
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ liếc nhau một cái, chẳng những hai người không giận, ngược lại nhất tề cười một tiếng.
Trên mặt là chân chính khinh thị cùng coi rẻ hết thảy.
“Hắn nói ta là ếch ngồi đáy giếng đấy." Lạc Vũ cười nói với Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên gật đầu, mắt lạnh quét Đế Phạm Thiên một cái: “Vậy thì đánh hắn thành con ếch xanh luôn.
“Ta cũng có ý đó." Lạc Vũ nhất thời cười lên ha hả.
Đế Phạm Thiên đang cười càn rỡ nghe vậy, dung mạo ôn nhuận dựng lên, cười lạnh nói: “Ta đây cũng muốn nhìn một chút các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại."
Dứt lời, ngón tay liên tục huy động đánh vào đàn cổ trước mặt.
Âm ngân không tiếng động kia trong nháy mắt bao phủ trăm đầu cự long đang xoay xung quanh hắn.
Trăm con cốt long với thân thể khổng lồ ngay lập tức mãnh liệt bay toán loạn trên bầu trời, giương nanh múa vuốt hướng về phía Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Vân Thí Thiên thấy vậy, lãnh khốc trong mắt chợt lóe lên, sẵng giọng nói: “Ngươi nghĩ rằng chỉ mình ngươi có rồng."
Lời nói lạnh như băng vẫn còn quanh quẩn trong không trung, tay phải Vân Thí Thiên vung cao lên, một đao bổ xuống không trung.
Lập tức, chỉ thấy một tia sáng sắc bén như loan nguyệt, mạnh mẽ thoát ra, hướng về phía đại trận bảo vệ núi Lâu Tinh ngang trời đánh ra.
Nhanh như sao băng, trong nháy mắt tia sáng với tốc độ sao hỏa va vào trái đất đánh vào đại trận bảo vệ núi Lâu Tinh.
“Oanh." Nhất thời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, dữ dội phá không mà ra.
Ngay sau đó mặt đất của cả núi Phiêu Miểu đại động, lay động này khiến mấy người phía dưới cơ hồ đứng không vững.
“Ùng ùng. . . . . ." Kèm theo tiếng lay động kịch liệt ở bên trong thì mặt đất vốn hoàn hảo bắt đầu phân tách ra, xuất hiện rạn nứt.
Ngay sau đó từ những khe hở rạn nứt, hai ánh sáng màu vàng và bạc rực rỡ phá đất mà ra, trong nháy mắt chiếu rọi khắp bầu trời.
“Rống…" Kèm theo ánh sáng rực rỡ màu vàng bạc đang ầm ầm lao ra là hai tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.
“Oanh." Mặt đất rạn nứt, song long xuất thế.
Hai con cự long, một con màu vàng, một con màu trắng bạc bị Lâu Tinh tổ sư phong ấn ngàn năm, rốt cục vào giờ khắc này, đã phá giải được phong ấn, long phi cửu thiên.(rồng bay lên chín tầng mây)
“Đi ra, đi ra." Trên mặt đất, Vân Khung hưng phấn nắm chặt tay gia chủ Lâu Tinh.
“Ha ha, song long đi ra, xem bọn cốt long kia còn dám hung hăng càn quấy nữa không ."
“Hay quá, đánh chết bọn chúng đi, đánh chết bọn chúng."
Đám người Giá Hiên Mặc Viêm có lẽ đã hưng phấn đến nỗi không phân biệt được nam bắc rồi, đứng trên mặt đất điên cuồng hét lên.
“Tiểu tử, dám đấu với chúng ta, hừ, lão tử hôm nay phải xem một chút những thứ xương nát này của ngươi rốt cục có bao nhiêu bản lãnh."
Kim Long đang bay giữa trời, hé miệng rồng, hai mắt căm tức nhìn Đế Phạm Thiên.
Nó cũng không quên trước đó vài ngày, tên khốn kiếp này nói giải quyết đám Vân Thí Thiên xong thì sẽ tới thu thập bọn họ.
“Đừng cùng hắn nói nhảm, một đám đã chết một ngàn tám trăm năm, cũng dám kêu gào trước mặt chúng ta, lão tử đánh cho ngươi nhận rõ ràng lúc này ai mới là bá chủ."
Ngân long hừ lạnh một tiếng, thân thể khổng lồ co lại, bay vọt về phía hơn trăm con cốt long cùng Đế Phạm Thiên.
Chỉ là một đám đã chết chỉ còn có bộ xương, cũng dám khi dễ đến cửa của chúng nó.
Bà ngoại, hôm nay sẽ để cho bọn chúng biết ở đây ai mới là lão đại.
“Rống…." Kim Long rống to một tiếng, theo sát ngân long, long trảo khổng lồ đánh bổ nhào về phía những con cốt long màu đen kia.
Bị phong ấn ngàn năm, hôm nay một ngụm uất khí, vừa vặn phát tiết lên những bộ xương ở đây.
Trong phút chốc, chỉ thấy hai con cự long một kim một ngân, mạnh mẽ xông thẳng vào trận doanh trăm con cốt long của Đế Phạm Thiên.
“Oanh, oanh, oanh."
Lập tức, chỉ thấy một mảnh tia sáng kim ngân cùng với ánh sáng màu đen, ở trên bầu trời không ngừng va chạm với nhau, thật giống như pháo hoa được bắn trên không trung .
Hai con cự long kim ngân, hoàn toàn không e ngại khí tức tử vong của cốt long.
Trạng thái dũng mãnh kia quả thực làm cho người ta chắc lưỡi hít hà. Đế Phạm Thiên thấy vậy khuôn mặt ưu nhã trong nháy mắt cũng cứng lại.
Chết tiệt, hai con cự long nhiều chuyện.
Song, cũng chỉ là hai con rồng còn sống mà thôi, cho dù lợi hại thì có thể như thế nào, hắn có tận trăm đầu cự long đấy.
“Bên trên." Tiếng đàn vẫn không ngừng tuôn ra, Đế Phạm Thiên nhìn về phương hướng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ quát lạnh một tiếng, muốn tốc chiến tốc thắng.
Lập tức, bỏ qua khoảng hai mươi con cốt long đang vây quanh hai cự long kim ngân, còn lại hơn tám mươi con cốt long lao đến chỗ Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Khí thế sắc bén, tương đối kinh người.
Phía dưới đám người Giá Hiên Mặc Viêm, tiểu Ngân cùng ma thú, thấy vậy nắm thật chặt tay thành quả đấm, trừng to mắt nhìn lên trên bầu trời thấy chi chít cốt long đang công kích.
Thí Thiên, Lạc Vũ, các ngươi cũng đừng khiến cho chúng ta thất vọng.
“Xem ai giết nhiều hơn nhé." Mà trong lúc đám người Hải Mặc Phong đang khẩn trương đứng xem, thân là người bị vây trong công kích, Lạc Vũ lại cười nói với Vân Thí Thiên.
“Được." Vân Thí Thiên nói một tiếng, vung tay lên.
Ngay lập tức, một trường kiếm hình trăng lưỡi liềm màu bạc bỗng ngưng tụ ở trong tay của hắn.
Một kiếm phá không, Vân Thí Thiên đánh một kiếm về phía con cốt long đang vọt về phía hắn nhanh nhất.
Ngay tức khắc chỉ thấy ánh sáng trắng bạc lóe lên, đánh trúng vào con cốt long màu đen đang hung hăng bổ nhào tới.
“Oanh." Nhất thời chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng xương bể tan tành.
Con cốt long mãnh liệt vọt tới chỗ Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, còn không có phát động công kích của nó, chỉ cần một kiếm hời hợt của Vân Thí Thiên mà ầm ầm vỡ vụn.
Xương của con cốt long này rơi khắp bốn phía, trong nháy mắt tiêu tán ở trong không khí.
“Phanh." Mà trong lúc cốt long ầm ầm vỡ vụn tiêu tán trong nháy mắt, Đế Phạm Thiên đứng ở không trung, tiếng đàn mạnh mẽ run lên, phát ra một tiếng vỡ vụn rất nhỏ.
Vốn Đế Phạm Thiên cũng không phải là quá lo lắng, nghe âm thanh này, sắc mặt lập tức mạnh mẽ nghiêm túc lên .
Nhanh chóng cúi đầu, Đế Phạm Thiên nhìn đàn cổ của hắn.
Thì thấy hoa văn trên đàn cổ, một hoa văn vẽ cốt long màu đen, ở trên mặt đàn cũng vỡ vụn ra, biến mất không nhìn thấy trên đàn nữa.
Này… rõ ràng là triệt để tiêu diệt?
Trong lòng Đế Phạm Thiên hiện lên một tia kinh hãi lớn.
Theo lý thuyết, chỉ cần hắn không chết, những cốt long trực tiếp vâng mệnh của hắn, căn bản sẽ không biến mất trên hoa văn của đàn hoặc là nói tử vong. Mà bây giờ, Vân Thí Thiên chỉ đánh ra một kiếm, cốt long đã hoàn toàn biến mất rồi.
Cũng không sống lại được nữa.
Tâm Đế Phạm Thiên trong nháy mắt trầm xuống, không biết Vân Thí Thiên và Lạc Vũ luyện đúng là cái này?
Đây là đặc biệt nhằm vào hắn, nhắm vào vong linh Thần Minh Vực .
Trong lòng kinh sợ, năm ngón tay đánh vào dây đàn tạo ra ba động càng lúc càng nhanh hơn.
Công kích, toàn diện công kích, không thể cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ có thời gian, muốn dùng số lượng thắng bọn hắn, phải thắng bọn hắn.
“Ngao…" Dưới tiếng đàn kịch liệt, hơn mười đầu cự long càng phát ra điên cuồng đánh tới Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
“Một con." Vân Thí Thiên lạnh lùng nhìn cốt long dữ tợn, thân hình chợt lóe chẳng những không tránh, ngược lại phóng về phía những con cốt long đó.
Trường kiếm nguyệt nha trong tay giơ cao lên, vung đánh về phía đám cốt long vô cùng dữ tợn, đầy mùi tử khí.
Chỉ thấy ánh sáng màu bạc chớp lên, cốt long hung ác kia thật giống như đậu hũ, không chịu nổi một kích, biến mất trên không trung.
Mà Vân Thí Thiên giống như đang nắm chặt lưỡi hái tử thần màu bạc.
Xuyên qua thân mình của cốt long, lấy đi tính mạng của bọn chúng.
Mà bên kia, Lạc Vũ thấy vậy cười khẽ một tiếng: “Xem ta."
Dứt lời, chỉ thấy thân hình Lạc Vũ chợt lóe, trong nháy mắt trên bầu trời xuất hiện mười mấy Lạc Vũ.
Cười nói tự nhiên nhưng trong tươi cười lại hàm chứ hàn ý lạnh như băng, Lạc Vũ vung tay lên, sợi kim tơ ngân hồng trong nháy mắt hóa thành hàng vạn hàng nghìn tơ nhện, quấn lấy mười mấy con cốt long.
Chỉ trong khoảnh khắc, nhanh đến mức đám người tiểu Ngân ở trên mặt đất cũng không thấy rõ.
Chỉ thấy trên bầu trời vốn là mười mấy con cự long màu đen xông về phía Lạc Vũ trong nháy mắt bị sợi tơ ngân hồng buộc chặt thành bánh chưng.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lạc Vũ nắm sợi tơ bằng năm ngón tay, trên bầu trời hời hợt vung lên.
“Ti…" Lập tức, chỉ thấy hơn mười con bị Lạc Vũ quấn chặt thành những con cốt long màu ngân hồng, khi nàng vung tay lên, hàng nghìn sợi kim tơ này lặng yên không một tiếng động xiết chúng thành nát bấy.
Ngay sau đó, giống như cách Vân Thí Thiên giết cốt long, biến mất trong không khí.
“Mười một con." Lạc Vũ cười khẽ một tiếng, thân hình chợt lóe đánh về phía đám cốt long kia.
Chỉ thấy, mười mấy thân ảnh Lạc Vũ xuyên vào trong trận doanh của cốt long, kim tơ ngân hồng quấn chặt rồi xiết lấy đám cốt long khiến chúng nát bấy.
Gió nhẹ, giết chóc không tiếng động. “Tốt, tốt." Ở phía dưới, Lạc Lê thấy vậy, hưng phấn mà khua tay múa chân tại chỗ.
“Thật giỏi, thật giỏi, làm cho gọn gàng vào."
“Ha ha, cho bọn hắn lớn lối, cho bọn hắn càn rỡ, hôm nay diệt toàn bộ bọn chúng, diệt a ."
Lạc Vũ của ta, ngươi thật quá tuyệt vời, ngao ô.
Vui sướng khua tay múa chân, chân chính khua tay múa chân.
Trên mặt đất, đám người Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong, lúc này hoàn toàn tiêu trừ lo lắng trong lòng, vui mừng như điên mà náo loạn lên.
Ha ha, rốt cục nhả được một ngụm ác khí rồi.
Đế Phạm Thiên ngươi ngông cuồng, Thần Minh vực, ngươi lợi hại.
Hôm nay, xem các ngươi còn có thể lợi hại ở chỗ nào, ha ha.
Cuồng phong gào thét, có kẻ mừng như điên, thì cũng có kẻ phẫn nộ điên cuồng.
Tương phản với đám người Giá Hiên Mặc Viêm mừng như điên ở phía dưới, Đế Phạm Thiên hoàn toàn tức giận rồi.
Cốt long của hắn, con át chủ bài của hắn, sát thủ tuyệt đối của hắn.
Lại ở trước mặt Vân Thí Thiên và Lạc Vũ không chịu nổi một kích, điều này sao có thể, điều này sao có thể? Vong linh ở Thần Minh vực của hắn là vô địch đấy.
“Rống…" Trên bầu trời tiếng rồng ngâm cực lớn truyền đến.
Nhìn Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ phát uy, hai con cự long kim ngân không chịu nổi nữa.
Bọn họ là cự long còn sống duy nhất trên thế giới này, chẳng lẽ ngay cả hai cái nhân loại cũng không bằng.
“Lão tử tiêu diệt nhóm các ngươi." Song long kim ngân gào thét chấn không.
Lúc này thấy hai con cự long mãnh liệt xông thẳng đến, móng vuốt khổng lồ xé rách thân thể cốt long, khí tức cường đại của băng hàn cùng hỏa diễm đốt cháy tất cả cốt long ở bên cạnh bọn chúng.
Long uy vừa ra, chấn nhiếp tứ phương.
Hai con cự long cùng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ liên thủ, bộc phát chém giết trong trận doanh của đám cốt long
Cùng thuộc long tộc, cự long chết đi chỉ còn lại bộ xương, mặc dù không có hạn chế về tính mạng.
Nhưng năng lực của bọn chúng không bì nổi với cự long sống.
Mà Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ tu luyện đúng là khắc tinh với chúng.
Vì vậy, đừng thấy đám cự long này cường đại, có thể trong nháy mắt quét ngang tất cả cao thủ của đại lục.
Ở nơi này, trước mặt hai người cùng hai con cự long, thật đúng là không bằng cả đậu hủ.
Chỉ có thể mặc cho người chém giết, đến liên thủ cũng không được.
Trong chốc lát, đã bị Vân Thí Thiên và Lạc Vũ cùng song long tiêu diệt, mười phần chỉ còn lại năm sáu.
Ngồi trên lưng cốt long thủ lĩnh để chỉ huy, Đế Phạm Thiên thấy vậy sắc mặt đã trầm đến nỗi không thể trầm hơn.
Không nghĩ tới, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ xuất quan, sẽ có biến hóa kinh người và mạnh mẽ đến thế
Chết tiệt, hắn chậm một bước, một bước.
Năm ngón tay đâm thật sâu vào trong thịt, nhưng hắn không có cảm giác đau đớn.
Đế Phạm Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua chiến trường trên bầu trời.
Hắn hiểu rõ, con át chủ bài không làm gì được, hôm nay chẳng những không diệt được đám Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ, ngược lại còn có thể bị bọn hắn giết đến mảnh giáp cũng không còn.
Đã như vậy, chỉ còn có cách đập nồi dìm thuyền, chạy là thượng sách.
Trong lòng rung động, mười đầu ngón tay Đế Phạm Thiên kịch liệt vẽ một cái trên đàn cổ.
Trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy tiếng đàn bén nhọn mạnh mẽ phá vỡ trời cao, vang dội trong lỗ tai của tất cả cốt long.
“Rống. . . . . ." Những con cốt long còn lại nghe thấy tiếng đàn này, trong giây lát động tác nhất tề dừng lại, ngay sau đó ngóc đầu khổng lồ của mình lên rít gào, âm thanh kinh thiên.
Mà lúc này chỉ còn tiếng thét dài kinh thiên.
Lúc này, hơn mười con cốt long còn lại cũng không tấn công Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, cùng hai con cự long kim ngân.
Mà là, trong khoảnh khắc bay lên tạo thành một vòng tròn giam giữ hai người và hai rồng.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục ở phía chân trời vang lên.
Hơn mười đầu con cốt long đen tạo thành một vòng tròn, vây quanh đám người Lạc Vũ ở bên trong, bỗng oanh một tiếng, nổ tung ra.
Trong nháy mắt, xương văng khắp nơi, hắc khí kinh thiên.
Mấy con cốt long lại cứ như vậy mà tự bạo.
Đúng, tự bạo, thật giống như loại bom thịt người, tự bạo rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy trên bầu trời một mảnh hắc khí cuồn cuộn.
Hơn mười con cốt long xưng bá một phương ở Thần Minh vực, tự bạo kéo theo một luồng khí cuồng liệt ba động, cơ hồ muốn hủy diệt tất cả tính mạng của mọi người ở chỗ này.
Không gian dường như đang vặn vẹo.
Hơi thở chết chóc lan tràn khắp nơi tứ tán bay đi khắp nơi, hướng vào trong vòng vây Vân Thí Thiên, Lạc Vũ cùng với hai con cự long kia, và muốn bao phủ cả đám người Giá Hiên Mặc Viêm, Tiểu Ngân và ma thú ở phía dưới .
Vốn là ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, nay nhanh chóng bị màu đen bao phủ cùng lan tràn.
Xa xa, các loại cỏ cây vốn tràn đầy sức sống, bắt đầu nhanh chóng khô héo, tàn lụi.
“A, này. . . . . ."
Đám người gia chủ Lâu Tinh vốn đang vui mừng khôn xiết, thấy vậy tươi cười trên mặt cứng lại, tình huống này…
Mà đang trong lúc đám cốt long kịch liệt tự bạo, Đế Phạm Thiên khống chế con cốt long thủ lĩnh, xoay người bay nhanh về hướng Thần Minh vực.
Cùng lúc này, Vân Thí Thiên bị vây trong bị bởi tử khí chân mày lạnh lùng nhíu lại, năm ngón tay vung lên, trường kiếm màu bạc biến mất trong không khí.
Ngay sau đó, Vân Thí Thiên hai tay hợp lại, một cỗ ngân quang cực nóng hiện ra trong tay hắn.
“Thiêu đốt hết thảy." Trong tiếng quát lạnh như, Vân Thí Thiên mạnh mẽ vung mở hai tay.
Lập tức, chỉ thấy cỗ ngân quang đó, nhìn qua vạn phần lạnh lẽo, kì thực là cực nóng có thể thiêu đốt tất cả mọi ngọn lửa khác.
Lấy hắn làm tâm điểm, nhanh chóng lan tràn, hướng về hắc sắc tử khí bốn phía gào thét mà đi.
Tức khắc, nhìn thấy rõ ràng lưỡng long kim ngân cũng bị vây trong hắc sắc tử khí .
Ngọn lửa ngân quang đó lấy Vân Thí Thiên làm trung tâm, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nơi nào nó đi qua, đám tử khí màu đen lập tức bị cắn nuốt, đốt cháy sạch sẽ.
Thật giống như băng gặp phải hỏa, đêm tối gặp ban ngày, hoàn toàn bị khắc chế.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắc sắc tử khí vốn lan tràn khắp bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bị đốt cháy sạch sẽ.
Màu đen vốn che khuất bầu trời cũng nhanh chóng tan rã.
Bầu trời, lại trở lại sáng chói và rực rỡ như cũ.
Ánh sáng tái hiện, màu đen vô tồn(không còn tồn tại).
Mà trong khi lực lượng của Vân Thí Thiên đốt cháy hết mọi tử khí màu đen, tay Lạc Vũ kết một đạo thủ ấn, một quang cầu màu lam xuất hiện ở trong tay Lạc Vũ.
“Đi đi, rửa sạch hết thảy." Bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, quang cầu màu lam bay ra theo gió.
Ngay tức khắc, quang cầu màu lam thấy gió thì nhanh chóng phình to ra, hòa tan giữa thiên địa.
Dưới mặt đất ánh mắt của đám người Hải Mặc Phong tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tứ phương bị tử khí màu đen cắn nuốt, hoa cỏ đã héo rũ tàn lụi, cây cối, côn trùng lại bắt đầu sống lại một lần nữa.
Nhanh chóng chuyển từ trạng thái đen tĩnh mịch sang xanh um, tươi tốt, um tùm.
Tất cả đều được trọng sinh một cách nhanh chóng.
“Thiêu đốt hết thảy, gột rửa hết thảy, tốt, tốt…" Phía dưới mấy người thấy vậy, lo lắng trong nội tâm cũng không còn nữa.
Thần Minh vực, bọn họ không sợ, không sợ.
“Hừ, muốn chạy, không dễ dàng như vậy." Trong lúc mảnh đất đang khôi phục sự sống trong nháy mắt, khóe mắt Lạc Vũ nhìn thấy Đế Phạm Thiên chạy trốn,
Lập tức, thân hình chợt lóe, đuổi về hướng Đế Phạm Thiên đang chạy trốn.
Cự long đen nhanh, nhưng hiện nay tốc độ Lạc Vũ còn nhanh hơn.
Bay vút mấy cái đã đuổi tới sau lưng Đế Phạm Thiên.
Sợi kim tơ ngân hồng vừa ra, Lạc Vũ quát lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên giết không chết ngươi, hôm nay ta xem ngươi còn có thể trọng sinh lần nữa không?"
Dứt lời, kim tơ trong tay vung lên, trong nháy mắt sẽ buộc chặt Đế Phạm Thiên.
Ngay sau đó vung tay lên, kim tơ lay động, Đế Phạm Thiên trong khoảnh khắc bị cắt thành nát bấy.
Song, không có máu, không có thịt, không có xương.
Ngay cả con cốt long đen vốn phải có xương đen cùng tử khí, cũng biến mất không thấy tăm hơi cùng Đế Phạm Thiên.
Đế Phạm Thiên cứ như vậy mà hư không tiêu thất không để lại một tia dấu vết nào.
Kèm theo sự biến mất của hắn, con cốt long đen kia cũng không thấy bóng dáng, cứ như vậy mà biến mất trước mắt Lạc Vũ .
“Hả?" Lông mi Lạc Vũ nhíu lại .
“Hắn từ Thần Minh vực đi ra ngoài, muốn hoàn toàn giết chết hắn, phải tiến vào Thần Minh vực chặt đứt lực lượng tà ác liên lạc với hắn, nếu không thì không thực sự giết được hắn."
Vân Thí Thiên đi tới, cũng không vì Đế Phạm Thiên chạy trốn mà phiền não.
Lạc Vũ nghe thấy vậy lập tức kịp phản ứng, nhất thời hừ lạnh một tiếng: “Coi như hắn chạy nhanh."
“Oa oa, tỷ tỷ,tỷ phu giỏi quá, ha ha, chúng ta thắng." Trong lúc Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng , phía dưới Lạc Lê không kìm chế được, mừng như điên xông về phía Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Lạc Vũ quay đầu lại, mở rộng hai cánh tay, vững vàng ôm lấy Lạc Lê đang vọt tới như đạn pháo, sắc mặt lãnh khốc thoáng cái đã biến mất, cười nói: “Tiểu tử ! đệ cũng rất giỏi ."
“Đó là đương nhiên." Lạc Lê ôm chặt lấy Lạc Vũ.
“Bây giờ không phải là lúc ôn chuyện, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Thất Tông trận đã bị phá, Thần Minh vực tấn công đất liền hàng loạt, tử khí lan tràn nhanh chóng, chúng ta phải nhanh hơn mới được."
Trong lúc Lạc Vũ và Lạc Lê đang vui mừng, Hải Mặc Phong nghiêm túc cũng vọt lên.
“Đúng." Mấy người còn lại lúc này cũng nói ngắn gọn.
Trước mắt không phải là thời điểm ăn mừng, còn có chuyện trọng yếu hơn chờ bọn họ.
“Được, chúng ta đi." Vân Thí Thiên biết nặng nhẹ, lập tức vung tay lên, xoay người nói với hoàng kim cự long ở phía sau lưng: “Kim Long, giúp chúng ta tiêu diệt địch nhân, sau này để các ngươi vĩnh viễn tự do."
“Được." Hai con cự long vừa nghe vậy, chuyện này cầu cũng không được, lập tức đáp ứng.
“Đi." Lạc Vũ thấy vậy lôi kéo đám người Quân Vân ngồi lên lưng song long kim ngân.
Song long bay vút lên, phá không mà bay, Thần Minh vực, chúng ta tới đây.
Beta: Sakura
Kim quang vạn trượng, chiếu xuống thiên hạ.
Đang bay vút ở trên bầu trời, mắt nhìn xuống hết thảy, khuôn mặt Đế Phạm Thiên đầy vẻ đắc ý, thấy vậy sắc mặt trầm xuống, năm ngón tay nắm lại thật chặt thành nắm đấm.
Chết tiệt, cư nhiên Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ có thể xuất quan, mà ngay tại phút cuối cùng có thể luyện thành công.
Mặt Đế Phạm Thiên trong nháy mắt đen như thủy triều đang lên cao.
Kim quang di động, Lạc Lê ở trong đám người vô cùng mừng rỡ và hưng phấn, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ ở bên trong kim quang vạn trượng, lộ ra thân hình.
Tóc bạc bay trong gió, tóc đen xinh đẹp.
Không có bất kỳ chuyển biến nào trong hình tượng.
Nhưng, hơi thở thì không giống như trước.
Nếu nói trước kia Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ chính là kiếm vừa ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Thì hiện tại, Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ chính là kiếm được ẩn tàng, ẩn giấu sắc bén.
Mặc dù không biểu lộ ra bất cứ sự sắc bén nào ra bên ngoài nhưng lại khiến cho người khác không thể bỏ qua.
Đó là một loại phòng thủ vững chắc như thái sơn, mặc dù bề ngoài chất phác tự nhiên, nhưng bên trong lại hàm chứa cả thiên hạ.
Kim quang tản ra, hơn trăm con cốt long bị kim quang tấn công, có cảm giác không thoải mái, bọn chúng tản khắp bốn phía, ở giữa là hai người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Từng con xoay quanh bên người Đế Phạm Thiên.
Đế Phạm Thiên thấy vậy quả đấm càng nắm chặt hơn.
Quả nhiên, Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ luyện công để đối phó với công pháp của bọn hắn.
Khí tức này thật mạnh, sinh mệnh lực này cơ hồ lấn át khí tức tử vong của hơn trăm con cốt long.
Mi tâm nhíu lại thật chặt, Đế Phạm Thiên cau mày chống lại kim quang đang chiếu đến, lạnh lùng nhìn người vẫn đang đối mặt với hắn, Vân Thí Thiên.
Một đen một trắng, đối nghịch ở trên bầu trời.
Vân Thí Thiênvà Đế Phạm Thiên, ai cũng không mở miệng trước, chẳng qua là ánh mắt kia giống như tia chớp cùng kình lôi trong đêm mưa, tạo ra những tia lửa ở giữa không trung.
Hư không mà đứng, Vân Thí Thiên bên cạnh Lạc Vũ, thì lạnh lùng lướt qua trăm đầu cốt long quanh quẩn bên người nhìn về phía đối diện, một thân âm lãnh Đế Phạm Thiên.
Sau đó cúi đầu, trên mặt lạnh lùng lập tức nở ra một nụ cười sáng lạn.
“Để các ngươi chịu khổ rồi." Giọng nói ôn hòa vang dội ở trên bầu trời, nhất thời khiến cho đám người gia chủ Lâu Tinh ở phía dưới, giống như bước ra khỏi đêm tối, nhìn thấy bình minh.
“Không khổ, không khổ, chỉ cần các ngươi luyện thành tốt rồi, là tốt rồi." gia chủ Lâu Tinh lau nước mắt, run rẩy đứng lên. Một bên đám người Phi Vũ quốc vương, Quân Nhiêu Thiên cũng đều đỏ mắt.
Không khổ, chỉ cần kết quả tốt, bọn họ có chịu khổ cũng không sao.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, đánh chết hắn, xem hắn hung hăng càn quấy được nữa không." Mà Lạc Lê đang trong phạm vi của lực lượng bảo vệ của Lạc Vũ vàVân Thí Thiên, lúc này lại giơ chân mừng như điên rống to lên tiếng.
“Lạc Vũ, không được bỏ qua cho hắn. . . . . ."
“Thất Tông trận bị phá rồi, Vân Thí Thiên, các ngươi mau giải quyết hắn."
Trong tiếng rống to của Lạc Lê, Giá Hiên Mặc Viêm cùng với Hải Mặc Phong vừa vui vừa buồn cũng liên thanh lớn tiếng kêu với Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe thấy quay đầu nhìn thoáng qua đệ đệ mấy năm không gặp, Lạc Lê, và đám người Tiểu Ngân một thân cực khổ, nụ cười tươi rói dần dần biến mất.
Gật mạnh một cái rồi nói: “Được."
Dứt lời vung tay lên, tia sáng bao quanh Lạc Lê và ba người một thú bị gió thổi bay, mang theo ba người một thú rơi xuống mặt đất bên cạnh đám người Quân Vân.
Ngay sau đó tia sáng ngày càng rực rỡ, đem tất cả mọi người bảo vệ ở bên trong.
Dàn xếp tốt đám người Lạc Lê xong, Lạc Vũ lạnh lùng quay đầu, chống lại Đế Phạm Thiên vẫn đang đứng yên ở trên bầu trời.
“Đế Phạm Thiên, ta rất ngạc nhiên về bản lĩnh giả chết của ngươi." Lạc Vũ chống lại ánh mắt của Đế Phạm Thiên, giọng nói lạnh như băng, xen lẫn sát khí bén nhọn.
“Giả chết? Ha hả, Lạc Vũ, hóa ra ánh mắt của ngươi từ trước đến giờ đều không tốt."
Khuôn mặt Đế Phạm Thiên đang đen kịt, khi Lạc Vũ vừa mở miệng, nét mặt ngưng trọng nhanh chóng được che giấu, khôi phục vẻ ưu nhã như lúc ban đầu .
Lạc Vũ nghe Đế Phạm Thiên nói, ánh mắt bén nhọn đột nhiên trầm xuống.
“Đây là một hình thái khác của sinh mệnh, mà loại hình thái này các ngươi vĩnh viễn cũng không vượt qua nổi." Đế Phạm Thiên ưu nhã cười.
“Phải vậy không?" Ngay khi Đế Phạm Thiên vừa dứt lời, vẫn một mực không lên tiếng, Vân Thí Thiên bất thình lình lạnh lùng nói ra một câu.
Đế Phạm Thiên nghiêng mắt nhìn Vân Thí Thiên, nhướng mày nhìn qua tự tiếu phi tiếu nói: “Chờ ta chinh phục được đại lục, ngươi có thể xác định."
“Chỉ sợ ngươi không có mạng để làm." Lạc Vũ cười lạnh một tiếng.
“Ha ha." Đế Phạm Thiên nghe thấy lập tức hơi ngửa đầu càn rỡ cười to ra tiếng.
“Chỉ bằng hai người các ngươi tạm thời nước tới chân mới nhảy luyện cái gì công, là có thể chế trụ được đại quân Vong linh của ta? Quả thực chính là người si nói mộng. Vân Thí Thiên, trong mắt Lạc Vũ vô pháp vô thiên, ngươi hẳn là sẽ không ếch ngồi đáy giếng như nàng chứ, đừng khiến cho ta chê cười." Đế Phạm Thiên cười nhạo nhìn Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Mới vừa rồi Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ phá quan ra, khí tức thật kinh người.
Hắn cũng cảm thấy một cỗ lực lượng áp chế.
Nhưng, điều này có thể nói rõ cái gì.
Cho dù hai người Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ mạnh, cũng chỉ có hai người thôi.
Mà hắn, có chính là vô số đại quân Vong linh.
Hắn cũng muốn xem một chút hai người Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ làm như thế nào mới có thể giết hắn.
Tiếng cười càn rỡ ở trên bầu trời vút cao, phối hợp với bộ dáng dữ tợn của trăm đầu cốt long màu đen, thật là có phong cách.
Song, khi Đế Phạm Thiên vẫn còn càn rỡ cười.
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ liếc nhau một cái, chẳng những hai người không giận, ngược lại nhất tề cười một tiếng.
Trên mặt là chân chính khinh thị cùng coi rẻ hết thảy.
“Hắn nói ta là ếch ngồi đáy giếng đấy." Lạc Vũ cười nói với Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên gật đầu, mắt lạnh quét Đế Phạm Thiên một cái: “Vậy thì đánh hắn thành con ếch xanh luôn.
“Ta cũng có ý đó." Lạc Vũ nhất thời cười lên ha hả.
Đế Phạm Thiên đang cười càn rỡ nghe vậy, dung mạo ôn nhuận dựng lên, cười lạnh nói: “Ta đây cũng muốn nhìn một chút các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại."
Dứt lời, ngón tay liên tục huy động đánh vào đàn cổ trước mặt.
Âm ngân không tiếng động kia trong nháy mắt bao phủ trăm đầu cự long đang xoay xung quanh hắn.
Trăm con cốt long với thân thể khổng lồ ngay lập tức mãnh liệt bay toán loạn trên bầu trời, giương nanh múa vuốt hướng về phía Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Vân Thí Thiên thấy vậy, lãnh khốc trong mắt chợt lóe lên, sẵng giọng nói: “Ngươi nghĩ rằng chỉ mình ngươi có rồng."
Lời nói lạnh như băng vẫn còn quanh quẩn trong không trung, tay phải Vân Thí Thiên vung cao lên, một đao bổ xuống không trung.
Lập tức, chỉ thấy một tia sáng sắc bén như loan nguyệt, mạnh mẽ thoát ra, hướng về phía đại trận bảo vệ núi Lâu Tinh ngang trời đánh ra.
Nhanh như sao băng, trong nháy mắt tia sáng với tốc độ sao hỏa va vào trái đất đánh vào đại trận bảo vệ núi Lâu Tinh.
“Oanh." Nhất thời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, dữ dội phá không mà ra.
Ngay sau đó mặt đất của cả núi Phiêu Miểu đại động, lay động này khiến mấy người phía dưới cơ hồ đứng không vững.
“Ùng ùng. . . . . ." Kèm theo tiếng lay động kịch liệt ở bên trong thì mặt đất vốn hoàn hảo bắt đầu phân tách ra, xuất hiện rạn nứt.
Ngay sau đó từ những khe hở rạn nứt, hai ánh sáng màu vàng và bạc rực rỡ phá đất mà ra, trong nháy mắt chiếu rọi khắp bầu trời.
“Rống…" Kèm theo ánh sáng rực rỡ màu vàng bạc đang ầm ầm lao ra là hai tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.
“Oanh." Mặt đất rạn nứt, song long xuất thế.
Hai con cự long, một con màu vàng, một con màu trắng bạc bị Lâu Tinh tổ sư phong ấn ngàn năm, rốt cục vào giờ khắc này, đã phá giải được phong ấn, long phi cửu thiên.(rồng bay lên chín tầng mây)
“Đi ra, đi ra." Trên mặt đất, Vân Khung hưng phấn nắm chặt tay gia chủ Lâu Tinh.
“Ha ha, song long đi ra, xem bọn cốt long kia còn dám hung hăng càn quấy nữa không ."
“Hay quá, đánh chết bọn chúng đi, đánh chết bọn chúng."
Đám người Giá Hiên Mặc Viêm có lẽ đã hưng phấn đến nỗi không phân biệt được nam bắc rồi, đứng trên mặt đất điên cuồng hét lên.
“Tiểu tử, dám đấu với chúng ta, hừ, lão tử hôm nay phải xem một chút những thứ xương nát này của ngươi rốt cục có bao nhiêu bản lãnh."
Kim Long đang bay giữa trời, hé miệng rồng, hai mắt căm tức nhìn Đế Phạm Thiên.
Nó cũng không quên trước đó vài ngày, tên khốn kiếp này nói giải quyết đám Vân Thí Thiên xong thì sẽ tới thu thập bọn họ.
“Đừng cùng hắn nói nhảm, một đám đã chết một ngàn tám trăm năm, cũng dám kêu gào trước mặt chúng ta, lão tử đánh cho ngươi nhận rõ ràng lúc này ai mới là bá chủ."
Ngân long hừ lạnh một tiếng, thân thể khổng lồ co lại, bay vọt về phía hơn trăm con cốt long cùng Đế Phạm Thiên.
Chỉ là một đám đã chết chỉ còn có bộ xương, cũng dám khi dễ đến cửa của chúng nó.
Bà ngoại, hôm nay sẽ để cho bọn chúng biết ở đây ai mới là lão đại.
“Rống…." Kim Long rống to một tiếng, theo sát ngân long, long trảo khổng lồ đánh bổ nhào về phía những con cốt long màu đen kia.
Bị phong ấn ngàn năm, hôm nay một ngụm uất khí, vừa vặn phát tiết lên những bộ xương ở đây.
Trong phút chốc, chỉ thấy hai con cự long một kim một ngân, mạnh mẽ xông thẳng vào trận doanh trăm con cốt long của Đế Phạm Thiên.
“Oanh, oanh, oanh."
Lập tức, chỉ thấy một mảnh tia sáng kim ngân cùng với ánh sáng màu đen, ở trên bầu trời không ngừng va chạm với nhau, thật giống như pháo hoa được bắn trên không trung .
Hai con cự long kim ngân, hoàn toàn không e ngại khí tức tử vong của cốt long.
Trạng thái dũng mãnh kia quả thực làm cho người ta chắc lưỡi hít hà. Đế Phạm Thiên thấy vậy khuôn mặt ưu nhã trong nháy mắt cũng cứng lại.
Chết tiệt, hai con cự long nhiều chuyện.
Song, cũng chỉ là hai con rồng còn sống mà thôi, cho dù lợi hại thì có thể như thế nào, hắn có tận trăm đầu cự long đấy.
“Bên trên." Tiếng đàn vẫn không ngừng tuôn ra, Đế Phạm Thiên nhìn về phương hướng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ quát lạnh một tiếng, muốn tốc chiến tốc thắng.
Lập tức, bỏ qua khoảng hai mươi con cốt long đang vây quanh hai cự long kim ngân, còn lại hơn tám mươi con cốt long lao đến chỗ Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Khí thế sắc bén, tương đối kinh người.
Phía dưới đám người Giá Hiên Mặc Viêm, tiểu Ngân cùng ma thú, thấy vậy nắm thật chặt tay thành quả đấm, trừng to mắt nhìn lên trên bầu trời thấy chi chít cốt long đang công kích.
Thí Thiên, Lạc Vũ, các ngươi cũng đừng khiến cho chúng ta thất vọng.
“Xem ai giết nhiều hơn nhé." Mà trong lúc đám người Hải Mặc Phong đang khẩn trương đứng xem, thân là người bị vây trong công kích, Lạc Vũ lại cười nói với Vân Thí Thiên.
“Được." Vân Thí Thiên nói một tiếng, vung tay lên.
Ngay lập tức, một trường kiếm hình trăng lưỡi liềm màu bạc bỗng ngưng tụ ở trong tay của hắn.
Một kiếm phá không, Vân Thí Thiên đánh một kiếm về phía con cốt long đang vọt về phía hắn nhanh nhất.
Ngay tức khắc chỉ thấy ánh sáng trắng bạc lóe lên, đánh trúng vào con cốt long màu đen đang hung hăng bổ nhào tới.
“Oanh." Nhất thời chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng xương bể tan tành.
Con cốt long mãnh liệt vọt tới chỗ Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, còn không có phát động công kích của nó, chỉ cần một kiếm hời hợt của Vân Thí Thiên mà ầm ầm vỡ vụn.
Xương của con cốt long này rơi khắp bốn phía, trong nháy mắt tiêu tán ở trong không khí.
“Phanh." Mà trong lúc cốt long ầm ầm vỡ vụn tiêu tán trong nháy mắt, Đế Phạm Thiên đứng ở không trung, tiếng đàn mạnh mẽ run lên, phát ra một tiếng vỡ vụn rất nhỏ.
Vốn Đế Phạm Thiên cũng không phải là quá lo lắng, nghe âm thanh này, sắc mặt lập tức mạnh mẽ nghiêm túc lên .
Nhanh chóng cúi đầu, Đế Phạm Thiên nhìn đàn cổ của hắn.
Thì thấy hoa văn trên đàn cổ, một hoa văn vẽ cốt long màu đen, ở trên mặt đàn cũng vỡ vụn ra, biến mất không nhìn thấy trên đàn nữa.
Này… rõ ràng là triệt để tiêu diệt?
Trong lòng Đế Phạm Thiên hiện lên một tia kinh hãi lớn.
Theo lý thuyết, chỉ cần hắn không chết, những cốt long trực tiếp vâng mệnh của hắn, căn bản sẽ không biến mất trên hoa văn của đàn hoặc là nói tử vong. Mà bây giờ, Vân Thí Thiên chỉ đánh ra một kiếm, cốt long đã hoàn toàn biến mất rồi.
Cũng không sống lại được nữa.
Tâm Đế Phạm Thiên trong nháy mắt trầm xuống, không biết Vân Thí Thiên và Lạc Vũ luyện đúng là cái này?
Đây là đặc biệt nhằm vào hắn, nhắm vào vong linh Thần Minh Vực .
Trong lòng kinh sợ, năm ngón tay đánh vào dây đàn tạo ra ba động càng lúc càng nhanh hơn.
Công kích, toàn diện công kích, không thể cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ có thời gian, muốn dùng số lượng thắng bọn hắn, phải thắng bọn hắn.
“Ngao…" Dưới tiếng đàn kịch liệt, hơn mười đầu cự long càng phát ra điên cuồng đánh tới Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
“Một con." Vân Thí Thiên lạnh lùng nhìn cốt long dữ tợn, thân hình chợt lóe chẳng những không tránh, ngược lại phóng về phía những con cốt long đó.
Trường kiếm nguyệt nha trong tay giơ cao lên, vung đánh về phía đám cốt long vô cùng dữ tợn, đầy mùi tử khí.
Chỉ thấy ánh sáng màu bạc chớp lên, cốt long hung ác kia thật giống như đậu hũ, không chịu nổi một kích, biến mất trên không trung.
Mà Vân Thí Thiên giống như đang nắm chặt lưỡi hái tử thần màu bạc.
Xuyên qua thân mình của cốt long, lấy đi tính mạng của bọn chúng.
Mà bên kia, Lạc Vũ thấy vậy cười khẽ một tiếng: “Xem ta."
Dứt lời, chỉ thấy thân hình Lạc Vũ chợt lóe, trong nháy mắt trên bầu trời xuất hiện mười mấy Lạc Vũ.
Cười nói tự nhiên nhưng trong tươi cười lại hàm chứ hàn ý lạnh như băng, Lạc Vũ vung tay lên, sợi kim tơ ngân hồng trong nháy mắt hóa thành hàng vạn hàng nghìn tơ nhện, quấn lấy mười mấy con cốt long.
Chỉ trong khoảnh khắc, nhanh đến mức đám người tiểu Ngân ở trên mặt đất cũng không thấy rõ.
Chỉ thấy trên bầu trời vốn là mười mấy con cự long màu đen xông về phía Lạc Vũ trong nháy mắt bị sợi tơ ngân hồng buộc chặt thành bánh chưng.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lạc Vũ nắm sợi tơ bằng năm ngón tay, trên bầu trời hời hợt vung lên.
“Ti…" Lập tức, chỉ thấy hơn mười con bị Lạc Vũ quấn chặt thành những con cốt long màu ngân hồng, khi nàng vung tay lên, hàng nghìn sợi kim tơ này lặng yên không một tiếng động xiết chúng thành nát bấy.
Ngay sau đó, giống như cách Vân Thí Thiên giết cốt long, biến mất trong không khí.
“Mười một con." Lạc Vũ cười khẽ một tiếng, thân hình chợt lóe đánh về phía đám cốt long kia.
Chỉ thấy, mười mấy thân ảnh Lạc Vũ xuyên vào trong trận doanh của cốt long, kim tơ ngân hồng quấn chặt rồi xiết lấy đám cốt long khiến chúng nát bấy.
Gió nhẹ, giết chóc không tiếng động. “Tốt, tốt." Ở phía dưới, Lạc Lê thấy vậy, hưng phấn mà khua tay múa chân tại chỗ.
“Thật giỏi, thật giỏi, làm cho gọn gàng vào."
“Ha ha, cho bọn hắn lớn lối, cho bọn hắn càn rỡ, hôm nay diệt toàn bộ bọn chúng, diệt a ."
Lạc Vũ của ta, ngươi thật quá tuyệt vời, ngao ô.
Vui sướng khua tay múa chân, chân chính khua tay múa chân.
Trên mặt đất, đám người Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong, lúc này hoàn toàn tiêu trừ lo lắng trong lòng, vui mừng như điên mà náo loạn lên.
Ha ha, rốt cục nhả được một ngụm ác khí rồi.
Đế Phạm Thiên ngươi ngông cuồng, Thần Minh vực, ngươi lợi hại.
Hôm nay, xem các ngươi còn có thể lợi hại ở chỗ nào, ha ha.
Cuồng phong gào thét, có kẻ mừng như điên, thì cũng có kẻ phẫn nộ điên cuồng.
Tương phản với đám người Giá Hiên Mặc Viêm mừng như điên ở phía dưới, Đế Phạm Thiên hoàn toàn tức giận rồi.
Cốt long của hắn, con át chủ bài của hắn, sát thủ tuyệt đối của hắn.
Lại ở trước mặt Vân Thí Thiên và Lạc Vũ không chịu nổi một kích, điều này sao có thể, điều này sao có thể? Vong linh ở Thần Minh vực của hắn là vô địch đấy.
“Rống…" Trên bầu trời tiếng rồng ngâm cực lớn truyền đến.
Nhìn Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ phát uy, hai con cự long kim ngân không chịu nổi nữa.
Bọn họ là cự long còn sống duy nhất trên thế giới này, chẳng lẽ ngay cả hai cái nhân loại cũng không bằng.
“Lão tử tiêu diệt nhóm các ngươi." Song long kim ngân gào thét chấn không.
Lúc này thấy hai con cự long mãnh liệt xông thẳng đến, móng vuốt khổng lồ xé rách thân thể cốt long, khí tức cường đại của băng hàn cùng hỏa diễm đốt cháy tất cả cốt long ở bên cạnh bọn chúng.
Long uy vừa ra, chấn nhiếp tứ phương.
Hai con cự long cùng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ liên thủ, bộc phát chém giết trong trận doanh của đám cốt long
Cùng thuộc long tộc, cự long chết đi chỉ còn lại bộ xương, mặc dù không có hạn chế về tính mạng.
Nhưng năng lực của bọn chúng không bì nổi với cự long sống.
Mà Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ tu luyện đúng là khắc tinh với chúng.
Vì vậy, đừng thấy đám cự long này cường đại, có thể trong nháy mắt quét ngang tất cả cao thủ của đại lục.
Ở nơi này, trước mặt hai người cùng hai con cự long, thật đúng là không bằng cả đậu hủ.
Chỉ có thể mặc cho người chém giết, đến liên thủ cũng không được.
Trong chốc lát, đã bị Vân Thí Thiên và Lạc Vũ cùng song long tiêu diệt, mười phần chỉ còn lại năm sáu.
Ngồi trên lưng cốt long thủ lĩnh để chỉ huy, Đế Phạm Thiên thấy vậy sắc mặt đã trầm đến nỗi không thể trầm hơn.
Không nghĩ tới, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ xuất quan, sẽ có biến hóa kinh người và mạnh mẽ đến thế
Chết tiệt, hắn chậm một bước, một bước.
Năm ngón tay đâm thật sâu vào trong thịt, nhưng hắn không có cảm giác đau đớn.
Đế Phạm Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua chiến trường trên bầu trời.
Hắn hiểu rõ, con át chủ bài không làm gì được, hôm nay chẳng những không diệt được đám Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ, ngược lại còn có thể bị bọn hắn giết đến mảnh giáp cũng không còn.
Đã như vậy, chỉ còn có cách đập nồi dìm thuyền, chạy là thượng sách.
Trong lòng rung động, mười đầu ngón tay Đế Phạm Thiên kịch liệt vẽ một cái trên đàn cổ.
Trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy tiếng đàn bén nhọn mạnh mẽ phá vỡ trời cao, vang dội trong lỗ tai của tất cả cốt long.
“Rống. . . . . ." Những con cốt long còn lại nghe thấy tiếng đàn này, trong giây lát động tác nhất tề dừng lại, ngay sau đó ngóc đầu khổng lồ của mình lên rít gào, âm thanh kinh thiên.
Mà lúc này chỉ còn tiếng thét dài kinh thiên.
Lúc này, hơn mười con cốt long còn lại cũng không tấn công Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, cùng hai con cự long kim ngân.
Mà là, trong khoảnh khắc bay lên tạo thành một vòng tròn giam giữ hai người và hai rồng.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục ở phía chân trời vang lên.
Hơn mười đầu con cốt long đen tạo thành một vòng tròn, vây quanh đám người Lạc Vũ ở bên trong, bỗng oanh một tiếng, nổ tung ra.
Trong nháy mắt, xương văng khắp nơi, hắc khí kinh thiên.
Mấy con cốt long lại cứ như vậy mà tự bạo.
Đúng, tự bạo, thật giống như loại bom thịt người, tự bạo rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy trên bầu trời một mảnh hắc khí cuồn cuộn.
Hơn mười con cốt long xưng bá một phương ở Thần Minh vực, tự bạo kéo theo một luồng khí cuồng liệt ba động, cơ hồ muốn hủy diệt tất cả tính mạng của mọi người ở chỗ này.
Không gian dường như đang vặn vẹo.
Hơi thở chết chóc lan tràn khắp nơi tứ tán bay đi khắp nơi, hướng vào trong vòng vây Vân Thí Thiên, Lạc Vũ cùng với hai con cự long kia, và muốn bao phủ cả đám người Giá Hiên Mặc Viêm, Tiểu Ngân và ma thú ở phía dưới .
Vốn là ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, nay nhanh chóng bị màu đen bao phủ cùng lan tràn.
Xa xa, các loại cỏ cây vốn tràn đầy sức sống, bắt đầu nhanh chóng khô héo, tàn lụi.
“A, này. . . . . ."
Đám người gia chủ Lâu Tinh vốn đang vui mừng khôn xiết, thấy vậy tươi cười trên mặt cứng lại, tình huống này…
Mà đang trong lúc đám cốt long kịch liệt tự bạo, Đế Phạm Thiên khống chế con cốt long thủ lĩnh, xoay người bay nhanh về hướng Thần Minh vực.
Cùng lúc này, Vân Thí Thiên bị vây trong bị bởi tử khí chân mày lạnh lùng nhíu lại, năm ngón tay vung lên, trường kiếm màu bạc biến mất trong không khí.
Ngay sau đó, Vân Thí Thiên hai tay hợp lại, một cỗ ngân quang cực nóng hiện ra trong tay hắn.
“Thiêu đốt hết thảy." Trong tiếng quát lạnh như, Vân Thí Thiên mạnh mẽ vung mở hai tay.
Lập tức, chỉ thấy cỗ ngân quang đó, nhìn qua vạn phần lạnh lẽo, kì thực là cực nóng có thể thiêu đốt tất cả mọi ngọn lửa khác.
Lấy hắn làm tâm điểm, nhanh chóng lan tràn, hướng về hắc sắc tử khí bốn phía gào thét mà đi.
Tức khắc, nhìn thấy rõ ràng lưỡng long kim ngân cũng bị vây trong hắc sắc tử khí .
Ngọn lửa ngân quang đó lấy Vân Thí Thiên làm trung tâm, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nơi nào nó đi qua, đám tử khí màu đen lập tức bị cắn nuốt, đốt cháy sạch sẽ.
Thật giống như băng gặp phải hỏa, đêm tối gặp ban ngày, hoàn toàn bị khắc chế.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắc sắc tử khí vốn lan tràn khắp bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bị đốt cháy sạch sẽ.
Màu đen vốn che khuất bầu trời cũng nhanh chóng tan rã.
Bầu trời, lại trở lại sáng chói và rực rỡ như cũ.
Ánh sáng tái hiện, màu đen vô tồn(không còn tồn tại).
Mà trong khi lực lượng của Vân Thí Thiên đốt cháy hết mọi tử khí màu đen, tay Lạc Vũ kết một đạo thủ ấn, một quang cầu màu lam xuất hiện ở trong tay Lạc Vũ.
“Đi đi, rửa sạch hết thảy." Bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, quang cầu màu lam bay ra theo gió.
Ngay tức khắc, quang cầu màu lam thấy gió thì nhanh chóng phình to ra, hòa tan giữa thiên địa.
Dưới mặt đất ánh mắt của đám người Hải Mặc Phong tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tứ phương bị tử khí màu đen cắn nuốt, hoa cỏ đã héo rũ tàn lụi, cây cối, côn trùng lại bắt đầu sống lại một lần nữa.
Nhanh chóng chuyển từ trạng thái đen tĩnh mịch sang xanh um, tươi tốt, um tùm.
Tất cả đều được trọng sinh một cách nhanh chóng.
“Thiêu đốt hết thảy, gột rửa hết thảy, tốt, tốt…" Phía dưới mấy người thấy vậy, lo lắng trong nội tâm cũng không còn nữa.
Thần Minh vực, bọn họ không sợ, không sợ.
“Hừ, muốn chạy, không dễ dàng như vậy." Trong lúc mảnh đất đang khôi phục sự sống trong nháy mắt, khóe mắt Lạc Vũ nhìn thấy Đế Phạm Thiên chạy trốn,
Lập tức, thân hình chợt lóe, đuổi về hướng Đế Phạm Thiên đang chạy trốn.
Cự long đen nhanh, nhưng hiện nay tốc độ Lạc Vũ còn nhanh hơn.
Bay vút mấy cái đã đuổi tới sau lưng Đế Phạm Thiên.
Sợi kim tơ ngân hồng vừa ra, Lạc Vũ quát lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên giết không chết ngươi, hôm nay ta xem ngươi còn có thể trọng sinh lần nữa không?"
Dứt lời, kim tơ trong tay vung lên, trong nháy mắt sẽ buộc chặt Đế Phạm Thiên.
Ngay sau đó vung tay lên, kim tơ lay động, Đế Phạm Thiên trong khoảnh khắc bị cắt thành nát bấy.
Song, không có máu, không có thịt, không có xương.
Ngay cả con cốt long đen vốn phải có xương đen cùng tử khí, cũng biến mất không thấy tăm hơi cùng Đế Phạm Thiên.
Đế Phạm Thiên cứ như vậy mà hư không tiêu thất không để lại một tia dấu vết nào.
Kèm theo sự biến mất của hắn, con cốt long đen kia cũng không thấy bóng dáng, cứ như vậy mà biến mất trước mắt Lạc Vũ .
“Hả?" Lông mi Lạc Vũ nhíu lại .
“Hắn từ Thần Minh vực đi ra ngoài, muốn hoàn toàn giết chết hắn, phải tiến vào Thần Minh vực chặt đứt lực lượng tà ác liên lạc với hắn, nếu không thì không thực sự giết được hắn."
Vân Thí Thiên đi tới, cũng không vì Đế Phạm Thiên chạy trốn mà phiền não.
Lạc Vũ nghe thấy vậy lập tức kịp phản ứng, nhất thời hừ lạnh một tiếng: “Coi như hắn chạy nhanh."
“Oa oa, tỷ tỷ,tỷ phu giỏi quá, ha ha, chúng ta thắng." Trong lúc Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng , phía dưới Lạc Lê không kìm chế được, mừng như điên xông về phía Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Lạc Vũ quay đầu lại, mở rộng hai cánh tay, vững vàng ôm lấy Lạc Lê đang vọt tới như đạn pháo, sắc mặt lãnh khốc thoáng cái đã biến mất, cười nói: “Tiểu tử ! đệ cũng rất giỏi ."
“Đó là đương nhiên." Lạc Lê ôm chặt lấy Lạc Vũ.
“Bây giờ không phải là lúc ôn chuyện, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Thất Tông trận đã bị phá, Thần Minh vực tấn công đất liền hàng loạt, tử khí lan tràn nhanh chóng, chúng ta phải nhanh hơn mới được."
Trong lúc Lạc Vũ và Lạc Lê đang vui mừng, Hải Mặc Phong nghiêm túc cũng vọt lên.
“Đúng." Mấy người còn lại lúc này cũng nói ngắn gọn.
Trước mắt không phải là thời điểm ăn mừng, còn có chuyện trọng yếu hơn chờ bọn họ.
“Được, chúng ta đi." Vân Thí Thiên biết nặng nhẹ, lập tức vung tay lên, xoay người nói với hoàng kim cự long ở phía sau lưng: “Kim Long, giúp chúng ta tiêu diệt địch nhân, sau này để các ngươi vĩnh viễn tự do."
“Được." Hai con cự long vừa nghe vậy, chuyện này cầu cũng không được, lập tức đáp ứng.
“Đi." Lạc Vũ thấy vậy lôi kéo đám người Quân Vân ngồi lên lưng song long kim ngân.
Song long bay vút lên, phá không mà bay, Thần Minh vực, chúng ta tới đây.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu