Đặc Công Hoàng Phi

Chương 161: Thần Minh Vực Phá

Edit: Hami

Beta: Sakura

Bầu trời tràn ngập khói lửa, vạn dặm bầu trời như cầu vồng.

Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Gia chủ Lâu Tinh , Phi Vũ Quốc Vương cùng với Quân Nhiêu Thiên, Quân Vân, từ vạn dặm xa xôi phi nước đại gấp rút đi đến Phiêu Miểu Phong của gia tộc Lâu Tinh.

Để bắt đầu lý giải thiên phú của hai tộc đồng thời học tập Phiêu Miểu thần thông.

Đám người còn lại thì do Ngân Tông cầm đầu, tập kết hết thảy lực lượng có thể tập kết, bắt đầu bày trận trước Thần Minh Vực.

Khí tức của Thần Minh Vực đã động, còn thừa lại một tầng phong ấn cuối cùng, chỉ sợ không thể ngăn chặn Vong Linh bên trong.

Bọn hắn phải bảo đảm rằng trước khi Vân Thí Thiên và Lạc Vũ học xong Phiêu Miểu thần thông cầm cự được càng lâu càng tốt.

Bọn hắn cần trấn thủ ở Thần Minh Vực cầm chân đám vong linh.

Tranh thủ không để cho chúng nó xông ra gây họa cho toàn bộ đại lục.

Bầu trời một màu xanh biếc, mùa hạ khí trời vốn đã cực nóng.

Nhưng lúc này lại mang theo vẻ âm hàn, lạnh lẽo cùng với tư thế chuẩn bị chiến đấu giương cung bạt kiếm.

Không khí càng lúc càng nghiêm trọng, đại chiến tùy thời có thể xảy ra, làm cho lòng người kinh hồn táng đảm.

“Hải Thần Tông, các ngươi phụ trách phía đông nam…"

“Vâng."

“Băng Thánh Cung, nhân mã của các ngươi tọa trấn tại Tây Bắc…"

“Được."

" Song Diệp Thành…"

Ngân Tông uy nghiêm một lần lại một lần tuần tra cùng với không ngừng gia cố.

Dựa theo sự tập hợp của năm tông cao thủ ngày càng nhiều, lúc này trận doanh cũng càng ngày càng mở rộng quy mô.

Vẫn còn cần phòng thủ bên trên ba phương của Thần Minh Vực.

Năm tông và cao thủ Vọng Thiên Nhai, Địa Ma Hỏa, xếp thành bảy đại trận doanh, bao quanh vây kín cửa ra vào Thần Minh Vực.

Hàng rào rõ ràng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Tiểu Hồng, Tiểu Ngân đâu, thật là vô dụng, Tiểu Ngân! đại quân Vạn Thú lúc nào mới đến?" Ngân Tông xem xét xong nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồng.

Tiểu Ngân đã sớm chạy vội về Ma Thú sâm lâm, triệu tập đại quân ma thú của nó rồi.

Thời điểm này là chuẩn bị cho toàn diện đại chiến, làm sao có thể thiếu được đại quân Vạn Thú.

Tiểu Hồng tính toán một cái thời gian nói, có lẽ hôm nay sẽ đến.

Vậy là tốt rồi, Vong Linh là ma thú, chúng ta cũng là ma thú, ta còn không tin chúng ta đấu không lại cái bọn thú đã chết đó." Ngân Tông một tiếng nghiêm túc cùng với lãnh ngạo.

Hừ, đánh thì đánh ai sợ ai.

Tiểu Hồng vung lên nắm đấm, tất cả mọi người là ma thú, cũng không tin đánh không lại cái đồ chết.

“Đúng, chúng cường chúng ta cũng không yếu." Một bên Hải Thần tông chủ gật đầu.

“Đúng đấy, chúng ta. . ."

“Oanh. . ." Trong nháy mắt ngay lúc gia chủ Lăng Nam mới chuẩn bị mở miệng nói, trên đỉnh Thần Minh Vực đột nhiên phát ra oanh một tiếng vang lớn kinh thiên động địa.

Ngay sau đó mọi thứ toàn bộ đều rung chuyển.

“Không tốt, phong ấn không kiềm chân nổi chúng rồi, nhanh, chuẩn bị." Ngân Tông quay đầu nhìn sang, sắc mặt lập tức nghiêm túc.

“Vâng." Mọi người Hải Thần tông chủ lập tức hô ứng, phi tốc hướng phía bốn phương lao ra.

Trong lúc nhất thời, liên tiếp tiếng chuông cảnh giới vang khắp Thiên Địa.

“Oanh." Ngay tại Thất tông loan tin cảnh báo, Thần Minh Vực ngay sau đó lại là một tiếng đại chấn.

Lúc này, chỉ thấy phía trên Thần Minh Vực.

Lực lượng phong ấn màu bạc của Ngân Tông, giống như vỏ trứng, bề mặt bên ngoài chậm rãi bắt đầu phát sinh rạn nứt.

Tốc độ rạn nứt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

" Phanh " Khi vết rách che kín che kín phong ấn màu bạc liền phát ra phịch một tiếng vang lớn, ầm ầm sụp đổ.

Phong ấn màu bạc vừa vỡ.

Lập tức, sáu cột màu đen bên trong Thần Minh Vực giống như giãy giụa sở hữu tất cả trói buộc, phá không mà ra, phóng thẳng lên trời.

Trước đó vẫn là năm cột sáng.

Mà giờ khắc này, bia phong ấn giữa trung ương ngũ mang tinh đại trận rốt cục nghiền nát.

Lục Đạo Thông Thiên lực lượng màu đen cực lớn, đại biểu cho Thần Minh Vực sở hữu tất cả Vong Linh siêu cấp toàn bộ phục sinh.

Thần Minh Vực không có lực lượng có thể khắc chế bọn nó nữa rồi.

Cuồng phong nổi lên, vốn là mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, trong chốc lát một mảnh tối thui.

Thật giống bầu trời ban đêm, đen kịt cơ hồ như sắp có mưa.

Bên ngoài tại tất cả lưu vực sông hồ của Thần Minh Vực, nước vô sắc trong nháy mắt toàn bộ trở thành đen như mực. Đưa tay cũng không thấy được năm ngón.

Gió lạnh từng cơn, sát khí bức người.

“Rống. . ." Nương theo màu đen cuồn cuộn che khuất bầu trời, ở bên trong sáu đạo cột sáng, Vong Linh Cự Long màu đen thét dài mà ra, bay thẳn đến chân trời.

Cái thân thể cao lớn kia, hình dạng dữ tợn, khí tức âm hàn, không ai bì nổi, uy áp cơ hồ khiến cho người ta cúi đầu xưng thần.

Không một ai có thể chống lại.

Sống lại, chúng Cự Long nhất tộc, ma thú chi hoàng*(vua của ma thú) lại lần nữa sống lại.

Hình ảnh Hắc Long trống rỗng, hơn trăm đầu thân ảnh bay lên không mà ra, gào thét phía chân trời.

“NGAO. . ." Trên mặt đất, vô số đại ma thú siêu cấp, đối với đêm điên cuồng gào thét, đối với trên không xoay quanh màu đen đám Cự Long cúi đầu quỳ lạy.

Màn trời tối tăm rậm rạp, bên trên Thần Minh Vực toàn bộ khí tức âm trầm.

Ngàn vạn Vong Linh ma thú siêu cấp phá tan hết thảy phong ấn, hội tụ ở trong Thần Minh Vực, lễ bái hoàng đế của bọn nó, hò hét cái ngày mà chúng trọng sinh.

Tiếng gió lướt qua, trời đất một mảnh dữ tợn.

“Ha ha, ma thú của ta: cuối cũng các ngươi đã xuất thế. "

Ở lúc Cự Long Vong Linh gào thét trên bầu trời, ngàn vạn Vong Linh ma thú điên cuồng gào thét trên mặt đất, người áo đen ngồi ở bên trên một đầu rồng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.

Trong tươi cười ôn nhuận, nhưng lại hàm chứa càn rỡ không ai bì nổi.

Mà ở phía sau của hắn, trên mặt Liễu Bích Dao tràn đầy kích động đứng đấy.

Đã có Cự Long Vạn Thú Vong Linh, bọn hắn xưng hùng thiên hạ, báo thù rửa hận, ở trong tầm tay, ở trong tầm tay.

Cự Long phi không, bay nhanh mà ra.

Người áo đen ngồi ở trên lưng cốt long, xuyên thấu qua màn đêm, tiếng cười theo gió mà truyền: “Ma thú của ta, đi thôi, đi chinh phục thiên hạ của chúng ta."

“NGAO…OOO. . ." Ở một tiếng vừa nói ra, ngàn vạn Vạn Thú Vong Linh thét dài tương hòa, thân ảnh cực lớn bay lên trời, hướng phía bên ngoài Thần Minh Vực gào thét mà đi.

Đại quân Vong Linh, rốt cục cũng động.

“Muốn quấy nhiễu đại lục, trước phải qua cửa ải này của bản tôn." Trận địa sớm đã sẵn sàng đón quân địch Ngân Tông cuồng vọng rống to, xuyên phá đại quân Vong Linh đang gào rú, vang vọng khắp trời đất.

Nương theo lấy tiếng rống to này, thế lực Thất đại tông môn đại lục Vong Xuyên, đồng loạt hướng lên không, chống lại đại quân Vong Linh Thần Minh Vực gào thét.

Muốn chinh phục đại lục Vong Xuyên, trừ phi bước qua thi thể của bọn hắn.

Màu đen khí tức quanh quẩn trên không đại quân Vong Linh, âm trầm mà khủng bố.

Mà lá cờ màu trắng trên đỉnh đầu Thất tông thần thánh mà trang nghiêm.

Một đen một trắng, nhất sinh nhất tử.

Hai đạo trận doanh, phân biệt rõ ràng.

Người áo đen thấy vậy mỉm cười: “Đã đưa đến cửa muốn tìm chết, ma thú của ta mượn những thứ này với tư cách là món ăn khai vị của chúng ta a."

Giọng nói ôn nhuận nhưng nghiêm khắc rơi xuống.

Người áo đen đầu ngón tay ở trước mặt đàn cổ vung lên.

Lập tức, Vong Linh các ma thú siêu cấp Thần Minh Vực, dùng Cự Long cầm đầu, hướng phía Ngân Tông cùng đại biểu cho đại lục tuyệt đỉnh lực lượng vọt tới.

“Giết ah." Đại lục một phương, cầm đầu Ngân Tông thấy vậy rống to một tiếng, làm gương cho binh sĩ hướng phía trận doanh Vong Linh phóng đến.

“Giết ah. . ." Liên tiếp rống to tiếng vang triệt trên khắp bầu trời.

Quang Minh cùng Hắc Ám, xông đụng vào nhau.

Không phải ngươi chết, tựu là ta mất mạng.

Sắc trời rền vang, sát phạt ngập trời.

Mà đang ở lúc Ngân Tông suất lĩnh Thất tông trận doanh chống lại đại quân Vong Linh đi ra từ Thần Minh Vực sau khi phong ấn bị bài trừ, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ cũng đã đến Phiêu Miểu Phong.

Phiêu Miểu Phong, nơi mai táng Tổ sư Lâu Tinh.

Gia chủ Lâu Tinh dẫn đường, phi nhanh tới lăng mộ Tổ sư Lâu Tinh.

Đồng thời vừa đi vừa lo lắng mà nói: “Quân vương, Vương Hậu, không phải ta Lâu Tinh cố ý làm khó dễ các ngươi, ta chỉ có thể mở ra lăng mộ Tổ sư, đưa các ngươi đi vào.

Về phần như thế nào mới có thể tìm được cái Phiêu Miểu thần thông kia, điểm này ta thật sự không biết rồi.

Lúc trước Mặc Viêm cũng không nói dối, chúng ta Lâu Tinh có Phiêu Miểu nhất tộc Phiêu Miểu thần thông, điểm này người cầm quyền của Lâu Tinh ai cũng biết.

Nhưng là, cụ thể như thế nào, chúng ta thật sự không biết."

Gia chủ Lâu Tinh nói rất nhanh, bởi vì bà rất lo lắng.

Lúc trước bà không tiếp Thiên Tinh Vụ Hoa mà bọn Lạc Vũ đưa tới, kỳ thật là có cân nhắc về phương diện.

Bà thật sự không biết cái Phiêu Miểu thần thông kia ở địa phương nào.

Tuy nhiên, bọn họ ai cũng đều biết bọn họ có.

Lạc Vũ và Vân Thí Thiên nghe nói liếc nhau một cái, lúc này Gia chủ Lâu Tinh không cần phải lừa gạt bọn hắn, xem ra chỉ có chính bọn hắn đi tìm rồi.

“Uh, vậy mọi người cùng một chỗ tìm." Lạc Vũ ừ một tiếng.

“Đừng lo lắng, đã gia tộc Lâu Tinh có, khẳng định nó cũng chỉ ở địa phương nào đó, chúng ta chỉ cần tìm ra là tốt rồi, cần vững vàng." Một đường đi theo Vân Khung cũng trầm giọng nói.

Nàng không có đấu khí, ở lại Thần Minh Vực cũng giúp không được gì, nên cùng đi qua.

“Đúng, kiên định, không thể bối rối, nếu không có rất nhiều chi tiết, tỉ mĩ chúng ta sẽ không chú ý đến." Quân Vân cũng lập tức nói tiếp.

Nếu cấp bách đi tìm, ngược lại cái gì cũng tìm không thấy.

“Được." Vân Thí Thiên nghe nói sắc mặt trầm ổn ném ra một chữ.

Dọc theo con đường này, Phi Vũ Quốc Vương và Quân Nhiêu Thiên đã dựa vào bọn hắn Giá Hiên cùng Quân thị hai tộc, gia phả bên trên lưu lại thiên phú dẫn đạo cùng với dẫn xuất, đề cập rất nhiều điểm.

Sau khi Lạc Vũ lập gia đình, bởi vì cả hai vốn là người truyền thừa lực lượng.

Cho nên, tại trong lúc lơ đãng, chậm rãi dẫn xuất một chút trong cơ thể tiềm ẩn lực lượng truyền thừa.

Nhưng là, dù sao cũng không phải quá chi tiết, nên bọn họ không biết nên như thế nào mới có thể xuất ra toàn diện lực lượng.

Mà bây giờ đã có rõ ràng chi tiết chỉ điểm rõ ràng, lực lượng trên người hắn và Lạc Vũ đang không ngừng tăng cường cùng với khai quật.

Như vậy cho dù thực tìm không thấy Phiêu Miểu thần thông, với hai người bọn họ liên thủ thì nhất định khắc chế được đại quân Vong Linh cùng với người tà ác sau màn chủ đạo.

Chỉ là, sẽ phải trả giá cao, khả năng quá nặng mà thôi.

Đã có thể tính toán ra tình huống xấu nhất, lòng của hắn tự nhiên trầm ổn.

Một đoàn người phi tốc thật nhanh, đảo mắt là đến đỉnh của Phiêu Miểu Phong.

Một cây cầu nhỏ, phía dưới có dòng suối chảy, một chút đình đài tinh mỹ, ba gian phòng nhỏ đứng sừng sững.

Không có huy hoàng đại điện, cũng không có lăng mộ tinh mỹ.

Chỉ có nhìn về phía trên thật giống như một vùng quê, tiểu viện di thế độc lập, im lặng đứng sừng sững.

Đó là một loại khí tức bình tĩnh mà ưu mỹ.

“Đây là chỗ ở của tổ sư khi còn sống, tổ sư không muốn người phá hư và tổn hại chúng, bởi vậy một mực giữ lại." Lâu Tinh Gia Chủ thấy vậy trầm giọng nói.

Một bên đi đến ba tầng lầu, quẹo vào đình nghỉ mát dọc ngang ở bên trong bờ ruộng, rồi không biết ấn vào cái gì.

Nhất thời, chỉ thấy cầu nhỏ khẽ cong chậm rãi nhú lên, hướng hai bên mở ra.

Mà nước sông bắt đầu có chút xoay tròn, thời gian dần trôi qua điểm trung tâm bắt đầu trầm xuống, lộ ra lòng sông trắng noãn.

“Đi." Gia chủ Lâu Tinh lập tức dẫn đầu mà đi.

Cái dòng sông này là cửa vào cung điện dưới mặt đất của tổ sư Lâu Tinh.

Lòng sông khai mở, lập tức một cầu thang bạch ngọc ngang dọc ở trước mặt mọi người, tại hào quang màu trắng tinh thạch chiếu rọi kéo dài hướng xuống vô tận.

Lạc Vũ ,Vân Thí Thiên một đoàn người, thấy vậy không ai nói thêm cái gì, đi theo Gia chủ Lâu Tinh hướng xuống bước nhanh đi.

“Phía trước là lăng tẩm của Tổ sư, mọi người chú ý." Trải qua chín chín tám mốt bậc cầu thang.

Thì Gia chủ Lâu Tinh dừng bước, tràn đầy nghiêm túc nói.

Cùng lúc đó, từ trên cao nhìn xuống bọn người Vân Thí Thiên cũng nhìn rõ ràng tình huống trước mặt.

Bọn hắn lúc này lại đang đứng giữa không trung, cầu thang bạch ngọc cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung, cũng không có kéo dài đến tận cùng.

Cúi đầu nhìn lại, cung điện bạch ngọc to lớn nguy nga tráng lệ, im lặng đứng sửng ở chính giữa.

Bốn phía cung điện bày ra vô số pho tượng, hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc đứng.

Đem toàn bộ cung điện vây quanh tại chính giữa, xem xét không dưới hơn một ngàn bức tượng.

Có hơn một ngàn pho tượng, nhìn thật kỹ, lại chỉ có dung mạo một người.

" Tổ sư Phiêu Miểu?" Lạc Vũ nhìn kỹ dung nhan pho tượng kia thì kinh ngạc thốt ra.

Hơn một ngàn pho tượng toàn bộ đều là dung mạo tổ sư Phiêu Miểu ah, cái này. . .

“Đúng, là pho tượng của tổ sư Phiêu Miểu." Gia chủ Lâu Tinh nhẹ gật đầu, giẫm lên bậc thang bạch ngọc hướng phía dưới cung điện nhảy xuống.

“Phiêu Miểu nhất tộc thật là năng lực, cũng không biết bọn họ lúc nào tiến nhập lăng tẩm của tổ sư, lại để cho bọn họ điêu khắc nhiều tượng tổ sư Phiêu Miểu chung quanh trước tẩm cung lăng mộ của tổ sư.

Nói là sinh không thể gần nhau, chết đi tổ sư Phiêu Miểu cũng nguyện làm thủ vệ cho tổ sư chúng ta, bởi vậy điêu khắc nhiều pho tượng như vậy."

Gia chủ Lâu Tinh nói đến đây lắc đầu.

Thâm tình như vậy, đệ tử tổ sư Phiêu Miểu cũng biết nguyện vọng của tổ sư bọn họ mà nguyện ý làm như vậy, cái này tình ý. . . Ai. . .

“Năm đó chúng ta một đời tông chủ chấn nhiếp Phiêu Miểu nhất tộc lực lượng, lại cảm thấy giữ lại cũng tốt, bởi vậy, nhiều năm như vậy xuống, cũng vẫn giữ lại."

Gia chủ Lâu Tinh mang theo bọn người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, vượt qua vô số thủ vệ bên ngoài cung điện Phiêu Miểu tổ sư, tiến vào chính điện lâu tinh lăng mộ của Tổ sư.

Cửa cung phủ đầy bụi mở ra, răng rắc tiếng răng rắc mở ra chính là một đoạn truyền kỳ.

Cung điện bạch ngọc rất rộng lớn, chín cột trụ lớn bạch ngọc điêu khắc Long đứng sừng sững ở giữa cung điện.

Thông đạo tĩnh mịch mà thẳng tắp, theo ở giữa đại điện một mực hướng về sau kéo dài, không lộ vẻ âm trầm, ngược lại yên lặng mà nhẹ nhàng.

“Đây là thông đạo, đằng sau là lăng tẩm của tổ sư chúng ta." Gia chủ Lâu Tinh dẫn đầu mà đi.

Đoàn người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Phi Vũ Quốc Vương ở tại đằng sau giữ im lặng đi theo.

Tuy nhiên lúc này thời gian rất gấp, nhưng là địa phương như thế này, người như vậy rất đáng giá tôn kính.

Ở bên trong một mảnh yên tĩnh, Gia chủ Lâu Tinh đi trước xuyên qua rất nhiều nơi, cuối cùng chậm rãi đẩy ra một cái cửa lớn cung điện màu đen.

Lạc Vũ cùng một đoàn người đi vào trong phòng, lập tức bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn ánh mắt.

Chính giữa cung điện màu đen, bày đặt hai cỗ hòm quan tài màu trắng.

Một cỗ là màu vàng kim óng ánh, một cỗ thì trắng toàn bộ, phía trên điêu khắc đầy đóa hoa Thiên Tinh Vụ Hoa, xinh đẹp quả thực làm cho mọi người hết sức kinh ngạc và kính ngưỡng.

Hai hòm quan tài chặt chẽ dựa sát vào nhau, xa xa nhìn lại thì chỉ thấy giống như chỉ có một cỗ hòm quan tài, mà không phải là hai cỗ quan tài.

Mà ở chung quanh quan tài màu trắng.

Thần bí Thiên Tinh Vụ Hoa vây quanh hai cỗ linh hòm quan tài dùng phỉ thúy Hòa Ngọc thạch điêu khắc, xinh đẹp tách ra hai bên tựu thật giống hai cỗ linh hòm quan tài nở rộ trong bụi hoa.

Đóa hoa uốn lượn, bao quanh hai cỗ linh hòm quan tài, giống như một mảnh biển hoa.

“Cái này. . ." Vân Khung rất kinh ngạc, hai cỗ, cái này. . .

Gia chủ Lâu Tinh thấy vậy ho khan một tiếng sau nói: “Cái quan tài màu trắng này là tổ sư chúng ta đấy.

Về phần cái này màu vàng đấy, thì là Tổ sư Phiêu Miểu đấy."

Vân Khung lập tức nhướng nhướng mày, không phải nói quan hệ giữa Lâu Tinh và Phiêu Miểu nhất tộc không tốt sao.

Như thế nào hai quan tài đều hợp táng tại một chỗ.

“Đó là do hậu nhân Phiêu Miểu rất lợi hại." Gia chủ Lâu Tinh có chút xấu hổ nói.

" Thời điểm chúng ta phát hiện nơi này đã bị sửa chữa thành như vậy, hai hòm quan tài hỗ trợ lẫn nhau kết nối thành một khối.

Nếu ai động vào một cái trong đó, cái khác cũng sẽ cùng bị hư hao theo, hơn nữa sẽ kéo theo toàn bộ lăng mộ, bởi vậy…"

Cái này lại nói tiếp thật sự là có chút mất mặt.

Bị người khác lặng yên không một tiếng động ẩn vào đến sửa đổi lăng mộ tổ sư, bọn hắn chỉ còn thúc thủ vô sách, đây quả thực có chút mất mặt.

Cũng bởi vì như thế, các đời gia chủ Lâu Tinh mới hận Phiêu Miểu nhất tộc như vậy.

Nguyên nhân hoặc nhiều hoặc ít đều có dính chút chuyện này.

Lạc Vũ nghe nói nhẹ nhíu mi tâm, tổ sư Phiêu Miểu không biết có bao nhiêu tình cảm, hơn nữa lại rất thâm tình.

Việc này mới có thể khiến cho đồ tử đồ tôn của hắn, dám tùy ý làm bậy như vậy.

Lạc Vũ có chút lắc đầu, dời mắt nhìn ra chỗ khác.

Chỉ thấy trên vách tường trống trải chung quanh cung điện màu đen, khắc đầy đồ án trông rất sống động.

Một đôi hai người." Hoặc chèo thuyền du ngoạn trên sông, hoặc cùng ngắm trời chiều, hoặc cùng ngắm dưới ánh trăng. Hai người dựa sát vào nhau, thâm tình nhìn nhau, đúng là tổ sư Phiêu Miểu và tổ sư lâu tinh.

Công nghệ điêu khắc rất tinh xảo, đem nồng đậm thâm tình giữa hai người, phác hoạ rất chân thật, tình sâu như biển.

Lạc Vũ nhìn xem cảnh tượng như vậy, tuy đẹp lại nhịn không được thở dài.

Cả đời hối hận, sau khi chết dùng đền bù như thế, chính là cảnh còn người mất a.

Có thể thấy được quý trọng người trước mắt, là quan trọng đến cỡ nào.

“Khó trách Lâu Tinh cùng với Phiêu Miểu bất hòa, nếu là ta, khẳng định cũng không chịu được." Ngay lúc Lạc Vũ than nhẹ, Vân Khung cười nói.

Lăng mộ tổ sư nhà mình bị người ngoài đổi thành bộ dạng như vậy, là ai cũng đều muốn sinh khí.

“Tốt rồi, những…này trước để một bên, trước tìm Phiêu Miểu thần thông." sau khi Vân Thí Thiên đi vào vẫn không có nói chuyện nhiều , đột nhiên trầm giọng nói.

“Đúng, đây mới là việc cấp bách." Quân Nhiêu Thiên nhẹ gật đầu.

“Gia chủ, không có một gợi ý nào sao?" Phi Vũ Quốc Vương nhìn về phía Gia chủ Lâu Tinh nói.

Lâu Tinh Gia Chủ trầm ngâm trong nháy mắt nói: “Chúng ta qua nhiều thế hệ tông chủ kỳ thật đều đến tìm, nhưng là cho tới bây giờ đều không có tìm được.

Nói tới nơi này rất nhiều địa phương đều bị chúng ta tìm hết ròi, nhưng là ta cảm thấy được nên nói trước thì tốt hơn.

Bởi vì, các ngươi là ngoại nhân, không có chủ tính, khả năng tìm ra được có lẽ so với chúng ta may mắn hơn."

“Lời này nói rất đúng." Lạc Vũ nghe nói phất phất tay: “Chia nhau đi tìm."

Không có phân chia ai là chủ, vậy cũng có thể khắp nơi đều là trọng điểm, Gia Chủ Lâu Tinh lời này nói không sai.

“Được". Quân Vân cũng lập tức đi qua, chia nhau làm việc.

Phiêu Miểu thần thông, đích thị là công pháp.

Công pháp không có gì hơn tựu là bên trong tinh thạch, hoặc là điêu khắc, hoặc là sách vở.

Khó tìm, tất nhiên là hậu nhân Phiêu Miểu nhất tộc che giấu mà thôi.

Lập tức, Lạc Vũ một chuyến bảy người, phân ra bảy nơi rất nhanh tra tìm, mặc kệ cái gì có khả năng cất giấu Phiêu Miểu thần thông địa phương đều tìm kiếm.

Mặt tường, trên mặt đất, cây cột, nóc nhà, xà nhà, linh hòm quan tài…

Thậm chí liền ngay cả pho tượng đều không có buông tha.

Một chuyến bảy người giống như cuồng phong đảo qua, ngay cả con kiến động đều không có bỏ sót.

Trong lúc đó không ngừng có âm thanh cơ quan mở ra vang lên.

Nhưng có Gia chủ Lâu Tinh ở đây, những cơ quan này có mở cũng không phải vấn đề gì.

Một lúc lâu sau.

“Không có, ta chỗ này không có." Vân Khung là người đầu tiên sau khi đi hết một vòng chỗ của mình lên tiếng nói.

“Ta tại đây cũng không có. . ."

“Ta tại đây cũng không có cái gì đồ vật dị thường. . ."

“Thật kỳ quái, không có cái gì. . ."

Theo sát tiếng nói Vân Khung là Quân Nhiêu Thiên, Phi Vũ Quốc Vương mọi người cũng bắt đầu quay trở lại.

Tìm được vô số tài bảo, Lâu Tinh công pháp, nhưng không có Phiêu Miểu thần thông.

Cái này làm sao bây giờ?

“Lạc Vũ, ngươi có tìm được cái gì không?" Trở lại bên trong lăng tẩm, Vân Khung nhìn xem Lạc Vũ đang đứng ở trước quan tài màu trắng của tổ sư Lâu Tinh hỏi.

Lạc Vũ không có mở miệng, chỉ khẽ lắc đầu.

Vân Khung thấy vậy chau mày nói: “Cái Phiêu Miểu thần thông này bị hậu nhân Phiêu Miểu nhất tộc đến cùng là giấu chỗ nào a?"

Lời này hỏi ra, không có bất kỳ người nào có thể trả lời.

“Vân Thí Thiên đâu?" Quân Vân nhìn xem Vân Thí Thiên còn chưa có trở lại.

“Đang xem xét ngàn bức tượng Phiêu Miểu tổ sư ngoài điện, chỗ đó chúng ta thật không có xem xét qua, có lẽ có khả năng…" Gia Chủ Lâu Tinh mặt mày sáng lạng nói.

Phiêu Miểu tổ sư, bọn hắn thật đúng là không có đi thăm dò qua.

“Không có." Mà đang lúc Lâu Tinh Gia Chủ tiếng nói vừa dứt, giọng nói Vân Thí Thiên theo sau vang lên, người cũng từ bên ngoài đi tới.

“Không có, cái gì cũng không có, Phiêu Miểu thần thông đến cùng là vật gì, thật sự là gấp chết người rồi." Phi Vũ Quốc Vương liên tục dậm chân nói.

“Vũ nhi, nàng đang nhìn cái gì?" Mà Vân Thí Thiên vừa tiến đến nhìn thấy Lạc Vũ chuyên chú nhìn xem cái quan tài kia, không khỏi bước lên trước hỏi.

Lạc Vũ cau mày, duỗi ngón tay chỉ một chỗ hoa văn bên trên quan tài màu trắng của tổ sư Lâu Tinh.

“Chàng có cảm giác hay không cái này hình như là một đôi hoa văn? "

“Hử?" Chung quanh mấy người nghe nói, lập tức cùng tiến lên nhìn lại từ góc độ khác nhau.

“Có điểm giống, có thể cũng không phải rất giống."

“Không giống a. . ."

Mọi người cùng bình luận.

“Vì sao lại hỏi như thế?" Mà Vân Thí Thiên lại nhìn xem Lạc Vũ.

Lạc Vũ nghe nói chậm rãi ngẩng đầu lên: “Ta đang suy nghĩ hay không có khả năng, Phiêu Miểu thần thông không phải hậu nhân Phiêu Miểu mang đến đây.

Mà là tổ sư Lâu Tinh sớm đã biết rõ ở đâu."

“Hử?" Nghe xong Lạc Vũ nói như thế, Gia chủ Lâu Tinh là người thứ nhất kinh ngạc trừng lớn mắt.

Cái này khả năng không lớn a.

Nếu Tổ sư của bọn hắn đã biết rõ thì tại sao không dạy bảo bọn hắn?

" Nếu không, ta không nghĩ ra tổ sư Phiêu Miểu tại sao phải bắt chúng ta đem Thiên Tinh Vụ Hoa đưa cho Tổ sư Lâu Tinh, mới có thể học được Phiêu Miểu thần thông."

Điểm này nàng vừa mới tìm được nửa đường thời điểm đột nhiên nhớ tới cho nên trở về.

Lời vừa nói xong, Lạc Vũ lại lần nữa chỉ vào cái hoa văn kia nói: “Tại đây, chỉ sợ sẽ là nơi đặt Thiên Tinh Vụ Hoa mà tổ sư Lâu Tinh vẫn một mực chờ đợi."

Dứt lời, Lạc Vũ đột nhiên vung tay lên.

Thiên Tinh Vụ Hoa vẫn luôn đặt ở bên trong Phiêu Miểu quyền trượng không có sử dụng, xuất hiện ở trên tay Lạc Vũ.

Lui về phía sau một bước, Lạc Vũ cung kính hướng quan tài Tổ sư Lâu Tinh thi lễ một cái: “Theo chi mệnh của Tổ sư Phiêu Miểu, ta hậu nhân của Phiêu Miễu Nhất Tộc, kính tiễn đưa Thiên Tinh Vụ Hoa cho Tổ sư Lâu Tinh.

Tổ sư Phiêu Miểu của chúng ta yêu Tổ sư Lâu Tinh bằng cả tâm mình, ví như đóa hoa này, trời cao chứng giám, kính xin Tổ sư Lâu Tinh vui lòng nhận cho."

Cung kính nói xong, Lạc Vũ tiến lên một bước, Thiên Tinh cầm trong tay nhẹ nhàng đặt ở phía trên quan tài.

Ở bên trong mộ thất lập tức một mảnh tĩnh lặng, mấy người đều nín thở ngưng thần nhìn xem.

Ở lúc mọi người nhìn chăm chú.

Đột nhiên hoa văn bên trên quan tài bạch ngọc ẩn ẩn mà động, giống như có chút thay đổi.

Hai mắt mọi người lập tức tỏa sáng.

Tiếp theo liền thấy bên trên quan tài nơi đặt Thiên Tinh Vụ Hoa, một đạo lực lượng thuần trắng bay lên, thật giống như một đôi tay, cầm lấy Thiên Tinh Vụ Hoa.

Hoa nở sáng lạn, ánh sáng trắng chói mắt.

Ngay sau đó ánh sáng trắng nâng Thiên Tinh Vụ Hoa chậm rãi chìm vào trong quan tài Tổ sư Lâu Tinh, chung quanh lại khôi phục yên tĩnh.

Cái này là sao a…. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cái này có ý tứ gì?

Trong lúc mọi người hai mặt nhìn nhau nghi vấn, trong lúc đó quan tài Tổ sư Lâu Tinh bốn đạo ánh sáng màu vàng mãnh liệt theo bốn phương phát ra.

Vầng sáng lưu chuyển chói mắt, hào quang mạnh mẽ giống như ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi.

Toàn bộ đại điện được bao phủ trong toàn bộ ánh sáng màu vàng kim, Vân Thí Thiên bảy người không dám mở mắt, vạn trượng kim quang phát ra.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại