Đặc Công Hoàng Phi
Chương 150: Thân thế có bí mật
Edit: Nhím Beta: Sakura “Cha, cha muốn đi đâu vậy?" Trong làn gió xuân ấm áp, đám người Quân Trầm của Tử Diễn Quốc công phủ đang tề tụ ở đại sảnh.
“Ta đi đâu không cần các con quản." Quân Nhiêu Thiên ngồi trên chủ vị nhìn mấy người con ở phía dưới, sắc mặt nghiêm túc.
“Trong lúc ta không có ở đây, Quốc công phủ vẫn theo lệ cũ, do đại ca của các con quản lý, mấy người các con phụ trợ hắn."
Giọng nói của Quân Nhiêu Thiên vừa dứt, đám người Quân Trầm liếc nhau một cái, nhất tề gật đầu: “Vâng."
Đây đều là lệ cũ rồi, không cần phải phản bác gì.
Quân Nhiêu Thiên thấy vậy thì gật đầu, lần nữa trầm giọng nói: “Nếu lần này ta đi không thể trở về đúng như dự tính hoặc có xảy ra chuyện gì không mong muốn.
Thì sau này Tử Diễn Quốc công phủ sẽ do đại ca con toàn quyền làm chủ, mấy người khác thì đi đến đất phong riêng của các con, tự mình trấn giữ."
“Cha, cha đây là có ý gì?" Mà ngay sau khi Quân Nhiêu Thiên vừa nói xong, đám người Quân Trầm vốn đang trấn tĩnh không khỏi ngạc nhiên.
Cha bọn họ nói lời này là có ý gì?
Sao bọn họ lại có cảm giác như là…
“Cha, lần này người đi có phải sẽ gặp nguy hiểm hay không, rốt cuộc là người đi đâu?"
“Cha, lời này của người…"
“Phanh." Đám người Quân Trầm còn chưa hết kinh ngạc và cũng chưa hỏi xong, Quân Nhiêu Thiên chính là vỗ một chưởng lên trên án, lập tức đè xuống âm thanh của mấy người con.
Sau đó, Quân Nhiêu Thiên nhìn mấy người một cái, chậm rãi nói: “Lời này hôm nay cũng không có ý gì.
Ta sở dĩ nói như thế, chính là vì biết tuổi ta đã lớn rồi, hơn nữa thời cuộc hiện tại đang có biến động.
Vạn nhất, có chuyện xảy ra, ta lại không trở về kịp, hoặc là xảy ra chuyện gì khác, chẳng nhẽ Tử Diễn Quốc công phủ ta cứ như thế mà sụp đổ sao, hoặc là các ngươi lại làm loạn lên."
Lời uy nghiêm vừa nói ra, mấy người con liếc mắt nhìn nhau, muốn nói cái gì, nhưng sau đó vẫn không dám mở miệng.
“Được rồi, cứ như vậy đi, các ngươi đi xuống đi." Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của mấy người, nhãn thần của Quân Nhiêu Thiên hiện lên một tia thâm trầm, phất tay cho mấy người lui xuống.
Mấy người con liếc mắt nhìn nhau, biết tính tình của Quân Nhiêu Thiên, vì thế nhất tề khom người cúi chào, không ai dám mở miệng, lui xuống.
Nhìn mấy người con đã lui xuống, Quân Nhiêu Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm phía bên ngoài cửa sổ.
Hắn muốn tìm Lạc Vũ, muốn nói bí mật này cho Lạc Vũ biết.
Nhưng là, hắn không biết được trên đường đi có gặp phải chuyện gì hay không.
Hoặc là, tình huống xảy ra sau này, hắn có thể nào thoát thân ra nổi hay không.
Hắn giờ đã già rồi, nên hưởng phúc cũng đã hưởng rồi, nên uy phong cũng đã uy phong, hiện giờ hãy để cho mình hắn nhảy vào trong xoáy nước này đi.
Còn Tử Diễn Quốc công phủ, là tâm huyết của bậc cha chú, cũng là căn cơ của Quân gia bọn họ, cùng với con cháu của hắn.
Sẽ làm cho bọn họ sẽ sống yên ổn ở nơi này, không thể làm cho bọn họ bị cuốn vào trong xoáy nước này được.
Lần này là hắn vì nhi tử và cháu gái vốn không được hắn coi trọng mà lao tới một lần.
Gió thổi qua, mang theo cả hương thơm ngát của cỏ xanh.
Đó là một loại mùi vị tuyệt vời mà không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Mà lúc này, tại Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai.
“Quân vương, phi bằng của thiếu chủ Hải Thần tông truyền thư tới." Đang lúc Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bàn chuyện của Đế Phạm Thiên cùng với Liễu Bích Dao, Hải Mặc Phong đột nhiên truyền thư tới.
“Lúc này hắn ta truyền thư tới là có việc gì?" Lạc Vũ có chút kinh ngạc.
Mà Vân Thí Thiên đã thuận tay nhận lấy, nhìn thoáng qua.
“Phía đông nam có náo động?" Vân Thí Thiên nhìn tin tức trong tay, khẽ nhíu mày.
“Náo động thế nào?" Lạc Vũ nghe vậy, nghiêng đầu cùng nhìn thư tín Hải Mặc Phong truyền tới đang trong tay Vân Thí Thiên.
“Thiếu chủ Lăng Nam, gia chủ Lăng Nam? Tông chủ Hải Thần tông cũng đã đi xem? Bạo loạn có điểm kỳ lạ?" Lạc Vũ chăm chú nhìn thư tín, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên mi sắc lạnh như băng, trong mắt cũng cất giấu kinh ngạc.
Hắn cũng đã từng nói bạo loạn này có chút kỳ lạ.
Nhưng không nghĩ tới Tông chủ Hải Thần tông sẽ đích thân đi xem, này…
Trong thư tín, Hải Mặc Phong cũng không giấu diếm chuyện gì, hoàn toàn nói rõ cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Hơn nữa cũng nói, hắn lúc này đang phải ở lại Hải Thần tông để trấn giữ, cho nên không có cách nào tự mình đi được.
Nhưng là, hắn luôn cảm thấy có chuyện không ổn.
Cho nên, trái lo phải nghĩ, gửi thư tới đây, để cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ chú ý đến chuyện này, nếu là có thể thì hãy đi qua đó xem một chút.
“Quả là có chút ly kỳ." Phong Vô Tâm cũng từ trong những hàng chữ mà suy ra được ý tứ, sờ cằm nói.
Có thể khiến cho Tông chủ Hải Thần tông tự mình đi xem xét, nơi này sợ rằng…
“Các ngươi nói xem chuyện này có thể có liên quan đến Liễu Bích Dao hay không?" Vân Khung ngồi một bên lúc này đột nhiên nói chen vào.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì quay đầu nhìn Vân Thí Thiên một cái.
Vấn đề này, sợ rằng…
“Có lẽ không phải là có liên quan tới nàng ta mà là có quan hệ với người đứng phía sau nàng." Vân Thí Thiên lành lạnh mở miệng.
Liễu Bích Dao có bao nhiêu bản lĩnh, hắn rất rõ.
Có thể chết mà vô thi, Liễu Bích Dao chưa có thủ đoạn cao được đến nhường đó, hẳn là…
“Chúng ta đi xem thử một chút." Lạc Vũ khép lại thư Hải Mặc Phong gửi trong tay.
Ngồi ở Vọng Thiên Nhai chờ người khác tính toán trả thù mình như thế nào, đó là việc kẻ ngu mới làm.
Hiện nay, tốt nhất chính là đi ra ngoài, đến nơi phát sinh vấn đề để tìm hiểu.
Cách phòng thủ tốt nhất, đó chính là tiến công.
“Báo, Sứ giả của Song Diệp thành cầu kiến." Ngay lúc Lạc Vũ đang nói, phòng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
Mấy người trong điện nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Song Diệp thành bởi vì cách Vọng Thiên Nhai khá xa, cho tới bây giờ cũng chưa hề cùng Vọng Thiên Nhai bọn họ lui tới, hôm nay lại tới đây cầu kiến bọn họ, đây là ý gì?
“Tuyên." Sắc mặt Vân Thí Thiên lãnh trầm.
“Rõ."
Sau đó một lúc, sứ giả Song Diệp thành tiến vào Nghị chính cung.
“Tham kiến Vọng Thiên Nhai Quân vương và Vương hậu, đây là thư thành chủ chúng ta muốn hạ thần mang đến đưa cho hai vị, hi vọng hai vị có thể trợ giúp chúng ta."
Sứ giả Song Diệp thành cũng không hàn huyên nhiều, vừa lên điện đã nói thẳng.
Vân Thí Thiên hướng Phong Vô Tâm gật đầu, Phong Vô Tâm lập tức nhận lấy, trình lên.
Một bên Lạc Vũ thấy vậy hơi nghiêng người nhìn sag, nàng từng đáp ứng rằng nếu lục tông thật sự gặp khó khan, có thể tìm Vọng Thiên Nhai bọn họ hỗ trợ.
Nhưng không nghĩ đến Song Diệp thành thật sự tìm bọn họ trợ giúp.
Đây rốt cuộc là có vấn đề gì, mới khiến cho Thành chủ Song Diệp thành không xử lý được, phải tìm đến bọn họ hỗ trợ?
Hai tròng mắt nhanh chóng chuyển động, nội dung thư tín Thành chủ Song Diệp thành đưa tới đều thu vào trong mắt.
Sau đó, Lạc Vũ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Vân Thí Thiên đang nhìn sang, hai người liếc nhau một cái, trong đáy mắt đều hiện lên một tia thâm trầm.
Cùng với tình huống mà Hải Mặc Phong nhắc tới kia đại đồng tiểu dị*(giống nhiều, khác ít).
Khác biệt chỉ ở chỗ Lăng Nam bên kia đã bị vây trong bạo loạn.
Mà Song Diệp thành bên này mới chỉ có ở một số địa phương, bạo loạn mới chỉ bắt đầu.
Chỉ nhìn nhau một cái, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đều đã sáng tỏ ý nghĩ của đối phương.
“Bổn quân và Vương hậu sẽ đích thân đến đó xem xét." Giọng nói của Vân Thí Thiên rất trầm.
Mặc dù Song Diệp thành cách Vọng Thiên Nhai rất xa, nhưng là tình huống này… Hắn không tra ra rõ ràng, cũng khó mà có thể ngồi yên.
“Tốt lắm, tốt lắm, Quân vương và Vương hậu quyết định lúc nào đi, chúng ta cùng nhau…" Hai sứ giả Song Diệp thành vừa nghe Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đích thân đi xem xét nhất thời vui mừng quá đỗi, nói liên tiếp.
“Đi sớm, không nên chậm trễ, bây giờ đi luôn." Lạc Vũ đứng lên.
Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói cũng gật đầu đứng lên, Vọng Thiên Nhai lúc này cũng không có chuyện gì lớn, đi lúc này là tốt nhất.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta…"
“Tính thêm cả Bổn vương." Đang lúc sứ giả Song Diệp thành mừng rỡ nói, ngoài điện vang lên một đạo thanh âm, Minh Trần Dạ xuất quỷ nhập thần tiêu sái đi vào.
“Minh Trần Dạ." Lạc Vũ hơi kinh ngạc.
Minh Trần Dạ tao nhã bước tới, giơ tay lên, một cái bay về phía Lạc Vũ, thản nhiên nói: “Không chỉ có các ngươi nhận được."
Lạc Vũ duỗi tay ra bắt lấy, mở ra nhìn.
Cũng là Băng Thánh cung đưa tin cho Minh Trần Dạ, trong thư kể rõ tình huống, cùng Song Diệp thành cũng là đại đồng tiểu dị.
Băng Thánh cung tương đối gần Hỏa Ma, vậy nên tìm Minh Trần Dạ cầu trợ.
“Vậy thì cùng nhau, đi." Vân Thí Thiên thấy vậy trầm giọng nói một câu, vung tay lên phân phó Phong Vô Tâm và Vân Khung hai câu, sau đó sải bước ra phía ngoài điện.
Lạc Vũ và Minh Trần Dạ thấy vậy cũng không nói hai lời, nhanh chóng đuổi theo.
Bởi vì tình huống trước mắt lúc này, thật khiến cho người ta có cảm giác khác thường, vì vậy Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cũng không có nhớ tới chuyện Minh Trần Dạ rình xem bọn họ động phòng.
Gió thổi qua. Rõ ràng là đầu mùa hè, nhưng gió kia lại băng hàn tận xương.
Song Diệp thành, ở gần phía đông nam, là thành lớn nhất ở nơi đây.
Phong cách của Song Diệp thành vốn thiên về trầm lãnh mà tục tằng, mà mấy thành lớn nhỏ này cũng như thế, những bức tường kiên cường tràn ngập cứng rắn.
Mà lúc này, loại kiến trúc kiên cường này lại bị cư dân nơi này hoàn toàn phá hư.
Trong thành trấn, khắp nơi truyền đến không phải là những tiếng hô cường tráng cùng với dũng cảm mà là những âm thanh hoang đường không biết là đang khóc hay cười, hoàn toàn phá hư cảm giác nghiêm túc lúc ban đầu.
Dư gia trấn, một thành trấn vào hàng trung bình ở nơi này.
“Hì hì, chúng ta đi chơi trốn tìm."
“Được, được, ta thích nhất là chơi trốn tìm, cùng đi…"
“Đi, chơi trốn tìm, chơi trốn tìm…"
Dọc khắp đường đi, tiếng cười đùa không ngừng truyền đến, nghe giống như thanh âm tràn ngập vui thích của trẻ con.
Song, ở trong mắt đám người Lạc Vũ đang đi vào Dư gia trấn mà nói, lại là làm cho bọn họ cau chặt chân mày.
Bởi vì, những người chơi đùa trước mắt, không phải là trẻ con năm ba tuổi, mà là những nam nữ trung niên đã ba bốn mươi tuổi.
Nhưng là, đám người trưởng thành trên mặt mang theo nụ cười của trẻ con, cả người vô cùng bẩn, vỗ tay cười đùa sung sướng.
Loại hình dáng hoàn toàn không tương xứng với số tuổi này không làm cho người khác cảm giác được đó là bọn họ hồn nhiên vui sướng, mà là quái dị cùng với âm trầm.
“Này… Quỷ dị." Nhìn trạng huống trước mắt, Minh Trần Dạ nhíu mày hồi lâu rồi nói ra hai chữ.
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đều không có mở miệng, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn.
“Ô ô, không biết xấu hổ, đoạt quần áo mới của ta." Một đứa bé chân chính khoảng năm tuổi đang đứng ở đầu đường khóc lớn.
“Quần áo mới đẹp, ta muốn mặc." Mà ở trước mặt nó là một nam nhân thô kệch, nhìn qua là một tráng hán hơn hai mươi tuổi, đang đoạt y phục của đứa trẻ.
“Là của ta…" Đứa trẻ kia đoạt lại trên tay hắn.
Chỉ giây lát sau, nam nhân cao lớn lại đoạt lại y phục.
“Ha ha, ta có quần áo mới rồi, thật là đẹp, thật là đẹp." Thấy bé trai kia lại định cướp lại y phục, hắn nhanh chóng chui vào trong quần áo.
Nhưng bởi vì nó quá nhỏ, chỉ có thể tren ở trên đầu cùng bả vai, nhìn vạn phần tức cười.
Song, nam tử mang bản tính trẻ con kia lại cao hứng hươ tay dậm chân, khoác y phục bước đi, vui đến quên cả trời đất.
Mà thằng bé kia chỉ có thể đứng đó oa oa khóc lớn.
Như vậy cũng được? Tiểu Hồng ngồi chồm hỗm trong ngực Lạc Vũ thấy vậy thì mở to hai mắt nhìn.
Nó cũng không bắt nạt tiểu bằng hữu, mà nam nhân này lại… Chỗ này thật kỳ lạ.
Mà đám người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đang quan sát xung quanh, chân mày cau chặt lại.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ra muốn ăn kẹo đường, tỷ tỷ ngươi mua kẹo đường cho ta có được hay không?" Đang cau mày, đột nhiên có một người đưa tay bắt lấy vạt áo Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn lại, một đại thúc năm mươi tuổi, mang vẻ mặt của một đứa trẻ ba tuổi, đang lôi kéo tay áo nàng, nháy mắt đòi ăn kẹo đường.
Khóe miệng Lạc Vũ co quắp, một đại thúc năm mươi tuổi, kêu nàng là tỷ tỷ, lạnh a.
Sau đó, Lạc Vũ cũng không có ngăn hắn lại mà hướng theo tay chỉ của hắn nhìn sang.
Thứ hắn chỉ nói là kẹo đường, thực chất là một đám giấy bị ném đi.
Lạc Vũ thấy vậy nhíu mày không có lên tiếng, Tiểu Ngân đứng ở trên vai Lạc Vũ thấy vậy, thân hình chợt lóe, tiến đến cầm mấy tờ giấy đưa cho đại thúc kia.
“Đa tạ tỷ tỷ, ngươi thật tốt." Đại thúc kia hài long, lộ ra một nụ cười ngọt ngào hướng về phía Lạc Vũ.
Sau đó, hắn thật sự liếm đám giấy, thật giống như đó là kẹo đường mà cắn một cái.
Tiểu Ngân nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hắn thật cho đó là đường a?
Nó chỉ là muốn thử xem hắn là ngốc thật hay là giả bộ, này…
“A, ta cũng muốn, ta cũng muốn, ta cũng muốn ăn đường…"
“Ngươi có đường ăn, ta cũng muốn…"
“Không cho, là hảo tỷ tỷ kia mua cho ta, ta mới không cho các ngươi ăn…"
Đại thúc kia cầm kẹo đường còn chưa đi xa đã trực tiếp hấp dẫn một đám “các tiểu bằng hữu" của hắn đi đến.
Mà đại thúc kia giơ cao kẹo đường của hắn, trên khuôn mặt là vẻ đắc ý của trẻ con
Mà đám người kia vừa nghe nói, lập tức hướng phía Lạc Vũ mà đi đến.
“Tỷ tỷ, mua đường…"
“Tỷ tỷ, ta ngoan nhất, ngươi mua cho ta có được hay không…"
Nháy mắt, đám “trẻ con" trên đường cái đều hướng phía Lạc Vũ mà đi đến.
Vân Thí Thiên thấy vậy, sắc mặt lãnh khốc hơi trầm xuống, một tay áo bào mở ra kéo Lạc Vũ nhanh chóng đi về phía trước, phía sau Minh Trần Dạ cũng cau mày đuổi theo.
“Bọn nhỏ" chung quanh vọt tới hoàn toàn không tiến lại được gần vì Vân Thí Thiên đã phát ra đấu khí quanh thân.
Nhìn tỷ tỷ của bọn hắn đi xa, mọi người đồng thời gào khóc lên.
Lập tức, trên đường cái tràn ngập tiếng khóc.
Một đám nam nữ ba bốn mươi tuổi lăn lộn trên mặt đất mà khóc rống, tình cảnh kia… Quả thực là làm cho người ta không rét mà run.
“Toàn bộ tất cả đều như thế này." Thành chủ Song Diệp thành vẫn đi phía sau Vân Thí Thiên không lên tiếng, đợi đến nơi hẻo lánh mới trầm giọng nói.
“Đầu óc của tất cả bọn họ đều không bình thường." Lạc Vũ cúi đầu liếc nhìn chéo áo bị bẩn do vừa bị đại thúc kia nắm lấy, mi sắc thâm trầm nói một câu.
Không có ai tiếp thêm câu nói của Lạc Vũ, mấy ngườ ở đây đều có thể nhìn ra đầu óc những người ở đây quả thật là có vấn đề.
Nhưng là một hai người còn được, mà ở đây tất cả già trẻ lớn bé đều như vậy, này…
“Tình huống này xảy ra bao lâu rồi?" Vân Thí Thiên chau mày nhìn Thành chủ Song Diệp thành.
Sắc mặt Thành chủ Song Diệp thành rất nhục nhã, nghe vậy trầm giọng nói: “Bổn tọa sau khi trở về thì bắt đầu tiến hành trấn áp, biết nơi này xảy ra chuyện đã là mười ngày."
Song Diệp thành hắn là một trong lục tông.
Mặc dù thua Vân Thí Thiên, nhưng là trong lòng há lại muốn nhờ vả hắn.
Song tình huống nơi này thật là quỷ dị, lúc hắn biết được thì đã là mười ngày sau, chẳng những không có ai hiểu được tại sao một tòa thành trấn lại hoàn toàn rơi vào trạng huống u mê như thế.
Ngược lại, lại khiến cho chứng bệnh ngu dại này lan tràn đến những tòa thành trấn khác.
Lúc này, đã có mấy thành trấn trở thành như thế này.
Tình huống này làm cho hắn nóng nảy, nếu cứ tiếp tục lan tràn như vậy, cả thế lực của Song Diệp thành hắn chẳng phải đều sẽ trở thành kẻ ngu sao.
Vì vậy, hắn nghe nói Lạc Vũ có một thân bản lãnh y thuật khác với y thuật của đại lục Vong Xuyên xưa nay, sau khi suy tính trước sau, hắn mới xin Vọng Thiên Nhai hỗ trợ.
“Chứng ngu dại không lây." Lạc Vũ hiểu lo lắng của Song Diệp thành thành chủ.
“Không lây? Vậy sao những thành trấn khác cũng xuất hiện tình trạng như thế này?" Thành chủ Song Diệp thành sửng sốt nhìn chằm chằm Lạc Vũ.
Lúc này Lạc Vũ không có trả lời ngay.
Chứng ngu dại có di truyền, nhưng là tuyệt đối không lây.
Một thành trấn có kích thước lớn như thế toàn bộ đều bị ngu dai, hơn nữa những thành trấn ở lân cận cũng mắc phải chứng bệnh này, vậy có thể chắc chắn một điều, khởi nguyên của chứng ngu dại này tuyệt đối có vấn đề.
“Có phải những yếu tố khác có vấn đề hay không?" Minh Trần Dạ hai tay ôm ngực chen vào một câu.
Thành chủ Song Diệp thành lắc đầu: “Không có a, bổn tọa đã tra xét nguồn nước của nơi này xem có người ác ý chôn thuốc xuống sông hay không, hoặc là trúng độc…
Nhưng là sau khi xem xét xong, đều không có bất kỳ điều gì khác thường."
Thủ đoạn của Thành chủ Song Diệp thành, Minh Trần Dạ coi như cũng biết ba phần, hắn nói không có, vậy thì phương diện này đoán chừng thật sự không có vấn đề.
“Vậy thì thật là kỳ lạ." Minh Trần Dạ vuốt cằm dưới.
Trong một đêm, toàn bộ người trong một thành trấn đều trở nên u mê.
Hơn nữa còn lan tràn sang các nơi khác, này nói ra thật giống như đầm rồng hang hổ.
“Cái này có vấn đề hay không?" Vân Thí Thiên đang trầm mặt đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Vũ, đưa tay chỉ chỉ lên thiên không.
Thiên không có vấn đề gì? Song Diệp thành thành chủ nhìn trời.
Mà Lạc Vũ biết Vân Thí Thiên nói đến chính là không khí.
Không khí truyền đi khắp nơi, quả thật là có lực phá hoại như thế, nhưng là không khí không có định tính, tuyệt đối không thể nào chỉ lan tràn ra một vài thành trấn.
Mà chính là sẽ gây họa bát phương.
Lắc đầu, Lạc Vũ trầm ngâm hồi lâu sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chỗ đất dưới chân, trầm giọng nói: “Nước và không khí đều không thể, có thể loại bỏ tình huống bị bỏ độc.
Duy nhất có thể, chính là đất đai ở nơi này có vấn đề."
Lời vừa nói ra, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, Thành chủ Song Diệp thành nhất tề cúi xuống nhìn thổ nhưỡng dưới chân.
“Thổ nhưỡng nơi này có vấn đề?" Minh Trần Dạ cầm lên một nhúm đất, ngửi, không có mùi quái dị gì mà.
Lạc Vũ nghe hỏi thì nhún vai, nàng nào biết.
Nơi này không có dụng cụ gì để xét nghiệm, mà ngay cả có nàng cũng không dùng.
Nàng chẳng qua chỉ là dựa theo lẽ thường mà suy đoán thôi, còn nếu muốn hỏi nàng cụ thể là có cái gì, làm sao nàng biết trả lời thế nào.
“Lạc Vũ Vương hậu, nếu là có thể, kính xin người tận lực giúp đỡ chúng ta." Thành chủ Song Diệp thành nhìn Lạc Vũ nhún vai, trầm ngâm trong giây lát sau đó nói với Lạc Vũ.
Này, với thân phận Tông chủ của hắn, đây là mức nhượng bộ cuối cùng hắn có thể đối với địch nhân.
Lạc Vũ nghe Thành chủ Song Diệp thành nói vậy, cũng không biểu hiện gì, nói thẳng: “Ta nhất định sẽ cố hết sức."
Nàng đối với Thành chủ Song Diệp thành có thể còn có định kiến, nhưng là đối mặt với dân chúng vô tội, hiển nhiên là việc nhân đức không nhường ai, sẽ đem hết toàn lực.
Thành chủ Song Diệp thành nghe hiểu ý tứ của Lạc Vũ, lập tức nặng nề gật đầu: “Vậy thì làm phiền rồi."
“Chúng ta đi xem nguồn nước quanh đây." Thấy Lạc Vũ đáp ứng, Vân Thí Thiên cũng không phản đối, đứng lên trầm giọng nói.
Nước và đất vốn gắn liền với nhau, thổ nhưỡng có vấn đề, vậy nguồn nước không thể nào không có vấn đề.
Người của Song Diệp thành nhìn không ra, bọn họ cũng không nhất định là nhìn không ra cái gì.
“Được." Lạc Vũ gật đầu đứng lên.
Đoàn người lúc này cũng không có một ai phản đối, tất cả đều hướng về phía sông đào xung quanh thành trấn mà đi đến.
Dọc đường, Lạc Vũ thấp giọng cùng Minh Trần Dạ nói những chuyện nàng đã thấy trong mơ và chuyện của Liễu Bích Dao.
Chuyện của Liễu Bích Dao cũng có một chút quan hệ với Minh Trần Dạ, sớm có tâm phòng bị vẫn tốt hơn.
“Hắc hắc, cái này thật là thú vị." Minh Trần Dạ nghe Lạc Vũ nói thì hai mắt híp lại, sát khí tà mỵ lưu chuyển quanh thân.
“Song, sợ cái gì, giống như câu nói kia của ngươi, nếu chúng ta có thể giết chết nàng lần đầu tiên, vậy thì có thể giết chết nàng lần thứ hai.
Bất kể Liễu Bích Dao nàng vớ được cái vận may gì, lại như thế nào, chúng ta sợ nàng ta sao." Trên mặt Minh Trần Dạ tràn đầy cuồng lĩnh và khinh thường.
Càng là nguy cơ trùng trùng, Minh Trần Dạ hắn lại càng hưng phấn.
“Bản thân mình…" Vân Thí Thiên ở bên cạnh nghe Minh Trần Dạ nói như thế, lạnh lùng mở miệng chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên nói được một nửa lại quay đầu nhìn sang phía bên cạnh.
“Sao vậy?" Lạc Vũ theo sát bên dừng lại.
Vân Thí Thiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hít không khí, mi tâm hiện lên một chút hồ nghi.
Sau đó đột nhiên chợt lóe thân, phóng đến bên một nam nhân chừng ba mươi tuổi đang cười khúc khích.
“Người xấu,…" Giọng nói hoảng sợ còn chưa có vang lên, Vân Thí Thiên đã chém xuống một chưởng làm cho nam tử kia ngất đi.
“Làm sao, muốn cùng người bình thường thử một chút bản lãnh của ngươi sao?" Minh Trần Dạ vẫn không quên đâm chọc Vân Thí Thiên một chút trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Vân Thí Thiên liếc Minh Trần Dạ một cái, đầu ngón tay lướt qua cổ của nam tử bất tỉnh kia, một tia máu vương trên tay hắn.
“Mùi vị của máu này không bình thường." Vân Thí Thiên nhìn kỹ tia máu trên tay.
Vừa nghe Vân Thí Thiên nói thế, Lạc Vũ và Minh Trần Dạ liếc nhìn nhau một cái, Vân Thí Thiên từ bao giờ thì có thể nhận thấy được mùi vị của máu người khác không đúng?
Lập tức hai người hồ nghi đi qua, hít hà tia máu trên tay Vân Thí Thiên.
Mùi vị dị thường gì cũng không có.
Từ hướng của hắn mà nhìn, xuyên qua tia mặt trời nhìn tia máu trên tay Vân Thí Thiên, ở giữa của nó có xem lẫn một tia màu đen.
Minh Trần Dạ sửng sốt, lập tức thay đổi mấy góc độ nhìn lại, rồi lại không thấy tia huyết sắc màu đen kia, huyết sắc hoàn toàn bình thường.
“Kỳ quái." Minh Trần Dạ lẩm bẩm trong miệng, tay lại kéo qua Lạc Vũ: “Từ hướng này nhìn, bên trong máu có màu đen."
Lạc Vũ kinh ngạc nhướn mày, lập tức nhìn theo góc độ mà Minh Trần Dạ chỉ.
Bên cạnh, đám người của Thành chủ Song Diệp thành cũng quay ra nhìn.
Đen, như có như không.
Nhưng là thay đổi sang góc độ khác nhìn lại, hoàn toàn không nhìn ra tia máu đen đó nữa.
Máu đen, lại là máu đen.
“Đây nhất là nguyên nhân khiến cho bọn họ ngu dại." Thành chủ Song Diệp thành trừng lớn mắt.
Không ai trả lời, ở góc độ quỷ dị này mới có thể nhìn thấy tia máu đen, khiến cho tâm mọi người trầm xuống.
“Ngươi làm sao phát hiện ra?" Lạc Vũ yên lặng trong giây lát sau đó ngẩng đầu hỏi Vaan Thí Thiên.
Vân Thí Thiên trầm ngâm một chút sau đó chậm rãi nói: “Cảm giác."
Cụ thể là tại sao cảm giác được máu kia không đúng, hắn cũng không thể nói rõ được.
Giống như là trắng và đen, không thể nào lẫn lộn với nhau được, rõ ràng hắn là trắng, lại có thể rõ ràng chỉ ra đó là đen, đó là một loại cảm giác đối địch.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì nhướn mày không nói gì, quay đầu nhìn Thành chủ Song Diệp thành công đạo: “Nếu là máu bên trong có vấn đề, ta đây tự nhiên…"
Lạc Vũ, Lạc Vũ, mau đến xem, mau đến xem sông này.
Mà đang lúc Lạc Vũ nói chuyện cùng thành chủ Song Diệp thành, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng vốn đã chạy đi xa đột nhiên đứng ở con sông phía trước mà kêu lên.
“Có vấn đề gì?" Lạc Vũ dừng nói, cùng đám người Vân Thí Thiên hướng phía con sông mà đi.
Sóng nước nhộn nhạo, ánh mặt trời vàng óng.
Không thối không mùi, rất bình thường.
Nhìn từ nơi này, Lạc Vũ, nhìn từ hướng này.
Tiểu Ngân đứng ở trên đê hướng đám người Lạc Vũ phất tay.
Mấy người có thể nghe hiểu Tiểu Ngân nói lập tức toàn bộ cúi xuống, nhìn lại mặt nước.
Ánh mặt trời chiếu khắp mặt sông.
Nhưng là con sông mới vừa rồi còn là dòng nước xanh biếc, bây giờ đã trở thành một màu đen nhánh.
Thật giống như dạ sắc dưới trời đêm, một màu đen tuyền, sóng nước màu đen nhộn nhạo trong gió, loại màu đen nồng nặc này khiến cho người nhìn thấy phải giật mình.
“Ta đi đâu không cần các con quản." Quân Nhiêu Thiên ngồi trên chủ vị nhìn mấy người con ở phía dưới, sắc mặt nghiêm túc.
“Trong lúc ta không có ở đây, Quốc công phủ vẫn theo lệ cũ, do đại ca của các con quản lý, mấy người các con phụ trợ hắn."
Giọng nói của Quân Nhiêu Thiên vừa dứt, đám người Quân Trầm liếc nhau một cái, nhất tề gật đầu: “Vâng."
Đây đều là lệ cũ rồi, không cần phải phản bác gì.
Quân Nhiêu Thiên thấy vậy thì gật đầu, lần nữa trầm giọng nói: “Nếu lần này ta đi không thể trở về đúng như dự tính hoặc có xảy ra chuyện gì không mong muốn.
Thì sau này Tử Diễn Quốc công phủ sẽ do đại ca con toàn quyền làm chủ, mấy người khác thì đi đến đất phong riêng của các con, tự mình trấn giữ."
“Cha, cha đây là có ý gì?" Mà ngay sau khi Quân Nhiêu Thiên vừa nói xong, đám người Quân Trầm vốn đang trấn tĩnh không khỏi ngạc nhiên.
Cha bọn họ nói lời này là có ý gì?
Sao bọn họ lại có cảm giác như là…
“Cha, lần này người đi có phải sẽ gặp nguy hiểm hay không, rốt cuộc là người đi đâu?"
“Cha, lời này của người…"
“Phanh." Đám người Quân Trầm còn chưa hết kinh ngạc và cũng chưa hỏi xong, Quân Nhiêu Thiên chính là vỗ một chưởng lên trên án, lập tức đè xuống âm thanh của mấy người con.
Sau đó, Quân Nhiêu Thiên nhìn mấy người một cái, chậm rãi nói: “Lời này hôm nay cũng không có ý gì.
Ta sở dĩ nói như thế, chính là vì biết tuổi ta đã lớn rồi, hơn nữa thời cuộc hiện tại đang có biến động.
Vạn nhất, có chuyện xảy ra, ta lại không trở về kịp, hoặc là xảy ra chuyện gì khác, chẳng nhẽ Tử Diễn Quốc công phủ ta cứ như thế mà sụp đổ sao, hoặc là các ngươi lại làm loạn lên."
Lời uy nghiêm vừa nói ra, mấy người con liếc mắt nhìn nhau, muốn nói cái gì, nhưng sau đó vẫn không dám mở miệng.
“Được rồi, cứ như vậy đi, các ngươi đi xuống đi." Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của mấy người, nhãn thần của Quân Nhiêu Thiên hiện lên một tia thâm trầm, phất tay cho mấy người lui xuống.
Mấy người con liếc mắt nhìn nhau, biết tính tình của Quân Nhiêu Thiên, vì thế nhất tề khom người cúi chào, không ai dám mở miệng, lui xuống.
Nhìn mấy người con đã lui xuống, Quân Nhiêu Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm phía bên ngoài cửa sổ.
Hắn muốn tìm Lạc Vũ, muốn nói bí mật này cho Lạc Vũ biết.
Nhưng là, hắn không biết được trên đường đi có gặp phải chuyện gì hay không.
Hoặc là, tình huống xảy ra sau này, hắn có thể nào thoát thân ra nổi hay không.
Hắn giờ đã già rồi, nên hưởng phúc cũng đã hưởng rồi, nên uy phong cũng đã uy phong, hiện giờ hãy để cho mình hắn nhảy vào trong xoáy nước này đi.
Còn Tử Diễn Quốc công phủ, là tâm huyết của bậc cha chú, cũng là căn cơ của Quân gia bọn họ, cùng với con cháu của hắn.
Sẽ làm cho bọn họ sẽ sống yên ổn ở nơi này, không thể làm cho bọn họ bị cuốn vào trong xoáy nước này được.
Lần này là hắn vì nhi tử và cháu gái vốn không được hắn coi trọng mà lao tới một lần.
Gió thổi qua, mang theo cả hương thơm ngát của cỏ xanh.
Đó là một loại mùi vị tuyệt vời mà không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Mà lúc này, tại Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai.
“Quân vương, phi bằng của thiếu chủ Hải Thần tông truyền thư tới." Đang lúc Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bàn chuyện của Đế Phạm Thiên cùng với Liễu Bích Dao, Hải Mặc Phong đột nhiên truyền thư tới.
“Lúc này hắn ta truyền thư tới là có việc gì?" Lạc Vũ có chút kinh ngạc.
Mà Vân Thí Thiên đã thuận tay nhận lấy, nhìn thoáng qua.
“Phía đông nam có náo động?" Vân Thí Thiên nhìn tin tức trong tay, khẽ nhíu mày.
“Náo động thế nào?" Lạc Vũ nghe vậy, nghiêng đầu cùng nhìn thư tín Hải Mặc Phong truyền tới đang trong tay Vân Thí Thiên.
“Thiếu chủ Lăng Nam, gia chủ Lăng Nam? Tông chủ Hải Thần tông cũng đã đi xem? Bạo loạn có điểm kỳ lạ?" Lạc Vũ chăm chú nhìn thư tín, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên mi sắc lạnh như băng, trong mắt cũng cất giấu kinh ngạc.
Hắn cũng đã từng nói bạo loạn này có chút kỳ lạ.
Nhưng không nghĩ tới Tông chủ Hải Thần tông sẽ đích thân đi xem, này…
Trong thư tín, Hải Mặc Phong cũng không giấu diếm chuyện gì, hoàn toàn nói rõ cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Hơn nữa cũng nói, hắn lúc này đang phải ở lại Hải Thần tông để trấn giữ, cho nên không có cách nào tự mình đi được.
Nhưng là, hắn luôn cảm thấy có chuyện không ổn.
Cho nên, trái lo phải nghĩ, gửi thư tới đây, để cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ chú ý đến chuyện này, nếu là có thể thì hãy đi qua đó xem một chút.
“Quả là có chút ly kỳ." Phong Vô Tâm cũng từ trong những hàng chữ mà suy ra được ý tứ, sờ cằm nói.
Có thể khiến cho Tông chủ Hải Thần tông tự mình đi xem xét, nơi này sợ rằng…
“Các ngươi nói xem chuyện này có thể có liên quan đến Liễu Bích Dao hay không?" Vân Khung ngồi một bên lúc này đột nhiên nói chen vào.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì quay đầu nhìn Vân Thí Thiên một cái.
Vấn đề này, sợ rằng…
“Có lẽ không phải là có liên quan tới nàng ta mà là có quan hệ với người đứng phía sau nàng." Vân Thí Thiên lành lạnh mở miệng.
Liễu Bích Dao có bao nhiêu bản lĩnh, hắn rất rõ.
Có thể chết mà vô thi, Liễu Bích Dao chưa có thủ đoạn cao được đến nhường đó, hẳn là…
“Chúng ta đi xem thử một chút." Lạc Vũ khép lại thư Hải Mặc Phong gửi trong tay.
Ngồi ở Vọng Thiên Nhai chờ người khác tính toán trả thù mình như thế nào, đó là việc kẻ ngu mới làm.
Hiện nay, tốt nhất chính là đi ra ngoài, đến nơi phát sinh vấn đề để tìm hiểu.
Cách phòng thủ tốt nhất, đó chính là tiến công.
“Báo, Sứ giả của Song Diệp thành cầu kiến." Ngay lúc Lạc Vũ đang nói, phòng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
Mấy người trong điện nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Song Diệp thành bởi vì cách Vọng Thiên Nhai khá xa, cho tới bây giờ cũng chưa hề cùng Vọng Thiên Nhai bọn họ lui tới, hôm nay lại tới đây cầu kiến bọn họ, đây là ý gì?
“Tuyên." Sắc mặt Vân Thí Thiên lãnh trầm.
“Rõ."
Sau đó một lúc, sứ giả Song Diệp thành tiến vào Nghị chính cung.
“Tham kiến Vọng Thiên Nhai Quân vương và Vương hậu, đây là thư thành chủ chúng ta muốn hạ thần mang đến đưa cho hai vị, hi vọng hai vị có thể trợ giúp chúng ta."
Sứ giả Song Diệp thành cũng không hàn huyên nhiều, vừa lên điện đã nói thẳng.
Vân Thí Thiên hướng Phong Vô Tâm gật đầu, Phong Vô Tâm lập tức nhận lấy, trình lên.
Một bên Lạc Vũ thấy vậy hơi nghiêng người nhìn sag, nàng từng đáp ứng rằng nếu lục tông thật sự gặp khó khan, có thể tìm Vọng Thiên Nhai bọn họ hỗ trợ.
Nhưng không nghĩ đến Song Diệp thành thật sự tìm bọn họ trợ giúp.
Đây rốt cuộc là có vấn đề gì, mới khiến cho Thành chủ Song Diệp thành không xử lý được, phải tìm đến bọn họ hỗ trợ?
Hai tròng mắt nhanh chóng chuyển động, nội dung thư tín Thành chủ Song Diệp thành đưa tới đều thu vào trong mắt.
Sau đó, Lạc Vũ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Vân Thí Thiên đang nhìn sang, hai người liếc nhau một cái, trong đáy mắt đều hiện lên một tia thâm trầm.
Cùng với tình huống mà Hải Mặc Phong nhắc tới kia đại đồng tiểu dị*(giống nhiều, khác ít).
Khác biệt chỉ ở chỗ Lăng Nam bên kia đã bị vây trong bạo loạn.
Mà Song Diệp thành bên này mới chỉ có ở một số địa phương, bạo loạn mới chỉ bắt đầu.
Chỉ nhìn nhau một cái, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đều đã sáng tỏ ý nghĩ của đối phương.
“Bổn quân và Vương hậu sẽ đích thân đến đó xem xét." Giọng nói của Vân Thí Thiên rất trầm.
Mặc dù Song Diệp thành cách Vọng Thiên Nhai rất xa, nhưng là tình huống này… Hắn không tra ra rõ ràng, cũng khó mà có thể ngồi yên.
“Tốt lắm, tốt lắm, Quân vương và Vương hậu quyết định lúc nào đi, chúng ta cùng nhau…" Hai sứ giả Song Diệp thành vừa nghe Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đích thân đi xem xét nhất thời vui mừng quá đỗi, nói liên tiếp.
“Đi sớm, không nên chậm trễ, bây giờ đi luôn." Lạc Vũ đứng lên.
Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói cũng gật đầu đứng lên, Vọng Thiên Nhai lúc này cũng không có chuyện gì lớn, đi lúc này là tốt nhất.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta…"
“Tính thêm cả Bổn vương." Đang lúc sứ giả Song Diệp thành mừng rỡ nói, ngoài điện vang lên một đạo thanh âm, Minh Trần Dạ xuất quỷ nhập thần tiêu sái đi vào.
“Minh Trần Dạ." Lạc Vũ hơi kinh ngạc.
Minh Trần Dạ tao nhã bước tới, giơ tay lên, một cái bay về phía Lạc Vũ, thản nhiên nói: “Không chỉ có các ngươi nhận được."
Lạc Vũ duỗi tay ra bắt lấy, mở ra nhìn.
Cũng là Băng Thánh cung đưa tin cho Minh Trần Dạ, trong thư kể rõ tình huống, cùng Song Diệp thành cũng là đại đồng tiểu dị.
Băng Thánh cung tương đối gần Hỏa Ma, vậy nên tìm Minh Trần Dạ cầu trợ.
“Vậy thì cùng nhau, đi." Vân Thí Thiên thấy vậy trầm giọng nói một câu, vung tay lên phân phó Phong Vô Tâm và Vân Khung hai câu, sau đó sải bước ra phía ngoài điện.
Lạc Vũ và Minh Trần Dạ thấy vậy cũng không nói hai lời, nhanh chóng đuổi theo.
Bởi vì tình huống trước mắt lúc này, thật khiến cho người ta có cảm giác khác thường, vì vậy Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cũng không có nhớ tới chuyện Minh Trần Dạ rình xem bọn họ động phòng.
Gió thổi qua. Rõ ràng là đầu mùa hè, nhưng gió kia lại băng hàn tận xương.
Song Diệp thành, ở gần phía đông nam, là thành lớn nhất ở nơi đây.
Phong cách của Song Diệp thành vốn thiên về trầm lãnh mà tục tằng, mà mấy thành lớn nhỏ này cũng như thế, những bức tường kiên cường tràn ngập cứng rắn.
Mà lúc này, loại kiến trúc kiên cường này lại bị cư dân nơi này hoàn toàn phá hư.
Trong thành trấn, khắp nơi truyền đến không phải là những tiếng hô cường tráng cùng với dũng cảm mà là những âm thanh hoang đường không biết là đang khóc hay cười, hoàn toàn phá hư cảm giác nghiêm túc lúc ban đầu.
Dư gia trấn, một thành trấn vào hàng trung bình ở nơi này.
“Hì hì, chúng ta đi chơi trốn tìm."
“Được, được, ta thích nhất là chơi trốn tìm, cùng đi…"
“Đi, chơi trốn tìm, chơi trốn tìm…"
Dọc khắp đường đi, tiếng cười đùa không ngừng truyền đến, nghe giống như thanh âm tràn ngập vui thích của trẻ con.
Song, ở trong mắt đám người Lạc Vũ đang đi vào Dư gia trấn mà nói, lại là làm cho bọn họ cau chặt chân mày.
Bởi vì, những người chơi đùa trước mắt, không phải là trẻ con năm ba tuổi, mà là những nam nữ trung niên đã ba bốn mươi tuổi.
Nhưng là, đám người trưởng thành trên mặt mang theo nụ cười của trẻ con, cả người vô cùng bẩn, vỗ tay cười đùa sung sướng.
Loại hình dáng hoàn toàn không tương xứng với số tuổi này không làm cho người khác cảm giác được đó là bọn họ hồn nhiên vui sướng, mà là quái dị cùng với âm trầm.
“Này… Quỷ dị." Nhìn trạng huống trước mắt, Minh Trần Dạ nhíu mày hồi lâu rồi nói ra hai chữ.
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đều không có mở miệng, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn.
“Ô ô, không biết xấu hổ, đoạt quần áo mới của ta." Một đứa bé chân chính khoảng năm tuổi đang đứng ở đầu đường khóc lớn.
“Quần áo mới đẹp, ta muốn mặc." Mà ở trước mặt nó là một nam nhân thô kệch, nhìn qua là một tráng hán hơn hai mươi tuổi, đang đoạt y phục của đứa trẻ.
“Là của ta…" Đứa trẻ kia đoạt lại trên tay hắn.
Chỉ giây lát sau, nam nhân cao lớn lại đoạt lại y phục.
“Ha ha, ta có quần áo mới rồi, thật là đẹp, thật là đẹp." Thấy bé trai kia lại định cướp lại y phục, hắn nhanh chóng chui vào trong quần áo.
Nhưng bởi vì nó quá nhỏ, chỉ có thể tren ở trên đầu cùng bả vai, nhìn vạn phần tức cười.
Song, nam tử mang bản tính trẻ con kia lại cao hứng hươ tay dậm chân, khoác y phục bước đi, vui đến quên cả trời đất.
Mà thằng bé kia chỉ có thể đứng đó oa oa khóc lớn.
Như vậy cũng được? Tiểu Hồng ngồi chồm hỗm trong ngực Lạc Vũ thấy vậy thì mở to hai mắt nhìn.
Nó cũng không bắt nạt tiểu bằng hữu, mà nam nhân này lại… Chỗ này thật kỳ lạ.
Mà đám người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đang quan sát xung quanh, chân mày cau chặt lại.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ra muốn ăn kẹo đường, tỷ tỷ ngươi mua kẹo đường cho ta có được hay không?" Đang cau mày, đột nhiên có một người đưa tay bắt lấy vạt áo Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn lại, một đại thúc năm mươi tuổi, mang vẻ mặt của một đứa trẻ ba tuổi, đang lôi kéo tay áo nàng, nháy mắt đòi ăn kẹo đường.
Khóe miệng Lạc Vũ co quắp, một đại thúc năm mươi tuổi, kêu nàng là tỷ tỷ, lạnh a.
Sau đó, Lạc Vũ cũng không có ngăn hắn lại mà hướng theo tay chỉ của hắn nhìn sang.
Thứ hắn chỉ nói là kẹo đường, thực chất là một đám giấy bị ném đi.
Lạc Vũ thấy vậy nhíu mày không có lên tiếng, Tiểu Ngân đứng ở trên vai Lạc Vũ thấy vậy, thân hình chợt lóe, tiến đến cầm mấy tờ giấy đưa cho đại thúc kia.
“Đa tạ tỷ tỷ, ngươi thật tốt." Đại thúc kia hài long, lộ ra một nụ cười ngọt ngào hướng về phía Lạc Vũ.
Sau đó, hắn thật sự liếm đám giấy, thật giống như đó là kẹo đường mà cắn một cái.
Tiểu Ngân nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hắn thật cho đó là đường a?
Nó chỉ là muốn thử xem hắn là ngốc thật hay là giả bộ, này…
“A, ta cũng muốn, ta cũng muốn, ta cũng muốn ăn đường…"
“Ngươi có đường ăn, ta cũng muốn…"
“Không cho, là hảo tỷ tỷ kia mua cho ta, ta mới không cho các ngươi ăn…"
Đại thúc kia cầm kẹo đường còn chưa đi xa đã trực tiếp hấp dẫn một đám “các tiểu bằng hữu" của hắn đi đến.
Mà đại thúc kia giơ cao kẹo đường của hắn, trên khuôn mặt là vẻ đắc ý của trẻ con
Mà đám người kia vừa nghe nói, lập tức hướng phía Lạc Vũ mà đi đến.
“Tỷ tỷ, mua đường…"
“Tỷ tỷ, ta ngoan nhất, ngươi mua cho ta có được hay không…"
Nháy mắt, đám “trẻ con" trên đường cái đều hướng phía Lạc Vũ mà đi đến.
Vân Thí Thiên thấy vậy, sắc mặt lãnh khốc hơi trầm xuống, một tay áo bào mở ra kéo Lạc Vũ nhanh chóng đi về phía trước, phía sau Minh Trần Dạ cũng cau mày đuổi theo.
“Bọn nhỏ" chung quanh vọt tới hoàn toàn không tiến lại được gần vì Vân Thí Thiên đã phát ra đấu khí quanh thân.
Nhìn tỷ tỷ của bọn hắn đi xa, mọi người đồng thời gào khóc lên.
Lập tức, trên đường cái tràn ngập tiếng khóc.
Một đám nam nữ ba bốn mươi tuổi lăn lộn trên mặt đất mà khóc rống, tình cảnh kia… Quả thực là làm cho người ta không rét mà run.
“Toàn bộ tất cả đều như thế này." Thành chủ Song Diệp thành vẫn đi phía sau Vân Thí Thiên không lên tiếng, đợi đến nơi hẻo lánh mới trầm giọng nói.
“Đầu óc của tất cả bọn họ đều không bình thường." Lạc Vũ cúi đầu liếc nhìn chéo áo bị bẩn do vừa bị đại thúc kia nắm lấy, mi sắc thâm trầm nói một câu.
Không có ai tiếp thêm câu nói của Lạc Vũ, mấy ngườ ở đây đều có thể nhìn ra đầu óc những người ở đây quả thật là có vấn đề.
Nhưng là một hai người còn được, mà ở đây tất cả già trẻ lớn bé đều như vậy, này…
“Tình huống này xảy ra bao lâu rồi?" Vân Thí Thiên chau mày nhìn Thành chủ Song Diệp thành.
Sắc mặt Thành chủ Song Diệp thành rất nhục nhã, nghe vậy trầm giọng nói: “Bổn tọa sau khi trở về thì bắt đầu tiến hành trấn áp, biết nơi này xảy ra chuyện đã là mười ngày."
Song Diệp thành hắn là một trong lục tông.
Mặc dù thua Vân Thí Thiên, nhưng là trong lòng há lại muốn nhờ vả hắn.
Song tình huống nơi này thật là quỷ dị, lúc hắn biết được thì đã là mười ngày sau, chẳng những không có ai hiểu được tại sao một tòa thành trấn lại hoàn toàn rơi vào trạng huống u mê như thế.
Ngược lại, lại khiến cho chứng bệnh ngu dại này lan tràn đến những tòa thành trấn khác.
Lúc này, đã có mấy thành trấn trở thành như thế này.
Tình huống này làm cho hắn nóng nảy, nếu cứ tiếp tục lan tràn như vậy, cả thế lực của Song Diệp thành hắn chẳng phải đều sẽ trở thành kẻ ngu sao.
Vì vậy, hắn nghe nói Lạc Vũ có một thân bản lãnh y thuật khác với y thuật của đại lục Vong Xuyên xưa nay, sau khi suy tính trước sau, hắn mới xin Vọng Thiên Nhai hỗ trợ.
“Chứng ngu dại không lây." Lạc Vũ hiểu lo lắng của Song Diệp thành thành chủ.
“Không lây? Vậy sao những thành trấn khác cũng xuất hiện tình trạng như thế này?" Thành chủ Song Diệp thành sửng sốt nhìn chằm chằm Lạc Vũ.
Lúc này Lạc Vũ không có trả lời ngay.
Chứng ngu dại có di truyền, nhưng là tuyệt đối không lây.
Một thành trấn có kích thước lớn như thế toàn bộ đều bị ngu dai, hơn nữa những thành trấn ở lân cận cũng mắc phải chứng bệnh này, vậy có thể chắc chắn một điều, khởi nguyên của chứng ngu dại này tuyệt đối có vấn đề.
“Có phải những yếu tố khác có vấn đề hay không?" Minh Trần Dạ hai tay ôm ngực chen vào một câu.
Thành chủ Song Diệp thành lắc đầu: “Không có a, bổn tọa đã tra xét nguồn nước của nơi này xem có người ác ý chôn thuốc xuống sông hay không, hoặc là trúng độc…
Nhưng là sau khi xem xét xong, đều không có bất kỳ điều gì khác thường."
Thủ đoạn của Thành chủ Song Diệp thành, Minh Trần Dạ coi như cũng biết ba phần, hắn nói không có, vậy thì phương diện này đoán chừng thật sự không có vấn đề.
“Vậy thì thật là kỳ lạ." Minh Trần Dạ vuốt cằm dưới.
Trong một đêm, toàn bộ người trong một thành trấn đều trở nên u mê.
Hơn nữa còn lan tràn sang các nơi khác, này nói ra thật giống như đầm rồng hang hổ.
“Cái này có vấn đề hay không?" Vân Thí Thiên đang trầm mặt đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Vũ, đưa tay chỉ chỉ lên thiên không.
Thiên không có vấn đề gì? Song Diệp thành thành chủ nhìn trời.
Mà Lạc Vũ biết Vân Thí Thiên nói đến chính là không khí.
Không khí truyền đi khắp nơi, quả thật là có lực phá hoại như thế, nhưng là không khí không có định tính, tuyệt đối không thể nào chỉ lan tràn ra một vài thành trấn.
Mà chính là sẽ gây họa bát phương.
Lắc đầu, Lạc Vũ trầm ngâm hồi lâu sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chỗ đất dưới chân, trầm giọng nói: “Nước và không khí đều không thể, có thể loại bỏ tình huống bị bỏ độc.
Duy nhất có thể, chính là đất đai ở nơi này có vấn đề."
Lời vừa nói ra, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, Thành chủ Song Diệp thành nhất tề cúi xuống nhìn thổ nhưỡng dưới chân.
“Thổ nhưỡng nơi này có vấn đề?" Minh Trần Dạ cầm lên một nhúm đất, ngửi, không có mùi quái dị gì mà.
Lạc Vũ nghe hỏi thì nhún vai, nàng nào biết.
Nơi này không có dụng cụ gì để xét nghiệm, mà ngay cả có nàng cũng không dùng.
Nàng chẳng qua chỉ là dựa theo lẽ thường mà suy đoán thôi, còn nếu muốn hỏi nàng cụ thể là có cái gì, làm sao nàng biết trả lời thế nào.
“Lạc Vũ Vương hậu, nếu là có thể, kính xin người tận lực giúp đỡ chúng ta." Thành chủ Song Diệp thành nhìn Lạc Vũ nhún vai, trầm ngâm trong giây lát sau đó nói với Lạc Vũ.
Này, với thân phận Tông chủ của hắn, đây là mức nhượng bộ cuối cùng hắn có thể đối với địch nhân.
Lạc Vũ nghe Thành chủ Song Diệp thành nói vậy, cũng không biểu hiện gì, nói thẳng: “Ta nhất định sẽ cố hết sức."
Nàng đối với Thành chủ Song Diệp thành có thể còn có định kiến, nhưng là đối mặt với dân chúng vô tội, hiển nhiên là việc nhân đức không nhường ai, sẽ đem hết toàn lực.
Thành chủ Song Diệp thành nghe hiểu ý tứ của Lạc Vũ, lập tức nặng nề gật đầu: “Vậy thì làm phiền rồi."
“Chúng ta đi xem nguồn nước quanh đây." Thấy Lạc Vũ đáp ứng, Vân Thí Thiên cũng không phản đối, đứng lên trầm giọng nói.
Nước và đất vốn gắn liền với nhau, thổ nhưỡng có vấn đề, vậy nguồn nước không thể nào không có vấn đề.
Người của Song Diệp thành nhìn không ra, bọn họ cũng không nhất định là nhìn không ra cái gì.
“Được." Lạc Vũ gật đầu đứng lên.
Đoàn người lúc này cũng không có một ai phản đối, tất cả đều hướng về phía sông đào xung quanh thành trấn mà đi đến.
Dọc đường, Lạc Vũ thấp giọng cùng Minh Trần Dạ nói những chuyện nàng đã thấy trong mơ và chuyện của Liễu Bích Dao.
Chuyện của Liễu Bích Dao cũng có một chút quan hệ với Minh Trần Dạ, sớm có tâm phòng bị vẫn tốt hơn.
“Hắc hắc, cái này thật là thú vị." Minh Trần Dạ nghe Lạc Vũ nói thì hai mắt híp lại, sát khí tà mỵ lưu chuyển quanh thân.
“Song, sợ cái gì, giống như câu nói kia của ngươi, nếu chúng ta có thể giết chết nàng lần đầu tiên, vậy thì có thể giết chết nàng lần thứ hai.
Bất kể Liễu Bích Dao nàng vớ được cái vận may gì, lại như thế nào, chúng ta sợ nàng ta sao." Trên mặt Minh Trần Dạ tràn đầy cuồng lĩnh và khinh thường.
Càng là nguy cơ trùng trùng, Minh Trần Dạ hắn lại càng hưng phấn.
“Bản thân mình…" Vân Thí Thiên ở bên cạnh nghe Minh Trần Dạ nói như thế, lạnh lùng mở miệng chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên nói được một nửa lại quay đầu nhìn sang phía bên cạnh.
“Sao vậy?" Lạc Vũ theo sát bên dừng lại.
Vân Thí Thiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hít không khí, mi tâm hiện lên một chút hồ nghi.
Sau đó đột nhiên chợt lóe thân, phóng đến bên một nam nhân chừng ba mươi tuổi đang cười khúc khích.
“Người xấu,…" Giọng nói hoảng sợ còn chưa có vang lên, Vân Thí Thiên đã chém xuống một chưởng làm cho nam tử kia ngất đi.
“Làm sao, muốn cùng người bình thường thử một chút bản lãnh của ngươi sao?" Minh Trần Dạ vẫn không quên đâm chọc Vân Thí Thiên một chút trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Vân Thí Thiên liếc Minh Trần Dạ một cái, đầu ngón tay lướt qua cổ của nam tử bất tỉnh kia, một tia máu vương trên tay hắn.
“Mùi vị của máu này không bình thường." Vân Thí Thiên nhìn kỹ tia máu trên tay.
Vừa nghe Vân Thí Thiên nói thế, Lạc Vũ và Minh Trần Dạ liếc nhìn nhau một cái, Vân Thí Thiên từ bao giờ thì có thể nhận thấy được mùi vị của máu người khác không đúng?
Lập tức hai người hồ nghi đi qua, hít hà tia máu trên tay Vân Thí Thiên.
Mùi vị dị thường gì cũng không có.
Từ hướng của hắn mà nhìn, xuyên qua tia mặt trời nhìn tia máu trên tay Vân Thí Thiên, ở giữa của nó có xem lẫn một tia màu đen.
Minh Trần Dạ sửng sốt, lập tức thay đổi mấy góc độ nhìn lại, rồi lại không thấy tia huyết sắc màu đen kia, huyết sắc hoàn toàn bình thường.
“Kỳ quái." Minh Trần Dạ lẩm bẩm trong miệng, tay lại kéo qua Lạc Vũ: “Từ hướng này nhìn, bên trong máu có màu đen."
Lạc Vũ kinh ngạc nhướn mày, lập tức nhìn theo góc độ mà Minh Trần Dạ chỉ.
Bên cạnh, đám người của Thành chủ Song Diệp thành cũng quay ra nhìn.
Đen, như có như không.
Nhưng là thay đổi sang góc độ khác nhìn lại, hoàn toàn không nhìn ra tia máu đen đó nữa.
Máu đen, lại là máu đen.
“Đây nhất là nguyên nhân khiến cho bọn họ ngu dại." Thành chủ Song Diệp thành trừng lớn mắt.
Không ai trả lời, ở góc độ quỷ dị này mới có thể nhìn thấy tia máu đen, khiến cho tâm mọi người trầm xuống.
“Ngươi làm sao phát hiện ra?" Lạc Vũ yên lặng trong giây lát sau đó ngẩng đầu hỏi Vaan Thí Thiên.
Vân Thí Thiên trầm ngâm một chút sau đó chậm rãi nói: “Cảm giác."
Cụ thể là tại sao cảm giác được máu kia không đúng, hắn cũng không thể nói rõ được.
Giống như là trắng và đen, không thể nào lẫn lộn với nhau được, rõ ràng hắn là trắng, lại có thể rõ ràng chỉ ra đó là đen, đó là một loại cảm giác đối địch.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì nhướn mày không nói gì, quay đầu nhìn Thành chủ Song Diệp thành công đạo: “Nếu là máu bên trong có vấn đề, ta đây tự nhiên…"
Lạc Vũ, Lạc Vũ, mau đến xem, mau đến xem sông này.
Mà đang lúc Lạc Vũ nói chuyện cùng thành chủ Song Diệp thành, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng vốn đã chạy đi xa đột nhiên đứng ở con sông phía trước mà kêu lên.
“Có vấn đề gì?" Lạc Vũ dừng nói, cùng đám người Vân Thí Thiên hướng phía con sông mà đi.
Sóng nước nhộn nhạo, ánh mặt trời vàng óng.
Không thối không mùi, rất bình thường.
Nhìn từ nơi này, Lạc Vũ, nhìn từ hướng này.
Tiểu Ngân đứng ở trên đê hướng đám người Lạc Vũ phất tay.
Mấy người có thể nghe hiểu Tiểu Ngân nói lập tức toàn bộ cúi xuống, nhìn lại mặt nước.
Ánh mặt trời chiếu khắp mặt sông.
Nhưng là con sông mới vừa rồi còn là dòng nước xanh biếc, bây giờ đã trở thành một màu đen nhánh.
Thật giống như dạ sắc dưới trời đêm, một màu đen tuyền, sóng nước màu đen nhộn nhạo trong gió, loại màu đen nồng nặc này khiến cho người nhìn thấy phải giật mình.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu