Đặc Công Hoàng Phi
Chương 119: Giá Hiên Mặc Viêm
Gió thổi qua bầu trời, bầu trời sáng bóng giống như vừa được tắm rửa.
Wow. Trong rung động, Tiểu Ngân phản ứng đầu tiên, giương nanh múa vuốt vọt tới đám ma thú nội đan được xếp thành tòa núi giả kia.
Ta thích, ta thích, ha ha.
Mãnh liệt vồ tới, chỉ thấy tia sáng ngân bạch chợt lóe lên, Tiểu Ngân đã lập tức lao đầu vào tòa núi giả ma thú nội đan.
Tòa nội đan núi giả lập tức “rầm" một tiếng, sập xuống.
Tiểu Ngân bị chôn trong vô số ma thú nội đan, chỉ thấy lộ ra cặp mông trắng, đang ôm mười lăm cấp ma thú nội đan mà cười, nước miếng chảy ròng ròng, vừa ‘dát băng, dát băng’ ăn, hết sức khoái hoạt.
Rất nhiều ma thú nội đan, nó thích muốn chết, ăn ngon.
Nhất thời chỉ còn kém ôm đám ma thú nội đan mà lăn lộn, khóc lóc om sòm.
Mà Tiểu Hồng cũng đã kịp phản ứng, ngân hồng tia sáng chợt lóe, trực tiếp xông về chỗ tập trung vô số kì hoa dị thảo.
Cắn cái này một ngụm, gặm cái kia một cái.
Vuốt trái nắm Kỳ lân quả gặm, vuốt phải ôm Vân gian hoa cắn.
Hai chi sai còn bào mấy cây Phỉ thúy diệp chuẩn bị nhai.
So sánh với nơi ở của nó, nơi đây cũng không tính là gì.
Những đồ này mùi vị thật thơm, thật lâu không có được ăn sảng khoái như vậy, ha ha, thích, thích.
Nhìn Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đang ở trong đám kì trân dị bảo mà lăn lộn, Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên chậm rãi kinh ngạc.
“Trời a, đây quả thực là quá đả kích người."
Hải Mặc Phong đưa tay xoa xoa chân mày, vẻ mặt chịu đả kích rất lớn.
Quá đả kích người, thật sự, hắn vắt óc tìm mưu nghĩ kế đến xem Phiêu Miểu nhât tộc. Một là để hiểu biểu một chút về nền văn minh đã biến mất này.
Hai chính là muốn nhìn một chút thiên hạ đệ nhất tông môn này có cái gì tốt cất giấu, có thể so sánh cùng Hải Thần tông của hắn hay không.
Bây giờ đã nhìn thấy, quả thực là quá đả kích người.
Đây chính là đệ nhất tông môn, cho dù đã suy tàn, bảo khố này cũng thật…
Quả thực đối với hắn là nghiêm trọng đả kích.
Đem Hải Thần tông hắn ra để so sánh, chính là không bằng một phần.
“Ngàn năm tông môn, quả nhiên là không tầm thường." Khiếp sợ qua đi, Vân Thí Thiên chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo khâm phục.
Mà dưới chân cũng là không dừng lại, tiếp tục bước về phía trước mà đi tới.
Bên trong quỳnh lâu ngọc vũ, một gian bảo thạch chứa vũ khí, mà vũ khí trong đó…
Mặc dù hắn không nhận ra, cũng không còn nghe trên đại lục lưu truyền qua.
Nhưng là, mụ nội nó, quả thực là khiến cho hắn cũng phải mắng ra một câu thô tục.
Khí thế cùng lực lượng kia, không thua kém chút nào Kỳ lân la sát đao ở trong tay hắn, mà kỳ lân la sát đao đã xếp thứ ba trong bảng thần binh lợi khí trên đại lục a.
Đã thấy tiền, nhưng cũng chưa từng thấy qua như vậy nhiều tiền.
Đã thấy thế, nhưng cũng chưa từng thấy qua như vậy khí thế.
Thần sắc khống chế, Lạc Vũ không muốn ra vẻ mình không có kiến thức, nhưng là khóe miệng kia cũng không cách nào ngăn được đang cong cao lên.
Đầy trời tài phú như vậy, nếu nói không động tâm, vậy cũng chỉ có thể có một nguyên nhân, đó tuyệt đối là người đã chết.
Mà nàng lại không có chết, cho nên, gặp được tài phú giống như từ trên trời rơi xuống như vậy, nàng rất có cảm giác mê muội.
Trong mê muội, Lạc Vũ chậm rãi đi tới chỗ sâu nhất trong Đế cung.
Phong vũ lầu các, kì hoa dị thảo.
Đầy trời quang hoa, lấp lánh chói mắt.
Lạc Vũ đi theo lực lượng chỉ dẫn trên cổ tay mình, đi đến chỗ sâu nhất của Đế cung, đứng trên ngân hà.
Ngân sa (cát màu bạc) được mài thành bụi phấn, rải ra khắp mặt đất.
Dưới hoa quang ngọc thải thật giống nhe ngân hà giữa không trung, ôn nhu mà sâu thẳm.
Mà ở phía trên của ngân hà, treo trên bầu trời là một chiếc hộp tử tinh thạch.
Đó, tất nhiên chính là thiên tinh vụ hoa.
Lạc Vũ theo bản năng đưa tay lên, nhưng thấy ở cổ tay nàng lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư vừa hiển.
Hộp tử tinh thạch vốn đang lơ lửng trên không trung chẫm rãi mở ra.
Quang hoa lưu chuyển, chói lọi như tinh không.
“Hí…" Hít một hơi lãnh khí, Hải Mặc Phong không biết đã đứng bên cạnh Lạc Vũ từ lúc nào, lần đầu tiên thất thố.
“Đây chính là thiên tinh vụ hoa?" Cùng lúc này, Vân Thí Thiên cũng xuất hiện ở phía bên phải Lạc Vũ, thanh âm vốn vẫn lãnh khốc lần đầu tiên mang theo run rẩy.
Ánh sáng màu tím đỏ lóe lên trên không trung, trong chiếc hộp tử tinh thạch là một đóa hoa màu tím đỏ lớn bằng nắm tay.
Vừa nhìn giống như chỉ có mấy cánh hoa, nhưng nhìn kĩ lại sẽ thấy giống như có ngàn vạn cánh hoa đang không ngừng xoay tròn, nở ra.
Không phải là thuộc loại đẹp tuyệt diễm, không thể sánh bằng vân gian hoa.
Nhưng là, nó lại tạo thành hình như vậy…
“Ngân hà vân sa, thật sự là ngân hà vân sa? Đời ta lại thật sự có thể được nhìn thấy ngân hà vân sa trong truyền thuyết…"
Ôm lấy ngực, vẻ mặt Hải Mặc Phong tràn ngập khiếp sợ.
Ngân hà vân sa, tương truyền là vật ở trên trời, từ trên trời rơi xuống, tích chứa ngàn năm trên mặt đất, mới có thể trở thành sa (cát).
Nếu có thể hấp thu hết lực lượng cất chứa ở phía bên trong nó, quét ngang thiên hạ, du ngoạn sơn thủy không nói, hơn nữa còn có thể thành thần.
“Việc này cần biết bao nhiêu nhân lực, vật lực cùng năng lực, trung thành…" Thanh âm của Vân Thí Thiên vẫn không thể đè nén được kích động.
Từ trên trời rơi xuống, bảo bối của trời, tích lũy ngàn năm mới có thể thành.
Một đóa thiên tinh vụ hoa như vậy,…
“Thiên thạch?"
Nói thật ra là Lạc Vũ cũng không phải rất hiểu cái gì là thiên tinh vụ hoa, lúc này nghe Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên nói vậy, không khỏi kinh ngạc mà nâng mi lên,
Đó không phải là thiên thạch rơi từ trên trời xuống sao.
Thiên thạch, vậy đây đúng là đồ vật trân quý.
Khó trách Phiêu Miểu tổ sư lại để ý, cẩn thận như vậy. vật này trân quý như vậy, muốn người khác không nảy sinh tâm địa xấu, đó chính là một loại khảo nghiệm tốt nhất.
Rốt cuộc không giống như Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên rung động, Lạc Vũ nhận lấy thiên tinh vụ hoa xong, vung tay lên, cái hộp tự động đóng lại, rơi vào trong tay của nàng.
“Đã nhận ủy thác của người ta, vậy thì phải làm, hai người các ngươi đừng suy nghĩ lung tung, dù sao ta nhất định đưa nó đến cho Lâu Tinh gia tộc."
Không phải nàng thấy tài mà không động dung.
Mà là có những thứ có thể cầm, có những thứ không thể cầm.
Phiêu Miểu tổ sư cùng Lâu Tinh tổ sư cả đời ân oán, ngàn năm khúc mắc, cũng nên chân chính kết thúc rồi, Phiêu Miểu tổ sư là một người đáng giá để bọn họ kính nể.
Như vậy, phó thác của hắn, nếu nàng đã nhận, vậy thì nhất định phải làm được.
Lạc Vũ vừa dứt lời, Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên nhất tề quay đầu lại nhìn Lạc Vũ.
Nhìn thấy trên mặt của Lạc Vũ không hiện bao nhiêu khiếp sợ cùng thần sắc tham lam, sắc mặt Vân Thí Thiên khẽ đọng lại, một lúc sau khẽ cười, nói: “Ta nghe nàng."
Là hắn thấy tiền thì nổi lòng tham, có chút tâm thần không được yên.
Bất quá, Vân Thí Thiên hắn cũng không phải hạng người hạ đẳng, Lạc Vũ muốn đưa Thiên tinh vụ hoa đến Lâu Tinh gia tộc, như vậy hắn tuyệt sẽ không cưỡng cầu nàng.
Hải Mặc Phong quay đầu, khẽ nhíu mày nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đang nhìn hắn.
“Nếu hiện tại ta giết các ngươi,các ngươi cảm thấy thế nào?" Vuốt cằm dưới, Hải Mặc Phong nhìn kĩ Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đáp ứng Phiêu Miểu tổ sư, mà hắn cũng không có đáp ứng.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên bị lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư trói buộc, hắn không bị.
Lạc Vũ nghe vậy, cười đến xinh đẹp, nói: “Cũng không tệ, ngươi có thể suy nghĩ tiếp."
Hải Mặc Phong nghe Lạc Vũ trả lời như thế, liếc mắt Lạc Vũ mấy lần, lại cúi xuống nhìn chân mình, trầm mặc.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không để ý tới hắn nữa, lôi kéo Vân Thí Thiên đi kiểm kê tài phú của bọn họ.
Không cách nào kiểm kê, không cách nào đếm xuể.
Nhiều lắm, quả thực là nhiều lắm.
Thừa dịp trước khi hoa cả mắt, Vân Thí Thiên lôi kéo Lạc Vũ đi ra ngoài, phòng kia là phòng kín, không có không khí mới mẻ, không thể ở trong đó lâu quá.
“Đã nghĩ kĩ chưa?" Đi ra bên ngoài, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Hải Mặc Phong, Lạc Vũ mỉm cười hỏi.
Hải Mặc Phong nhàn nhạt nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, gật đầu: “Ta cảm thấy đề nghị ta đưa ra cũng không tệ. Bất quá tính khả thi không cao."
Thiên tinh vụ hoa ở trong không gian của Phiêu Miểu tổ sư, cũng tương đương với ở trong không gian của Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, như vậy hoàn toàn là do Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên khống chế.
Hắn hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ.
Về phần đi ra ngoài sao.
Nếu đi ra, cũng không có khả năng làm cho Phiêu Miểu quyền trượng có thể mở ra không gian, như vậy cũng giống như là không có gì.
Mặc dù đề nghị không tệ, bất quá khả năng thực hiện là không có.
Lạc Vũ nghe Hải Mặc Phong nói vậy, nhất thời ảo não: “Vậy thì thật là đáng tiếc."
“Ta cũng cảm thấy như vậy." Hải Mặc Phong cũng gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt nói.
“Đi, đi Lâu Tinh gia tộc."
Một bên, Vân Thí Thiên thấy vậy, cũng lười theo Hải Mặc Phong cùng Lạc Vũ nói chuyện tào lao, trầm giọng nói.
Nhanh một chút đi đưa qua đó, nhanh chóng học xong Phiêu Miểu thần thông, nhanh chóng diệt Già Diệp Tháp, nhanh chóng trở về còn thành thân.
Mười lăm tuổi, mặc dù không lớn, nhưng cũng không là nhỏ, có thể thành thân rồi, hắn cũng đã chờ không được nữa.
Gió xuân thổi qua, mang đến không khí ấm áp.
Cành liễu theo gió mà động, từng sợi, từng sợi bay bay, sức sống bừng bừng.
Sương khói bao phủ, bạch long đóng cửa.
Sau khi đám người Lạc Vũ đi khỏi, nơi ở của Phiêu Miểu nhất tộc lại tiếp tục bị bao phủ trong mông lung.
Cùng thiên đại hòa làm một thể, không để lộ ra bất kì một chút nào.
Lâu Tinh gia tộc, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên không biết rõ cho lắm, còn Hải Mặc Phong thì biết.
Tọa lạc ở phía nam của Vong Xuyên đại lục, trên Vô Miện Phong.
Lúc ban đầu là toàn bộ là nữ giới *(ý nói lúc đầu Lâu tinh gia tộc giống như vương quốc nữ nhi )
Bất quá trải qua ngàn năm, nam nữ lây nhau, đã trở thành một cái gia tộc khổng lồ.
Lâu Tinh gia tộc không tranh quyền thế, chỉ ở trên Vô Miện Phong mà sống qua ngày, bất quá, nếu chọc đến bọn họ, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Mặc cho ngươi ở chân trời góc biển, cũng phải đuổi giết tới cùng.
Vì vậy, qua rất nhiều năm, cũng có rất ít người đắc tội với Lâu Tinh gia tộc, không cần biết là thượng tam tông hay hạ tam tông.
Tình nguyện chọc Hải Thần tông cùng Lăng Nam gia tộc cũng không chọc Lâu Tinh gia tộc.
Vô Miện Phong, phong cao vạn trượng, tung hoành ngàn dặm.
Thế lực của Lâu Tinh gia tộc đứng đầu một phương.
Cảnh xuân tháng ba, Lâu Tinh gia tộc tọa lạc trên Vô Miện Phong ở phía nam của Vong Xuyên đại lục, trong khí trời trong trẻo mà lạnh lùng đã bắt đầu nghênh đón khí nóng đầu hạ.
Những tia nắng ấm áp chiếu ở trên người, quần lụa mỏng manh có thể thấy được dáng người xinh đẹp.
Không giống Phật Tiên Nhất Thủy trang nghiêm, Hỏa Ma tùy tính, Hắc Ngân Hải Vực thần bí, Vô Miện Phong lại tràn ngập nhiệt tình.
Giống như khí hậu nơi đây vốn so với địa phương khác ấm áp hơn, vì thế cũng tạo nên tính tình con người nơi này nhiệt tình vậy.
Vô Miện Phong, thành trấn náo nhiệt, đầu đường cuối ngõ mỹ nữ như mây, hào phóng và ưu nhã cùng tồn tại, nhiệt liệt và cao quý cùng lộ ra.
Trên đường, một chiếc xe ngựa mang dấu hiệu Hải Thần Tông đang đi vào một thành trấn dưới Vô Miện Phong.
“Phía trước chính là Vô Miện Phong rồi."
Ngồi ở bên trong xe ngựa, Hải Mặc Phong vứt Tiểu Ngân sang một bên, ôm Tiểu Hồng lành lạnh, nơi này rất nóng, ôm Tiểu Hồng thoải mái hơn so với ôm Tiểu Ngân nhiều.
Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân bị Hải Mặc Phong vứt bỏ, xuyên qua cửa xe nhìn thành trấn phía xa cùng Vô Miện Phong đang được bao phủ trong một tầng mây trắng.
“Hải Thần Tông cùng Lâu Tinh gia tộc đều là thượng tam tông, cũng có chút giao tình, bất quá, phần giao tình này chỉ có thể giúp ta mang các ngươi tới.
Còn về phần thứ này làm sao mà đưa đến tay bọn họ? Sẽ phải chịu dạng đãi ngộ gì. Ta sẽ không bảo đảm được."
Hải Mặc Phong nhìn Vô Miện Phong đang ẩn ẩn ở trong tầng mây, thản nhiên nói.
Hải Thần Tông cùng Lâu Tinh gia tộc có một chút giao tình.
Mà mối thù giữa Lâu Tinh gia tộc cùng Phiêu Miểu nhất tộc là rất sâu, sâu đến mức hắn cũng không dám nhúng tay vào.
Hiện giờ, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên muốn đi giúp cho Phiêu Miểu tổ sư đưa Thiên tinh vụ hoa cho Lâu Tinh gia tộc, bọn họ sẽ gặp phải những chuyện gì, hắn không dám nói trước, cũng không can thiệp.
Hắn nhiều lắm cũng chỉ coi như là người qua đường giáp mà thôi.
Nghe Hải Mặc Phong nhàn nhạt nói, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên liếc nhau một cái.
Điểm này bọn họ sớm đã đoán được.
Có thể đem ân oán kéo dài tới ngàn năm sau, cuối cùng Phiêu Miểu nhất tộc biến mất.
Cái này sợ rằng còn có chuyện gì ở bên trong, cũng tuyệt thoát không thoát được ân oán ban đầu.
Lần này đi lên Lâu Tinh gia tộc, …
“Không sao cả, chúng ta có Thiên tinh vụ hoa trong tay, Lâu Tinh gia tộc bọn hắn nếu có chút đầu óc, cũng sẽ không làm khó chúng ta." Giọng nói lãnh khốc của Vân Thí Thiên vang lên.
Lấy Thiên tinh vụ hoa đổi Phiêu Miểu thần thông, mua bán này rõ ràng là bọn hắn lỗ.
Nếu Lâu Tinh gia tộc làm khó dễ.
Vậy bọn họ mang Thiên tinh vụ hoa hủy đi. Xem ai lỗ ai lãi.
Ha ha. Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ta mới không sợ bọn họ.
Dám khi dễ chúng ta, ta đánh chết hắn.
Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng kiêu ngạn dương cao móng vuốt, ngẩng đầu kiêu ngạo.
Sau khi trải qua huấn luyện, bọn chúng hình như là còn chưa gặp được đối thủ, nhân dịp này luyện gân cốt một chút.
Nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên không hề sợ hãi, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng háo chiến, Hải Mặc Phong dựa vào thành xe, đạm mạc.
“Hải Thần thiếu chủ?"
Đang ở bên trong xe sắp xếp kế hoạch, bên ngoài xe, một đạo thanh âm bình thản đột nhiên vang lên, một nam tử mặc trường bào màu vàng nhạt, cưỡi mười bốn cấp võ nham thú xuất hiện đang đứng ngoài cửa xe.
Phía sau đi theo mấy người cũng mặc một thân màu vàng nhạt giống nam tử kia.
Mới qua một đoạn thời gian ngắn, Vô Miện Phong đã biết Hải Mặc Phong tới.
Hải Mặc Phong vén rèm cửa sổ, thản nhiên nói: “Ta rảnh rỗi nên đến đây bái phỏng Lâu Tinh gia chủ."
Nam tử cầm đầu mặc trường bào màu vàng nhạt thấy Hải Mặc Phong lập tức khom người nói: “Tiểu nhân phụng mệnh đến đây nghênh đón. Thiếu chủ, mời đi theo tiểu nhân."
Dứt lời, vung tay lên, đội ngũ phía sau lập tức tách ra, dẫn xe ngựa của Hải Mặc Phong hướng phía Vô Miện Phong mà đi.
Một đường đi tới, càng hướng phía đỉnh núi, dọc đường đi cảnh tượng càng tuyệt đẹp.
Phần yên lặng u nhã mặc dù không giống Phiêu Miểu nhất tộc cuồn cuộn đại khí cùng không nhiễm bụi trần.
Nhưng cũng tường hòa xa xưa, rất có một đời tông môn cao quý.
Đỉnh núi, đại điện của Lâu Tinh gia tộc.
Bốn cái cột bàn long màu vàng xoay quanh tạo thành chủ điện của Lâu Tinh gia tộc, huy hoàng mà đại khí, từ xa nhìn lại, trong đại khí còn ẩn hiện khí phách cùng sắc bén.
Đoàn người ngồi xuống chủ điện.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, Hải Thần thiếu chủ đã đến, thật là vinh hạnh cho Lâu Tinh gia tộc chúng ta. Ha ha. Thiếu chủ xin chờ một chút, gia chủ ở Phiêu Miểu Phong, đang đi tới." Lâu Tinh nhị trưởng lão mỉm cười đón tiếp Hải Mặc Phong, một đầu tóc trắng, rất có một loại tiên phong đạo cốt.
“Không sao." Hải Mặc Phong khách khí một câu.
Phiêu Miểu Phong ở bên trong của Vô Miện Phong, cách nơi này khá xa, cũng là một mật địa của Lâu Tinh gia tộc.
“Hải Thần thiếu chủ hôm nay đến đây là vì chuyện của Hạ tam tông sao?" Lâu Tinh nhị trưởng lão cười tiếp khách.
Hải Thần tông Hải Thần đảo phát sinh bạo động cùng việc Hải Mặc Phong nhúng tay và việc của Già Diệp Tháp, những chuyện này Lâu Tinh gia tộc bọn hắn muốn biết cũng không khó khăn.
“Lâu Tinh tin tức thật nhanh nhạy." Hải Mặc Phong nhàn nhạt mở miệng.
“Bất quá, lần này đến cũng không phải là vì việc này."
“A?" Lâu Tinh nhị trưởng lão kinh ngạc.
Không phải vì chuyện hạ tam tông liên thủ. Vị Hải Thần thiếu chủ này thực sự là cũng không phải nhàn rỗi đến mức đến Lâu Tinh bọn họ làm khách đi.
“Vậy xin hỏi Thiếu chủ…"
“Mặc Phong, sao lại rảnh rỗi mà tới đây vậy?" Lâu Tinh nhị trưởng lão còn đang định tiếp tục hỏi tiếp thì một thanh âm sáng ngời mà ung dung truyền đến.
Ngay sau đó, bên ngoài đại điện huy hoàng có vài thân ảnh phiêu động, một đoàn người đi đến.
Cầm đầu chính là một nữ nhân, ước chừng bốn, năm mươi tuổi, trên mặt mỉm cười ưu nhã, thân thể cũng không vạm vỡ nhưng cũng không thể che được khí phách phát xa từ trong xương tủy, nhìn qua rất ung dung đại khí.
Một thân mặc trường bào màu vàng nhạt, đem phần ung dung đại khí hiển lộ đến cực hạn.
Đi theo phía sau là bốn thị nữ, mỗi người một vẻ, không hề tầm thường.
“Mặc Phong bái kiến gia chủ." Hải Mặc Phong thấy người đến thì đứng lên khẽ hành lễ.
Mặc dù hắn là Hải Thần tông thiếu chủ, bất quá đứng trước Lâu Tinh gia chủ, hắn cũng vẫn là hậu bối.
Khách và chủ đều ngồi xuống, Lâu Tinh gia chủ mỉm cười phất tay một cái, nói: “Miễn."
Hải Mặc Phong thản nhiên nói: “Gia phụ hỏi thăm sức khỏe của gia chủ."
“Tốt, tốt, đa tạ, khi nào Mặc Phong trở về cũng thay bổn tôn hỏi thăm cha ngươi." Lâu Tinh gia chủ gật đầu cười.
Khách khí nói vài câu, Hải Mặc Phong cũng không đợi Lâu Tinh gia chủ hỏi thăm, trực tiếp mở miệng nói: “Gia chủ, hôm nay Mặc Phong tới đây, chính là dẫn đường cho hai người.
Có người muốn gặp gia chủ, Mặc Phong cùng bọn họ có một chút giao tình, vì thế đã dẫn đường cho họ."
Nói như vậy, Hải Mặc Phong đã bỏ qua toàn bộ quan hệ với hai người.
Hắn chỉ đơn giản là dẫn đường, đưa hai người tới Lâu Tinh gia tộc mà thôi.
Những chuyện khác, cùng hắn không có quan hệ.
Dứt lời, Hải Mặc Phong cười khẽ nghiêng người, để lộ ra Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đứng ở phía sau, bản thân mình tự ngồi sang một bên.
“Đâu?" Lâu Tinh gia chủ nghe nói, ánh mắt ở chỗ sâu trong hiện lên một tia kinh ngạc cùng hứng thú.
Hải Mặc Phong đến, nàng vốn tưởng rằng là vì chuyện hạ tam tông liên thủ.
Không nghĩ tới chỉ là dẫn đường cho người khác
Không ở tông môn lo chuyện trọng yếu mà lại dẫn hai người xa lạ đến gặp nàng.
Xem ra, hai người này so với chuyện của hạ tam tông càng thêm trọng yếu.
Lập tức, Lâu Tinh gia chủ nhẹ nhàng ho một tiếng, hai mắt ung dung nhìn hướng Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên.
“Ra mắt Lâu Tinh gia chủ." Lạc vũ thấy vậy liền tiến lên một bước mở miệng nói.
“Các ngươi tìm bổn tôn có chuyện gì?" Lâu Tinh gia chủ nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không quanh co, trực tiếp nói: “Lần này tới gặp Lâu Tinh gia chủ là vì thay người đưa một vật cho Lâu Tinh gia tộc."
Dứt lời vung tay lên, Phiêu Miểu quyền trượng đặt trước ngực nàng khẽ lưu chuyển quang hoa, hộp chứa thiên tinh vụ hoa xuất hiện trên tay Lạc Vũ.
Tử quang lóe lên, hoa quang sáng ngời.
“Phiêu Miểu?" Tươi cười trên mặt Lâu Tinh gia chủ vừa thấy hộp đá tử tinh thạch nhất thời trở nên khó coi, thanh âm kinh ngạc.
Phiêu Miểu mặc dù đã sớm biến mất, nhưng là Phiêu Miểu nhất tộc cùng Lâu Tinh gia tộc của bọn họ…
Lâu Tinh gia chủ không nói gì, Lạc Vũ đưa tay từ từ mở ra hộp đá tử tinh thạch, lộ ra thiên tinh vụ hoa ở bên trong.
Quang hoa chói mắt, trong nháy mắt chói sáng cả chính cung.
“Thiên tinh vụ hoa."
Thiên tinh vụ hoa vừa xuất hiện, Lâu Tinh gia chủ cũng không cách nào khống chế sắc mặt tiếp được, khiếp sợ mà đứng lên.
“Trời ạ, thật sự là thiên tinh vị hoa…"
Một bên, Lâu Tinh nhị trưởng lão cũng là trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào hai mắt của mình.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Lâu Tinh gia chủ đang vô cùng rung động, những lời của Phiêu Miểu tổ sư lại một lần nữa vang lên.
Thê lương mà tịch liêu, một cỗ nồng nặc bi thương trong nháy mắt tràn ngập chính điện của Lâu Tinh gia tộc.
Gió xuân vẫn thổi, hoa cỏ lay động.
Sau khi lời của Phiêu Miểu tổ sư kết thúc một lúc, Lạc Vũ nhìn Lâu Tinh gia chủ thần sắc khẽ động, chậm rãi mở miệng nói: “Phiêu Miểu tổ sư cùng Lâu Tinh tổ sư yêu hận tình cừu thật sự đã là xa xưa.
Chúng ta làm hậu bối đã không cách nào nhúng tay vào được.
Hôm nay, chúng ta tuân theo di chúc của Phiêu Miểu tổ sư, đem thiên tinh vụ hoa đến đây đưa cho Lâu Tinh gia tộc.
Phiêu Miểu nhất tộc mất ngàn năm mới tìm kiếm, chế tạo thành một đóa thiên tinh vụ hoa này, thành ý cùng tâm ý trong đó chúng ta không cần nói nhiều nữa."
Oan oan tương báo khi nào mới dứt, nay Phiêu Miểu nhất tộc đã tiêu vong, yêu hận này cũng đã sớm nên kết thúc.
“Đóa thiên tinh vụ hoa này thực có thể hiểu rõ đoạn yêu hận tình cừu này sao."
Tiếng nói nhàn nhạt có khí phách quanh quẩn trong đại điện.
Lâu Tinh gia chủ ở trên cao nghe thế, tầm mắt chậm rãi chuyển từ thiên tinh vụ hoa đến bên người Lạc Vũ, thần sắc nghiêm túc chậm rãi ngồi xuống.
Không ai lên tiếng, trong đại điện là một mảnh tĩnh lặng.
Lạc Vũ bưng thiên tinh vụ hoa cũng không động dung, chỉ lẳng lặng đứng chờ.
Nàng tin tưởng, một đóa thiên tinh vụ hoa này có thể thay cho tất cả yêu hận tình thù trước đây.
“Tông chủ, ngươi nhìn xem…" Trong sự yên tĩnh, Lâu Tinh nhị trưởng lão một đầu tóc bạc đột nhiên quay đầu về phía Lâu Tinh gia chủ mà lên tiếng.
Lời nói của Lạc Vũ không sai, Phiêu Miểu nhất tộc đã tiêu vong, mà thiên tinh vụ hoa đã đưa tới cửa, bọn họ không có lí do gì lại không thu.
Liếc mắt nhìn nhau, Lâu Tinh gia chủ sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói: “Các ngươi là hậu nhân của Phiêu Miểu nhất tộc?"
“Phải." Lạc Vũ trả lời trực tiếp.
Mặc dù bọn họ không tính lừa dối, bất quá đã đi tới nơi này, cũng không thể nói là không phải.
“Cho nên, chúng ta hi vọng Lâu Tinh gia tộc nhận lấy thiên tinh vụ hoa này, truyền thụ cho chúng ta Phiêu Miểu thần thông."
Lâu Tinh gia chủ nghe vậy, liếc nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên mấy lần, sau đó lại nhìn Thiên tinh vụ hoa, thần sắc không ngừng ba động.
“Tông chủ, Phiêu Miểu đã diệt, ân oán của quá khứ cũng đã chấm dứt rồi, đừng nói chúng ta không hiểu biết bằng một đứa trẻ con."
Lâu Tinh gia chủ nghe vậy, thần sắc dao động.
Lạc Vũ nhìn ra được, chuyến đi này sẽ không mất công vô nghĩa rồi.
“Không thu." Đang lúc Lạc Vũ cùng Lâu Tinh gia chủ đang chuẩn bị đạt thành giao dịch, phía ngoài đại điện chợt vang lên một thanh âm lạnh lẽo.
Kèm theo đạo thanh âm này, một người nhanh chóng đi tới.
Hồng y bay lượn, tóc đen rũ phát.
Mái tóc dài đen nhánh tản ra, hai tròng mắt đen ẩn chứa ngọn lửa giống như có hai luồng hỏa diễn đang thiêu đốt.
Trong chỗ sâu kín của tròng mắt giống như không phải là màu đen mà là màu sắc của lửa, ngũ quan rất đẹp nhưng tuyệt đối là đẹp một cách nam tính.
Đây là một nam tử giống như Trương Dương cùng cuồng nhiệt như lửa.
(Chú thích: Trương Dương là tướng của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.)
Vóc người đã cao lên, không còn thái độ ngây ngô lúc trước, rút đi lỗ mãng cùng kiệt ngạo bất tuân, biến thành trầm ổn mà lão luyện.
Là hắn, Vân Thí Thiên quay đầu liếc người vừa tới, là hắn.
“Giá Hiên Mặc Viêm." Lạc Vũ nhìn người vừa tới, chấn kinh mà thốt lên.
Giá Hiên Mặc Viêm? Tại sao hắn lại ở chỗ này?…
Ngũ quan vẫn không có gì thay đổi, Giá Hiên Mặc Viêm đứng ở cửa đại điện nhìn Lạc Vũ, trong mắt ẩn chứa nhiều thứ, tâm tư đa tình.
“Thiếu chủ."
Mà ngay lúc Giá Hiên Mặc Viên đến đại điện, bốn tì nữ đi theo Lâu Tinh gia chủ hướng Giá Hiên Mặc Viêm hành lễ.
Giá Hiên Mặc Viêm, Lâu Tinh gia tộc, thiếu chủ.
Wow. Trong rung động, Tiểu Ngân phản ứng đầu tiên, giương nanh múa vuốt vọt tới đám ma thú nội đan được xếp thành tòa núi giả kia.
Ta thích, ta thích, ha ha.
Mãnh liệt vồ tới, chỉ thấy tia sáng ngân bạch chợt lóe lên, Tiểu Ngân đã lập tức lao đầu vào tòa núi giả ma thú nội đan.
Tòa nội đan núi giả lập tức “rầm" một tiếng, sập xuống.
Tiểu Ngân bị chôn trong vô số ma thú nội đan, chỉ thấy lộ ra cặp mông trắng, đang ôm mười lăm cấp ma thú nội đan mà cười, nước miếng chảy ròng ròng, vừa ‘dát băng, dát băng’ ăn, hết sức khoái hoạt.
Rất nhiều ma thú nội đan, nó thích muốn chết, ăn ngon.
Nhất thời chỉ còn kém ôm đám ma thú nội đan mà lăn lộn, khóc lóc om sòm.
Mà Tiểu Hồng cũng đã kịp phản ứng, ngân hồng tia sáng chợt lóe, trực tiếp xông về chỗ tập trung vô số kì hoa dị thảo.
Cắn cái này một ngụm, gặm cái kia một cái.
Vuốt trái nắm Kỳ lân quả gặm, vuốt phải ôm Vân gian hoa cắn.
Hai chi sai còn bào mấy cây Phỉ thúy diệp chuẩn bị nhai.
So sánh với nơi ở của nó, nơi đây cũng không tính là gì.
Những đồ này mùi vị thật thơm, thật lâu không có được ăn sảng khoái như vậy, ha ha, thích, thích.
Nhìn Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đang ở trong đám kì trân dị bảo mà lăn lộn, Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên chậm rãi kinh ngạc.
“Trời a, đây quả thực là quá đả kích người."
Hải Mặc Phong đưa tay xoa xoa chân mày, vẻ mặt chịu đả kích rất lớn.
Quá đả kích người, thật sự, hắn vắt óc tìm mưu nghĩ kế đến xem Phiêu Miểu nhât tộc. Một là để hiểu biểu một chút về nền văn minh đã biến mất này.
Hai chính là muốn nhìn một chút thiên hạ đệ nhất tông môn này có cái gì tốt cất giấu, có thể so sánh cùng Hải Thần tông của hắn hay không.
Bây giờ đã nhìn thấy, quả thực là quá đả kích người.
Đây chính là đệ nhất tông môn, cho dù đã suy tàn, bảo khố này cũng thật…
Quả thực đối với hắn là nghiêm trọng đả kích.
Đem Hải Thần tông hắn ra để so sánh, chính là không bằng một phần.
“Ngàn năm tông môn, quả nhiên là không tầm thường." Khiếp sợ qua đi, Vân Thí Thiên chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo khâm phục.
Mà dưới chân cũng là không dừng lại, tiếp tục bước về phía trước mà đi tới.
Bên trong quỳnh lâu ngọc vũ, một gian bảo thạch chứa vũ khí, mà vũ khí trong đó…
Mặc dù hắn không nhận ra, cũng không còn nghe trên đại lục lưu truyền qua.
Nhưng là, mụ nội nó, quả thực là khiến cho hắn cũng phải mắng ra một câu thô tục.
Khí thế cùng lực lượng kia, không thua kém chút nào Kỳ lân la sát đao ở trong tay hắn, mà kỳ lân la sát đao đã xếp thứ ba trong bảng thần binh lợi khí trên đại lục a.
Đã thấy tiền, nhưng cũng chưa từng thấy qua như vậy nhiều tiền.
Đã thấy thế, nhưng cũng chưa từng thấy qua như vậy khí thế.
Thần sắc khống chế, Lạc Vũ không muốn ra vẻ mình không có kiến thức, nhưng là khóe miệng kia cũng không cách nào ngăn được đang cong cao lên.
Đầy trời tài phú như vậy, nếu nói không động tâm, vậy cũng chỉ có thể có một nguyên nhân, đó tuyệt đối là người đã chết.
Mà nàng lại không có chết, cho nên, gặp được tài phú giống như từ trên trời rơi xuống như vậy, nàng rất có cảm giác mê muội.
Trong mê muội, Lạc Vũ chậm rãi đi tới chỗ sâu nhất trong Đế cung.
Phong vũ lầu các, kì hoa dị thảo.
Đầy trời quang hoa, lấp lánh chói mắt.
Lạc Vũ đi theo lực lượng chỉ dẫn trên cổ tay mình, đi đến chỗ sâu nhất của Đế cung, đứng trên ngân hà.
Ngân sa (cát màu bạc) được mài thành bụi phấn, rải ra khắp mặt đất.
Dưới hoa quang ngọc thải thật giống nhe ngân hà giữa không trung, ôn nhu mà sâu thẳm.
Mà ở phía trên của ngân hà, treo trên bầu trời là một chiếc hộp tử tinh thạch.
Đó, tất nhiên chính là thiên tinh vụ hoa.
Lạc Vũ theo bản năng đưa tay lên, nhưng thấy ở cổ tay nàng lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư vừa hiển.
Hộp tử tinh thạch vốn đang lơ lửng trên không trung chẫm rãi mở ra.
Quang hoa lưu chuyển, chói lọi như tinh không.
“Hí…" Hít một hơi lãnh khí, Hải Mặc Phong không biết đã đứng bên cạnh Lạc Vũ từ lúc nào, lần đầu tiên thất thố.
“Đây chính là thiên tinh vụ hoa?" Cùng lúc này, Vân Thí Thiên cũng xuất hiện ở phía bên phải Lạc Vũ, thanh âm vốn vẫn lãnh khốc lần đầu tiên mang theo run rẩy.
Ánh sáng màu tím đỏ lóe lên trên không trung, trong chiếc hộp tử tinh thạch là một đóa hoa màu tím đỏ lớn bằng nắm tay.
Vừa nhìn giống như chỉ có mấy cánh hoa, nhưng nhìn kĩ lại sẽ thấy giống như có ngàn vạn cánh hoa đang không ngừng xoay tròn, nở ra.
Không phải là thuộc loại đẹp tuyệt diễm, không thể sánh bằng vân gian hoa.
Nhưng là, nó lại tạo thành hình như vậy…
“Ngân hà vân sa, thật sự là ngân hà vân sa? Đời ta lại thật sự có thể được nhìn thấy ngân hà vân sa trong truyền thuyết…"
Ôm lấy ngực, vẻ mặt Hải Mặc Phong tràn ngập khiếp sợ.
Ngân hà vân sa, tương truyền là vật ở trên trời, từ trên trời rơi xuống, tích chứa ngàn năm trên mặt đất, mới có thể trở thành sa (cát).
Nếu có thể hấp thu hết lực lượng cất chứa ở phía bên trong nó, quét ngang thiên hạ, du ngoạn sơn thủy không nói, hơn nữa còn có thể thành thần.
“Việc này cần biết bao nhiêu nhân lực, vật lực cùng năng lực, trung thành…" Thanh âm của Vân Thí Thiên vẫn không thể đè nén được kích động.
Từ trên trời rơi xuống, bảo bối của trời, tích lũy ngàn năm mới có thể thành.
Một đóa thiên tinh vụ hoa như vậy,…
“Thiên thạch?"
Nói thật ra là Lạc Vũ cũng không phải rất hiểu cái gì là thiên tinh vụ hoa, lúc này nghe Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên nói vậy, không khỏi kinh ngạc mà nâng mi lên,
Đó không phải là thiên thạch rơi từ trên trời xuống sao.
Thiên thạch, vậy đây đúng là đồ vật trân quý.
Khó trách Phiêu Miểu tổ sư lại để ý, cẩn thận như vậy. vật này trân quý như vậy, muốn người khác không nảy sinh tâm địa xấu, đó chính là một loại khảo nghiệm tốt nhất.
Rốt cuộc không giống như Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên rung động, Lạc Vũ nhận lấy thiên tinh vụ hoa xong, vung tay lên, cái hộp tự động đóng lại, rơi vào trong tay của nàng.
“Đã nhận ủy thác của người ta, vậy thì phải làm, hai người các ngươi đừng suy nghĩ lung tung, dù sao ta nhất định đưa nó đến cho Lâu Tinh gia tộc."
Không phải nàng thấy tài mà không động dung.
Mà là có những thứ có thể cầm, có những thứ không thể cầm.
Phiêu Miểu tổ sư cùng Lâu Tinh tổ sư cả đời ân oán, ngàn năm khúc mắc, cũng nên chân chính kết thúc rồi, Phiêu Miểu tổ sư là một người đáng giá để bọn họ kính nể.
Như vậy, phó thác của hắn, nếu nàng đã nhận, vậy thì nhất định phải làm được.
Lạc Vũ vừa dứt lời, Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên nhất tề quay đầu lại nhìn Lạc Vũ.
Nhìn thấy trên mặt của Lạc Vũ không hiện bao nhiêu khiếp sợ cùng thần sắc tham lam, sắc mặt Vân Thí Thiên khẽ đọng lại, một lúc sau khẽ cười, nói: “Ta nghe nàng."
Là hắn thấy tiền thì nổi lòng tham, có chút tâm thần không được yên.
Bất quá, Vân Thí Thiên hắn cũng không phải hạng người hạ đẳng, Lạc Vũ muốn đưa Thiên tinh vụ hoa đến Lâu Tinh gia tộc, như vậy hắn tuyệt sẽ không cưỡng cầu nàng.
Hải Mặc Phong quay đầu, khẽ nhíu mày nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đang nhìn hắn.
“Nếu hiện tại ta giết các ngươi,các ngươi cảm thấy thế nào?" Vuốt cằm dưới, Hải Mặc Phong nhìn kĩ Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đáp ứng Phiêu Miểu tổ sư, mà hắn cũng không có đáp ứng.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên bị lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư trói buộc, hắn không bị.
Lạc Vũ nghe vậy, cười đến xinh đẹp, nói: “Cũng không tệ, ngươi có thể suy nghĩ tiếp."
Hải Mặc Phong nghe Lạc Vũ trả lời như thế, liếc mắt Lạc Vũ mấy lần, lại cúi xuống nhìn chân mình, trầm mặc.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không để ý tới hắn nữa, lôi kéo Vân Thí Thiên đi kiểm kê tài phú của bọn họ.
Không cách nào kiểm kê, không cách nào đếm xuể.
Nhiều lắm, quả thực là nhiều lắm.
Thừa dịp trước khi hoa cả mắt, Vân Thí Thiên lôi kéo Lạc Vũ đi ra ngoài, phòng kia là phòng kín, không có không khí mới mẻ, không thể ở trong đó lâu quá.
“Đã nghĩ kĩ chưa?" Đi ra bên ngoài, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Hải Mặc Phong, Lạc Vũ mỉm cười hỏi.
Hải Mặc Phong nhàn nhạt nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, gật đầu: “Ta cảm thấy đề nghị ta đưa ra cũng không tệ. Bất quá tính khả thi không cao."
Thiên tinh vụ hoa ở trong không gian của Phiêu Miểu tổ sư, cũng tương đương với ở trong không gian của Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, như vậy hoàn toàn là do Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên khống chế.
Hắn hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ.
Về phần đi ra ngoài sao.
Nếu đi ra, cũng không có khả năng làm cho Phiêu Miểu quyền trượng có thể mở ra không gian, như vậy cũng giống như là không có gì.
Mặc dù đề nghị không tệ, bất quá khả năng thực hiện là không có.
Lạc Vũ nghe Hải Mặc Phong nói vậy, nhất thời ảo não: “Vậy thì thật là đáng tiếc."
“Ta cũng cảm thấy như vậy." Hải Mặc Phong cũng gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt nói.
“Đi, đi Lâu Tinh gia tộc."
Một bên, Vân Thí Thiên thấy vậy, cũng lười theo Hải Mặc Phong cùng Lạc Vũ nói chuyện tào lao, trầm giọng nói.
Nhanh một chút đi đưa qua đó, nhanh chóng học xong Phiêu Miểu thần thông, nhanh chóng diệt Già Diệp Tháp, nhanh chóng trở về còn thành thân.
Mười lăm tuổi, mặc dù không lớn, nhưng cũng không là nhỏ, có thể thành thân rồi, hắn cũng đã chờ không được nữa.
Gió xuân thổi qua, mang đến không khí ấm áp.
Cành liễu theo gió mà động, từng sợi, từng sợi bay bay, sức sống bừng bừng.
Sương khói bao phủ, bạch long đóng cửa.
Sau khi đám người Lạc Vũ đi khỏi, nơi ở của Phiêu Miểu nhất tộc lại tiếp tục bị bao phủ trong mông lung.
Cùng thiên đại hòa làm một thể, không để lộ ra bất kì một chút nào.
Lâu Tinh gia tộc, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên không biết rõ cho lắm, còn Hải Mặc Phong thì biết.
Tọa lạc ở phía nam của Vong Xuyên đại lục, trên Vô Miện Phong.
Lúc ban đầu là toàn bộ là nữ giới *(ý nói lúc đầu Lâu tinh gia tộc giống như vương quốc nữ nhi )
Bất quá trải qua ngàn năm, nam nữ lây nhau, đã trở thành một cái gia tộc khổng lồ.
Lâu Tinh gia tộc không tranh quyền thế, chỉ ở trên Vô Miện Phong mà sống qua ngày, bất quá, nếu chọc đến bọn họ, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Mặc cho ngươi ở chân trời góc biển, cũng phải đuổi giết tới cùng.
Vì vậy, qua rất nhiều năm, cũng có rất ít người đắc tội với Lâu Tinh gia tộc, không cần biết là thượng tam tông hay hạ tam tông.
Tình nguyện chọc Hải Thần tông cùng Lăng Nam gia tộc cũng không chọc Lâu Tinh gia tộc.
Vô Miện Phong, phong cao vạn trượng, tung hoành ngàn dặm.
Thế lực của Lâu Tinh gia tộc đứng đầu một phương.
Cảnh xuân tháng ba, Lâu Tinh gia tộc tọa lạc trên Vô Miện Phong ở phía nam của Vong Xuyên đại lục, trong khí trời trong trẻo mà lạnh lùng đã bắt đầu nghênh đón khí nóng đầu hạ.
Những tia nắng ấm áp chiếu ở trên người, quần lụa mỏng manh có thể thấy được dáng người xinh đẹp.
Không giống Phật Tiên Nhất Thủy trang nghiêm, Hỏa Ma tùy tính, Hắc Ngân Hải Vực thần bí, Vô Miện Phong lại tràn ngập nhiệt tình.
Giống như khí hậu nơi đây vốn so với địa phương khác ấm áp hơn, vì thế cũng tạo nên tính tình con người nơi này nhiệt tình vậy.
Vô Miện Phong, thành trấn náo nhiệt, đầu đường cuối ngõ mỹ nữ như mây, hào phóng và ưu nhã cùng tồn tại, nhiệt liệt và cao quý cùng lộ ra.
Trên đường, một chiếc xe ngựa mang dấu hiệu Hải Thần Tông đang đi vào một thành trấn dưới Vô Miện Phong.
“Phía trước chính là Vô Miện Phong rồi."
Ngồi ở bên trong xe ngựa, Hải Mặc Phong vứt Tiểu Ngân sang một bên, ôm Tiểu Hồng lành lạnh, nơi này rất nóng, ôm Tiểu Hồng thoải mái hơn so với ôm Tiểu Ngân nhiều.
Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân bị Hải Mặc Phong vứt bỏ, xuyên qua cửa xe nhìn thành trấn phía xa cùng Vô Miện Phong đang được bao phủ trong một tầng mây trắng.
“Hải Thần Tông cùng Lâu Tinh gia tộc đều là thượng tam tông, cũng có chút giao tình, bất quá, phần giao tình này chỉ có thể giúp ta mang các ngươi tới.
Còn về phần thứ này làm sao mà đưa đến tay bọn họ? Sẽ phải chịu dạng đãi ngộ gì. Ta sẽ không bảo đảm được."
Hải Mặc Phong nhìn Vô Miện Phong đang ẩn ẩn ở trong tầng mây, thản nhiên nói.
Hải Thần Tông cùng Lâu Tinh gia tộc có một chút giao tình.
Mà mối thù giữa Lâu Tinh gia tộc cùng Phiêu Miểu nhất tộc là rất sâu, sâu đến mức hắn cũng không dám nhúng tay vào.
Hiện giờ, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên muốn đi giúp cho Phiêu Miểu tổ sư đưa Thiên tinh vụ hoa cho Lâu Tinh gia tộc, bọn họ sẽ gặp phải những chuyện gì, hắn không dám nói trước, cũng không can thiệp.
Hắn nhiều lắm cũng chỉ coi như là người qua đường giáp mà thôi.
Nghe Hải Mặc Phong nhàn nhạt nói, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên liếc nhau một cái.
Điểm này bọn họ sớm đã đoán được.
Có thể đem ân oán kéo dài tới ngàn năm sau, cuối cùng Phiêu Miểu nhất tộc biến mất.
Cái này sợ rằng còn có chuyện gì ở bên trong, cũng tuyệt thoát không thoát được ân oán ban đầu.
Lần này đi lên Lâu Tinh gia tộc, …
“Không sao cả, chúng ta có Thiên tinh vụ hoa trong tay, Lâu Tinh gia tộc bọn hắn nếu có chút đầu óc, cũng sẽ không làm khó chúng ta." Giọng nói lãnh khốc của Vân Thí Thiên vang lên.
Lấy Thiên tinh vụ hoa đổi Phiêu Miểu thần thông, mua bán này rõ ràng là bọn hắn lỗ.
Nếu Lâu Tinh gia tộc làm khó dễ.
Vậy bọn họ mang Thiên tinh vụ hoa hủy đi. Xem ai lỗ ai lãi.
Ha ha. Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ta mới không sợ bọn họ.
Dám khi dễ chúng ta, ta đánh chết hắn.
Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng kiêu ngạn dương cao móng vuốt, ngẩng đầu kiêu ngạo.
Sau khi trải qua huấn luyện, bọn chúng hình như là còn chưa gặp được đối thủ, nhân dịp này luyện gân cốt một chút.
Nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên không hề sợ hãi, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng háo chiến, Hải Mặc Phong dựa vào thành xe, đạm mạc.
“Hải Thần thiếu chủ?"
Đang ở bên trong xe sắp xếp kế hoạch, bên ngoài xe, một đạo thanh âm bình thản đột nhiên vang lên, một nam tử mặc trường bào màu vàng nhạt, cưỡi mười bốn cấp võ nham thú xuất hiện đang đứng ngoài cửa xe.
Phía sau đi theo mấy người cũng mặc một thân màu vàng nhạt giống nam tử kia.
Mới qua một đoạn thời gian ngắn, Vô Miện Phong đã biết Hải Mặc Phong tới.
Hải Mặc Phong vén rèm cửa sổ, thản nhiên nói: “Ta rảnh rỗi nên đến đây bái phỏng Lâu Tinh gia chủ."
Nam tử cầm đầu mặc trường bào màu vàng nhạt thấy Hải Mặc Phong lập tức khom người nói: “Tiểu nhân phụng mệnh đến đây nghênh đón. Thiếu chủ, mời đi theo tiểu nhân."
Dứt lời, vung tay lên, đội ngũ phía sau lập tức tách ra, dẫn xe ngựa của Hải Mặc Phong hướng phía Vô Miện Phong mà đi.
Một đường đi tới, càng hướng phía đỉnh núi, dọc đường đi cảnh tượng càng tuyệt đẹp.
Phần yên lặng u nhã mặc dù không giống Phiêu Miểu nhất tộc cuồn cuộn đại khí cùng không nhiễm bụi trần.
Nhưng cũng tường hòa xa xưa, rất có một đời tông môn cao quý.
Đỉnh núi, đại điện của Lâu Tinh gia tộc.
Bốn cái cột bàn long màu vàng xoay quanh tạo thành chủ điện của Lâu Tinh gia tộc, huy hoàng mà đại khí, từ xa nhìn lại, trong đại khí còn ẩn hiện khí phách cùng sắc bén.
Đoàn người ngồi xuống chủ điện.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, Hải Thần thiếu chủ đã đến, thật là vinh hạnh cho Lâu Tinh gia tộc chúng ta. Ha ha. Thiếu chủ xin chờ một chút, gia chủ ở Phiêu Miểu Phong, đang đi tới." Lâu Tinh nhị trưởng lão mỉm cười đón tiếp Hải Mặc Phong, một đầu tóc trắng, rất có một loại tiên phong đạo cốt.
“Không sao." Hải Mặc Phong khách khí một câu.
Phiêu Miểu Phong ở bên trong của Vô Miện Phong, cách nơi này khá xa, cũng là một mật địa của Lâu Tinh gia tộc.
“Hải Thần thiếu chủ hôm nay đến đây là vì chuyện của Hạ tam tông sao?" Lâu Tinh nhị trưởng lão cười tiếp khách.
Hải Thần tông Hải Thần đảo phát sinh bạo động cùng việc Hải Mặc Phong nhúng tay và việc của Già Diệp Tháp, những chuyện này Lâu Tinh gia tộc bọn hắn muốn biết cũng không khó khăn.
“Lâu Tinh tin tức thật nhanh nhạy." Hải Mặc Phong nhàn nhạt mở miệng.
“Bất quá, lần này đến cũng không phải là vì việc này."
“A?" Lâu Tinh nhị trưởng lão kinh ngạc.
Không phải vì chuyện hạ tam tông liên thủ. Vị Hải Thần thiếu chủ này thực sự là cũng không phải nhàn rỗi đến mức đến Lâu Tinh bọn họ làm khách đi.
“Vậy xin hỏi Thiếu chủ…"
“Mặc Phong, sao lại rảnh rỗi mà tới đây vậy?" Lâu Tinh nhị trưởng lão còn đang định tiếp tục hỏi tiếp thì một thanh âm sáng ngời mà ung dung truyền đến.
Ngay sau đó, bên ngoài đại điện huy hoàng có vài thân ảnh phiêu động, một đoàn người đi đến.
Cầm đầu chính là một nữ nhân, ước chừng bốn, năm mươi tuổi, trên mặt mỉm cười ưu nhã, thân thể cũng không vạm vỡ nhưng cũng không thể che được khí phách phát xa từ trong xương tủy, nhìn qua rất ung dung đại khí.
Một thân mặc trường bào màu vàng nhạt, đem phần ung dung đại khí hiển lộ đến cực hạn.
Đi theo phía sau là bốn thị nữ, mỗi người một vẻ, không hề tầm thường.
“Mặc Phong bái kiến gia chủ." Hải Mặc Phong thấy người đến thì đứng lên khẽ hành lễ.
Mặc dù hắn là Hải Thần tông thiếu chủ, bất quá đứng trước Lâu Tinh gia chủ, hắn cũng vẫn là hậu bối.
Khách và chủ đều ngồi xuống, Lâu Tinh gia chủ mỉm cười phất tay một cái, nói: “Miễn."
Hải Mặc Phong thản nhiên nói: “Gia phụ hỏi thăm sức khỏe của gia chủ."
“Tốt, tốt, đa tạ, khi nào Mặc Phong trở về cũng thay bổn tôn hỏi thăm cha ngươi." Lâu Tinh gia chủ gật đầu cười.
Khách khí nói vài câu, Hải Mặc Phong cũng không đợi Lâu Tinh gia chủ hỏi thăm, trực tiếp mở miệng nói: “Gia chủ, hôm nay Mặc Phong tới đây, chính là dẫn đường cho hai người.
Có người muốn gặp gia chủ, Mặc Phong cùng bọn họ có một chút giao tình, vì thế đã dẫn đường cho họ."
Nói như vậy, Hải Mặc Phong đã bỏ qua toàn bộ quan hệ với hai người.
Hắn chỉ đơn giản là dẫn đường, đưa hai người tới Lâu Tinh gia tộc mà thôi.
Những chuyện khác, cùng hắn không có quan hệ.
Dứt lời, Hải Mặc Phong cười khẽ nghiêng người, để lộ ra Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đứng ở phía sau, bản thân mình tự ngồi sang một bên.
“Đâu?" Lâu Tinh gia chủ nghe nói, ánh mắt ở chỗ sâu trong hiện lên một tia kinh ngạc cùng hứng thú.
Hải Mặc Phong đến, nàng vốn tưởng rằng là vì chuyện hạ tam tông liên thủ.
Không nghĩ tới chỉ là dẫn đường cho người khác
Không ở tông môn lo chuyện trọng yếu mà lại dẫn hai người xa lạ đến gặp nàng.
Xem ra, hai người này so với chuyện của hạ tam tông càng thêm trọng yếu.
Lập tức, Lâu Tinh gia chủ nhẹ nhàng ho một tiếng, hai mắt ung dung nhìn hướng Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên.
“Ra mắt Lâu Tinh gia chủ." Lạc vũ thấy vậy liền tiến lên một bước mở miệng nói.
“Các ngươi tìm bổn tôn có chuyện gì?" Lâu Tinh gia chủ nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không quanh co, trực tiếp nói: “Lần này tới gặp Lâu Tinh gia chủ là vì thay người đưa một vật cho Lâu Tinh gia tộc."
Dứt lời vung tay lên, Phiêu Miểu quyền trượng đặt trước ngực nàng khẽ lưu chuyển quang hoa, hộp chứa thiên tinh vụ hoa xuất hiện trên tay Lạc Vũ.
Tử quang lóe lên, hoa quang sáng ngời.
“Phiêu Miểu?" Tươi cười trên mặt Lâu Tinh gia chủ vừa thấy hộp đá tử tinh thạch nhất thời trở nên khó coi, thanh âm kinh ngạc.
Phiêu Miểu mặc dù đã sớm biến mất, nhưng là Phiêu Miểu nhất tộc cùng Lâu Tinh gia tộc của bọn họ…
Lâu Tinh gia chủ không nói gì, Lạc Vũ đưa tay từ từ mở ra hộp đá tử tinh thạch, lộ ra thiên tinh vụ hoa ở bên trong.
Quang hoa chói mắt, trong nháy mắt chói sáng cả chính cung.
“Thiên tinh vụ hoa."
Thiên tinh vụ hoa vừa xuất hiện, Lâu Tinh gia chủ cũng không cách nào khống chế sắc mặt tiếp được, khiếp sợ mà đứng lên.
“Trời ạ, thật sự là thiên tinh vị hoa…"
Một bên, Lâu Tinh nhị trưởng lão cũng là trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào hai mắt của mình.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Lâu Tinh gia chủ đang vô cùng rung động, những lời của Phiêu Miểu tổ sư lại một lần nữa vang lên.
Thê lương mà tịch liêu, một cỗ nồng nặc bi thương trong nháy mắt tràn ngập chính điện của Lâu Tinh gia tộc.
Gió xuân vẫn thổi, hoa cỏ lay động.
Sau khi lời của Phiêu Miểu tổ sư kết thúc một lúc, Lạc Vũ nhìn Lâu Tinh gia chủ thần sắc khẽ động, chậm rãi mở miệng nói: “Phiêu Miểu tổ sư cùng Lâu Tinh tổ sư yêu hận tình cừu thật sự đã là xa xưa.
Chúng ta làm hậu bối đã không cách nào nhúng tay vào được.
Hôm nay, chúng ta tuân theo di chúc của Phiêu Miểu tổ sư, đem thiên tinh vụ hoa đến đây đưa cho Lâu Tinh gia tộc.
Phiêu Miểu nhất tộc mất ngàn năm mới tìm kiếm, chế tạo thành một đóa thiên tinh vụ hoa này, thành ý cùng tâm ý trong đó chúng ta không cần nói nhiều nữa."
Oan oan tương báo khi nào mới dứt, nay Phiêu Miểu nhất tộc đã tiêu vong, yêu hận này cũng đã sớm nên kết thúc.
“Đóa thiên tinh vụ hoa này thực có thể hiểu rõ đoạn yêu hận tình cừu này sao."
Tiếng nói nhàn nhạt có khí phách quanh quẩn trong đại điện.
Lâu Tinh gia chủ ở trên cao nghe thế, tầm mắt chậm rãi chuyển từ thiên tinh vụ hoa đến bên người Lạc Vũ, thần sắc nghiêm túc chậm rãi ngồi xuống.
Không ai lên tiếng, trong đại điện là một mảnh tĩnh lặng.
Lạc Vũ bưng thiên tinh vụ hoa cũng không động dung, chỉ lẳng lặng đứng chờ.
Nàng tin tưởng, một đóa thiên tinh vụ hoa này có thể thay cho tất cả yêu hận tình thù trước đây.
“Tông chủ, ngươi nhìn xem…" Trong sự yên tĩnh, Lâu Tinh nhị trưởng lão một đầu tóc bạc đột nhiên quay đầu về phía Lâu Tinh gia chủ mà lên tiếng.
Lời nói của Lạc Vũ không sai, Phiêu Miểu nhất tộc đã tiêu vong, mà thiên tinh vụ hoa đã đưa tới cửa, bọn họ không có lí do gì lại không thu.
Liếc mắt nhìn nhau, Lâu Tinh gia chủ sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói: “Các ngươi là hậu nhân của Phiêu Miểu nhất tộc?"
“Phải." Lạc Vũ trả lời trực tiếp.
Mặc dù bọn họ không tính lừa dối, bất quá đã đi tới nơi này, cũng không thể nói là không phải.
“Cho nên, chúng ta hi vọng Lâu Tinh gia tộc nhận lấy thiên tinh vụ hoa này, truyền thụ cho chúng ta Phiêu Miểu thần thông."
Lâu Tinh gia chủ nghe vậy, liếc nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên mấy lần, sau đó lại nhìn Thiên tinh vụ hoa, thần sắc không ngừng ba động.
“Tông chủ, Phiêu Miểu đã diệt, ân oán của quá khứ cũng đã chấm dứt rồi, đừng nói chúng ta không hiểu biết bằng một đứa trẻ con."
Lâu Tinh gia chủ nghe vậy, thần sắc dao động.
Lạc Vũ nhìn ra được, chuyến đi này sẽ không mất công vô nghĩa rồi.
“Không thu." Đang lúc Lạc Vũ cùng Lâu Tinh gia chủ đang chuẩn bị đạt thành giao dịch, phía ngoài đại điện chợt vang lên một thanh âm lạnh lẽo.
Kèm theo đạo thanh âm này, một người nhanh chóng đi tới.
Hồng y bay lượn, tóc đen rũ phát.
Mái tóc dài đen nhánh tản ra, hai tròng mắt đen ẩn chứa ngọn lửa giống như có hai luồng hỏa diễn đang thiêu đốt.
Trong chỗ sâu kín của tròng mắt giống như không phải là màu đen mà là màu sắc của lửa, ngũ quan rất đẹp nhưng tuyệt đối là đẹp một cách nam tính.
Đây là một nam tử giống như Trương Dương cùng cuồng nhiệt như lửa.
(Chú thích: Trương Dương là tướng của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.)
Vóc người đã cao lên, không còn thái độ ngây ngô lúc trước, rút đi lỗ mãng cùng kiệt ngạo bất tuân, biến thành trầm ổn mà lão luyện.
Là hắn, Vân Thí Thiên quay đầu liếc người vừa tới, là hắn.
“Giá Hiên Mặc Viêm." Lạc Vũ nhìn người vừa tới, chấn kinh mà thốt lên.
Giá Hiên Mặc Viêm? Tại sao hắn lại ở chỗ này?…
Ngũ quan vẫn không có gì thay đổi, Giá Hiên Mặc Viêm đứng ở cửa đại điện nhìn Lạc Vũ, trong mắt ẩn chứa nhiều thứ, tâm tư đa tình.
“Thiếu chủ."
Mà ngay lúc Giá Hiên Mặc Viên đến đại điện, bốn tì nữ đi theo Lâu Tinh gia chủ hướng Giá Hiên Mặc Viêm hành lễ.
Giá Hiên Mặc Viêm, Lâu Tinh gia tộc, thiếu chủ.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu