Đặc Công Hoàng Phi
Chương 105: Công tiến vào đế đô
Trời, càng phát ra rét lạnh.
Nhưng, sau cái giá rét tịch mịch của mùa đông, mùa xuân cũng không còn xa nữa.
Trong một đêm thế cục đột biến, Vọng Thiên Nhai đảo ngược thế trận, cùng vạn thú liên thủ, khuynh quốc binh mã hướng hai phía cửa thành đông nam, gào thét mà đến.
Có vạn chích đại ma thú hỗ trợ, diệt đám người ít ỏi ở hai cửa thành đông nam không phải là dễ như trở bàn tay sao, tiêu diệt hết thảy, không lưu lại chút gì.
Gió lạnh đìu hiu, sát khí ào ào như vũ bão.
Tiểu Ngân và Phong Vô Tâm, hai người đều dẫn đầu quân đội của mình, tại trong gió lạnh chia quân thành hai đường, hướng hai phía của thành đông nam mà đi.
Ngựa như rồng, người như hổ.
Vạn thú rít gào, kẻ nào có thể thoát ra ngoài được.
Quân sĩ của Vọng Thiên Nhai do Phong Vô Tâm chỉ huy, lại có Tiểu Ngân hỗ trợ, bắt đầu toàn lực phản kích.
Mà lúc này tại Phạm Thiên các, cũng là một trời nóng rực, binh mã hách hách.
Nói đến Đông Thiên binh mã, không dũng mãnh như binh lính của Vọng Thiên Nhai, cũng không có kỉ luật cao như binh lính của Phạm Thiên các.
Nhưng là, bọn họ đủ bưu hãn, đủ lợi hại, đủ kiêu dũng.
Mà quan trọng nhất là, bây giờ đang chạm đến chính sở trường của bọn họ.
Đánh cướp- chính là hình thức công phạt quen thuộc nhất đối với bọn họ.
Bởi vậy, Đông Thiên binh mã mãnh liệt mà tiến vào, dọc đường không gặp chút trở ngại nào hết.
Hoặc là nói đã từng gặp qua, nhưng là Đông Thiên binh mã không cảm giác được đó là một loại chống cự cùng trở ngại.
Gió lạnh đìu hiu, nhè nhẹ bay múa trên bầu trời.
Đông Thiên binh mã mãnh liệt mà tiến vào, mà Đế Phạm Thiên cấp bách quay trở về, cơ hồ là hận không thể đem trăm vạn đại quân, suốt đêm phi nhanh mà về đến Phạm Thiên các kinh đô.
“Các chủ, đám binh mã không rõ lai lịch kia đã cho quân đóng trước cửa thành của kinh đô…"
Trong nắng sớm đìu hiu, tiếng của tên lính truyền tin so với trời đông giá rét tịch mịch còn muốn làm cho người ta rét lạnh thấu xương hơn mấy phần.
“Cái gì? Nhanh như vậy, đã…" Bên cạnh Đế Phạm Thiên, Á Vô Quân đưa tay vuốt lớp băng sương trên mặt, thần sắc khó coi đến cực điểm.
Bọn họ còn đang ở tại một thành trấn rất xa, thế mà Quân Lạc Vũ đã đem quân tiến đến bên dưới kinh đô Phạm Thiên các của bọn họ.
Đường vẫn còn rất xa, bọn họ lúc này căn bản…
Hai mắt biến thành màu đỏ, phần khí chất nho nhã đã sớm được ném ra sau đầu, Đế Phạm Thiên sắc mặt xanh mét, phóng ngựa không ngừng, trầm giọng quát: “Tử thủ, nhất định phải bảo vệ kinh đô…"
Tử thủ, bảo vệ thành.
Quân Lạc Vũ lợi hại như vậy, nhưng cũng là người từ bên ngoài mà đến, cũng là binh mã từ bên ngoài mà đến.
Phạm Thiên các kinh đô của hắn, mặc dù không có một binh mã nào đóng ở tại đó, nhưng cũng là do thiên chuy bách luyện mà thành. Chỉ cần toàn bộ người trong thành liều mạng mà bảo vệ thành.
Chỉ cần cấp hắn thời gian hai ngày, hắn nhất định có thể về tới nơi.
Phạm Thiên các dù sao cũng là thế lực của hắn, là lãnh thổ của hắn, chỉ cần trăm vạn đại quân của hắn về đến nơi, cho dù Quân Lạc Vũ có thể thông thiên, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
“Vâng". Sứ giả ngay lập tức vọt xuống.
“Báo, Vân Thí Thiên tiếp tục đuổi theo, binh mã chúng ta để lại phía sau không thể chống đỡ được…"
“Đỡ không được thì chết để cản đường hắn cho ta."
Đế Phạm Thiên sắc mặt trầm xuống như đêm mùa đông, thân mình giống như điện xẹt mà qua, tại trong gió lạnh xuất lĩnh trăm vạn binh mã, điên cuồng hướng phía kinh đô mà phóng tới.
Đỡ không được cũng phải ngăn cản, lúc này hắn không thể phân tâm ra để đi đối phó với Vân Thí Thiên được.
Hết thảy, đều chờ hắn ổn định lại Phạm Thiên các kinh đô rồi hãy nói.
Gió lạnh tận xương, lạnh như băng không gì sánh nổi.
Đế Phạm Thiên hướng tới phương trước mặt mà điên cuồng lao tới.
Vân Thí Thiên gắt gao ở phía sau lưng hắn mà truy kích, tuyệt đối không buông tha.
Thiên hôn địa ám, đó là thuộc về đông tuyệt sắc.
Mà ngay tại lúc này, khi mà Đế Phạm Thiên chỉ cần hai ngày là có thể dẫn binh trở về trấn thủ Phạm Thiên các, Đông Thiên vương chậm rãi điều động, suất lĩnh binh mã.
Ở tại trong sắc trời hôn ám (hoàng hôn), bao vây phía dưới kinh đô Phạm Thiên các.
Phạm Thiên các kinh đô, tử thủ. Không có đại đội binh mã, chỉ có quí tộc cùng những người dân bình thường, tử thủ giữ lấy thành.
Tình cảnh này, nếu đổi lại là Lạc Vũ, nàng có thể còn phân vân do dự có nên tấn công hay không.
Nhưng hiện tại là Đông Thiên vương, hắn có gì phải do dự mà không tấn công chứ?
Có gì mà Đông Thiên vương hắn không công kích, không dám công kích.
Có cái gì mà Đông Thiên vương hắn không dám công kích.
Đông Thiên vương hắn chính là từ hai bàn tay trắng, dựa vào buôn bán mà lập nghiệp.
Phong khói cuồn cuộn, chiến ý nồng đậm.
Không có đại đôi binh mã trấn thủ tại Phạm Thiên các kinh đô, làm sao có thể coi là công thành, coi là cướp bóc, làm sao có thể so được với binh mã của Đông Thiên.
Tiêu khói tràn ngập, đấu khí đầy trời.
Cường công, tuyệt đối là cường công.
Một ngày, gần một ngày.
Trong thành hoàn toàn không có một bóng dáng binh mã nào, tất cả binh mã cùng các đại tướng đểu không ở chỗ này, Phạm Thiên các kinh đô giống như một cái thành rỗng, thử hỏi có thể phô ra cái gì, có thể làm được cái gì?
Cửa thành rất nặng trực tiếp bị công phá, tường thành tinh xảo màu đỏ mở ra. Hơn một trăm năm không đắm chìm trong ngọn lửa chiến tranh, hơn một trăm năm không có bất cứ đội binh mã nào tiến vào, hơn một trăm năm qua kinh đô Phạm Thiên các ngạo thị trước quần hùng Phật Tiên Nhất Thủy.
Tại sự kiêu dũng cùng thiện chiến của binh mã Đông Thiên mà bắt đầu sụp đổ.
Hướng Đông Thiên binh mã mà để lộ ra bao nhiêu tinh xảo, mảnh đất thần thánh cuối cùng đã bị xâm nhập vào.
Phạm Thiên các kinh đô (bị) luân hãm.
Gót sắt trúng tên, binh mã hách hách.
Ngay trong hoàng hôn, binh mã Đông Thiên đã công phá Phạm Thiên các kinh đô gần một ngày, trong khi mọi người bên trong Phạm Thiên các kinh đô còn chưa thôi hoảng sợ, binh mã Đông Thiên đã diễu võ dương oai mà tiến nhập vào phía trong Phạm Thiên các kinh đô.
Tinh xảo, cực kì tinh xảo.
Không phải sâm nghiêm địa khí, không phải quỉ dị trấn nhiếp, cũng không phải yêu dị.
Mà là một loại ưu nhã giống như tiên phong đạo cốt, là một loại tinh xảo đến tận xương, cực kì tinh xảo.
Nguy nga sừng sững, đại khí bao trùm.
Đây là một loại tinh điêu tế mài từ lịch sử.
Bất quá, tất nhiên trong con mắt tùy tâm sở dục của Đông Thiên vương, Đông Thiên binh mã không có bất luận kẻ nào cảm giác được đây là một loại khí chất nên khen ngợi cùng kính ngưỡng.
Mà ngược lại, chính là vô tận khinh bỉ.
“Đây là cánh cửa cao nhất và tốt nhất tại Vong Xuyên đại lục? không có gì hơn ngoài thế này sao?" Binh mã tung hoành, Đông Thiên vương đắc ý đạp phá cánh cửa vương cung của Đế Phạm Thiên, hèn mọn nhìn thoáng qua vương cung nguy nga trước mặt.
“Cũng phải dùng một chút đầu óc để nghĩ như thế nào là hưởng thù chứ." Mặc Hiên cũng đồng dạng hèn mọn mà câu một chút môi.
“Bất quá, như vậy tốt lắm, có thể để cho chúng ta vào đây ngày hôm nay." Bên cạnh Mặc Hiên là một tên lính vừa tiến vào, vẻ mặt đầy hưng phấn.
“Ha ha, nói đúng."
Ba tên đầu lĩnh vừa nghe, nhất thời cùng cười ha ha, phóng ngựa hướng phía Đông Thiên vương ở phía sâu trong vương cung mà đi.
Vong Xuyên đại lục, Phật Tiên Nhất Thủy, Phạm Thiên các.
Trên đại lục ai mà chẳng biết, ai mà chẳng rõ đại danh của bọn họ.
Đó là nơi tốt nhất, là đệ nhất phủ đệ.
Mà nay, Phạm Thiên các bị công phá, chỉ trong vòng có mấy ngày, trực tiếp tiến vào kinh đô của Phạm Thiên các.
Thiên hạ đệ nhất, cái gì mà thiên hạ đệ nhất.
Hôm nay, xem ra là Hỏa Ma bọn họ mới là đệ nhất.
Phật Tiên Nhất Thủy, chẳng qua chỉ là cái nơi được trang trí tinh xảo mà thôi,
Căn bản là không có lịch sự, không đáng kính.
Vui vẻ ra mặt, Đông Thiên binh mã uy danh hiển hách tiến nhập kinh đô của Phạm Thiên các. Không lịch sự đánh một trận đã là một chuyện, đánh hạ được kinh đô của đế quốc nổi danh hiển hách trên Vong Xuyên đại lục cũng thực là đáng để cao hứng, cũng là một chuyện có mặt mũi.
Gió lạnh thổi qua, hàn khí nhè nhẹ mà bay lên.
Bất quá, lúc này Đông Thiên binh mã rất là thích ý, thoải mái, rất là thoải mái.
Tinh xảo khôi hoằng, đại khí bàng bạc.
Đông Thiên Vương chậm rãi đi lại tại chính điện trong Vương cung của Phạm Thiên các, nhìn Kim Long Phi Thiên trước mắt đang dương nanh múa vuốt đắc ý mà sờ những trang sức bài biện trong Vương cung.
Đập vào mắt hắn là một loại chính khí ngang nhiên và cực kì đẹp đẽ.
Đông Thiên vương tà tà câu khởi khóe môi, gọi: “Hiên nhi."
Tiến vào trong điện là Mặc Hiên, sắc mặt sụp xuống, khóe miệng hoàn toàn vặn vẹo nhưng lại không có biện pháp, đi ra phía trước: “Vương, có chuyện gì sao?"
Bên cạnh Mặc Hiên, đám người vốn vẫn không tiếng động bỗng dưng cười ha ha trêu tức Mặc Hiên.
Đại tướng uy mãnh như vậy, vậy mà Vương của bọn họ cũng có thể gọi ‘Hiên Nhi’.
Bất quá, Đông Thiên Vương hoàn toàn không để ý đến vấn đề này, ngón tay nhẹ nhàng ma sát.
Đông Thiên Vương chậm rãi nhìn Vương cung đại điện trước mặt, chậm rãi nói: “Nhìn xem nơi này so với Vương cung của Bổn Vương cái nào tốt hơn?"
“Nơi này sao có thể so sánh với Vương cung của ngài." Mặc Hiên lập tức phản bác lại.
“Đông Thiên vương cung của chúng ta là tốt nhất, Vương, khiếu thẩm mĩ của người là tuyệt đối cao siêu, Đế Phạm Thiên có cái gì mà so với người a, chỗ này nhìn qua không có cái gì có thể dùng được, không đáng kính."
“Đúng, đúng, nơi này làm sao có thể so với Đông Thiên vương cung của chúng ta, thực sự là còn thua kém hơn rất nhiều." Bên cạnh, đám người Mặc Thanh cũng liên tục khẳng định.
Đông Thiên vương nghe lời nói, mị mắt.
Khiếu thẩm mĩ? Hắn nhớ rõ rằng Lạc Vũ từng nói hắn không có khiếu thẩm mĩ.
Tóc dài màu rượu đỏ tung bay trong gió, ngón trỏ của Đông Thiên vương ma sát vào nhau.
Một lúc lâu sau chậm rãi nói: “Ta cũng biết nơi này không có gì đặc biệt."
“Đó là đương nhiên." Mặc Hiên, Mặc Thanh đồng thanh.
“Vậy, các huynh đệ, mau lấy đi thôi." Vỗ tay một cái, ngón trỏ của Đông Thiên vương di chuyển về phía trước, thật giống như là chuẩn bị báo tử.
“Ầm"
Nghe Đông Thiên vương nói xong, binh mã ở phía sau lập tức tức tập kết, hét lớn một tiếng, vừa hét xong lập tức đi ra khắp nơi. Bọn họ đến nơi này là vì cái gì chứ? Cướp bóc.
Chỗ tốt nhất để cướp bóc tại Phạm Thiên các là chỗ nào? Chính là Vương cung.
Vậy thì còn chờ cái gì nữa. mau cướp thôi.
Trong khoảnh khắc, binh mã Đông Thiên bắt đầu làm công việc mà mình am hiểu nhất- cướp bóc.
“Bổn vương xem nơi này rất không vừa mắt, mang hết về cho ta, không để thừa lại thứ gì." Híp mắt nhìn năm Trảo Kim Long đồ trước mắt, thanh âm của Đông Thiên vương lạnh mà sâu kín.
Mặc Thanh nghe ngôn, không nói hai lời, rời đi.
Một thứ cũng không để lại, muốn trả lại cũng không dễ.
Nhìn Mặc Thanh rời đi, Đông Thiên vương chậm rãi đi ra đại điện của Đế Phạm Thiên, khinh phiêu phiêu vung tay lên: “Nhìn tật chướng mắt, sau khi lấy đi tất cả thì đem một mồi lửa đốt hết đi cho ta."
Hắn chán ghét kẻ có khiếu thẩm mĩ tốt hơn hắn.
Tinh xảo như vậy giữ lại làm gì, phàm là thứ gì vượt qua khiếu thẩm mĩ của Đông Thiên vương hắn, tất cả đều hủy hết.
“Vương, đốt?" Mặc Hiên sửng sốt.
Đông Thiên vương nghiêng mắt, mỉm cười: “Chẳng nhẽ ngươi muốn ở tại chỗ này xưng Vương? Được, nơi này ta cho ngươi, binh mã cũng để lại cho ngươi. Dù sao ngươi cũng theo ta đã lâu, ta chính là một người biết thương hoa tiếc ngọc."
Lời này vừa nói ra, Mặc Hiên đen mặt.
Thương hoa tiếc ngọc, hắn là cái cây thơm mát, là cái cây ngọc, Vương của bọn họ hôm nay thật là…
Bất quá cũng lập tức phản ứng lại, nghiêm sắc mặt nói: “Mạt tướng đã rõ."
Sau đó xoay người bỏ lại Đông Thiên vương, chạy đi như điên.
Bọn họ đánh Phạm Thiên các thật là dễ dàng.
Binh mã của Phạm Thiên các tất cả đều ở bên ngoài, vì vậy mà bọn họ chẳng khác nào là đánh vào một cái thành rỗng, đánh hạ thật là dễ dàng.
Bất quá, bây giờ Đế Phạm Thiên đang đem quân trở về.
Bọn họ lần này đến, hai lộ cũng chỉ dẫn theo ba mươi vạn binh mã, mà binh mã của Đế Phạm Thiên là trăm vạn, huống hồ nơi này lại là địa bàn của chúng.
Thật muốn chống lại, kẻ nào sẽ thất bại, không cần nói cũng biết.
Ngồi ở đây mà mơ mộng đẹp, không bằng ra tay ngay lúc này, đem tất cả trở về.
Phạm Thiên các là thế lực lớn nhất tại Phật Tiên Nhất Thủy, vậy Vương cung nhất định sẽ cất giữ gì đó, nhưng tuyệt đối không phải là tinh phẩm.
Đông Thiên giàu có, vì vậy cũng không cần có thêm tài phú.
Bất quá quan trọng là bọn họ muốn có những đồ vật mà Phạm Thiên các có, cho nên…
Gió nhẹ bắt đầu thổi, Đông Thiên binh mã bắt đầu vui sướng mà cướp bóc.
Đông Thiên vương thấy vậy thì tà tà cười, tay hất đi sợi tóc dài trên chán, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Lạc Vũ, cười tà nói: “Lạc Vũ, ta đã đến trước ngươi rồi, cuộc này, ta thắng."
Ngang nhiên cười tà, Đông Thiên vương mân miệng, sóng mắt lưu chuyển.
Ngang nhiên cười tà, Đông Thiên vương mâm miệng, sóng mắt lưu chuyển.
Vọng Thiên Nhai, Vân Thí Thiên…
Đế Phạm Thiên bị hắn đánh ở sau lưng, mặc dù chiếm được Vương cung, bất quá lợi nhuận không đủ lớn, không đủ để hắn ngàm dặm xa xôi dẫn binh đến đây.
Hắn là không muốn ở trên người Vân Thí Thiên tìm thấy chút lợi nhuận nào thôi.
Dù sao, Đông Thiên của hắn ở Hỏa Ma, tuyệt đối sẽ không tốn vốn mà mua bán ở đây.
Đông Thiên vương cười vạn phần tà khí, hắn nhăn mặt cười quả thực là hấp hồn phách của người khác.
Gió lạnh từng cơn, trời lúc hoàng hôn càng làm cho vương cung của Phạm Thiên các trông cực kì tinh xảo.
Đáng tiếc, lầu các tuyệt mĩ cùng tinh xảo cũng không thể so được với trời chiều lúc hoàng hôn,(bầu trời) giống như là một đầu tóc dài màu hồng đậm vắt qua.
Gió thổi mây bay, màu hồng kia làm say lòng người, sắc bén giống như huyết kiếm.
Sắc trời lờ mờ, Phạm Thiên các kinh đô nhiệt hỏa bừng bừng.
Vô số thập cấp phi bằng bay lên bầu trời, Lạc Vũ cơ hồ thấy mình như đang đứng tại phi trường vậy, vô số chuyến bay cất cánh, rồi lại có chuyến hạ xuống.
Cảnh bận rộn như thế này, quả thật không lời nào có thể tả được.
Toàn bộ những thứ tốt của Đế Phạm Thiên, những thứ hắn cất kĩ, những thứ ở trong bảo khố của hắn, những thứ được hắn cất trong mật thất.
Toàn bộ đều bị binh mã của Đế Phạm Thiên đào ra, cho vào bao, toàn bộ mang về Đông Thiên.
Cướp bóc, thực sự là chuyện làm cho người ta hưng phấn cùng thú vị nhất.
Phi bằng đi xa, tài phú của Phạm Thiên các giống như nước chảy, hướng về phía Đông Thiên mà đi.
Gió qua cửu châu, tiếng xé gió phát ra sắc bén.
“Dừng binh." Ở một phương khác, Lạc Vũ ghìm cương ngựa, dừng quân.
“Sao vậy?" Bên cạnh, Hoàng Vũ nghiên đầu hỏi.
Phía trước chính là kinh đô của Phạm Thiên các rồi, mà bây giờ bọn họ lại dừng binh ở đây, không tiến vào bên trong sao?
Mặc dù là phân binh ra công kích, nhưng là vây Ngụy cứu Triệu, bây giờ miếng mồi ngon đã tới cửa rồi, còn không đi vào phân chia với Đông Thiên vương thì thật sự là làm cho người ta không cam long.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen nhánh, phía xa kia là kinh đô của Phạm Thiên các đang đứng sừng sững, trong mắt quang thải lưu động: “Đông Thiên vương hẳn là đã tới rồi."
Phân binh công kích, mặc dù nàng so với Đông Thiên vương có chút quen thuộc Phạm Thiên các hơn.
Nhưng là chiến tranh nổi lên, sợ rằng Đông Thiên vương không chiều theo ý nàng.
Hoàng Vũ nghe ngôn, trầm mặc trong nháy mắt rồi gật đầu: “Rất có khả năng, chúng ta bây giờ không cùng Đông Thiên vương hội hợp?". Đây là binh mã của Đông Thiên vương đó nha.
Lạc Vũ mắt đen nhánh nhìn trời cao, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia.
Không trả lời câu hỏi của Lạc Vũ, nàng trầm giọng nói: “Đế Phạm Thiên chắc là sắp đuổi tới nơi rồi."
Hoàng Vũ nghe vậy quay đầu, nhìn một phương vốn vẫn là đen nhánh như trước, không thấy bất kì một tia khói lửa nào, nhưng là có thể cảm nhận được sát khí của Đế Phạm Thiên sớm đã tràn ngập không khí.
“Đánh bất ngờ, binh quí thần tốc, lấy công làm chủ, Lạc Vũ, ngươi không phải không biết là dừng tại nơi này mà chờ quân của Đế Phạm Thiên trở về là nguy hiểm đến mức nào… Bây giờ, mục đích cứu viện cho Vọng Thiên Nhai đã đạt được, Lạc Vũ, ngươi không phải còn muốn…"
Hoàng Vũ nhìn lướt qua trời đất đen nhánh một màu kia, quay đầu chau mày nhìn Lạc Vũ, trầm giọng nói.
Lạc Vũ nghe Hoàng Vũ nói thì không nói gì, cũng không có phản bác, chỉ có ánh mắt lợi hại kinh người.
“Hôm nay, nếu ta là Vân Thí Thiên, ta tuyệt đối sẽ truy đến cùng."
Ngay lúc này, Lạc Vũ đột nhiên khẽ nhíu mắt, mãnh địa lên tiếng.
Hoàng Vũ sửng sốt: “Ngươi có ý gì?"
Lạc Vũ muốn làm gì?
Lạc Vũ không trả lời Hoàng Vũ, con ngươi trong hốc mắt rất nhanh di chuyển.
Thanh âm cực trầm ổn giống như đang thì thầm: “Nếu ta là hắn, khi nhận được tin tức này, ta nhất định sẽ nhân cơ hội này mà đánh hắn triệt để. Đế Phạm Thiên bị ta kiềm chế, tuyệt đối sẽ không phân tán lực lượng ra để đối phó với hắn (Vân Thí Thiên), lòng người của Phạm Thiên các đang hoảng sợ, tất nhiên sẽ không có lực đi đối phó với bọn họ. Nếu là như thế…"
Lạc Vũ cúi đầu, tiếng thì thầm phảng phất như dừng lại. Lạc Vũ nói xong lời cuối cùng, đột nhiên mãnh liệt vỗ hai tay: “Hắn nhất định đuổi theo rồi."
Hoàng Vũ nhìn Lạc Vũ đôi con ngươi sáng ngời, định nói gì đó lại thôi.
Binh mã bọn họ dẫn theo vốn thuộc về Đông Thiên vương, tại Phạm Thiên các mãnh liệt mà tấn công.
Căn bản là không kịp thu thập tin tình báo nào từ các nơi khác, cũng không có bất cứ tin tình báo hữu dụng nào.
Dù sao thì bọn họ cũng không có bất cứ một thế lực nào tại Phật Tiên Nhất Thủy.
Hết thảy đều là dựa theo kế hoạch đã tính từ trước, đánh giá, tính toán thời gian, địa điểm cùng con người.
Mà bây giờ Lạc Vũ có tính toán như vậy, thật giống như nàng chính mắt nhìn thấy Vân Thí Thiên đuổi tới vậy, thật giống như thu được tin tình báo chính xác rằng Vân Thí Thiên đuổi theo. Này quả thực… Này quả thực…
“Ngươi muốn làm gì?"
Không hỏi tại sao, Hoàng Vũ bình tĩnh nhìn Lạc Vũ: “Nhân mã của chúng ta tất cả chỉ có bằng này, hơn nữa binh mã đều là của Đông Thiên vương. Đông Thiên vương chắc chắn sẽ không để cho ngươi điều khiển binh mã của hắn, hơn nữa, chống lại Đế Phạm Thiên, chúng ta không có phần thắng."
Lạc Vũ nghe Hoàng Vũ nói, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.
Đó là một nụ cười ẩn chứa cừu hận.
“Mới chỉ như vậy đã buông tha Đế Phạm Thiên, không, như vậy là quá dễ dàng cho hắn rồi, ta muốn cho hắn biết, ta không phải người dễ để người khác khi dễ như vậy. Hại ta, mới chỉ bị trả giá như vậy, vẫn chưa đủ."
Lời nói lạnh như băng, Lạc Vũ mãnh liệt thúc ngựa quay đầu: “Bây giờ không diệt hoàn toàn Đế Phạm Thiên, đợi hắn khôi phục lại đánh đến Hỏa Ma, Đông Thiên vương sẽ tìm ta tính sổ."
Một lời vừa dứt, Lạc Vũ quát to một tiếng, tay vung lên: “Mau, theo ta thiết lập mai phục."
Đồng thời cao giọng nói: “Truyền tin, nói Đông Thiên vương đến cùng ta hội hợp."
Bóng đêm mê say, Lạc Vũ suất lĩnh binh mã, không phải là lui lại mà tiếp tục tiến lên, cũng không đi vào hội hợp cùng Đông Thiên vương mà đem quân xoay ngược trở lại, hướng phía Đế Phạm Thiên đang hung hăng trở về mà nghênh đón.
Đêm, rất sâu, rất trầm.
Nhưng thế trận lại rất phức tạp, ám triều mãnh liệt.
Thành hoang, phía sau Đế Phạm Thiên là một cái tòa thành hoang.
Tòa thành này từng trải qua một hồi máu tanh, tòa thành làm cho nàng thương tâm, đây là nơi nàng cùng Vân Thí Thiên và Yến Phi đã từng đi qua (là nơi mà Vân Khung bị thương đó a).
Nơi này vốn là một thảm cỏ xanh bóng lưỡng, lúc này lại là một mảnh hoang vu, chỉ còn lại cây cỏ bề bộn cùng màu vàng của đất.
Nơi này, chính là nơi mà Đế Phạm Thiên đang từ Lợi Châu thành cấp bách trở về kinh đô của Phạm Thiên các chuẩn bị đi qua.
Không có lấy một mảnh cây cỏ, chỉ có bùn đất, ngay cả sắc trời, cũng đặc biệt thê lương.
Từ kinh đô chạy tới, Lạc Vũ vẫn đứng ở nơi hoang vu này, sắc mặt lạnh như băng.
“Ẩn nấp vào trong đất cho ta." Nàng hét lên ra lệnh, đi theo Lạc Vũ là mười mấy vạn binh mã của Đông Thiên vương, lậo tức hưng phấn đi ra bốn phía, bắt đầu làm theo lời Lạc Vũ nói.
Chiến tranh theo quy củ, bọn họ thực không thích.
Nhưng là phục kích, mai phục, bẫy, bọn họ cực thích, người của Hỏa Ma tại phương diện này chính là cực có thiên phú.
Bão cát thổi qua, mảnh đất hoang vu bắt đầu nổi lên sát khí. Mà lúc này, Đế Phạm Thiên cái gì cũng không biết, chỉ có liều mạng hướng kinh đô của hắn mà lao tới.
Sắc trời âm trầm, thoáng cái đã qua một ngày.
Đế Phạm Thiên cách kinh đô Phạm Thiên các chỉ còn nửa ngày lộ trình nữa thôi.
Mà lúc này, tại Vương cung bên trong kinh đô Phạm Thiên các.
“Vương, nơi này có cái gì toàn bộ đã được mang đi, tất cả đều đã mang về Đông Thiên."
Trong Vương cung tinh xảo, Đông Thiên vương cùng mười mấy vạn binh mã đang đứng thành một nhóm, đầu lĩnh của bọn họ đang rất nhanh bẩm báo tình hình với Đông Thiên vương.
Đông Thiên vương nghe Mặc Thanh, Mặc Hiên hồi bẩm, ngẩng đầu nhìn lại toàn bộ vương cung đại điện, hôm nay cho dù còn lại Ngũ Trảo Kim Long nhưng cũng là đã bị bọn họ lột mất da (ý là lớp vàng bạc bọc bên ngoài), chỉ còn lại có thân thể trụi lủi.
Hoàn toàn không còn lưu lại chút nào khí thế của ngày hôm qua, thủ pháp hoàn toàn sạch sẽ, một chút cũng hoàn toàn không lưu lại.
Cả vương cung, cái gì cầm được đều đã cầm, ngay cả ngọc thạch lát dưới đất cũng bị bọn hắn lột lên mà mang đi.
Đông Thiên vương hài lòng cười: “Không sai, không sai, không hổ là người của Hỏa Ma ra tay, thu dọn rất sạch sẽ."
“Đó là đương nhiên." Đám người Mặc Hiên, Mặc Thanh ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hoàn toàn xem đó là một lời khen ngợi.
Một ngày một đêm, đem toàn bộ tài phú của Phạm Thiên các (cơ hồ bằng một nửa tài phú của Tây Thiên) chuyển về Đông Thiên, Đông Thiên vương nghĩ vậy liền cao ngạo, mà binh lính của Đông Thiên lại càng nghĩ đến vinh quang suốt đời.
“Đã lấy được thứ cần lấy chưa?" Đông Thiên vương vươn tay bắt lấy phi ưng đem tin tức Lạc Vũ truyền về, nhìn tin tức trong tay, chậm rì rì hỏi một câu.
“Đã lấy được.". Mực Hiên biết Đông Thiên vương hắn là muốn hỏi cái gì, trầm giọng ứng hạ.
Đông Thiên vương nghe Mặc Hiên nói thì hài lòng gật đầu, nhìn thoáng qua phi ưng trong tay, đột nhiên tà khí cực kì cười một tiếng.
“Đế Phạm Thiên không đủ gây sợ hãi cho chúng ta, tiếp theo ta muốn đi hội hợp cùng Vân Thí Thiên."
Một tiếng thì thầm vang lên, Đong Thiên vương ban ra một đạo chỉ, vung tay lên: “Các huynh đệ, đi, chúng ta đi hội hợp với môn chủ Trung Võ môn."
“Đi." Mười mấy vạn binh mã ngẩng đầu, ưỡn ngực kêu to.
Mi nhẹ dương lên, tay nhẹ phẩy, Đông Thiên vương phi thân lên sừng mã, đi trước.
Binh mã hùng tráng, theo lời Đông Thiên vương rời đi.
Một đám lửa từ tẩm cung của Đế Phạm Thiên thoát ra, bắt đầu hướng bốn phía của vương cung mà bốc lên, làm cho mọi thứ trở nên trụi lủi, giống như ở nơi này chưa từng tồn tại vương cung của Đế Phạm Thiên vậy. Hỏa thiêu hừng hực, liên miên bốc lên, thật là một mảnh kinh thiên địa.
Khi binh lính của Đông Thiên vương phá thành mà vào, làm cho toàn bộ dân chúng cùng vương tộc trong thành sợ hãi, bây giờ bọn họ rời đi, dân chúng lại khôi phục lại vui vẻ.
Cùng với đó là trừng mắt há mồm nhìn ngọn lửa đang hừng hực bốc lên từ phía vương cung.
Vương cung của bọn họ đứng sừng sững tại đó mấy trăm năm, là một cái vương cung tinh tuyệt thiên địa, giờ phút này lại bị ngọn lửa đang hừng hực cháy kia thiêu rụi toàn bộ.
Hỏa quanh tận trời, sáng chói kinh người.
Ánh sáng hướng phía trước gào thét mà đến, binh mã của Đông Thiên vương sau khi đã thu được món lợi lớn thì hòa cùng với sắc đỏ của lửa mà đi, quỷ dị cùng thâm thúy vô cùng.
Trong vòng vài ngày, mười mấy thành trì bị hạ, kinh đô luân hãm.
Một mồi lửa đốt cháy vương cung có đến mấy trăm năm lịch sử của Phạm Thiên các, toàn bộ không để dư lại chút nào.
Đây là sỉ nhục,là sỉ nhục vĩnh viễn đối với Phạm Thiên các.
Sương khói cuồn cuộn, đại hỏa hừng hực thẳng hướng đến chín tầng trời, cơ hồ tràn ngập cả một phương trời, cho dù ở ngoài ngàn dặm cũng có thể thấy rõ thanh thanh sở sở.
Tại thảo nguyên hoang vu, Đế Phạm Thiên đang chạy như bay mà trở về.
“Báo, kinh đô luân hãm."
“Cái gì… kinh đô luân hãm?" Á Vô Quân trong nháy mắt không thể kiềm chế được kinh ngạc, thân mình rớt xuống khỏi ngựa.
Bọn họ đã chậm một bước rồi sao?
Đế Phạm Thiên tay nắm chặt cương ngựa, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi đến mức cơ hồ không thể nhìn rõ được.
“Nhìn xem, Các chủ, Người mau nhìn xem." Ngay lúc này, một tiếng bẩm báo vang lên, đại tướng bên người Đế Phạm Thiên đột ngột kêu to lên một tiếng, trong ánh mắt là tràn đầy kinh ngạc.
Đế Phạm Thiên vừa ngẩng đầu lên nhìn, khói đắc đang cuồn cuộn mà nổi lên, ngọn lửa đó nổi lên từ phương bắc, dường như thiêu đốt cả bầu trời.
Đó là, đó là hướng của Đế đô.
Đế đô, là đế đô của hắn.
Binh mã chạy vội, nhìn thấy cảnh này cơ hồ hỗn loạn, điên cuồng hướng Đế đô mà chạy đến.
Cũng không biết rằng, ở thảo nguyên hoang vu phía trước đang có người chờ bọn họ.
Mà ở phía sau bọn họ, Vân Thí Thiên cũng đã thấy một bầu trời phủ đầy khói đen, lập tức, không nói tiếng nào dư thừa, nâng mũi kiếm trong tay, nói: “Truy."
Binh lính của Vọng Thiên Nhai anh dũng, mỗi người đều không quản sống chết mà đánh tới phía trước.
Gió lạnh hiu quanh, thế nhưng ở một phương kia lại nóng vô cùng.
Nhưng, sau cái giá rét tịch mịch của mùa đông, mùa xuân cũng không còn xa nữa.
Trong một đêm thế cục đột biến, Vọng Thiên Nhai đảo ngược thế trận, cùng vạn thú liên thủ, khuynh quốc binh mã hướng hai phía cửa thành đông nam, gào thét mà đến.
Có vạn chích đại ma thú hỗ trợ, diệt đám người ít ỏi ở hai cửa thành đông nam không phải là dễ như trở bàn tay sao, tiêu diệt hết thảy, không lưu lại chút gì.
Gió lạnh đìu hiu, sát khí ào ào như vũ bão.
Tiểu Ngân và Phong Vô Tâm, hai người đều dẫn đầu quân đội của mình, tại trong gió lạnh chia quân thành hai đường, hướng hai phía của thành đông nam mà đi.
Ngựa như rồng, người như hổ.
Vạn thú rít gào, kẻ nào có thể thoát ra ngoài được.
Quân sĩ của Vọng Thiên Nhai do Phong Vô Tâm chỉ huy, lại có Tiểu Ngân hỗ trợ, bắt đầu toàn lực phản kích.
Mà lúc này tại Phạm Thiên các, cũng là một trời nóng rực, binh mã hách hách.
Nói đến Đông Thiên binh mã, không dũng mãnh như binh lính của Vọng Thiên Nhai, cũng không có kỉ luật cao như binh lính của Phạm Thiên các.
Nhưng là, bọn họ đủ bưu hãn, đủ lợi hại, đủ kiêu dũng.
Mà quan trọng nhất là, bây giờ đang chạm đến chính sở trường của bọn họ.
Đánh cướp- chính là hình thức công phạt quen thuộc nhất đối với bọn họ.
Bởi vậy, Đông Thiên binh mã mãnh liệt mà tiến vào, dọc đường không gặp chút trở ngại nào hết.
Hoặc là nói đã từng gặp qua, nhưng là Đông Thiên binh mã không cảm giác được đó là một loại chống cự cùng trở ngại.
Gió lạnh đìu hiu, nhè nhẹ bay múa trên bầu trời.
Đông Thiên binh mã mãnh liệt mà tiến vào, mà Đế Phạm Thiên cấp bách quay trở về, cơ hồ là hận không thể đem trăm vạn đại quân, suốt đêm phi nhanh mà về đến Phạm Thiên các kinh đô.
“Các chủ, đám binh mã không rõ lai lịch kia đã cho quân đóng trước cửa thành của kinh đô…"
Trong nắng sớm đìu hiu, tiếng của tên lính truyền tin so với trời đông giá rét tịch mịch còn muốn làm cho người ta rét lạnh thấu xương hơn mấy phần.
“Cái gì? Nhanh như vậy, đã…" Bên cạnh Đế Phạm Thiên, Á Vô Quân đưa tay vuốt lớp băng sương trên mặt, thần sắc khó coi đến cực điểm.
Bọn họ còn đang ở tại một thành trấn rất xa, thế mà Quân Lạc Vũ đã đem quân tiến đến bên dưới kinh đô Phạm Thiên các của bọn họ.
Đường vẫn còn rất xa, bọn họ lúc này căn bản…
Hai mắt biến thành màu đỏ, phần khí chất nho nhã đã sớm được ném ra sau đầu, Đế Phạm Thiên sắc mặt xanh mét, phóng ngựa không ngừng, trầm giọng quát: “Tử thủ, nhất định phải bảo vệ kinh đô…"
Tử thủ, bảo vệ thành.
Quân Lạc Vũ lợi hại như vậy, nhưng cũng là người từ bên ngoài mà đến, cũng là binh mã từ bên ngoài mà đến.
Phạm Thiên các kinh đô của hắn, mặc dù không có một binh mã nào đóng ở tại đó, nhưng cũng là do thiên chuy bách luyện mà thành. Chỉ cần toàn bộ người trong thành liều mạng mà bảo vệ thành.
Chỉ cần cấp hắn thời gian hai ngày, hắn nhất định có thể về tới nơi.
Phạm Thiên các dù sao cũng là thế lực của hắn, là lãnh thổ của hắn, chỉ cần trăm vạn đại quân của hắn về đến nơi, cho dù Quân Lạc Vũ có thể thông thiên, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
“Vâng". Sứ giả ngay lập tức vọt xuống.
“Báo, Vân Thí Thiên tiếp tục đuổi theo, binh mã chúng ta để lại phía sau không thể chống đỡ được…"
“Đỡ không được thì chết để cản đường hắn cho ta."
Đế Phạm Thiên sắc mặt trầm xuống như đêm mùa đông, thân mình giống như điện xẹt mà qua, tại trong gió lạnh xuất lĩnh trăm vạn binh mã, điên cuồng hướng phía kinh đô mà phóng tới.
Đỡ không được cũng phải ngăn cản, lúc này hắn không thể phân tâm ra để đi đối phó với Vân Thí Thiên được.
Hết thảy, đều chờ hắn ổn định lại Phạm Thiên các kinh đô rồi hãy nói.
Gió lạnh tận xương, lạnh như băng không gì sánh nổi.
Đế Phạm Thiên hướng tới phương trước mặt mà điên cuồng lao tới.
Vân Thí Thiên gắt gao ở phía sau lưng hắn mà truy kích, tuyệt đối không buông tha.
Thiên hôn địa ám, đó là thuộc về đông tuyệt sắc.
Mà ngay tại lúc này, khi mà Đế Phạm Thiên chỉ cần hai ngày là có thể dẫn binh trở về trấn thủ Phạm Thiên các, Đông Thiên vương chậm rãi điều động, suất lĩnh binh mã.
Ở tại trong sắc trời hôn ám (hoàng hôn), bao vây phía dưới kinh đô Phạm Thiên các.
Phạm Thiên các kinh đô, tử thủ. Không có đại đội binh mã, chỉ có quí tộc cùng những người dân bình thường, tử thủ giữ lấy thành.
Tình cảnh này, nếu đổi lại là Lạc Vũ, nàng có thể còn phân vân do dự có nên tấn công hay không.
Nhưng hiện tại là Đông Thiên vương, hắn có gì phải do dự mà không tấn công chứ?
Có gì mà Đông Thiên vương hắn không công kích, không dám công kích.
Có cái gì mà Đông Thiên vương hắn không dám công kích.
Đông Thiên vương hắn chính là từ hai bàn tay trắng, dựa vào buôn bán mà lập nghiệp.
Phong khói cuồn cuộn, chiến ý nồng đậm.
Không có đại đôi binh mã trấn thủ tại Phạm Thiên các kinh đô, làm sao có thể coi là công thành, coi là cướp bóc, làm sao có thể so được với binh mã của Đông Thiên.
Tiêu khói tràn ngập, đấu khí đầy trời.
Cường công, tuyệt đối là cường công.
Một ngày, gần một ngày.
Trong thành hoàn toàn không có một bóng dáng binh mã nào, tất cả binh mã cùng các đại tướng đểu không ở chỗ này, Phạm Thiên các kinh đô giống như một cái thành rỗng, thử hỏi có thể phô ra cái gì, có thể làm được cái gì?
Cửa thành rất nặng trực tiếp bị công phá, tường thành tinh xảo màu đỏ mở ra. Hơn một trăm năm không đắm chìm trong ngọn lửa chiến tranh, hơn một trăm năm không có bất cứ đội binh mã nào tiến vào, hơn một trăm năm qua kinh đô Phạm Thiên các ngạo thị trước quần hùng Phật Tiên Nhất Thủy.
Tại sự kiêu dũng cùng thiện chiến của binh mã Đông Thiên mà bắt đầu sụp đổ.
Hướng Đông Thiên binh mã mà để lộ ra bao nhiêu tinh xảo, mảnh đất thần thánh cuối cùng đã bị xâm nhập vào.
Phạm Thiên các kinh đô (bị) luân hãm.
Gót sắt trúng tên, binh mã hách hách.
Ngay trong hoàng hôn, binh mã Đông Thiên đã công phá Phạm Thiên các kinh đô gần một ngày, trong khi mọi người bên trong Phạm Thiên các kinh đô còn chưa thôi hoảng sợ, binh mã Đông Thiên đã diễu võ dương oai mà tiến nhập vào phía trong Phạm Thiên các kinh đô.
Tinh xảo, cực kì tinh xảo.
Không phải sâm nghiêm địa khí, không phải quỉ dị trấn nhiếp, cũng không phải yêu dị.
Mà là một loại ưu nhã giống như tiên phong đạo cốt, là một loại tinh xảo đến tận xương, cực kì tinh xảo.
Nguy nga sừng sững, đại khí bao trùm.
Đây là một loại tinh điêu tế mài từ lịch sử.
Bất quá, tất nhiên trong con mắt tùy tâm sở dục của Đông Thiên vương, Đông Thiên binh mã không có bất luận kẻ nào cảm giác được đây là một loại khí chất nên khen ngợi cùng kính ngưỡng.
Mà ngược lại, chính là vô tận khinh bỉ.
“Đây là cánh cửa cao nhất và tốt nhất tại Vong Xuyên đại lục? không có gì hơn ngoài thế này sao?" Binh mã tung hoành, Đông Thiên vương đắc ý đạp phá cánh cửa vương cung của Đế Phạm Thiên, hèn mọn nhìn thoáng qua vương cung nguy nga trước mặt.
“Cũng phải dùng một chút đầu óc để nghĩ như thế nào là hưởng thù chứ." Mặc Hiên cũng đồng dạng hèn mọn mà câu một chút môi.
“Bất quá, như vậy tốt lắm, có thể để cho chúng ta vào đây ngày hôm nay." Bên cạnh Mặc Hiên là một tên lính vừa tiến vào, vẻ mặt đầy hưng phấn.
“Ha ha, nói đúng."
Ba tên đầu lĩnh vừa nghe, nhất thời cùng cười ha ha, phóng ngựa hướng phía Đông Thiên vương ở phía sâu trong vương cung mà đi.
Vong Xuyên đại lục, Phật Tiên Nhất Thủy, Phạm Thiên các.
Trên đại lục ai mà chẳng biết, ai mà chẳng rõ đại danh của bọn họ.
Đó là nơi tốt nhất, là đệ nhất phủ đệ.
Mà nay, Phạm Thiên các bị công phá, chỉ trong vòng có mấy ngày, trực tiếp tiến vào kinh đô của Phạm Thiên các.
Thiên hạ đệ nhất, cái gì mà thiên hạ đệ nhất.
Hôm nay, xem ra là Hỏa Ma bọn họ mới là đệ nhất.
Phật Tiên Nhất Thủy, chẳng qua chỉ là cái nơi được trang trí tinh xảo mà thôi,
Căn bản là không có lịch sự, không đáng kính.
Vui vẻ ra mặt, Đông Thiên binh mã uy danh hiển hách tiến nhập kinh đô của Phạm Thiên các. Không lịch sự đánh một trận đã là một chuyện, đánh hạ được kinh đô của đế quốc nổi danh hiển hách trên Vong Xuyên đại lục cũng thực là đáng để cao hứng, cũng là một chuyện có mặt mũi.
Gió lạnh thổi qua, hàn khí nhè nhẹ mà bay lên.
Bất quá, lúc này Đông Thiên binh mã rất là thích ý, thoải mái, rất là thoải mái.
Tinh xảo khôi hoằng, đại khí bàng bạc.
Đông Thiên Vương chậm rãi đi lại tại chính điện trong Vương cung của Phạm Thiên các, nhìn Kim Long Phi Thiên trước mắt đang dương nanh múa vuốt đắc ý mà sờ những trang sức bài biện trong Vương cung.
Đập vào mắt hắn là một loại chính khí ngang nhiên và cực kì đẹp đẽ.
Đông Thiên vương tà tà câu khởi khóe môi, gọi: “Hiên nhi."
Tiến vào trong điện là Mặc Hiên, sắc mặt sụp xuống, khóe miệng hoàn toàn vặn vẹo nhưng lại không có biện pháp, đi ra phía trước: “Vương, có chuyện gì sao?"
Bên cạnh Mặc Hiên, đám người vốn vẫn không tiếng động bỗng dưng cười ha ha trêu tức Mặc Hiên.
Đại tướng uy mãnh như vậy, vậy mà Vương của bọn họ cũng có thể gọi ‘Hiên Nhi’.
Bất quá, Đông Thiên Vương hoàn toàn không để ý đến vấn đề này, ngón tay nhẹ nhàng ma sát.
Đông Thiên Vương chậm rãi nhìn Vương cung đại điện trước mặt, chậm rãi nói: “Nhìn xem nơi này so với Vương cung của Bổn Vương cái nào tốt hơn?"
“Nơi này sao có thể so sánh với Vương cung của ngài." Mặc Hiên lập tức phản bác lại.
“Đông Thiên vương cung của chúng ta là tốt nhất, Vương, khiếu thẩm mĩ của người là tuyệt đối cao siêu, Đế Phạm Thiên có cái gì mà so với người a, chỗ này nhìn qua không có cái gì có thể dùng được, không đáng kính."
“Đúng, đúng, nơi này làm sao có thể so với Đông Thiên vương cung của chúng ta, thực sự là còn thua kém hơn rất nhiều." Bên cạnh, đám người Mặc Thanh cũng liên tục khẳng định.
Đông Thiên vương nghe lời nói, mị mắt.
Khiếu thẩm mĩ? Hắn nhớ rõ rằng Lạc Vũ từng nói hắn không có khiếu thẩm mĩ.
Tóc dài màu rượu đỏ tung bay trong gió, ngón trỏ của Đông Thiên vương ma sát vào nhau.
Một lúc lâu sau chậm rãi nói: “Ta cũng biết nơi này không có gì đặc biệt."
“Đó là đương nhiên." Mặc Hiên, Mặc Thanh đồng thanh.
“Vậy, các huynh đệ, mau lấy đi thôi." Vỗ tay một cái, ngón trỏ của Đông Thiên vương di chuyển về phía trước, thật giống như là chuẩn bị báo tử.
“Ầm"
Nghe Đông Thiên vương nói xong, binh mã ở phía sau lập tức tức tập kết, hét lớn một tiếng, vừa hét xong lập tức đi ra khắp nơi. Bọn họ đến nơi này là vì cái gì chứ? Cướp bóc.
Chỗ tốt nhất để cướp bóc tại Phạm Thiên các là chỗ nào? Chính là Vương cung.
Vậy thì còn chờ cái gì nữa. mau cướp thôi.
Trong khoảnh khắc, binh mã Đông Thiên bắt đầu làm công việc mà mình am hiểu nhất- cướp bóc.
“Bổn vương xem nơi này rất không vừa mắt, mang hết về cho ta, không để thừa lại thứ gì." Híp mắt nhìn năm Trảo Kim Long đồ trước mắt, thanh âm của Đông Thiên vương lạnh mà sâu kín.
Mặc Thanh nghe ngôn, không nói hai lời, rời đi.
Một thứ cũng không để lại, muốn trả lại cũng không dễ.
Nhìn Mặc Thanh rời đi, Đông Thiên vương chậm rãi đi ra đại điện của Đế Phạm Thiên, khinh phiêu phiêu vung tay lên: “Nhìn tật chướng mắt, sau khi lấy đi tất cả thì đem một mồi lửa đốt hết đi cho ta."
Hắn chán ghét kẻ có khiếu thẩm mĩ tốt hơn hắn.
Tinh xảo như vậy giữ lại làm gì, phàm là thứ gì vượt qua khiếu thẩm mĩ của Đông Thiên vương hắn, tất cả đều hủy hết.
“Vương, đốt?" Mặc Hiên sửng sốt.
Đông Thiên vương nghiêng mắt, mỉm cười: “Chẳng nhẽ ngươi muốn ở tại chỗ này xưng Vương? Được, nơi này ta cho ngươi, binh mã cũng để lại cho ngươi. Dù sao ngươi cũng theo ta đã lâu, ta chính là một người biết thương hoa tiếc ngọc."
Lời này vừa nói ra, Mặc Hiên đen mặt.
Thương hoa tiếc ngọc, hắn là cái cây thơm mát, là cái cây ngọc, Vương của bọn họ hôm nay thật là…
Bất quá cũng lập tức phản ứng lại, nghiêm sắc mặt nói: “Mạt tướng đã rõ."
Sau đó xoay người bỏ lại Đông Thiên vương, chạy đi như điên.
Bọn họ đánh Phạm Thiên các thật là dễ dàng.
Binh mã của Phạm Thiên các tất cả đều ở bên ngoài, vì vậy mà bọn họ chẳng khác nào là đánh vào một cái thành rỗng, đánh hạ thật là dễ dàng.
Bất quá, bây giờ Đế Phạm Thiên đang đem quân trở về.
Bọn họ lần này đến, hai lộ cũng chỉ dẫn theo ba mươi vạn binh mã, mà binh mã của Đế Phạm Thiên là trăm vạn, huống hồ nơi này lại là địa bàn của chúng.
Thật muốn chống lại, kẻ nào sẽ thất bại, không cần nói cũng biết.
Ngồi ở đây mà mơ mộng đẹp, không bằng ra tay ngay lúc này, đem tất cả trở về.
Phạm Thiên các là thế lực lớn nhất tại Phật Tiên Nhất Thủy, vậy Vương cung nhất định sẽ cất giữ gì đó, nhưng tuyệt đối không phải là tinh phẩm.
Đông Thiên giàu có, vì vậy cũng không cần có thêm tài phú.
Bất quá quan trọng là bọn họ muốn có những đồ vật mà Phạm Thiên các có, cho nên…
Gió nhẹ bắt đầu thổi, Đông Thiên binh mã bắt đầu vui sướng mà cướp bóc.
Đông Thiên vương thấy vậy thì tà tà cười, tay hất đi sợi tóc dài trên chán, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Lạc Vũ, cười tà nói: “Lạc Vũ, ta đã đến trước ngươi rồi, cuộc này, ta thắng."
Ngang nhiên cười tà, Đông Thiên vương mân miệng, sóng mắt lưu chuyển.
Ngang nhiên cười tà, Đông Thiên vương mâm miệng, sóng mắt lưu chuyển.
Vọng Thiên Nhai, Vân Thí Thiên…
Đế Phạm Thiên bị hắn đánh ở sau lưng, mặc dù chiếm được Vương cung, bất quá lợi nhuận không đủ lớn, không đủ để hắn ngàm dặm xa xôi dẫn binh đến đây.
Hắn là không muốn ở trên người Vân Thí Thiên tìm thấy chút lợi nhuận nào thôi.
Dù sao, Đông Thiên của hắn ở Hỏa Ma, tuyệt đối sẽ không tốn vốn mà mua bán ở đây.
Đông Thiên vương cười vạn phần tà khí, hắn nhăn mặt cười quả thực là hấp hồn phách của người khác.
Gió lạnh từng cơn, trời lúc hoàng hôn càng làm cho vương cung của Phạm Thiên các trông cực kì tinh xảo.
Đáng tiếc, lầu các tuyệt mĩ cùng tinh xảo cũng không thể so được với trời chiều lúc hoàng hôn,(bầu trời) giống như là một đầu tóc dài màu hồng đậm vắt qua.
Gió thổi mây bay, màu hồng kia làm say lòng người, sắc bén giống như huyết kiếm.
Sắc trời lờ mờ, Phạm Thiên các kinh đô nhiệt hỏa bừng bừng.
Vô số thập cấp phi bằng bay lên bầu trời, Lạc Vũ cơ hồ thấy mình như đang đứng tại phi trường vậy, vô số chuyến bay cất cánh, rồi lại có chuyến hạ xuống.
Cảnh bận rộn như thế này, quả thật không lời nào có thể tả được.
Toàn bộ những thứ tốt của Đế Phạm Thiên, những thứ hắn cất kĩ, những thứ ở trong bảo khố của hắn, những thứ được hắn cất trong mật thất.
Toàn bộ đều bị binh mã của Đế Phạm Thiên đào ra, cho vào bao, toàn bộ mang về Đông Thiên.
Cướp bóc, thực sự là chuyện làm cho người ta hưng phấn cùng thú vị nhất.
Phi bằng đi xa, tài phú của Phạm Thiên các giống như nước chảy, hướng về phía Đông Thiên mà đi.
Gió qua cửu châu, tiếng xé gió phát ra sắc bén.
“Dừng binh." Ở một phương khác, Lạc Vũ ghìm cương ngựa, dừng quân.
“Sao vậy?" Bên cạnh, Hoàng Vũ nghiên đầu hỏi.
Phía trước chính là kinh đô của Phạm Thiên các rồi, mà bây giờ bọn họ lại dừng binh ở đây, không tiến vào bên trong sao?
Mặc dù là phân binh ra công kích, nhưng là vây Ngụy cứu Triệu, bây giờ miếng mồi ngon đã tới cửa rồi, còn không đi vào phân chia với Đông Thiên vương thì thật sự là làm cho người ta không cam long.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen nhánh, phía xa kia là kinh đô của Phạm Thiên các đang đứng sừng sững, trong mắt quang thải lưu động: “Đông Thiên vương hẳn là đã tới rồi."
Phân binh công kích, mặc dù nàng so với Đông Thiên vương có chút quen thuộc Phạm Thiên các hơn.
Nhưng là chiến tranh nổi lên, sợ rằng Đông Thiên vương không chiều theo ý nàng.
Hoàng Vũ nghe ngôn, trầm mặc trong nháy mắt rồi gật đầu: “Rất có khả năng, chúng ta bây giờ không cùng Đông Thiên vương hội hợp?". Đây là binh mã của Đông Thiên vương đó nha.
Lạc Vũ mắt đen nhánh nhìn trời cao, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia.
Không trả lời câu hỏi của Lạc Vũ, nàng trầm giọng nói: “Đế Phạm Thiên chắc là sắp đuổi tới nơi rồi."
Hoàng Vũ nghe vậy quay đầu, nhìn một phương vốn vẫn là đen nhánh như trước, không thấy bất kì một tia khói lửa nào, nhưng là có thể cảm nhận được sát khí của Đế Phạm Thiên sớm đã tràn ngập không khí.
“Đánh bất ngờ, binh quí thần tốc, lấy công làm chủ, Lạc Vũ, ngươi không phải không biết là dừng tại nơi này mà chờ quân của Đế Phạm Thiên trở về là nguy hiểm đến mức nào… Bây giờ, mục đích cứu viện cho Vọng Thiên Nhai đã đạt được, Lạc Vũ, ngươi không phải còn muốn…"
Hoàng Vũ nhìn lướt qua trời đất đen nhánh một màu kia, quay đầu chau mày nhìn Lạc Vũ, trầm giọng nói.
Lạc Vũ nghe Hoàng Vũ nói thì không nói gì, cũng không có phản bác, chỉ có ánh mắt lợi hại kinh người.
“Hôm nay, nếu ta là Vân Thí Thiên, ta tuyệt đối sẽ truy đến cùng."
Ngay lúc này, Lạc Vũ đột nhiên khẽ nhíu mắt, mãnh địa lên tiếng.
Hoàng Vũ sửng sốt: “Ngươi có ý gì?"
Lạc Vũ muốn làm gì?
Lạc Vũ không trả lời Hoàng Vũ, con ngươi trong hốc mắt rất nhanh di chuyển.
Thanh âm cực trầm ổn giống như đang thì thầm: “Nếu ta là hắn, khi nhận được tin tức này, ta nhất định sẽ nhân cơ hội này mà đánh hắn triệt để. Đế Phạm Thiên bị ta kiềm chế, tuyệt đối sẽ không phân tán lực lượng ra để đối phó với hắn (Vân Thí Thiên), lòng người của Phạm Thiên các đang hoảng sợ, tất nhiên sẽ không có lực đi đối phó với bọn họ. Nếu là như thế…"
Lạc Vũ cúi đầu, tiếng thì thầm phảng phất như dừng lại. Lạc Vũ nói xong lời cuối cùng, đột nhiên mãnh liệt vỗ hai tay: “Hắn nhất định đuổi theo rồi."
Hoàng Vũ nhìn Lạc Vũ đôi con ngươi sáng ngời, định nói gì đó lại thôi.
Binh mã bọn họ dẫn theo vốn thuộc về Đông Thiên vương, tại Phạm Thiên các mãnh liệt mà tấn công.
Căn bản là không kịp thu thập tin tình báo nào từ các nơi khác, cũng không có bất cứ tin tình báo hữu dụng nào.
Dù sao thì bọn họ cũng không có bất cứ một thế lực nào tại Phật Tiên Nhất Thủy.
Hết thảy đều là dựa theo kế hoạch đã tính từ trước, đánh giá, tính toán thời gian, địa điểm cùng con người.
Mà bây giờ Lạc Vũ có tính toán như vậy, thật giống như nàng chính mắt nhìn thấy Vân Thí Thiên đuổi tới vậy, thật giống như thu được tin tình báo chính xác rằng Vân Thí Thiên đuổi theo. Này quả thực… Này quả thực…
“Ngươi muốn làm gì?"
Không hỏi tại sao, Hoàng Vũ bình tĩnh nhìn Lạc Vũ: “Nhân mã của chúng ta tất cả chỉ có bằng này, hơn nữa binh mã đều là của Đông Thiên vương. Đông Thiên vương chắc chắn sẽ không để cho ngươi điều khiển binh mã của hắn, hơn nữa, chống lại Đế Phạm Thiên, chúng ta không có phần thắng."
Lạc Vũ nghe Hoàng Vũ nói, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.
Đó là một nụ cười ẩn chứa cừu hận.
“Mới chỉ như vậy đã buông tha Đế Phạm Thiên, không, như vậy là quá dễ dàng cho hắn rồi, ta muốn cho hắn biết, ta không phải người dễ để người khác khi dễ như vậy. Hại ta, mới chỉ bị trả giá như vậy, vẫn chưa đủ."
Lời nói lạnh như băng, Lạc Vũ mãnh liệt thúc ngựa quay đầu: “Bây giờ không diệt hoàn toàn Đế Phạm Thiên, đợi hắn khôi phục lại đánh đến Hỏa Ma, Đông Thiên vương sẽ tìm ta tính sổ."
Một lời vừa dứt, Lạc Vũ quát to một tiếng, tay vung lên: “Mau, theo ta thiết lập mai phục."
Đồng thời cao giọng nói: “Truyền tin, nói Đông Thiên vương đến cùng ta hội hợp."
Bóng đêm mê say, Lạc Vũ suất lĩnh binh mã, không phải là lui lại mà tiếp tục tiến lên, cũng không đi vào hội hợp cùng Đông Thiên vương mà đem quân xoay ngược trở lại, hướng phía Đế Phạm Thiên đang hung hăng trở về mà nghênh đón.
Đêm, rất sâu, rất trầm.
Nhưng thế trận lại rất phức tạp, ám triều mãnh liệt.
Thành hoang, phía sau Đế Phạm Thiên là một cái tòa thành hoang.
Tòa thành này từng trải qua một hồi máu tanh, tòa thành làm cho nàng thương tâm, đây là nơi nàng cùng Vân Thí Thiên và Yến Phi đã từng đi qua (là nơi mà Vân Khung bị thương đó a).
Nơi này vốn là một thảm cỏ xanh bóng lưỡng, lúc này lại là một mảnh hoang vu, chỉ còn lại cây cỏ bề bộn cùng màu vàng của đất.
Nơi này, chính là nơi mà Đế Phạm Thiên đang từ Lợi Châu thành cấp bách trở về kinh đô của Phạm Thiên các chuẩn bị đi qua.
Không có lấy một mảnh cây cỏ, chỉ có bùn đất, ngay cả sắc trời, cũng đặc biệt thê lương.
Từ kinh đô chạy tới, Lạc Vũ vẫn đứng ở nơi hoang vu này, sắc mặt lạnh như băng.
“Ẩn nấp vào trong đất cho ta." Nàng hét lên ra lệnh, đi theo Lạc Vũ là mười mấy vạn binh mã của Đông Thiên vương, lậo tức hưng phấn đi ra bốn phía, bắt đầu làm theo lời Lạc Vũ nói.
Chiến tranh theo quy củ, bọn họ thực không thích.
Nhưng là phục kích, mai phục, bẫy, bọn họ cực thích, người của Hỏa Ma tại phương diện này chính là cực có thiên phú.
Bão cát thổi qua, mảnh đất hoang vu bắt đầu nổi lên sát khí. Mà lúc này, Đế Phạm Thiên cái gì cũng không biết, chỉ có liều mạng hướng kinh đô của hắn mà lao tới.
Sắc trời âm trầm, thoáng cái đã qua một ngày.
Đế Phạm Thiên cách kinh đô Phạm Thiên các chỉ còn nửa ngày lộ trình nữa thôi.
Mà lúc này, tại Vương cung bên trong kinh đô Phạm Thiên các.
“Vương, nơi này có cái gì toàn bộ đã được mang đi, tất cả đều đã mang về Đông Thiên."
Trong Vương cung tinh xảo, Đông Thiên vương cùng mười mấy vạn binh mã đang đứng thành một nhóm, đầu lĩnh của bọn họ đang rất nhanh bẩm báo tình hình với Đông Thiên vương.
Đông Thiên vương nghe Mặc Thanh, Mặc Hiên hồi bẩm, ngẩng đầu nhìn lại toàn bộ vương cung đại điện, hôm nay cho dù còn lại Ngũ Trảo Kim Long nhưng cũng là đã bị bọn họ lột mất da (ý là lớp vàng bạc bọc bên ngoài), chỉ còn lại có thân thể trụi lủi.
Hoàn toàn không còn lưu lại chút nào khí thế của ngày hôm qua, thủ pháp hoàn toàn sạch sẽ, một chút cũng hoàn toàn không lưu lại.
Cả vương cung, cái gì cầm được đều đã cầm, ngay cả ngọc thạch lát dưới đất cũng bị bọn hắn lột lên mà mang đi.
Đông Thiên vương hài lòng cười: “Không sai, không sai, không hổ là người của Hỏa Ma ra tay, thu dọn rất sạch sẽ."
“Đó là đương nhiên." Đám người Mặc Hiên, Mặc Thanh ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hoàn toàn xem đó là một lời khen ngợi.
Một ngày một đêm, đem toàn bộ tài phú của Phạm Thiên các (cơ hồ bằng một nửa tài phú của Tây Thiên) chuyển về Đông Thiên, Đông Thiên vương nghĩ vậy liền cao ngạo, mà binh lính của Đông Thiên lại càng nghĩ đến vinh quang suốt đời.
“Đã lấy được thứ cần lấy chưa?" Đông Thiên vương vươn tay bắt lấy phi ưng đem tin tức Lạc Vũ truyền về, nhìn tin tức trong tay, chậm rì rì hỏi một câu.
“Đã lấy được.". Mực Hiên biết Đông Thiên vương hắn là muốn hỏi cái gì, trầm giọng ứng hạ.
Đông Thiên vương nghe Mặc Hiên nói thì hài lòng gật đầu, nhìn thoáng qua phi ưng trong tay, đột nhiên tà khí cực kì cười một tiếng.
“Đế Phạm Thiên không đủ gây sợ hãi cho chúng ta, tiếp theo ta muốn đi hội hợp cùng Vân Thí Thiên."
Một tiếng thì thầm vang lên, Đong Thiên vương ban ra một đạo chỉ, vung tay lên: “Các huynh đệ, đi, chúng ta đi hội hợp với môn chủ Trung Võ môn."
“Đi." Mười mấy vạn binh mã ngẩng đầu, ưỡn ngực kêu to.
Mi nhẹ dương lên, tay nhẹ phẩy, Đông Thiên vương phi thân lên sừng mã, đi trước.
Binh mã hùng tráng, theo lời Đông Thiên vương rời đi.
Một đám lửa từ tẩm cung của Đế Phạm Thiên thoát ra, bắt đầu hướng bốn phía của vương cung mà bốc lên, làm cho mọi thứ trở nên trụi lủi, giống như ở nơi này chưa từng tồn tại vương cung của Đế Phạm Thiên vậy. Hỏa thiêu hừng hực, liên miên bốc lên, thật là một mảnh kinh thiên địa.
Khi binh lính của Đông Thiên vương phá thành mà vào, làm cho toàn bộ dân chúng cùng vương tộc trong thành sợ hãi, bây giờ bọn họ rời đi, dân chúng lại khôi phục lại vui vẻ.
Cùng với đó là trừng mắt há mồm nhìn ngọn lửa đang hừng hực bốc lên từ phía vương cung.
Vương cung của bọn họ đứng sừng sững tại đó mấy trăm năm, là một cái vương cung tinh tuyệt thiên địa, giờ phút này lại bị ngọn lửa đang hừng hực cháy kia thiêu rụi toàn bộ.
Hỏa quanh tận trời, sáng chói kinh người.
Ánh sáng hướng phía trước gào thét mà đến, binh mã của Đông Thiên vương sau khi đã thu được món lợi lớn thì hòa cùng với sắc đỏ của lửa mà đi, quỷ dị cùng thâm thúy vô cùng.
Trong vòng vài ngày, mười mấy thành trì bị hạ, kinh đô luân hãm.
Một mồi lửa đốt cháy vương cung có đến mấy trăm năm lịch sử của Phạm Thiên các, toàn bộ không để dư lại chút nào.
Đây là sỉ nhục,là sỉ nhục vĩnh viễn đối với Phạm Thiên các.
Sương khói cuồn cuộn, đại hỏa hừng hực thẳng hướng đến chín tầng trời, cơ hồ tràn ngập cả một phương trời, cho dù ở ngoài ngàn dặm cũng có thể thấy rõ thanh thanh sở sở.
Tại thảo nguyên hoang vu, Đế Phạm Thiên đang chạy như bay mà trở về.
“Báo, kinh đô luân hãm."
“Cái gì… kinh đô luân hãm?" Á Vô Quân trong nháy mắt không thể kiềm chế được kinh ngạc, thân mình rớt xuống khỏi ngựa.
Bọn họ đã chậm một bước rồi sao?
Đế Phạm Thiên tay nắm chặt cương ngựa, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi đến mức cơ hồ không thể nhìn rõ được.
“Nhìn xem, Các chủ, Người mau nhìn xem." Ngay lúc này, một tiếng bẩm báo vang lên, đại tướng bên người Đế Phạm Thiên đột ngột kêu to lên một tiếng, trong ánh mắt là tràn đầy kinh ngạc.
Đế Phạm Thiên vừa ngẩng đầu lên nhìn, khói đắc đang cuồn cuộn mà nổi lên, ngọn lửa đó nổi lên từ phương bắc, dường như thiêu đốt cả bầu trời.
Đó là, đó là hướng của Đế đô.
Đế đô, là đế đô của hắn.
Binh mã chạy vội, nhìn thấy cảnh này cơ hồ hỗn loạn, điên cuồng hướng Đế đô mà chạy đến.
Cũng không biết rằng, ở thảo nguyên hoang vu phía trước đang có người chờ bọn họ.
Mà ở phía sau bọn họ, Vân Thí Thiên cũng đã thấy một bầu trời phủ đầy khói đen, lập tức, không nói tiếng nào dư thừa, nâng mũi kiếm trong tay, nói: “Truy."
Binh lính của Vọng Thiên Nhai anh dũng, mỗi người đều không quản sống chết mà đánh tới phía trước.
Gió lạnh hiu quanh, thế nhưng ở một phương kia lại nóng vô cùng.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu