Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 67: Ly diễm sắc
Không có lần sau, hắn tuyệt đối không cho phép có lần sau!
Hay cho Đông Phương Tuyết, hay cho một câu không có lần sau!
Nguyệt Trì Lạc chớp chớp hai mắt, ánh mắt nheo nheo cong thành hình trăng lưỡi liềm, Đông Phương Tuyết một thân khí thế bá đạo cuồng vọng đang kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe hắn mở miệng lần nữa, thanh âm ẩn chứa sự mệt mỏi và dịu dàng không che giấu được.
"Lạc nhi, những chuyện này ngươi không cần phải lo, ta tự biết giải quyết."
Xoa xoa mệt mỏi giữa trán, Đông Phương Tuyết cất bước đi về phía giường ngủ.
Màn lụa trắng ngần như ẩn như hiện, chỉ nhìn thấy nam tử dáng vẻ cao lớn vững chãi, y phục trên người đang được cởi ra từng món một.
Nguyệt Trì Lạc do dự chần chừ, đêm động phòng nàng say rượu bất tỉnh nhân sự, đương nhiên có thể xem nhẹ một vài vấn đề.
Hơn nữa, Đông Phương Tuyết vài ngày nay không trở lại, nàng cũng chỉ ngủ có một mình.
Nhưng hôm nay, nếu cứ thế trực tiếp rõ rành rành đối mặt, nàng thật đúng là có chút không được tự nhiên.
Đông Phương Tuyết sâu kín thở dài, nói: "Còn không qua đây? Ăn cũng ăn rồi, ngươi còn sợ gì?"
Đông Phương Tuyết không nhìn thấy trong góc khuất, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc không kiềm được co rút vài cái.
Cái gì gọi là ăn cũng ăn rồi?
Nhưng mà hình như. . . Có vẻ cũng giống. . . Thật đã ăn rồi.
"Bất quá cả hai cùng ăn!" Trợn trừng mắt, Nguyệt Trì Lạc hấp ta hấp tấp đi tới giường ngủ, trong chớp nháy đôi mắt chợt sáng.
Dưới màn lụa trắng bay lơ lửng, nam tử nghiêng nghiêng thân thể dựa nửa người vào cạnh giường, áo lót trên người bung ra một nửa để lộ hai điểm nhỏ hồng.
Môi hắn lơ đãng hơi vểnh, bờ môi gợi lên chút ý cười tản mạn, mơ hồ mê ly.
Màu tóc đen như mực làm tôn lên hình dáng trắng sáng như ngọc của hắn, hiển hiện một ít màu sắc tái nhợt, thêm nốt Chu Sa xinh đẹp diễm tuyệt giữa hai hàng lông mày.
Nguyệt Trì Lạc cứ thế bình tĩnh nhìn hắn, nhìn khuôn mặt nam tử mê ly diễm sắc như tranh vẽ, nhìn hắn đang chờ đợi duỗi tay về phía nàng.
Đây là, phu quân của nàng à!
Hầu như không hề tự giác, nàng run nhè nhẹ khoác lên tay hắn.
Đông Phương Tuyết lật người qua ôm nàng vào trong lòng, nụ cười nơi khóe miệng vô cùng mỹ mãn.
Hay cho Đông Phương Tuyết, hay cho một câu không có lần sau!
Nguyệt Trì Lạc chớp chớp hai mắt, ánh mắt nheo nheo cong thành hình trăng lưỡi liềm, Đông Phương Tuyết một thân khí thế bá đạo cuồng vọng đang kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe hắn mở miệng lần nữa, thanh âm ẩn chứa sự mệt mỏi và dịu dàng không che giấu được.
"Lạc nhi, những chuyện này ngươi không cần phải lo, ta tự biết giải quyết."
Xoa xoa mệt mỏi giữa trán, Đông Phương Tuyết cất bước đi về phía giường ngủ.
Màn lụa trắng ngần như ẩn như hiện, chỉ nhìn thấy nam tử dáng vẻ cao lớn vững chãi, y phục trên người đang được cởi ra từng món một.
Nguyệt Trì Lạc do dự chần chừ, đêm động phòng nàng say rượu bất tỉnh nhân sự, đương nhiên có thể xem nhẹ một vài vấn đề.
Hơn nữa, Đông Phương Tuyết vài ngày nay không trở lại, nàng cũng chỉ ngủ có một mình.
Nhưng hôm nay, nếu cứ thế trực tiếp rõ rành rành đối mặt, nàng thật đúng là có chút không được tự nhiên.
Đông Phương Tuyết sâu kín thở dài, nói: "Còn không qua đây? Ăn cũng ăn rồi, ngươi còn sợ gì?"
Đông Phương Tuyết không nhìn thấy trong góc khuất, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc không kiềm được co rút vài cái.
Cái gì gọi là ăn cũng ăn rồi?
Nhưng mà hình như. . . Có vẻ cũng giống. . . Thật đã ăn rồi.
"Bất quá cả hai cùng ăn!" Trợn trừng mắt, Nguyệt Trì Lạc hấp ta hấp tấp đi tới giường ngủ, trong chớp nháy đôi mắt chợt sáng.
Dưới màn lụa trắng bay lơ lửng, nam tử nghiêng nghiêng thân thể dựa nửa người vào cạnh giường, áo lót trên người bung ra một nửa để lộ hai điểm nhỏ hồng.
Môi hắn lơ đãng hơi vểnh, bờ môi gợi lên chút ý cười tản mạn, mơ hồ mê ly.
Màu tóc đen như mực làm tôn lên hình dáng trắng sáng như ngọc của hắn, hiển hiện một ít màu sắc tái nhợt, thêm nốt Chu Sa xinh đẹp diễm tuyệt giữa hai hàng lông mày.
Nguyệt Trì Lạc cứ thế bình tĩnh nhìn hắn, nhìn khuôn mặt nam tử mê ly diễm sắc như tranh vẽ, nhìn hắn đang chờ đợi duỗi tay về phía nàng.
Đây là, phu quân của nàng à!
Hầu như không hề tự giác, nàng run nhè nhẹ khoác lên tay hắn.
Đông Phương Tuyết lật người qua ôm nàng vào trong lòng, nụ cười nơi khóe miệng vô cùng mỹ mãn.
Tác giả :
Hoa Vô Tâm