Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 142: Hãm hại và phản kháng (8)
"Lạc nhi làm, cho dù đau, cũng không sao." Hắn trấn an nàng, ánh mắt lưu luyến dịu dàng.
". . . Ta. . . . . ."
Nàng nhúc nhích làn môi trắng nhạt, muốn nói điều gì nhưng thấy hắn vươn tay đưa về phía nàng, cuối cùng im lặng không nói.
"Lạc nhi?"
Hắn thở dài một tiếng, bàn tay nổi rõ khớp xương, không có một chút nào dao động, cố chấp đưa về phía nàng.
Trong lòng Nguyệt Trì Lạc run lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Tuyết, cuối cùng bàn tay khéo léo xinh xắn không còn do dự duỗi về phía hắn.
Giống như một pha quay chậm trên điện ảnh, lòng bàn tay nhỏ xinh của nàng khoát lên bàn tay dày rộng của hắn.
Hai nguời tay kề tay, truyền đến hơi ấm cho nhau.
Đông Phương Tuyết nắm chặt bàn tay nàng khoát lên, nắm lấy bàn tay của thê tử duy nhất trong cuộc đời hắn.
Lòng bàn tay có chút hơi run rẩy, nhưng cuối cùng vì độ ấm trong lòng bàn tay của nàng, vì sự tín nhiệm của nàng, mà dần dần vểnh môi cười thật tươi.
Giờ khắc này, nàng khoát lên không chỉ là bàn tay, mà còn có lòng của nàng.
Giờ khắc này, nàng bắt đầu tin tưởng hắn, lệ thuộc vào hắn.
Hai trái tim trôi dạt, từ đây gần gũi, về sau ấm áp.
Từ đây cùng trời cuối đất, một đời một kiếp một đôi người!
Tiệc cưới vẫn đang tiếp tục tiến hành, trong đại sảnh một mảnh đỏ rực vô cùng náo nhiệt.
Thế nhưng, ở trong khung cảnh náo nhiệt đó, có ai biết ai ảm đạm? Có ai biết ai đau lòng?
Tống Chỉ Thi cầm lên ly rượu, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào nhấp nhẹ vào miệng ly, trên khuôn mặt tinh xảo cao quý chính là một đôi mắt phượng lạnh lẽo như băng, thần sắc không mang theo bất kỳ cảm giác gì nhìn tân lang cùng tân nương đang bái đường.
Khung cảnh kia vô cùng náo nhiệt, đối lập với sự lạnh lùng hình thành mãnh liệt lúc này.
Tân lang đó, đã từng thuộc về nàng, hắn và nàng cũng đã bái đường như vậy.
Nàng nhẹ nhàng nhếch miệng, màn tiệc cưới này cho dù bất phàm, cũng không long trọng bằng khi nàng xuất giá.
Nữ tử này, cho dù dung mạo xinh đẹp phi phàm, nhưng không tao nhã tuyệt sắc như Tống Chỉ Thi nàng.
Ấy mà, hắn lại vẫn cưới nàng ta, thậm chí về sau sẽ còn có thêm nhiều nàng và nàng.
". . . Ta. . . . . ."
Nàng nhúc nhích làn môi trắng nhạt, muốn nói điều gì nhưng thấy hắn vươn tay đưa về phía nàng, cuối cùng im lặng không nói.
"Lạc nhi?"
Hắn thở dài một tiếng, bàn tay nổi rõ khớp xương, không có một chút nào dao động, cố chấp đưa về phía nàng.
Trong lòng Nguyệt Trì Lạc run lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Tuyết, cuối cùng bàn tay khéo léo xinh xắn không còn do dự duỗi về phía hắn.
Giống như một pha quay chậm trên điện ảnh, lòng bàn tay nhỏ xinh của nàng khoát lên bàn tay dày rộng của hắn.
Hai nguời tay kề tay, truyền đến hơi ấm cho nhau.
Đông Phương Tuyết nắm chặt bàn tay nàng khoát lên, nắm lấy bàn tay của thê tử duy nhất trong cuộc đời hắn.
Lòng bàn tay có chút hơi run rẩy, nhưng cuối cùng vì độ ấm trong lòng bàn tay của nàng, vì sự tín nhiệm của nàng, mà dần dần vểnh môi cười thật tươi.
Giờ khắc này, nàng khoát lên không chỉ là bàn tay, mà còn có lòng của nàng.
Giờ khắc này, nàng bắt đầu tin tưởng hắn, lệ thuộc vào hắn.
Hai trái tim trôi dạt, từ đây gần gũi, về sau ấm áp.
Từ đây cùng trời cuối đất, một đời một kiếp một đôi người!
Tiệc cưới vẫn đang tiếp tục tiến hành, trong đại sảnh một mảnh đỏ rực vô cùng náo nhiệt.
Thế nhưng, ở trong khung cảnh náo nhiệt đó, có ai biết ai ảm đạm? Có ai biết ai đau lòng?
Tống Chỉ Thi cầm lên ly rượu, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào nhấp nhẹ vào miệng ly, trên khuôn mặt tinh xảo cao quý chính là một đôi mắt phượng lạnh lẽo như băng, thần sắc không mang theo bất kỳ cảm giác gì nhìn tân lang cùng tân nương đang bái đường.
Khung cảnh kia vô cùng náo nhiệt, đối lập với sự lạnh lùng hình thành mãnh liệt lúc này.
Tân lang đó, đã từng thuộc về nàng, hắn và nàng cũng đã bái đường như vậy.
Nàng nhẹ nhàng nhếch miệng, màn tiệc cưới này cho dù bất phàm, cũng không long trọng bằng khi nàng xuất giá.
Nữ tử này, cho dù dung mạo xinh đẹp phi phàm, nhưng không tao nhã tuyệt sắc như Tống Chỉ Thi nàng.
Ấy mà, hắn lại vẫn cưới nàng ta, thậm chí về sau sẽ còn có thêm nhiều nàng và nàng.
Tác giả :
Hoa Vô Tâm