Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy
Chương 33: Vô tình gặp gỡ Hoa Lạc Tình
Ngày thứ hai, vừa tờ mờ sáng, Vân Khinh Tiếu liền tỉnh lại, nàng vẫn nhớ kỹ hôm nay đi xem mặt trời mọc nên không ngủ tiếp.
Vén lều lên, nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay khí trời thật tốt. Trên đỉnh núi gió mát phất phơ, thoải mái vô cùng. Leo lên ngọn núi cao như vậy, quả nhiên là đáng giá.
Trên núi có suối nên tối qua thuộc hạ của Lãnh Vô Tà đã chuẩn bị nước. Vân Khinh Tiếu sau khi rửa mặt xong liền hướng đến nơi hôm qua mình chọn để ngắm mặt trời mọc.
Mặc dù sắc trời còn sớm nhưng ở đây đã có không ít người. Có lẽ người tập võ có thói quen dậy sớm luyện võ, nên dọc đường đi nàng thấy có nhiều người đang múa đao luyện kiếm.
Sáng sớm hôm nay vẫn không thấy bóng dáng của Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu vốn định hẹn hắn cùng ngắm mặt trời mọc, đến lều của hắn, lại phát hiện không có ai.
Võ công của người cổ đại thật sự rất lợi hại, từng chiêu thức đều có chương pháp riêng. Nếu so sánh bản lĩnh của nàng với bọn họ, chỉ có thể dựa vào thân thủ cùng thủ đoạn tàn nhẫn để thắng.
Về việc giết người, có lẽ bọn họ không thắng được nàng, nhưng nếu là tỷ võ, [thuphương - dđlqđ] nàng chỉ có thể thắng những người võ công bình thường mà thôi. Còn những người như Hoa Lạc Tình cùng Lãnh Vô Tà, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ.
Xem ra hôm nào phải hỏi Lãnh Vô Tà để hắn chỉ điểm một chút, coi như không thành cao thủ cũng thu hoạch được không ít.
Vị trí Vân Khinh Tiếu chọn ở đỉnh núi phía đông, nơi đó có mấy khối đá lớn, hơn nữa tầm nhìn cực tốt. Chỉ là nơi này cao chót vót, hơi nguy hiểm một chút. Nhưng đối với Vân Khinh Tiếu mà nói, chỗ này không tính là nguy hiểm.
Vân Khinh Tiếu thích ngắm mặt trời mọc, thích nhìn mặt trời đỏ như lửa xông phá chân trời, từ từ dâng lên, chiếu xuống vạn trượng kim quang. Bầu trời lúc này rất ấm áp và tràn đầy sức sống, giống như có thể xua tan áp lực cùng lạnh lẽo và mọi uất ức chi khí trong lòng người.
Nàng đi tới mấy tảng đá gần đó, lại thấy nơi đó đã có người ngồi. Một bộ cẩm bào màu đen, mái tóc đen như mực được buộc lên cao, tung bay theo gió. Nhìn từ phía sau, vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ cực hoàn mỹ, khẳng định vóc người nam nhân kia rất tốt.
Chỉ là, nhìn tấm lưng kia, đuôi lông mày Vân Khinh Tiếu chau lên, người này hẳn là Hoa Lạc Tình.
Tựa hồ cảm thấy ánh mắt quan sát của Vân Khinh Tiếu, Hoa Lạc Tình chậm rãi quay đầu, thấy người sau lưng, đáy mặt hắn xẹt qua một tia sáng cực nhanh.
Từng tế bào trên người Vân Khinh Tiếu tràn đầy cảnh giác. Ánh nhìn kia giống như mang theo ma lực khiến cho nàng đứng trước mặt hắn mà không thể che giấu được gì. Nàng chưa bao giờ gặp người nào như vậy, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến nàng có cảm giác nguy hiểm.
Hoa Lạc Tình chỉ nhìn nàng một cái, liền quay đầu đi, nhìn về hướng mặt trời mọc.
Vân Khinh Tiếu bước lên phía trước, đứng sau lưng Hoa Lạc Tình, khẽ nheo đôi mắt lại, mỉm cười nói:
“Không biết Hoa Cung chủ có để ý tiểu nữ tử cùng ở đây thưởng thức vẻ đẹp của mặt trời mọc hay không?"
Mặc dù biết nam nhân này nguy hiểm nhưng Vân Khinh Tiếu nàng thích nhất là những việc có tính khiêu chiến, đối mặt với nguy hiểm, đến cuối cùng thường có lợi ích không ngờ tới.
Vài giây tĩnh lặng, Vân Khinh Tiếu cho là Hoa Lạc Tình sẽ không trả lời, nàng vừa định ngồi xuống thì một giọng nói trầm thấp từ tính như có như không, tà hoặc truyền vào tai nàng:
“Ngọc Long Sơn không phải của Bổn cung chủ, cô nương cứ tùy ý“.
Vân Khinh Tiếu ngẩn ra, ngày hôm qua, thanh âm của nam nhân này mặc dù rất dễ nghe nhưng quá mức lạnh lẽo khát máu. Hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, thanh âm của hắn không lạnh lẽo mà trầm thấp từ tính mang theo mấy phần yêu mị, làm cho người nghe cảm thấy trái tim ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn nghe tiếp.
Ma âm khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn, có lẽ chính là cảm giác của Vân Khinh Tiếu sau khi nghe thanh âm của hắn, cho tới bây giờ nàng mới biết, thanh âm của một người có thể mê hoặc đến vậy.
Ngồi xuống cách hắn một mét, [thuphương - dđlqđ] Vân Khinh Tiếu vô tình nhìn về phương xa, nhất thời bị cảnh đẹp trước mắt hút hồn.
Mặt trời không biết từ lúc nào đã rời khỏi chân trời, giống như hỏa cầu đỏ rực, lại giống như một khối mã não diễm lệ chói mắt, chậm rãi nhô lên. Xung quanh mặt trời đỏ rực, ánh sáng mờ nhuộm hết cả bầu trời.
Những đám mây nhẹ nhàng phấp phới, giống như thiếu nữ mặc hồng trang đang phiêu phiêu khiêu vũ. Chỉ chốc lát, hỏa cầu đỏ bừng đã nhô lên giữa không trung, phát ra ánh sáng mặt trời mãnh liệt, khiến cho người ta không thể mở mắt được, bên cạnh đó, những đám mây cũng bị che phủ bởi một tầng ánh sáng chói lóa.
Nhìn cảnh đẹp hùng vĩ này, Vân Khinh Tiếu quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, trong mắt nàng chỉ có ánh sáng chói mắt kia. Biển mây sôi trào, bầu trời trong xanh như vừa được gội rửa, ánh mặt trời sáng lạng chiếu qua khe hở giữa những tán lá thông dày đặc trên ngọn núi đối diện, tạo thành từng chùm tia sáng, đem làn sương mỏng phiêu lãng như mộng như ảo.
Thật giống như Tiên cảnh!
“Quá hùng vĩ rồi. Cảnh mặt trời mọc luôn khiến người khác cảm thấy rung động và ấm áp“.
Vân Khinh Tiếu không nhịn được khẽ than, cho đến khi mặt trời nhô lên cao hơn, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
“Ánh mặt trời ấm áp, nhưng không thể xua đi âm u trong lòng người“.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Hoa Lạc Tình, Vân Khinh Tiếu không khỏi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện cùng mình.
Ngước mắt nhìn nam tử bên cạnh, lại nhìn thấy đôi mắt hắn rũ xuống, khuôn mặt giống như bao phủ một tầng sương. Ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống người hắn, khiến cho người ta cảm thấy dung nhan của hắn như mộng ảo.
Vén lều lên, nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay khí trời thật tốt. Trên đỉnh núi gió mát phất phơ, thoải mái vô cùng. Leo lên ngọn núi cao như vậy, quả nhiên là đáng giá.
Trên núi có suối nên tối qua thuộc hạ của Lãnh Vô Tà đã chuẩn bị nước. Vân Khinh Tiếu sau khi rửa mặt xong liền hướng đến nơi hôm qua mình chọn để ngắm mặt trời mọc.
Mặc dù sắc trời còn sớm nhưng ở đây đã có không ít người. Có lẽ người tập võ có thói quen dậy sớm luyện võ, nên dọc đường đi nàng thấy có nhiều người đang múa đao luyện kiếm.
Sáng sớm hôm nay vẫn không thấy bóng dáng của Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu vốn định hẹn hắn cùng ngắm mặt trời mọc, đến lều của hắn, lại phát hiện không có ai.
Võ công của người cổ đại thật sự rất lợi hại, từng chiêu thức đều có chương pháp riêng. Nếu so sánh bản lĩnh của nàng với bọn họ, chỉ có thể dựa vào thân thủ cùng thủ đoạn tàn nhẫn để thắng.
Về việc giết người, có lẽ bọn họ không thắng được nàng, nhưng nếu là tỷ võ, [thuphương - dđlqđ] nàng chỉ có thể thắng những người võ công bình thường mà thôi. Còn những người như Hoa Lạc Tình cùng Lãnh Vô Tà, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ.
Xem ra hôm nào phải hỏi Lãnh Vô Tà để hắn chỉ điểm một chút, coi như không thành cao thủ cũng thu hoạch được không ít.
Vị trí Vân Khinh Tiếu chọn ở đỉnh núi phía đông, nơi đó có mấy khối đá lớn, hơn nữa tầm nhìn cực tốt. Chỉ là nơi này cao chót vót, hơi nguy hiểm một chút. Nhưng đối với Vân Khinh Tiếu mà nói, chỗ này không tính là nguy hiểm.
Vân Khinh Tiếu thích ngắm mặt trời mọc, thích nhìn mặt trời đỏ như lửa xông phá chân trời, từ từ dâng lên, chiếu xuống vạn trượng kim quang. Bầu trời lúc này rất ấm áp và tràn đầy sức sống, giống như có thể xua tan áp lực cùng lạnh lẽo và mọi uất ức chi khí trong lòng người.
Nàng đi tới mấy tảng đá gần đó, lại thấy nơi đó đã có người ngồi. Một bộ cẩm bào màu đen, mái tóc đen như mực được buộc lên cao, tung bay theo gió. Nhìn từ phía sau, vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ cực hoàn mỹ, khẳng định vóc người nam nhân kia rất tốt.
Chỉ là, nhìn tấm lưng kia, đuôi lông mày Vân Khinh Tiếu chau lên, người này hẳn là Hoa Lạc Tình.
Tựa hồ cảm thấy ánh mắt quan sát của Vân Khinh Tiếu, Hoa Lạc Tình chậm rãi quay đầu, thấy người sau lưng, đáy mặt hắn xẹt qua một tia sáng cực nhanh.
Từng tế bào trên người Vân Khinh Tiếu tràn đầy cảnh giác. Ánh nhìn kia giống như mang theo ma lực khiến cho nàng đứng trước mặt hắn mà không thể che giấu được gì. Nàng chưa bao giờ gặp người nào như vậy, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến nàng có cảm giác nguy hiểm.
Hoa Lạc Tình chỉ nhìn nàng một cái, liền quay đầu đi, nhìn về hướng mặt trời mọc.
Vân Khinh Tiếu bước lên phía trước, đứng sau lưng Hoa Lạc Tình, khẽ nheo đôi mắt lại, mỉm cười nói:
“Không biết Hoa Cung chủ có để ý tiểu nữ tử cùng ở đây thưởng thức vẻ đẹp của mặt trời mọc hay không?"
Mặc dù biết nam nhân này nguy hiểm nhưng Vân Khinh Tiếu nàng thích nhất là những việc có tính khiêu chiến, đối mặt với nguy hiểm, đến cuối cùng thường có lợi ích không ngờ tới.
Vài giây tĩnh lặng, Vân Khinh Tiếu cho là Hoa Lạc Tình sẽ không trả lời, nàng vừa định ngồi xuống thì một giọng nói trầm thấp từ tính như có như không, tà hoặc truyền vào tai nàng:
“Ngọc Long Sơn không phải của Bổn cung chủ, cô nương cứ tùy ý“.
Vân Khinh Tiếu ngẩn ra, ngày hôm qua, thanh âm của nam nhân này mặc dù rất dễ nghe nhưng quá mức lạnh lẽo khát máu. Hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, thanh âm của hắn không lạnh lẽo mà trầm thấp từ tính mang theo mấy phần yêu mị, làm cho người nghe cảm thấy trái tim ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn nghe tiếp.
Ma âm khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn, có lẽ chính là cảm giác của Vân Khinh Tiếu sau khi nghe thanh âm của hắn, cho tới bây giờ nàng mới biết, thanh âm của một người có thể mê hoặc đến vậy.
Ngồi xuống cách hắn một mét, [thuphương - dđlqđ] Vân Khinh Tiếu vô tình nhìn về phương xa, nhất thời bị cảnh đẹp trước mắt hút hồn.
Mặt trời không biết từ lúc nào đã rời khỏi chân trời, giống như hỏa cầu đỏ rực, lại giống như một khối mã não diễm lệ chói mắt, chậm rãi nhô lên. Xung quanh mặt trời đỏ rực, ánh sáng mờ nhuộm hết cả bầu trời.
Những đám mây nhẹ nhàng phấp phới, giống như thiếu nữ mặc hồng trang đang phiêu phiêu khiêu vũ. Chỉ chốc lát, hỏa cầu đỏ bừng đã nhô lên giữa không trung, phát ra ánh sáng mặt trời mãnh liệt, khiến cho người ta không thể mở mắt được, bên cạnh đó, những đám mây cũng bị che phủ bởi một tầng ánh sáng chói lóa.
Nhìn cảnh đẹp hùng vĩ này, Vân Khinh Tiếu quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, trong mắt nàng chỉ có ánh sáng chói mắt kia. Biển mây sôi trào, bầu trời trong xanh như vừa được gội rửa, ánh mặt trời sáng lạng chiếu qua khe hở giữa những tán lá thông dày đặc trên ngọn núi đối diện, tạo thành từng chùm tia sáng, đem làn sương mỏng phiêu lãng như mộng như ảo.
Thật giống như Tiên cảnh!
“Quá hùng vĩ rồi. Cảnh mặt trời mọc luôn khiến người khác cảm thấy rung động và ấm áp“.
Vân Khinh Tiếu không nhịn được khẽ than, cho đến khi mặt trời nhô lên cao hơn, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
“Ánh mặt trời ấm áp, nhưng không thể xua đi âm u trong lòng người“.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Hoa Lạc Tình, Vân Khinh Tiếu không khỏi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện cùng mình.
Ngước mắt nhìn nam tử bên cạnh, lại nhìn thấy đôi mắt hắn rũ xuống, khuôn mặt giống như bao phủ một tầng sương. Ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống người hắn, khiến cho người ta cảm thấy dung nhan của hắn như mộng ảo.
Tác giả :
Tuyết Luyến Tàn Dương