Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy
Chương 32: Ứng cử viên hàng đầu đoạt được Thiên Thánh quả
Vân Khinh Tiếu vẫn như cũ nhàn nhạt cười, con ngươi linh động lóe lên tia sáng giảo hoạt:
“Thật ra thì ta không muốn làm hắn khóc đâu, ta chỉ muốn hắn nhảy từ Ngọc Long Sơn xuống thôi. Nhưng hắn lại gọi ta là cô nãi nãi, vậy ta cũng không thể để tôn tử duy nhất anh niên tảo hệ (1) rồi. Không những thế, ta còn muốn nuôi hắn trắng trẻo, mập mạp nữa“.
(1) Anh niên tảo thệ: Anh niên là tuổi mang theo tư thế oai hùng tỏa sáng, chỉ thanh niên thời kì tráng niên. Anh niên tảo thệ là chỉ phải chết tại tuổi tráng niên.
“Ta sợ rồi, thật sự sợ rồi, ta phải đi đây, nếu không đi đoán chừng ta sẽ hộc máu mất. Lam công tử, ngươi giúp ta một tay để về sau Vân tiểu thư không chế nhạo ta nữa“.
Hàn Dật Phong tự đắc nói xong liền đứng dậy, vươn tay chộp lấy túi thịt bò khô trong tay Vân Khinh Tiếu, rồi đi về phía trước không quay đầu lại.
Nhìn bộ dạng tức cười của hắn, Vân Khinh Tiếu cười lên ha hả. Hàn Dật Phong mới đi được vài bước thì sau lưng truyền đến tiếng cười lớn, hắn hung hăng cắn miếng thịt bò khô trong miệng. Gặp gỡ nữ nhân này, hắn thật không có biện pháp nào.
Lam Táp Ảnh nhìn nét mặt vui vẻ tươi cười của nữ tử trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời tràn đầy sức sống, con ngươi đen nhanh vì tràn đầy nụ cười mà càng thêm lóe sáng.
Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân nào cười đến thích ý như vậy, rất trong sáng và phong hoa ngàn vạn. Bỗng nhiên, hắn rất muốn đem khuôn mặt tươi cười kia khắc sâu vào trong lòng.
“Lam công tử, thế nào? Có phải ta cười quá dọa người hay không?"
Vân Khinh Tiếu vừa thu hồi ánh mắt đặt trên người Hàn Dật Phong, lại phát hiện Lam Táp Ảnh đang sững sờ nhìn mình, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt.
Lam Táp Ảnh rất nhanh phục hồi tinh thần, [thuphương - dđlqđ] cụp mắt xuống, lắc đầu cười khẽ:
“Không có, chỉ là thấy Vân cô nương làm cho Dật Phong công tử sợ hãi, trên thế gian này, e rằng chỉ có Vân cô nương mới có thể khiến hắn chạy trối chết“.
“Hắn chạy trối chết lúc nào chứ? Căn bản là hắn có chuyện mới rời khỏi“.
Vân Khinh Tiếu khẽ nhếch môi, hừ lạnh nói, từ trên bãi cỏ đứng lên, vỗ vỗ cỏ vụn còn vương trên áo, nhìn Lam Táp Ảnh nói:
“Rượu mất, thịt mất, cảnh cũng nhìn đủ rồi, ta liền không bồi Lam công tử nữa“.
Lam Táp Ảnh gật đầu một cái, cười nói:
“Nếu Vân cô nương thích loại rượu này, ta liền sai người mang đến cho ngươi một vò“.
“Vậy thì đa tạ Lam công tử rồi, ta đi trước“.
Vân Khinh Tiếu cũng không khách khí với hắn nữa, rượu này của hắn quả thực không tệ.
Sau khi Vân Khinh Tiếu rời đi, Lam Táp Ảnh vẫn ngồi ở vị trí cũ, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn về nơi xa, nơi bị phủ bởi tầng sương mù mờ ảo, dường như cảnh đẹp trước mắt tựa hồ không lọt vào mắt hắn.
Vân Khinh Tiếu trở lại lều, không thấy Lãnh Vô Tà liền đi loanh quanh một vòng, cũng không phát hiện bóng dáng của hắn.
Trên núi đang có rất nhiều người thảo luận về Thiên Thánh quả, thảo luận về việc lần này ai có khả năng hái được nó nhất. Nghe mọi người nói, người có khả năng nhất chính là Cung chủ Vô Tình Cung Hoa Lạc Tình.
Vân Khinh Tiếu đối với nam nhân này có chút tò mò, xem ra võ công của Hoa Lạc Tình quả thật rất lợi hại.
Lại nghe tiếp được Hàn Dật Phong cũng là một nhân vật nổi trội trong việc hái được Thiên Thánh quả, điều này khiến Vân Khinh Tiếu có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới võ công của hắn cũng cao như vậy, [thuphương - dđlqđ] khó trách Lam Táp Ảnh lại hỏi hắn nếu cùng so sánh với Hoa Lạc Tình thì ai sẽ thắng ai.
Vô Tình Cung ở trên giang hồ không ai là không biết. Cung chủ Vô Tình Cung Hoa Lạc Tình một thân võ công xuất thần nhập hóa, là người tà tứ cuồng vọng, lòng dạ độc ác, trong chốn giang hồ không người nào dám trêu chọc hắn.
Hoa Lạc Tình có dung nhan tuyệt mỹ tà mị, khiến cho không ít nữ tử si mê mù quáng, giống như Cung chủ Hoa Lưu Cung Tần Phỉ Nhi đã tuyên bố không phải Hoa Lạc Tình thì không lấy.
Mà Hàn Dật Phong, đệ tử của Minh U lão nhân Bạch Vân Sơn, một thân võ công của hắn đều là do Minh U lão nhân chân truyền. Dung mạo tuấn mỹ, tính cách dịu dàng, nữ nhân thích hắn đếm không hết.
Có tin đồn ở Thiên Nguyệt quốc, tiểu nữ nhi của Hòa Thạc Vương gia kể từ khi nhìn thấy hắn đúng một lần, liền bị phong thái của hắn đánh cắp trái tim, cả ngày khóc rống đòi Hòa Thạc Vương gia chiêu hắn làm rể.
Còn có tin đồn, hắn là Thiếu chủ của thiên hạ đệ nhất thủ phủ Hàn Gia, chỉ là điều này là truyền thuyết mà thôi, về việc có đúng hay không, sợ là chỉ có Hàn Gia cùng Dật Phong công tử mới biết.
“Thật ra thì ta không muốn làm hắn khóc đâu, ta chỉ muốn hắn nhảy từ Ngọc Long Sơn xuống thôi. Nhưng hắn lại gọi ta là cô nãi nãi, vậy ta cũng không thể để tôn tử duy nhất anh niên tảo hệ (1) rồi. Không những thế, ta còn muốn nuôi hắn trắng trẻo, mập mạp nữa“.
(1) Anh niên tảo thệ: Anh niên là tuổi mang theo tư thế oai hùng tỏa sáng, chỉ thanh niên thời kì tráng niên. Anh niên tảo thệ là chỉ phải chết tại tuổi tráng niên.
“Ta sợ rồi, thật sự sợ rồi, ta phải đi đây, nếu không đi đoán chừng ta sẽ hộc máu mất. Lam công tử, ngươi giúp ta một tay để về sau Vân tiểu thư không chế nhạo ta nữa“.
Hàn Dật Phong tự đắc nói xong liền đứng dậy, vươn tay chộp lấy túi thịt bò khô trong tay Vân Khinh Tiếu, rồi đi về phía trước không quay đầu lại.
Nhìn bộ dạng tức cười của hắn, Vân Khinh Tiếu cười lên ha hả. Hàn Dật Phong mới đi được vài bước thì sau lưng truyền đến tiếng cười lớn, hắn hung hăng cắn miếng thịt bò khô trong miệng. Gặp gỡ nữ nhân này, hắn thật không có biện pháp nào.
Lam Táp Ảnh nhìn nét mặt vui vẻ tươi cười của nữ tử trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời tràn đầy sức sống, con ngươi đen nhanh vì tràn đầy nụ cười mà càng thêm lóe sáng.
Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân nào cười đến thích ý như vậy, rất trong sáng và phong hoa ngàn vạn. Bỗng nhiên, hắn rất muốn đem khuôn mặt tươi cười kia khắc sâu vào trong lòng.
“Lam công tử, thế nào? Có phải ta cười quá dọa người hay không?"
Vân Khinh Tiếu vừa thu hồi ánh mắt đặt trên người Hàn Dật Phong, lại phát hiện Lam Táp Ảnh đang sững sờ nhìn mình, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt.
Lam Táp Ảnh rất nhanh phục hồi tinh thần, [thuphương - dđlqđ] cụp mắt xuống, lắc đầu cười khẽ:
“Không có, chỉ là thấy Vân cô nương làm cho Dật Phong công tử sợ hãi, trên thế gian này, e rằng chỉ có Vân cô nương mới có thể khiến hắn chạy trối chết“.
“Hắn chạy trối chết lúc nào chứ? Căn bản là hắn có chuyện mới rời khỏi“.
Vân Khinh Tiếu khẽ nhếch môi, hừ lạnh nói, từ trên bãi cỏ đứng lên, vỗ vỗ cỏ vụn còn vương trên áo, nhìn Lam Táp Ảnh nói:
“Rượu mất, thịt mất, cảnh cũng nhìn đủ rồi, ta liền không bồi Lam công tử nữa“.
Lam Táp Ảnh gật đầu một cái, cười nói:
“Nếu Vân cô nương thích loại rượu này, ta liền sai người mang đến cho ngươi một vò“.
“Vậy thì đa tạ Lam công tử rồi, ta đi trước“.
Vân Khinh Tiếu cũng không khách khí với hắn nữa, rượu này của hắn quả thực không tệ.
Sau khi Vân Khinh Tiếu rời đi, Lam Táp Ảnh vẫn ngồi ở vị trí cũ, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn về nơi xa, nơi bị phủ bởi tầng sương mù mờ ảo, dường như cảnh đẹp trước mắt tựa hồ không lọt vào mắt hắn.
Vân Khinh Tiếu trở lại lều, không thấy Lãnh Vô Tà liền đi loanh quanh một vòng, cũng không phát hiện bóng dáng của hắn.
Trên núi đang có rất nhiều người thảo luận về Thiên Thánh quả, thảo luận về việc lần này ai có khả năng hái được nó nhất. Nghe mọi người nói, người có khả năng nhất chính là Cung chủ Vô Tình Cung Hoa Lạc Tình.
Vân Khinh Tiếu đối với nam nhân này có chút tò mò, xem ra võ công của Hoa Lạc Tình quả thật rất lợi hại.
Lại nghe tiếp được Hàn Dật Phong cũng là một nhân vật nổi trội trong việc hái được Thiên Thánh quả, điều này khiến Vân Khinh Tiếu có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới võ công của hắn cũng cao như vậy, [thuphương - dđlqđ] khó trách Lam Táp Ảnh lại hỏi hắn nếu cùng so sánh với Hoa Lạc Tình thì ai sẽ thắng ai.
Vô Tình Cung ở trên giang hồ không ai là không biết. Cung chủ Vô Tình Cung Hoa Lạc Tình một thân võ công xuất thần nhập hóa, là người tà tứ cuồng vọng, lòng dạ độc ác, trong chốn giang hồ không người nào dám trêu chọc hắn.
Hoa Lạc Tình có dung nhan tuyệt mỹ tà mị, khiến cho không ít nữ tử si mê mù quáng, giống như Cung chủ Hoa Lưu Cung Tần Phỉ Nhi đã tuyên bố không phải Hoa Lạc Tình thì không lấy.
Mà Hàn Dật Phong, đệ tử của Minh U lão nhân Bạch Vân Sơn, một thân võ công của hắn đều là do Minh U lão nhân chân truyền. Dung mạo tuấn mỹ, tính cách dịu dàng, nữ nhân thích hắn đếm không hết.
Có tin đồn ở Thiên Nguyệt quốc, tiểu nữ nhi của Hòa Thạc Vương gia kể từ khi nhìn thấy hắn đúng một lần, liền bị phong thái của hắn đánh cắp trái tim, cả ngày khóc rống đòi Hòa Thạc Vương gia chiêu hắn làm rể.
Còn có tin đồn, hắn là Thiếu chủ của thiên hạ đệ nhất thủ phủ Hàn Gia, chỉ là điều này là truyền thuyết mà thôi, về việc có đúng hay không, sợ là chỉ có Hàn Gia cùng Dật Phong công tử mới biết.
Tác giả :
Tuyết Luyến Tàn Dương