Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ
Chương 296 296 Chuyện Của Nhân Tình
Về tới nhà, hai người đi tắm rửa, sau đó cùng trải qua một trận mây mưa, cảm giác tựa như đã nhiều năm không gặp, sau khi xong việc, Trương Húc Đông nằm sang bên cạnh châm một điếu thuốc, Lâm Tâm Di mềm mại tựa vào trong lồng ngực của Trương Húc Đông, ngón tay không ngừng chạm vào vết sẹo, nói: “Húc Đông, em đã trở lại rồi, em muốn phát triển ở trong nước, vậy em có thể đến làm ở trong công ty của anh được không?"
“Ý em là muốn làm việc ở Đông Thăng?" Trương Húc Đông sửng sốt nói: “Hình như ở Đông Thăng không làm đẹp và bán mỹ phẩm, em đến đó để quét dọn vệ sinh à?"
“Đáng ghét, dù sao thì trước kia em cũng là kiều nữ nhà ông chủ của anh, em không làm được chuyện này thì cũng có thể làm được chuyện khác, ví dụ như công ty của anh lớn như vậy, chả lẽ lại không có mấy cái hoạt động từ thiện, em có thể giúp anh làm một vài chuyện tốt này.
" Lâm Tâm Di ngẩng đầu lên nhìn Trương Húc Đông nói: “Anh hãy suy nghĩ một chút đi, em là bà xã của anh, làm như vậy cũng là vì tốt cho anh mà.
"
Trương Húc Đông gật nhẹ đầu, ý của Lâm Tâm Di anh hiểu, anh nói: “Nhưng anh nghe nói muốn đi làm từ thiện thì phải đến một số địa phương nghèo để khảo sát tình hình, sau đó trợ giúp những người có hoàn cảnh khó khăn, đây đúng là chuyện tốt, nhưng anh sợ em vất vả.
"
“Mệt mỏi cũng không sao hết, thân thể của em rất tuyệt đấy.
" Lâm Tâm Di tràn đầy tự tin nói: “Em chắc chắn sẽ không làm anh bị mất mặt đâu.
"
“Ồ, rất tuyệt sao?" Trương Húc Đông cười xấu xa đánh giá Lâm Tâm Di rồi nói: “Vậy anh còn muốn tới mấy lần nữa, vừa rồi mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
"
“Anh tha cho em đi, bây giờ chân em không động được nữa đây này.
" Lâm Tâm Di ngượng ngùng lắc đầu không đồng ý: “Anh đừng nói sang chuyện khác, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"
“Tất nhiên là đồng ý rồi, em cứ yên tâm đi làm đi.
Lúc nào đi thì anh sẽ nói trước với Lão Đặng một tiếng là được.
" Trương Húc Đông vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô: “Bà xã thay anh làm chuyện tốt, còn anh sẽ tiếp tục làm chuyện xấu.
"
“Anh đừng nói như vậy, em biết rõ những chuyện anh làm đều là trừng phạt kẻ ác, làm gì xấu xa như anh nói chứ.
" Lâm Tâm Di nhéo vào ngực Trương Húc Đông một cái, đau đến mức Trương Húc Đông liên tục kêu bà xã tha mạng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Húc Đông dẫn Lâm Tâm Di đến thăm ông bà nội, đã đến thành phố Ngọc Đô nhiều ngày rồi, tuổi của hai ông bà cũng đã lớn, hai người đến bồi họ nhiều hơn một chút, coi như đến làm tròn đạo hiếu thay cha mình, đồng thời cũng muốn nói cho họ biết tình hình của Bạch Sư Vương gần đây, con cái đi xa cha mẹ ở nhà sẽ lo lắng, đây là nỗi lòng của tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới này.
Nhìn thấy Trương Húc Đông dẫn theo Lâm Tâm Di đến quân khu, hai ông bà mừng rỡ cười không khép được miệng, chỉ là khi nhìn thấy Trương Húc Đông hai ông bà đau lòng hỏi cái này hỏi cái kia, bọn họ không biết lần này Trương Húc Đông ra nước ngoài để làm chuyện lớn, nếu không hai ông bà sẽ lo lắng.
“Cha, mẹ, hai người cũng rất lâu rồi không đến thăm con đấy.
" Nhìn thấy Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di đến, Tiểu Quả Quả con gái ruột của Hàn Tiểu Chiêu, sau khi cô ấy đi thì Trương Húc Đông nhận cô bé làm con gái nuôi, đặt tên là Trương Vũ Quả.
Lâm Tâm Di rất đau lòng đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa nghe lời này, cô vẫn luôn giữ quan hệ thân thiết với cô bé, cô vuốt đầu nhỏ của Trương Vũ Quả, rồi lại nhìn Trương Húc Đông nói: “Quả Quả, con nói cho cha biết, con có nghe lời hay không?"
“Con đương nhiên có nghe lời rồi, con vẫn hay theo ông cố đi ra ngoài đánh thái cực quyền đấy, trên đường về con với ông cố có nhặt một ít chai lọ đã bị vứt đi đưa cho một bà cụ, ông cố bảo bà cụ kia thật đáng thương, đã lớn tuổi như vậy còn phải đi nhặt ve chai, con đã lấy toàn bộ tiền tiêu vặt của con đưa cho bà ấy rồi.
" Trương Vũ Quả nói luyên thuyên.
Trương Húc Đông cười với Trương Huyền Bưu, Trương Huyền Bưu cũng gật đầu với anh, ông ấy đã hoàn toàn từ bỏ phương pháp giáo dục năm xưa, không giống như thế hệ cha chú của anh, ông ấy dùng gậy gộc để dạy ra đứa con hiếu thảo, cũng không giống nuôi dạy đám cháu trai, ông ấy lại nuông chiều thái quá, đối với đứa chắt gái này thì ông ấy lại lựa chọn cách hướng dẫn.
“Mẹ, mẹ có thể cho con ít tiền được không?" Trương Vũ Quả nói nhỏ bên tai Lâm Tâm Di.
“Có thể.
" Lâm Tâm Di không chút do dự mà đồng ý, sau đó hỏi: “Con xin tiền là vì muốn giúp đỡ cho những người kia sao?"
Lần này, Trương Vũ Quả lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ông cố nói năng lực của con quá nhỏ, đợi đến khi con kiếm ra tiền thì sẽ giúp bà ấy, con muốn mua một món quà sinh nhật cho cha.
"
“A, Húc Đông, sắp đến sinh nhật anh rồi à?" Vẻ mặt Lâm Tâm Di kinh ngạc, trong hai năm qua đã trải qua quá nhiều lần phân ly, cô căn bản cũng không biết ngày sinh nhật của Trương Húc Đông là ngày nào, lúc này bị nhóc con này nhắc nhở, thì trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Trương Húc Đông ngây ra một lúc rồi lắc đầu nói: “Sinh nhật của anh chưa tới, còn hơn bốn tháng nữa mới tới.
"
Bà nội ở một bên nói: “Húc Đông, sinh nhật của con là ngày mùng mười tháng này mà, còn có một tuần nữa là đến, cái ngày kia không phải là ngày sinh nhật thật sự của cháu đâu.
"
Bà nội nói như vậy Trương Húc Đông mới nhớ tới, những ngày sinh nhật trước đó đều là ngày mà anh bị mang vào dong binh đoàn ZO, Hắc A nói đó là ngày anh trọng sinh, cho nên đã lấy ngày đó làm ngày sinh nhật của anh, thế nên đến bản thân Trương Húc Đông cũng đã quên ngày sinh nhật nguyên bản của mình là ngày nào, bây giờ nghĩ lại đúng là chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật của mình.
“Đến lúc đó, người một nhà chúng ta sẽ tổ chức náo nhiệt một chút.
" Trương Huyền Bưu nói: “Húc Đông, gọi xem cha của cháu xem có thể trở về hay không, nếu có thể thì đợi nó trở về, dù chỉ một ngày cũng tốt.
"
Trương Húc Đông thở dài nói: “Cháu sẽ cố gắng.
"
Bà nội quay người đi vào phòng bếp lau giọt nước mắt đã chảy ra, Trương Húc Đông bế Quả Quả đặt lên ghế sô pha nói: “Bà cố đang không vui, cha vào xem bà ấy, con tự mình ngoan ngoãn ngồi ở đây xem tivi nhé.
"
“Tại sao bà cố lại khóc ạ?" Trương Vũ Quả rất ngạc nhiên lại lo lắng hỏi.
Trương Huyền Bưu lắc đầu cười khổ nói: “Nhớ ông nội của con quá thôi, con còn chưa từng gặp ông nội đâu, ông cố cũng đã nhiều năm chưa gặp lại ông nội con rồi, đứa nhỏ này đã đi hơn mười năm rồi, tại sao không biết trở về liếc qua nhà một cái chứ, chỉ cần nhìn một cái cũng được mà.
"
Không khí trở nên ngột ngạt, Trương Húc Đông lôi kéo Lâm Tâm Di vào trong bếp hỗ trợ, nhìn thấy bà nội đầu tóc bạc phơ lại ngồi xổm trên mặt đất bất lực khóc như một đứa trẻ, trong lòng Trương Húc Đông đau xót, anh tiến lên lau nước mắt cho bà nội: “Bà nội, bà yên tâm, lần này cháu nhất định có thể khiến cha cháu trở về, cháu cam đoan với bà đấy.
"
“Thật sao?" Bà nội nhìn Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông gật nhẹ đầu, Lâm Tâm Di ở một bên cũng khuyên nhủ: “Húc Đông đã nói thì nhất định sẽ làm được, bà nội bà còn chưa tin anh ấy sao, bây giờ bà phải chăm sóc cơ thể thật tốt, chờ đoàn tụ với cha cháu, bữa cơm hôm nay để cháu làm cho, bà hãy đi ra bên ngoài nghỉ ngơi đi.
"
“Ôi, ôi, bà nhất định phải chờ tên nhóc ngu ngốc kia trở về, bằng không có chết bà cũng không nuốt trôi cục tức này.
" Bà nội lau nước mặt rồi lại mỉm cười, con người khi đã đến tuổi này lại không khác gì một đứa trẻ, đôi khi chỉ cần có người an ủi một hai câu là được, hơn nữa Trương Húc Đông quyết định phải gọi được Bạch Sư Vương trở về.
“Cha mẹ, con đến hỗ trợ ạ.
" Bà nội vừa ra ngoài, Trương Vũ Quả kích động đi đến, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi bà cố khóc, hai người dùng biện pháp gì mà có thể dỗ bà ấy vui vẻ trở lại thế, chia sẻ cho con với, lần sau lúc bà ấy không vui con cũng có thể dỗ dành bà ấy.
"
“Cách này cũng khá thâm sâu, chờ khi nào con lớn hơn một chút, cha mẹ sẽ dạy cho con.
" Lâm Tâm Di vuốt đầu nhỏ của cô nhóc này nói: “Không phải con bảo đến hỗ trợ hay sao, không biết con có thể giúp chúng ta làm việc gì nhỉ?"
“Con biết rửa rau nhé.
" Trương Vũ Quả nghiêm túc nói.
“Con còn nhỏ mà biết nghe lời như vậy, đúng là đứa trẻ ngoan.
" Lâm Tâm Di trực tiếp khen ngợi Trương Vũ Quả, đối với một đứa trẻ, một câu khích lệ sẽ có ích hơn mười câu quát nạt.
“Được rồi, có lòng là được rồi, hôm nay không cần con hỗ trợ, con đi ra ngoài trò chuyện với ông cố và bà cố đi, trêu chọc cho bọn họ vui vẻ hơn nhé.
" Trương Húc Đông vừa cười vừa nói: “Đây là nhiệm vụ cha giao cho con, con có thể hoàn thành hay không?"
“Có thể ạ.
"
“Tốt, ngoan lắm, con đi đi.
"
Lâm Tâm Di cười nói: “Thật không ngờ anh lại rất biết cách đối phó với trẻ nhỏ đấy, bình thường một người đàn ông ít dỗ dành hơn một người phụ nữ, tình yêu của người đàn ông dành cho con cái là kiểu tình yêu thầm lặng, tình cha như núi Thái Sơn, cha em là một người như vậy, chỉ tiếc từ sau khi mẹ em rời đi, ông ấy dần dần trở nên lắm mồm! Cũng bắt đầu! " Nói xong, sắc mặt của cô lập tức chìm xuống.
Trương Húc Đông quan sát thấy có vẻ không ổn, lập tức nói sang chuyện khác: “Đương nhiên anh biết dỗ con rồi, về sau em sinh cho anh tám đến mười đứa, đến lúc đó hãy xem anh dạy dỗ chúng lên người như thế nào.
"
“Anh cái người này, em đồng ý sinh nhiều con cho anh như vậy lúc nào vậy?" Lâm Tâm Di lườm Trương Húc Đông, nhưng nụ cười trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Trương Húc Đông đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, là Tưởng Khả Hân, Trương Húc Đông đi ra sân nhỏ bên ngoài nhận điện thoại, lúc tắt điện thoại thì nhìn thấy Lâm Tâm Di cũng đi ra, cô hỏi: “Sao vậy? Là chuyện ở trong bang hay trong công ty vậy?"
“Thật con mẹ nó súc sinh, vậy mà dám uy hiếp sinh viên, lại còn dám tự xưng là giảng viên.
" Trương Húc Đông đè thấp giọng mắng chửi, sợ đứa trẻ ở bên trong nghe thấy, nói: “Tâm Di, anh phải ra ngoài một chuyến, anh sẽ nhanh chóng quay trở lại.
"
“Là chuyện của Tưởng Khả Hân sao?" Lâm Tâm Di dò hỏi.
“Không dối gạt em, là bạn học của Tưởng Khả Hân, cô ấy không có cách nào nên mới gọi điện cho anh, nếu anh đã biết! "
Không đợi Trương Húc Đông giải thích xong, Lâm Tâm Di đã nói: “Nếu là chuyện công việc thì không cần phải giải thích, càng giải thích em lại càng nghĩ anh đang che giấu cái gì đó, đi nhanh về nhanh, em và đứa nhỏ còn có hai ông bà ở nhà chờ anh về.
"
Trương Húc Đông vội vàng gật đầu, xem ra lại làm cho Lâm Tâm Di mất hứng rồi, nhưng Tưởng Khả Hân cũng xem như là em gái của anh, anh không thể không quan tâm, anh vào trong nhà cười gượng nói: “Ông nội, bà nội, mọi người ăn trước đi, con có chút chuyện phải ra ngoài một lát.
"
Bà nội nói: “Có chuyện gì mà không thể ăn cơm rồi đi.
"
Trương Huyền Bưu nói: “Cái bà già này, bà cũng đừng quan tâm, nó cũng lớn từng này rồi.
" Xong ông ấy lại quay lại nói với Trương Húc Đông: “Húc Đông, có thời gian thì hãy gọi cho Húc Thần, nếu nó không bắt máy hãy gọi cho ông.
"
“Ông nội cứ yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
" Trương Húc Đông cầm lấy chìa khóa rồi ra khỏi nhà, lái xe đến khách sạn Ngọc Đô, đồng thời gọi điện cho Huy Hoàng, anh nói: “Trong vòng mười phút hãy tập hợp hết tất cả đang hoạt động xung quanh khách sạn Ngọc Đô ở trước cửa khách sạn Ngọc Đô, không thể để cho mấy tên súc sinh kia có sắc mặt tốt được, thật xem mình thành con chó của lãnh đạo chắc, con mẹ nhà nó.
"
Huy Hoàng không biết đã xảy ra chuyện gì, khách sạn Ngọc Đô này là khách sạn năm sao, Đông Thăng cũng có cổ phần, cũng không biết đã trêu chọc người nào, chẳng lẽ Trương Húc Đông nhàm chán quá, muốn lấy tài sản của mình ra đập phá chơi sao? Nhưng anh ta cũng không dám nhiều lời, đã là mệnh lệnh của anh Đông thì anh ta lập tức thông báo cho tất cả các anh em, bọn họ diễu diễu võ dương oai đi về phía khách sạn Ngọc Đô.
Sau đó, Trương Húc Đông gọi thêm vài cuộc điện thoại, đánh tiếng cho bí thư thành ủy và thị trưởng, giải thích mọi chuyện một cách ngắn gọn, gọi đúng lúc hai người kia đang cùng nhau dùng bữa, hai người nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, những tên quan chức tôm tép này đúng là chuyện gì cũng dám làm, thế mà lại chọc vào vị đại gia này, hai người lập tức ngồi xe đi về phía khách sạn Ngọc Đô.
Chiếc BMW màu đỏ chạy như bay trên đường, tốc độ kia cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, ai cũng không biết chiếc xe này muốn làm gì, trong lòng Trương Húc Đông đè nén lửa giận, trong tỉnh đến thanh tra trường cao đẳng Ngọc Đô, trường cao đẳng này lại lấy bài đánh giá chuyên môn ra đề ép buộc sinh viên đi tiếp khách, đúng là một lũ súc sinh.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Ngọc Đô, Trương Húc Đông trực tiếp mở cửa đi xuống, bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy biển số xe, không phải nhân vật mà các lão đại ở Bang Long nói không thể động vào, hình như nói là người phụ nữ của thủ lĩnh Bang Long, nhưng người xuống xe lại là một người đàn ông, nhưng chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ biết thân phận của người này không hề đơn giản.
“Người anh em, nói cho tôi biết có phải người của bộ giáo dục đang ở bên trong hay không?" Trương Húc Đông hỏi tên bảo vệ kia.
Bảo vệ hơi động não, đây có thể là lão đại chân chính của Bang Long – Trương Húc Đông, anh ta vội vàng trả lời: “Đúng vậy, lão đại, bọn họ bao hết tầng hai ạ.
"
“Cảm ơn!" Trương Húc Đông đi thẳng vào bên trong, bảo vệ lập tức đi ở sau lưng, anh ta nhìn ra được lão đại đang rất tức giận, chút nữa anh muốn tìm ai thì chình mình sẽ tiến lên tìm, thế nhưng Trương Húc Đông lại nói: “Người anh em, một lúc nữa người của chúng ta sẽ trở về, anh hãy ra ngoài tiếp đón bọn họ, nói cho bọn họ đứng ở cửa chờ tôi.
"
“Vâng, vâng, vâng thưa lão đại.
" Bảo vệ dừng lại, quay người chạy về phía cửa ra vào.
Trương Húc Đông sải bước lên tầng hai, vừa lên đến nơi đã nghe thấy tiếng cười của mấy người đàn ông, tiếng nữ sinh không tình nguyện rót rượu, Trương Húc Đông thoáng cái nổi trận lôi đình, không thèm quan tâm đến cái gì nữa, đi thẳng đến phòng bao lớn nhất ở tầng hai, đạp tung cánh cửa ra.
.