Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ
Chương 259 259 Xuống Dưới Kiểm Tra

Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 259 259 Xuống Dưới Kiểm Tra


Nhìn Trương Húc Đông bình dị gần gũi như vậy, Miêu Tiểu Vũ cũng dần thả lỏng, cô ta nói: “Vậy thì tôi sẽ nói thẳng.

Tuy tập đoàn Đông Thăng của chúng ta là xí nghiệp kiểu mới, nhưng tốc độ phát triển thì bỏ xa bất cứ công ty nào.

Vừa về nước, tôi đã vô cùng coi trọng Đông Thăng, tôi nghĩ nơi này có chỗ để tôi phát triển tài năng nên đã bằng lòng làm từ công nhân bình thường, bởi vì tôi biết nơi này sẽ không mai một người có tài, có thể giúp tôi thực hiện ước mơ cùng lý tưởng."
Nói rồi, cô ta nhìn Trương Húc Đông, anh gật đầu làm động tác mời, ý báo cô ta nói tiếp, Miêu Tiểu Vũ gật đầu nói: “Chủ yếu là lãnh đạo công ty rất tốt với cấp dưới, cho dù là trong lúc làm việc hay sinh hoạt thì bọn họ đều rất quan tâm đến chúng tôi.

Tất nhiên, chúng tôi đi làm là vì tiền lương, lương ở đây cao hơn các công ty khác với cùng chức vụ." Cô ta nói thật, giọng điệu chân thành, không hề có ý nịnh hót.
“Mỗi người chủ đều thích nghe công nhân nói như vậy, tất nhiên tôi cũng hy vọng những lời này được phát ra từ tận đáy lòng, bởi vì công ty được tạo nên từ vô số nhân tài ưu tú, nếu không có những người mới như các cô thì sẽ không có công ty như bây giờ." Trương Húc Đông gật đầu, hỏi: “Hiện tại công ty kinh doanh bên mảng nào? Tôi vừa đến nên không biết nhiều lắm, vì sao bộ phận kinh doanh lại thất bại?"
“Chú yếu là kinh doanh hoạt hình." Miêu Tiểu Vũ nghiêm túc nói: “Hiện nay, ngành công nghiệp hoạt hình ở Trung Quốc phát triển rất chậm chạp, nhưng không chỉ có trẻ con thích hoạt hình mà người lớn cũng thích.

Thị trường này bị nước Nhật Bản và nước M chèn ép rất mạnh, một số tiền lớn bị chảy vào túi của nước ngoài, mỗi năm có đến bảy tỷ đô.

Chi nhánh mới hy vọng có thể tạo ra một tác phẩm thật tốt, để có thể hấp dẫn ánh mắt của người trong nước."
“Nhiều như vậy sao? Có có thể nói tỉ mỉ cho tôi biết không?" Trương Húc Đông khởi động xe, vừa đi vừa hỏi.
“Ngành công nghiệp hoạt hình ở nước ngoài vô cùng phát triển, bọn họ dựa vào hình ảnh bạo lực, máu me, huyền ảo nên hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt.

Còn chúng ta, không những có các yếu tố nói trên mà còn phải thêm một vài yếu tố mới lạ, làm người khác cảm thấy mới lạ.

Bộ phận kinh doanh giúp chúng ta thu hút các nhà đầu tư, tài trợ, nhưng có mấy người Trung Quốc sẽ vui lòng đầu tư cho chúng ta chứ? Dù sao thì thất bại cũng nhiều, bọn họ cũng sợ." Miêu Tiểu Vũ thở dài nói.
Tuy Trương Húc Đông về nước chưa được mấy năm, nhưng anh cũng hiểu đôi chút.


Người Trung Quốc không quen với sáng tạo mà là cải tiến, những thứ nhỏ như sản phẩm điện tử, lớn như máy bay, đại bác, chỉ cần rơi vào tay người Trung Quốc, chúng nó đều được cải tiến khác đi.

Ví dụ như game online mà anh chơi, tuy có bắt chước trò Counter-Strike của nước ngoài, nhưng muốn thu hút ánh nhìn của người khác thì cũng không dễ như vậy.
Trương Húc Đông gật đầu nói: “Hôm qua lúc ăn cơm tôi cũng nghe Đặng Lệ nói vài câu, cô ấy hy vọng làm bản vẽ thiết kế từ thành phố Tương Dương, sáng tác một bộ phim hoạt hình đô thị, có yếu tố phương đông của chúng ta, cũng không thể thiếu của phương tây, nói là Trung Quốc kết hợp với phương Tây."
“Đúng là có một hội thảo như vậy.

Tuy quy mô về nền công nghiệp hoạt hình của Trung Quốc không bằng nước ngoài, nhưng chúng ta có không gian phát triển lớn, còn có dân số của nước ta cũng là một lợi thế.

Ví dụ như một người góp một đồng tiền, thì cũng có hơn một tỷ rồi.

Chúng ta mời không ít người tài ở mảng này tham gia, tin rằng Đông Thăng sẽ cho ra một tác phẩm nổi tiếng toàn thế giới đầu tiên." Miêu Tiểu Vũ nhìn chiếc xe ở bên ngoài, nói: “Mục tiêu này không phải mơ mộng."
Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, anh phải nói rằng ánh mắt của Đặng Lệ rất độc đáo, tùy tiện tìm một nhân viên lại là người tài khó có được, điều này phù hợp với ý tưởng thành lập công ty của Trương Húc Đông.

Thế kỷ 21, người tài quý giá, chỉ cần phân tích Miêu Tiểu Vũ thì có thể thấy cô ta là nhân viên tốt.
Nhưng mà Trương Húc Đông cũng không hiểu nhiều như vậy, công ty phát triển thế nào thì vẫn phải cần anh em nhà họ Đặng kiểm soát, anh chỉ cần nhìn, không cho bọn họ lệch khỏi quỹ đạo là được.

Hai người trò chuyện được một lúc, Miêu Tiểu Vũ hoàn toàn thả lỏng.

Cô ta không ngờ ông chủ của Đông Thăng lại dễ gần như vậy, hoàn toàn không nhận ra đây là nhân vật có giá trị con người lên đến chục tỷ, mà giống một người bạn thân hơn.
Nói một hồi, bọn họ cũng đã đến bộ phận kinh doanh trực thuộc công ty, nơi này ở trong thành phố, là tòa nhà ba tầng độc lập, vô cùng mới, trên đó còn có băng đỏ chữ trắng: “Chào mừng lãnh đạo tổng công ty đến hướng dẫn!" Giờ phút này, trước cửa có hai mươi mấy nhân viên công tác đứng thành hai hàng, giống như đang chào đón một vị lãnh đạo vậy.

Hôm qua, khi tan ca, Lý Nhiên nhận được lệnh của công ty, bảo anh ta đến bộ phận nghiệp vụ, chức vị cũng không phải là nhân viên ở tầng chót mà là phó trưởng bộ phận, nhưng dù vậy thì anh ta cũng buồn bực cả đêm.

Bởi vì nơi này nói chuyện dựa trên thành tích, mặc dù anh ta là phó trưởng bộ phận nhưng không có công lao thì cũng kém nhân viên.

Nhưng hiện tại anh ta đã khác xưa, ăn biết bao nhiêu đau khổ nên anh ta cũng vui vẻ chấp nhận.
Khi xe chạy đến trước tòa nhà của bộ phận kinh doanh, Trương Húc Đông khẽ cười.

Anh nhìn Lý Nhiên đứng ở đằng trước, tâm trạng không giống như anh từng tưởng tượng, không thể nói là hả hê, nhiều nhất thì cũng chỉ là cảm thán thời thế khó lường.

Người sẽ thay đổi, đặc biệt là những người từng trải qua thăng trầm.
Chiếc xe đằng sau cũng đi theo, Trương Húc Đông, Miêu Tiểu Vũ cùng sáu lãnh đạo chi nhánh tầm trung của công ty xuống xe.

Đám người Lý Nhiên vội vàng đi lên đón, đến cạnh Miêu Tiểu Vũ, nói: “Tiểu Vũ, em đến rồi.

Nhanh đưa mọi người vào trong đi!" Nói rồi, Lý Nhiên nhìn thoáng qua Trương Húc Đông.

Anh ta từng gặp Trương Húc Đông hai ba lần, mỗi lần đều bị đánh.

Anh ta chỉ cảm thấy Trương Húc Đông hơi quen chứ không nhớ là đã gặp anh ở đâu, nhưng mà nhìn dáng vẻ thì biết địa vị của Trương Húc Đông không thấp, hơn nữa bạn gái của anh ta vô cùng kính trọng người con trai này.
“Phó trưởng bộ phận Lý, anh không bảo mọi người làm việc mà còn đứng ở đây làm gì? Hôm nay chúng tôi chủ yếu đến xem tình hình của bộ phận kinh doanh, mấy người không đi làm việc thì bảo chúng tôi xem cái gì?" Miêu Tiểu Vũ liếc Lý Nhiên một cái, ánh mắt chứa đầy sự sốt ruột, dù sao trước mắt là bạn trai của cô ta, cô ta hy vọng anh ta có thể hiểu ý mình, bên cạnh là ông chủ của Đông Thăng đấy!

Tuy Lý Nhiên thì lại không hiểu gì.

Anh ta nhớ là bạn gái của mình rất dịu dàng, sao hôm nay cô ta lại nghiêm khắc như vậy, không lẽ là bởi vì người đàn ông trước mắt? Nhưng anh ta cũng không còn thô lỗ như trước, cho nên hiểu được nhìn mặt đoán ý, anh ta nhìn Trương Húc Đông một cái, gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi bắt đầu làm việc ngay lập tức."
Miêu Tiểu Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm: “Được, chúng ta cùng vào thôi, lấy bảng chấm công ba tháng gần nhất của mọi người ra, chúng tôi muốn nhìn một chút!" Nói rồi, cô ta dẫn Trương Húc Đông vào, còn Lý Nhiên thì đi theo sau, bây giờ anh ta vẫn còn nghĩ ‘rốt cuộc mình đã gặp cậu con trai này ở đâu?’.
Lúc này, một người đàn ông bụng bự hói đầu đi xuống xe với vẻ mặt hoảng loạn, ông ta lập tức chào hỏi: “Ngại quá các vị, tôi vừa ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cho nên đến chậm một chút, đều là vì công ty, hy vọng mọi người không thấy phiền." Nói rồi, ông ta quan sát Miêu Tiểu Vũ, ánh mắt hơi khác thường.

Trương Húc Đông nhíu mày, anh đang định hỏi gã này là ai, sao lại ngứa đòn đến vậy.

Nhưng mà Miêu Tiểu Vũ nói cho anh biết lý lịch của người nà: “Trưởng bộ phận Triệu là người bận rộn, chúng tôi có thể hiểu được."
Mặc dù trong lòng không vui nhưng Trương Húc Đông cũng không nói gì thê, anh đi vào khu làm việc, còn trưởng bộ phận Triệu kia đi vào thì lại châm thuốc, giống như ông ta mới là chủ của nơi này.

Trương Húc Đông không nói nhiều, anh chợt ấn ngực của ông ta, tay kia thì rút điếu thuốc ném lên mặt đất: “Còn như vậy, ông có tin tôi đuổi ông đi không?"
Trưởng bộ phận Triệu ngạc nhiên nhìn Trương Húc Đông, nhưng mà ông ta cũng nghe nói công ty chủ cho người xuống dưới này kiểm tra, xem ra là cậu con trai này, hơn nữa dáng vẻ cũng không dễ chọc.

Thấy vậy, ông ta lập tức mỉm cười: “Nghiện thuốc, sau này tôi sẽ sửa thói hư tật xấu này."
Mấy nhân viên nhìn thấy trưởng bộ phận Triệu bị như vậy, tất cả đều cảm thấy hả hê, đồng thời cũng thầm vui vẻ.

‘Mẹ nó, cuối cùng cũng có người trị được ông, nếu không thì ông còn không biết Mã vương gia có bao nhiêu mắt.’
Khi đến phòng họp tầng ba, Trương Húc Đông ngồi xuống.

Lý Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng vừa nhìn thấy thái độ của Trương Húc Đông, anh ta đã không còn quan tâm mình có gặp anh lần nào hay chưa, ít nhất là anh ta phải tiếp đón thật tốt.

Lý Nhiên lập tức lấy biểu bảng báo cáo đã chuẩn bị suốt đêm ra, đứng đợi ở một bên, đến cả trưởng bộ phận Triệu cũng không dám ngồi xuống.
“Mọi người đi làm việc của mình đi, có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ gọi." Miêu Tiểu Vũ nói với đám người trưởng bộ phận Triệu cùng Lý Nhiên.
Trưởng bộ phận Triệu sửng sốt, ông ta nhìn thoáng qua Lý Nhiên, anh ta nói nhỏ với Miêu Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, có thể ra đây nói một câu không?"

Miêu Tiểu Vũ nhìn Trương Húc Đông, gật đầu đi ra, khi đến hành lang, Lý Nhiên khẽ hỏi: “Tiểu Vũ, sao tối hôm qua em không nói với anh? Ít nhất anh cũng phải biết lý lịch của người đàn ông kia chứ."
Trưởng bộ phận Triệu ở bên cạnh nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, rốt cuộc thân phận của cậu ta ở công ty mẹ là gì?"
Miêu Tiểu Vũ thở dài, nói: “Hai người nói anh Trương đúng không? Anh ấy là người do công ty mẹ phái tới, nhưng mà anh ấy chỉ đến xem, hai người cũng đừng lo lắng gì cả, cứ làm việc cho tốt là được, đừng làm loạn, nếu không mấy người không gánh nổi hậu quả đâu!"
“Vậy bọn anh đi làm đây." Lý Nhiên cũng không hề hỏi nhiều, tuy trưởng bộ phận Triệu vẫn còn thắc mắc nhưng ông ta cũng sẽ không tiếp tục hỏi, đoàn người lập tức rời đi.
Khi Miêu Tiểu Vũ cùng sáu người xem biểu bảng báo cáo, Trương Húc Đông dạo quanh khu làm việc một vòng.

Công việc của bộ phận kinh doanh là gọi điện thoại mời người ta ăn cơm ký hợp đồng, thu hút đầu tư, tiếng nói on gong ồn ào điếc tai.
Anh quan sát một vòng, đám nhân viên này vẫn rất chăm chỉ, cũng có thể là đang giả vờ.

Trương Húc Đông về lại phòng họp, nhìn thấy Miêu Tiểu Vũ và các vị lãnh đạo lắc đầu xem biểu bảng báo cáo.

Tuy Trương Húc Đông không thấy sự xuất nhập trên đó, nhưng anh biết chắc chắn là vô cùng không tốt, nói không chừng công ty nuôi đám người vô tích sự này.
“Đừng xem nữa, buông hết đồ vật trong tay, có thể làm báo cáo trước!" Trương Húc Đông cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi quan sát một vòng, nơi này quản lý rất lỏng lẻo, tuy tôi không biết cải thiện chất lượng quản lý như thế nào, nhưng tôi thấy tinh thần của người ở đây đều tan rã, đa số nhân viên đều giả vờ, như vậy bộ phận kinh doanh này đóng cửa sớm được rồi đấy!"
Miêu Tiểu Vũ cùng các vị lãnh đạo tầm trung đều sửng sốt, bọn họ giật mình nhìn Trương Húc Đông, còn anh thì cười nói: “Mấy người cảm thấy tôi nói không đúng sao? Dựa vào kiến thức của mấy người, tôi tin rằng mấy người cũng có thể nhận ra báo cáo có vấn đề.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì nghiêm trong, quan trọng là bọn họ chẳng làm gì cả, bộ phận kinh doanh nhưng không kinh doạnh thì có thể gọi là bộ phận kinh doanh hay sao? Việc này phải xem trách nhiệm của trưởng bộ phận."
Miêu Tiểu Vũ gật đầu, thật ra cô ta cũng biết bộ phận kinh doanh chỉ là cho có.

Bây giờ có mấy người sẵn lòng đầu tư vào hoạt hình? Mới ra mắt đã bắt đầu đền tiền, bị người khác làm hại thương tích đầy mình.

Không thể nói là hoạt hình của nước ngoài quá phát triển nên Trung Quốc không theo kịp.

Hoạt hình chỉ là vấn đề nhỏ, ở Trung Quốc còn có rất nhiều vấn đề, đây là lý do vì sao nước của bọn họ vẫn còn là đất nước đang phát triển chứ không phải quốc gia phát triển, đây là điều đáng để mỗi người Trung Quốc suy ngẫm..

Tác giả : Lạc Xoong
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại