Dạ Vương
Chương 42
.
Gọi tới là Liên Mặc Sinh. Kiều Sanh nhìn số máy hiển thị trên màn hình, nhíu mày, ấn phím nghe.
“Alo?"
“Cưng à, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?"
Ở đầu bên này, chất giọng ngọt ngào của Liên Mặc Sinh vang lên. Nhưng lời nói ra, lại là vô sỉ.
“Nhớ!"
“Thật à?" Liên Mặc Sinh mừng rỡ.
“Ừ, muốn nhanh chóng gặp lại cậu!" Kiều Sanh dừng lại một chốc. Ngay khi Liên Mặc Sinh đang vui như mở cờ trong bụng thì y bỗng bổ sung một câu, “Sau đó tặng cho cậu một phát súng!"
Liên Mặc Sinh im lặng.
“Cưng à, cưng tàn nhẫn với người ta quá, người ta nhớ cưng muốn chết rồi đây này…" Im lặng một lúc, Liên Mặc Sinh bắt đầu ai oán.
“Tôi treo máy đây!" Kiều Sanh lười nghe những câu vô nghĩa của cậu ta, chuẩn bị cúp máy.
“Chờ đã!" Liên Mặc Sinh vội nói, “Khoan hãy tắt máy, tôi còn có việc muốn nói với cậu!"
Kiều Sanh bực bội, hỏi: “Chuyện gì?"
“Thiệt là, cậu không thể nhiệt tình chút sao? Nếu đã ở cùng nhau, vậy thì cậu nên…"
Giọng của Liên Mặc Sinh đúng là “Oán phu" chính hiệu, Kiều Sanh chẳng muốn nói nhiều, cúp máy.
Cả thế giới thật an bình.
Tuy nhiên, còn không đợi Kiều Sanh đặt di động xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Người gọi tới vẫn là Liên Mặc Sinh. Bị Kiều Sanh ngắt cuộc gọi một lần, chuyến này cậu ta ngoan hơn nhiều lắm. Kiều Sanh vừa bắt máy, cậu ta đã đi thẳng vào chuyện chính ngay, không dám huyên thuyên nữa.
“Mai có một buổi đấu giá ngầm trong thành phố của cậu, tình yêu à, cậu có muốn đi xem không?"
“Đấu giá?"
“Có thể xem nó như chợ đen, chỉ là cao cấp hơn thôi. Vật đấu giá là những thứ khá quý, đa số đều là buôn lậu hoặc dùng mưu mô có được, cho nên nó không thể chường mặt ra trong các buổi đấu giá chính thức!"
Kiều Sanh suy nghĩ, rồi đáp: “Tôi đi!"
“Ha ha!" Liên Mặc Sinh cười xấu xa, “Tôi biết thế nào cậu cũng thấy hứng thú mà!"
“Thời gian, địa điểm!" Lời ít nhưng ý nhiều.
“Thời gian là chín giờ tối mai, địa điểm là câu lạc bộ đêm XX ngầm. Nhưng để đề phòng có người ngoài lọt vào, nên hôm đó kiểm tra nghiêm lắm, phải có người bảo lãnh hoặc có thiệp mời mới vào được, người bình thường không vào được đâu. Tới chừng đó, tôi sẽ bảo thằng bạn tôi đi với cậu!"
“Giờ cậu đang ở đâu?"
“Đảo Sicili! Tôi đang làm nhiệm vụ, trong một thời gian ngắn không thể về được!" Nói tới đó, Liên Mặc Sinh lại bực, “Chỉ là giết một tay chính trị bình thường thôi, nhưng dường như đối phương có liên can tới Mafia ở đây, cả hai lần hành động đều thất bại, còn mém chút bị mấy tay đánh thuê của chúng bắt!"
Đảo Sicili…
Nghe cái tên quen thuộc, tâm Kiều Sanh khẽ run lên.
Trong đầu y bỗng hiện ra đôi mắt màu xanh lam…Người đàn ông tên Alex ấy mãi là bóng ma trong lòng y…
“Cưng à, còn đó không?"
Tiếng của Liên Mặc Sinh đã kéo Kiều Sanh trở về với thực tại. Y nắm chặt tay, thản nhiên đáp: “Còn!"
“Tôi phải lập kế hoạch cho lần hành động kế tiếp, mấy ngày nữa bận lắm. Buổi đấu gia ngày mai tôi sẽ bảo thằng bạn ở đó chờ cậu. Cậu ta là Chris, nam, con lai Trung – Pháp. Phải rồi, buổi đấu giá kỳ này nhất định có thứ mà cậu thích. Cho nên, trước đó cứ chuẩn bị mấy triệu tiền mặt là vừa!"
“Ừ!"
“Quyết định vậy đi! Tôi treo máy đây, cái tên hợp tác cùng đang hối…" Liên Mặc Sinh lưu luyến.
“Làm nhiệm vụ cẩn thận một chút!" Giọng điệu đáng thương đó của Liên Mặc Sinh khiến Kiều Sanh mềm lòng.
“Ừm, ha ha, tôi biết là cậu sẽ lo lắng cho tôi mà!" Liên Mặc Sinh cười gian, “Tình yêu, cho tôi cái hôn tạm biệt đi, nha nha nha…"
Từ đầu bên kia truyền tới tiếng hôn của Liên Mặc Sinh. Ngay tức thì, Kiều Sanh tắt điện thoại, chấm dứt thứ tiếng đáng ăn đòn đó.
Cất di động vào, y xoay người, nhìn thấy Kiều Mộ Đình đang đứng ở cửa, mặt hầm hầm.
“Anh vừa nói chuyện với ai vậy?"
“Vừa rồi là cậu nghe lén?" Tuy đang cười nhưng thật ra trong lòng y không cười chút nào.
“Không phải nghe lén, mà là đang nghe quang minh chính đại!"
“…"
Kiều Mộ Đình đi tới trước mặt Kiều Sanh, nhìn y, đôi mắt nham hiểm. Vừa rồi, lúc y nghe điện thoại cậu đều thấy hết. Tuy đa phần y điều tỏ ra khó chịu, nhưng khi đó trong mắt y có sự dung túng, càng về sau thì càng thản nhiên, tuy rằng nó chỉ thoáng qua…
Cho tới nay, Kiều Sanh luôn rất lạnh nhạt với những người xung quanh, y sẽ không bày tỏ cảm xúc gì với họ. Nhưng vừa rồi quá khác thường, khiến kẻ mến mộ y như cậu thấy rất bực.
Xem ra, quan hệ giữa Kiều Sanh và người gọi điện thoại đó không tầm thường…
… …
Tối hôm sau, Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đi tới câu lạc bộ đêm mà Liên Mặc Sinh nói đúng hẹn. Kiều Sanh vốn định đi một mình, nhưng y không có tiền, nên đành dẫn Kiều Mộ Đình theo. Có một người giàu có ở cạnh mình, dĩ nhiên là y sẽ không bỏ phí.
Câu lạc bộ đêm ấy tên là Trầm Túy, quy mô lớn nhất trong thành phố. Từ ngoài nhìn vào, trang trí bên trong quả là xa hoa vô cùng.
Người ra vào nơi ấy rất nhiều, nhưng không cần phải nghi ngờ, Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình là hai người bắt mắt nhất trong đám. Hai người có vẻ ngoài tuấn mỹ, dáng người chuẩn, tuy là ăn mặc rất tùy ý, nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi thở của công tử quý tộc.
Vì thế, hai người đã nhanh chóng trở thành mục tiêu của các ‘tiểu thư’, ‘thiếu gia’ ở đó.
“Hai anh đẹp trai, mới thấy hai anh lần đầu nha!" Người nói chuyện là một cô gái xinh xắn, mặc đồng phục nữ sinh ở Nhật, trông rất ngây thơ, giọng cũng rất dịu dàng.
Kiều Sanh nhìn cô bé, ra chiều suy ngẫm.
Kiều Mộ Đình lại chẳng có biểu hiện gì, thậm chí là không thèm liếc cô gái nọ một chút, đi vòng qua người cô nàng.
Cô gái đó ngây ra.
Kiều Sanh nhún nhún vai. Nhìn thì dường như cô bé ấy còn chưa tới hai mươi, khá xinh đẹp, lại có gương mặt ngây thơ, đến cả một thằng gay chính cống như y còn cảm thấy có chút động lòng. Nào ngờ Kiều Mộ Đình chẳng những không có phản ứng, lại còn chẳng nể tình.
“Còn đứng đó làm gì? Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi!" Kiều Mộ Đình xoay qua, thúc giục Kiều Sanh.
Kiều Sanh bước nhanh theo cậu, nói: “Cậu đúng là chẳng thú vị gì hết!"
Kiều Mộ Đình không nói gì, đưa tay ôm eo y.
Hành động ấy rất mờ ám. Tuy ở nơi này không phân biệt giới tính, nhưng hai người họ đều là nam, ngoại hình cũng xuất sắc, dĩ nhiên là có không ít người nhìn.
Kiều Sanh liếc bàn tay trên eo mình, rồi quay qua nhìn người nọ, “Cậu định nói cho cả thế giới biết, anh em Kiều gia loạn luân à?"
“Vậy thì thế nào?" Kiều Mộ Đình cong khóe môi, giọng điệu cao ngạo, “Cho dù người cả thế giới này có phản đối, tôi cũng sẽ không dao động!"
“Cậu đúng là quá tự phụ!" Kiều Sanh trêu chọc, rồi tùy ý tránh khỏi vòng tay cậu ta, tạo thành khoảng cách, “Nhưng hiện tại, tôi chưa muốn trở thành diễn viên chính trong các tin giật gân!"
Kiều Mộ Đình nhíu mày, không nói thêm gì.
Tuy không có quá nhiều động tác, nhưng những người xung quanh cũng đã rõ quan hệ giữa họ rồi. Thành ra, mấy ‘tiểu thư’, ‘thiếu gia’ nọ đều thấy khó mà lui. Tuy là bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng bọn họ đã ở đây lăn lộn lâu rồi, sớm đã tu luyện thành tinh, biết nhìn sắc mặt người khác. Họ cũng hiểu là Kiều Mộ Đình chỉ có ý với người đi cạnh mình, bọn họ cũng đâu muốn tự tìm mất mặt.
… …
Người bạn mà Liên Mặc Sinh nói đã chờ ở lối vào buổi đấu giá từ sớm. Vừa nhìn thấy Kiều Sanh, anh ta lập tức nhận ra ngay.
“Hi, Mr Kiều, ở đây, ở đây này!"
Từ đằng xa đã nghe tiếng gã ta gọi rồi, Kiều Sanh có muốn không chú ý cũng không được.
“Cậu chính là A Sanh mà Tiểu Mặc hay kể đúng không? Hân hạnh được quen biết cậu, tôi là Chris!" Chờ Kiều Sanh tới gần, Chris lập tức chào hỏi, nụ cười xán lạn.
Tuy nói là con lai, nhưng ngoài màu tóc ra, Chris cứ y như người phương Tây: Mũi cao vót, thân hình cường tráng. Tuy vẻ ngoài khác với Liên Mặc Sinh, nhưng cá tính trẻ con thì y hệt, đến cả việc nói tiếng Trung cũng rất lưu loát.
“Kiều Sanh, tôi nghĩ là anh cũng đã biết tên tôi rồi!"
Chào hỏi xong, Chris lập tức nhìn sang người đi cạnh Kiều Sanh mà nãy giờ vẫn luôn im lặng.
“Vị này là…"
“Em trai tôi, Kiều Mộ Đình. Tuy nhiên, anh có thể xem như cậu ta không tồn tại!" Kiều Sanh đáp.
Kiều Mộ Đình, “…"
Hội trường buổi đấu giá lớn hơn những gì Kiều Sanh tưởng tượng rất nhiều, phải nói là trang hoàng cực lộng lẫy. Tuy còn mấy phút nữa mới bắt đầu, nhưng người đã tới đông, ngồi chật kín. Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ đều là những phú hào nổi tiếng, thậm chí có một số còn là người nước ngoài. Kiều Sanh nhận ra được một vài gương mặt quen thuộc, lần trước họ có tới tham gia tiệc rượu ở Kiều gia.
Gọi tới là Liên Mặc Sinh. Kiều Sanh nhìn số máy hiển thị trên màn hình, nhíu mày, ấn phím nghe.
“Alo?"
“Cưng à, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?"
Ở đầu bên này, chất giọng ngọt ngào của Liên Mặc Sinh vang lên. Nhưng lời nói ra, lại là vô sỉ.
“Nhớ!"
“Thật à?" Liên Mặc Sinh mừng rỡ.
“Ừ, muốn nhanh chóng gặp lại cậu!" Kiều Sanh dừng lại một chốc. Ngay khi Liên Mặc Sinh đang vui như mở cờ trong bụng thì y bỗng bổ sung một câu, “Sau đó tặng cho cậu một phát súng!"
Liên Mặc Sinh im lặng.
“Cưng à, cưng tàn nhẫn với người ta quá, người ta nhớ cưng muốn chết rồi đây này…" Im lặng một lúc, Liên Mặc Sinh bắt đầu ai oán.
“Tôi treo máy đây!" Kiều Sanh lười nghe những câu vô nghĩa của cậu ta, chuẩn bị cúp máy.
“Chờ đã!" Liên Mặc Sinh vội nói, “Khoan hãy tắt máy, tôi còn có việc muốn nói với cậu!"
Kiều Sanh bực bội, hỏi: “Chuyện gì?"
“Thiệt là, cậu không thể nhiệt tình chút sao? Nếu đã ở cùng nhau, vậy thì cậu nên…"
Giọng của Liên Mặc Sinh đúng là “Oán phu" chính hiệu, Kiều Sanh chẳng muốn nói nhiều, cúp máy.
Cả thế giới thật an bình.
Tuy nhiên, còn không đợi Kiều Sanh đặt di động xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Người gọi tới vẫn là Liên Mặc Sinh. Bị Kiều Sanh ngắt cuộc gọi một lần, chuyến này cậu ta ngoan hơn nhiều lắm. Kiều Sanh vừa bắt máy, cậu ta đã đi thẳng vào chuyện chính ngay, không dám huyên thuyên nữa.
“Mai có một buổi đấu giá ngầm trong thành phố của cậu, tình yêu à, cậu có muốn đi xem không?"
“Đấu giá?"
“Có thể xem nó như chợ đen, chỉ là cao cấp hơn thôi. Vật đấu giá là những thứ khá quý, đa số đều là buôn lậu hoặc dùng mưu mô có được, cho nên nó không thể chường mặt ra trong các buổi đấu giá chính thức!"
Kiều Sanh suy nghĩ, rồi đáp: “Tôi đi!"
“Ha ha!" Liên Mặc Sinh cười xấu xa, “Tôi biết thế nào cậu cũng thấy hứng thú mà!"
“Thời gian, địa điểm!" Lời ít nhưng ý nhiều.
“Thời gian là chín giờ tối mai, địa điểm là câu lạc bộ đêm XX ngầm. Nhưng để đề phòng có người ngoài lọt vào, nên hôm đó kiểm tra nghiêm lắm, phải có người bảo lãnh hoặc có thiệp mời mới vào được, người bình thường không vào được đâu. Tới chừng đó, tôi sẽ bảo thằng bạn tôi đi với cậu!"
“Giờ cậu đang ở đâu?"
“Đảo Sicili! Tôi đang làm nhiệm vụ, trong một thời gian ngắn không thể về được!" Nói tới đó, Liên Mặc Sinh lại bực, “Chỉ là giết một tay chính trị bình thường thôi, nhưng dường như đối phương có liên can tới Mafia ở đây, cả hai lần hành động đều thất bại, còn mém chút bị mấy tay đánh thuê của chúng bắt!"
Đảo Sicili…
Nghe cái tên quen thuộc, tâm Kiều Sanh khẽ run lên.
Trong đầu y bỗng hiện ra đôi mắt màu xanh lam…Người đàn ông tên Alex ấy mãi là bóng ma trong lòng y…
“Cưng à, còn đó không?"
Tiếng của Liên Mặc Sinh đã kéo Kiều Sanh trở về với thực tại. Y nắm chặt tay, thản nhiên đáp: “Còn!"
“Tôi phải lập kế hoạch cho lần hành động kế tiếp, mấy ngày nữa bận lắm. Buổi đấu gia ngày mai tôi sẽ bảo thằng bạn ở đó chờ cậu. Cậu ta là Chris, nam, con lai Trung – Pháp. Phải rồi, buổi đấu giá kỳ này nhất định có thứ mà cậu thích. Cho nên, trước đó cứ chuẩn bị mấy triệu tiền mặt là vừa!"
“Ừ!"
“Quyết định vậy đi! Tôi treo máy đây, cái tên hợp tác cùng đang hối…" Liên Mặc Sinh lưu luyến.
“Làm nhiệm vụ cẩn thận một chút!" Giọng điệu đáng thương đó của Liên Mặc Sinh khiến Kiều Sanh mềm lòng.
“Ừm, ha ha, tôi biết là cậu sẽ lo lắng cho tôi mà!" Liên Mặc Sinh cười gian, “Tình yêu, cho tôi cái hôn tạm biệt đi, nha nha nha…"
Từ đầu bên kia truyền tới tiếng hôn của Liên Mặc Sinh. Ngay tức thì, Kiều Sanh tắt điện thoại, chấm dứt thứ tiếng đáng ăn đòn đó.
Cất di động vào, y xoay người, nhìn thấy Kiều Mộ Đình đang đứng ở cửa, mặt hầm hầm.
“Anh vừa nói chuyện với ai vậy?"
“Vừa rồi là cậu nghe lén?" Tuy đang cười nhưng thật ra trong lòng y không cười chút nào.
“Không phải nghe lén, mà là đang nghe quang minh chính đại!"
“…"
Kiều Mộ Đình đi tới trước mặt Kiều Sanh, nhìn y, đôi mắt nham hiểm. Vừa rồi, lúc y nghe điện thoại cậu đều thấy hết. Tuy đa phần y điều tỏ ra khó chịu, nhưng khi đó trong mắt y có sự dung túng, càng về sau thì càng thản nhiên, tuy rằng nó chỉ thoáng qua…
Cho tới nay, Kiều Sanh luôn rất lạnh nhạt với những người xung quanh, y sẽ không bày tỏ cảm xúc gì với họ. Nhưng vừa rồi quá khác thường, khiến kẻ mến mộ y như cậu thấy rất bực.
Xem ra, quan hệ giữa Kiều Sanh và người gọi điện thoại đó không tầm thường…
… …
Tối hôm sau, Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đi tới câu lạc bộ đêm mà Liên Mặc Sinh nói đúng hẹn. Kiều Sanh vốn định đi một mình, nhưng y không có tiền, nên đành dẫn Kiều Mộ Đình theo. Có một người giàu có ở cạnh mình, dĩ nhiên là y sẽ không bỏ phí.
Câu lạc bộ đêm ấy tên là Trầm Túy, quy mô lớn nhất trong thành phố. Từ ngoài nhìn vào, trang trí bên trong quả là xa hoa vô cùng.
Người ra vào nơi ấy rất nhiều, nhưng không cần phải nghi ngờ, Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình là hai người bắt mắt nhất trong đám. Hai người có vẻ ngoài tuấn mỹ, dáng người chuẩn, tuy là ăn mặc rất tùy ý, nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi thở của công tử quý tộc.
Vì thế, hai người đã nhanh chóng trở thành mục tiêu của các ‘tiểu thư’, ‘thiếu gia’ ở đó.
“Hai anh đẹp trai, mới thấy hai anh lần đầu nha!" Người nói chuyện là một cô gái xinh xắn, mặc đồng phục nữ sinh ở Nhật, trông rất ngây thơ, giọng cũng rất dịu dàng.
Kiều Sanh nhìn cô bé, ra chiều suy ngẫm.
Kiều Mộ Đình lại chẳng có biểu hiện gì, thậm chí là không thèm liếc cô gái nọ một chút, đi vòng qua người cô nàng.
Cô gái đó ngây ra.
Kiều Sanh nhún nhún vai. Nhìn thì dường như cô bé ấy còn chưa tới hai mươi, khá xinh đẹp, lại có gương mặt ngây thơ, đến cả một thằng gay chính cống như y còn cảm thấy có chút động lòng. Nào ngờ Kiều Mộ Đình chẳng những không có phản ứng, lại còn chẳng nể tình.
“Còn đứng đó làm gì? Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi!" Kiều Mộ Đình xoay qua, thúc giục Kiều Sanh.
Kiều Sanh bước nhanh theo cậu, nói: “Cậu đúng là chẳng thú vị gì hết!"
Kiều Mộ Đình không nói gì, đưa tay ôm eo y.
Hành động ấy rất mờ ám. Tuy ở nơi này không phân biệt giới tính, nhưng hai người họ đều là nam, ngoại hình cũng xuất sắc, dĩ nhiên là có không ít người nhìn.
Kiều Sanh liếc bàn tay trên eo mình, rồi quay qua nhìn người nọ, “Cậu định nói cho cả thế giới biết, anh em Kiều gia loạn luân à?"
“Vậy thì thế nào?" Kiều Mộ Đình cong khóe môi, giọng điệu cao ngạo, “Cho dù người cả thế giới này có phản đối, tôi cũng sẽ không dao động!"
“Cậu đúng là quá tự phụ!" Kiều Sanh trêu chọc, rồi tùy ý tránh khỏi vòng tay cậu ta, tạo thành khoảng cách, “Nhưng hiện tại, tôi chưa muốn trở thành diễn viên chính trong các tin giật gân!"
Kiều Mộ Đình nhíu mày, không nói thêm gì.
Tuy không có quá nhiều động tác, nhưng những người xung quanh cũng đã rõ quan hệ giữa họ rồi. Thành ra, mấy ‘tiểu thư’, ‘thiếu gia’ nọ đều thấy khó mà lui. Tuy là bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng bọn họ đã ở đây lăn lộn lâu rồi, sớm đã tu luyện thành tinh, biết nhìn sắc mặt người khác. Họ cũng hiểu là Kiều Mộ Đình chỉ có ý với người đi cạnh mình, bọn họ cũng đâu muốn tự tìm mất mặt.
… …
Người bạn mà Liên Mặc Sinh nói đã chờ ở lối vào buổi đấu giá từ sớm. Vừa nhìn thấy Kiều Sanh, anh ta lập tức nhận ra ngay.
“Hi, Mr Kiều, ở đây, ở đây này!"
Từ đằng xa đã nghe tiếng gã ta gọi rồi, Kiều Sanh có muốn không chú ý cũng không được.
“Cậu chính là A Sanh mà Tiểu Mặc hay kể đúng không? Hân hạnh được quen biết cậu, tôi là Chris!" Chờ Kiều Sanh tới gần, Chris lập tức chào hỏi, nụ cười xán lạn.
Tuy nói là con lai, nhưng ngoài màu tóc ra, Chris cứ y như người phương Tây: Mũi cao vót, thân hình cường tráng. Tuy vẻ ngoài khác với Liên Mặc Sinh, nhưng cá tính trẻ con thì y hệt, đến cả việc nói tiếng Trung cũng rất lưu loát.
“Kiều Sanh, tôi nghĩ là anh cũng đã biết tên tôi rồi!"
Chào hỏi xong, Chris lập tức nhìn sang người đi cạnh Kiều Sanh mà nãy giờ vẫn luôn im lặng.
“Vị này là…"
“Em trai tôi, Kiều Mộ Đình. Tuy nhiên, anh có thể xem như cậu ta không tồn tại!" Kiều Sanh đáp.
Kiều Mộ Đình, “…"
Hội trường buổi đấu giá lớn hơn những gì Kiều Sanh tưởng tượng rất nhiều, phải nói là trang hoàng cực lộng lẫy. Tuy còn mấy phút nữa mới bắt đầu, nhưng người đã tới đông, ngồi chật kín. Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ đều là những phú hào nổi tiếng, thậm chí có một số còn là người nước ngoài. Kiều Sanh nhận ra được một vài gương mặt quen thuộc, lần trước họ có tới tham gia tiệc rượu ở Kiều gia.
Tác giả :
Thùy An