Dạ Vương
Chương 38
.
Dù cảm giác với Kiều Mộ Đình rất khá, nhưng Kiều Sanh cũng không có ý định tới lui với cậu, tất cả cũng như bình thường. Tuy nhiên, ngay hôm sau, Kiều Mộ Đình đã tới tìm y.
Khi đó là vào buổi sáng, Kiều Sanh mới thức dậy. Có người gõ cửa, y bước ra xem ai, đồ ngủ vẫn còn nguyên trên người.
Kiều Mộ Đình đứng ngoài cửa, Kiều Sanh tùy ý, còn cậu thì chỉnh chu hơn nhiều.
Kiều Sanh vốn nghĩ người tới là Kiều Tử Việt, nên khi thấy là Kiều Mộ Đình, y có hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, y cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Y khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa vào khung cửa, hỏi: “Có chuyện gì không?"
Giọng của y khá là giữ lễ, nụ cười trên mặt cũng thế. Với những người nhìn thuận mắt, thái độ của y cũng thân thiện hơn.
Nhưng sắc mặt của Kiều Mộ Đình lại rất khó coi, “Mấy năm không gặp, câu đầu tiên anh nói với tôi là câu này?"
Kiều Sanh nhíu mày, “Vậy cậu cảm thấy tôi nên nói câu gì?"
Kiều Mộ Đình không đáp, im lặng nhìn Kiều Sanh. Bị nhìn bằng ánh mắt đó, Kiều Sanh thấy khó chịu, mặt lạnh xuống, ấn tượng với Kiều Mộ Đình cũng giảm đi nhiều.
Kiều Sanh xoay người đi trở vào, chuyển tay đóng cửa.
Kiều Mộ Đình giữ tay cầm lại, theo vào.
Kiều Sanh nhíu mày, “Cậu vào đây làm gì?"
Kiều Mộ Đình đáp: “Lần này tôi trở về là vì anh, chẳng lẽ anh còn để ý chuyện trước đây sao?"
Kiều Sanh không hiểu cậu ta đang nói chuyện gì, lòng càng khó chịu. Kiều Mộ Đình không chú ý tới vẻ mặt khó coi của y, đóng cửa lại, lẳng lặng nhìn đối phương.
“Anh đã thay đổi rất nhiều!" Kiều Mộ Đình nói.
“Vậy à?" Giọng Kiều Sanh lạnh lùng, “Nếu cậu tới đây là để ôn lại chuyện xưa, vậy xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
“Anh ghét tôi tới vậy sao?" Ánh mắt Kiều Mộ Đình ảm đạm.
“Vốn chẳng thân quen, thì sao có chán ghét?" Nụ cười của Kiều Sanh vẫn tao nhã như trước, nhưng nụ cười ấy không có chút độ ấm nào.
“Chẳng thân quen?" Câu nói của Kiều Sanh khiến Kiều Mộ Đình tức giận. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó đã biến thành bất đắc dĩ, “Quả nhiên là anh vẫn còn giận chuyện lúc trước!"
Kiều Sanh không đáp.
Kiều Mộ Đình lại nói, “A Sanh, tôi biết giờ mình có nói gì cũng vô ích. Chúng ta là anh em, tôi không nên có bất kỳ vọng tưởng nào với anh. Tôi thích anh, nhưng tôi thú thật là tôi chưa bao giờ có ý định để anh biết chuyện này. Nếu không phải lần đó tôi uống say, làm ra chuyện đó với anh, chúng ta cũng sẽ không tới nông nỗi này. Mấy năm qua ở nước ngoài, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chúng ta không thể nào trở lại như trước đây, tôi cũng không cách nào quên anh được. A Sanh, tôi yêu anh, tôi không muốn ép buột chính mình nữa, anh cho tôi một cơ hội được không?"
Kiều Sanh: “…"
Kiều Mộ Đình trưng cái mặt sầu thảm nói ra một mạch, phải qua một hồi sau Kiều Sanh mới ngộ ra rằng cậu ta đang tỏ tình với mình, khóe mắt y lập tức giật giật mấy cái.
Tình huống này là thế nào? Sao hai người anh em của mình đều có ý với mình cả?
Kiều Sanh tự nhận là tố chất tâm lý của y rất khá, nhưng tình huống hỗn loạn trước mắt này thật làm y hết biết nói gì…
Dù cảm giác với Kiều Mộ Đình rất khá, nhưng Kiều Sanh cũng không có ý định tới lui với cậu, tất cả cũng như bình thường. Tuy nhiên, ngay hôm sau, Kiều Mộ Đình đã tới tìm y.
Khi đó là vào buổi sáng, Kiều Sanh mới thức dậy. Có người gõ cửa, y bước ra xem ai, đồ ngủ vẫn còn nguyên trên người.
Kiều Mộ Đình đứng ngoài cửa, Kiều Sanh tùy ý, còn cậu thì chỉnh chu hơn nhiều.
Kiều Sanh vốn nghĩ người tới là Kiều Tử Việt, nên khi thấy là Kiều Mộ Đình, y có hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, y cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Y khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa vào khung cửa, hỏi: “Có chuyện gì không?"
Giọng của y khá là giữ lễ, nụ cười trên mặt cũng thế. Với những người nhìn thuận mắt, thái độ của y cũng thân thiện hơn.
Nhưng sắc mặt của Kiều Mộ Đình lại rất khó coi, “Mấy năm không gặp, câu đầu tiên anh nói với tôi là câu này?"
Kiều Sanh nhíu mày, “Vậy cậu cảm thấy tôi nên nói câu gì?"
Kiều Mộ Đình không đáp, im lặng nhìn Kiều Sanh. Bị nhìn bằng ánh mắt đó, Kiều Sanh thấy khó chịu, mặt lạnh xuống, ấn tượng với Kiều Mộ Đình cũng giảm đi nhiều.
Kiều Sanh xoay người đi trở vào, chuyển tay đóng cửa.
Kiều Mộ Đình giữ tay cầm lại, theo vào.
Kiều Sanh nhíu mày, “Cậu vào đây làm gì?"
Kiều Mộ Đình đáp: “Lần này tôi trở về là vì anh, chẳng lẽ anh còn để ý chuyện trước đây sao?"
Kiều Sanh không hiểu cậu ta đang nói chuyện gì, lòng càng khó chịu. Kiều Mộ Đình không chú ý tới vẻ mặt khó coi của y, đóng cửa lại, lẳng lặng nhìn đối phương.
“Anh đã thay đổi rất nhiều!" Kiều Mộ Đình nói.
“Vậy à?" Giọng Kiều Sanh lạnh lùng, “Nếu cậu tới đây là để ôn lại chuyện xưa, vậy xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
“Anh ghét tôi tới vậy sao?" Ánh mắt Kiều Mộ Đình ảm đạm.
“Vốn chẳng thân quen, thì sao có chán ghét?" Nụ cười của Kiều Sanh vẫn tao nhã như trước, nhưng nụ cười ấy không có chút độ ấm nào.
“Chẳng thân quen?" Câu nói của Kiều Sanh khiến Kiều Mộ Đình tức giận. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó đã biến thành bất đắc dĩ, “Quả nhiên là anh vẫn còn giận chuyện lúc trước!"
Kiều Sanh không đáp.
Kiều Mộ Đình lại nói, “A Sanh, tôi biết giờ mình có nói gì cũng vô ích. Chúng ta là anh em, tôi không nên có bất kỳ vọng tưởng nào với anh. Tôi thích anh, nhưng tôi thú thật là tôi chưa bao giờ có ý định để anh biết chuyện này. Nếu không phải lần đó tôi uống say, làm ra chuyện đó với anh, chúng ta cũng sẽ không tới nông nỗi này. Mấy năm qua ở nước ngoài, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chúng ta không thể nào trở lại như trước đây, tôi cũng không cách nào quên anh được. A Sanh, tôi yêu anh, tôi không muốn ép buột chính mình nữa, anh cho tôi một cơ hội được không?"
Kiều Sanh: “…"
Kiều Mộ Đình trưng cái mặt sầu thảm nói ra một mạch, phải qua một hồi sau Kiều Sanh mới ngộ ra rằng cậu ta đang tỏ tình với mình, khóe mắt y lập tức giật giật mấy cái.
Tình huống này là thế nào? Sao hai người anh em của mình đều có ý với mình cả?
Kiều Sanh tự nhận là tố chất tâm lý của y rất khá, nhưng tình huống hỗn loạn trước mắt này thật làm y hết biết nói gì…
Tác giả :
Thùy An