Dã Tướng Công

Chương 10

“Ái!" Hoa Vô Nhan hốc mắt rưng rưng, đưa ngón tay bị kim đâm lên miệng.

Đau quá, cũng không biết làm nữ hồng là chuyện khó làm thế này, một cây kim bé tẹo, so với cây đao dài ba thước còn khó dùng hơn.

“Vô Nhan, làm sao vậy?" La Thập rõ ràng đang ở dưới phòng bếp nấu thuốc dưỡng thai cho nàng, tai còn thính hơn thỏ, nàng mới chỉ hừ nhẹ một tiếng, hắn đã nhanh như gió lao đến tú các. “Ta nghe thấy em kêu đau, ai làm em bị thương?" Mặt hắn đầy sát khí, lạnh đến dọa người.

“Em đâu có kêu đau?" Nhanh tay giấu trường bào sau lưng, đây là giấu hắn làm, muốn cho hắn một bất ngờ vào sinh nhật hắn, để hắn biết trước sẽ không còn ý nghĩa. “Tướng công, chàng nghe lầm."

Làm gì có chuyện! Thính lực của hắn siêu tốt nha!

“Vô Nhan, có phải em đang giấu ta cái gì không?"

“Không có, không có, không có…." Đầu nàng lắc mạnh đến muốn rơi xuống. “Tướng công, chàng không phải đang sắc thuốc sao? Không cẩn thận, thuốc cạn mất đấy."

Cũng phải! Nhưng hắn thực lo lắng cho nàng, hơn nữa nhìn bụng nàng càng ngày càng lớn, kẻ không biết sầu lo là gì như hắn rốt cục cũng biết đến tư vị lo lắng không yên.

“Ta đi xem ấm thuốc, Vô Nhan, có việc em cứ gọi ta, ta lập tức đến liền." Hắn nghĩ nghĩ, vẫn lo lắng, lại quay lại, đưa cho nàng một bình sứ nhỏ. “Đây là thất hồn tán ta mới luyện, nếu có kẻ muốn gây bất lợi cho em, cứ thẳng tay giết, trăm ngàn lần đừng mềm lòng, biết không?"

Nàng kinh ngạc tiếp nhận bình sứ, từ khi nàng mang thai, hắn vì nàng đặc chế tùy thân bảo bối, từ vũ khí, thuốc nổ đến độc vật, phải đến hơn chục loại, hắn thật là vô cùng lo lắng cho nàng nha!

Nàng nghe lời, hắn cũng an tâm, lại định đi ra, nhưng mới đến cửa, lại quay lại lần nữa.

“Tướng công, còn có việc sao?" Nàng có điểm muốn cười, lại có chút đau lòng, bởi vì nàng, hắn sắp biến thành gà mái mẹ lắm lời.

Lần này La Thập lấy ra một quả cứng màu đỏ. “Đây là linh tâm quả, sau khi tinh luyện sẽ là thuốc tốt để giữ tính mệnh, đáng tiếc ta vẫn không tìm được thuốc dẫn thích hợp. Em cầm lấy, gặp nguy hiểm liền lấy nó ra ăn, dù thương thế nặng đến đâu cũng có thể giữ được tính mạng trong nửa khắc." Cha hắn trước khi chết đem quả này cho hắn từng cười than rằng, nếu biết đến thứ này sớm vài năm, nương hắn cũng đã không chết.

Đáng tiếc! Diêm Vương muốn bắt người vào canh ba, tuyệt không lưu người quá canh năm. Tới lúc cha tìm được phương thuốc kéo dài tính mệnh, nương hắn lại chưa đợi được thuốc được luyện thành đã nhắm mắt xuôi tay. Còn cha hắn ư? Người yêu đã chết, sống một mình còn có ý nghĩa gì, đơn giản là theo cùng đi.

Cho nên quả cây này vẫn còn đó, giờ được đưa đến tay Hoa Vô Nhan.

“Thứ này……rất quý giá." Tay nàng khẽ run run, hắn hết lòng hết dạ vì nàng như vậy, làm cho nàng vô cùng cảm động lại có chút vô thố. “Tướng công, linh tâm quả chàng cứ giữ cho mình đi! Vạn nhất……"

“Không có vạn nhất." Hắn đem trái cây để vào túi nhỏ bên hông nàng. “Chỉ cần em không có việc gì, ta sẽ nhất định không sao. Cho nên vì ta, em nhất định phải bảo trọng chính mình."

“Tướng công, mang thai sinh con là thiên phú của phụ nữ, em không có việc gì, chàng không cần quá lo lắng."

“Em đương nhiên sẽ không có việc gì, ta cũng không cho phép em gặp chuyện không may." Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên trán nàng. “Ta đi xem nhanh ấm thuốc. Em cử động không tiện, cũng đừng chạy lung tung một mình, chờ ta sắc thuốc xong, em uống xong thuốc, ta sẽ cùng em ra ngoài dạo chơi." Nói xong, hắn vội vội vàng vàng đi xuống bếp.

Đây vẫn là La Thập hoang dã khó thuần, giết người không buồn cau mày kia sao?

Nàng sờ trán chỗ hắn vừa hôn, độ ấm vẫn còn lưu lại, đáy lòng cũng trở nên ấm áp theo.

“Tướng công……" Nàng lôi trường bào vừa giấu ở phía sau ra, liếc nhìn đường may xiên xẹo, bực mình, tháo hết ra khâu lại. Nàng muốn may cho La Thập một bộ quần áo tốt nhất, không cho phép có chút khiếm khuyết nào.

“Đáng tiếc không lấy được vải do Chức tạo cục dệt, loại tơ lụa bình thường này tướng công cũng không quen mặc." Nàng vốn cảm thấy La Thập vừa từ chối trở về hoàng thất, không nên dùng đồ của hoàng gia, giờ lại hy vọng hắn ăn mặc những thứ tốt nhất. Ai thèm quan tâm có phạm pháp hay không, dù sao……hắn vốn chính là người trong hoàng thất còn gì!

“Có nên nhờ Tư Đồ đưa một ít đến đây không nhỉ? Nhưng như vậy sẽ không kịp sinh nhật của tướng công!" Nàng do dự, đột nhiên nhớ tới bộ đồ da thú kia, nếu có thể sửa lại nó, mặc vào vừa đẹp lại vừa thoải mái, tướng công nhất định sẽ thích.

Chạy vào gian trong, nàng lục tung tìm đồ.

Sát sát sát sát sát sát –

Đột nhiên, vang lên một trận tiếng kêu đinh tai nhức óc.

“Có chuyện gì?" Nàng chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra chỗ có tiếng chém giết, đã thấy một tên cầm đầu một đám gần trăm tên áo xanh vung đao bổ tung cửa lớn Hoa gia bảo.

Hoa Vô Nhan nheo mắt nhìn kĩ, thấy trên ngực áo mỗi tên áo xanh đều thêu một chữ “Phong" màu máu.

“Hắc phong trại, thiết huyết truy hồn?!" Quái, Hắc phong trại cùng Hoa gia bảo cách xa nhau, vốn nước giếng không phạm nước sông, sao giờ lại tập kích Hoa gia bảo?

“A! Vương bá –" Nàng thấy Vương quản gia bị một đao chém thành hai đoạn, bất chấp đang có bầu bảy tháng, lập tức nhảy từ tú các xuống, thân hình tròn trịa lại nhẹ nhàng giống như lông chim, khẩn cấp ngăn được một đao suýt chém trúng mẫu thân, một chưởng đánh nát tâm mạch của kẻ đánh lén.

“Vô Nhan!" Mặt Hoa phu nhân trắng bệch.

“Nương, Hắc phong trại vì sao muốn tập kích Hoa gia bảo?" Hoa Vô Nhan vung tay, đoạt lấy một thanh đao, chém hai nhát, lại thêm hai tên của Hắc phong trại về gặp tổ tiên.

“Ta cũng không biết, trước, trước đây Hắc phong trại chủ nói muốn lấy Vô Hà, nhưng lúc đó các con lại ra ngoài, cha con liền trả lời đối phương, phải đợi Vô Hà trở về, hỏi ý kiến Vô Hà……Á!" Mặc dù có con gái bảo vệ, nhưng đám người tập kích giả thật sự quá nhiều, Hoa phu nhân vẫn suýt bị chém trúng. “Sau đó các con trở về, cha con phải đi thương lượng với đối phương. muốn hoãn chuyện kết hôn đến nửa năm sau, đến hôm nay cha con mới trở về nói đối phương đã đồng ý, ai ngờ…… Cha con chân trước vào cửa, bọn họ đã chém giết phía sau."

“Không đúng!" Hoa Vô Nhan một chưởng đánh bay một tên áo xanh. “Sau khi con cùng tỷ tỷ trở về, cha căn bản không hề hỏi xem tỷ tỷ có đồng ý lấy chồng hay không, sao lại có thể hẹn với Hắc phong trại chủ sáu tháng sau đính hôn?"

“Cái này……" Hoa phu nhân nhất thời bị bí, thiếu chút nữa bị kẻ địch chém cho một đao.

“Nương, có phải mọi người lại có chủ ý xấu gì không đó?" Hoa Vô Nhan ngừng một hơi, múa đao, ba gã áo xanh đi đời.

“Vô Nhan, cha mẹ không biết…… Lúc trước, chúng ta nghĩ làm vậy có vẻ tốt cho con, ai ngờ được……" Bọn họ cũng là sợ nữ nhi đi theo La Thập phải chịu khổ thôi! Sớm biết La Thập có bản lĩnh như vậy, thì bọn họ đâu có tự rước khổ vào thân làm gì?

“Cho nên các ngươi coi ông đây là kẻ đần mà đùa giỡn?" Một thanh âm độc địa chen vào.

“Hắc phong trại chủ!" Hoa phu nhân sợ tới mức suýt nữa hôn mê.

Chỉ có Hoa Vô Nhan có can đảm, lần đầu tiên nhìn thấy này kẻ xưng bá võ lâm này, thật bất ngờ hắn không có ba đầu sáu tay, ngược lại ngũ quan đoan chính, chỉ có điều trên mặt hắn đầy sát khí.

“Hắc phong trại chủ nếu đã đồng ý với cha ta nửa năm sau mới đến đón dâu, thì sao lại đột nhiên đánh lén Hoa gia bảo?"

Hắc phong trại chủ liếc mắt nhìn mười mấy xác chết dưới chân Hoa Vô Nhan, không thể ngờ được trong đám người Hoa gia bảo như mèo bệnh cả lượt, lại cất giấu một con hổ nhỏ.

“Vì sao? Chính ngươi xem." Hắn bỏ lại một phong thiệp mời.

Hoa Vô Nhan phất tay trái một cái, thiệp mời bay vào lòng bàn tay, nàng mở ra xem, không biết nên giận hay nên cười.

Đó là thiệp mời đám cưới của thiếu chủ Cái Bang cùng Hoa Vô Hà, mời tất cả các bang phái trên võ lâm.

Nàng cùng Vô Hà không hổ là tỷ muội, việc thành thân này nọ, chính mình đồng ý là được, về phần cha mẹ chỉ hôn…… Bên kia mát mẻ bên kia đợi đi!

Có điều tại sao thiệp mời này lại không được đưa đến Hoa gia bảo? Cái Bang cũng là một môn phái lớn, không thể tự dưng thất lễ như vậy! Trừ phi…… Hoa Vô Nhan vừa nghĩ, đoán được ngay đây là chủ ý của tỷ tỷ.

Đừng nhìn võ lâm đệ nhất mĩ nhân bình thường ngơ ngơ ngẩn ngẩn, như không có não mà nhầm; đó chẳng qua là vì Hoa Vô Hà tính thích hưởng thụ, lười dùng não, kỳ thật nàng còn thông minh hơn khối kẻ khác. Sở dĩ nàng mới về nhà chưa được vài ngày đã lại trốn nhà đi chơi, nhất định là vì đã đánh hơi thấy điều bất lợi cho nàng, vì thế vội vã đi lánh nạn.

Hoa Vô Nhan thở dài, như vậy so ra, người ngốc nhất, không biết dùng mưu tính kế nhất trong nhà chính là nàng. Ngây thơ nghĩ rằng luyện cho tốt võ công, tự nhiên có thể gây dựng lại uy danh cho Hoa gia bảo; Ngây thơ cho rằng chỉ cần cha mẹ vừa nhận thấy bản lĩnh xuất chúng của La Thập, chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, từ nay về sau một nhà hạnh phúc hoà thuận vui vẻ; Kết quả……

Chuyện trên đời căn bản không đơn giản như nàng nghĩ.

Nàng thở sâu. “Hắc phong trại chủ, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Nếu tỷ tỷ ta đã sắp thành thân cùng Cái Bang thiếu chủ, vậy thì hôn sự với quý trại không thể thành. Đây là sơ xuất của Hoa gia chúng ta, ta thay mặt gia phụ nhận lỗi với trại chủ, trại chủ cứ đưa ra yêu cầu bồi thường, chỉ cần nằm trong khả năng của Hoa gia bảo, chúng ta sẽ tuyệt đối làm theo."

“Xin lỗi?" Hắc phong trại chủ ngửa đầu cười to. “Bằng vào một con nhóc như ngươi có tư cách gì mà ra điều kiện với ta? Trừ phi tiếp được một chưởng của ta đã." Một chưởng vung ra, thế như sấm sét.

Phanh –

Không khí vô hình vô ảnh trong nháy mắt này giống như bị nén lại, lại lập tức dập nát, tạo nên sóng chấn động thổi bay hết mọi người xung quanh; ngay cả Hắc phong trại chủ cũng không ngoại lệ, thụt lùi ba bước lớn, khóe miệng phun máu.

Chỉ trừ hai người: La Thập đột nhiên từ trên trời bay xuống, và Hoa Vô Nhan được hắn che chở ôm vào trong ngực.

“Tướng công!" Hoa Vô Nhan thấy La Thập, cả người đều bình tĩnh lại, vui vẻ ôm lấy hắn.

Nói thật, nàng không sợ Hắc phong trại chủ, nhưng sợ Hắc phong trại. Người ta có hàng vạn binh sĩ, chỉ cần mỗi người một ngụm nước miếng là có thể dìm chết Hoa gia bảo.

Lại nói, trong chuyện này lỗi là ở Hoa gia bảo, nàng muốn biện hộ cũng đuối lý, thật không biết nên như vượt qua cửa ải khó khăn này ra sao.

Có lẽ có La Thập ở đây thì sẽ khác, trời sập xuống hắn còn đỡ được, huống gì một cái Hắc phong trại nho nhỏ?

Ở trong lòng nàng, hắn chính là thần, chính là thánh, không gì không làm được.

“Ta biết cả rồi." La Thập vội vàng kiểm tra nàng một lượt từ đầu đến chân, cũng may không việc gì, không xước một chút da, nếu không hắn đem chôn sống toàn bộ Hắc phong trại.

Có điều giờ hắn cũng không tính thả cho đám người này đi. Vừa nãy ở phòng bếp nghe thấy tiếng Hoa Vô Nhan kêu lớn, hắn vốn định chạy tới, lại phát hiện Hắc phong trại không những phái người tiến công từ cửa lớn, còn bố trí thuốc nổ ở bốn phía xung quanh, đây đích thị là có ý diệt môn.

La Thập phỏng chừng, nếu châm đám hỏa dược đó, đến cả tòa Hoa gia bảo cũng nổ thành mảnh nhỏ, khỏi nói đến người bên trong. Vì thế hắn xử lý đám thuốc nổ trước, mới tới chỗ Hoa Vô Nhan.

May mà hắn tới kịp. Tên Hắc phong trại chủ này chưởng lực hùng hậu, mặc dù so ra kém hắn, lại sàn sàn bằng với Hoa Vô Nhan. Nhưng nàng giờ đang mang thai, tình thế bất lợi hơn so với người khác; nàng mà tiếp hai chưởng này, vạn nhất động thai thì phiền to.

Một chưởng đánh lui Hắc phong trại chủ của La Thập, lại khiến cho toàn bộ đám người xung quanh khiếp vía.

Hắc phong trại chủ là cao thủ đứng thứ ba trên võ lâm bảng, cho dù là phương trượng Thiếu Lâm đứng đầu võ lâm, không đánh đến mấy trăm chiêu, cũng đừng hòng đánh bại hắn, vậy mà La Thập chỉ dùng một chưởng đã làm được điều kẻ khác không có khả năng làm. Nam tử nhìn như bình thường này võ công rốt cuộc cao bao nhiêu, không ai đánh giá được.

“Được, được lắm……" Hắc phong trại chủ bị một chưởng đẩy lui, giận dữ cười gằn. “Người đâu! Giết cho ta, một mống cũng không chừa, đầu tiên đem lão thất phu họ Hoa cùng con của hắn đi chém!"

“Tuân mệnh, trại chủ!" Tiếng chưa dứt, từng đám lại từng đám người áo xanh từ cửa sau, cửa hông, tường bao Hoa gia bảo xông vào.

Nhưng như vậy cũng không hề khiến Hoa Vô Nhan cảm thấy sợ hãi, tướng công nàng ngay cả đám sói đao kiếm nan thương còn không sợ, huống chi đám người nhãi nhép kia.

Mà khi thấy phụ thân cùng đại ca bị bắt trói, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, thân mình lảo đảo, thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Vô Nhan!" La Thập vội vàng giúp nàng thuận khí, trong lòng thầm mắng nhạc phụ cùng đại cữu tử vô tích sự. Đám người này tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có tên trại chủ kia là trụ nổi một trận, đám còn lại đều là đồ bỏ, thật không hiểu nhạc phụ cùng đại cữu tử làm ăn thế nào mà lại khinh địch như vậy, chưa gì đã bị trói.

“Tướng công, cứu cha em cùng đại ca, xin chàng đấy!" Hoa Vô Nhan khóc nắm lấy vạt áo La Thập. “Em biết bọn họ không tốt, nhưng bọn họ nói cho cùng cũng là người thân của em, em……"

“Bình tĩnh nào, Vô Nhan, đừng lo lắng quá, đừng quên em đang có thai." Hắn khẽ xoa trán nàng. “Hết thảy có ta. Ta nói rồi, chỉ cần là nguyện vọng của em, ta nhất định giúp em đạt thành, cho nên em bình tĩnh lại." Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nàng đang mang thai mà lại bị kích động quá mức. Trời ạ! Hắn tuyệt đối không đồng ý cho nàng mang bầu lần nữa.

Lúc nàng vừa có thai, hắn còn không có cảm giác, nhưng bụng nàng càng lớn, hắn càng thêm lo lắng, lúc thì nghĩ tới mẹ hắn vì khó sinh mà chết, lúc lại nhớ đến những gì viết trong sách, nữ nhân sinh con tựa như đến quỷ môn quan dạo một vòng.

Đám Hắc phong trại khốn kiếp đó…… Bọn chúng không thể chờ Vô Nhan sinh con xong hẵng đến đập phá sao? Nhất định phải chọn lúc này đến làm loạn, toàn bộ đáng chết!

“Vô Nhan, hít sâu, nào, hít vào……" trong mắt La Thập chỉ có nương tử hắn, bộ dáng này so với tình cảnh loạn tùng phèo trước mắt, thật sự là……

Hoa Vô Nhan lại một lòng tin tưởng La Thập, hắn nói như thế nào, nàng làm như thế.

Mặc kệ những người khác nhìn muốn rớt con mắt, tức muốn xì khói.

“Ra tay." Hắc phong trại chủ nói.

“A!" Hoa Vô Nhan lại hét lên lần nữa, không phải bị Hắc phong trại chủ dọa, mà là…… Sao nàng lại thấy đau bụng là thế nào?

“Không có việc gì." La Thập tiện tay chém ra hai luồng chưởng phong, nháy mắt, đầu hai gã áo xanh kèm hai bên Hoa bảo chủ cùng Hoa Vô Ngân nổ tung. “Vô Nhan, không cần lo chuyện khác, trời có sập tướng công cũng đỡ được giúp em, giờ em chỉ cần tập trung hít thở sâu là được rồi."

Hoa bảo chủ cùng Hoa Vô Ngân cũng không phải ngu ngốc, hai kẻ giữ bọn họ đã chết, bọn họ còn không chạy sao?

Cả đám người còn lại của Hoa gia đều thừa cơ hội này co cụm lại phía sau La Thập.

La Thập vẫn còn đang hướng dẫn Hoa Vô Nhan hít vào, thở ra, hít vào, lại thở ra……

Người của Hắc phong trại đã sắp đuổi giết đến đây.

“Cút!" Mắt La Thập không rời khỏi người Hoa Vô Nhan, nhưng tay phải lại liên tục bắn ra hai trái cầu đen nhỏ; Đây là phích lịch tử đã được cải tiến.

Đoàng! Thiết hoàn rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ rung trời. Cùng lúc, từ viên thuốc nổ bắn ra kim độc chết người cùng khói độc, ít nhất hạ gục trên hai mươi tên áo xanh.

“Tướng công……" Hoa Vô Nhan cắn môi đến muốn bật máu, nàng hình như đã bị động thai.

“Không sao, không có việc gì, em cứ nhắm mắt lại, tướng công xử lý đám rác rưởi này chốc lát thôi, rồi sẽ ổn cả." La Thập ôm lấy vợ. Người bên cạnh, đi tìm chết!

“Ưưư……" Nàng có nhắm mắt lại, nhưng vẫn đau a! “Tướng công, em…… Không được……"

“Vậy tướng công đưa en ra ngoài trước, nhé…… Nơi này dù sao cũng không thể ở lại lâu, em đến một gian phòng trọ yên tĩnh ở phố bên, tạm thời nghỉ ngơi, có được không?"

Thật sự là quá không coi ai ra gì, Hắc phong trại chủ không phải bị La Thập đánh cho hộc máu, mà là bị hắn chọc tức đến hộc máu.

“San bằng toàn bộ Hoa gia bảo cho ta!" Trại chủ rít gào.

Những người khác trong Hoa gia bảo sợ tới mức giống bầy cừu mới sinh, co thành một đám, lẩy bẩy run không ngừng.

“Con rể –"

“Muội phu –"

“Cô gia –"

Lúc này tất cả mọi người mới thừa nhận địa vị của La Thập, nhưng La Thập căn bản không thèm để ý đến đám bọn họ. Hắn ngửa đầu, thét dài một tiếng như tiếng rồng ngâm, vút thẳng lên chín tầng mây.

“Dát!" Lập tức, một tiếng chim kêu bén nhọn đáp lại. Mới có hơn hai tháng, tiểu thương điêu lại lớn lên một vòng, đã phảng phất có nét hùng tuấn của bá chủ bầu trời.

“Kim Ngân, bảo vệ Vô Nhan lui ra ngoài." Mà La Thập, hắn chuẩn bị đại khai sát giới.

“Dát!" Thương điêu chỉ mới vỗ hai cánh, đã cuồn cuộn nổi lên cuồng phong có thể thổi bay một cái bàn lên giữa không trung.

Người công lực không đủ bị trận gió lớn này thổi qua, cơ hồ không đứng vững nổi, Kim Ngân đưa vuốt quắp lấy Hoa Vô Nhan, bay lên trời cao.

La Thập trừng mắt nhìn đám người còn lại của Hoa gia. “Các ngươi còn không đi?" Vừa nói, hắn vừa chặn đòn công kích của Hắc phong trại chủ, lại quăng một nắm phích lịch tử đã được cải tiến về phía đám người áo xanh.

Đùng đùng đoàng! Nơi nơi đều là tiếng nổ mạnh. Thứ đồ này không chỉ thanh âm cực lớn, mà lực sát thương lại càng mạnh, chỗ nào viên thuốc nổ được ném ra, thì quanh chỗ đó một đám người áo xanh gục như ngả dạ.

Hoa bảo chủ há mồm muốn xin La Thập thủ hạ lưu tình. Hắn cứ cho nổ như vậy, Hắc phong trại đúng là sẽ xong đời, nhưng Hoa gia bảo cũng không giữ được, sau này chắc chắn phải dỡ hết ra xây lại. Vấn đề là, phải đi đâu kiếm ngân lượng đây?

Nhưng cuối cùng Hoa bảo chủ vẫn ngậm miệng, vội vàng giúp đỡ phu nhân, lôi kéo con chạy trối chết. Biết làm sao nữa, Bộ dạng lúc La Thập giết người rất đáng sợ, hoàn toàn không coi mạng người ra gì, so với đồ tể còn giống đồ tể hơn, nói lý với người như thế, trừ phi muốn tìm cái chết.

Hoa Vô Nhan vừa ra khỏi Hoa gia bảo, liền nhận thấy có chuyện không ổn, bảo Kim Ngân buông nàng xuống.

“Kim Ngân ngoan, ta ở chỗ này nghỉ một lát, ngươi đi trước giúp tướng công." Nàng vỗ đầu thương điêu nói.

Kim Ngân hiểu tiếng người, ngoan ngoãn gật đầu, kêu dài một tiếng, xoay người lại bay trở về.

Huyện Thanh Đồng nơi Hoa gia bảo tọa lạc, không phải thành thị lớn gì, nhưng bình thường cũng rất náo nhiệt, phố xá kẻ lại người qua, vậy mà hôm nay lại rất quỷ dị, không có nửa người đi lại trên đường.

“Chẳng lẽ Hắc phong trại mua được quan phủ, khiến quan huyện phong tỏa bốn bề Hoa gia bảo?" Cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích vì sao trong Hoa gia bảo đánh nhau nghiêng trời lệch đất, cũng không thấy nửa bóng quan sai ra mặt duy trì trật tự.

“Đám tham quan chết tiệt!" Trước kia cũng từng xuất hiện tình huống tương tự, Hoa gia bảo bị đám lục lâm hảo hán vơ vét tài sản, đi quan phủ báo án, huyện quan lại nói đây là tranh đấu giang hồ, quan phủ không nên tham gia, cuối cùng vẫn là Hoa gia bảo tiêu tiền tiêu tai xong việc.

Nhưng từ khi Hoa Vô Ngân cưới thiên kim của Tể tướng, lên làm thượng thư, loại chuyện này liền giảm đi. Huyện quan cũng muốn vuốt mông ngựa (nịnh hót) thượng thư a! Tuy rằng đây chỉ là một vị thượng thư bám váy vợ.

Thế nhưng hôm nay chuyện tương tự lại lần nữa xảy ra, nghĩa là sao? Hắc phong trại có địa vị cao hơn? Hay phía sau Hắc phong trại có ngọn núi lớn hơn để dựa vào? Nếu không nữa thì chính là……nhạc phụ của đại ca đã xảy ra chuyện, huyện quan phán đoán hợp tác cùng Hắc phong trại có lợi hơn, vì thế bán đứng Hoa gia bảo?

“Con gái……"

“Muội muội……"

“Tiểu thư……"

Tám người còn may mắn sống sót trong bảo lúc này vây quanh Hoa Vô Nhan.

“Sao con còn ở chỗ này?" Hoa phu nhân trên cánh tay bị rách một vệt thật dài, nửa người máu tươi đầm đìa, rất chật vật.

Hoa Vô Nhan nhìn trái nhìn phải. “Tướng công con đâu?"

“Muội phu bảo chúng ta ra trước." Hoa Vô Ngân cũng thương tích đầy mình thở hào hển.

“Tướng công vẫn còn ở bên trong?" Hoa Vô Nhan đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng.

“Vô Nhan, con sao vậy," Hoa phu nhân nhanh chóng đỡ lấy nàng. “Không có việc gì chứ?"

“Đừng lo lắng, Vô Nhan, con rể không có việc gì." Theo như Hoa bảo chủ phán đoán, Hoa gia bảo có bị nổ vụn, La Thập cũng sẽ không chết. Người kia cao cường đến cái loại tình trạng này, vậy mà lão lại từng vọng tưởng đối nghịch với hắn, nay nghĩ đến, lại một trận run như cầy sấy.

“Hắc phong trại người nhiều như vậy, tướng công chỉ có một mình, mãnh hổ nan địch hầu đàn (1), mấy người……" Hoa Vô Nhan muốn nói bọn họ thật không có nghĩa khí, lại bỏ ân nhân cứu mạng lại một mình mà trốn chạy. Nhưng thấy bọn họ ai nấy đều mang thương tích, cho dù có thực sự liều mình bằng bất cứ giá nào, thì cũng có giúp được gì? “Ai, quên đi! Đại ca, huynh có định đi quan phủ xem xét một chút, vì sao Hoa gia bảo ta lại bị cách ly không?"

(1) Mãnh hổ nan địch hầu đàn: một con hổ dữ cũng khó địc lại một đàn khỉ, ý nói La Thập dù mạnh cũng khồn địch được cả đám người Hắc Phong trại.

“Cách ly……" Được Hoa Vô Nhan nhắc nhở, Hoa Vô Ngân lúc này mới phát hiện tình trạng khác thường xung quanh. “Con lợn phì huyện quan kia, đúng là muốn tiền không muốn sống nữa mà, ta phải đi tìm hắn!" Hắn nổi giận đùng đùng chạy đi.

“Cha, người cùng nương tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi!" Hoa Vô Nhan cầm một lọ kim sang dược chính tay La Thập luyện đưa cho Hoa bảo chủ. “Thuốc này rất có linh hiệu, người đưa cho mọi người dùng."

“Được." Hoa bảo chủ giúp đỡ Hoa phu nhân, dẫn người làm trong nhà rời đi. Không đi không được a! Bên trong đánh đến trời long đất lở, trời biết khi nào thì cả dãy nhà sẽ sập xuống, tốt nhất cứ đi xa một chút cho an toàn, Hoa gia bảo này…… Ai, xem như bị hủy.

Hoa phu nhân đi được hai bước, thấy nữ nhi chưa đi cùng, hỏi:“Vô Nhan, sao con không đi?"

“Tướng công còn ở bên trong, con sao có thể một mình rời đi?" Hơn nữa nàng cũng không đi nổi! Bụng đau quặn từng đợt, có lẽ là vì khi nãy cùng người đối địch, động đến thai khí.

“Con ở lại có năng lực làm gì? Con rể nếu không chống cự nổi, thêm mình con, cũng chỉ uổng thêm một mạng người. Huống chi con còn mang đứa nhỏ, con không nghĩ cho chính mình, cũng nên vì đứa nhỏ." Hoa phu nhân khuyên nàng.

“Đúng vậy, Vô Nhan, ta thấy một mình con rể làm được." Hoa bảo chủ hùa theo nói.

“Bởi vì tướng công lợi hại liền xứng đáng phải gánh vác phần trách nhiệm lớn nhất sao? Cha, vậy là không đúng." Hoa Vô Nhan nhịn không được thay tướng công tổn thương bởi bất công, cũng nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua……

La Thập mặc da thú, cách nhìn thế giới cũng là của dã thú. Lúc hắn giết người thực tàn nhẫn, nhưng lúc con người giết động vật không tàn nhẫn sao? Trong lòng La Thập, vạn vật là ngang hàng, người hay động vật cũng đều giống nhau, chỉ cần nguy hại đến hắn cùng với người hắn yêu thương, hắn sẽ dùng thủ đoạn lạnh lùng tàn khốc nhất đi giải quyết.

Đúng vậy, theo một cách nào đó có thể nói, La Thập không có nhân tính.

Nhưng nghĩ lại theo hướng khác, La Thập phải chăng mới là có nhân tính nhất? Cuộc đời của hắn không có so đo, âm mưu hay quỷ kế. Hắn yêu, sẽ dùng toàn bộ thể xác và tinh thần mà yêu, không hỏi ai yêu nhiều, ai yêu ít, hay thế nào mới là yêu công bằng.

Hắn yêu nàng, cho nên vì nàng, hắn đầm rồng hang hổ cũng dám lao vào.

Mà nàng chẳng lẽ tại thời khắc nguy khốn này lại có thể vứt bỏ hắn. Chỉ vì nàng đi cũng vô dụng, bởi vì nàng đi cũng chỉ là phí thêm một mạng người, cho nên tốt nhất nên tham sống sợ chết mà bỏ mặc hắn một mình sao?

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến đều tự bay.

Đột nhiên, nàng nghĩ tới hai câu này.

“Chim chóc cũng không bỏ mặc bạn lữ mà tự bay, những kẻ nói hai câu này căn bản không biết yêu, bọn họ chưa từng nghe tiếng kêu thê lương đến vậy, khắc cốt ghi tâm đến vậy của loài chim khi cùng người yêu chiết cánh……" Chuyện khi trước, Kim Nhi vì ngân nhi tự tử nghĩa vô phản cố (2) nảy lên trong lòng nàng. “Ta là người, chẳng lẽ ngay cả chim chóc cũng không bằng?"

(2) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước, ở đây còn có nghĩa là không kìm lòng được.

“Vô Nhan, con nói nhỏ cái gì đó?" Hoa phu nhân bị ánh mắt đột nhiên trở nên đỏ ngầu của con gái dọa sợ.

“Nữ nhi bái biệt cha mẹ." Hoa Vô Nhan đối mặt cha mẹ cúi người một cái, lập tức mang tâm tình nghĩa vô phản cố như trước quay trở lại Hoa gia bảo.

“Vô Nhan –" Hoa phu nhân nhất thời không chú ý, không kịp giữ nàng lại. “Tướng công, Vô Nhan…… Chúng ta làm sao bây giờ?"

“Cái này……" Hoa bảo chủ cũng không biết làm thế nào a! Chuyện điên cuồng như thế lão vẫn là thấy lần đầu, người cũng choáng váng.

Hoa Vô Nhan vừa vọt vào Hoa gia bảo, liền thấy ở góc tường phía tây một gã áo xanh hai chân đều bị phích lịch tử nổ chặt đứt, lại vẫn đỏ mắt điên cuồng, hai tay vẫn không ngừng cố đánh lửa.

“Đây là đang làm cái gì?" Nàng ôm bụng quặn đau chạy tới thì thấy, đó là hỏa dược. Một bao lớn, ngòi nổ bị chặt đứt, nhưng tên áo xanh này lại mặc kệ sống chết, cố nhóm lên mồi lửa định ném về phía bao thuốc nổ. Thuốc nổ này mà nổ, Hoa gia bảo chắc chắn sẽ bị san bằng, La Thập còn có đường sống sao?

Hoa Vô Nhan một chưởng đánh xuống, hoàn toàn chặt đứt đường sống của tên áo xanh. Lúc này cũng bất chấp cái gì kêu tàn nhẫn, cái gì gọi là nhân từ, nàng một phen xé mở bao hỏa dược, làm cho máu tên áo xanh thấm ướt toàn bộ chỗ thuốc nổ, như vậy cho dù lại có người muốn châm nó, cũng không làm được.

Nàng đi dọc theo tường vây dò tìm, ở bốn cửa ra vào của Hoa gia bảo tìm được sáu bao thuốc nổ, dùng cách tương tự hủy chúng đi. Lúc này mặt nàng đã sắp trắng như tờ giấy, toàn thân vừa bê bết máu, vừa sũng mồ hôi.

“Ta liều mạng với ngươi –" Đột nhiên, từ phía đại sảnh truyền đến tiếng Hắc phong trại chủ bị dồn vào đường cùng điên cuồng hét lên.

“Tướng công!" Cố chống chọi cơn đau nơi bụng, nàng gắng sức đi về phía đại sảnh.

Uỳnh! Lại là một trận tiếng nổ kịch liệt, là Hắc phong trại chủ cho nổ chỗ thuốc nổ còn lại trên người ý đồ cùng La Thập đồng quy vu tận (3).

(3): cùng chết chung.

La Thập một cước đá tên trại chủ kia bay lên xà ngang, đồng thời, lúc hỏa dược nổ tung, Hoa Vô Nhan cũng chạy tới đại sảnh.

“Vô Nhan!" La Thập vẫn mang nét mặt lạnh lùng như gỗ đá đột nhiên thay đổi sắc mặt. “Đi mau!"

Hắn nhanh như tên bắn xẹt tới bên nàng, hai tay ôm lấy nàng, tức tốc chạy ra ngoài.

Ầm ầm ầm! Trải qua một trận phát cuồng của La Thập, cùng với “cố gắng" của Hắc phong trại chủ, toàn bộ khu nhà chính của Hoa gia bảo đều sập xuống.

“Tướng công, cẩn thận!" Nàng thấy một đoạn xà ngang sập xuống.

Nhưng La Thập chỉ lo bảo vệ nàng chu toàn, sao còn lo được đến đám gạch đá sầm sập rơi xuống đầu kia. Hắn thi triển khinh công đến mức cao nhất, cả người như hóa thành một làn khói nhẹ, bay ra khỏi Hoa gia bảo.

“Vô Nhan [ con rể ]–" Thấy hai cái tượng đất đầy máu lao tới, Hoa bảo chủ cùng Hoa phu nhân đồng thời chạy lại.

“Mau gọi đại phu!" La Thập cùng Hoa Vô Nhan cũng đồng thanh hô to, trong mắt chỉ thấy máu cùng vết thương trên người người kia.

Trăm ngàn đừng có việc gì a, tình vợ chồng như tịnh đế liên, sống cùng sống, chết cũng phải cùng chết.
Tác giả : Đồng Ny
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại