Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 4 - Chương 6: Một chút lam y tao nhã!

Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 4 - Chương 6: Một chút lam y tao nhã!

Đối với ánh mắt như vậy, Nguyệt Vũ rất là nghi hoặc.

Nàng dám khẳng định, ánh mắt này không phải là vị đội trưởng thần thánh sĩ Lôi Thánh Huyền kia, cũng không phải đám người ở đây.

Ánh mắt như vậy, có chút nghiền ngẫm, có chút cực nóng, Nguyệt Vũ cảm giác chính mình như con một mồi bị nhìn thẳng.

Bất động thanh sắc quay đầu lại, ánh mắt Nguyệt Vũ sắc bén đảo qua, đồng thời thần thức cũng thả ra ngoài. Bất quá, làm nàng tiếc nuối là không phát hiện ra chủ nhân của ánh mắt kia.

Như thế, người này hoặc là thực lực cao hơn nàng, hoặc là che dấu vô cùng tốt. Nguyệt Vũ tin tưởng người nọ là cái trước.

Dưới lớp mặt nạ, thần hình hoàn mỹ gợi lên một chút độ cong tự tin cuồng vọng, Nguyệt Vũ xoay người lại nhanh chóng rời đi, tựa hồ đối với chuyện như vậy cũng không có cảm giác gì.

Bất quá, ngay tại lúc Nguyệt Vũ rời đi, một chút bóng dáng phong hoa tuyệt đại, cũng lắc mình một cái, đột nhiên biến mất. Tựa như một trận gió thổi, mau đến mức khiến cho người ta khó có thể bắt giữ, chỉ lưu lại nơi kia một trận không khí dao động vô cùng nhỏ......

"Mẹ nó, đây là cái địa phương quái quỷ gì a, lớn như vậy......" Nguyệt Vũ nhìn nơi vừa mới đi qua trước mắt, rốt cục nhịn không được bạo phát.

Vốn rời đi nơi báo danh, Nguyệt Vũ liền chuẩn bị hảo hảo mà thưởng thức một chút cái gọi là phong cảnh đồ sộ của đế quốc học viện này. Nhưng phong cảnh này thật sự là quá mức to lớn, nàng sẽ chết vì lạc đường a!

Nhìn dạng kiến trúc điêu khắc trước mắt, tuy rằng vô cùng phồn hoa, vô cùng xinh đẹp, nhưng cư nhiên mẹ nó một bóng người cũng không có, muốn tìm một vị hỏi đường đều không được a.

"Ca ca, chúng ta như thế nào lại tới nơi này a, nơi này không phải đã đi qua rồi sao? Chúng ta hẳn là lạc đường rồi. Hiện tại làm sao bây giờ?" U U tò mò chớp chớp đôi mắt to linh động, có chút mê mang nhìn nơi vừa mới đi qua không lâu, đáng yêu hỏi.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ cũng có chút bất đắc dĩ nhíu mi, đang muốn nói gì đó, đột nhiên một ít vụn vặt tiếng bước chân truyền vào trong tai nàng......

Nghe thanh âm này, Nguyệt Vũ trước tiên liền cảm giác người tới tổng cộng có ba cái. Ngay sau đó, thần thức Nguyệt Vũ đảo qua, đã cảm thụ rành mạch thực lực của mấy người phía trước.

Ba người, hai tên huyền hoàng, còn lại là một tên nàng cư nhiên nhìn không thấu!

Nàng nhìn không thấu thực lực có nghĩa là cấp bậc cao hơn nàng, nhưng thời điểm cảm nhận hơi thở của người kia, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi.

Hơi thở kia làm Nguyệt Vũ cảm thấy có chút quen thuộc, hình như gặp được không lâu trước đó. Tuy rằng thực mờ nhạt, nhưng trí nhớ Nguyệt Vũ rất cường đại, cho nên nàng dám khẳng định, người nọ nàng đã gặp qua, bất quá về phần là ai, Nguyệt Vũ cũng không rõ. Bởi vì nàng cũng không có ý định phải nhớ kỹ.

Bất quá, nàng khi nào thì nhận thức một cao thủ như vậy?

Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ suy tư, tiếng bước chân cách đó không xa chậm rãi tới gần, sau đó chỉ thấy bóng dáng ba người rõ ràng xuất hiện trước toà kiến trúc......

Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, tựa hồ căn bản không chú ý tới phía trước có người. Đến khi tới rất gần Nguyệt Vũ, một vị mới đưa tầm mắt từ hai đồng bạn bên cạnh về phía trước, khi hắn thấy rõ phía trước mình là hai người một lớn một nhỏ, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, sau đó vươn tay, chỉ vào Nguyệt Vũ mồm miệng không rõ hô:

"Là...... Là...... Các ngươi!" Trong giọng nói kia tràn đầy khó tin, có kinh ngạc, thậm chí còn có phẫn nộ......

Nhìn nam tử áo trắng trước mắt bộ dáng khoa trương, còn chỉ một tay vào chính mình, Nguyệt Vũ rất là nghi hoặc nhíu mi. Nghe khẩu khí kia, giống như bọn họ rất quen thuộc, nhưng nàng hình như không có gặp qua hắn a.

Cẩn thận đánh giá liếc mắt tên trước mặt một cái, chỉ thấy hắn lớn lên mặt như quan ngọc, rất là anh tuấn tiêu sái, diện mạo như vậy khiến Nguyệt Vũ lập tức cảm thấy có chút quen thuộc .

Người này không phải là tên sắc nam thời điểm bọn họ tiến vào Lossa thành gặp được hay sao?

Nguyệt Vũ rốt cục cũng nhớ tới người này. Ngày ấy U U đá một cước, khiến cho người này bay như lưu tinh, trời đất bao la, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng hắn về sau muốn báo thù cũng tìm không thấy bọn họ. Nhưng không nghĩ tới vài ngày sau lại thấy mặt, này thật đúng là hữu duyên a!

U U chớp mắt to nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt, sau đó nghĩ đến người này lúc trước cư nhiên bắt nàng làm loại tiểu thiếp cấp thấp như vậy còn chưa có báo thù, vì thế hung hăng bước từng bước về phía trước, hai tay chống nạnh, đối với sắc nam quát:"Lại là tên sắc nam ngươi, cư nhiên còn dám tới, có phải hay không còn muốn bắt ta làm tiểu thiếp?"

U U rống to một tiếng khiến sắc nam sửng sốt, sau đó lại đem tầm mắt nhìn về phía U U, trong mắt liền xuất hiện u oán. Tựa như gặp rất nhiều ủy khuất…

Hai vị cùng sắc nam đi đến nhìn tình huống trước mắt, còn có huynh đệ mình nhận thức nhiều năm cư nhiên có bộ dáng ai oán như vậy, thật sự là có chút không kịp phản ứng. Vì thế, một vị đồng bạn trong đó lôi kéo sắc nam, nghi hoặc hỏi:"Lạc Hải Thiên, ngươi đây là cái biểu tình gì? Đây là cái tình huống gì? Ngươi cư nhiên bắt một tiểu thí hài năm tuổi làm tiểu thiếp? Ngươi không phải là rất thú tính đi?"

Nghe vậy, Lạc Hải Thiên quýnh lên…. Thực muốn tìm cái lỗ để chui vào a!.....

Trời biết hắn có bao nhiêu oan uổng, hắn không phải ngày đó nhìn thấy tiểu muội muội đáng yêu này liền rất thích sao? Hắn không phải chỉ là đối với tiểu muội muội này đùa giỡn một chút thôi sao? Hắn không phải là muốn tìm cách gần tiểu muội muội này thôi sao? Hắn không phải là...

Về phần sao? Về phần đem hắn làm sắc nam sao? Về phần đem toàn bộ Tử Tinh tệ của hắn cướp đi, làm hại hắn mấy ngày nay phá lệ kham khổ sao? Về phần một cước đem hắn đá bay, khiến hắn biến thành lưu tinh sao?

Nếu không hắn là một cao thủ huyền tông, hắn còn có thể sống sao? Tại sao khi tái kiến vẫn gặp một bộ dáng như vậy a?

Lạc Hải Thiên không nói gì ngưng nuốt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, làm một bộ dáng nắng bốn mươi lăm độ đầy ưu thương, sau đó không nói gì hỏi thương thiên......

"Uy uy uy, ngươi tiểu tử này, trách không được bình thường cũng không thích nữ tử đâu, nguyên lai là thích trâu già gặm cỏ non a, chậc chậc, thật sự là hiếm thấy a." Một vị đồng bạn khác của Lạc Hải Thiên nhìn đến bộ dáng quẫn bách của hắn, lém một cái ánh mắt ái muội tới, trêu chọc nói.

"Nói cái gì, ta không phải ngày đó chỉ là nhìn thấy tiểu cô nương này đáng yêu sao, sau đó muốn tới gần, không nghĩ tới, không nghĩ tới......" Lạc Hải Thiên dù chết cũng không muốn thừa nhận mình là một cao thủ huyền tông cư nhiên bị một tiểu oa nhi đá bay, còn là trực tiếp bay như đạn pháo.

"Không nghĩ tới cái gì?" Đồng bạn thúc giục nói, rất là tò mò.

"Không nghĩ tới bị lão nương đá bay? Ngươi nha, muốn cho lão nương làm tiểu thiếp cứ việc nói thẳng, đừng ở chỗ này ấp a ấp úng không dám thừa nhận." U U không đợi Lạc Hải Thiên mở miệng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, oán hận nói.

Nàng đối với cái chức nghiệp tiểu thiếp này rất để ý! Đương nhiên , vì sao để ý, mọi người đều biết a!

"Cái gì? Đá bay? Ha ha ha......" Nghe được U U dũng cảm nói như vậy, hai người sửng sốt, lập tức cười ha ha lên.

Lạc Hải Thiên a Lạc Hải Thiên, không thể tưởng được ngươi tự nhận là một cao thủ, tự cho mình là thanh cao, cũng có ngày bị đá bay, ngươi nha, bình thường không phải rất đắc ý sao, ha ha ha.

"Ta nói, Lạc Hải Thiên, này cũng khó trách, ngươi nghĩ a, một tiểu oa nhi nhỏ như vậy, ngươi đều xuống tay được, thật sự là đủ ngoan a. Người ta đá bay ngươi cũng không có gì là đáng trách. Bất quá tiểu oa nhi này cũng thật bưu hãn a, đem ngươi đá bay, thật đúng là hiếm thấy a. Ngươi cũng thật sự là đủ khẩu vị, chọn cỏ non đều bưu hãn như vậy!" Hai người lại một trận trêu chọc.

Lạc Hải Thiên buồn bực a, có dám hay không đừng nhắc lại mấy từ ‘đá bay’,’ tiểu thiếp’ này a? Hắn rối rắm!

Hung hăng trừng mắt liếc hai tên cẩu bằng hữu một cái, ánh mắt tàn nhẫn tựa như muốn nói: Còn cười nữa, ta sẽ khiến các ngươi thấy không được ánh sáng ngày mai!

Thu hồi ánh mắt tàn nhẫn, Lạc Hải Thiên vẻ mặt vô tội cộng thêm nịnh nọt đối với Nguyệt Vũ nói:"Cái kia… lúc trước ngươi đừng hiểu lầm a, ta cũng không phải cố ý muốn đùa giỡn muội muội nhà ngươi đâu, chỉ là thấy nàng có vẻ đáng yêu cho nên nghĩ muốn tới gần nàng. Còn chuyện tiểu thiếp kia chỉ là đùa một chút mà thôi. Bởi vì muội muội ngươi đem phí sinh hoạt một tháng của ta cướp đi rồi, cho nên......" Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hải Thiên đỏ lên, thanh âm nói chuyện càng ngày càng không rõ, càng ngày càng nhỏ.

Nhìn nam tử không được tự nhiên trước mắt, Nguyệt Vũ tuấn mi một điều, mang theo thản nhiên kinh ngạc, tựa hồ thật không ngờ nam tử này sẽ làm như vậy.

Được rồi, Nguyệt Vũ cũng thừa nhận lúc trước đã đem tên nam tử này thành một tên sắc lang, còn là cái loại đến một tiểu cô nương cũng không buông tha! Bất quá hiện tại nhìn thấy hắn như vậy, cùng cái tên sắc lang có vẻ rất chênh lệch!

Ngươi gặp qua sắc lang thuần khiết như thế sao? Ngươi gặp qua sắc nam còn có thể thẹn thùng như vậy sao?

"Đây là đâu? Khu ký túc xá phía bắc ở đâu?"

Lạc Hải Thiên vốn hơi hơi bình tĩnh nói với Nguyệt Vũ. Tuy rằng hắn đã giải thích, nhưng vẫn lo lắng đương sự sẽ không tha thứ hắn.

Cái gì là khu ký túc xá phía bắc ở đâu? Hoàn toàn nghe không hiểu a!

Đừng nói là Lạc Hải Thiên vẻ mặt không yên, chính là hai vị xem diễn kia cũng bị giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Vũ còn có nội dung kia làm sửng sốt một chút.

"Ngươi nói khu ký túc xá phía bắc sao? Ngươi muốn đi nơi đó?" Lạc Hải Thiên thật vất vả mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi.

"Uh, ta muốn đi khu ký túc xá phía bắc, có vấn đề sao?" Nguyệt Vũ thản nhiên hỏi ngược lại.

"Nga, không có, bất quá ta vừa đúng lúc phải đi khu ký túc xá phía bắc, cho nên ta có thể mang bọn ngươi đi." Lạc Hải Thiên lắc đầu, cười nhẹ nói.

"Này, Lạc Hải Thiên, ngươi không phải nói......" Ngươi không phải nói, muốn chỉ điểm chúng ta tu luyện sao? Một vị đồng bạn nghe Lạc Hải Thiên nói như vậy, lập tức liền phản bác nói.

Cái gì mà hắn cũng tiện đường? Tiện cái khỉ, một bên là muốn đi học viện phía nam, một bên lại muốn đi phía bắc [Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược a]? Còn tiện đường, tiện cái đầu ngươi ý, thật là có người mới đã quên bạn cũ!

"Chúng ta đi thôi." Nguyệt Vũ liếc ba người một cái, rất là hoài nghi bọn họ có phải thật sự là tiện đường hay không. Bất quá, mặc kệ hắn tiện đường hay không, nàng chỉ cần rời khỏi mê cung quái quỷ này là tốt rồi.

Lạc Hải Thiên ngây ngốc cười, lập tức đi phía trước dẫn đường hướng về khu phía bắc đi đến. Mặt sau hai tên đồng bạn của hắn nhìn bóng dáng hảo hữu của mình đi xa, trên mặt xuất hiện ai oán. Một trận gió nhẹ thổi qua, khiến bọn họ có chút hỗn độn......

Thật sự là thói đời bạc bẽo, lòng người dễ đổi a. Này còn có thiên lý hay không? Này còn có hảo hữu hay không a?

Có câu ‘xưa nay chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu’

(câu này có trong bài “Mộng uyên ương hồ điệp" – Lý Khắc Cần, bài này là nhạc phim Bao Thanh Thiên, nghe hay lắm…(~ ̄▽ ̄~), ai chưa nghe liền thử coi o(* ̄▽ ̄*)ゞ

Cái gì gọi là lòng người hiểm ác? Cái gì......

______

Bên này......

Quả nhiên là đã ngây người nhiều năm ở đế quốc học viện, Lạc Hải Thiên đi vào nội thất đế quốc học viện tựa như chính hoa viên nhà mình vậy, đi vô cùng thư sướng. Bộ dáng dễ dàng như vậy, Nguyệt Vũ nhìn muốn nghiến răng nghiến lợi.

Đi nửa ngày rồi còn chưa tới, cứ đến người này nơi đó, hai ba bước lại chào hỏi, này không phải là đang đả kích nàng sao?

"Nơi này là địa phương nào? Vì sao thanh u như vậy?" Càng đi lên phía trước, Nguyệt Vũ lại càng cảm thấy vô cùng thanh tịnh.

Kiến trúc cùng đồ vật so với mấy nơi kia ít hơn nhiều nhưng cây cỏ hoa lá lại hơn rất nhiều, cảnh tượng như vậy có chút giống như một hoa viên. Không chỉ có như thế, thiên địa linh lực ở nơi này nồng đậm hơn so với bên ngoài, cho nên nàng đi vào cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Nga, nơi này là viên cảnh của học viện, chiếm diện tích rất lớn, bởi vì chúng ta đi từ khu phía nam bên kia cho nên muốn tới khu phía bắc phải đi qua nơi này." Lạc Hải Thiên cười nhẹ, bộ dáng anh tuấn cởi mở, nhưng khi thấy Nguyệt Vũ nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, lại mở miệng nói "Nơi này rất gần thánh địa học viện - Ẩn Nguyệt Thần tháp, thiên địa linh lực của tháp có tán dật một chút cho nên ở đây khá nồng đậm. Bất quá, bởi vì nơi này cách khu dạy học cùng khu ký túc xá bên kia khá xa, cho nên có rất ít người ở bên này."

Thánh địa đế quốc học viện? Ẩn Nguyệt Thần tháp? Nguyệt Vũ đối với mấy từ này cảm thấy vô cùng xa lạ, tựa hồ một chút trí nhớ đều không có. Cư nhiên hơi chút tán dật đều có nhiều linh khí như thế, vậy nếu tiến vào tháp sẽ là nồng đậm cỡ nào? Nếu ở bên trong tu luyện, sẽ là cái dạng tốc độ gì a?

Nguyệt Vũ có chút tò mò, thật muốn tiến vào cái gọi là Ẩn Nguyệt Thần tháp này…

Tựa hồ cảm giác được ý nghĩ của Nguyệt Vũ, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hải Thiên thu liễm một chút tươi cười, sau đó mở miệng nói: "Quân Dạ đồng học, Ẩn Nguyệt Thần tháp này cũng không phải là muốn đi vào liền có thể vào, muốn vào bên trong tu luyện kia là khó lại càng thêm khó."

Nghe vậy, Nguyệt Vũ nhìn Lạc Hải Thiên, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.

"Ẩn Nguyệt Thần tháp gần với khu phía bắc của học viện, toàn bộ thần tháp tổng cộng có chín tầng, mở ra cho mọi người chính là tầng thứ nhất. Tầng thứ nhất là các loại thi đấu thể thao theo đấu tràng của học viện. Về phần mấy tầng còn lại thì rất ít khi mở ra. Học viện có quy định, phàm là mỗi một tháng học viện sẽ lấy mười người xếp vị trí đầu tiên có tư cách tiến vào tầng thứ hai, ba, bốn tu luyện một tuần. Không chỉ có như thế, nếu ngươi ở vị trí thứ ba, có thể đủ tu luyện ở tầng cao hơn. Bất quá, cao nhất cũng không thể vượt qua tầng năm. Thần tháp từ tầng thứ sáu trở lên, độ dày linh khí liền hơn một bậc thang rất lớn, tu vi không cao đi lên sẽ nổ tan xác mà chết, bởi vậy học viện quy định, đệ tử cao nhất cũng không thể vượt qua tầng năm. Về phần tầng sáu bảy là lưu cho các trưởng lão, đạo sư của học viện tu luyện. Tầng thứ tám là phòng bảo khố lớn nhất của học viện, nơi đó bao gồm thiên linh địa bảo vô cùng trân quý. Bởi vì tầng thứ tám linh khí nồng đậm, cho nên bảo tồn thiên địa linh bảo lâu dài vô cùng tốt."

Lạc Hải Thiên bùm bùm nói một đoạn dài, nhưng thật ra Nguyệt Vũ đều nghe lọt toàn bộ, cái này làm nàng đối với Ẩn Nguyệt Thần tháp càng cảm thấy hứng thú. Bất quá, khiến nàng nghi hoặc là, vì cái gì Lạc Hải Thiên cũng không nói tầng thứ chín?

"Vậy còn tầng thứ chín?" Nguyệt Vũ chọn mi, thản nhiên hỏi.

"Tầng thứ chín? Ha ha, kỳ thật cái này ta cũng không biết. Các đệ tử ở đế quốc học viện một khoảng thời gian đều chỉ biết tám tầng của Ẩn Nguyệt Thần tháp này, nhưng tầng thứ chín không có người rõ ràng. Bất quá, nghe nói, tầng thứ chín này không ai vào được, liền ngay cả đại viện trưởng cũng không có năng lực đi vào, cho nên không biết bên trong rốt cuộc là cái gì. Vì vậy mọi người đều đoán mò, tầng thứ chín này nhất định cùng Ẩn Nguyệt Thần tháp này có liên quan đặc biệt."

"Nga, đúng rồi, học viện mỗi một học kỳ đều mở ra một lần bí cảnh liên quan đến Ẩn Nguyệt Thần tháp --- Ẩn Nguyệt bí cảnh. Bí cảnh này rộng lớn vô ngần, ta đi vào vài lần, mỗi lần đều chỉ có thể tiếp xúc một bộ phận rất nhỏ rất nhỏ trong đó. Bên trong giống như thật sự tồn tại một rừng rậm rất lớn từ xa xưa." Lạc Hải Thiên dừng một chút lại tiếp tục bổ sung nói. Khi nói đến Ẩn Nguyệt bí cảnh, có chút khát khao, tựa hồ rất muốn đi vào tham quan đến tột cùng.

Tầng thứ chín, Ẩn Nguyệt bí cảnh, Nguyệt Vũ nhất thời cảm thấy đế quốc học viện này thật sự là không đơn giản! Cư nhiên có nhiều thần bí như vậy. Xem ra, đế quốc học viện có thể làm rung động một mảnh Nguyệt Hoa đại lục cũng không phải là vô duyên!

Ẩn Nguyệt Thần tháp, Ẩn Nguyệt bí cảnh sao? Nàng nhưng thật ra muốn nhìn xem, hai cái này rốt cuộc có bao nhiêu cường hãn!

Nguyệt Vũ khóe môi hoàn mỹ gợi lên một độ cong cuồng vọng đến cực điểm, nàng thực chờ mong cuộc sống kế tiếp trong học viện a!

Khúc kính thông u, cửu khúc ruột hồi*. Hoa viên học viện thanh u, một trận yên tĩnh bình yên.

(*) cái này có chút rối… ‘khúc kính thông u’ là đường mòn quanh co nhưng ‘cửu khúc ruột hồi’ hay còn gọi là ‘cửu khúc hồi tràng’ lại chỉ ruột đau chín khúc…. =>> m.n tự hiểu nhé ╭(╯^╰)╮

Lúc này, ngay tại bên trong viên cảnh to lớn, một vị nam tử toàn thân lam y ngồi trên chiếu, tựa hồ đang tu luyện.

Khi hai người tiến đến gần chính là nhìn thấy một bức cảnh tượng như vậy.

Nhìn đến nam tử trước mắt đưa lưng về phía bọn họ, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy người này sâu không lường được. Tầng sương lượn lờ quanh thân hắn kia đã đưa hắn tách biệt hoàn toàn với ngoại giới. Chung quanh lộ ra tất cả đều là cảnh cáo chớ gần. Khí tràng cự tuyệt hết thảy ở ngoài ngàn dặm…. Người này rốt cuộc là ai?

Nguyệt Vũ vô cùng kinh ngạc với khí tràng như vậy, vì thế thần thức phóng xuất đảo qua. Nhưng khiến nàng càng thêm khiếp sợ là, khi thần thức của mình quét đến nam tử kia lại như đá chìm đáy biển, không chút tin tức!

Ánh mắt Nguyệt Vũ hiện lên quang mang, đối với nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt này ngoài Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh ra lại một lần nữa khiến nàng nhìn không thấu!

Bên kia, nam tử thanh tú đang ngồi dưới cây đại thụ tựa hồ cảm nhận được có người tới gần. Vì thế, khiêu bắn một cái, mạnh mẽ đứng lên.

Thân hình cao ngất như tùng liền xuất hiện rõ ràng, đồng thời cũng lộ ra dung nhan anh tuấn đến cực điểm......
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại