Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 4 - Chương 18: Ngươi là Vũ nhi!
Hơn mười đạo bóng dáng màu sắc rực rỡ, quả nhiên là tốc độ cực hạn, quả nhiên là sắc bén uy mãnh. Tựa như lưu tinh, nhưng so với lưu tinh lại càng thêm xán lạn.
Xem hai đại công pháp huyến lệ đan xen trình độ cao vô cùng tương xứng. Đều là thuộc loại cực kì đồ sộ.
Trăm ngàn tử sắc (màu tím) trên không trung dần dần dây dưa, toàn bộ quấn quanh nhau, hình thành cái võng thật lớn, hướng Nguyệt Vũ bao phủ mà đi…
Võng màu tím, vô cùng lớn, đồng thời mang theo mười phần lực hủy hoại, không khí bên cạnh tựa hồ đều bị trương võng chiêu mộ đi vào.
Biến đổi lớn như thế, nhưng thật ra làm cho mấy chục Thương Khung Huyễn Kiếm Diệt của Nguyệt Vũ thoạt nhìn nhỏ bé đi nhiều, nhìn đến công pháp của Đường Dần Thần cư nhiên từ nhu nhược ti lại biến thành một cái cự võng cường hãn, Nguyệt Vũ ánh mắt híp lại, trong mắt hiện lên một chút khác biệt.
Đại võng này, so với vừa nãy cường hãn hơn rất nhiều, Thương Khung Kiếm không biết có thể ngăn cản?
Mấy chục thanh kiếm. không giống như trước Trảm Thiên cho ra mười thanh kiếm, khi phát ra công pháp sẽ không chịu để Nguyệt Vũ khống chế. Tương phản, Nguyệt Vũ lúc này có thể tùy tâm khống chế được mấy chục thanh kiếm vận động ở mọi phương hướng, tốc độ phi hành, thậm chí là độ mạnh yếu khi tấn công.
Nếu phương thức công kích của Đường Dần Thần đã thay đổi, Nguyệt Vũ tự nhiên cũng thay đổi quỹ tích phi hành kiếm.
Tinh thần lực khống chế mấy chục thanh kiếm tận lực tránh đi trung tâm của cự võng màu tím, hướng về bốn phía mà đi. Bởi vì năng lượng cự võng phân bố trung gian cao mà bốn phía thấp, cho nên Thương Khung Kiếm chỉ công kích ở chung quanh, nhưng lại khiến ti mang toàn bộ thiết toái tiêu hủy, thậm chí còn có xu thế hướng về phía trung gian!
Đường Dần Thần thấy vậy cũng không khẩn trương. Đối với công pháp của chính mình, hắn nhưng là vô cùng tự tin. Đừng tưởng rằng như vậy đã có thể đánh tan được Tử Quang Liễm Diễm của hắn.
Quả nhiên, thời điểm Thương Khung Kiếm hướng về trung gian tấn công, trung gian cự võng màu tím, đột nhiên rất nhanh xoay tròn, tốc độ càng lúc càng mau, dòng khí toát ra ở quanh thân dần dần hình thành lốc xoáy !
Nguyệt Vũ không nghi ngờ, nếu không phải bởi vì bốn phía đài chiến đấu có tầng kết giới bưu hãn, thực lực không cao, phỏng chừng đều bay xa vạn dặm đi!
Lốc xoáy như vậy, cách rất gần Thương Khung Kiếm. Mấy chục thanh Thương Khung Kiếm, tuy rằng không bị thổi đi, nhưng động cũng không động một chút!
Không chỉ có như thế, trong đó có mấy cái cách trung tâm rất gần, Nguyệt Vũ dùng tinh thần lực không chế nhưng không đến, cứ như vậy bị cuốn vào lốc xoáy bên trong, sau đó biến mất hầu như không còn.
Thấy vậy, vẻ ngưng trọng hiện lên trong mắt Nguyệt Vũ. Hảo một cái Tử Quang Liễm Diễm , hảo một cái đại võng! Sức gió như vậy, trong đó cư nhiên còn mang theo huyền lực, nếu như không cẩn thận, có người sẽ bị cuốn vào, giảo thành thịt nát. Cho dù là có phần thiên hỏa bao vậy lấy thân, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ bị tiêu hao.
Hí mắt nhìn cự võng trước mắt, trong lòng Nguyệt Vũ ngàn hồi trăm chuyển. Rốt cuộc như thế nào mới làm cho nó đình chỉ chuyển động, hoàn toàn phá hủy nơi phát ra năng lượng của hắn?
Đột nhiên, Nguyệt Vũ thấy trung gian cự võng có hàng trăm ti mang màu tím nhiễu thành địa cầu. Địa cầu lóe ra năng lượng quang mang màu tím lưu động hướng về bốn phía mà đi….
Đúng rồi, chính là nơi này !
Nguyệt Vũ bừng tỉnh đại ngộ. Xoay tròn bá đạo như vậy, luôn cần năng lượng duy trì. Công pháp một khi xuất thủ, người phát động công pháp không thể lấy lại năng lượng. Cho nên năng lượng công pháp lấy từ thời điểm kết ấn công pháp. Tử Quang Liễm Diễm trước mắt, chứa đựng bên trong là quả cầu năng lượng màu tím. Mà quả cầu tử sắc, chứa rất nhiều ti mang nhiễu thành, có thể cung cấp năng lượng nhanh hơn cho cự võng.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vũ mỉm cười, đã biết chỗ đó, còn không cần gì phải sợ!
Tinh thần lực hung hăng đem mấy chục thanh Thương Khung Kiếm xúm lại mà đi, đem chúng gắt gao khống chế, sau đó lui khỏi vòng vây của Tử Quang Liễm Diễm.
Mấy chục đoản kiếm, được Nguyệt Vũ khống chế lui ra sau, dần dần khép lại, sau đó dần dần dung hợp lại với nhau, biến thành một cây kiếm thật lớn.
Kì thật, đem mấy chục đoản kiếm dung hợp lại với nhau cũng không phải rất lớn, bất quá cùng thân hình Nguyệt Vũ cao hơn không nhiều lắm. So như vậy, nhưng thật ra cũng rất lớn.
Khóe miệng câu ra một cái tươi cười quỷ mị, bàn tay mềm mại của Nguyệt Vũ lại vung lên, Thương Khung Kiếm liền hướng về trung tâm năng lượng của cự võng công kích mà đi…
Đường Dần Thần vốn là bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến khóe miệng Nguyệt Vũ hé ra nụ cười quỷ mị, trong lòng chấn động, có một loại dự cảm bất hảo. Khi hắn đem tầm mắt hướng về cây kiếm khí thật lớn trước người Nguyệt Vũ, dự cảm bất hảo lên tăng lên gấp bội, làm cho tim hắn đập tăng gia tốc, trong lòng bàn tay xuất ra mồ hôi.
Người này, sẽ không phát hiện ra tâm năng lượng của Tử Quang Liễm Diễm đi? Nếu nói như vậy…
Đường Dần Thần không dám suy nghĩ…
Sau khi Thương Khung Kiếm được dung hợp lại, thế công càng thêm uy mãnh. Phương thức công kích như chẻ tre làm cho mỗi người ở đây hung hăng đổ hấp một ngụm.
Cái gì lốc xoáy, cái gì ti mang, tất cả đều là mây bay!
Chỉ thấy Thương Khung Kiếm như cắt tiết gà, không muốn sống hướng về tâm của năng lượng màu tím đâm tới…
“Ầm vang long---"
Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, Thương Khung Kiếm cùng Tử Quang Liễm Diễm rốt cục cũng ngay mặt quyết đấu.
Nhất thời, cảnh tượng huyến lệ, một mảnh năng lượng kịch liệt thiêu đốt. Năng lượng mật độ cao trong nháy mắt va chạm thiêu đốt lên, cảnh này so với trận nổ bom nguyên tử chỉ có hơn chứ không kém! Va chạm mạnh mẽ, cho dù là kết giới cường hãn như vậy cũng hơi biến hình rung động!
Sau khi Thương Khung Kiếm xâm nhập vào chính giữa tâm của cự võng màu tím, cự võng liền thu rụt lại. Ti mang xúm lại, tầng tầng vây quanh Thương Khung Kiếm đang quay chung quanh trung tâm cự võng màu tím.
Thương Khung Kiếm không để ý tới, chỉ để ý đem lực lượng sở hữu nhắm ngay trung tâm mà công kích…
Theo năng lượng nổ mạnh thiêu đốt, công pháp ở hai bên đều bởi vì năng lượng hao hết mà làm cho động tĩnh càng ngày càng nhỏ.
Thẳng đến cuối cùng hai phương đều biến mất hầu như không còn…
Làm hết thảy trở về bình tĩnh, mọi người vẫn như trước đắm chìm trong sự vừa mới rung động bên trong. Vẻ mặt của bọn họ chính là, đời này cũng chưa từng gặp qua trận đấu phấn khích như vậy!
Đường Dần Thần hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi công pháp vừa biến mất, trong mắt lộ vẻ khó tin.
A, hắn nhưng thật ra không ngờ, chính mình cư nhiên thua. Tuy rằng hắn biết Quân Dạ đáng cùng hắn đấu một trận, nhưng là đối với chính mình, Đường Dần Thần nhưng là tự tin tràn đầy. Hoặc là nói, hắn cho tới nay đều là tự tin tràn đầy.
Nhưng là nay, hắn thua, bại bởi một đối thủ thấp hơn hắn cả nhất giai! Tuy rằng là ngang tay, nhưng hắn lại cho rằng mình đã thua. Dù sao cấp bậc của hắn cao hơn đối thủ nhiều lắm…
Nguyệt Vũ chính là đứng ở nơi đó, sắc mặt vẫn bình thản như trước, nhìn không ra cảm xúc gì. Tựa hồ vô luận, thua vẫn là thắng, đối với nàng mà nói, đều là râu ria.
Đã xong, đây là cái gì tình huống? Đây là ngang tay sao? Hai người đánh ngang tay? Quân Dạ cùng Đường Dần Thần đánh ngang tay? Cửu Nguyệt huyền hoàng cùng Cửu Nguyệt huyền tông đánh ngang tay?
Này chính là huyền huyễn sao?
Mọi người như lọt vào trong sương mù, không biết xảy ra chuyện gì. Này đó là cái tình huống gì, hoàn toàn xem không hiểu a~…
“Ta thua, tuy rằng thua, nhưng là thua tâm phục khẩu phục". Đường Dần Thần bước đến trước mắt Nguyệt Vũ, lạnh nhạt nói. Biểu tình không hề thấy phẫn hận hoặc là bất mãn.
Nguyệt Vũ hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Đường Dần Thần vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên mở miệng nói: “Phải không? Ngươi thua? Ta như thế nào không biết?". Ngữ khí thanh thiển, mang theo thoáng nghiền ngẫm. Đối với Đường Dần Thần, Nguyệt Vũ tuyệt đối là không phản cảm. Tuy rằng nhận thức không đến một ngày, nhưng là người này lại khiến cho Nguyệt Vũ một cảm giác thoải mái !
Lời nói này của Nguyệt Vũ, nhưng thật ra lại làm cho Đường Dần Thần hơi hơi sửng sốt, lập tức ý thức được cái gì, có chút tự giễu nói: “Ha ha, tuy rằng là ngang tay, nhưng là cấp bậc của ta ngươi cũng biết đến, ta…"
“Như thế nào, ngươi đây là khinh thường ta sao? Ta so với ngươi cấp thấp hơn, liền nhất định so với ngươi yếu hay sao?". Không đợi Đường Dần Thần nói xong, Nguyệt Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói. Trong thanh âm lại mang theo rõ ràng không hề hờn giận.
Đường Dần Thần hai mắt hơi hơi trợn to, trong mắt là khó tin. Đúng vậy, dựa vào cái gì cấp bậc người ta so với chính mình thấp, lại nhất định so với chính mình kém? Chính hắn cũng là người hay khiêu chiến thực lực vượt cấp mình, lúc trước hắn có thể lấy thực lực Ngũ Nguyệt, chiến thắng người ta thực lực Thất Nguyệt, dựa vào cái gì người ta so với chính mình thấp hơn một giai liền đánh không lại mình?
Thế giới này không có gì là tuyệt đối, không có gì là không được! Trước mắt này lại càng không nói, trước kia thiên phú bực này hắn chưa từng tưởng tượng đến. Nay chẳng lẽ cũng không xuất hiện?
Đường Dần Thần lúc này trong mắt tràn ngập chờ mong, cũng càng thêm tràn ngập ý chí chiến đấu. Lời nói của Nguyệt Vũ, khiến cho hắn đối với chính mình càng thêm tự tin, thế cho nên hắn, bởi vì trận chiến hôm nay mà cố gắng tu luyện, về sau một bước lên mây…
“Thực xin lỗi, Quân Dạ, ta không nên nói như vậy. Đa tạ!" Trên mặt Đường Dần Thần tươi cười thật lớn, hưng phấn mà nói. Hắn lúc này, không còn bộ dáng bĩ bĩ hoặc là âm trầm như trước, quả thực chính là đại nam hài nhà bên. Ánh mặt trời xán lạn!
Đường Dần Thần như vậy thực ra làm cho Nguyệt Vũ không kịp thích ứng. Người này, sẽ không phải có song tính cách đi, độ biến sắc mặt này cùng phiên thư giống nhau, thật mau a~
Người dưới đài, hiện tại cuối cùng cũng đã biết. Nguyên lai Quân Dạ cùng Đường thiếu đánh ngang tay!
Trời ạ, thế giới này quả thực là huyền huyễn! Mười sáu tuổi Cửu Nguyệt huyền hoàng còn chưa tính, bọn họ tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng có dám hay không không cần như vậy đả kích bọn họ như vậy? Cửu Nguyệt huyền hoàng cư nhiên cùng Cửu Nguyệt huyền tông đánh ngang tay? Ta nói, dọa người cũng không cần dọa chết như vậy đi! Quân Dạ kém người ta hẳn một giai thế nhưng lại không có gì khác nhau!
“Này uy, cái gì tình huống? Rốt cuộc là cái gì tình huống? Rốt cuộc là ai thắng? Sẽ không thật là ngang tay đi? Nếu nói như vậy, ta khả chịu không nổi…" Mỗ vị đệ tử kích động hỏi vị đồng học bên cạnh, biểu tình kia, tựa hồ là đang nói, ngươi nếu dám nói họ bất phân thắng bại, ta sẽ chết cho ngươi xem!
“A? nga, ân. Đúng vậy đúng vậy, hình như là, lại giống như không phải, được rồi, ta hỗn độn…" Vị kia bị hỏi, lập tức phản ứng, bất quá chính mình cũng nghi hoặc thật mạnh.
“Ai nha, ta biết a, bọn họ bất phân thắng bại! Ta vừa mới nghe được Quân Dạ nói rành mạch, trời ạ, Quân Dạ hảo soái, ta quyết định, về sau Quân Dạ chính là thần tượng của ta-" Mỗ nữ kích động hét to.
“……"
Kết cục như vậy, làm cho nguyên bản dưới đài rất là im lặng, giống như nước sôi bình thường nổ tung ra, càng không thể vãn hồi…
Trận chiến ở Ẩn Nguyệt thần tháp, Nguyệt Vũ lấy thực lực Cửu Nguyệt huyền hoàng chiến đấu đánh ngang tay với cao thủ Phong Vân các, chiến thần của đế quốc học viện Đường Dần Thần, lấy vận tốc ánh sang truyền bá khắp đế quốc học viện.
Lập tức, tên đệ tử học viện Quân Dạ đều là đề tài tán gẫu ở trà dư tửu hậu mỗi ngày...
Ban đêm, màu đen khôn cùng giống như mạc bố đem toàn bộ thế giới bao phủ, nếu không phải trên trời có minh nguyệt (trăng sáng) thế giới này nhất định không thấy năm ngón tay.
Ẩn Nguyệt thần tháp của đế quốc học viện ở bên cạnh một nội tiểu viện thanh u, lúc này vạn vật yên tĩnh, hết thảy đều không có tiếng động, Gió nhẹ thổi tới, vang tiếng sàn sạt, còn có cái hồ nhỏ gợn sóng, mặt hồ là ánh trăng phản chiếu quang mang.
Lúc này, trên tòa tiểu đình ở tiểu viện, một vị bạch y thiếu niên đang ngồi nơi đó, ngắm nhìn một vòng minh nguyệt trên trời cao kia.
Dưới ánh trăng, thiếu niên phát sắc như mực, mái tóc dài tinh tế tùy ý buông xõa thắt lưng. Y bào màu trắng, lạnh nhạt như nước, trong gió đêm nhẹ nhàng bay lên.
Thiếu niên rất đẹp. Dung nhan tuyệt thế kia, ngũ quan tinh xảo làm cho xung quanh khủng hoảng. Vốn là một dung nhan tuyệt sắc, lúc này lại nhu hòa dưới ánh trăng, sương mù thần bí, mĩ đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
Thiếu niên dưới ánh trăng, bạch y phiêu phiêu, di thế độc lập, tựa hồ sắp sửa theo thanh phong, đạp nguyệt mà đi…
Ở thế giới này gần nửa năm, nguyên bản từ cái đêm ở Lưu Vân thành, nàng đã muốn đem đủ chuyện ở kiếp trước quên đi hết, làm cho trí nhớ này như yên tĩnh, theo thanh phong đêm đó cùng lưu tinh xẹt qua phía chân trời. Không nghĩ tới, nay, trí nhớ kiếp trước vẫn chưa tiêu tán. Tối nay, khi nàng nhìn thấy trên trời cao tràn đầy ánh trăng, không biết vì sao lại sinh ra một loại suy nghĩ. Một loại cảm xúc tưởng niệm.
Đều nói, minh nguyệt là cố hương. Tuy rằng nàng không có cảm giác như vậy, nhưng đối với cố hương, cái nơi dựng dục linh hồn nàng, dù thế nào, vẫn là có chút hoài niệm.
Cứ việc, nơi đó, rất nhiều cái bất mãn, rất nhiều cái không hài lòng, nhưng dù sao đó cũng là nơi nàng sinh ra. Chỉ sợ, cả đời này cũng không thể quên được.
Cũng chẳng sao, nếu không thể quên được, vậy đừng quên, cứ đặt ở trong lòng, chôn ở nơi sâu nhất, chờ ngày hoài niệm lấy ra, có lẽ có thể lấy một ít tình cảm không đồng dạng như vậy.
Hoa Hạ cũng tốt, Nguyệt Hoa cũng thế. Nếu đã có thể xuyên qua, như vậy nàng cũng muốn sống lâu. Sát thủ, đặc công, đã làm được những việc vĩ đại như vậy, nàng cũng tin tưởng vững chắc, trên con đường tu luyện này, cũng có thể đi rất xa, rất xa.
Việc nặng nhất thế, tự nhiên bao trùm cửu tiêu!
Thiếu niên dưới ánh trăng, một hơi thở mà ngàn biến vạn ảo. Khi thì mê mang, khi thì thâm thúy, khi thì khí phách…
Dưới ánh trăng bên này, thiếu niên bạch y phương hoa, phẩm nhân sinh như phẩm rượu.
Dưới ánh trăng bên kia, nam tử một thân sầu tư, đắm chìm trong trí nhớ…
Ẩn Nguyệt thần tháp, nam tử lạnh nhạt mà đứng, thân hình cao ngất như tùng. Nam tử một thân hắc y cao ngất, đồng thời cũng khiến cho hắn dung nhập vào trong đêm đen.
Nam tử hơi hơi nâng mặt, nhìn lên bầu trời một vòng minh nguyệt. Dưới ánh trăng, nam tử dung nhan phiêu tuyết, mặt mày như họa, vẻ cương nghị trên mặt không chút biểu tình. Một đôi tinh mục vô thần, tựa hồ lộ ra ánh trăng thanh nhã, nhìn về phía xa xôi, cũng giống như tương lai…
Không biết nhớ đến cái gì, nam tử mày kiếm nhíu lại, không nói nên lời phong tình vạn chủng.
Năm năm đi? Từ cái ngày quyết tuyệt bước ra khỏi đại môn Dạ gia kia, cách đó tới nay, đã được năm năm.
Thời gian quả thật đúng là mau a!
Năm năm, năm tháng dần dần làm phai nhạt chuyện cũ… “Gia chủ gia gia, vì cái gì không cứu Vũ nhi? Ngài không phải có cửu chuyển tục huyền đan sao? Nhanh lấy ra cứu Vũ nhi a!" Dạ Vô Ưu nhìn Dạ Nguyệt Vũ một thân đầy máu trên giường, kinh hoảng hô.
Cho tới nay, đối với đệ đệ Dạ Nguyệt Vũ này, hắn là phi thường thích. Cho dù Vũ nhi thiên phú so với mình tốt hơn, có Vũ nhi thì ở Dạ gia hắn đều đứng thứ hai, một thân hào quang tồn tại bởi vì Vũ nhi mà ảm đạm thất sắc. Nhưng là hắn không ngại, bởi vì hắn thực sự thích đệ đệ này.
“Bậy bạ, cửu chuyển tục huyền đan này đâu thể tùy tiện lấy ra dùng! Đúng là vô liêm sỉ, cút sang một bên đi!" Dạ Phách Thiên vẻ mặt phẫn nộ quát. Cửu chuyển tục huyền đan, có công hiệu khởi tử hồi sinh, vật như vậy, trình độ trân quý không thể nói bằng lời. Dạ gia tổng cộng cũng chỉ có hai khỏa, hắn sao lại phải lấy ra?
“Nhưng là Vũ nhi đã sắp chết!" Dạ Vô Ưu kinh hoảng hô. Hắn không nghĩ nhìn Vũ nhi cứ như vậy mà chết, hắn không cần!
“Hắn như thế này, còn không bằng người chết! Nhưng là, hắn mệnh lớn, chết không xong, bất quá về sau chính là phế vật!" Trong mắt Dạ Phách Thiên hiện lên tia âm ngoan. Mặc kệ nó thế nào, cũng không thể xuất ra cửu chuyển tục huyền đan! Bởi vì Dạ Nguyệt Vũ căn bản không xứng!
Dạ Phách Thiên không hề để ý tới Dạ Vô Ưu, lập tức hướng ra ngoài cửa, nhìn cũng không nhìn Dạ Nguyệt Vũ nằm trên giường liếc mắt một cái. Vừa đi vừa một bên phân phó nói: “Người tới, đem Vô Ưu thiếu gia dẫn đi. Sau đó tìm mấy cái hạ nhân đến, ra phía sau viện chuẩn bị nhất kiện đem Nguyệt Vũ thiếu gia bàn đến hậu viện đi!" Thanh âm lạnh như băng, mang theo một chút không kiên nhẫn. Nhìn đến một bên Dạ Vô Ưu, tâm, hoang vắng thành sa mạc…
Thị vệ kia sau khi nghe Dạ Phách Thiên nói, thương hại nhìn thoáng qua Dạ Nguyệt Vũ nằm trên giường, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Ai, một thiếu niên thiên tài, phong hoa tuyệt đại, dung mạo vô song như vậy nay hoàn toàn không có huyền lực, dung nhan bị hủy, cứ như vậy ngã xuống. Quả thật là đáng tiếc!
Bất đắc dĩ gật đầu, một cái thị vệ nho nhỏ như hắn, làm sao có thể ngăn cản? Chỉ có thể vâng theo sự phân phó của gia chủ mà làm việc… Dạ Vô Ưu nhìn Dạ Nguyệt Vũ nằm trên giường, trong lòng lộ vẻ thê lương. Hắn tuy rằng vẫn nghe nói, trong đại gia tộc, chỉ coi trọng duy nhất thiên phú tu luyện, không có tình thân, nhưng bây giờ, hắn cuối cùng cũng thấy được sự ngoan tuyệt của gia chủ.
Tôn tử của chính mình, cư nhiên đối đãi như thế! Chẳng lẽ từng từ ái đều là giả? Hôm nay là Vũ nhi, nếu ngày nào đó hắn cũng bất hạnh ngã xuống, sẽ là quang cảnh như thế nào?
“Vô Ưu thiếu gia, người xem, gia chủ phân phó ta…" Thị vệ có chút khó xử mở miệng nói. Tuy rằng, hắn cũng cảm thấy gia chủ làm thế là quá phận, nhưng là, lời nói của gia chủ hắn không thể không nghe!
Không để ý đến lời nói của thị vệ, Dạ Vô Ưu thương tiếc nhìn bóng dáng nhỏ gầy trước mắt, trong hai tròng mắt tinh hồng là khí trời sương mù, sau đó liền biến thành quyết tuyệt.
Nếu gia chủ gia gia không cứu Vũ nhi, như vậy hắn cũng không thể đứng trong gia tộc lạnh như băng này. Về sau, hắn cùng Vũ nhi, đi tới chân trời xa, sống nương tựa lẫn nhau. Trên đời này, chỉ cần có Vũ nhi, thế giới của hắn liền trọn vẹn!
Thò người ra, một tay ôm lấy Dạ Nguyệt Vũ ở trên giường. Dạ Vô Ưu kiên quyết rời khỏi phòng, hướng về sân viện Dạ Phách Thiên mà đến… “Tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi là muốn chết sao? Ai cho ngươi lá gan? Ai cho phép ngươi làm như vậy?" Dạ Phách Thiên nhìn hai người trước mắt, không khỏi giận giữ. Phản, phản, cư nhiên dám làm trái ý của hắn, thật sự là phản!
“Gia chủ gia gia, hôm nay người nói, không cứu vẫn là không cứu. Nếu người không cứu, ta cùng Vũ nhi sẽ rời đi!" Dạ Vô Ưu vẻ mặt quả quyết nhìn Dạ Phách Thiên, lửa giận một chút cũng không dọa đến hắn.
“Rời khỏi Dạ gia? Chỉ bằng các ngươi? Ha ha, ngươi cho là thoát ly Dạ gia, các ngươi có thể hỏa hảo mà sống sao? Chỉ bằng thực lực huyền vương như ngươi, mang theo một cái phế vật có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề!" Dạ Phách Thiên tựa hồ nghe được chuyện hài hước nhất trên đời, khinh thường cười nhạo nói.
Lời nói của Dạ Phách Thiên làm cho Dạ Vô Ưu sửng sốt, trên mặt hiện lên chần chờ. Đúng vậy, thực lực của hắn bây giờ chỉ là một cái huyền vương nho nhỏ mà thôi, mang theo Vũ nhi đi như vậy, cho dù có thể hảo hảo mà sống, cũng là một cái phế vật. Không, hắn không thể khiến cho Vũ nhi cả đời này làm một cái phế vật bị thế nhân cười nhạo.
Vũ nhi hắn đời này nhất định phải là một lưu tinh lóe sang nhất. Cho dù, quang mang của chính hắn bị Vũ nhi che lấp mất, hắn cũng không hối tiếc, vui vẻ mà chịu đựng!
Nhìn Dạ Vô Ưu nét mặt buông lỏng, trong mắt Dạ Phách Thiên xẹt qua tinh quang. Đứa nhỏ này hẵn vẫn là biết đến. Chuyện gì đã quyết định, liền nhất định sẽ làm, không dễ dàng thỏa hiệp. Đối với Dạ Nguyệt Vũ, hắn chính là yêu thích, có thể nói, trong Dạ gia, Dạ Nguyệt Vũ là người Dạ Vô Ưu quan tâm nhất. Nếu hắn không đáp ứng chữa trị cho Dạ Nguyệt Vũ, Vô Ưu thật sẽ rời khỏi Dạ gia…
Điều này làm sao được? Dạ gia bọn họ có thể không có Dạ Nguyệt Vũ, nhưng là nhất định không thể không có Dạ Vô Ưu!
“Vô Ưu a, không cần cố chấp như vậy. Ngươi là gia chủ tương lai của Dạ gia chúng ta, nhưng là tính tình không thể như thế. Được rồi, không cứu Vũ nhi thì ngươi đi, ta cứu là được. Bất quá, gia chủ gia gia muốn cùng với ngươi ước định, được?" Dạ Phách Thiên vẻ mặt hiền lành nói. Hắn lúc này, thật sự có bộ dáng của một gia gia. Có thể thấy được, đối với Dạ Vô Ưu, thái độ của hắn, so với Dạ Nguyệt Vũ tốt nhiều lắm.
“Thật sự? Gia chủ gia gia sẽ cứu Vũ nhi? Hảo, mặc kệ là cái gì ước định, ta nhất định sẽ đáp ứng." nghe Dạ Phách Thiên nói sẽ cứu Dạ Nguyệt Vũ, tâm trạng đang kinh hoàng của Dạ Vô Ưu tựa hồ tìm được sự an ủi, hưng phấn mà hô.
“Đó là đương nhiên, gia chủ gia gia nói được thì làm được." Dạ Phách Thiên vẻ mặt thật sự nói. Sau đó Dạ Phách Thiên với Dạ Vô Ưu liền ước định. Nhưng là chính cái ước định này, làm cho Dạ Vô Ưu từ nay về sau, trong năm năm luôn đau khổ tương tư, mỏi mắt chờ mong, trông mòn con mắt, cũng không thể gặp lại Vũ nhi hắn yêu nhất…
Nhìn bóng dáng Dạ Vô Ưu biến mất ở cuối đường cái xa xôi, vẻ mặt hiền lành của Dạ Phách Thiên nháy mắt đã bị sự âm ngoan thay thế, đối với thị vệ phía sau phân phó nói: “Người tới, đi đem Nguyệt Vũ công tử chuyển qua hậu viện đi, để cho hắn tự sinh tự diệt. Bất quá đừng để hắn chết là được! Đi xuống phân phó, chuyện tình của Dạ Nguyệt Vũ nhất định không thể nói cho Vô Ưu!" Lãnh khốc không có chút độ ấm, giống như đang đối đãi với súc sinh bình thường, không có một chút thương hại.
Nhưng chuyển biến như vậy, Dạ Vô Ưu đang hướng về đế đô đi tới, vĩnh viễn sẽ không biết.
Vô Ưu lúc này, chính là có lời thề son sắt đối với cái ước định kia, đợi năm năm sau bọn họ sẽ gặp lại… Năm đó, Dạ Vô Ưu mười tám tuổi, Dạ Nguyệt Vũ mười tuổi.
Năm năm, Vũ nhi, ngươi có khỏe không? Ngươi có biết hay không, ca ca vẫn đều suy nghĩ về ngươi? Vũ nhi, ta rất nhanh có thể gặp lại ngươi… Nhìn minh nguyệt trên bầu trời, Dạ Vô Ưu tựa hồ thấy Vũ nhi mỉm cười với hắn, tốt đẹp làm cho hắn không nhịn được mà gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười như tuyết liên nở rộ. Khuynh quốc khuynh thành.
Thu hồi lại tầm mắt đang ngắm nhìn, đồng thời cũng là thu hồi ý thức đang đắm chìm, Dạ Vô Ưu xoay người chuẩn bị trở về, nhưng là khi hắn xoay người nhìn đến cách đó tiểu đình thượng không xa, thiếu niên một thân bạch y như nước kia, khiến tâm hắn, hung hăng run rẩy một chút.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, biểu tình bình thản, hé ra dung nhan tuyệt thế vô song, không phải Vũ nhi thì là ai?
Tuy rằng đã năm năm, khuôn mặt kia có chút biến hóa, nhưng lại cùng với dung nhan in sâu trong hắn là trùng hợp.
Tuyệt mĩ như trước, tuấn mĩ như trước làm cho người ta hít thở không thông, Vũ nhi, là Vũ nhi đã trở lại sao? Kí ức lại giống như thủy triều vọt tới… “Vô Ưu ca ca, ngươi xem, ta lại thăng cấp, ta thật lợi hại đi?"
“Vô Ưu ca ca, ngươi xem nga, đây là phần thưởng trận đấu ta thắng được, ta nghĩ tặng cho Vô Ưu ca ca ta yêu nhất."
“Vô Ưu ca ca, vì cái gì ta thăng cấp, gia gia cũng không khen ngợi ta, còn mắng ta? Vẫn là Vô Ưu ca ca đối với ta tốt nhất."
“……."
Nguyên lai, bất tri bất giác, Vũ nhi đã trưởng thành… Dạ Vô Ưu không nhúc nhích vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng trên lương đình, ánh mắt chớp cũng không chớp, hắn sợ chỉ trong một cái nháy mắt, Vũ nhi sẽ theo gió mà đi.
Thật lâu sau, Dạ Vô Ưu mới từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, cước bộ gian nan đi về phía trước.
Chỉ một chút nữa, hắn có thể chân chính tiếp túc đến Vũ nhi hắn suy nghĩ năm năm qua…
Xem hai đại công pháp huyến lệ đan xen trình độ cao vô cùng tương xứng. Đều là thuộc loại cực kì đồ sộ.
Trăm ngàn tử sắc (màu tím) trên không trung dần dần dây dưa, toàn bộ quấn quanh nhau, hình thành cái võng thật lớn, hướng Nguyệt Vũ bao phủ mà đi…
Võng màu tím, vô cùng lớn, đồng thời mang theo mười phần lực hủy hoại, không khí bên cạnh tựa hồ đều bị trương võng chiêu mộ đi vào.
Biến đổi lớn như thế, nhưng thật ra làm cho mấy chục Thương Khung Huyễn Kiếm Diệt của Nguyệt Vũ thoạt nhìn nhỏ bé đi nhiều, nhìn đến công pháp của Đường Dần Thần cư nhiên từ nhu nhược ti lại biến thành một cái cự võng cường hãn, Nguyệt Vũ ánh mắt híp lại, trong mắt hiện lên một chút khác biệt.
Đại võng này, so với vừa nãy cường hãn hơn rất nhiều, Thương Khung Kiếm không biết có thể ngăn cản?
Mấy chục thanh kiếm. không giống như trước Trảm Thiên cho ra mười thanh kiếm, khi phát ra công pháp sẽ không chịu để Nguyệt Vũ khống chế. Tương phản, Nguyệt Vũ lúc này có thể tùy tâm khống chế được mấy chục thanh kiếm vận động ở mọi phương hướng, tốc độ phi hành, thậm chí là độ mạnh yếu khi tấn công.
Nếu phương thức công kích của Đường Dần Thần đã thay đổi, Nguyệt Vũ tự nhiên cũng thay đổi quỹ tích phi hành kiếm.
Tinh thần lực khống chế mấy chục thanh kiếm tận lực tránh đi trung tâm của cự võng màu tím, hướng về bốn phía mà đi. Bởi vì năng lượng cự võng phân bố trung gian cao mà bốn phía thấp, cho nên Thương Khung Kiếm chỉ công kích ở chung quanh, nhưng lại khiến ti mang toàn bộ thiết toái tiêu hủy, thậm chí còn có xu thế hướng về phía trung gian!
Đường Dần Thần thấy vậy cũng không khẩn trương. Đối với công pháp của chính mình, hắn nhưng là vô cùng tự tin. Đừng tưởng rằng như vậy đã có thể đánh tan được Tử Quang Liễm Diễm của hắn.
Quả nhiên, thời điểm Thương Khung Kiếm hướng về trung gian tấn công, trung gian cự võng màu tím, đột nhiên rất nhanh xoay tròn, tốc độ càng lúc càng mau, dòng khí toát ra ở quanh thân dần dần hình thành lốc xoáy !
Nguyệt Vũ không nghi ngờ, nếu không phải bởi vì bốn phía đài chiến đấu có tầng kết giới bưu hãn, thực lực không cao, phỏng chừng đều bay xa vạn dặm đi!
Lốc xoáy như vậy, cách rất gần Thương Khung Kiếm. Mấy chục thanh Thương Khung Kiếm, tuy rằng không bị thổi đi, nhưng động cũng không động một chút!
Không chỉ có như thế, trong đó có mấy cái cách trung tâm rất gần, Nguyệt Vũ dùng tinh thần lực không chế nhưng không đến, cứ như vậy bị cuốn vào lốc xoáy bên trong, sau đó biến mất hầu như không còn.
Thấy vậy, vẻ ngưng trọng hiện lên trong mắt Nguyệt Vũ. Hảo một cái Tử Quang Liễm Diễm , hảo một cái đại võng! Sức gió như vậy, trong đó cư nhiên còn mang theo huyền lực, nếu như không cẩn thận, có người sẽ bị cuốn vào, giảo thành thịt nát. Cho dù là có phần thiên hỏa bao vậy lấy thân, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ bị tiêu hao.
Hí mắt nhìn cự võng trước mắt, trong lòng Nguyệt Vũ ngàn hồi trăm chuyển. Rốt cuộc như thế nào mới làm cho nó đình chỉ chuyển động, hoàn toàn phá hủy nơi phát ra năng lượng của hắn?
Đột nhiên, Nguyệt Vũ thấy trung gian cự võng có hàng trăm ti mang màu tím nhiễu thành địa cầu. Địa cầu lóe ra năng lượng quang mang màu tím lưu động hướng về bốn phía mà đi….
Đúng rồi, chính là nơi này !
Nguyệt Vũ bừng tỉnh đại ngộ. Xoay tròn bá đạo như vậy, luôn cần năng lượng duy trì. Công pháp một khi xuất thủ, người phát động công pháp không thể lấy lại năng lượng. Cho nên năng lượng công pháp lấy từ thời điểm kết ấn công pháp. Tử Quang Liễm Diễm trước mắt, chứa đựng bên trong là quả cầu năng lượng màu tím. Mà quả cầu tử sắc, chứa rất nhiều ti mang nhiễu thành, có thể cung cấp năng lượng nhanh hơn cho cự võng.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vũ mỉm cười, đã biết chỗ đó, còn không cần gì phải sợ!
Tinh thần lực hung hăng đem mấy chục thanh Thương Khung Kiếm xúm lại mà đi, đem chúng gắt gao khống chế, sau đó lui khỏi vòng vây của Tử Quang Liễm Diễm.
Mấy chục đoản kiếm, được Nguyệt Vũ khống chế lui ra sau, dần dần khép lại, sau đó dần dần dung hợp lại với nhau, biến thành một cây kiếm thật lớn.
Kì thật, đem mấy chục đoản kiếm dung hợp lại với nhau cũng không phải rất lớn, bất quá cùng thân hình Nguyệt Vũ cao hơn không nhiều lắm. So như vậy, nhưng thật ra cũng rất lớn.
Khóe miệng câu ra một cái tươi cười quỷ mị, bàn tay mềm mại của Nguyệt Vũ lại vung lên, Thương Khung Kiếm liền hướng về trung tâm năng lượng của cự võng công kích mà đi…
Đường Dần Thần vốn là bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến khóe miệng Nguyệt Vũ hé ra nụ cười quỷ mị, trong lòng chấn động, có một loại dự cảm bất hảo. Khi hắn đem tầm mắt hướng về cây kiếm khí thật lớn trước người Nguyệt Vũ, dự cảm bất hảo lên tăng lên gấp bội, làm cho tim hắn đập tăng gia tốc, trong lòng bàn tay xuất ra mồ hôi.
Người này, sẽ không phát hiện ra tâm năng lượng của Tử Quang Liễm Diễm đi? Nếu nói như vậy…
Đường Dần Thần không dám suy nghĩ…
Sau khi Thương Khung Kiếm được dung hợp lại, thế công càng thêm uy mãnh. Phương thức công kích như chẻ tre làm cho mỗi người ở đây hung hăng đổ hấp một ngụm.
Cái gì lốc xoáy, cái gì ti mang, tất cả đều là mây bay!
Chỉ thấy Thương Khung Kiếm như cắt tiết gà, không muốn sống hướng về tâm của năng lượng màu tím đâm tới…
“Ầm vang long---"
Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, Thương Khung Kiếm cùng Tử Quang Liễm Diễm rốt cục cũng ngay mặt quyết đấu.
Nhất thời, cảnh tượng huyến lệ, một mảnh năng lượng kịch liệt thiêu đốt. Năng lượng mật độ cao trong nháy mắt va chạm thiêu đốt lên, cảnh này so với trận nổ bom nguyên tử chỉ có hơn chứ không kém! Va chạm mạnh mẽ, cho dù là kết giới cường hãn như vậy cũng hơi biến hình rung động!
Sau khi Thương Khung Kiếm xâm nhập vào chính giữa tâm của cự võng màu tím, cự võng liền thu rụt lại. Ti mang xúm lại, tầng tầng vây quanh Thương Khung Kiếm đang quay chung quanh trung tâm cự võng màu tím.
Thương Khung Kiếm không để ý tới, chỉ để ý đem lực lượng sở hữu nhắm ngay trung tâm mà công kích…
Theo năng lượng nổ mạnh thiêu đốt, công pháp ở hai bên đều bởi vì năng lượng hao hết mà làm cho động tĩnh càng ngày càng nhỏ.
Thẳng đến cuối cùng hai phương đều biến mất hầu như không còn…
Làm hết thảy trở về bình tĩnh, mọi người vẫn như trước đắm chìm trong sự vừa mới rung động bên trong. Vẻ mặt của bọn họ chính là, đời này cũng chưa từng gặp qua trận đấu phấn khích như vậy!
Đường Dần Thần hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi công pháp vừa biến mất, trong mắt lộ vẻ khó tin.
A, hắn nhưng thật ra không ngờ, chính mình cư nhiên thua. Tuy rằng hắn biết Quân Dạ đáng cùng hắn đấu một trận, nhưng là đối với chính mình, Đường Dần Thần nhưng là tự tin tràn đầy. Hoặc là nói, hắn cho tới nay đều là tự tin tràn đầy.
Nhưng là nay, hắn thua, bại bởi một đối thủ thấp hơn hắn cả nhất giai! Tuy rằng là ngang tay, nhưng hắn lại cho rằng mình đã thua. Dù sao cấp bậc của hắn cao hơn đối thủ nhiều lắm…
Nguyệt Vũ chính là đứng ở nơi đó, sắc mặt vẫn bình thản như trước, nhìn không ra cảm xúc gì. Tựa hồ vô luận, thua vẫn là thắng, đối với nàng mà nói, đều là râu ria.
Đã xong, đây là cái gì tình huống? Đây là ngang tay sao? Hai người đánh ngang tay? Quân Dạ cùng Đường Dần Thần đánh ngang tay? Cửu Nguyệt huyền hoàng cùng Cửu Nguyệt huyền tông đánh ngang tay?
Này chính là huyền huyễn sao?
Mọi người như lọt vào trong sương mù, không biết xảy ra chuyện gì. Này đó là cái tình huống gì, hoàn toàn xem không hiểu a~…
“Ta thua, tuy rằng thua, nhưng là thua tâm phục khẩu phục". Đường Dần Thần bước đến trước mắt Nguyệt Vũ, lạnh nhạt nói. Biểu tình không hề thấy phẫn hận hoặc là bất mãn.
Nguyệt Vũ hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Đường Dần Thần vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên mở miệng nói: “Phải không? Ngươi thua? Ta như thế nào không biết?". Ngữ khí thanh thiển, mang theo thoáng nghiền ngẫm. Đối với Đường Dần Thần, Nguyệt Vũ tuyệt đối là không phản cảm. Tuy rằng nhận thức không đến một ngày, nhưng là người này lại khiến cho Nguyệt Vũ một cảm giác thoải mái !
Lời nói này của Nguyệt Vũ, nhưng thật ra lại làm cho Đường Dần Thần hơi hơi sửng sốt, lập tức ý thức được cái gì, có chút tự giễu nói: “Ha ha, tuy rằng là ngang tay, nhưng là cấp bậc của ta ngươi cũng biết đến, ta…"
“Như thế nào, ngươi đây là khinh thường ta sao? Ta so với ngươi cấp thấp hơn, liền nhất định so với ngươi yếu hay sao?". Không đợi Đường Dần Thần nói xong, Nguyệt Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói. Trong thanh âm lại mang theo rõ ràng không hề hờn giận.
Đường Dần Thần hai mắt hơi hơi trợn to, trong mắt là khó tin. Đúng vậy, dựa vào cái gì cấp bậc người ta so với chính mình thấp, lại nhất định so với chính mình kém? Chính hắn cũng là người hay khiêu chiến thực lực vượt cấp mình, lúc trước hắn có thể lấy thực lực Ngũ Nguyệt, chiến thắng người ta thực lực Thất Nguyệt, dựa vào cái gì người ta so với chính mình thấp hơn một giai liền đánh không lại mình?
Thế giới này không có gì là tuyệt đối, không có gì là không được! Trước mắt này lại càng không nói, trước kia thiên phú bực này hắn chưa từng tưởng tượng đến. Nay chẳng lẽ cũng không xuất hiện?
Đường Dần Thần lúc này trong mắt tràn ngập chờ mong, cũng càng thêm tràn ngập ý chí chiến đấu. Lời nói của Nguyệt Vũ, khiến cho hắn đối với chính mình càng thêm tự tin, thế cho nên hắn, bởi vì trận chiến hôm nay mà cố gắng tu luyện, về sau một bước lên mây…
“Thực xin lỗi, Quân Dạ, ta không nên nói như vậy. Đa tạ!" Trên mặt Đường Dần Thần tươi cười thật lớn, hưng phấn mà nói. Hắn lúc này, không còn bộ dáng bĩ bĩ hoặc là âm trầm như trước, quả thực chính là đại nam hài nhà bên. Ánh mặt trời xán lạn!
Đường Dần Thần như vậy thực ra làm cho Nguyệt Vũ không kịp thích ứng. Người này, sẽ không phải có song tính cách đi, độ biến sắc mặt này cùng phiên thư giống nhau, thật mau a~
Người dưới đài, hiện tại cuối cùng cũng đã biết. Nguyên lai Quân Dạ cùng Đường thiếu đánh ngang tay!
Trời ạ, thế giới này quả thực là huyền huyễn! Mười sáu tuổi Cửu Nguyệt huyền hoàng còn chưa tính, bọn họ tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng có dám hay không không cần như vậy đả kích bọn họ như vậy? Cửu Nguyệt huyền hoàng cư nhiên cùng Cửu Nguyệt huyền tông đánh ngang tay? Ta nói, dọa người cũng không cần dọa chết như vậy đi! Quân Dạ kém người ta hẳn một giai thế nhưng lại không có gì khác nhau!
“Này uy, cái gì tình huống? Rốt cuộc là cái gì tình huống? Rốt cuộc là ai thắng? Sẽ không thật là ngang tay đi? Nếu nói như vậy, ta khả chịu không nổi…" Mỗ vị đệ tử kích động hỏi vị đồng học bên cạnh, biểu tình kia, tựa hồ là đang nói, ngươi nếu dám nói họ bất phân thắng bại, ta sẽ chết cho ngươi xem!
“A? nga, ân. Đúng vậy đúng vậy, hình như là, lại giống như không phải, được rồi, ta hỗn độn…" Vị kia bị hỏi, lập tức phản ứng, bất quá chính mình cũng nghi hoặc thật mạnh.
“Ai nha, ta biết a, bọn họ bất phân thắng bại! Ta vừa mới nghe được Quân Dạ nói rành mạch, trời ạ, Quân Dạ hảo soái, ta quyết định, về sau Quân Dạ chính là thần tượng của ta-" Mỗ nữ kích động hét to.
“……"
Kết cục như vậy, làm cho nguyên bản dưới đài rất là im lặng, giống như nước sôi bình thường nổ tung ra, càng không thể vãn hồi…
Trận chiến ở Ẩn Nguyệt thần tháp, Nguyệt Vũ lấy thực lực Cửu Nguyệt huyền hoàng chiến đấu đánh ngang tay với cao thủ Phong Vân các, chiến thần của đế quốc học viện Đường Dần Thần, lấy vận tốc ánh sang truyền bá khắp đế quốc học viện.
Lập tức, tên đệ tử học viện Quân Dạ đều là đề tài tán gẫu ở trà dư tửu hậu mỗi ngày...
Ban đêm, màu đen khôn cùng giống như mạc bố đem toàn bộ thế giới bao phủ, nếu không phải trên trời có minh nguyệt (trăng sáng) thế giới này nhất định không thấy năm ngón tay.
Ẩn Nguyệt thần tháp của đế quốc học viện ở bên cạnh một nội tiểu viện thanh u, lúc này vạn vật yên tĩnh, hết thảy đều không có tiếng động, Gió nhẹ thổi tới, vang tiếng sàn sạt, còn có cái hồ nhỏ gợn sóng, mặt hồ là ánh trăng phản chiếu quang mang.
Lúc này, trên tòa tiểu đình ở tiểu viện, một vị bạch y thiếu niên đang ngồi nơi đó, ngắm nhìn một vòng minh nguyệt trên trời cao kia.
Dưới ánh trăng, thiếu niên phát sắc như mực, mái tóc dài tinh tế tùy ý buông xõa thắt lưng. Y bào màu trắng, lạnh nhạt như nước, trong gió đêm nhẹ nhàng bay lên.
Thiếu niên rất đẹp. Dung nhan tuyệt thế kia, ngũ quan tinh xảo làm cho xung quanh khủng hoảng. Vốn là một dung nhan tuyệt sắc, lúc này lại nhu hòa dưới ánh trăng, sương mù thần bí, mĩ đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
Thiếu niên dưới ánh trăng, bạch y phiêu phiêu, di thế độc lập, tựa hồ sắp sửa theo thanh phong, đạp nguyệt mà đi…
Ở thế giới này gần nửa năm, nguyên bản từ cái đêm ở Lưu Vân thành, nàng đã muốn đem đủ chuyện ở kiếp trước quên đi hết, làm cho trí nhớ này như yên tĩnh, theo thanh phong đêm đó cùng lưu tinh xẹt qua phía chân trời. Không nghĩ tới, nay, trí nhớ kiếp trước vẫn chưa tiêu tán. Tối nay, khi nàng nhìn thấy trên trời cao tràn đầy ánh trăng, không biết vì sao lại sinh ra một loại suy nghĩ. Một loại cảm xúc tưởng niệm.
Đều nói, minh nguyệt là cố hương. Tuy rằng nàng không có cảm giác như vậy, nhưng đối với cố hương, cái nơi dựng dục linh hồn nàng, dù thế nào, vẫn là có chút hoài niệm.
Cứ việc, nơi đó, rất nhiều cái bất mãn, rất nhiều cái không hài lòng, nhưng dù sao đó cũng là nơi nàng sinh ra. Chỉ sợ, cả đời này cũng không thể quên được.
Cũng chẳng sao, nếu không thể quên được, vậy đừng quên, cứ đặt ở trong lòng, chôn ở nơi sâu nhất, chờ ngày hoài niệm lấy ra, có lẽ có thể lấy một ít tình cảm không đồng dạng như vậy.
Hoa Hạ cũng tốt, Nguyệt Hoa cũng thế. Nếu đã có thể xuyên qua, như vậy nàng cũng muốn sống lâu. Sát thủ, đặc công, đã làm được những việc vĩ đại như vậy, nàng cũng tin tưởng vững chắc, trên con đường tu luyện này, cũng có thể đi rất xa, rất xa.
Việc nặng nhất thế, tự nhiên bao trùm cửu tiêu!
Thiếu niên dưới ánh trăng, một hơi thở mà ngàn biến vạn ảo. Khi thì mê mang, khi thì thâm thúy, khi thì khí phách…
Dưới ánh trăng bên này, thiếu niên bạch y phương hoa, phẩm nhân sinh như phẩm rượu.
Dưới ánh trăng bên kia, nam tử một thân sầu tư, đắm chìm trong trí nhớ…
Ẩn Nguyệt thần tháp, nam tử lạnh nhạt mà đứng, thân hình cao ngất như tùng. Nam tử một thân hắc y cao ngất, đồng thời cũng khiến cho hắn dung nhập vào trong đêm đen.
Nam tử hơi hơi nâng mặt, nhìn lên bầu trời một vòng minh nguyệt. Dưới ánh trăng, nam tử dung nhan phiêu tuyết, mặt mày như họa, vẻ cương nghị trên mặt không chút biểu tình. Một đôi tinh mục vô thần, tựa hồ lộ ra ánh trăng thanh nhã, nhìn về phía xa xôi, cũng giống như tương lai…
Không biết nhớ đến cái gì, nam tử mày kiếm nhíu lại, không nói nên lời phong tình vạn chủng.
Năm năm đi? Từ cái ngày quyết tuyệt bước ra khỏi đại môn Dạ gia kia, cách đó tới nay, đã được năm năm.
Thời gian quả thật đúng là mau a!
Năm năm, năm tháng dần dần làm phai nhạt chuyện cũ… “Gia chủ gia gia, vì cái gì không cứu Vũ nhi? Ngài không phải có cửu chuyển tục huyền đan sao? Nhanh lấy ra cứu Vũ nhi a!" Dạ Vô Ưu nhìn Dạ Nguyệt Vũ một thân đầy máu trên giường, kinh hoảng hô.
Cho tới nay, đối với đệ đệ Dạ Nguyệt Vũ này, hắn là phi thường thích. Cho dù Vũ nhi thiên phú so với mình tốt hơn, có Vũ nhi thì ở Dạ gia hắn đều đứng thứ hai, một thân hào quang tồn tại bởi vì Vũ nhi mà ảm đạm thất sắc. Nhưng là hắn không ngại, bởi vì hắn thực sự thích đệ đệ này.
“Bậy bạ, cửu chuyển tục huyền đan này đâu thể tùy tiện lấy ra dùng! Đúng là vô liêm sỉ, cút sang một bên đi!" Dạ Phách Thiên vẻ mặt phẫn nộ quát. Cửu chuyển tục huyền đan, có công hiệu khởi tử hồi sinh, vật như vậy, trình độ trân quý không thể nói bằng lời. Dạ gia tổng cộng cũng chỉ có hai khỏa, hắn sao lại phải lấy ra?
“Nhưng là Vũ nhi đã sắp chết!" Dạ Vô Ưu kinh hoảng hô. Hắn không nghĩ nhìn Vũ nhi cứ như vậy mà chết, hắn không cần!
“Hắn như thế này, còn không bằng người chết! Nhưng là, hắn mệnh lớn, chết không xong, bất quá về sau chính là phế vật!" Trong mắt Dạ Phách Thiên hiện lên tia âm ngoan. Mặc kệ nó thế nào, cũng không thể xuất ra cửu chuyển tục huyền đan! Bởi vì Dạ Nguyệt Vũ căn bản không xứng!
Dạ Phách Thiên không hề để ý tới Dạ Vô Ưu, lập tức hướng ra ngoài cửa, nhìn cũng không nhìn Dạ Nguyệt Vũ nằm trên giường liếc mắt một cái. Vừa đi vừa một bên phân phó nói: “Người tới, đem Vô Ưu thiếu gia dẫn đi. Sau đó tìm mấy cái hạ nhân đến, ra phía sau viện chuẩn bị nhất kiện đem Nguyệt Vũ thiếu gia bàn đến hậu viện đi!" Thanh âm lạnh như băng, mang theo một chút không kiên nhẫn. Nhìn đến một bên Dạ Vô Ưu, tâm, hoang vắng thành sa mạc…
Thị vệ kia sau khi nghe Dạ Phách Thiên nói, thương hại nhìn thoáng qua Dạ Nguyệt Vũ nằm trên giường, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Ai, một thiếu niên thiên tài, phong hoa tuyệt đại, dung mạo vô song như vậy nay hoàn toàn không có huyền lực, dung nhan bị hủy, cứ như vậy ngã xuống. Quả thật là đáng tiếc!
Bất đắc dĩ gật đầu, một cái thị vệ nho nhỏ như hắn, làm sao có thể ngăn cản? Chỉ có thể vâng theo sự phân phó của gia chủ mà làm việc… Dạ Vô Ưu nhìn Dạ Nguyệt Vũ nằm trên giường, trong lòng lộ vẻ thê lương. Hắn tuy rằng vẫn nghe nói, trong đại gia tộc, chỉ coi trọng duy nhất thiên phú tu luyện, không có tình thân, nhưng bây giờ, hắn cuối cùng cũng thấy được sự ngoan tuyệt của gia chủ.
Tôn tử của chính mình, cư nhiên đối đãi như thế! Chẳng lẽ từng từ ái đều là giả? Hôm nay là Vũ nhi, nếu ngày nào đó hắn cũng bất hạnh ngã xuống, sẽ là quang cảnh như thế nào?
“Vô Ưu thiếu gia, người xem, gia chủ phân phó ta…" Thị vệ có chút khó xử mở miệng nói. Tuy rằng, hắn cũng cảm thấy gia chủ làm thế là quá phận, nhưng là, lời nói của gia chủ hắn không thể không nghe!
Không để ý đến lời nói của thị vệ, Dạ Vô Ưu thương tiếc nhìn bóng dáng nhỏ gầy trước mắt, trong hai tròng mắt tinh hồng là khí trời sương mù, sau đó liền biến thành quyết tuyệt.
Nếu gia chủ gia gia không cứu Vũ nhi, như vậy hắn cũng không thể đứng trong gia tộc lạnh như băng này. Về sau, hắn cùng Vũ nhi, đi tới chân trời xa, sống nương tựa lẫn nhau. Trên đời này, chỉ cần có Vũ nhi, thế giới của hắn liền trọn vẹn!
Thò người ra, một tay ôm lấy Dạ Nguyệt Vũ ở trên giường. Dạ Vô Ưu kiên quyết rời khỏi phòng, hướng về sân viện Dạ Phách Thiên mà đến… “Tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi là muốn chết sao? Ai cho ngươi lá gan? Ai cho phép ngươi làm như vậy?" Dạ Phách Thiên nhìn hai người trước mắt, không khỏi giận giữ. Phản, phản, cư nhiên dám làm trái ý của hắn, thật sự là phản!
“Gia chủ gia gia, hôm nay người nói, không cứu vẫn là không cứu. Nếu người không cứu, ta cùng Vũ nhi sẽ rời đi!" Dạ Vô Ưu vẻ mặt quả quyết nhìn Dạ Phách Thiên, lửa giận một chút cũng không dọa đến hắn.
“Rời khỏi Dạ gia? Chỉ bằng các ngươi? Ha ha, ngươi cho là thoát ly Dạ gia, các ngươi có thể hỏa hảo mà sống sao? Chỉ bằng thực lực huyền vương như ngươi, mang theo một cái phế vật có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề!" Dạ Phách Thiên tựa hồ nghe được chuyện hài hước nhất trên đời, khinh thường cười nhạo nói.
Lời nói của Dạ Phách Thiên làm cho Dạ Vô Ưu sửng sốt, trên mặt hiện lên chần chờ. Đúng vậy, thực lực của hắn bây giờ chỉ là một cái huyền vương nho nhỏ mà thôi, mang theo Vũ nhi đi như vậy, cho dù có thể hảo hảo mà sống, cũng là một cái phế vật. Không, hắn không thể khiến cho Vũ nhi cả đời này làm một cái phế vật bị thế nhân cười nhạo.
Vũ nhi hắn đời này nhất định phải là một lưu tinh lóe sang nhất. Cho dù, quang mang của chính hắn bị Vũ nhi che lấp mất, hắn cũng không hối tiếc, vui vẻ mà chịu đựng!
Nhìn Dạ Vô Ưu nét mặt buông lỏng, trong mắt Dạ Phách Thiên xẹt qua tinh quang. Đứa nhỏ này hẵn vẫn là biết đến. Chuyện gì đã quyết định, liền nhất định sẽ làm, không dễ dàng thỏa hiệp. Đối với Dạ Nguyệt Vũ, hắn chính là yêu thích, có thể nói, trong Dạ gia, Dạ Nguyệt Vũ là người Dạ Vô Ưu quan tâm nhất. Nếu hắn không đáp ứng chữa trị cho Dạ Nguyệt Vũ, Vô Ưu thật sẽ rời khỏi Dạ gia…
Điều này làm sao được? Dạ gia bọn họ có thể không có Dạ Nguyệt Vũ, nhưng là nhất định không thể không có Dạ Vô Ưu!
“Vô Ưu a, không cần cố chấp như vậy. Ngươi là gia chủ tương lai của Dạ gia chúng ta, nhưng là tính tình không thể như thế. Được rồi, không cứu Vũ nhi thì ngươi đi, ta cứu là được. Bất quá, gia chủ gia gia muốn cùng với ngươi ước định, được?" Dạ Phách Thiên vẻ mặt hiền lành nói. Hắn lúc này, thật sự có bộ dáng của một gia gia. Có thể thấy được, đối với Dạ Vô Ưu, thái độ của hắn, so với Dạ Nguyệt Vũ tốt nhiều lắm.
“Thật sự? Gia chủ gia gia sẽ cứu Vũ nhi? Hảo, mặc kệ là cái gì ước định, ta nhất định sẽ đáp ứng." nghe Dạ Phách Thiên nói sẽ cứu Dạ Nguyệt Vũ, tâm trạng đang kinh hoàng của Dạ Vô Ưu tựa hồ tìm được sự an ủi, hưng phấn mà hô.
“Đó là đương nhiên, gia chủ gia gia nói được thì làm được." Dạ Phách Thiên vẻ mặt thật sự nói. Sau đó Dạ Phách Thiên với Dạ Vô Ưu liền ước định. Nhưng là chính cái ước định này, làm cho Dạ Vô Ưu từ nay về sau, trong năm năm luôn đau khổ tương tư, mỏi mắt chờ mong, trông mòn con mắt, cũng không thể gặp lại Vũ nhi hắn yêu nhất…
Nhìn bóng dáng Dạ Vô Ưu biến mất ở cuối đường cái xa xôi, vẻ mặt hiền lành của Dạ Phách Thiên nháy mắt đã bị sự âm ngoan thay thế, đối với thị vệ phía sau phân phó nói: “Người tới, đi đem Nguyệt Vũ công tử chuyển qua hậu viện đi, để cho hắn tự sinh tự diệt. Bất quá đừng để hắn chết là được! Đi xuống phân phó, chuyện tình của Dạ Nguyệt Vũ nhất định không thể nói cho Vô Ưu!" Lãnh khốc không có chút độ ấm, giống như đang đối đãi với súc sinh bình thường, không có một chút thương hại.
Nhưng chuyển biến như vậy, Dạ Vô Ưu đang hướng về đế đô đi tới, vĩnh viễn sẽ không biết.
Vô Ưu lúc này, chính là có lời thề son sắt đối với cái ước định kia, đợi năm năm sau bọn họ sẽ gặp lại… Năm đó, Dạ Vô Ưu mười tám tuổi, Dạ Nguyệt Vũ mười tuổi.
Năm năm, Vũ nhi, ngươi có khỏe không? Ngươi có biết hay không, ca ca vẫn đều suy nghĩ về ngươi? Vũ nhi, ta rất nhanh có thể gặp lại ngươi… Nhìn minh nguyệt trên bầu trời, Dạ Vô Ưu tựa hồ thấy Vũ nhi mỉm cười với hắn, tốt đẹp làm cho hắn không nhịn được mà gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười như tuyết liên nở rộ. Khuynh quốc khuynh thành.
Thu hồi lại tầm mắt đang ngắm nhìn, đồng thời cũng là thu hồi ý thức đang đắm chìm, Dạ Vô Ưu xoay người chuẩn bị trở về, nhưng là khi hắn xoay người nhìn đến cách đó tiểu đình thượng không xa, thiếu niên một thân bạch y như nước kia, khiến tâm hắn, hung hăng run rẩy một chút.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, biểu tình bình thản, hé ra dung nhan tuyệt thế vô song, không phải Vũ nhi thì là ai?
Tuy rằng đã năm năm, khuôn mặt kia có chút biến hóa, nhưng lại cùng với dung nhan in sâu trong hắn là trùng hợp.
Tuyệt mĩ như trước, tuấn mĩ như trước làm cho người ta hít thở không thông, Vũ nhi, là Vũ nhi đã trở lại sao? Kí ức lại giống như thủy triều vọt tới… “Vô Ưu ca ca, ngươi xem, ta lại thăng cấp, ta thật lợi hại đi?"
“Vô Ưu ca ca, ngươi xem nga, đây là phần thưởng trận đấu ta thắng được, ta nghĩ tặng cho Vô Ưu ca ca ta yêu nhất."
“Vô Ưu ca ca, vì cái gì ta thăng cấp, gia gia cũng không khen ngợi ta, còn mắng ta? Vẫn là Vô Ưu ca ca đối với ta tốt nhất."
“……."
Nguyên lai, bất tri bất giác, Vũ nhi đã trưởng thành… Dạ Vô Ưu không nhúc nhích vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng trên lương đình, ánh mắt chớp cũng không chớp, hắn sợ chỉ trong một cái nháy mắt, Vũ nhi sẽ theo gió mà đi.
Thật lâu sau, Dạ Vô Ưu mới từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, cước bộ gian nan đi về phía trước.
Chỉ một chút nữa, hắn có thể chân chính tiếp túc đến Vũ nhi hắn suy nghĩ năm năm qua…
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng