Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 3 - Chương 7: Chích huyền thú này là của ta!
Gặp Nguyệt Đào như vậy, tất cả mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng đều thức thời không có mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng Nguyệt Đào hướng về phía Nguyệt Vũ đi tới.
Bên cạnh NguyệtVũ, Hoa Ngục Thánh đang nhìn đến bóng dáng kia, trong mắt liền hiện lên một chút hiểu rõ, sau đó có trịnh trọng!
Gần, càng gần……
Nhưng vào lúc này, một tiếng gọi ầm ĩ vang lên, liền phá tan không khí quỷ dị trong quán trà.
“Thác trưởng lão, không tốt, lúc trước phái người đi tìm phân đội của La Lão dẫn dắt thế nhưng, thế nhưng…… Toàn bộ ngã xuống!" Đột nhiên, một thanh âm dồn dập truyền đến, người tới nói có chút gấp gáp, rõ ràng là bị dọa đến.
“Cái gì, toàn bộ ngã xuống? Là ai làm, chẳng lẽ là huyền thú?" Lam Thác tức giận hỏi, giọng điệu có chút run rẩy, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
“Hồi trưởng lão, là…… Là người…… Còn có huyền thú," Người tới run run trả lời, còn chưa chắc chắn mình có nói sai cái gì hay không đã bị lão giả tức giận trước mặt dọa sợ.
Lời này không hề nghi ngờ là giống như một quả bom nổ mạnh, nhất thời, mọi người ở đây liền cảm thấy khó tin.
Cái gì? Phân đội Lam gia cư nhiên toàn bộ bị giết? Rốt cuộc là người nào cường đại như vậy cư nhiên đem một phân đội diệt hết? Tuy rằng nói là phân đội nhỏ của Lam gia, nhưng thực lực cũng không thấp, huống chi dẫn đầu lại là một vị cao nguyệt huyền tông. Thực lực không nói, nhưng Lam gia là một trong tứ đại gia tộc, thân phận địa vị cao dữ dội. Người bình thường sao có lá gan cùng năng lực này? Mà dù là thế lực lớn, cũng tuyệt đối là sẽ không mạc danh kỳ diệu đi giết một phân đội nhỏ!
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mọi người nghe tin tức này, cũng đều tự hỏi……“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người nào không muốn sống dám đối phó với Lam gia chúng ta!" Lam Thác phẫn nộ hét lớn một tiếng.
Đừng để hắn biết là ai, nếu không, hắn nhất định sẽ đem hung thủ bầm thây vạn đoạn!
Nhiệm vụ lần này gia chủ giao toàn quyền cho hắn phụ trách, nay còn chưa tới thời điểm cướp đoạt đế vương thú, phân đội nhà mình đã ngã xuống, tuy rằng hắn không đau lòng, nhưng làm người phụ trách, hắn khó thoát khỏi trách nghiệm, Lam gia gia chủ chắc chắn cho hắn lĩnh trọng phạt!
Một tiếng rống to, Lam Thác khôi phục lại một chút lý trí, lại hỏi:“Người đi tìm phân đội có phát hiện đặc thù gì không?" Lần này thanh âm mềm nhẹ rất nhiều, bình tĩnh không ít.
“Bẩm trưởng lão, lúc trở về người ta nói, phân đội một hàng mười mấy người toàn bộ bị giết, còn La Lão chết do huyền kĩ vương giả thú." Gặp Lam Thác đã trấn định lại, người tới trả lời cũng liền thông thuận hơn….
Tê — mọi người đổ hấp một hơi, cư nhiên là vương giả thú! Cư nhiên có người chỉ thị vương giả thú, đây là thuyết minh cái gì, người này lai lịch không nhỏ, khẳng định là đại nhân vật!
Lam gia có phải đã đá đến thiết bản hay không?
Phía trước, Nguyệt Đào đang tiến đến chỗ Nguyệt Vũ, đột nhiên nghe người nọ báo lại với Lam gia, liền tỉnh táo lại. Nghĩ hắn đường đường là một thế hệ thần điện trưởng lão, cư nhiên thất lễ như vậy, thật sự có chút dọa người!
Trấn định một chút, lại nhìn thoáng qua Nguyệt Vũ, thế nhưng phát hiện, người nọ cư nhiên đang run rẩy, lập tức, Nguyệt Đào hung hăng khách sáo bản thân một chút, cư nhiên phạm vào thế sai lầm, đem một kẻ nhát như chuột thành tên gan to mật lớn, Dạ Phù Phong!
Đương nhiên, cái gọi là run run này, kỳ thật chính là Nguyệt Vũ cố ý trang! Nếu như vậy có thể tránh được một kiếp, cớ sao không làm?
Nguyệt Đào rất nhanh trở về, lại nghe đến ba chữ" Vương giả thú", nhất thời nghi hoặc một chút. Hắn nhớ rất rõ, ngày ấy Nguyệt Ba nói qua, Dạ Phù Phong có nhất chích vương giả thú! Chẳng lẽ tên giết người của Lam gia là Dạ Phù Phong? Thực lực như thế, muốn giết một phân đội nhỏ xác thực không khó. Hơn nữa, Dạ Phù Phong ngay cả người của Nguyệt Quang thần điện cũng dám giết, vài tên Lam gia thì nhằm nhò gì!
Trong lòng âm hiểm cười, Nguyệt Đào liền có một ý tưởng……
Liếc bóng dáng Nguyệt Đào xoay người rời đi, Nguyệt Vũ thoáng thở nhẹ một hơi. Mẹ nó, cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy thật sự là rất mẹ nó kém, hừ, lần sau xem ngươi như thế nào kiêu ngạo! Nguyệt Vũ trong lòng hung hăng mắng một chút. Đồng thời, nàng cũng thấy thực may mắn vì đã giải quyết phân đội Lam gia kia. Không nghĩ tới a, nàng giết vài người, ngược lại còn cứu nàng một hồi, ít nhất không khiến nàng chật vật chạy trốn. Xem ra, về sau nên giết nhiều người đáng chết…
Nguyệt Vũ âm thầm nghĩ, trong lòng kiên định, về sau quyết tâm giết nhiều người hơn! [đừng hiểu lầm, giết người này, là diệt người xấu!]
“Lam Thác trưởng lão, có câu, lão phu không biết nên nói hay không." Nguyệt Đào đi đến trước mặt Lam Thác, cố ý muốn nói lại thôi.
“Nguyệt Đào trưởng lão khách khí rồi, có chuyện gì cứ nói đi." Lam Thác thấy người nói chuyện là Nguyệt Đào, cũng vô cùng khách khí nói.
“Nga, là như vậy, lão phu hoài nghi, người giết phân đội Lam gia các ngươi có lẽ là Dạ Phù Phong."
Nói xong, liếc mắt Lam Thác một cái, chờ phản ứng của hắn.
“Nga? Chỉ giáo cho?" Lam Thác rất là tò mò hơi hơi chọn mi, hướng Nguyệt Đào hỏi.
Thực vừa lòng phản ứng của Lam Thác, Nguyệt Đào giải thích: “Lam Thác trưởng lão a, đại lục này ai có lá gan lớn như vậy, thế nhưng không đem Lam gia các ngươi để vào mắt. Hơn nữa, Dạ Phù Phong đó có nhất chích vương giả thú, thực lực như vậy đã đủ để giết chết một phân đội đội nhỏ của Lam gia rồi. Hắn nếu đã dám động đến Nguyệt Quang thần điện ta, như vậy động người của Lam gia các ngươi cũng không coi là gì!" Nguyệt Đào rất có trật tự phân tích nói.
Nghe vậy, Lam Thác gật gật đầu, tỏ vẻ thực đồng ý, hắn cũng không phải thực xác định, nhưng dù sao thế giới này lớn như vậy, không chỉ mỗi Dạ Phù Phong có năng lực này!
“Dạ Phù Phong người này rất có hiềm nghi, nhưng chúng ta còn chưa thể xác định, cần phải tra xét. Bất quá nhất định phải bắt lấy hắn để hỏi rõ ràng!" Lam Thác thản nhiên mở miệng nói, trong giọng nói còn chứa sát ý.
Mặc kệ Dạ Phù Phong có hay không này hiềm nghi, hắn đều phải lộng cái rõ ràng!
Nghe xong lời này, Nguyệt Đào vừa lòng gật đầu, trong lòng vô cùng cao hứng. Thánh Hoàng đại nhân không đồng ý để hắn đi giết Dạ Phù Phong, mà là muốn hắn đem Dạ Phù Phong gia nhập Nguyệt Quang thần điện, vì thần điện bán mạng. Nhưng điều này sao có thể?
Đệ đệ hắn đã bị Dạ Phù Phong giết, hắn nhất định phải diệt tên đó! Hiện tại bởi vì mệnh lệnh của Thánh Hoàng mà không thể xuống tay, nhưng người của Lam gia giết hắn sẽ không liên quan đến mình.
Bị Lam gia truy đuổi, hắn cũng không tin Dạ Phù Phong còn có thể đứng lên!
Kế tiếp đoàn người lại là một trận thảo luận, cuối cùng rốt cục cũng đem đề tài này chuyển qua đế vương thú.
“Các vị, lần này mọi người đều là vì đế vương thú mà đến. Nhưng đế vương thú cũng chỉ có một con, bởi vậy ai có năng lực sẽ có được. Bất quá chuyện này nói sau, nay, chúng ta có phải hay không hẳn là nên thảo luận một chút vấn đề đường đi tới Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan*?" Người nói chuyện, tự nhiên là tên cao ngạo không ai bì nổi, Nguyệt Đào.(dãy núi Huyết Sắc Nguyệt Nha. Tên dài vãi~~ =.=")
Dù sao ở trong này, hắn thực lực cũng là Lục Nguyệt Huyền tôn so với tám người Ngũ Nguyệt Huyền tôn cao hơn một cấp, còn nữa, uy danh của Nguyệt Quang thần điện, cho dù là tứ đại gia tộc cũng phải suy nghĩ một chút!
Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan là nơi đế vương thú hiện thân, bị vây sâu trong cùng Vô Tận Phiêu Miểu. Bởi vì đại lục này, chí tôn thú vốn không nhiều lắm, hơn nữa điều kiện Vô Tận Phiêu Miểu không thích hợp cho tu luyện, bởi vậy bình thường rất khó thấy được cao nguyệt vương giả thú, đây cũng chính là lí do vì sao lần này các thế lực lớn đến tranh đoạt thực lực đều ở Ngũ Nguyệt Huyền tôn.
Tuy rằng hơi thấp chút, nhưng bình thường thế lực lớn đều có một thói quen: Thà rằng mạo hiểm, cũng sẽ tận lực không đem cường giả cao nhất nhà mình lộ diện. (giải thích chút: chí tôn thú tương đương với Huyền đế cấp bậc nhân loại, còn vương giả thú tương đương với Huyền tôn. Huyền đế cao hơn Huyền tôn một giai => chí tôn thú cao hơn vương giả thú một giai.)
Nhắc tới điều này, mọi người cũng không có ý kiến. Bởi vì dù sao nhiều thế lực, người người đều là đối thủ cạnh tranh, ai cũng không muốn cùng người khác cùng nhau, bởi vậy phải tách ra, tranh đoạt bằng khả năng của mình!
Thấy không có người phản đối, Nguyệt Đào lại mở miệng:“Lộ tuyết từ doanh địa mạo hiểm giả tới Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan còn rất dài, các ngươi có thể cùng nhau đi, bất quá báo trước cho rõ, Nguyệt Quang thần điện chúng ta sẽ đi một mình."
Đối với quyết định này của Nguyệt Quang thần điện, tất cả mọi người cũng không có ý kiến gì, bọn họ cũng không tính muốn đồng hành cùng thần điện. Vì thế tám thế lực lớn ngay tại lúc đó cũng ra quyết định, tứ đại gia tộc cùng tứ đại công hội chia ra làm bốn, Lam gia với Mộc gia cùng nhau, Dạ gia với Đường gia cùng nhau, tuần thú nghiệp đoàn, luyện dược nghiệp đoàn, luyện khí nghiệp đoàn cùng nhau. Về phần sát thủ công hội, hắc hắc, chính là quái gở, luôn luôn đơn độc hành động.
Không mất nhiều thời gian, mấy thế lực lớn sau khi mua vật phầm cần thiết, liền ra đi……
“Dạ nhi tính đi đâu?" Nhìn bóng dáng mấy thế lực lớn đi xa, Hoa Ngục Thánh mở miệng hỏi, trong giọng nói có chút chờ mong.
Hắn thực chờ mong cùng tiểu Dạ nhi đi mạo hiểm a!
“Ngươi còn muốn đi theo ta, không tính chạy lấy người?" Nguyệt Vũ có chút ghét bỏ liếc mắt Hoa Ngục Thánh một cái, thản nhiên mở miệng.
“Dạ nhi đây là ghét bỏ ta sao?" Vi mân mật thần*, hai mắt uất ức, vẻ mặt ai oán. Điển hình tiểu tức phụ bị bỏ rơi! (*) không chắc lắm, có lẽ là mắt ngọc môi mật, k hiểu rõ!!!! T.T)
Nhìn Hoa Ngục Thánh thực không có hình tượng như vậy, Nguyệt Vũ liếc cái xem thường, mở miệng nói:“Ta chuẩn bị đi theo Dạ gia." Nhìn lộ tuyến Dạ gia đi, Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên tia thị huyết.
Dạ gia, lúc các ngươi đối phó ta, không biết các ngươi chuẩn bị thế nào a?
“Dạ nhi, ngươi nói hai thế lực này ai chiến thắng, ai thất bại?" Đem tầm mắt chuyển qua sườn mặt Nguyệt Vũ, Hoa Ngục Thánh cười nhạt mở miệng hỏi.
“A, ngươi nói đâu?" Nguyệt Vũ vẫn nhìn chằm chằm đoàn người phía mắt cách đó không xa, trong mắt lóe ra u quang, cười nhẹ, hỏi ngược lại.
Nghe xong, Hoa Ngục Thánh tựa hồ đã biết ý tưởng Nguyệt Vũ, tuấn mi một điều, không có lên tiếng.
Kể từ lúc các thể lực tại doanh địa mạo hiểm giả tách ra đến nay đã được mấy ngày. Nguyệt Vũ cùng Hoa Ngục Thánh hai người vẫn đi theo đội ngũ Dạ gia cùng Đường gia. Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Vũ thủy chung không tìm được thời điểm xuống tay với Dạ gia. Bất quá, phía trước chính là ốc đảo Phiêu Miểu, nơi đó, có lẽ còn có cơ hội tốt để ra tay!
Mà hiện tại, chỉ thấy cách Nguyệt Vũ hai người một khoảng không xa, lúc này đang có hai huyền thú đang chiến đấu.
Hai huyền thú, lúc này đều ở trạng thái bình thường, một chích Ngân Ngưu hệ phong và một chích Thanh Lang hệ băng. Hai huyền thú này thế nhưng đều là Nhất Nguyệt vương giả thú, thực lực so với Tiểu Điện không kém chút nào, nếu như bị mình khế ước…"
Nguyệt Vũ trong lòng cười gian một phen, cười như vậy khiến nhị thú một trận ác hàn.
Chủ nhân, đây là muốn ngược ai a? Bi ai……
Kỳ thật Nguyệt Vũ đã có kế hoạch tốt lắm, nàng không tham lam, chỉ cần một con là đủ rồi! Bất quá về phần tuyển ai, nàng còn muốn nhìn xem biểu hiện của hai huyền thú này. Để bọn chúng đánh nhau, xem con nào khiến nàng vừa lòng, nói như vậy, đến cuối cùng lưỡng bại câu thương* nàng liền đi lên quất hai roi, khiến chúng thần phục! (Túy: (*) cả 2 cùng bị thương)
Đây không phải chính là tọa sơn quan hổ đấu* trong truyền thuyết sao? Bất quá hiện tại không phải hổ, mà là ngưu cùng lang. (Túy: (*) ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau!)
Trên chiến trường, giờ phút này nhị thú chính là không đánh sẽ không nóng, giống như không chút giác ngộ khi bị nhìn thẳng, như trước vẫn cường hãn chém giết.
Huyền thú bình thường cao ngạo, trừ phi là bị người khế ước, nếu không bình thường cho dù tới vương giả thú, cũng sẽ không hóa thành hình người, như trước vẫn là hình thú. Trừ phi đạt tới cấp bậc chí tôn thú, hình thú đã không còn thích hợp cho bọn họ tu luyện, mới có thể hóa thành hình người. Bởi vậy trong sân nhị thú vẫn là giữ nguyên bản thể.
“Ngân Ngưu, ngươi ti bỉ, thế nhưng thừa dịp ta bị thương công kích ta." Băng hệ Thanh Lang phẫn nộ mở miệng nói, trong mắt là nồng đậm lửa giận.
“Hừ, ta đánh lén ngươi thì thế nào, chỉ cần đem ngươi giải quyết, địa bàn này chính là của ta." Ngân ngưu vẻ mặt hung ác nham hiểm, âm ngoan nói.
“Địa bàn là quang minh chính đại dựa vào vũ lực tranh giành, nào có vô sỉ như vậy." Thanh Lang đối với hành động của Ngân Ngưu vô cùng khinh bỉ.
……
Hai huyền thú so chiêu đồng thời lại bắt đầu nói chuyện, nghe xong đối thoại của nhị thú, Nguyệt Vũ cũng hiểu được nguyên nhân chúng đánh nhau, nguyên lai là bởi vì này chích Ngân Ngưu thừa dịp Thanh Lang bị thương đến đoạt địa bàn!
Kỳ thật, đối với hành động của Ngân Ngưu, Nguyệt Vũ cũng không khinh bỉ, bởi vì nhược nhục cường thực* vốn là chuẩn tắc của thế giới này, mà nàng lại thực thích quy tắc này. Chẳng qua đối với Ngân Ngưu âm hiểm, Nguyệt Vũ vẫn ưa Thanh Lang kia hơn. Bởi vì xem ra, chích Thanh Lang kia cũng thực chính nghĩa, tuy rằng đối với chính nghĩa, Nguyệt Vũ luôn luôn khinh bỉ, bất quá lưu một con huyền thú như vậy bên người, so với giữ một con âm hiểm giả dối tùy thời có khả năng cắn ngược lại ngươi một ngụm vẫn tốt hơn đi? (Túy: (*) yếu làm mồi cho kẻ mạnh)
Cho nên, Nguyệt Vũ quyết định, chích Thanh Lang này, nàng, thu!
Bi thúc giục mỗ Thanh Lang, ở mỗ năm mỗ nguyệt mỗ ngày mỗ cái địa phương cứ như vậy bị mỗ vị đồng hài cấp như vậy hoa vì tư hữu vật……
Mỗ Thanh Lang đáng thương cứ như vậy bị người đem thành thú của mình a…
“Ngươi xem trúng chích Thanh Lang kia?" Tuy là câu hỏi, nhưng Hoa Ngục Thánh nói cũng thực khẳng định.
“Xem như vậy, từ hôm nay trở đi, hắn chính là huyền thú của ta!" Nguyệt Vũ thản nhiên mở miệng, tuyên bố quyền sở hữu.
“Kia nhưng là nhất chích vương giả thú!" Hoa Ngục Thánh nói, trong lời nói ý tứ vô cùng rõ ràng: Đây là nhất chích vương giả thú, ngươi vẫn muốn?
Nguyệt Vũ không trả lời, như trước chỉ thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến.
Nhưng kết quả như vậy, xem trong mắt Hoa Ngục Thánh cũng là một trận ngạc nhiên.
Trăm ngàn, trăm vạn, trăm tỉ lần không cần nói cho hắn biết, trước mắt người này chính là một tên tuần thú tôn sư, hắn liền khó có thể nhận……"
(chương trước ta quên không giới thiệu cả tuần thú tôn sư. Giờ đã sửa lại, có gì không hiểu đọc lại chương trước!~~)
Bất quá kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Hoa Ngục Thánh lại khôi phục nguyên dạng, lại đem tầm mắt chuyển hướng nhị thú đang đánh nhau, tựa hồ như chưa có chuyện gì phát sinh……"
Bên cạnh NguyệtVũ, Hoa Ngục Thánh đang nhìn đến bóng dáng kia, trong mắt liền hiện lên một chút hiểu rõ, sau đó có trịnh trọng!
Gần, càng gần……
Nhưng vào lúc này, một tiếng gọi ầm ĩ vang lên, liền phá tan không khí quỷ dị trong quán trà.
“Thác trưởng lão, không tốt, lúc trước phái người đi tìm phân đội của La Lão dẫn dắt thế nhưng, thế nhưng…… Toàn bộ ngã xuống!" Đột nhiên, một thanh âm dồn dập truyền đến, người tới nói có chút gấp gáp, rõ ràng là bị dọa đến.
“Cái gì, toàn bộ ngã xuống? Là ai làm, chẳng lẽ là huyền thú?" Lam Thác tức giận hỏi, giọng điệu có chút run rẩy, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
“Hồi trưởng lão, là…… Là người…… Còn có huyền thú," Người tới run run trả lời, còn chưa chắc chắn mình có nói sai cái gì hay không đã bị lão giả tức giận trước mặt dọa sợ.
Lời này không hề nghi ngờ là giống như một quả bom nổ mạnh, nhất thời, mọi người ở đây liền cảm thấy khó tin.
Cái gì? Phân đội Lam gia cư nhiên toàn bộ bị giết? Rốt cuộc là người nào cường đại như vậy cư nhiên đem một phân đội diệt hết? Tuy rằng nói là phân đội nhỏ của Lam gia, nhưng thực lực cũng không thấp, huống chi dẫn đầu lại là một vị cao nguyệt huyền tông. Thực lực không nói, nhưng Lam gia là một trong tứ đại gia tộc, thân phận địa vị cao dữ dội. Người bình thường sao có lá gan cùng năng lực này? Mà dù là thế lực lớn, cũng tuyệt đối là sẽ không mạc danh kỳ diệu đi giết một phân đội nhỏ!
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mọi người nghe tin tức này, cũng đều tự hỏi……“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người nào không muốn sống dám đối phó với Lam gia chúng ta!" Lam Thác phẫn nộ hét lớn một tiếng.
Đừng để hắn biết là ai, nếu không, hắn nhất định sẽ đem hung thủ bầm thây vạn đoạn!
Nhiệm vụ lần này gia chủ giao toàn quyền cho hắn phụ trách, nay còn chưa tới thời điểm cướp đoạt đế vương thú, phân đội nhà mình đã ngã xuống, tuy rằng hắn không đau lòng, nhưng làm người phụ trách, hắn khó thoát khỏi trách nghiệm, Lam gia gia chủ chắc chắn cho hắn lĩnh trọng phạt!
Một tiếng rống to, Lam Thác khôi phục lại một chút lý trí, lại hỏi:“Người đi tìm phân đội có phát hiện đặc thù gì không?" Lần này thanh âm mềm nhẹ rất nhiều, bình tĩnh không ít.
“Bẩm trưởng lão, lúc trở về người ta nói, phân đội một hàng mười mấy người toàn bộ bị giết, còn La Lão chết do huyền kĩ vương giả thú." Gặp Lam Thác đã trấn định lại, người tới trả lời cũng liền thông thuận hơn….
Tê — mọi người đổ hấp một hơi, cư nhiên là vương giả thú! Cư nhiên có người chỉ thị vương giả thú, đây là thuyết minh cái gì, người này lai lịch không nhỏ, khẳng định là đại nhân vật!
Lam gia có phải đã đá đến thiết bản hay không?
Phía trước, Nguyệt Đào đang tiến đến chỗ Nguyệt Vũ, đột nhiên nghe người nọ báo lại với Lam gia, liền tỉnh táo lại. Nghĩ hắn đường đường là một thế hệ thần điện trưởng lão, cư nhiên thất lễ như vậy, thật sự có chút dọa người!
Trấn định một chút, lại nhìn thoáng qua Nguyệt Vũ, thế nhưng phát hiện, người nọ cư nhiên đang run rẩy, lập tức, Nguyệt Đào hung hăng khách sáo bản thân một chút, cư nhiên phạm vào thế sai lầm, đem một kẻ nhát như chuột thành tên gan to mật lớn, Dạ Phù Phong!
Đương nhiên, cái gọi là run run này, kỳ thật chính là Nguyệt Vũ cố ý trang! Nếu như vậy có thể tránh được một kiếp, cớ sao không làm?
Nguyệt Đào rất nhanh trở về, lại nghe đến ba chữ" Vương giả thú", nhất thời nghi hoặc một chút. Hắn nhớ rất rõ, ngày ấy Nguyệt Ba nói qua, Dạ Phù Phong có nhất chích vương giả thú! Chẳng lẽ tên giết người của Lam gia là Dạ Phù Phong? Thực lực như thế, muốn giết một phân đội nhỏ xác thực không khó. Hơn nữa, Dạ Phù Phong ngay cả người của Nguyệt Quang thần điện cũng dám giết, vài tên Lam gia thì nhằm nhò gì!
Trong lòng âm hiểm cười, Nguyệt Đào liền có một ý tưởng……
Liếc bóng dáng Nguyệt Đào xoay người rời đi, Nguyệt Vũ thoáng thở nhẹ một hơi. Mẹ nó, cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy thật sự là rất mẹ nó kém, hừ, lần sau xem ngươi như thế nào kiêu ngạo! Nguyệt Vũ trong lòng hung hăng mắng một chút. Đồng thời, nàng cũng thấy thực may mắn vì đã giải quyết phân đội Lam gia kia. Không nghĩ tới a, nàng giết vài người, ngược lại còn cứu nàng một hồi, ít nhất không khiến nàng chật vật chạy trốn. Xem ra, về sau nên giết nhiều người đáng chết…
Nguyệt Vũ âm thầm nghĩ, trong lòng kiên định, về sau quyết tâm giết nhiều người hơn! [đừng hiểu lầm, giết người này, là diệt người xấu!]
“Lam Thác trưởng lão, có câu, lão phu không biết nên nói hay không." Nguyệt Đào đi đến trước mặt Lam Thác, cố ý muốn nói lại thôi.
“Nguyệt Đào trưởng lão khách khí rồi, có chuyện gì cứ nói đi." Lam Thác thấy người nói chuyện là Nguyệt Đào, cũng vô cùng khách khí nói.
“Nga, là như vậy, lão phu hoài nghi, người giết phân đội Lam gia các ngươi có lẽ là Dạ Phù Phong."
Nói xong, liếc mắt Lam Thác một cái, chờ phản ứng của hắn.
“Nga? Chỉ giáo cho?" Lam Thác rất là tò mò hơi hơi chọn mi, hướng Nguyệt Đào hỏi.
Thực vừa lòng phản ứng của Lam Thác, Nguyệt Đào giải thích: “Lam Thác trưởng lão a, đại lục này ai có lá gan lớn như vậy, thế nhưng không đem Lam gia các ngươi để vào mắt. Hơn nữa, Dạ Phù Phong đó có nhất chích vương giả thú, thực lực như vậy đã đủ để giết chết một phân đội đội nhỏ của Lam gia rồi. Hắn nếu đã dám động đến Nguyệt Quang thần điện ta, như vậy động người của Lam gia các ngươi cũng không coi là gì!" Nguyệt Đào rất có trật tự phân tích nói.
Nghe vậy, Lam Thác gật gật đầu, tỏ vẻ thực đồng ý, hắn cũng không phải thực xác định, nhưng dù sao thế giới này lớn như vậy, không chỉ mỗi Dạ Phù Phong có năng lực này!
“Dạ Phù Phong người này rất có hiềm nghi, nhưng chúng ta còn chưa thể xác định, cần phải tra xét. Bất quá nhất định phải bắt lấy hắn để hỏi rõ ràng!" Lam Thác thản nhiên mở miệng nói, trong giọng nói còn chứa sát ý.
Mặc kệ Dạ Phù Phong có hay không này hiềm nghi, hắn đều phải lộng cái rõ ràng!
Nghe xong lời này, Nguyệt Đào vừa lòng gật đầu, trong lòng vô cùng cao hứng. Thánh Hoàng đại nhân không đồng ý để hắn đi giết Dạ Phù Phong, mà là muốn hắn đem Dạ Phù Phong gia nhập Nguyệt Quang thần điện, vì thần điện bán mạng. Nhưng điều này sao có thể?
Đệ đệ hắn đã bị Dạ Phù Phong giết, hắn nhất định phải diệt tên đó! Hiện tại bởi vì mệnh lệnh của Thánh Hoàng mà không thể xuống tay, nhưng người của Lam gia giết hắn sẽ không liên quan đến mình.
Bị Lam gia truy đuổi, hắn cũng không tin Dạ Phù Phong còn có thể đứng lên!
Kế tiếp đoàn người lại là một trận thảo luận, cuối cùng rốt cục cũng đem đề tài này chuyển qua đế vương thú.
“Các vị, lần này mọi người đều là vì đế vương thú mà đến. Nhưng đế vương thú cũng chỉ có một con, bởi vậy ai có năng lực sẽ có được. Bất quá chuyện này nói sau, nay, chúng ta có phải hay không hẳn là nên thảo luận một chút vấn đề đường đi tới Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan*?" Người nói chuyện, tự nhiên là tên cao ngạo không ai bì nổi, Nguyệt Đào.(dãy núi Huyết Sắc Nguyệt Nha. Tên dài vãi~~ =.=")
Dù sao ở trong này, hắn thực lực cũng là Lục Nguyệt Huyền tôn so với tám người Ngũ Nguyệt Huyền tôn cao hơn một cấp, còn nữa, uy danh của Nguyệt Quang thần điện, cho dù là tứ đại gia tộc cũng phải suy nghĩ một chút!
Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan là nơi đế vương thú hiện thân, bị vây sâu trong cùng Vô Tận Phiêu Miểu. Bởi vì đại lục này, chí tôn thú vốn không nhiều lắm, hơn nữa điều kiện Vô Tận Phiêu Miểu không thích hợp cho tu luyện, bởi vậy bình thường rất khó thấy được cao nguyệt vương giả thú, đây cũng chính là lí do vì sao lần này các thế lực lớn đến tranh đoạt thực lực đều ở Ngũ Nguyệt Huyền tôn.
Tuy rằng hơi thấp chút, nhưng bình thường thế lực lớn đều có một thói quen: Thà rằng mạo hiểm, cũng sẽ tận lực không đem cường giả cao nhất nhà mình lộ diện. (giải thích chút: chí tôn thú tương đương với Huyền đế cấp bậc nhân loại, còn vương giả thú tương đương với Huyền tôn. Huyền đế cao hơn Huyền tôn một giai => chí tôn thú cao hơn vương giả thú một giai.)
Nhắc tới điều này, mọi người cũng không có ý kiến. Bởi vì dù sao nhiều thế lực, người người đều là đối thủ cạnh tranh, ai cũng không muốn cùng người khác cùng nhau, bởi vậy phải tách ra, tranh đoạt bằng khả năng của mình!
Thấy không có người phản đối, Nguyệt Đào lại mở miệng:“Lộ tuyết từ doanh địa mạo hiểm giả tới Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan còn rất dài, các ngươi có thể cùng nhau đi, bất quá báo trước cho rõ, Nguyệt Quang thần điện chúng ta sẽ đi một mình."
Đối với quyết định này của Nguyệt Quang thần điện, tất cả mọi người cũng không có ý kiến gì, bọn họ cũng không tính muốn đồng hành cùng thần điện. Vì thế tám thế lực lớn ngay tại lúc đó cũng ra quyết định, tứ đại gia tộc cùng tứ đại công hội chia ra làm bốn, Lam gia với Mộc gia cùng nhau, Dạ gia với Đường gia cùng nhau, tuần thú nghiệp đoàn, luyện dược nghiệp đoàn, luyện khí nghiệp đoàn cùng nhau. Về phần sát thủ công hội, hắc hắc, chính là quái gở, luôn luôn đơn độc hành động.
Không mất nhiều thời gian, mấy thế lực lớn sau khi mua vật phầm cần thiết, liền ra đi……
“Dạ nhi tính đi đâu?" Nhìn bóng dáng mấy thế lực lớn đi xa, Hoa Ngục Thánh mở miệng hỏi, trong giọng nói có chút chờ mong.
Hắn thực chờ mong cùng tiểu Dạ nhi đi mạo hiểm a!
“Ngươi còn muốn đi theo ta, không tính chạy lấy người?" Nguyệt Vũ có chút ghét bỏ liếc mắt Hoa Ngục Thánh một cái, thản nhiên mở miệng.
“Dạ nhi đây là ghét bỏ ta sao?" Vi mân mật thần*, hai mắt uất ức, vẻ mặt ai oán. Điển hình tiểu tức phụ bị bỏ rơi! (*) không chắc lắm, có lẽ là mắt ngọc môi mật, k hiểu rõ!!!! T.T)
Nhìn Hoa Ngục Thánh thực không có hình tượng như vậy, Nguyệt Vũ liếc cái xem thường, mở miệng nói:“Ta chuẩn bị đi theo Dạ gia." Nhìn lộ tuyến Dạ gia đi, Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên tia thị huyết.
Dạ gia, lúc các ngươi đối phó ta, không biết các ngươi chuẩn bị thế nào a?
“Dạ nhi, ngươi nói hai thế lực này ai chiến thắng, ai thất bại?" Đem tầm mắt chuyển qua sườn mặt Nguyệt Vũ, Hoa Ngục Thánh cười nhạt mở miệng hỏi.
“A, ngươi nói đâu?" Nguyệt Vũ vẫn nhìn chằm chằm đoàn người phía mắt cách đó không xa, trong mắt lóe ra u quang, cười nhẹ, hỏi ngược lại.
Nghe xong, Hoa Ngục Thánh tựa hồ đã biết ý tưởng Nguyệt Vũ, tuấn mi một điều, không có lên tiếng.
Kể từ lúc các thể lực tại doanh địa mạo hiểm giả tách ra đến nay đã được mấy ngày. Nguyệt Vũ cùng Hoa Ngục Thánh hai người vẫn đi theo đội ngũ Dạ gia cùng Đường gia. Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Vũ thủy chung không tìm được thời điểm xuống tay với Dạ gia. Bất quá, phía trước chính là ốc đảo Phiêu Miểu, nơi đó, có lẽ còn có cơ hội tốt để ra tay!
Mà hiện tại, chỉ thấy cách Nguyệt Vũ hai người một khoảng không xa, lúc này đang có hai huyền thú đang chiến đấu.
Hai huyền thú, lúc này đều ở trạng thái bình thường, một chích Ngân Ngưu hệ phong và một chích Thanh Lang hệ băng. Hai huyền thú này thế nhưng đều là Nhất Nguyệt vương giả thú, thực lực so với Tiểu Điện không kém chút nào, nếu như bị mình khế ước…"
Nguyệt Vũ trong lòng cười gian một phen, cười như vậy khiến nhị thú một trận ác hàn.
Chủ nhân, đây là muốn ngược ai a? Bi ai……
Kỳ thật Nguyệt Vũ đã có kế hoạch tốt lắm, nàng không tham lam, chỉ cần một con là đủ rồi! Bất quá về phần tuyển ai, nàng còn muốn nhìn xem biểu hiện của hai huyền thú này. Để bọn chúng đánh nhau, xem con nào khiến nàng vừa lòng, nói như vậy, đến cuối cùng lưỡng bại câu thương* nàng liền đi lên quất hai roi, khiến chúng thần phục! (Túy: (*) cả 2 cùng bị thương)
Đây không phải chính là tọa sơn quan hổ đấu* trong truyền thuyết sao? Bất quá hiện tại không phải hổ, mà là ngưu cùng lang. (Túy: (*) ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau!)
Trên chiến trường, giờ phút này nhị thú chính là không đánh sẽ không nóng, giống như không chút giác ngộ khi bị nhìn thẳng, như trước vẫn cường hãn chém giết.
Huyền thú bình thường cao ngạo, trừ phi là bị người khế ước, nếu không bình thường cho dù tới vương giả thú, cũng sẽ không hóa thành hình người, như trước vẫn là hình thú. Trừ phi đạt tới cấp bậc chí tôn thú, hình thú đã không còn thích hợp cho bọn họ tu luyện, mới có thể hóa thành hình người. Bởi vậy trong sân nhị thú vẫn là giữ nguyên bản thể.
“Ngân Ngưu, ngươi ti bỉ, thế nhưng thừa dịp ta bị thương công kích ta." Băng hệ Thanh Lang phẫn nộ mở miệng nói, trong mắt là nồng đậm lửa giận.
“Hừ, ta đánh lén ngươi thì thế nào, chỉ cần đem ngươi giải quyết, địa bàn này chính là của ta." Ngân ngưu vẻ mặt hung ác nham hiểm, âm ngoan nói.
“Địa bàn là quang minh chính đại dựa vào vũ lực tranh giành, nào có vô sỉ như vậy." Thanh Lang đối với hành động của Ngân Ngưu vô cùng khinh bỉ.
……
Hai huyền thú so chiêu đồng thời lại bắt đầu nói chuyện, nghe xong đối thoại của nhị thú, Nguyệt Vũ cũng hiểu được nguyên nhân chúng đánh nhau, nguyên lai là bởi vì này chích Ngân Ngưu thừa dịp Thanh Lang bị thương đến đoạt địa bàn!
Kỳ thật, đối với hành động của Ngân Ngưu, Nguyệt Vũ cũng không khinh bỉ, bởi vì nhược nhục cường thực* vốn là chuẩn tắc của thế giới này, mà nàng lại thực thích quy tắc này. Chẳng qua đối với Ngân Ngưu âm hiểm, Nguyệt Vũ vẫn ưa Thanh Lang kia hơn. Bởi vì xem ra, chích Thanh Lang kia cũng thực chính nghĩa, tuy rằng đối với chính nghĩa, Nguyệt Vũ luôn luôn khinh bỉ, bất quá lưu một con huyền thú như vậy bên người, so với giữ một con âm hiểm giả dối tùy thời có khả năng cắn ngược lại ngươi một ngụm vẫn tốt hơn đi? (Túy: (*) yếu làm mồi cho kẻ mạnh)
Cho nên, Nguyệt Vũ quyết định, chích Thanh Lang này, nàng, thu!
Bi thúc giục mỗ Thanh Lang, ở mỗ năm mỗ nguyệt mỗ ngày mỗ cái địa phương cứ như vậy bị mỗ vị đồng hài cấp như vậy hoa vì tư hữu vật……
Mỗ Thanh Lang đáng thương cứ như vậy bị người đem thành thú của mình a…
“Ngươi xem trúng chích Thanh Lang kia?" Tuy là câu hỏi, nhưng Hoa Ngục Thánh nói cũng thực khẳng định.
“Xem như vậy, từ hôm nay trở đi, hắn chính là huyền thú của ta!" Nguyệt Vũ thản nhiên mở miệng, tuyên bố quyền sở hữu.
“Kia nhưng là nhất chích vương giả thú!" Hoa Ngục Thánh nói, trong lời nói ý tứ vô cùng rõ ràng: Đây là nhất chích vương giả thú, ngươi vẫn muốn?
Nguyệt Vũ không trả lời, như trước chỉ thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến.
Nhưng kết quả như vậy, xem trong mắt Hoa Ngục Thánh cũng là một trận ngạc nhiên.
Trăm ngàn, trăm vạn, trăm tỉ lần không cần nói cho hắn biết, trước mắt người này chính là một tên tuần thú tôn sư, hắn liền khó có thể nhận……"
(chương trước ta quên không giới thiệu cả tuần thú tôn sư. Giờ đã sửa lại, có gì không hiểu đọc lại chương trước!~~)
Bất quá kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Hoa Ngục Thánh lại khôi phục nguyên dạng, lại đem tầm mắt chuyển hướng nhị thú đang đánh nhau, tựa hồ như chưa có chuyện gì phát sinh……"
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng