Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 3 - Chương 1-3: Thật sự bưu hãn![tuyệt đối phấn khích] (3)

Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 3 - Chương 1-3: Thật sự bưu hãn![tuyệt đối phấn khích] (3)

Nghiền ngẫm một lúc, đối với Tiểu Điện trên vai nói:“Tiểu Điện, ngươi không phải đang nhàm chán sao, đi, đem chích heo mẹ trước mắt này hung hăng giáo huấn một chút cho ta, nhớ kỹ nga, nhất định phải vẽ mặt!"

Nói xong, thời điểm mọi người còn không kịp phản ứng, Tiểu Điện đã hóa thành một đạo tia chớp lao thẳng tới chỗ Lăng Tuyết, sau đó chỉ nghe thấy vài tiếng “Bàng, ba, a, nha, nga, hống……"

Tiểu Điện lại trở lại trên vai Nguyệt Vũ, vẻ mặt bất đắc dĩ, không có biện pháp, nữ nhân kia kêu cứ như là đang hưởng thụ, làm hắn cũng xấu hổ khó mà tiếp tục xuống tay!

Nha, quả nhiên là sắc nữ, bị đánh kêu cũng khiêu gợi như vậy!

Nguyệt Vũ cảm thấy thế giới này quả thực to lớn, thật sự là vô kì bất hữu*, xem ra vẫn là kiến thức của mình quá ít a!(Túy: Vô kì bất hữu = không chuyện lạ gì không có)

Lại nhìn mỗ sắc nữ kia, lúc này đã là một bộ dạng vô cùng thê thảm. Chỉ thấy khuôn mặt vốn có thể xem là quyến rũ kia, lúc này đã là một đống huyết nhục mơ hồ, phân không rõ ngũ quan!

Sắc nữ ôm mặt mình, đau hô vài tiếng, sau đó tay liền hướng tới bên hông. Thấy vậy, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng nàng muốn lấy vũ khí đâu, mọi người cũng liền nghĩ như vậy. Nhưng sự thật thiếu chút nữa đem Nguyệt Vũ giật chết! Chỉ thấy mỗ nữ mê trai thế nhưng từ bên hông lấy ra một cái…… Ngạch… Gương, đúng chính là một cái gương kinh thế hãi tục!

Thoáng chốc toàn trường toát mồ hôi, liền ngay cả năng lực bình tĩnh, tị giật siêu cường như Nguyệt Vũ cũng nhịn không được hung hăng co rút, toàn thân run rẩy……

Này… mẹ nó, cũng quá kích thích đi, giật người cũng không khoa trương như vậy a, không đợi mọi người từ trong gió hỗn độn khôi phục lại, chợt nghe thấy tiếng hét tựa như giết heo vang lên, không, còn cao hơn cả giết heo, âm thanh phá tan trường không, tiếp đến mỗ nữ phun ra một ngụm máu tươi, chảy dài ba thước, ngay sau đó liền lung lay sắp đổ, cuối cùng đi đời nhà ma……

Từ nay về sau, một thế hệ sắc nữ rốt cục cũng ngã xuống, đừng hoài nghi, chiến tích của nàng sẽ lưu danh bách thế, ít nhất Nguyệt Vũ cũng cảm thấy, nàng không năng lực đem người này quên đi!

Quan sát toàn bộ câu chuyện phấn khiến như vậy, Nguyệt Vũ trong lòng đại thán: Người này nữ cường!

Thanh âm mỗ nữ ngã xuống đất, hoàn toàn đưa mọi người trở về từ trong tư tưởng hỗn độn, cuối cùng khôi phục thanh minh.

Quả nhiên là thật, tiểu thư cư nhiên đã chết! Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ? Như vậy mà trở về, đội trưởng không làm thịt bọn họ mới là lạ!

“Xú tiểu tử, ngươi… Ngươi, ngươi cư nhiên giết tiểu thư chúng ta, nạp mệnh đi." Mỗ nhị trưởng lão hét lớn một tiếng, cái gì cũng không chuẩn bị, liền khuynh thân tới chỗ Nguyệt Vũ.

Hắn đối thực lực Ngũ Nguyệt huyền tông của mình vô cùng tự tin, tuy nói hắn nhìn không ra thực lực Nguyệt Vũ, nhưng là một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh thì có thể cường hãn đến mức nào?

Bình tĩnh đứng ở nơi đó, Nguyệt Vũ lông mi cũng không nhăn một chút. Thấy thế, nhị trưởng lão mừng rỡ, quả nhiên tiểu tử này vẫn không có cách nào khác đối chọi cùng mình, khẳng định là bị dọa choáng váng.

Ngay tại thời điểm nhị trưởng lão nghĩ đến chính mình khẳng định có thể tùy tiện đánh chết Nguyệt Vũ, đột nhiên một đạo phản kích mãnh liệt từ thắt lưng trái của nàng đánh úp lại. Thình lình xảy ra công kích, làm cho nhị trưởng lão một trận kinh hoảng, nhưng không để hắn kịp nghĩ, đã bị đánh bay ra ngoài…"

Nhìn thân thể gần trong gang tấc kia, nhị trưởng lão hỏa đại, không cam lòng, rõ ràng chỉ cách có mấy cm, còn không có đánh đến! Tuy không cam lòng nhưng hắn lại vì một kích khủng bố kia mà hoảng sợ. Nhất kích như vậy, nhị trưởng lão dám khẳng định, thực lực tương đương với đội trưởng nhà mình! Nếu như vậy, không phải là, Huyền tôn cấp bậc cường giả sao?

Thoáng chốc, hai mắt trừng trừng, trong lòng kinh hãi, lần này hắn liền hiểu được, bọn họ là đá đến thiết bản a! Vì thế không còn vọng tưởng gì, hắn hiện tại thầm nghĩ chạy thoát, sau đó để đội trưởng xử lý tên kia.

Nhưng là hắn thật sự có thể thoát được sao?

Đáp án tất nhiên là không thể.

Nguyệt Vũ nhìn nhị trưởng lão lưu chuyển tâm tư, nàng cũng hiểu được, người này khẳng định trong lòng đánh cái tính toán nhỏ nhặt.

Bất quá mặc kệ tính toán cái gì, nàng cũng sẽ không buông tha hắn. Nếu để một tên huyền tông cường giả chạy thoát, về sau liền lưu lại hậu hoạn vô cùng lớn, nàng còn không có ngốc đến độ giữ lại một tên để Liệt Hỏa đối phó với chính mình.

“Vị đại nhân này, tại hạ có mắt như mù, giờ hiểu được đã đắc tội ngài, hy vọng tha thứ." Nhị trưởng lão cố gắng đi lên đối với Nguyệt Vũ cúi đầu giải thích, trên mặt biểu tình cực kỳ thành khẩn, nhưng là trong mắt tràn đầy che dấu.

Nhìn nhị trưởng lão như vậy, đoàn người Liệt Hỏa có chút kinh ngạc. Trưởng lão bọn họ vẫn cao cao tại thượng sao có thể đối với một tên tiểu thí hài cúi đầu? Chẳng lẽ tiểu thiếu niên này so với Ngũ Nguyệt huyền tông cường giả còn lợi hại hơn?

Lạnh lùng nhìn người trước mắt, Nguyệt Vũ khóe miệng gợi lên một chút ý cười châm chọc, trong mắt sát ý không chút nào che dấu.

“Tốt, không giết ngươi, ta cam đoan không giết ngươi." Nguyệt Vũ cười, cười vô tà, cười hảo âm hiểm... Nghe nàng nói như vậy, nhị trưởng lão lập tức trong lòng mừng rỡ. Chỉ cần nàng hiện tại không giết hắn, về sau, hừ hừ……

“Tiểu Điện, đi, đem người này ăn cho ta." Không đợi nhị trưởng lão vui vẻ xong, thanh âm Nguyệt Vũ lại vang lên. Nội dung liền khiến cho hắn giật nảy cả người!

Để chích miêu kia đến ăn hắn, chẳng lẽ chích thú này chính là chích vương giả thú vừa rồi mới công kích hắn? Thoáng chốc, nhị trưởng lão mồ hôi lạnh ứa ra.

Tiểu Điện từ trên vai Nguyệt Vũ nhảy xuống, lập tức hồi phục bản thể to lớn, đột nhiên nhất chích lão hổ khổng lồ liền xuất hiện trước mặt mọi người.

“A, là Kim Văn Điện Hổ, biến dị Kim Văn Điện Hổ. Trời ạ, bản thể lớn như vậy, chẳng lẽ là vương giả thú?" Mỗ vị thành viên Liệt Hỏa la lớn, trong giọng nói là tràn đầy kích động.

“Trời ạ, lão tử đời này cũng chưa thấy qua huyền thú uy phong như vậy, thật sự là đủ phong cách!" Một vị thành viên khác của Liệt Hỏa ngửa đầu nhìn Tiểu Điện, vẻ mặt sùng bái nói, cư nhiên quên chính bản thân mình đang ở hiểm cảnh!

Kim Văn Điện Hổ một thân da lông vàng óng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tản ra từng đợt từng đợt quang mang màu vàng chói mắt, quanh thân tràn ngập điện lưu khiến cho người ta sợ hãi, khủng bố.

“Thực…… Thật sự…… Là vương giả thú……" Tuy rằng nhị trưởng lão đã đoán trước Nguyệt Vũ có nhất chích vương giả thú, nhưng kia dù sao cũng chỉ là đoán thôi, nay gặp được, vẫn là thực khó có thể tin.

“Ngươi, ngươi, ngươi không thể giết ta, ngươi đã nói." Nhị trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, đối với Nguyệt Vũ hô lớn.

Rất là hào phóng cấp nhị trưởng lão một chút tươi cười sáng lạn, thuận tiện lộ ra mấy khỏa bạch nha (răng trắng ^^) tức chết người không đền mạng, Nguyệt Vũ rất là vô sỉ nói:“Phải không? Ta nói không giết ngươi?"

Ra vẻ trầm tư, sau đó tiếp tục:“Đúng nga, ta nói là không giết ngươi."

Ngừng một chút, Nguyệt Vũ nhìn lại nhị trưởng lão rồi liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó vô lại nói:“Nhưng là, ta chưa có nói không cho Tiểu Điện ăn a!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng thời mắng chửi Nguyệt Vũ vô sỉ, cư nhiên không biết xấu hổ như vậy. Bất quá tựa hồ lời này vẫn hợp đạo lý, nàng xác thực không có nói không cho huyền thú của nàng giết hắn a….

“Tiểu Điện, người này tuy rằng có điểm lớn tuổi, có điểm ô uế, có điểm xấu xí, tóm lại chính là đồ ăn không được tốt lắm, ngươi liền nhẫn nại một chút đi."

Nguyệt Vũ vân đạm phong khinh nói, nghe vậy mọi người một trận ác hàn.

Không thể tưởng được a, không thể tưởng được, một tuyệt thế thiếu niên thế nhưng lại phúc hắc như vậy, người ta rất nhanh sẽ chết, còn đem người ta nói đến không đáng một đồng……

Đột nhiên thân hình như như núi phi hướng nhị trưởng lão áp xuống, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Không cần" cuối cùng không còn tiếng vang…

“Chủ nhân…Ngạch, ngượng ngùng, ta vừa rồi khống chế không tốt lực đạo, còn nghĩ rằng chỉ va chạm hắn một chút, kết quả là dùng sức quá mạnh, hắn liền thành thịt vụn……"

Nghe xong lời này, không chỉ có mọi người chịu không nổi, Nguyệt Vũ cũng toát mồ hôi.

Ngươi nha, thân thể lớn như vậy, cư nhiên còn áp xuống, đây không phải là ý định khiến cho người ta thành thịt vụn sao?

Không đem người ta thành người có phải hay không?

Tiểu Điện nhất định là cố ý!

Lần đầu tiên, Nguyệt Vũ cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi, vốn là nhất chích tiểu thú độn khiết (trì độn + thuần khiết), thế nhưng ở chung một ngày lại một ngày, dần dần bị Nguyệt Vũ đồng hóa, một chút cũng không còn!

Mắt thấy nhị trưởng lão thực lực cường đại nhất đã đi đời nhà ma, chúng tôm tép chỉ có thể hoảng sợ quỳ xuống đất hô to: Đại nhân tha mạng, tha cho tiểu nhân đi!...

Nguyệt Vũ ánh mắt sắc bén quét qua mấy chục người, một đám thực lực cũng không cường, nàng cũng lười động thủ, vì thế trong trẻo, lạnh lùng mở miệng nói:“Các ngươi trở về nói cho đội trưởng các ngươi, ta Quân Dạ đã giết nữ nhi của hắn, tùy thời xin đợi hắn báo thù."

Nguyệt Vũ lại thực vô sỉ cải danh mới, không có biện pháp a, Dạ Phù Phong tên này đã không thể dùng rồi.

Nhưng ngươi nói sửa liền sửa a, sao còn xâm phạm bản quyền của người ta đây?

Quân Dạ? Quân Dạ Hi?

Đây không phải tựa như dùng sách lậu sao?

Nguyệt Vũ trong lòng nho nhỏ khách sáo chính mình một chút, cư nhiên vô sỉ đến độ lấy trộm tên người khác. Không có biện pháp, ai bảo nàng không thể kêu a, chỉ là vừa rồi suy nghĩ nửa ngày cũng không ra được, vì thế liên tưởng đến nam tử tuyệt thế lam mâu như hải kia, sau đó……

Hắc hắc, mượn một chút, còn gặp!

Mặc kệ, dùng hay không dùng, Nguyệt Vũ rất là thản nhiên tiếp nhận chuyện này. Mà lúc này mỗ vị nhân thần công phẫn, thiên lý không tha, vũ trụ siêu cấp vô địch mỹ nam tử kia đang tu luyện mạc danh kỳ diệu rùng mình một cái, chậm rãi mở ra hai tròng mắt luôn nhắm chặt kia, lam mâu tựa hải lộ vẻ khó hiểu.

Chính mình, rốt cuộc là làm sao vậy?

Sau khi giết một nam một nữ, Nguyệt Vũ quang minh chính đại cướp bóc đại bộ phận nước cùng thực vật của người ta, ném vào không gian giới chỉ của mình.

Nhìn Nguyệt Vũ như cường đạo cướp bóc, mọi người rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là không nên trông mặt mà bắt hình dong! (nhìn người không thể nhìn mặt ngoài!)

Ngươi nói, một thiếu niên anh tuấn như vậy, thế nhưng lại phúc hắc vô sỉ như thế, điều này khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được a!

Mọi người cảm khái, quả nhiên chân thần vẫn là công bình……
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại