Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 2 - Chương 34: Thú triều, âm mưu!
Chính sảnh Lí gia…
“Thánh tử thần điện cùng trưởng lão đến Lí gia chúng ta thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a! Nhị vị mời ngồi." Lí Lôi vẻ mặt nịnh nọt đối với nhị vị Nguyệt Quang thần điện cúi đầu quỳ gối cung kính nói, hoàn toàn không có phon phạm của cường giả lúc trước.
“Lí gia gia chủ không cần nói như vậy, chúng ta nếu được mời tự nhiên là sẽ nể mặt." Vị lão giả mặc nguyệt nha trường bào được Lí Lôi xưng là trưởng lão kia, vẻ mặt vô cùng cao ngạo nói, trong mắt không chút nào che dấu sự khinh thường.
“Nhị vị đại nhân đến Lưu Vân thành thật sự là tăng thêm hào quang cho chúng ta a. Không biết nhị vị đại nhân mới từ nơi nào chúc phúc trở về?"
Bình thường, tổ hợp thánh tử cùng trưởng lão trên cơ bản chính là đi chúc phúc cầu nguyện. Về phần thần tử còn lại là đại biểu cho hình tượng của thần điện, xuất hành các loại đại sự, quyền vị lớn nhất là Thánh Hoàng chưởng quản thần điện.
“Ta thần vĩnh viễn từ ái cùng quang minh, ta cùng thánh tử đại nhân mang theo ý chỉ đi làm lễ chúc phúc đế quốc." Trưởng lão không hổ là ở Nguyệt Quang thần điện đã thành tinh, mở miệng ngậm miệng đều là ta thần cái này, ta thần cái nọ.
“Thì ra là thế, nếu thần từ bi, chân thần khẳng định sẽ không bỏ qua cho người tà ác là đi? Ta hy vọng thánh tử đại nhân cùng hộ pháp tôn giả có thể diệt trừ tiểu nhân." Lí Hoa vẻ mặt kích động nói, tựa hồ thật là có người tà ác như vậy.
“Ta thần nhân ái, tự nhiên sẽ diệt trừ hết thảy lực lượng hắc ám. Bất quá vu khống, hay không hắc ám, hay không tà ác này phải xem chân thần như thế nào phán đoán." Một thân đồng dạng là nguyệt nha bạch y, thánh tử Nguyệt Tiêu Huyền mở miệng nói. Nếu không nhìn kỹ biểu tình trên mặt, thật đúng là sẽ cảm thấy người này có bao nhiêu thánh khiết.
“Nhị vị đại nhân, trận đấu chiến đội ngày đó, nói vậy là các ngươi cũng đã biết đến. Tôn tử của ta bị cái tên đội trưởng Khống Thiên kia giết, ta hy vọng, đại nhân có thể giúp ta báo thù, diệt trừ Dạ Phù Phong. Dạ Phù Phong người này làm quá nhiều việc ác, lúc trước thường xuyên khiêu khích Cuồng Phong chúng ta, thật sự là đáng giận đến cực điểm! Nay lại giết tôn nhi của ta…"
Lí Hoa không biết xấu hổ tự biên tự diễn nói, khi nhắc tới Nguyệt Vũ, trên mặt sát ý nồng đậm vô cùng.
“Thật sự là có chuyện này? Nếu là thật, chân thần khẳng định sẽ trừng phạt hắn." Nguyệt Tiêu Huyền khi nghe được tên Dạ Phù Phong này, lông mi vừa nhíu, trong mắt ghen tị chợt lóe qua. Phong thái ngày ấy, dung nhan kia, thiên phú đó, đều là hắn không thể bằng được. Thế nhưng so với hắn xuất sắc như vậy, nếu cứ như này sẽ không còn cơ hội!
“Xác thực là có việc này, không tin nhị vị đại nhân có thể đi hỏi." Lí Hoa cũng cam đoan, lời thề son sắt, cùng lúc đó trong tay còn trình lên một chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp.
“Nhị vị đại nhân, đây là chí bảo gia tộc chúng ta, từng là địa giai cao cấp công pháp, nếu nhị vị đại nhân có thể giúp ta giết tên Dạ Phù Phong đó, công pháp này sẽ đưa cho nhị vị đại nhân làm thù lao." Lí Lôi vẻ mặt đau lòng nói, nhưng tưởng đến tôn tử của mình, lập tức quyết tâm.
Nhìn công pháp trước mắt, Nguyệt Tiêu Huyền cùng trưởng lão thần điện trong mắt tham lam chợt lóe qua, lập tức lại khôi phục bình tĩnh.
“Một khi đã như vậy, Dạ Phù Phong còn sống thần nhất đính sẽ không dung tha, cho nên cầu nguyện của các ngươi, thần đã biết. Chúng ta sẽ đại biểu cho thần tiêu diệt hắn." Mỗ trưởng lão nói rất thoải mái, nói dối như thế mà mặt không đỏ khí không suyễn, quả nhiên là đã từng luyện qua……
Nhìn bóng dáng hai vị Nguyệt Quang thần điện đã đi xa, phụ tử Lí gia hai người trên mặt một trận thống khoái. Rốt cục cũng có thể giết cái tên đáng giận kia. Nếu không phải bọn họ bị thệ ước của Lí Hạo Thiên hạn chế không thể động thủ, nếu không đã sớm băm chết Nguyệt Vũ! Bất quá, hiện tại, thôi……
Đại bản doanh Đại Lực chiến đội….
Nhìn hai mươi người trước mặt, Nguyệt Vũ liền hết chỗ nói. Có cần tất yếu như vậy không? Đây là cái bộ dáng gì?
Trợn mắt há hốc mồm? Hai mắt bạo đột? Tứ chi run run? Hỗn độn trong gió? Ngoại tiêu lý nộn? Hay là……
“Tỉnh, không phải chỉ là tiến giai thôi sao? Các ngươi đây là cái phản ứng gì?"
Nguyệt Vũ thực sự khó hiểu, sau khi tiến giai, vì không để cho mọi người lo lắng, nàng đi ra đối với bọn họ nói một câu: “Ta tiến giai thành công."
Sau đó chúng thành viên liền kích động hỏi: “Hiện tại cấp bậc là gì?"
Nguyệt Vũ liền đáp:"Hiện tại là Nhất Nguyệt huyền hoàng."
Sau đó một đám liền nhảy dựng lên…
Mọi người bị Nguyệt Vũ nói như vậy lập tức hoàn hồn, sau lần này bọn họ sẽ không bao giờ bị đả kích nữa. Cũng đúng, theo một tên đội trưởng biến thái như vậy, một đường luôn luôn bị đả kích, bọn họ thật sự thành thói quen rồi. Chỉ cần là chuyện về Nguyệt Vũ, bọn họ sẽ cảm thấy hết thảy đều có khả năng.
“Là cái gì mà thơm như vậy a?" Một vị thành viên Khống Thiên dùng sức hít vài cái, đột nhiên hỏi.
Nghe xong lời này, mọi người không hẹn mà cùng hít cái mũi, cẩn thận ngửi một chút.
“Hình như đúng là thật sự rất thơm, nhưng không biết là cái gì a. Các ngươi biết không?" Vân Tiêu hỏi.
Nguyệt Vũ cũng ngửi thấy được hương vị này, bất quá nàng cũng không biết là cái gì. Nhưng có thể khẳng định, thứ này thật sự rất thơm!
“Không tốt, không tốt…" Đang trong sự nghi hoặc, đột nhiên bên ngoài một thành viên Đại Lực chạy vào, thở hổn hển nói.
(tác giả vẫn giữ nguyên là thành viên Đại Lực là vì Khống Thiên chiến đội chỉ có 20 người còn lại chỉ là thành viên của Đại Lực trước kia, đại bản doanh cũng vẫn là tên của Đại Lực…)
“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?" Nguyệt Vũ bình tĩnh nhìn tên đội viên kia, ẩn ẩn đã đoán được tựa hồ là phát sinh chuyện gì.
“Đội trưởng, vừa rồi Lưu Vân thành chủ phái người tới nói có huyền thú triều dâng đột kích. Thành chủ đã tổ chức một đội quân lớn tiến đến cửa thành phòng thủ, mấy chi chiến đội cũng đều đến đó rồi, thành chủ bảo chúng ta mau chóng qua…"
Nghe xong tin tức này, tất cả mọi người đều bị dọa sợ. Huyền thú triều dâng? Đùa cái gì vậy chứ? Như thế nào bây giờ đã có? Mọi người đều cảm thấy khó có thể lý giải.
Lưu Vân thành này tuy nói gặp huyền thú triều dâng không ngạc nhiên, nhưng cái này cũng có quy luật của nó. Trước kia, lúc đàn huyền thú đột kích, bọn họ đều đã phái cường giả tứ phương tiến đến tham gia sự kiện long trọng này, nhưng nay bọn họ một chút chuẩn bị đều không có, bảo bọn họ như thế nào đối phó a?
“Ngươi xác định là huyền thú triều dâng? Tình huống là thật?" Nghe xong tin tức này, Nguyệt Vũ cũng là cảm thấy nan dĩ tương tín (khó tin), vì thế mở miệng xác nhận nói.
“Đội trưởng, tình huống này là thật, thành chủ tự mình xác nhận." Tên thành viên kia cung kính đáp.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cùng qua nhìn xem đi."
Dứt lời, Nguyệt Vũ đứng dậy đi tuốt đằng trước dẫn đầu, mang theo toàn viên Khống Thiên hướng về cửa thành đi đến……
Ngoài cửa thành Lưu Vân lúc này đã chật ních người, cơ hồ đều là kiếm sĩ cùng huyền giả, chỉ cần là người tu luyện đều lại đây.
Trên tường thành cao ngất, Lưu Vân Dung mang theo một đám người nhìn ra phương xa, quan sát hướng đi của đàn huyền thú.
Chỉ thấy xa xa trong Phệ Ma Sâm Lâm, xuất hiện vô số màu đen lấm tấm, điểm đen càng ngày tập trung càng nhiều, cuối cùng biến thành hắc thủy triều. Nơi có hắc thủy triều hoạt động, cây cối đều một trận run run.
Ánh dương phía tây chân trời lúc này đã bị các loại ma thú phi hành ngăn trở nhìn không thấy, chỉ duy nhất có thể thấy được chính là từng đợt bụi đất bay toán loạn, cùng một đám huyền thú bôn chạy ẩn như hiện!
Nguyệt Vũ đi lên tường thành, vừa nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế. Không thể không nói, sau khi thấy như vậy, nàng cũng bị hung hăng kinh diễm một phen.
Bởi vì nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vạn thú tề bôn (cùng tiến) đồ sộ như vậy. Một mảnh yên trần kia bị huyền thú bao phủ, không xem thật đúng là cũng không biết là điên cuồng cỡ nào!
“Thành chủ, thiếu thành chủ." Nguyệt Vũ đi đến trước mặt Lưu Vân Dung, đối với phụ tử Lưu Vân Hàm Phong khẽ gật đầu, tỏ vẻ chào đón.
Nhìn thấy Nguyệt Vũ, Lưu Vân Dung cùng Lưu Vân Hàm Phong đối với nàng liền cười, lập tức Nguyệt Vũ cũng hồi bọn họ một chút tươi cười.
“Phù Phong tiểu huynh đệ, ngươi cũng đến đây."
Lưu Vân Dung nhìn thấy Nguyệt Vũ trên mặt mang một chút mỉm cười, thoạt nhìn rất là thân thiết. Vốn Lưu Vân thành chủ này chính là một người rất thiện lương, chính trực, đối Nguyệt Vũ thiếu niên trẻ tuổi, Lưu Vân Dung cũng rất là thưởng thức.
Có thể làm cho một chi chiến đội biến thành cường hãn như vậy, thiếu niên này sẽ có bao nhiêu kinh diễm làm người ta rung động? Như thế nào sẽ không làm người ta thưởng thức đây?
“Thành chủ, đây rốt cuộc là phát sinh chuyện gì ? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện huyền thú triều đây?" Trong lòng rất là nghi hoặc, Nguyệt Vũ liền mở miệng hỏi nói.
“Ai, lúc này vốn sẽ không phát sinh chuyện như vậy, nhưng không biết là ai ở trong thành đốt một lượng Phượng Hoàng Thảo rất lớn, như thế mới dẫn đám huyền thú này tới đây." Lưu Vân Dung vẻ mặt phẫn hận nói. Cũng không biết là ai thiếu đạo đức như vậy, thế nhưng dám làm ra chuyện như vậy!
“Phượng Hoàng Thảo? Đó là cái gì? Đối với huyền thú có lực hấp dẫn lớn như vậy sao? Có biện pháp gì có thể cứu vãn hay không?" Nghe xong Lưu Vân Dung nói, Nguyệt Vũ đại khái đã biết. Lúc nãy, bọn họ ngửi được mùi rất thơm chỉ sợ cũng là hương khí của Phượng Hoàng Thảo bị thiêu đốt đi!
“Phượng Hoàng Thảo này một khi bị thiêu đốt, hương vị sẽ nhanh chóng truyền bá ra ngoài, hơn nữa ngọn nguồn hương vị cũng sẽ rất lâu không tiêu tan, trước mắt còn không có biện pháp gì có thể giải.
Nhưng khiến ta nghi hoặc là, Phượng Hoàng Thảo này là vật trân quý, không phải là ai cũng tùy tiện có thể có, nay lại xuất hiện trong này, chỉ sợ người nào đó có mục đích riêng." Lưu Vân Hàm Phong ôn nhu nói, bất quá trên mặt nghi hoặc vẫn thực rõ ràng.
“Nếu không biết, vậy đừng nghĩ, trước tiên nên tiếp tục giải quyết vấn đề này đi!" Nguyệt Vũ chỉ vào bên dưới cửa thành, tuấn mi một điều, có chút trêu chọc nói.
Phụ tử hai người vẫn còn nghi hoặc, nhưng khi thấy Nguyệt Vũ chỉ phía dưới, liền nhìn xuống. Không xem thì không lo, vừa thấy, thiếu chút nữa đem nhị vị bên trên sợ tới mức ngã xuống…
“Thánh tử thần điện cùng trưởng lão đến Lí gia chúng ta thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a! Nhị vị mời ngồi." Lí Lôi vẻ mặt nịnh nọt đối với nhị vị Nguyệt Quang thần điện cúi đầu quỳ gối cung kính nói, hoàn toàn không có phon phạm của cường giả lúc trước.
“Lí gia gia chủ không cần nói như vậy, chúng ta nếu được mời tự nhiên là sẽ nể mặt." Vị lão giả mặc nguyệt nha trường bào được Lí Lôi xưng là trưởng lão kia, vẻ mặt vô cùng cao ngạo nói, trong mắt không chút nào che dấu sự khinh thường.
“Nhị vị đại nhân đến Lưu Vân thành thật sự là tăng thêm hào quang cho chúng ta a. Không biết nhị vị đại nhân mới từ nơi nào chúc phúc trở về?"
Bình thường, tổ hợp thánh tử cùng trưởng lão trên cơ bản chính là đi chúc phúc cầu nguyện. Về phần thần tử còn lại là đại biểu cho hình tượng của thần điện, xuất hành các loại đại sự, quyền vị lớn nhất là Thánh Hoàng chưởng quản thần điện.
“Ta thần vĩnh viễn từ ái cùng quang minh, ta cùng thánh tử đại nhân mang theo ý chỉ đi làm lễ chúc phúc đế quốc." Trưởng lão không hổ là ở Nguyệt Quang thần điện đã thành tinh, mở miệng ngậm miệng đều là ta thần cái này, ta thần cái nọ.
“Thì ra là thế, nếu thần từ bi, chân thần khẳng định sẽ không bỏ qua cho người tà ác là đi? Ta hy vọng thánh tử đại nhân cùng hộ pháp tôn giả có thể diệt trừ tiểu nhân." Lí Hoa vẻ mặt kích động nói, tựa hồ thật là có người tà ác như vậy.
“Ta thần nhân ái, tự nhiên sẽ diệt trừ hết thảy lực lượng hắc ám. Bất quá vu khống, hay không hắc ám, hay không tà ác này phải xem chân thần như thế nào phán đoán." Một thân đồng dạng là nguyệt nha bạch y, thánh tử Nguyệt Tiêu Huyền mở miệng nói. Nếu không nhìn kỹ biểu tình trên mặt, thật đúng là sẽ cảm thấy người này có bao nhiêu thánh khiết.
“Nhị vị đại nhân, trận đấu chiến đội ngày đó, nói vậy là các ngươi cũng đã biết đến. Tôn tử của ta bị cái tên đội trưởng Khống Thiên kia giết, ta hy vọng, đại nhân có thể giúp ta báo thù, diệt trừ Dạ Phù Phong. Dạ Phù Phong người này làm quá nhiều việc ác, lúc trước thường xuyên khiêu khích Cuồng Phong chúng ta, thật sự là đáng giận đến cực điểm! Nay lại giết tôn nhi của ta…"
Lí Hoa không biết xấu hổ tự biên tự diễn nói, khi nhắc tới Nguyệt Vũ, trên mặt sát ý nồng đậm vô cùng.
“Thật sự là có chuyện này? Nếu là thật, chân thần khẳng định sẽ trừng phạt hắn." Nguyệt Tiêu Huyền khi nghe được tên Dạ Phù Phong này, lông mi vừa nhíu, trong mắt ghen tị chợt lóe qua. Phong thái ngày ấy, dung nhan kia, thiên phú đó, đều là hắn không thể bằng được. Thế nhưng so với hắn xuất sắc như vậy, nếu cứ như này sẽ không còn cơ hội!
“Xác thực là có việc này, không tin nhị vị đại nhân có thể đi hỏi." Lí Hoa cũng cam đoan, lời thề son sắt, cùng lúc đó trong tay còn trình lên một chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp.
“Nhị vị đại nhân, đây là chí bảo gia tộc chúng ta, từng là địa giai cao cấp công pháp, nếu nhị vị đại nhân có thể giúp ta giết tên Dạ Phù Phong đó, công pháp này sẽ đưa cho nhị vị đại nhân làm thù lao." Lí Lôi vẻ mặt đau lòng nói, nhưng tưởng đến tôn tử của mình, lập tức quyết tâm.
Nhìn công pháp trước mắt, Nguyệt Tiêu Huyền cùng trưởng lão thần điện trong mắt tham lam chợt lóe qua, lập tức lại khôi phục bình tĩnh.
“Một khi đã như vậy, Dạ Phù Phong còn sống thần nhất đính sẽ không dung tha, cho nên cầu nguyện của các ngươi, thần đã biết. Chúng ta sẽ đại biểu cho thần tiêu diệt hắn." Mỗ trưởng lão nói rất thoải mái, nói dối như thế mà mặt không đỏ khí không suyễn, quả nhiên là đã từng luyện qua……
Nhìn bóng dáng hai vị Nguyệt Quang thần điện đã đi xa, phụ tử Lí gia hai người trên mặt một trận thống khoái. Rốt cục cũng có thể giết cái tên đáng giận kia. Nếu không phải bọn họ bị thệ ước của Lí Hạo Thiên hạn chế không thể động thủ, nếu không đã sớm băm chết Nguyệt Vũ! Bất quá, hiện tại, thôi……
Đại bản doanh Đại Lực chiến đội….
Nhìn hai mươi người trước mặt, Nguyệt Vũ liền hết chỗ nói. Có cần tất yếu như vậy không? Đây là cái bộ dáng gì?
Trợn mắt há hốc mồm? Hai mắt bạo đột? Tứ chi run run? Hỗn độn trong gió? Ngoại tiêu lý nộn? Hay là……
“Tỉnh, không phải chỉ là tiến giai thôi sao? Các ngươi đây là cái phản ứng gì?"
Nguyệt Vũ thực sự khó hiểu, sau khi tiến giai, vì không để cho mọi người lo lắng, nàng đi ra đối với bọn họ nói một câu: “Ta tiến giai thành công."
Sau đó chúng thành viên liền kích động hỏi: “Hiện tại cấp bậc là gì?"
Nguyệt Vũ liền đáp:"Hiện tại là Nhất Nguyệt huyền hoàng."
Sau đó một đám liền nhảy dựng lên…
Mọi người bị Nguyệt Vũ nói như vậy lập tức hoàn hồn, sau lần này bọn họ sẽ không bao giờ bị đả kích nữa. Cũng đúng, theo một tên đội trưởng biến thái như vậy, một đường luôn luôn bị đả kích, bọn họ thật sự thành thói quen rồi. Chỉ cần là chuyện về Nguyệt Vũ, bọn họ sẽ cảm thấy hết thảy đều có khả năng.
“Là cái gì mà thơm như vậy a?" Một vị thành viên Khống Thiên dùng sức hít vài cái, đột nhiên hỏi.
Nghe xong lời này, mọi người không hẹn mà cùng hít cái mũi, cẩn thận ngửi một chút.
“Hình như đúng là thật sự rất thơm, nhưng không biết là cái gì a. Các ngươi biết không?" Vân Tiêu hỏi.
Nguyệt Vũ cũng ngửi thấy được hương vị này, bất quá nàng cũng không biết là cái gì. Nhưng có thể khẳng định, thứ này thật sự rất thơm!
“Không tốt, không tốt…" Đang trong sự nghi hoặc, đột nhiên bên ngoài một thành viên Đại Lực chạy vào, thở hổn hển nói.
(tác giả vẫn giữ nguyên là thành viên Đại Lực là vì Khống Thiên chiến đội chỉ có 20 người còn lại chỉ là thành viên của Đại Lực trước kia, đại bản doanh cũng vẫn là tên của Đại Lực…)
“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?" Nguyệt Vũ bình tĩnh nhìn tên đội viên kia, ẩn ẩn đã đoán được tựa hồ là phát sinh chuyện gì.
“Đội trưởng, vừa rồi Lưu Vân thành chủ phái người tới nói có huyền thú triều dâng đột kích. Thành chủ đã tổ chức một đội quân lớn tiến đến cửa thành phòng thủ, mấy chi chiến đội cũng đều đến đó rồi, thành chủ bảo chúng ta mau chóng qua…"
Nghe xong tin tức này, tất cả mọi người đều bị dọa sợ. Huyền thú triều dâng? Đùa cái gì vậy chứ? Như thế nào bây giờ đã có? Mọi người đều cảm thấy khó có thể lý giải.
Lưu Vân thành này tuy nói gặp huyền thú triều dâng không ngạc nhiên, nhưng cái này cũng có quy luật của nó. Trước kia, lúc đàn huyền thú đột kích, bọn họ đều đã phái cường giả tứ phương tiến đến tham gia sự kiện long trọng này, nhưng nay bọn họ một chút chuẩn bị đều không có, bảo bọn họ như thế nào đối phó a?
“Ngươi xác định là huyền thú triều dâng? Tình huống là thật?" Nghe xong tin tức này, Nguyệt Vũ cũng là cảm thấy nan dĩ tương tín (khó tin), vì thế mở miệng xác nhận nói.
“Đội trưởng, tình huống này là thật, thành chủ tự mình xác nhận." Tên thành viên kia cung kính đáp.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cùng qua nhìn xem đi."
Dứt lời, Nguyệt Vũ đứng dậy đi tuốt đằng trước dẫn đầu, mang theo toàn viên Khống Thiên hướng về cửa thành đi đến……
Ngoài cửa thành Lưu Vân lúc này đã chật ních người, cơ hồ đều là kiếm sĩ cùng huyền giả, chỉ cần là người tu luyện đều lại đây.
Trên tường thành cao ngất, Lưu Vân Dung mang theo một đám người nhìn ra phương xa, quan sát hướng đi của đàn huyền thú.
Chỉ thấy xa xa trong Phệ Ma Sâm Lâm, xuất hiện vô số màu đen lấm tấm, điểm đen càng ngày tập trung càng nhiều, cuối cùng biến thành hắc thủy triều. Nơi có hắc thủy triều hoạt động, cây cối đều một trận run run.
Ánh dương phía tây chân trời lúc này đã bị các loại ma thú phi hành ngăn trở nhìn không thấy, chỉ duy nhất có thể thấy được chính là từng đợt bụi đất bay toán loạn, cùng một đám huyền thú bôn chạy ẩn như hiện!
Nguyệt Vũ đi lên tường thành, vừa nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế. Không thể không nói, sau khi thấy như vậy, nàng cũng bị hung hăng kinh diễm một phen.
Bởi vì nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vạn thú tề bôn (cùng tiến) đồ sộ như vậy. Một mảnh yên trần kia bị huyền thú bao phủ, không xem thật đúng là cũng không biết là điên cuồng cỡ nào!
“Thành chủ, thiếu thành chủ." Nguyệt Vũ đi đến trước mặt Lưu Vân Dung, đối với phụ tử Lưu Vân Hàm Phong khẽ gật đầu, tỏ vẻ chào đón.
Nhìn thấy Nguyệt Vũ, Lưu Vân Dung cùng Lưu Vân Hàm Phong đối với nàng liền cười, lập tức Nguyệt Vũ cũng hồi bọn họ một chút tươi cười.
“Phù Phong tiểu huynh đệ, ngươi cũng đến đây."
Lưu Vân Dung nhìn thấy Nguyệt Vũ trên mặt mang một chút mỉm cười, thoạt nhìn rất là thân thiết. Vốn Lưu Vân thành chủ này chính là một người rất thiện lương, chính trực, đối Nguyệt Vũ thiếu niên trẻ tuổi, Lưu Vân Dung cũng rất là thưởng thức.
Có thể làm cho một chi chiến đội biến thành cường hãn như vậy, thiếu niên này sẽ có bao nhiêu kinh diễm làm người ta rung động? Như thế nào sẽ không làm người ta thưởng thức đây?
“Thành chủ, đây rốt cuộc là phát sinh chuyện gì ? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện huyền thú triều đây?" Trong lòng rất là nghi hoặc, Nguyệt Vũ liền mở miệng hỏi nói.
“Ai, lúc này vốn sẽ không phát sinh chuyện như vậy, nhưng không biết là ai ở trong thành đốt một lượng Phượng Hoàng Thảo rất lớn, như thế mới dẫn đám huyền thú này tới đây." Lưu Vân Dung vẻ mặt phẫn hận nói. Cũng không biết là ai thiếu đạo đức như vậy, thế nhưng dám làm ra chuyện như vậy!
“Phượng Hoàng Thảo? Đó là cái gì? Đối với huyền thú có lực hấp dẫn lớn như vậy sao? Có biện pháp gì có thể cứu vãn hay không?" Nghe xong Lưu Vân Dung nói, Nguyệt Vũ đại khái đã biết. Lúc nãy, bọn họ ngửi được mùi rất thơm chỉ sợ cũng là hương khí của Phượng Hoàng Thảo bị thiêu đốt đi!
“Phượng Hoàng Thảo này một khi bị thiêu đốt, hương vị sẽ nhanh chóng truyền bá ra ngoài, hơn nữa ngọn nguồn hương vị cũng sẽ rất lâu không tiêu tan, trước mắt còn không có biện pháp gì có thể giải.
Nhưng khiến ta nghi hoặc là, Phượng Hoàng Thảo này là vật trân quý, không phải là ai cũng tùy tiện có thể có, nay lại xuất hiện trong này, chỉ sợ người nào đó có mục đích riêng." Lưu Vân Hàm Phong ôn nhu nói, bất quá trên mặt nghi hoặc vẫn thực rõ ràng.
“Nếu không biết, vậy đừng nghĩ, trước tiên nên tiếp tục giải quyết vấn đề này đi!" Nguyệt Vũ chỉ vào bên dưới cửa thành, tuấn mi một điều, có chút trêu chọc nói.
Phụ tử hai người vẫn còn nghi hoặc, nhưng khi thấy Nguyệt Vũ chỉ phía dưới, liền nhìn xuống. Không xem thì không lo, vừa thấy, thiếu chút nữa đem nhị vị bên trên sợ tới mức ngã xuống…
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng