Dạ Thuật
Chương 47
CHƯƠNG 47
Theo thói quen cũ, thì Tiết Lăng Phong sẽ đi thẳng về nơi ở của mình nghỉ ngơi.
Thế nhưng y không làm vậy, lúc y đi qua con đường nhỏ bên cạnh hậu viện thì lại trực tiếp vòng tới ngoài phòng ảnh vệ của y.
Trong phòng đốt đèn, sau khi Tiết Lăng Phong đẩy cửa đi vào, thấy ảnh vệ của y đang ghé vào bên giường, thân trên còn nguyên y phục, nhưng quần lại bị kéo tới tận mắt cá chân, giữa hai đùi đột ngột lộ ra một đoạn ngắn của ngọc thế.
Y vừa nhìn liền biết Vương Tam đã tới, y cũng chỉ là nhất thời quên nói sau này không cần đem mấy thứ này tới nữa, Vương Tam kia thì lại không chút lề mề mà làm hết trách nhiệm của mình.
Tiết Lăng Phong đi qua, người trên giường úp mặt xuống dưới, không nhìn thấy biểu tình.
Tiết Lăng Phong lấy ngọc thế ra, lại kéo quần lên cho Song Phi, lúc ôm hắn dậy, một luồng hơi rượu đập vào mặt. Tiết Lăng Phong không ngờ ảnh vệ lại uống rượu sau lưng mình, lập tức nhíu mày. Nhưng vừa nhìn kỹ mặt hắn, lại thấy lệ ngân đầy mặt, một đôi mắt không có tiêu cự đang nhìn mình.
“Khóc cái gì? Ai đưa rượu cho ngươi?"
Lần đầu tiên Tiết Lăng Phong thấy hắn khổ sở, những giọt lệ kia khiến y khẽ động tâm một cách khó hiểu, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là tư thái chủ nhân như cũ.
Y dựng thẳng Song Phi dậy, đỡ lấy bờ vai hắn, để hắn quỳ trên mặt đất. Thân là ảnh vệ vậy mà lại uống rượu, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đã đủ bị phạt tới chết đi sống lại rồi.
Nhưng ảnh vệ của y chỉ nhìn y, không biết có phải là ý nghĩ đã không còn thanh tỉnh hay không, thân thể đang quỳ cũng lung lay lúc lắc.
“Uống tới độ không còn biết quỳ thế nào nữa à?"
Tiết Lăng Phong cố sức ấn vai hắn, không cho hắn nghiêng ngả nữa.
Nhưng bỗng nhiên nghe hắn nói: “Cút ngay, phiến tử."
Tiết Lăng Phong lập tức khựng lại, cả nửa buổi mới ý thức được là mình không hề nghe lầm, y nhìn chằm chằm ảnh vệ của mình, trầm giọng nói: “Ngươi vừa nói cái gì?"
“Ta đang nói, ngươi, Tiết Lăng Phong, là một phiến tử…"
Còn chưa nói xong, Song Phi đã bị Tiết Lăng Phong tát một cái ngã ra đất.
Tiết Lăng Phong đứng dậy, nheo mắt đi tới bên người Song Phi. Y mà lại bị một ảnh vệ mắng?
Cái cảm giác phẫn nộ chán ghét này, khiến y thấy như là bị một con cóc nhổ cho một ngụm.
Rốt cuộc y cũng được mở mang tầm mắt thấy ảnh vệ là cái đám gì rồi, thảo nào bị người ta coi khinh. Cái này gọi là gì? Tửu hậu thổ chân ngôn (Say rồi nói lời thật lòng)? Hóa ra thường ngày hèn mọn nghe lời đều là vì sợ chịu đòn, đều là do hình phạt quản giáo mà ra, sống hơi dễ chịu một chút, thì liền bị coi thường.
Uổng công y còn đối tốt với hắn như vậy, uổng công y còn vì một thứ như thế này mà giở mặt với Tứ hộ pháp.
Song Phi cảm thấy mình bỗng nhiên bị một sức mạnh túm lên, còn chưa kịp đứng vững, đã bị Tiết Lăng Phong tha ra cửa.
Tiết Lăng Phong lôi ảnh vệ của mình tới thẳng hình đường. Y căn bản không kịp nghĩ vì sao y lại bị mắng là một phiến tử, y chỉ cảm thấy, mình cao cao tại thượng bố thí ân huệ cho thứ súc vật thấp hèn này, không chỉ không được tiếp nhận mang ơn, trái lại còn bị cắn ngược một phát, trả lại toàn bộ!
Nếu đã không cần hảo tâm hảo ý của y, vậy lát nữa có lãnh huyết vô tình cũng không thể trách y được.
Người phía sau không còn phục tùng như trước, trái lại liều mạng muốn giãy ra khỏi lực đạo của y.
“Ngươi buông ra! Ngươi dẫn ta đi đâu?"
Song Phi vẫn gần như là bị kéo đi, hắn hình như đã mất toàn bộ cảm giác, cảm thụ mãnh liệt duy nhất chính là, hắn không muốn nhìn thấy người này nữa, không muốn bị y chạm vào nữa.
Tiết Lăng Phong càng giận hơn, y cực kỳ không nhịn được mà xoay người, hung hăng túm lấy người trước mắt, không cần nghĩ ngợi hung hăng cho vài cái bạt tai, “Câm miệng! Tiện nhân!"
Song Phi bị đánh cho một trận choáng váng hoa mắt, lỗ tai vang lên ong ong, còn định nói gì đó, nhưng trong miệng tê tê không nói nên lời, Tiết Lăng Phong vẫn dùng sức túm lấy hắn, còn hắn tay chân hoàn toàn không dùng được lực bị kéo ở phía sau, tránh cũng tránh không thoát.
Trong lúc hai người kéo tới kéo lui, thì đã đi tới ngã rẽ trên con đường nọ.
Lúc đi ngang qua bên ghế đá trên ngã rẽ, trong lòng hai người đều lạnh lẽo.
Tiết Lăng Phong nhìn lướt qua chiếc ghế cẩm thạch trắng lấp lánh dưới ánh trăng, y cảm thấy mình quả là ngốc không chịu nổi, lại đi tìm một tên không biết tốt xấu để thay thế nương tử của mình.
Còn Song Phi thì đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Mười năm trước, vận mệnh của hắn cũng bị thay đổi ở trên lối rẽ này.
Một con đường thấp thấp kéo dài đi xuống, phía dưới có thể tới chân núi đằng sau, có thể rời khỏi Bàn Long sơn trang, đến với cuộc sống tự do.
Còn một con đường khác kéo dài lên trên núi, thông tới hình đường, thông tới tận cùng là Thiên Ảnh môn.
Lúc đó, hắn không chút nghĩ ngợi đi thẳng lên trên núi, vì nam nhân này, vì con khỉ mà y thích nhất, có phải là hắn ngốc tới cực độ hay không?! Cứ thế đẩy cả đời mình tiến vào.
Lúc Tiết Lăng Phong kéo Song Phi lên núi cảm thấy hắn giãy dụa càng thêm dữ dội, quả thực là muốn liều mạng chống lại y.
“Hừ, giờ biết sợ rồi? Ta nói cho ngươi, muộn rồi!"
Tiết Lăng Phong chỉ nghĩ là hắn ý thức được sắp phải thụ hình, cho nên mới chống cự mạnh mẽ như vậy. Y cười nhạt, lực kéo cũng tăng thêm.
Song Phi thấy con đường thông xuống chân núi kia, liền không chút nghĩ ngợi muốn đi tới. Khoảnh khắc đó, hắn như lại có thêm cơ hội lựa chọn một lần nữa, lúc này đây, hắn không bao giờ chọn sai nữa, hắn sẽ không bao giờ ngốc như vậy nữa.
Nhưng hắn cảm thấy hết lần này tới lần khác mình bị một sức mạnh cường đại túm lên núi, chống cự thế nào cũng vô dụng. Hắn quay đầu nhìn người đang kéo hắn, lúc thì nghĩ là thấy Hoắc Quân, nhìn tới cuối cùng mới nhìn rõ đó là Tiết Lăng Phong.
Y đang nhìn mình cười nhạt, lãnh khốc vô tình như vậy, đây là người hắn yêu mười năm nay sao?
“Tiết Lăng Phong, ta cũng nói cho ngươi, ngươi cứ việc dằn vặt ta đi, tất cả của ta ngươi đều có thể lấy đi! Thế nhưng có một thứ ta muốn lấy lại từ trên người ngươi, đó chính là tình yêu của ta đối với ngươi!"
Tiết Lăng Phong ngẩn ra, bỗng nhiên dừng bước, xoay người hung hăng nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi nói cái gì hả?!"
“Ta nói cái gì? Ta hỏi ngươi, ngươi gạt ta làm gì?! Ngươi căn bản không thích ta, vì sao năm xưa lại nói là thích? Vì sao muốn ta lập cái lời thề chết tiệt này? Lợi dụng cảm tình của người khác, ngươi rất quá đáng!"
Tiết Lăng Phong chưa từng thấy ảnh vệ nhìn y như vậy, trong ánh mắt đó như là đã từng thụ thương rất nhiều. Y cũng chưa từng thấy, một người vốn an tĩnh như hắn, lại dùng ngữ khí phẫn nộ như vậy để nói chuyện với y.
“Ngươi biết chuyện trước đây của ta? Làm sao mà ngươi biết được?" Tiết Lăng Phong kéo Song Phi lên, đè hắn vào thân cây, “Ai nói cho ngươi?! Ta từng nói thích ngươi sao? Ngươi là ai?"
Song Phi bị y đè một cái, bỗng nhiên thấy có cảm giác buồn nôn mãnh liệt, bàn tay của Tiết Lăng Phong đè trên cổ hắn vừa nới lỏng, hắn liền ngồi xổm xuống mà nôn.
Sau khi nôn xong, Song Phi không đứng dậy, cũng không giãy dụa muốn chạy trốn nữa, chỉ bỗng nhiên an tĩnh lại, ngồi không nhúc nhích, ôm lấy đầu.
Tiết Lăng Phong thấy hắn bất động, lại duỗi tay ra túm hắn dậy, y nghĩ bí mật và đợi chờ nhiều năm qua sắp được giải khai chân tướng, sao y có thể để hắn im lặng không nói lời nào được.
“Mau nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm ảnh vệ của mình, lại thấy hắn khóc, phẫn nộ vừa rồi hình như đều trôi đi theo nước mắt, chỉ còn lại sự uể oải trống rỗng.
“Ta chỉ nói hai chuyện với ngươi." Ảnh vệ của y rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn y, rõ ràng như là có thiên ngôn vạn ngữ, “Thứ nhất, cũng không phải là ta không trở lại, không phải là ta không muốn tuân thủ ước định với ngươi. Là ta không có cách nào trở về, bởi vì lúc đó Hoắc hộ pháp… Thất Thất cũng đã chết, xin lỗi, ta thực sự muốn xin lỗi ngươi, lúc đó để ngươi lại một mình. Thế nhưng nhiều năm như vậy, nghiêm phạt ta phải chịu còn chưa đủ sao?"
Thất Thất…
Tiết Lăng Phong nhớ cái tên từng xuất hiện trong mộng, y nhớ rõ chính y nói, Thất Thất phải cùng đi.
“Còn việc nữa," Tiết Lăng Phong cảm thấy trên tay mình mát lạnh, y hoàn hồn nhìn lại, là nước mắt của nam nhân này rơi xuống trên tay y, “Ngươi không yêu ta nữa, cho nên hãy buông tha cho ta được không? Ngươi để ta đi có được không? Ngươi không nên tiếp tục chờ nương tử của ngươi nữa, bởi vì ngươi căn bản không yêu hắn…"
Tiết Lăng Phong vẫn đứng cúi đầu không nhúc nhích, y buông tay ra, để mặc ảnh vệ của y vô lực ngồi xổm xuống đất. Y đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc đợi được đáp án, mà kết cục như vậy, y nên khóc, hay nên cười đây?
Khó trách y lại thấy nam nhân này rất giống người y chờ đợi, vậy nên cho dù hắn chỉ là một ảnh vệ, nhưng lại bị mình bắt tới giải cơn khát tạm thời; khó trách mình lại có cảm giác thích ở bên hắn, thấy tâm an một cách khó lí giải.
Khó trách y lại từng tự hỏi, nếu như hắn chính là nương tử của mình thì phải làm sao bây giờ…
Trong rừng cây an tĩnh tới độ không có âm thanh nào. Ánh trăng đã bất tri bất giác lên cao, đổ bóng cây loang lổ xuống hai người, cái bóng đen sẫm cổ quái đó, quỷ mị như số phận mà không bao giờ thoát khỏi móng vuốt của nó.
Bỗng nhiên, Tiết Lăng Phong thoáng cái bật người đứng dậy, hai mắt ở dưới ánh trăng phản xạ ra tia u ám, “Ngươi không được phép đi đâu cả! Còn muốn chạy? Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Theo thói quen cũ, thì Tiết Lăng Phong sẽ đi thẳng về nơi ở của mình nghỉ ngơi.
Thế nhưng y không làm vậy, lúc y đi qua con đường nhỏ bên cạnh hậu viện thì lại trực tiếp vòng tới ngoài phòng ảnh vệ của y.
Trong phòng đốt đèn, sau khi Tiết Lăng Phong đẩy cửa đi vào, thấy ảnh vệ của y đang ghé vào bên giường, thân trên còn nguyên y phục, nhưng quần lại bị kéo tới tận mắt cá chân, giữa hai đùi đột ngột lộ ra một đoạn ngắn của ngọc thế.
Y vừa nhìn liền biết Vương Tam đã tới, y cũng chỉ là nhất thời quên nói sau này không cần đem mấy thứ này tới nữa, Vương Tam kia thì lại không chút lề mề mà làm hết trách nhiệm của mình.
Tiết Lăng Phong đi qua, người trên giường úp mặt xuống dưới, không nhìn thấy biểu tình.
Tiết Lăng Phong lấy ngọc thế ra, lại kéo quần lên cho Song Phi, lúc ôm hắn dậy, một luồng hơi rượu đập vào mặt. Tiết Lăng Phong không ngờ ảnh vệ lại uống rượu sau lưng mình, lập tức nhíu mày. Nhưng vừa nhìn kỹ mặt hắn, lại thấy lệ ngân đầy mặt, một đôi mắt không có tiêu cự đang nhìn mình.
“Khóc cái gì? Ai đưa rượu cho ngươi?"
Lần đầu tiên Tiết Lăng Phong thấy hắn khổ sở, những giọt lệ kia khiến y khẽ động tâm một cách khó hiểu, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là tư thái chủ nhân như cũ.
Y dựng thẳng Song Phi dậy, đỡ lấy bờ vai hắn, để hắn quỳ trên mặt đất. Thân là ảnh vệ vậy mà lại uống rượu, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đã đủ bị phạt tới chết đi sống lại rồi.
Nhưng ảnh vệ của y chỉ nhìn y, không biết có phải là ý nghĩ đã không còn thanh tỉnh hay không, thân thể đang quỳ cũng lung lay lúc lắc.
“Uống tới độ không còn biết quỳ thế nào nữa à?"
Tiết Lăng Phong cố sức ấn vai hắn, không cho hắn nghiêng ngả nữa.
Nhưng bỗng nhiên nghe hắn nói: “Cút ngay, phiến tử."
Tiết Lăng Phong lập tức khựng lại, cả nửa buổi mới ý thức được là mình không hề nghe lầm, y nhìn chằm chằm ảnh vệ của mình, trầm giọng nói: “Ngươi vừa nói cái gì?"
“Ta đang nói, ngươi, Tiết Lăng Phong, là một phiến tử…"
Còn chưa nói xong, Song Phi đã bị Tiết Lăng Phong tát một cái ngã ra đất.
Tiết Lăng Phong đứng dậy, nheo mắt đi tới bên người Song Phi. Y mà lại bị một ảnh vệ mắng?
Cái cảm giác phẫn nộ chán ghét này, khiến y thấy như là bị một con cóc nhổ cho một ngụm.
Rốt cuộc y cũng được mở mang tầm mắt thấy ảnh vệ là cái đám gì rồi, thảo nào bị người ta coi khinh. Cái này gọi là gì? Tửu hậu thổ chân ngôn (Say rồi nói lời thật lòng)? Hóa ra thường ngày hèn mọn nghe lời đều là vì sợ chịu đòn, đều là do hình phạt quản giáo mà ra, sống hơi dễ chịu một chút, thì liền bị coi thường.
Uổng công y còn đối tốt với hắn như vậy, uổng công y còn vì một thứ như thế này mà giở mặt với Tứ hộ pháp.
Song Phi cảm thấy mình bỗng nhiên bị một sức mạnh túm lên, còn chưa kịp đứng vững, đã bị Tiết Lăng Phong tha ra cửa.
Tiết Lăng Phong lôi ảnh vệ của mình tới thẳng hình đường. Y căn bản không kịp nghĩ vì sao y lại bị mắng là một phiến tử, y chỉ cảm thấy, mình cao cao tại thượng bố thí ân huệ cho thứ súc vật thấp hèn này, không chỉ không được tiếp nhận mang ơn, trái lại còn bị cắn ngược một phát, trả lại toàn bộ!
Nếu đã không cần hảo tâm hảo ý của y, vậy lát nữa có lãnh huyết vô tình cũng không thể trách y được.
Người phía sau không còn phục tùng như trước, trái lại liều mạng muốn giãy ra khỏi lực đạo của y.
“Ngươi buông ra! Ngươi dẫn ta đi đâu?"
Song Phi vẫn gần như là bị kéo đi, hắn hình như đã mất toàn bộ cảm giác, cảm thụ mãnh liệt duy nhất chính là, hắn không muốn nhìn thấy người này nữa, không muốn bị y chạm vào nữa.
Tiết Lăng Phong càng giận hơn, y cực kỳ không nhịn được mà xoay người, hung hăng túm lấy người trước mắt, không cần nghĩ ngợi hung hăng cho vài cái bạt tai, “Câm miệng! Tiện nhân!"
Song Phi bị đánh cho một trận choáng váng hoa mắt, lỗ tai vang lên ong ong, còn định nói gì đó, nhưng trong miệng tê tê không nói nên lời, Tiết Lăng Phong vẫn dùng sức túm lấy hắn, còn hắn tay chân hoàn toàn không dùng được lực bị kéo ở phía sau, tránh cũng tránh không thoát.
Trong lúc hai người kéo tới kéo lui, thì đã đi tới ngã rẽ trên con đường nọ.
Lúc đi ngang qua bên ghế đá trên ngã rẽ, trong lòng hai người đều lạnh lẽo.
Tiết Lăng Phong nhìn lướt qua chiếc ghế cẩm thạch trắng lấp lánh dưới ánh trăng, y cảm thấy mình quả là ngốc không chịu nổi, lại đi tìm một tên không biết tốt xấu để thay thế nương tử của mình.
Còn Song Phi thì đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Mười năm trước, vận mệnh của hắn cũng bị thay đổi ở trên lối rẽ này.
Một con đường thấp thấp kéo dài đi xuống, phía dưới có thể tới chân núi đằng sau, có thể rời khỏi Bàn Long sơn trang, đến với cuộc sống tự do.
Còn một con đường khác kéo dài lên trên núi, thông tới hình đường, thông tới tận cùng là Thiên Ảnh môn.
Lúc đó, hắn không chút nghĩ ngợi đi thẳng lên trên núi, vì nam nhân này, vì con khỉ mà y thích nhất, có phải là hắn ngốc tới cực độ hay không?! Cứ thế đẩy cả đời mình tiến vào.
Lúc Tiết Lăng Phong kéo Song Phi lên núi cảm thấy hắn giãy dụa càng thêm dữ dội, quả thực là muốn liều mạng chống lại y.
“Hừ, giờ biết sợ rồi? Ta nói cho ngươi, muộn rồi!"
Tiết Lăng Phong chỉ nghĩ là hắn ý thức được sắp phải thụ hình, cho nên mới chống cự mạnh mẽ như vậy. Y cười nhạt, lực kéo cũng tăng thêm.
Song Phi thấy con đường thông xuống chân núi kia, liền không chút nghĩ ngợi muốn đi tới. Khoảnh khắc đó, hắn như lại có thêm cơ hội lựa chọn một lần nữa, lúc này đây, hắn không bao giờ chọn sai nữa, hắn sẽ không bao giờ ngốc như vậy nữa.
Nhưng hắn cảm thấy hết lần này tới lần khác mình bị một sức mạnh cường đại túm lên núi, chống cự thế nào cũng vô dụng. Hắn quay đầu nhìn người đang kéo hắn, lúc thì nghĩ là thấy Hoắc Quân, nhìn tới cuối cùng mới nhìn rõ đó là Tiết Lăng Phong.
Y đang nhìn mình cười nhạt, lãnh khốc vô tình như vậy, đây là người hắn yêu mười năm nay sao?
“Tiết Lăng Phong, ta cũng nói cho ngươi, ngươi cứ việc dằn vặt ta đi, tất cả của ta ngươi đều có thể lấy đi! Thế nhưng có một thứ ta muốn lấy lại từ trên người ngươi, đó chính là tình yêu của ta đối với ngươi!"
Tiết Lăng Phong ngẩn ra, bỗng nhiên dừng bước, xoay người hung hăng nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi nói cái gì hả?!"
“Ta nói cái gì? Ta hỏi ngươi, ngươi gạt ta làm gì?! Ngươi căn bản không thích ta, vì sao năm xưa lại nói là thích? Vì sao muốn ta lập cái lời thề chết tiệt này? Lợi dụng cảm tình của người khác, ngươi rất quá đáng!"
Tiết Lăng Phong chưa từng thấy ảnh vệ nhìn y như vậy, trong ánh mắt đó như là đã từng thụ thương rất nhiều. Y cũng chưa từng thấy, một người vốn an tĩnh như hắn, lại dùng ngữ khí phẫn nộ như vậy để nói chuyện với y.
“Ngươi biết chuyện trước đây của ta? Làm sao mà ngươi biết được?" Tiết Lăng Phong kéo Song Phi lên, đè hắn vào thân cây, “Ai nói cho ngươi?! Ta từng nói thích ngươi sao? Ngươi là ai?"
Song Phi bị y đè một cái, bỗng nhiên thấy có cảm giác buồn nôn mãnh liệt, bàn tay của Tiết Lăng Phong đè trên cổ hắn vừa nới lỏng, hắn liền ngồi xổm xuống mà nôn.
Sau khi nôn xong, Song Phi không đứng dậy, cũng không giãy dụa muốn chạy trốn nữa, chỉ bỗng nhiên an tĩnh lại, ngồi không nhúc nhích, ôm lấy đầu.
Tiết Lăng Phong thấy hắn bất động, lại duỗi tay ra túm hắn dậy, y nghĩ bí mật và đợi chờ nhiều năm qua sắp được giải khai chân tướng, sao y có thể để hắn im lặng không nói lời nào được.
“Mau nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm ảnh vệ của mình, lại thấy hắn khóc, phẫn nộ vừa rồi hình như đều trôi đi theo nước mắt, chỉ còn lại sự uể oải trống rỗng.
“Ta chỉ nói hai chuyện với ngươi." Ảnh vệ của y rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn y, rõ ràng như là có thiên ngôn vạn ngữ, “Thứ nhất, cũng không phải là ta không trở lại, không phải là ta không muốn tuân thủ ước định với ngươi. Là ta không có cách nào trở về, bởi vì lúc đó Hoắc hộ pháp… Thất Thất cũng đã chết, xin lỗi, ta thực sự muốn xin lỗi ngươi, lúc đó để ngươi lại một mình. Thế nhưng nhiều năm như vậy, nghiêm phạt ta phải chịu còn chưa đủ sao?"
Thất Thất…
Tiết Lăng Phong nhớ cái tên từng xuất hiện trong mộng, y nhớ rõ chính y nói, Thất Thất phải cùng đi.
“Còn việc nữa," Tiết Lăng Phong cảm thấy trên tay mình mát lạnh, y hoàn hồn nhìn lại, là nước mắt của nam nhân này rơi xuống trên tay y, “Ngươi không yêu ta nữa, cho nên hãy buông tha cho ta được không? Ngươi để ta đi có được không? Ngươi không nên tiếp tục chờ nương tử của ngươi nữa, bởi vì ngươi căn bản không yêu hắn…"
Tiết Lăng Phong vẫn đứng cúi đầu không nhúc nhích, y buông tay ra, để mặc ảnh vệ của y vô lực ngồi xổm xuống đất. Y đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc đợi được đáp án, mà kết cục như vậy, y nên khóc, hay nên cười đây?
Khó trách y lại thấy nam nhân này rất giống người y chờ đợi, vậy nên cho dù hắn chỉ là một ảnh vệ, nhưng lại bị mình bắt tới giải cơn khát tạm thời; khó trách mình lại có cảm giác thích ở bên hắn, thấy tâm an một cách khó lí giải.
Khó trách y lại từng tự hỏi, nếu như hắn chính là nương tử của mình thì phải làm sao bây giờ…
Trong rừng cây an tĩnh tới độ không có âm thanh nào. Ánh trăng đã bất tri bất giác lên cao, đổ bóng cây loang lổ xuống hai người, cái bóng đen sẫm cổ quái đó, quỷ mị như số phận mà không bao giờ thoát khỏi móng vuốt của nó.
Bỗng nhiên, Tiết Lăng Phong thoáng cái bật người đứng dậy, hai mắt ở dưới ánh trăng phản xạ ra tia u ám, “Ngươi không được phép đi đâu cả! Còn muốn chạy? Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Tác giả :
Ngưu Thế Binh