Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 44: Đêm tối
Dược hiệu của thuốc rất mạnh, chưa qua bao lâu, Lăng Thịnh Duệ đã bắt đầu buồn ngủ, Chu Dực vẫn ngồi bên giường, nhìn người đàn ông kia nằm trên giường ngủ, dáng vẻ biếng nhác nhưng uể oải, trong lòng tràn ngập nhu tình. Y không chỉ một lần tưởng tượng tới những ngày tháng sống cùng Lăng Thịnh Duệ, để trái tim đã sớm tuyệt vọng với đời kia được lần nữa thắp lên niềm tin với cuộc sống, cảm thấy chính mình giống như được sống lại vài năm trước, nỗ lực dốc sức vì những năm tháng tốt đẹp trong tương lai.
Không còn gì đầy đủ hơn nữa…
Chu Dực vươn tay, khẽ vuốt gương mặt tuấn mỹ của người kia, nhiệt độ cực nóng kia khiến y đau lòng, tại sao Lăng Thịnh Duệ lại phát sốt, y đương nhiên hiểu rõ, y chỉ hận bản thân tại sao lại phải cứ ấp ủ kế hoạch, mà không sớm giành lại người đàn ông từ tay họ.
Cảm nhận được ngón tay mát lạnh của y chạm đến, Lăng Thịnh Duệ có chút khó chịu quay đầu qua, mở mắt.
Chu Dực vội vàng rút tay khỏi, lúng túng cười: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi."
Lăng Thịnh Duệ lắc lắc đầu: “Không có, tôi đâu có ngủ đâu."
“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi ngủ ở sô pha đây, chúc anh ngủ ngon." Chu Dực đứng dậy.
“À, hay là để tôi ngủ sô pha đi, ở đây là nhà cậu, sao tôi lại có thể đảo khách thành chủ chiếm dụng nhà cậu được." Lăng Thịnh Duệ vội ngồi xuống, sắc mặt có chút lúng túng.
Chu Dực nhìn anh một hồi, quay về ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm: “Nếu anh đồng ý, anh có thể làm chủ nhân của nhà tôi, mà không phải là khách."
Ánh mắt của y quá mức nhu hòa, giống như một cái lưới vô hình, bao bọc lấy trái tim đã bị thương tổn kia của Lăng Thịnh Duệ. Lăng Thịnh Duệ nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của y, vô tình nhịp tim nhảy vọt, mau chóng cúi đầu, tránh đi đường nhìn của y, im lặng không nói.
Anh không biết nên đáp lại Chu Dực như thế nào…
“Thôi, cứ để tôi ngủ sô pha đi." Lăng Thịnh Duệ yên lặng nửa ngày trời, mới khó khăn mở miệng nói.
“Không cần đâu, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ngủ sô pha đâu." Chu Dực đứng dậy lần nữa, xoay người đi tới phía sô pha, không hề có chút do dự nào.
“Đừng!" Lăng Thịnh Duệ hoảng, vội kéo lấy góc áo của y: “Nếu khồng thì, chúng ta ngủ chung."
Anh vừa nói xong thì đã hối hận rồi, lời này nghe ra như thế nào cũng thấy kì kì…
Chu Dực giật mình, quay người lại nhìn anh. Lăng Thịnh Duệ cúi thấp mặt, nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy góc áo y không buông, ánh mắt có hơi né tránh, một người đàn ông trưởng thành, làm ra loại cử chỉ khá trẻ con này, mà lại chẳng có chút cảm giác không hợp nào. Chu Dực phơi phới trong lòng, trong phút chốc cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của người đàn ông này quả thực manh (moe) chết người rồi.
“Muốn tôi ngủ chung với anh?" Chu Dực nổi lên hứng thú trêu chọc, khẩu khí mờ ám hỏi.
“Ơ thì… tôi không có ý đó, tôi chỉ nói là ngủ chung với nhau thôi, không có hàm ý gì khác đâu." Lăng Thịnh Duệ nuốt nuốt nước bọt, sắc mặt ngày càng ngượng ngùng.
“Vậy anh cho là ngủ chung thì còn có nghĩa gì nữa chứ?" Chu Dực nhướn nhướn mày, cố ý hỏi.
“Ơ…"
Biết mình đã mắc bẫy Chu Dực, Lăng Thịnh Duệ không chỉ cảm thấy ảo não, cái này càng nói càng thấy đen tối, nên anh chọn cách im luôn. Sắc mặt anh vẫn còn được coi là khá bình tĩnh, chỉ là không khống chế được có chút hồng hồng.
Chu Dực thấy anh không nói nữa, nên cũng không tiếp tục “trêu ghẹo" nữa, y biết rất rõ lúc nào thì nên dừng đúng chừng mực.
“Anh thật sự đồng ý chuyện ngủ chung với tôi sao?"
“Ừm." Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
“Vậy thì tôi không khách sáo rồi." Chu Dực cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng đều, bỏ đi cái mặt nạ trầm tĩnh nghiêm túc thường ngày. Y lúc này trông đặc biệt sáng sủa. Lăng Thịnh Duệ có chút mê mẩn, lúc này mới bất chợt nhớ lại, cậu ta chỉ mới có hai mươi ba tuổi, những thanh niên đồng trang lứa, đại đa số vẫn là sinh viên nhỉ, nhưng Chu Dực thì đã sớm một bước nhảy vọt thành ông trùm thương giới rồi.
Chu Dực leo lên giường, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, sau đó cởi chiếc sơ mi trắng của mình ra, lộ ra nửa người trên vừa rắn chắc mà cân đối.
Biểu cảm của Lăng Thịnh Duệ nháy mắt đông cứng.
“Tôi thích ngủ nude." Chú ý tới nét mặt không tự nhiên của Lăng Thịnh Duệ, Chu Dực vội vàng giải thích.
“Ồ, thói quen của cậu thật là đặc biệt…" Lăng Thịnh Duệ nhìn trái nhìn phải đáp.
“Ha ha, ngủ nude có lợi cho sức khỏe mà." Chu Dực cười nói, sau đó cởi quần ngoài, chỉ còn mặc duy nhất một cái quần lót, lộ ra hai cái chân chắc dài thẳng tắp.
Thân người của y khá tốt, cân đối, cơ bắp rắn chắn, không có một chút thịt thừa nào. Tổng quát, chính là thành quả của việc thường xuyên rèn luyện. Da rất trắng, vừa nhìn là đã biết là loại người rất ít phải phơi nắng, nhưng không phải kiểu trắng trẻo bệnh tật, mà là khí sắc no đủ, dưới ánh đèn tỏa ra một màu trắng của răng, tương đối đẹp mắt.
Tuy Chu Dực nói y thích ngủ nude, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của Lăng Thịnh Duệ, nên vẫn không hoàn toàn khỏa thân, y vén chân lên, chui vào trong, nằm ở bên cạnh Lăng Thịnh Duệ, tay trái che mặt, cười ha ha nhìn anh, khí chất hơi giống trẻ con khác xa với hình tượng bình thường luôn điềm tĩnh của hàng ngày.
Lăng Thịnh Duệ đờ người muốn kéo dãn khoảng cách với y, Chu Dực thì lại đột nhiên vươn tay, ôm anh vào lòng, Lăng Thịnh Duệ lùi lại không kịp, thiếu chút nữa hét lên.
Chu Dực dường như không chú ý đến phản ứng kinh ngạc của anh, ôm lấy eo anh, cho đến khi cả hai đều dán lại sát sao.
“Ngủ thôi." Chu Dực mỉm cười, nhưng không có động tác nào khác.
Tuy không quá quen việc bị người khác tới gần đến như vậy, nhưng nhìn thấy nụ cười thỏa mãn mà hiền hòa trên mặt của Chu Dực, trái tim đang đập hoảng loạn của anh dần dần thả lỏng, không biết vì sao, Chu Dực sẽ luôn mang đến cho anh một cảm giác an toàn khó hiểu. Anh cũng biết, người con trai trẻ tuổi nhưng ổn trọng này bất luận thế nào thì cũng sẽ không tổn hại anh.
Cứ thế tắt đèn ngủ ở đầu giường, toàn bộ căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.
Chu Dực không kéo rèm, nên ánh sáng le lói ngoài cửa sổ vẫn có thể chen vào, nhờ vào tia sáng yếu ớt ấy, Lăng Thịnh Duệ len lén quan sát Chu Dực ở trước mặt.
Y nhắm hai mắt lại, giống như đã ngủ rồi, một gương mặt tuấn tú ngập vào trong bóng tối, ngũ quan có chút mờ ảo. So với bộ dáng khí phách ngời ngời lúc sáng, hàng lông mi dày dày che phủ dưới mắt, biểu tình nhu hòa lúc này, khiến sườn mặt nghiêng nghiêng tràn đầy dương cương kia nhiều thêm vài phần thanh tú, Lăng Thịnh Duệ nháy mắt có chút xuất thần.
“Anh sao vậy? Ngủ không được à?"
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Lăng Thịnh Duệ, Chu Dực bỗng dưng mở mắt, con ngươi trong bóng tối sáng đến dọa người, Lăng Thịnh Duệ trong lòng hơi động, nhanh chóng cúi xuống: “Ừm, hơi hơi."
“Anh vẫn còn đang nhớ tới mấy chuyện phiền não kia hả?"
“Không phải."
“Vậy anh đang nghĩ gì?"
“Ờm, không có gì."
“Ồ." Chu Dực trầm thấp cười, rung động ở lồng ngực khiến linh hồn Lăng Thịnh Duệ giống như cũng bị rung lên theo, kéo gần khoảng cách của hai người. Trán Chu Dực tì lại trán của Lăng Thịnh Duệ: “Dù sao thì cũng không ngủ được, vậy chúng ta nói chuyện đi."
“Ừm." Gương mặt hai người kề sát, gần đến mức Lăng Thịnh Duệ nhịn không được mà muốn tháo chạy, hơi thở của Chu Dực phà lên mặt Lăng Thịnh Duệ, có chút gấp gáp, có chút ồ ồ. Lăng Thịnh Duệ chấn động, y nhất định là nảy sinh dục vọng, nhưng lại đang cưỡng chế áp xuống, Lăng Thịnh Duệ hơi chút cảm động.
“Anh cảm thấy tôi là người như thế nào?" Chu Dực hỏi.
Lăng Thịnh Duệ ngẩn người, anh không nghĩ tới Chu Dực lại hỏi cái loại chuyện này, không biết ý đồ của đối phương, Lăng Thịnh Duệ chỉ đành đáp: “Rất tốt, là một người tốt."
Lời anh nói là sự thực.
“Vậy anh cảm thấy tôi đối đãi với anh như thế nào?"
“Rất tốt."
“Dù gì thì anh cũng cảm thấy tôi rất tốt, vậy anh có bằng lòng ở lại đây không?" Chu Dực cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
Lăng Thịnh Duệ vốn nghe không rõ câu hỏi, lại thêm sau khi uống hết thuốc cảm, anh vẫn luôn luôn đang mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, có chút lờ mờ mà cười: “Có thể chớ…" Lời đáp của anh căn bản đâu có chạy qua não, hoàn toàn không biết bản thân đã vừa nhảy vào cái “tròng" của Chu Dực.
“Thật ư?" Chu Dực bỗng dưng cao giọng, ngữ điệu mang theo vui mừng.
Lăng Thịnh Duệ bị phản ứng kích thích đáp lại bất ngờ của y dọa hết hồn, nhảy mắt thanh tỉnh trở lại, mơ mơ màng màng nhìn y, ánh mắt mê man.
“Tôi vui lắm!"
Chu Dực vốn chỉ là mang tâm lý thử nghiệm mà hỏi, không ôm nhiều hy vọng gì, không ngờ Lăng Thịnh Duệ lại đồng ý rồi, nhất thời kích động, y ôm mạnh Lăng Thịnh Duệ, cúi xuống hôn anh thật mãnh liệt.
“Ưm… ưm…"
Lăng Thịnh Duệ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, môi của Chu Dực đã ép tới, đoạt lấy hơi thở của anh.
Không có chút do dự nào, lưỡi của Chu Dực rất nhanh đã cạy mở hàm răng của Lăng Thịnh Duệ, thâm nhập vào lãnh địa y khát khao đã lâu, quấn lấy lưỡi của người ta. Y hôn rất gấp, rất bá đạo, nhưng lại không mất đi chút dịu dàng, đầu óc Lăng Thịnh Duệ trống rỗng, căn bản chả biết đang phát sinh chuyện lớn gì.
Nụ hôn của Chu Dực cực kì cao siêu, Lăng Thịnh Duệ rất nhanh đã bại trận, bị y hôn đến đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực, cơ hồ ngay cả sức lực để hít thở cũng không còn, càng đừng nói đến phản kháng.
Lăng Thịnh Duệ còn tưởng rằng Chu Dực sẽ thuận thế mà tiến hành bước tiếp theo, nhưng Chu Dực lại dừng, sau khi kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt sâu đậm dai dẳng, y thả Lăng Thịnh Duệ ra, trong lòng thỏa mãn không ngừng thở dốc siết lấy người đàn ông kia vào lồng ngực, cũng không có động tác nào khác hơn.
“Xin lỗi, tôi vui quá, cưỡng hôn anh rồi." Chu Dực thấp giọng xin lỗi, nhưng ngữ khí lại chả có chút nào biết lỗi cả.
Lăng Thịnh Duệ vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trận kích thích cực hạn hồi nãy, vốn dĩ có chút tức giận, nhưng lời nói đầy ôn nhu của Chu Dực lại khiến anh chẳng có cách nào phát ra, thế nên không nói gì cả.
“Anh giận à?" Trực giác của Chu Dực rất nhạy.
“Không có." Lăng Thịnh Duệ trả lời một cách bình thản, giọng nói cứng nhắc, Chu Dực đoán anh nhất định rất giận.
“Thật xin lỗi, nếu anh thật cảm thấy vừa rồi tôi đã xúc phạm anh, vậy thì anh cứ đánh tôi một trận đi, hoặc là mắng chửi tôi hai câu trút giận cũng được." Chu Dực tuy nói thế, nhưng cực kì chắc chắn anh tuyệt đối sẽ không làm thế đâu, ha ha, một ông chú lớn tuổi tốt tính như thế, sao lại làm ra mấy chuyện như thế được?
Quả nhiên, Lăng Thịnh Duệ thấp giọng: “Không có gì, chỉ là, chỉ là…" Anh nghẹn cả họng, nhưng vẫn không nói tiếp câu sau.
“Chỉ là thế nào?" Chu Dực hiếu kỳ.
“Cậu có thể lấy cái đó ra chỗ khác được không, của, của cậu đụng tới tôi đó." Lăng Thịnh Duệ lắp ba lắp bắp, thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi. Chu Dực ôm anh thật chặt vào lòng, bộ hạ của hai người dường như dán chặt lấy nhau, tuy dừng lại tạm thời khiến anh có hơi bất ngờ, nhưng bất luận thế nào cũng không cách nào khiến anh không chú ý tới cái vật cứng ngắc vừa đụng vào giữa hai đùi mình, cách vài tầng vải vóc, nhiệt độ nóng rực lại vẫn không ngừng ào ạt phả ra, khiến anh có loại lỗi giác giống như mình bị phỏng vậy.
Chu Dực lúc này mới phản ứng lại, mau chóng thả lỏng vòng tay, thân người lùi lại về sau một chút.
Cảm giác được hung khí hùng hổ dọa người kia rốt cuộc cũng rời khỏi, Lăng Thịnh Duệ vốn dĩ đang căng thẳng cũng thoải mái hơn, chỉ là, trong phút chốc, anh cũng đột nhiên cảm thấy phân thân vốn dĩ dễ bảo của mình cũng có dấu hiệu ngẩng đầu, nhất thời trong lòng căng thẳng.
“Đại thúc, hình như anh cũng cứng rồi." Chu Dực cực kì không cho anh mặt mũi mà chỉ ra.
Lăng Thịnh Duệ im ru, hận không thể tìm một cái búa nào đó đập xỉu mình cho rồi.
“Cần tôi giúp anh ra không?" Tay Chu Dực tham tiến vào nửa người dưới của Lăng Thịnh Duệ, cách một tầng quần ngủ mỏng manh, bắt đầu nhẹ nhàng sờ soạng.
Một cảm giác tê dại trong nháy mắt dâng trào, xông thẳng lên não, Lăng Thịnh Duệ run lên, vô thức ấn lại tay Chu Dực, vội nói: “Không, xin đừng như vậy!"
Ngữ khí của anh có chút kích động, hành động của Chu Dực, khiến anh bất chợt nhớ lại những chuyện xảy ra sau lần bị đánh hôn mê lúc trước, nội tâm dâng lên một sự sợ hãi tột độ, dục hỏa bị Chu Dực khơi mào giống như bị tạt vào một gáo nước lạnh, nháy mắt tắt ngúm. Anh giãy mạnh khỏi người Chu Dực, cuộn tròn người lại.
“Anh có sao không?" Giọng Chu Dực có chút cứng nhắc.
“Không, không sao."
Lăng Thịnh Duệ hoảng loạn che giấu, vừa nãy cử động quá lớn khiến vết thương phía sau của anh bị rách, đau đến thấu tim.
Trong lòng Chu Dực trầm xuống, y vốn dĩ chỉ là muốn giúp Lăng Thịnh Duệ xả ra, nào có ý đồ xâm phạm thân thể anh, mà lại không ngờ rằng người đàn ông này sẽ có phản ứng lớn đến như thế. Lại nghĩ đến những vết thương trên người anh, y đoán nhất định là sự ngược đãi của hai anh em Phương gia đã để lại trong lòng anh một ám ảnh tâm lý rất nghiêm trọng.
Hai tên súc sinh này…
Chu Dực nghiến răng, trong lòng lần nữa thầm mắng Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật đến cẩu huyết lâm đầu.
Y vốn dĩ không phải là một kẻ nóng nảy, nhưng lúc này đã triệt để tức giận rồi. Y thề trong lòng, bất luận dùng biện pháp gì, thì cũng phải để hai kẻ kia trả một cái giá thật đắt.
“Đừng sợ, tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn anh." Thật cẩn thận ôm lấy người đàn ông ấy vào lòng, Chu Dực không ngừng vuốt lưng cho anh, tựa như đang an ủi một con động vật to xác bị đang hoảng sợ, cử chỉ dịu dàng.
Thân người Lăng Thịnh Duệ run không ngừng, nhưng dưới sự an ủi của Chu Dực, thì đã dần dần thả lỏng, buông bỏ phòng bị, đầu vùi vào lồng ngực dày rộng ấm áp của Chu Dực. Anh vẫn đang co rúm người lại, giống như một con thú non vẫn còn đang được vỏ trứng bao bọc, còn Chu Dực chính là tầng vỏ kiên cố bên ngoài, bất kể lúc nào, đều sẽ bảo bọc anh vô điều kiện.
Lăng Thịnh Duệ nhắm hai mắt lại, cảm nhận độ ấm từ lồng ngực Chu Dực tỏa ra, trong lòng an ổn đến bất ngờ, mà tâm tình Chu Dực thì lại đang nặng nề, yên lặng an ủi người đàn ông đang bị giày vò này.
Cả hai một đêm im ắng, giữ lấy một tư thế một, mãi đến lúc sáng.
Không còn gì đầy đủ hơn nữa…
Chu Dực vươn tay, khẽ vuốt gương mặt tuấn mỹ của người kia, nhiệt độ cực nóng kia khiến y đau lòng, tại sao Lăng Thịnh Duệ lại phát sốt, y đương nhiên hiểu rõ, y chỉ hận bản thân tại sao lại phải cứ ấp ủ kế hoạch, mà không sớm giành lại người đàn ông từ tay họ.
Cảm nhận được ngón tay mát lạnh của y chạm đến, Lăng Thịnh Duệ có chút khó chịu quay đầu qua, mở mắt.
Chu Dực vội vàng rút tay khỏi, lúng túng cười: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi."
Lăng Thịnh Duệ lắc lắc đầu: “Không có, tôi đâu có ngủ đâu."
“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi ngủ ở sô pha đây, chúc anh ngủ ngon." Chu Dực đứng dậy.
“À, hay là để tôi ngủ sô pha đi, ở đây là nhà cậu, sao tôi lại có thể đảo khách thành chủ chiếm dụng nhà cậu được." Lăng Thịnh Duệ vội ngồi xuống, sắc mặt có chút lúng túng.
Chu Dực nhìn anh một hồi, quay về ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm: “Nếu anh đồng ý, anh có thể làm chủ nhân của nhà tôi, mà không phải là khách."
Ánh mắt của y quá mức nhu hòa, giống như một cái lưới vô hình, bao bọc lấy trái tim đã bị thương tổn kia của Lăng Thịnh Duệ. Lăng Thịnh Duệ nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của y, vô tình nhịp tim nhảy vọt, mau chóng cúi đầu, tránh đi đường nhìn của y, im lặng không nói.
Anh không biết nên đáp lại Chu Dực như thế nào…
“Thôi, cứ để tôi ngủ sô pha đi." Lăng Thịnh Duệ yên lặng nửa ngày trời, mới khó khăn mở miệng nói.
“Không cần đâu, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ngủ sô pha đâu." Chu Dực đứng dậy lần nữa, xoay người đi tới phía sô pha, không hề có chút do dự nào.
“Đừng!" Lăng Thịnh Duệ hoảng, vội kéo lấy góc áo của y: “Nếu khồng thì, chúng ta ngủ chung."
Anh vừa nói xong thì đã hối hận rồi, lời này nghe ra như thế nào cũng thấy kì kì…
Chu Dực giật mình, quay người lại nhìn anh. Lăng Thịnh Duệ cúi thấp mặt, nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy góc áo y không buông, ánh mắt có hơi né tránh, một người đàn ông trưởng thành, làm ra loại cử chỉ khá trẻ con này, mà lại chẳng có chút cảm giác không hợp nào. Chu Dực phơi phới trong lòng, trong phút chốc cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của người đàn ông này quả thực manh (moe) chết người rồi.
“Muốn tôi ngủ chung với anh?" Chu Dực nổi lên hứng thú trêu chọc, khẩu khí mờ ám hỏi.
“Ơ thì… tôi không có ý đó, tôi chỉ nói là ngủ chung với nhau thôi, không có hàm ý gì khác đâu." Lăng Thịnh Duệ nuốt nuốt nước bọt, sắc mặt ngày càng ngượng ngùng.
“Vậy anh cho là ngủ chung thì còn có nghĩa gì nữa chứ?" Chu Dực nhướn nhướn mày, cố ý hỏi.
“Ơ…"
Biết mình đã mắc bẫy Chu Dực, Lăng Thịnh Duệ không chỉ cảm thấy ảo não, cái này càng nói càng thấy đen tối, nên anh chọn cách im luôn. Sắc mặt anh vẫn còn được coi là khá bình tĩnh, chỉ là không khống chế được có chút hồng hồng.
Chu Dực thấy anh không nói nữa, nên cũng không tiếp tục “trêu ghẹo" nữa, y biết rất rõ lúc nào thì nên dừng đúng chừng mực.
“Anh thật sự đồng ý chuyện ngủ chung với tôi sao?"
“Ừm." Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
“Vậy thì tôi không khách sáo rồi." Chu Dực cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng đều, bỏ đi cái mặt nạ trầm tĩnh nghiêm túc thường ngày. Y lúc này trông đặc biệt sáng sủa. Lăng Thịnh Duệ có chút mê mẩn, lúc này mới bất chợt nhớ lại, cậu ta chỉ mới có hai mươi ba tuổi, những thanh niên đồng trang lứa, đại đa số vẫn là sinh viên nhỉ, nhưng Chu Dực thì đã sớm một bước nhảy vọt thành ông trùm thương giới rồi.
Chu Dực leo lên giường, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, sau đó cởi chiếc sơ mi trắng của mình ra, lộ ra nửa người trên vừa rắn chắc mà cân đối.
Biểu cảm của Lăng Thịnh Duệ nháy mắt đông cứng.
“Tôi thích ngủ nude." Chú ý tới nét mặt không tự nhiên của Lăng Thịnh Duệ, Chu Dực vội vàng giải thích.
“Ồ, thói quen của cậu thật là đặc biệt…" Lăng Thịnh Duệ nhìn trái nhìn phải đáp.
“Ha ha, ngủ nude có lợi cho sức khỏe mà." Chu Dực cười nói, sau đó cởi quần ngoài, chỉ còn mặc duy nhất một cái quần lót, lộ ra hai cái chân chắc dài thẳng tắp.
Thân người của y khá tốt, cân đối, cơ bắp rắn chắn, không có một chút thịt thừa nào. Tổng quát, chính là thành quả của việc thường xuyên rèn luyện. Da rất trắng, vừa nhìn là đã biết là loại người rất ít phải phơi nắng, nhưng không phải kiểu trắng trẻo bệnh tật, mà là khí sắc no đủ, dưới ánh đèn tỏa ra một màu trắng của răng, tương đối đẹp mắt.
Tuy Chu Dực nói y thích ngủ nude, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của Lăng Thịnh Duệ, nên vẫn không hoàn toàn khỏa thân, y vén chân lên, chui vào trong, nằm ở bên cạnh Lăng Thịnh Duệ, tay trái che mặt, cười ha ha nhìn anh, khí chất hơi giống trẻ con khác xa với hình tượng bình thường luôn điềm tĩnh của hàng ngày.
Lăng Thịnh Duệ đờ người muốn kéo dãn khoảng cách với y, Chu Dực thì lại đột nhiên vươn tay, ôm anh vào lòng, Lăng Thịnh Duệ lùi lại không kịp, thiếu chút nữa hét lên.
Chu Dực dường như không chú ý đến phản ứng kinh ngạc của anh, ôm lấy eo anh, cho đến khi cả hai đều dán lại sát sao.
“Ngủ thôi." Chu Dực mỉm cười, nhưng không có động tác nào khác.
Tuy không quá quen việc bị người khác tới gần đến như vậy, nhưng nhìn thấy nụ cười thỏa mãn mà hiền hòa trên mặt của Chu Dực, trái tim đang đập hoảng loạn của anh dần dần thả lỏng, không biết vì sao, Chu Dực sẽ luôn mang đến cho anh một cảm giác an toàn khó hiểu. Anh cũng biết, người con trai trẻ tuổi nhưng ổn trọng này bất luận thế nào thì cũng sẽ không tổn hại anh.
Cứ thế tắt đèn ngủ ở đầu giường, toàn bộ căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.
Chu Dực không kéo rèm, nên ánh sáng le lói ngoài cửa sổ vẫn có thể chen vào, nhờ vào tia sáng yếu ớt ấy, Lăng Thịnh Duệ len lén quan sát Chu Dực ở trước mặt.
Y nhắm hai mắt lại, giống như đã ngủ rồi, một gương mặt tuấn tú ngập vào trong bóng tối, ngũ quan có chút mờ ảo. So với bộ dáng khí phách ngời ngời lúc sáng, hàng lông mi dày dày che phủ dưới mắt, biểu tình nhu hòa lúc này, khiến sườn mặt nghiêng nghiêng tràn đầy dương cương kia nhiều thêm vài phần thanh tú, Lăng Thịnh Duệ nháy mắt có chút xuất thần.
“Anh sao vậy? Ngủ không được à?"
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Lăng Thịnh Duệ, Chu Dực bỗng dưng mở mắt, con ngươi trong bóng tối sáng đến dọa người, Lăng Thịnh Duệ trong lòng hơi động, nhanh chóng cúi xuống: “Ừm, hơi hơi."
“Anh vẫn còn đang nhớ tới mấy chuyện phiền não kia hả?"
“Không phải."
“Vậy anh đang nghĩ gì?"
“Ờm, không có gì."
“Ồ." Chu Dực trầm thấp cười, rung động ở lồng ngực khiến linh hồn Lăng Thịnh Duệ giống như cũng bị rung lên theo, kéo gần khoảng cách của hai người. Trán Chu Dực tì lại trán của Lăng Thịnh Duệ: “Dù sao thì cũng không ngủ được, vậy chúng ta nói chuyện đi."
“Ừm." Gương mặt hai người kề sát, gần đến mức Lăng Thịnh Duệ nhịn không được mà muốn tháo chạy, hơi thở của Chu Dực phà lên mặt Lăng Thịnh Duệ, có chút gấp gáp, có chút ồ ồ. Lăng Thịnh Duệ chấn động, y nhất định là nảy sinh dục vọng, nhưng lại đang cưỡng chế áp xuống, Lăng Thịnh Duệ hơi chút cảm động.
“Anh cảm thấy tôi là người như thế nào?" Chu Dực hỏi.
Lăng Thịnh Duệ ngẩn người, anh không nghĩ tới Chu Dực lại hỏi cái loại chuyện này, không biết ý đồ của đối phương, Lăng Thịnh Duệ chỉ đành đáp: “Rất tốt, là một người tốt."
Lời anh nói là sự thực.
“Vậy anh cảm thấy tôi đối đãi với anh như thế nào?"
“Rất tốt."
“Dù gì thì anh cũng cảm thấy tôi rất tốt, vậy anh có bằng lòng ở lại đây không?" Chu Dực cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
Lăng Thịnh Duệ vốn nghe không rõ câu hỏi, lại thêm sau khi uống hết thuốc cảm, anh vẫn luôn luôn đang mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, có chút lờ mờ mà cười: “Có thể chớ…" Lời đáp của anh căn bản đâu có chạy qua não, hoàn toàn không biết bản thân đã vừa nhảy vào cái “tròng" của Chu Dực.
“Thật ư?" Chu Dực bỗng dưng cao giọng, ngữ điệu mang theo vui mừng.
Lăng Thịnh Duệ bị phản ứng kích thích đáp lại bất ngờ của y dọa hết hồn, nhảy mắt thanh tỉnh trở lại, mơ mơ màng màng nhìn y, ánh mắt mê man.
“Tôi vui lắm!"
Chu Dực vốn chỉ là mang tâm lý thử nghiệm mà hỏi, không ôm nhiều hy vọng gì, không ngờ Lăng Thịnh Duệ lại đồng ý rồi, nhất thời kích động, y ôm mạnh Lăng Thịnh Duệ, cúi xuống hôn anh thật mãnh liệt.
“Ưm… ưm…"
Lăng Thịnh Duệ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, môi của Chu Dực đã ép tới, đoạt lấy hơi thở của anh.
Không có chút do dự nào, lưỡi của Chu Dực rất nhanh đã cạy mở hàm răng của Lăng Thịnh Duệ, thâm nhập vào lãnh địa y khát khao đã lâu, quấn lấy lưỡi của người ta. Y hôn rất gấp, rất bá đạo, nhưng lại không mất đi chút dịu dàng, đầu óc Lăng Thịnh Duệ trống rỗng, căn bản chả biết đang phát sinh chuyện lớn gì.
Nụ hôn của Chu Dực cực kì cao siêu, Lăng Thịnh Duệ rất nhanh đã bại trận, bị y hôn đến đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực, cơ hồ ngay cả sức lực để hít thở cũng không còn, càng đừng nói đến phản kháng.
Lăng Thịnh Duệ còn tưởng rằng Chu Dực sẽ thuận thế mà tiến hành bước tiếp theo, nhưng Chu Dực lại dừng, sau khi kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt sâu đậm dai dẳng, y thả Lăng Thịnh Duệ ra, trong lòng thỏa mãn không ngừng thở dốc siết lấy người đàn ông kia vào lồng ngực, cũng không có động tác nào khác hơn.
“Xin lỗi, tôi vui quá, cưỡng hôn anh rồi." Chu Dực thấp giọng xin lỗi, nhưng ngữ khí lại chả có chút nào biết lỗi cả.
Lăng Thịnh Duệ vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trận kích thích cực hạn hồi nãy, vốn dĩ có chút tức giận, nhưng lời nói đầy ôn nhu của Chu Dực lại khiến anh chẳng có cách nào phát ra, thế nên không nói gì cả.
“Anh giận à?" Trực giác của Chu Dực rất nhạy.
“Không có." Lăng Thịnh Duệ trả lời một cách bình thản, giọng nói cứng nhắc, Chu Dực đoán anh nhất định rất giận.
“Thật xin lỗi, nếu anh thật cảm thấy vừa rồi tôi đã xúc phạm anh, vậy thì anh cứ đánh tôi một trận đi, hoặc là mắng chửi tôi hai câu trút giận cũng được." Chu Dực tuy nói thế, nhưng cực kì chắc chắn anh tuyệt đối sẽ không làm thế đâu, ha ha, một ông chú lớn tuổi tốt tính như thế, sao lại làm ra mấy chuyện như thế được?
Quả nhiên, Lăng Thịnh Duệ thấp giọng: “Không có gì, chỉ là, chỉ là…" Anh nghẹn cả họng, nhưng vẫn không nói tiếp câu sau.
“Chỉ là thế nào?" Chu Dực hiếu kỳ.
“Cậu có thể lấy cái đó ra chỗ khác được không, của, của cậu đụng tới tôi đó." Lăng Thịnh Duệ lắp ba lắp bắp, thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi. Chu Dực ôm anh thật chặt vào lòng, bộ hạ của hai người dường như dán chặt lấy nhau, tuy dừng lại tạm thời khiến anh có hơi bất ngờ, nhưng bất luận thế nào cũng không cách nào khiến anh không chú ý tới cái vật cứng ngắc vừa đụng vào giữa hai đùi mình, cách vài tầng vải vóc, nhiệt độ nóng rực lại vẫn không ngừng ào ạt phả ra, khiến anh có loại lỗi giác giống như mình bị phỏng vậy.
Chu Dực lúc này mới phản ứng lại, mau chóng thả lỏng vòng tay, thân người lùi lại về sau một chút.
Cảm giác được hung khí hùng hổ dọa người kia rốt cuộc cũng rời khỏi, Lăng Thịnh Duệ vốn dĩ đang căng thẳng cũng thoải mái hơn, chỉ là, trong phút chốc, anh cũng đột nhiên cảm thấy phân thân vốn dĩ dễ bảo của mình cũng có dấu hiệu ngẩng đầu, nhất thời trong lòng căng thẳng.
“Đại thúc, hình như anh cũng cứng rồi." Chu Dực cực kì không cho anh mặt mũi mà chỉ ra.
Lăng Thịnh Duệ im ru, hận không thể tìm một cái búa nào đó đập xỉu mình cho rồi.
“Cần tôi giúp anh ra không?" Tay Chu Dực tham tiến vào nửa người dưới của Lăng Thịnh Duệ, cách một tầng quần ngủ mỏng manh, bắt đầu nhẹ nhàng sờ soạng.
Một cảm giác tê dại trong nháy mắt dâng trào, xông thẳng lên não, Lăng Thịnh Duệ run lên, vô thức ấn lại tay Chu Dực, vội nói: “Không, xin đừng như vậy!"
Ngữ khí của anh có chút kích động, hành động của Chu Dực, khiến anh bất chợt nhớ lại những chuyện xảy ra sau lần bị đánh hôn mê lúc trước, nội tâm dâng lên một sự sợ hãi tột độ, dục hỏa bị Chu Dực khơi mào giống như bị tạt vào một gáo nước lạnh, nháy mắt tắt ngúm. Anh giãy mạnh khỏi người Chu Dực, cuộn tròn người lại.
“Anh có sao không?" Giọng Chu Dực có chút cứng nhắc.
“Không, không sao."
Lăng Thịnh Duệ hoảng loạn che giấu, vừa nãy cử động quá lớn khiến vết thương phía sau của anh bị rách, đau đến thấu tim.
Trong lòng Chu Dực trầm xuống, y vốn dĩ chỉ là muốn giúp Lăng Thịnh Duệ xả ra, nào có ý đồ xâm phạm thân thể anh, mà lại không ngờ rằng người đàn ông này sẽ có phản ứng lớn đến như thế. Lại nghĩ đến những vết thương trên người anh, y đoán nhất định là sự ngược đãi của hai anh em Phương gia đã để lại trong lòng anh một ám ảnh tâm lý rất nghiêm trọng.
Hai tên súc sinh này…
Chu Dực nghiến răng, trong lòng lần nữa thầm mắng Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật đến cẩu huyết lâm đầu.
Y vốn dĩ không phải là một kẻ nóng nảy, nhưng lúc này đã triệt để tức giận rồi. Y thề trong lòng, bất luận dùng biện pháp gì, thì cũng phải để hai kẻ kia trả một cái giá thật đắt.
“Đừng sợ, tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn anh." Thật cẩn thận ôm lấy người đàn ông ấy vào lòng, Chu Dực không ngừng vuốt lưng cho anh, tựa như đang an ủi một con động vật to xác bị đang hoảng sợ, cử chỉ dịu dàng.
Thân người Lăng Thịnh Duệ run không ngừng, nhưng dưới sự an ủi của Chu Dực, thì đã dần dần thả lỏng, buông bỏ phòng bị, đầu vùi vào lồng ngực dày rộng ấm áp của Chu Dực. Anh vẫn đang co rúm người lại, giống như một con thú non vẫn còn đang được vỏ trứng bao bọc, còn Chu Dực chính là tầng vỏ kiên cố bên ngoài, bất kể lúc nào, đều sẽ bảo bọc anh vô điều kiện.
Lăng Thịnh Duệ nhắm hai mắt lại, cảm nhận độ ấm từ lồng ngực Chu Dực tỏa ra, trong lòng an ổn đến bất ngờ, mà tâm tình Chu Dực thì lại đang nặng nề, yên lặng an ủi người đàn ông đang bị giày vò này.
Cả hai một đêm im ắng, giữ lấy một tư thế một, mãi đến lúc sáng.
Tác giả :
Thùy An