Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 19
“Thoải mái không?" Trình Trí Viễn phủ lấy bên tai, miệng cười cười hỏi.
Lăng Thịnh Duệ tất nhiên sẽ không thể nào trả lời, trừng lấy Trình Trí Viễn một cách phẫn nộ, lần đầu tiên phủ lên tia sát khí trong đáy mắt.
“Đừng dùng cái loại mắt này trừng tôi." Trình Trí Viễn chau mày, sắc mặt lạnh xuống, nhạt nhẽo nói rằng: “Tôi sẽ giận."
Giọng Lăng Thịnh Duệ cóng như đá: “Cậu giết tôi là được, tôi chịu đủ rồi."
Ngữ khí của anh rất dồn nén rất bất lực, bị người khác năm lần bảy lượt chơi đùa, anh rã rời cả về thân xác lẫn cảm xúc.
Trình Trí Viễn có hơi ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm lấy anh, một lúc lâu không nói gì cả.
Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt, cơn giận trên mặt dần dần tiêu tán, quay trở lại dáng vẻ dịu hiền vô hại như trước, anh trước nay là một người biết cam chịu nhẫn nhịn, bị người ta khinh khi, anh sẽ chỉ nhân nhượng trốn tránh không thôi, chỉ vào lúc không còn cách nào nhân nhượng được nữa, anh mới sẽ bộc phát một chút, nhưng việc đó cũng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, rất nhanh sẽ vơi đi thôi.
Tựa như hiện tại…
Niềm hứng thú của Trình Trí Viễn ngày càng dâng cao, soạt một cái rút cây súng ra, sau đó đổi thành chính mình, không thể đợi được hơn mà xông vào trong cơ thể Lăng Thịnh Duệ.
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ thốt nhiên trắng bệch như tờ giấy trắng, cơn đau như xé nát khiến ý thức của anh dần dần mờ đi.
Trừng to hai mắt, mất đi tiêu cự mà nhìn lấy hắn, tầm nhìn của anh là một mảnh mơ hồ, phảng phất như được dày đặc thêm một tầng sương mỏng, nhưng hai chấm điểm âm u sắc tím trong màn sương đó trái lại vẫn sáng ngời như cũ.
Đầu của Lăng Thịnh Duệ dựa lên vai của Trình Trí Viễn, đã cạn hết sức lực để ngẩng lên lần nữa.
Anh mở to mắt, nhưng nhìn cái gì cũng không rõ ràng, thân thể của anh hồ như đã chẳng còn cảm giác, thần trí phảng phất như đã tách khỏi thể xác, nhưng cảm giác đau đớn lại càng ngày càng thanh bạch, loại cảm giác bị nhét thật đầy thật chật đó khiến anh cảm thấy vô cùng bài xích.
Tiết trời có chút mát lạnh, nhưng anh lại túa ra một thân mồ hôi, chiếc áo sơ mi trắng tinh ướt đẫm dán sát vào cơ thể anh, dính thật chặt lên da thịt anh, thậm chí cả đầu tóc anh cũng đã ướt nhẹp.
Anh há miệng ra, nhưng lại phát hiện âm thanh bản thân phát ra chính là tiếng thở dốc khiến anh cảm thấy đáng hổ thẹn, anh chống trả, nhưng căn bản lại vô pháp nhúc nhích mảy may, thậm chí, ngay cả sức lực cử động các ngón tay anh cũng chẳng có.
Anh bất lực mà phát hiện rằng, bản thân anh của hiện tại ngoài việc để mặc Trình Trí Viễn tùy ý bỡn cợt, căn bản đã chẳng thể làm bất cứ chuyện gì khác, hành động của Trình Trí Viễn phảng phất như từng đợt từng đợt sóng biển trào dâng mãnh liệt, nhấn chìm anh xuống bên dưới đại dương mênh mông vô bờ bến, đại não anh là một mảnh trắng không, không còn sức lực để nghĩ đến bất kì thứ gì khác, dần dà, anh bắt đầu đày ải chính mình mà đắm chìm vào trong cơn khoái cảm tiêu hồn thực cốt, nhắm lại hai mắt, thở dốc một cách vô lực.
“Tôi yêu anh."
Trong lúc thần trí mông lung, bên tai Lăng Thịnh Duệ vang lên ba từ kia, tựa như tiếng tỉ tê nhẹ hẫng từ xa truyền lại trong cơn mơ, lóe lên rồi tắt, anh thậm chí còn chưa kịp phân rõ nội dung lời nói đó thì nó đã biến mất từ bao giờ.
Lăng Thịnh Duệ không xác định được quá rõ bản thân có phải tai mình đang nảy sinh ảo giác hay không, sao đột nhiên lại có tồn tại loại thanh âm dịu dàng đến mức ấy?
“Thoải mái không?" Thanh âm âu yếm kia lại vang lên lần nữa, trong giọng điệu mang theo chút ý cười.
Lăng Thịnh Duệ vô thức gật gật đầu, anh cảm giác được thân người có hơi thỏa mãn, thật sự là rất thoải mái.
“Thế, anh còn muốn không?"
Lăng Thịnh Duệ lắc lắc đầu, anh cảm thấy chính mình đang trôi nổi trong bể dục, phía dưới là một cái hố tối đen cực lớn, cảm giác ở thân trên ngày càng mãnh liệt, thì anh sẽ cách nơi tối tăm kia càng gần một ít, cứ đà này, anh sợ bản thân anh sẽ bị nuốt chửng mất.
“Anh vẫn thật là…" Âm thanh kia ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, tôi đây vẫn còn muốn đấy."
Lăng Thịnh Duệ rất muốn mở miệng bảo không cần, nhưng anh lại phát hiện bản thân căn bản không thể nào phát ra được bất kì âm thanh nào, mi mắt cũng ngày càng nặng trĩu, làm cách nào cũng chẳng nâng nổi.
Mệt thật đấy…
Lăng Thịnh Duệ nhắm lại mắt, trầm mình vào một màn bóng tối vô tận…
Cảm giác được thân thể đột nhiên lả đi của người kia, Trình Trí Viễn có chút thất vọng, dục vọng của hắn vừa mới châm ngòi, thế nhưng đối phương đã chịu không được mất rồi.
Tuy rằng có hơi bất mãn, nhưng hắn vẫn rời khỏi bên trong người Lăng Thịnh Duệ, đem thân anh xoay lại, ôm lấy vào lòng.
“Thật vô dụng, có thế này đã không chịu được rồi." Trình Trí Viễn cực kì không vui nói.
Hai mắt của người đàn ông đó chặt chẽ nhắm lại, lông mi có chút ướt át, nhè nhẹ dao động, trên mặt hiển lộ một màu đỏ ửng dày đậm, tựa như chân trời buổi hoàng hôn rực rỡ khi mặt trời đang khuất dạng sau núi vừa vài tiếng trước đây.
Trình Trí Viễn nhè nhẹ chau mày, hình như có gì đó không ổn…
Lấy tay thăm dò cái trán của Lăng Thịnh Duệ, độ nóng hừng hực truyền đến lòng bàn tay khiến Trình Trí Viễn cả kinh, thân nhiệt cao đến mức có hơi dọa người rồi.
Không phải chứ, coi thế mà phát sốt rồi sao?
Một cơn gió lạnh thổi qua, thân người Trình Trí Viễn không ngăn được đánh run một cái, lúc này mới nhớ đến trưa chiều hôm nay sẽ có không khí lạnh tràn đến, cho nên nhiệt độ giảm xuống nhiều một cách đột ngột, mà vừa nãy Lăng Thịnh Duệ không chỉ trần trụi nửa thân dưới, mà chiếc áo đang mặc ở trên cũng bị mồ hôi làm ướt, bị gió lạnh thổi như thế này, không sinh bệnh mới là lạ.
Lượt này thì phiền rồi…
Lăng Thịnh Duệ tất nhiên sẽ không thể nào trả lời, trừng lấy Trình Trí Viễn một cách phẫn nộ, lần đầu tiên phủ lên tia sát khí trong đáy mắt.
“Đừng dùng cái loại mắt này trừng tôi." Trình Trí Viễn chau mày, sắc mặt lạnh xuống, nhạt nhẽo nói rằng: “Tôi sẽ giận."
Giọng Lăng Thịnh Duệ cóng như đá: “Cậu giết tôi là được, tôi chịu đủ rồi."
Ngữ khí của anh rất dồn nén rất bất lực, bị người khác năm lần bảy lượt chơi đùa, anh rã rời cả về thân xác lẫn cảm xúc.
Trình Trí Viễn có hơi ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm lấy anh, một lúc lâu không nói gì cả.
Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt, cơn giận trên mặt dần dần tiêu tán, quay trở lại dáng vẻ dịu hiền vô hại như trước, anh trước nay là một người biết cam chịu nhẫn nhịn, bị người ta khinh khi, anh sẽ chỉ nhân nhượng trốn tránh không thôi, chỉ vào lúc không còn cách nào nhân nhượng được nữa, anh mới sẽ bộc phát một chút, nhưng việc đó cũng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, rất nhanh sẽ vơi đi thôi.
Tựa như hiện tại…
Niềm hứng thú của Trình Trí Viễn ngày càng dâng cao, soạt một cái rút cây súng ra, sau đó đổi thành chính mình, không thể đợi được hơn mà xông vào trong cơ thể Lăng Thịnh Duệ.
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ thốt nhiên trắng bệch như tờ giấy trắng, cơn đau như xé nát khiến ý thức của anh dần dần mờ đi.
Trừng to hai mắt, mất đi tiêu cự mà nhìn lấy hắn, tầm nhìn của anh là một mảnh mơ hồ, phảng phất như được dày đặc thêm một tầng sương mỏng, nhưng hai chấm điểm âm u sắc tím trong màn sương đó trái lại vẫn sáng ngời như cũ.
Đầu của Lăng Thịnh Duệ dựa lên vai của Trình Trí Viễn, đã cạn hết sức lực để ngẩng lên lần nữa.
Anh mở to mắt, nhưng nhìn cái gì cũng không rõ ràng, thân thể của anh hồ như đã chẳng còn cảm giác, thần trí phảng phất như đã tách khỏi thể xác, nhưng cảm giác đau đớn lại càng ngày càng thanh bạch, loại cảm giác bị nhét thật đầy thật chật đó khiến anh cảm thấy vô cùng bài xích.
Tiết trời có chút mát lạnh, nhưng anh lại túa ra một thân mồ hôi, chiếc áo sơ mi trắng tinh ướt đẫm dán sát vào cơ thể anh, dính thật chặt lên da thịt anh, thậm chí cả đầu tóc anh cũng đã ướt nhẹp.
Anh há miệng ra, nhưng lại phát hiện âm thanh bản thân phát ra chính là tiếng thở dốc khiến anh cảm thấy đáng hổ thẹn, anh chống trả, nhưng căn bản lại vô pháp nhúc nhích mảy may, thậm chí, ngay cả sức lực cử động các ngón tay anh cũng chẳng có.
Anh bất lực mà phát hiện rằng, bản thân anh của hiện tại ngoài việc để mặc Trình Trí Viễn tùy ý bỡn cợt, căn bản đã chẳng thể làm bất cứ chuyện gì khác, hành động của Trình Trí Viễn phảng phất như từng đợt từng đợt sóng biển trào dâng mãnh liệt, nhấn chìm anh xuống bên dưới đại dương mênh mông vô bờ bến, đại não anh là một mảnh trắng không, không còn sức lực để nghĩ đến bất kì thứ gì khác, dần dà, anh bắt đầu đày ải chính mình mà đắm chìm vào trong cơn khoái cảm tiêu hồn thực cốt, nhắm lại hai mắt, thở dốc một cách vô lực.
“Tôi yêu anh."
Trong lúc thần trí mông lung, bên tai Lăng Thịnh Duệ vang lên ba từ kia, tựa như tiếng tỉ tê nhẹ hẫng từ xa truyền lại trong cơn mơ, lóe lên rồi tắt, anh thậm chí còn chưa kịp phân rõ nội dung lời nói đó thì nó đã biến mất từ bao giờ.
Lăng Thịnh Duệ không xác định được quá rõ bản thân có phải tai mình đang nảy sinh ảo giác hay không, sao đột nhiên lại có tồn tại loại thanh âm dịu dàng đến mức ấy?
“Thoải mái không?" Thanh âm âu yếm kia lại vang lên lần nữa, trong giọng điệu mang theo chút ý cười.
Lăng Thịnh Duệ vô thức gật gật đầu, anh cảm giác được thân người có hơi thỏa mãn, thật sự là rất thoải mái.
“Thế, anh còn muốn không?"
Lăng Thịnh Duệ lắc lắc đầu, anh cảm thấy chính mình đang trôi nổi trong bể dục, phía dưới là một cái hố tối đen cực lớn, cảm giác ở thân trên ngày càng mãnh liệt, thì anh sẽ cách nơi tối tăm kia càng gần một ít, cứ đà này, anh sợ bản thân anh sẽ bị nuốt chửng mất.
“Anh vẫn thật là…" Âm thanh kia ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, tôi đây vẫn còn muốn đấy."
Lăng Thịnh Duệ rất muốn mở miệng bảo không cần, nhưng anh lại phát hiện bản thân căn bản không thể nào phát ra được bất kì âm thanh nào, mi mắt cũng ngày càng nặng trĩu, làm cách nào cũng chẳng nâng nổi.
Mệt thật đấy…
Lăng Thịnh Duệ nhắm lại mắt, trầm mình vào một màn bóng tối vô tận…
Cảm giác được thân thể đột nhiên lả đi của người kia, Trình Trí Viễn có chút thất vọng, dục vọng của hắn vừa mới châm ngòi, thế nhưng đối phương đã chịu không được mất rồi.
Tuy rằng có hơi bất mãn, nhưng hắn vẫn rời khỏi bên trong người Lăng Thịnh Duệ, đem thân anh xoay lại, ôm lấy vào lòng.
“Thật vô dụng, có thế này đã không chịu được rồi." Trình Trí Viễn cực kì không vui nói.
Hai mắt của người đàn ông đó chặt chẽ nhắm lại, lông mi có chút ướt át, nhè nhẹ dao động, trên mặt hiển lộ một màu đỏ ửng dày đậm, tựa như chân trời buổi hoàng hôn rực rỡ khi mặt trời đang khuất dạng sau núi vừa vài tiếng trước đây.
Trình Trí Viễn nhè nhẹ chau mày, hình như có gì đó không ổn…
Lấy tay thăm dò cái trán của Lăng Thịnh Duệ, độ nóng hừng hực truyền đến lòng bàn tay khiến Trình Trí Viễn cả kinh, thân nhiệt cao đến mức có hơi dọa người rồi.
Không phải chứ, coi thế mà phát sốt rồi sao?
Một cơn gió lạnh thổi qua, thân người Trình Trí Viễn không ngăn được đánh run một cái, lúc này mới nhớ đến trưa chiều hôm nay sẽ có không khí lạnh tràn đến, cho nên nhiệt độ giảm xuống nhiều một cách đột ngột, mà vừa nãy Lăng Thịnh Duệ không chỉ trần trụi nửa thân dưới, mà chiếc áo đang mặc ở trên cũng bị mồ hôi làm ướt, bị gió lạnh thổi như thế này, không sinh bệnh mới là lạ.
Lượt này thì phiền rồi…
Tác giả :
Thùy An