Dạ Thiên Tử
Quyển 2 - Chương 11: Lãng tử quay đầu
- Hả?
Diệp Tiểu Thiên cùng Triển Ngưng Nhi liếc nhau, không hẹn mà cùng có vài phần hồ nghi.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm: “Trong Tướng công đường này vậy mà còn có phụ nữ? Hay là buôn bán cả hai loại?"
Triển Ngưng Nhi nghĩ thầm: “Lại là một xú nam nhân không biết xấu hổ, có tay có chân không lo làm việc tốt, lại đi buôn bán xác thịt."
Hai người rất khinh bỉ liếc nhìn đối phương, cùng bước ra, chân trước vừa mới qua cửa, chợt cảm thấy không đúng, hai người không hẹn mà cùng dừng lại lần nữa, quay đầu nhìn đối phương.
Nhờ đèn lồng treo ở cửa, hai người thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Diệp Tiểu Thiên nhìn Ngưng Nhi: “Mặt cô nương này như khuôn trăng đầy đặn, mắt sáng mày dài, môi đầy đặn, lại không mất đi vẻ xinh đẹp hoạt bát. Cái dáng nhỏ kia... rất quen ah."
Triển Ngưng Nhi nhìn Diệp Tiểu Thiên: “Con mắt linh động hữu thần, bờ môi xinh đẹp tuyệt trần, thực sự khiến cho nữ nhi có vài phần ghen ghét, khó trách có thể ở trong kỹ viện tướng công buôn bán xác thịt".
“Uy...Chẳng qua...Hình dáng hắn có chút quen ah..."
- Ah! Là ngươi!
Diệp Tiểu Thiên cùng Triển Ngưng Nhi không hẹn mà cùng nhận ra nhau.
- Đây là kẻ khiến ta mất mặt trước Từ công tử! Hôm nay rốt cuộc rơi vào tay ta!
Triển Ngưng Nhi nổi trận lôi đình, lập tức rút đao!
Diệp Tiểu Thiên quyết định rất nhanh, lập tức cong đầu gối!
- Xin đừng ah! Anh hùng!
Diệp Tiểu Thiên “bịch bịch" hai tiếng, quỳ rạp xuống trước người Triển Ngưng Nhi một cách quyết đoán, ôm lấy bắp đùi nàng.
Thân thể mềm mại của Triển Ngưng Nhi lập tức cứng đờ, tuy nói nàng nóng nảy có chút tính cách đàn ông, nhưng nàng lại chưa từng chạm qua một đầu ngón tay của đàn ông.
Ngưng Nhi trước kia sẽ không coi mình là phụ nữ, cũng chưa từng yêu đương, còn nữa, nàng còn là “hổ đen" một trong Tam hổ tiếng tăm lẫy lừng, cũng chưa từng có tên đàn ông nào dám trêu chọc nàng.
Nay nàng say mê Từ công từ tao nhã, có lòng phó thác chuyện chung thân, nhưng là có tình cảm thì cũng phải có lễ tiết. Triển Ngưng Nhi tuy mơ mơ hồ hồ không biết hương vị tình yêu, Từ công tử loại quân tử đứng đắn giữ lễ nên cũng sẽ không làm loạn.
Hôm nay đột nhiên bị ôm lấy đùi, Triển Ngưng Nhi không khỏi có chút hốt hoảng:
- Ngươi... Ngươi mau buông tay!
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Cô nương hung ác, ta dại gì buông tay. Nếu như ta buông tay, nàng thuận tay cho một đao, ta liền lăn ra chết rồi. Ta ôm ngươi như vậy, ngươi động một đao liền sẽ dính máu đầy người, mà làm gì có nữ nhi nào không thích sạch sẽ, hắc hắc...
“Ồ! Có tính đàn hồi tốt, rất khỏe khoắn. Không nghĩ tới một nữ tử giả nam như vậy, trên người vẫn còn một mùi thơm đặc biệt..."
- Ngươi sờ chỗ nào hả?
Triển Ngưng Nhi vừa tức vừa xấu hổ, nhấc chân đá một cái, Diệp Tiểu Thiên hét “oa" một tiếng đau đớn liền bay ra ngoài, cũng may chân cô nương này mềm yếu, nhất thời không dùng sức, nếu không lần này xương cốt của Diệp Tiểu Thiên đều gãy hết mất.
Lúc này đại biểu ca của Triển Ngưng Nhi chán nản đi ra cùng hai đại hán Miêu gia, vừa thấy chuyện như vậy, chỉ cho rằng Diệp Tiểu Thiên cũng là người của “Nguyệt uyển", ngay lập tức tiến lên khoe công:
- Biểu muội, không cần làm bẩn tay mình, để ta giáo huấn hắn.
Triển Ngưng Nhi liếc hắn một cái, nói:
- Đứng một bên, ai cần huynh lo!
Triển Ngưng Nhi mang theo đao, chậm rãi đi đến bên người Diệp Tiểu Thiên, thanh đao để trên cổ hắn, cười như không cười nói:
- Lại gặp nhau, tiểu tử, ngươi không nghĩ tới có ngày gặp lại ta chứ?
Diệp Tiểu Thiên cười khan nói:
- Đúng vậy ah, ta cùng cô nương... thật có duyên.
Sắc mặt Triển Ngưng Nhi lạnh lẽo, nghiến răng cắn lợi nói:
- Từ xưa đến nay chưa từng có ai đùa bỡn bản cô nương, tiểu tử ngươi có bản lĩnh đó sao? Hôm nay ngươi đã rơi trong tay ta, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào, là hấp hay kho?
Diệp Tiểu Thiên khe khẽ thở dài, yếu ớt nói:
- Đã đắc tội rồi rơi vào tay cô nương, muốn chém muốn giết, ta đều không có lời để nói.
Triển Ngưng Nhi cười lạnh nói:
- Giả bộ đáng thương? Nghĩ ta dễ bị lừa như vậy sao?
Cánh tay Triển Ngưng Nhi vung lên, lưỡi đao giơ lên cao, Diệp Tiểu Thiên bỗng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Diệp Tiểu Thiên, mắt của hắn chớp động nhẹ, giống như muốn rơi nước mắt ra, nhưng vẫn không có gì rơi ra.
Diệp Tiểu Thiên dùng giọng cực bi thương nói:
- Chẳng lẽ cô nương không muốn biết vì sao ta lừa cô nương, vì sao hôm nay lại xuất hiện ở đây sao?
Đao của Triển Ngưng Nhi bỗng dừng lại trên không trung, hung hăng nói:
- Cái này thì ta lại nghe tên họ Dương kia nói qua rồi, không phải ngươi cùng tỳ nữ của phủ người ta bỏ trốn, một đường bị người ta đuổi giết sao? Ngày đó sao ta chỉ nhìn thấy ngươi, lại chưa từng trông thấy tiểu nữ tử bỏ trốn cùng ngươi?
Diệp Tiểu Thiên thở dài, nói:
- Cô nương có điều chưa biết, cô ấy là nương tử thanh mai trúc mã từ nhỏ của ta, cha mẹ hai bên đã định hôn nhân cho chúng ta. Ai ngờ nhiều năm sau, tiểu muội thanh mã trúc mã của ta lớn lên thành một cô nương xinh đẹp, nên lão gia lại nổi sắc tâm.
Diệp Tiểu Thiên sụt sịt nói:
- Lão đã sáu mươi chín tuổi rồi ah, lại muốn một gậy cắt đứt uyên ương, đoạt đi người yêu của ta! Cha mẹ ta vì tuổi đã già, đã xin về quê cũ, chỉ còn lại ta một mình làm việc trong Dương phủ, lại nói ta chỉ là nô bộc, lấy cái gì tranh giành với lão gia?
Nữ nhi coi trọng nhất là chuyện chung thân đại sự của mình, suy bụng ta ra bụng người, thống hận nhất là không thể ở cùng người mình thương yêu nhất, mà tên vô lại xen ngang kia, tất nhiên là kẻ nàng hận nhất.
Diệp Tiểu Thiên là một diễn viên nghiệp dư, không biết xem qua bao nhiêu kịch tình tình ái ái rồi, một khi có nội dung này trong kịch, mấy cô nương trưởng thành, nha đầu còn bé ngồi dưới khán đài, đều ra sức chửi không tiếc tên vô lại, còn rơi nước mắt vì đôi trai gái bị ép chia lìa kia.
Diệp Tiểu Thiên biết vị cô nương này có chút nam tính, nhưng vẫn còn bản năng của phụ nữ, nghe xong lời này tất nhiên đứng ở phía mình. Quả nhiên, Triển Ngưng Nhi nghe xong những lời này, nhất thời có cùng chung sự thù ghét, nghiến răng nói:
- Vì vậy ngươi liền dẫn theo nàng kia bỏ trốn? Ôi! Ngược lại rất có dũng khí!
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Nếu ta bỏ trốn cùng nàng, chẳng phải hại cả nhà nhạc phụ sao? Nhạc phụ mặc dù đã qua đời, nhưng vẫn còn nhạc mẫu, nương tử của ta vẫn còn một đệ đệ kém thông minh cùng một muội muội bốn tuổi. Nếu như ta phải đi, phải dẫn bọn họ đi cùng!
Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời thở dài, đau xót nói:
- Hôm nay, trên vai ta còn có nhạc mẫu mười tám tuổi, à... nhạc... nhạc mẫu hơn mấy chục tuổi, còn có đệ đệ 16 tuổi ngớ ngẩn, ăn như thùng rỗng, cả ngày trừ ăn vẫn là ăn, và một cô em vợ bốn tuổi. Lúc đầu ta chỉ muốn mượn thế lực của cô nương, dụ những truy binh kia chạy ra khỏi thành. Bất chấp như thế nào, là ta mạo phạm cô, nếu như cô nương muốn giết, liền ra tay đi! Chỉ là... xin cô nương sau khi giết ta rồi, đi một chuyến đến miếu thổ địa ở phía Tây thành, nói thay ta một câu với nương tử...
Diệp Tiểu Thiên cúi đầu xuống, nức nở nói:
- Cô nói với nương tử vừa mới bái thiên địa với ta rằng, hãy quên ta đi, tìm một nhà khá giả rồi gả đi. Bằng không..., cô nương ngươi giết một mình ta, thực ra là giết cả một nhà già trẻ của ta rồi.
Triển Ngưng Nhi chậm rãi xiết chặt đao, “cạch" một tiếng bỏ đao vào vỏ. Diệp Tiểu Thiên không ngẩng đầu lên, mắt không trợn, vểnh tai lên nghe, nghe được tiếng bỏ đao vào vỏ, trong lòng lập tức thả lỏng. Triển Ngưng Nhi vươn tay, vỗ vai Diệp Tiểu Thiên một cái, Diệp Tiểu Thiên lập tức run lên.
Triển Ngưng Nhi lớn tiếng khen:
- Vậy mới được chứ! Không từ bỏ tình yêu, có tình có nghĩa! Mang theo cả nhà nương tử bỏ trốn, có trách nhiệm! Tuy ta bị ngươi lợi dụng một chút, đó cũng là sự lanh trí của ngươi, thấy ngươi là người có tình có nghĩa có trách nhiệm, lần này ta bỏ qua cho ngươi.
Diệp Tiểu Thiên vui mừng, luôn miệng nói cảm ơn:
- Đa tạ cô nương, cô nương ngươi là một người có tấm lòng Bồ Tát, quả nhiên...!
Triển Ngưng Nhi nhìn hắn vài lần, nghi ngờ nói:
- Ngươi ở đây làm gì? còn giả trang thành cái dạng này.
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ, chuyện này thật không tiện giải thích.
Hắn lập tức nhìn ánh mắt sáng quắc của Triển Ngưng Nhi, ba người đàn ông đứng sau nàng cũng giương mắt nhìn. Diệp Tiểu Thiên quyết liều mạng: “Thôi vậy! Cũng chỉ có thừa nhận thân phận buồn nôn này, mới có thể giải quyết mối nguy trước mắt".
Diệp Tiểu Thiên chủ ý đã định, lập tức nhẹ gục đầu xuống, vốn muốn nói lại thôi, tiếp theo là thẹn thùng, lờ mờ có vài phần khí phách của Phong Linh Nhi ca ca.
- Ý ~~~, buồn nôn quá!
Triển Ngưng Nhi đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng lau hai tay vừa để trên vai Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên nhẹ bước liên tục, hơi thở mùi đàn hương, tay phải xếp thành hình hoa, ôn nhu nói:
- Cô nương ngươi...
Triển Ngưng Nhi như bị sét đánh, liền lùi lại ba bước, toàn thân nổi da gà:
- Ngươi đừng qua đây! Ngươi... Ngươi đứng xa một chút rồi hẵng nói. Sao ngươi có thể làm cái loại chuyện vô liêm sỉ này, chỉ mới có mấy ngày, ngay cả nói chuyện và mấy cử chỉ đó ngươi đã thành thạo như vậy.
Diệp Tiểu Thiên gục đầu xuống, nhẹ nhàng vân vê góc áo, mũi chân di di thành vòng, xấu hổ e sợ nói:
- Haiz! Phải nuôi một nhà nhiều người như vậy, đặc biệt còn có một cái bụng lớn, tại hạ lại không đành lòng để nương tử chịu khổ, mình lại không có nơi nhờ vả, cũng chỉ đành...
Triển Ngưng Nhi nhìn vẻ ngoài còn nữ tính hơn mình, thật sự không chịu nổi. Triển Ngưng Nhi rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Ngừng ngừng ngừng! Ngươi đừng nói nữa, thật sự là không chịu được ngươi.
Triển Ngưng Nhi xoay người, trừng mắt với biểu ca của nàng nói:
- An Nam Thiên, trên người huynh còn có bao nhiêu tiền, lấy hết ra đây.
Biểu ca của nàng chần chờ nói:
- Biểu muội, muội muốn làm gì, sẽ không phải...
Triển Ngưng Nhi vươn tay nói:
- Bớt nói nhảm, mau đưa đây.
An Nam Thiên bất đắc dĩ lấy túi tiền ra, nói:
- Đêm nay ta cũng không mang theo bao nhiêu tiền...
Y còn chưa nói xong, túi tiền liền bị Triển Ngưng Nhi đoạt mất.
Triển Ngưng Nhi đem túi tiền đưa cho Diệp Tiểu Thiên, tay vừa đưa ra, liền rút về, nhẹ nhàng ném về phía trước, túi tiền rơi đúng vào trong ngực Diệp Tiểu Thiên.
Triển Ngưng Nhi nói:
- Cầm lấy, giải quyết khó khăn trước mắt. Cha mẹ cho thân hình tốt, ngươi sao có thể hèn hạ như vậy. Sao lại không tìm việc đứng đắn mà làm.
Triển Ngưng Nhi đeo đao vào eo, lại nói:
- Ta ở khách điếm Duyệt Lai ở thành Nam, sẽ nghỉ ở đó mấy tháng, nếu ngươi thật sự không tìm được việc làm, đến đó tìm ta.
Triển Ngưng Nhi dứt lời, bước nhanh chân, tư thế hiên ngang đi ra ngoài. Hai đại hán Miêu gia vội vàng theo sát phía sau.
An Nam Thiên đi qua Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên đứng lại, nhìn hắn trên dưới vài lần, khuôn mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn:
- Ừm! Cũng thực không tồi. Phong Linh Nhi không trượng nghĩa gì cả, đã có hàng mới mà không nói với ta một tiếng. Khà khà khà, tiểu huynh đệ, nếu thiếu tiền dùng, có thể đến tìm ta, ta cũng ở khách điếm Duyệt Lai.
Diệp Tiểu Thiên:
- Hả?
An Nam Thiên ngả ngớn nhíu lông mày với hắn:
- Ngươi hiểu chứ!
An Nam Thiên đuổi theo Triển Ngưng Nhi, Diệp Tiểu Thiên đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, đột nhiên run lên một cái, vội nâng chân, nhẹ nhàng, đi ra cửa lớn, lặng lẽ chuồn đi.
Diệp Tiểu Thiên cùng Triển Ngưng Nhi liếc nhau, không hẹn mà cùng có vài phần hồ nghi.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm: “Trong Tướng công đường này vậy mà còn có phụ nữ? Hay là buôn bán cả hai loại?"
Triển Ngưng Nhi nghĩ thầm: “Lại là một xú nam nhân không biết xấu hổ, có tay có chân không lo làm việc tốt, lại đi buôn bán xác thịt."
Hai người rất khinh bỉ liếc nhìn đối phương, cùng bước ra, chân trước vừa mới qua cửa, chợt cảm thấy không đúng, hai người không hẹn mà cùng dừng lại lần nữa, quay đầu nhìn đối phương.
Nhờ đèn lồng treo ở cửa, hai người thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Diệp Tiểu Thiên nhìn Ngưng Nhi: “Mặt cô nương này như khuôn trăng đầy đặn, mắt sáng mày dài, môi đầy đặn, lại không mất đi vẻ xinh đẹp hoạt bát. Cái dáng nhỏ kia... rất quen ah."
Triển Ngưng Nhi nhìn Diệp Tiểu Thiên: “Con mắt linh động hữu thần, bờ môi xinh đẹp tuyệt trần, thực sự khiến cho nữ nhi có vài phần ghen ghét, khó trách có thể ở trong kỹ viện tướng công buôn bán xác thịt".
“Uy...Chẳng qua...Hình dáng hắn có chút quen ah..."
- Ah! Là ngươi!
Diệp Tiểu Thiên cùng Triển Ngưng Nhi không hẹn mà cùng nhận ra nhau.
- Đây là kẻ khiến ta mất mặt trước Từ công tử! Hôm nay rốt cuộc rơi vào tay ta!
Triển Ngưng Nhi nổi trận lôi đình, lập tức rút đao!
Diệp Tiểu Thiên quyết định rất nhanh, lập tức cong đầu gối!
- Xin đừng ah! Anh hùng!
Diệp Tiểu Thiên “bịch bịch" hai tiếng, quỳ rạp xuống trước người Triển Ngưng Nhi một cách quyết đoán, ôm lấy bắp đùi nàng.
Thân thể mềm mại của Triển Ngưng Nhi lập tức cứng đờ, tuy nói nàng nóng nảy có chút tính cách đàn ông, nhưng nàng lại chưa từng chạm qua một đầu ngón tay của đàn ông.
Ngưng Nhi trước kia sẽ không coi mình là phụ nữ, cũng chưa từng yêu đương, còn nữa, nàng còn là “hổ đen" một trong Tam hổ tiếng tăm lẫy lừng, cũng chưa từng có tên đàn ông nào dám trêu chọc nàng.
Nay nàng say mê Từ công từ tao nhã, có lòng phó thác chuyện chung thân, nhưng là có tình cảm thì cũng phải có lễ tiết. Triển Ngưng Nhi tuy mơ mơ hồ hồ không biết hương vị tình yêu, Từ công tử loại quân tử đứng đắn giữ lễ nên cũng sẽ không làm loạn.
Hôm nay đột nhiên bị ôm lấy đùi, Triển Ngưng Nhi không khỏi có chút hốt hoảng:
- Ngươi... Ngươi mau buông tay!
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Cô nương hung ác, ta dại gì buông tay. Nếu như ta buông tay, nàng thuận tay cho một đao, ta liền lăn ra chết rồi. Ta ôm ngươi như vậy, ngươi động một đao liền sẽ dính máu đầy người, mà làm gì có nữ nhi nào không thích sạch sẽ, hắc hắc...
“Ồ! Có tính đàn hồi tốt, rất khỏe khoắn. Không nghĩ tới một nữ tử giả nam như vậy, trên người vẫn còn một mùi thơm đặc biệt..."
- Ngươi sờ chỗ nào hả?
Triển Ngưng Nhi vừa tức vừa xấu hổ, nhấc chân đá một cái, Diệp Tiểu Thiên hét “oa" một tiếng đau đớn liền bay ra ngoài, cũng may chân cô nương này mềm yếu, nhất thời không dùng sức, nếu không lần này xương cốt của Diệp Tiểu Thiên đều gãy hết mất.
Lúc này đại biểu ca của Triển Ngưng Nhi chán nản đi ra cùng hai đại hán Miêu gia, vừa thấy chuyện như vậy, chỉ cho rằng Diệp Tiểu Thiên cũng là người của “Nguyệt uyển", ngay lập tức tiến lên khoe công:
- Biểu muội, không cần làm bẩn tay mình, để ta giáo huấn hắn.
Triển Ngưng Nhi liếc hắn một cái, nói:
- Đứng một bên, ai cần huynh lo!
Triển Ngưng Nhi mang theo đao, chậm rãi đi đến bên người Diệp Tiểu Thiên, thanh đao để trên cổ hắn, cười như không cười nói:
- Lại gặp nhau, tiểu tử, ngươi không nghĩ tới có ngày gặp lại ta chứ?
Diệp Tiểu Thiên cười khan nói:
- Đúng vậy ah, ta cùng cô nương... thật có duyên.
Sắc mặt Triển Ngưng Nhi lạnh lẽo, nghiến răng cắn lợi nói:
- Từ xưa đến nay chưa từng có ai đùa bỡn bản cô nương, tiểu tử ngươi có bản lĩnh đó sao? Hôm nay ngươi đã rơi trong tay ta, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào, là hấp hay kho?
Diệp Tiểu Thiên khe khẽ thở dài, yếu ớt nói:
- Đã đắc tội rồi rơi vào tay cô nương, muốn chém muốn giết, ta đều không có lời để nói.
Triển Ngưng Nhi cười lạnh nói:
- Giả bộ đáng thương? Nghĩ ta dễ bị lừa như vậy sao?
Cánh tay Triển Ngưng Nhi vung lên, lưỡi đao giơ lên cao, Diệp Tiểu Thiên bỗng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Diệp Tiểu Thiên, mắt của hắn chớp động nhẹ, giống như muốn rơi nước mắt ra, nhưng vẫn không có gì rơi ra.
Diệp Tiểu Thiên dùng giọng cực bi thương nói:
- Chẳng lẽ cô nương không muốn biết vì sao ta lừa cô nương, vì sao hôm nay lại xuất hiện ở đây sao?
Đao của Triển Ngưng Nhi bỗng dừng lại trên không trung, hung hăng nói:
- Cái này thì ta lại nghe tên họ Dương kia nói qua rồi, không phải ngươi cùng tỳ nữ của phủ người ta bỏ trốn, một đường bị người ta đuổi giết sao? Ngày đó sao ta chỉ nhìn thấy ngươi, lại chưa từng trông thấy tiểu nữ tử bỏ trốn cùng ngươi?
Diệp Tiểu Thiên thở dài, nói:
- Cô nương có điều chưa biết, cô ấy là nương tử thanh mai trúc mã từ nhỏ của ta, cha mẹ hai bên đã định hôn nhân cho chúng ta. Ai ngờ nhiều năm sau, tiểu muội thanh mã trúc mã của ta lớn lên thành một cô nương xinh đẹp, nên lão gia lại nổi sắc tâm.
Diệp Tiểu Thiên sụt sịt nói:
- Lão đã sáu mươi chín tuổi rồi ah, lại muốn một gậy cắt đứt uyên ương, đoạt đi người yêu của ta! Cha mẹ ta vì tuổi đã già, đã xin về quê cũ, chỉ còn lại ta một mình làm việc trong Dương phủ, lại nói ta chỉ là nô bộc, lấy cái gì tranh giành với lão gia?
Nữ nhi coi trọng nhất là chuyện chung thân đại sự của mình, suy bụng ta ra bụng người, thống hận nhất là không thể ở cùng người mình thương yêu nhất, mà tên vô lại xen ngang kia, tất nhiên là kẻ nàng hận nhất.
Diệp Tiểu Thiên là một diễn viên nghiệp dư, không biết xem qua bao nhiêu kịch tình tình ái ái rồi, một khi có nội dung này trong kịch, mấy cô nương trưởng thành, nha đầu còn bé ngồi dưới khán đài, đều ra sức chửi không tiếc tên vô lại, còn rơi nước mắt vì đôi trai gái bị ép chia lìa kia.
Diệp Tiểu Thiên biết vị cô nương này có chút nam tính, nhưng vẫn còn bản năng của phụ nữ, nghe xong lời này tất nhiên đứng ở phía mình. Quả nhiên, Triển Ngưng Nhi nghe xong những lời này, nhất thời có cùng chung sự thù ghét, nghiến răng nói:
- Vì vậy ngươi liền dẫn theo nàng kia bỏ trốn? Ôi! Ngược lại rất có dũng khí!
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Nếu ta bỏ trốn cùng nàng, chẳng phải hại cả nhà nhạc phụ sao? Nhạc phụ mặc dù đã qua đời, nhưng vẫn còn nhạc mẫu, nương tử của ta vẫn còn một đệ đệ kém thông minh cùng một muội muội bốn tuổi. Nếu như ta phải đi, phải dẫn bọn họ đi cùng!
Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời thở dài, đau xót nói:
- Hôm nay, trên vai ta còn có nhạc mẫu mười tám tuổi, à... nhạc... nhạc mẫu hơn mấy chục tuổi, còn có đệ đệ 16 tuổi ngớ ngẩn, ăn như thùng rỗng, cả ngày trừ ăn vẫn là ăn, và một cô em vợ bốn tuổi. Lúc đầu ta chỉ muốn mượn thế lực của cô nương, dụ những truy binh kia chạy ra khỏi thành. Bất chấp như thế nào, là ta mạo phạm cô, nếu như cô nương muốn giết, liền ra tay đi! Chỉ là... xin cô nương sau khi giết ta rồi, đi một chuyến đến miếu thổ địa ở phía Tây thành, nói thay ta một câu với nương tử...
Diệp Tiểu Thiên cúi đầu xuống, nức nở nói:
- Cô nói với nương tử vừa mới bái thiên địa với ta rằng, hãy quên ta đi, tìm một nhà khá giả rồi gả đi. Bằng không..., cô nương ngươi giết một mình ta, thực ra là giết cả một nhà già trẻ của ta rồi.
Triển Ngưng Nhi chậm rãi xiết chặt đao, “cạch" một tiếng bỏ đao vào vỏ. Diệp Tiểu Thiên không ngẩng đầu lên, mắt không trợn, vểnh tai lên nghe, nghe được tiếng bỏ đao vào vỏ, trong lòng lập tức thả lỏng. Triển Ngưng Nhi vươn tay, vỗ vai Diệp Tiểu Thiên một cái, Diệp Tiểu Thiên lập tức run lên.
Triển Ngưng Nhi lớn tiếng khen:
- Vậy mới được chứ! Không từ bỏ tình yêu, có tình có nghĩa! Mang theo cả nhà nương tử bỏ trốn, có trách nhiệm! Tuy ta bị ngươi lợi dụng một chút, đó cũng là sự lanh trí của ngươi, thấy ngươi là người có tình có nghĩa có trách nhiệm, lần này ta bỏ qua cho ngươi.
Diệp Tiểu Thiên vui mừng, luôn miệng nói cảm ơn:
- Đa tạ cô nương, cô nương ngươi là một người có tấm lòng Bồ Tát, quả nhiên...!
Triển Ngưng Nhi nhìn hắn vài lần, nghi ngờ nói:
- Ngươi ở đây làm gì? còn giả trang thành cái dạng này.
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ, chuyện này thật không tiện giải thích.
Hắn lập tức nhìn ánh mắt sáng quắc của Triển Ngưng Nhi, ba người đàn ông đứng sau nàng cũng giương mắt nhìn. Diệp Tiểu Thiên quyết liều mạng: “Thôi vậy! Cũng chỉ có thừa nhận thân phận buồn nôn này, mới có thể giải quyết mối nguy trước mắt".
Diệp Tiểu Thiên chủ ý đã định, lập tức nhẹ gục đầu xuống, vốn muốn nói lại thôi, tiếp theo là thẹn thùng, lờ mờ có vài phần khí phách của Phong Linh Nhi ca ca.
- Ý ~~~, buồn nôn quá!
Triển Ngưng Nhi đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng lau hai tay vừa để trên vai Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên nhẹ bước liên tục, hơi thở mùi đàn hương, tay phải xếp thành hình hoa, ôn nhu nói:
- Cô nương ngươi...
Triển Ngưng Nhi như bị sét đánh, liền lùi lại ba bước, toàn thân nổi da gà:
- Ngươi đừng qua đây! Ngươi... Ngươi đứng xa một chút rồi hẵng nói. Sao ngươi có thể làm cái loại chuyện vô liêm sỉ này, chỉ mới có mấy ngày, ngay cả nói chuyện và mấy cử chỉ đó ngươi đã thành thạo như vậy.
Diệp Tiểu Thiên gục đầu xuống, nhẹ nhàng vân vê góc áo, mũi chân di di thành vòng, xấu hổ e sợ nói:
- Haiz! Phải nuôi một nhà nhiều người như vậy, đặc biệt còn có một cái bụng lớn, tại hạ lại không đành lòng để nương tử chịu khổ, mình lại không có nơi nhờ vả, cũng chỉ đành...
Triển Ngưng Nhi nhìn vẻ ngoài còn nữ tính hơn mình, thật sự không chịu nổi. Triển Ngưng Nhi rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Ngừng ngừng ngừng! Ngươi đừng nói nữa, thật sự là không chịu được ngươi.
Triển Ngưng Nhi xoay người, trừng mắt với biểu ca của nàng nói:
- An Nam Thiên, trên người huynh còn có bao nhiêu tiền, lấy hết ra đây.
Biểu ca của nàng chần chờ nói:
- Biểu muội, muội muốn làm gì, sẽ không phải...
Triển Ngưng Nhi vươn tay nói:
- Bớt nói nhảm, mau đưa đây.
An Nam Thiên bất đắc dĩ lấy túi tiền ra, nói:
- Đêm nay ta cũng không mang theo bao nhiêu tiền...
Y còn chưa nói xong, túi tiền liền bị Triển Ngưng Nhi đoạt mất.
Triển Ngưng Nhi đem túi tiền đưa cho Diệp Tiểu Thiên, tay vừa đưa ra, liền rút về, nhẹ nhàng ném về phía trước, túi tiền rơi đúng vào trong ngực Diệp Tiểu Thiên.
Triển Ngưng Nhi nói:
- Cầm lấy, giải quyết khó khăn trước mắt. Cha mẹ cho thân hình tốt, ngươi sao có thể hèn hạ như vậy. Sao lại không tìm việc đứng đắn mà làm.
Triển Ngưng Nhi đeo đao vào eo, lại nói:
- Ta ở khách điếm Duyệt Lai ở thành Nam, sẽ nghỉ ở đó mấy tháng, nếu ngươi thật sự không tìm được việc làm, đến đó tìm ta.
Triển Ngưng Nhi dứt lời, bước nhanh chân, tư thế hiên ngang đi ra ngoài. Hai đại hán Miêu gia vội vàng theo sát phía sau.
An Nam Thiên đi qua Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên đứng lại, nhìn hắn trên dưới vài lần, khuôn mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn:
- Ừm! Cũng thực không tồi. Phong Linh Nhi không trượng nghĩa gì cả, đã có hàng mới mà không nói với ta một tiếng. Khà khà khà, tiểu huynh đệ, nếu thiếu tiền dùng, có thể đến tìm ta, ta cũng ở khách điếm Duyệt Lai.
Diệp Tiểu Thiên:
- Hả?
An Nam Thiên ngả ngớn nhíu lông mày với hắn:
- Ngươi hiểu chứ!
An Nam Thiên đuổi theo Triển Ngưng Nhi, Diệp Tiểu Thiên đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, đột nhiên run lên một cái, vội nâng chân, nhẹ nhàng, đi ra cửa lớn, lặng lẽ chuồn đi.
Tác giả :
Nguyệt Quan